Tiểu thuyết Cô Vợ Bỏ Trốn-full
Lượt xem : |
mọi người từ khắp nơi tụ hội đến thưởng hoa, không khí vô cùng náo nhiệt, xa xa truyền đến tiếng người huyên náo, kích động hát những bài dân ca Nhật Bản cổ xưa.
“Thật là đẹp!”, cô nhẹ nhàng cười, gò má ửng hồng vì hưng phấn càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Anh thất thần nhìn má lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa của cô.
Anh khẳng định đây chẳng qua là sự mê đắm nhất thời mà thôi, nhưng anh nguyện ý vứt bỏ tất cả mọi vướng bận, cùng cô say ở chốn này.
Không khí thoang thoảng mùi hoa, những cánh hoa anh đào theo gió bay bay như những bông hoa tuyết.
Cô giơ tay đón lấy một cánh hoa đang rơi, mỉm cười thả vào lòng bàn tay anh. “Nhìn này, cánh hoa màu hồng phấn, cảm giac vô cùng thanh khiết, đáng tiéc là vẻ đẹp của hoa quá ngắn ngủi. Sao những thứ tốt đẹp lại không thể dài lâu?”
Anh nhìn cánh hoa mỏng manh, thản nhiên nói: “Cũng bởi vì là ngắn ngủi nên nó muốn tranh thủ trong khoảng thời gian ít ỏi ấy tận tình khắc ghi vẻ đẹp kiều diễm vào lòng người”.
“Thì ra chúng ta không cùng suy nghĩ, anh thích vẻ đẹp nhất thời của hoa, nhưng em thích vẻ đẹp nước chảy đá mòn, em có thể không được nhìn vẻ tươi đẹp nhất của hoa, nhưng em muốn bốn mùa đều nhìn thấy hoa nở, nếu nó chỉ nhất thời như vậy, em thà chưa từng nhìn thấy”.
“Nếu đời hoa đã ngắn ngủi như vậy, sao em lại còn thích ngắm hoa?”, anh không hiểu suy nghĩ của cô.
“Em cũng là người phàm tục a, dễ bị cảnh đẹp trong chớp mắt mê hoặc”, cô thu lại nụ cười nhìn anh. “Anh cũng không cần ôn nhu dịu dàng như vậy đâu”
“Ôn nhu?” Anh nhìn lại rừng hoa anh đào phía sau.
“Anh như vậy sao?” Tâm trạng của anh bị vây hãm trong rừng hoa.
Cô giành được một điểm đầu tiên, ánh mắt trong trẻo dường như đã sớm biết dã tâm của anh, “Nếu không như vậy, cần gì dẫn em tới đây?”
Anh á khẩu không nói được lời nào. Mang cô đến đây trước đó anh chưa từng nghĩ qua, chỉ hành động theo cảm giác.
Nhìn anh không nói gì, vẻ mặt cô giãn ra một lần nữa, lộ ra nụ cười chiến thắng: “Trận tranh luận này em thắng, anh phải chịu phạt”.
Cô kéo cánh tay anh, đi về phía một quán nhỏ dưới gốc cây anh đào, “Anh phải mời em ăn cái gì mới được”.
“Đói bụng?!”, anh tươi cười đi theo cô, hãy tạm quên mọi phiền não đi!
Thỉnh thoảng uống rượu say, mơ màng nửa sau nửa tỉnh cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất hãy để có có cơ hội buông lỏng mặc sức phát tiết đi.
Đêm đó hai người uống đến toàn thân nồng nặc mùi rượu, say khướt dựa vào nhau dưới cây anh đào, cùng nói chuyện phiếm câu được câu chăng. Hôm sau khi cô tỉnh lại trên giường của mình thì anh đã rời đi, không nói một lời.
Cô biết rõ tại sao lại như vậy. Ai nói sau khi tỉnh rượu sẽ quên đi mọi chuyện trước đó? Cô nhớ khi cô say đã phóng thích cảm giác mơ hồ đối với anh, trước mắt cô là người đàn ông đối với cô rất tốt, không phải anh Tư ghét cô cay đắng kia…..
“Anh Tư em thật hung dữ, suốt ngày lạnh lùng như tảng băng, không giống anh tốt với em như vậy!”, cô thật sợ hãi, vừa rồi người đàn ông để cô nằm trên đầu gối rốt cuộc là ai? Anh ta thật xa lạ…… “Anh đối với em thật dịu dàng, nhưng anh Tư ghét em như vậy, anh ấy sẽ không yêu em đâu!”.
“Đúng, anh không phải là anh Tư của em!”, Anh gầm lên, ánh mắt sắc bén nhìn cô gái đầy hơi rượu trước mặt.
“Cho tới bây giờ, chưa bao giờ anh là anh trai em, sao em dám phê phán anh?”, anh không thể chịu được cô cứ liến thoắng chỉ trích anh như vậy.
Cô đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt chảy ròng ròng nức nở, “anh giả mạo anh Tư, anh mau đi đi. Anh Tư em sắp đi rồi, anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, sao anh còn giả trang anh ấy để lừa em?”
“Em muốn anh ta biến mất khỏi tầm mắt em?”, anh chán nản hỏi.
“Em muốn anh biến mất, không phải là anh ấy!”, cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hồng, “trời ạ, là em không tốt, em khiến cho anh Tư đi mất? Làm sao bây giờ? Em sẽ bị người của Tịch Mộc gia mắng! Em không biết làm sao bây giờ?”.
Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên lay lay cô, “em sợ anh? Trong lòng em, Tịch Mộc Thức Minh phải là một người lãnh khốc vô tình, không nên đối tốt với em sao?”
Cô đờ đãn, ý thức dường như bị anh lay quay về, thổn thức nói: “Anh Tư?”
“Anh không phải anh Tư của em, anh là Tịch Mộc Thức Minh”, anh sẽ không để cho cô được như ý, cô đừng có mơ bắt buộc anh phải đồng ý.
Cô bị anh kéo đau, nhưng đầu óc vẫn bị men rượu chi phối.
“Anh nhất định sẽ làm như em mong muốn!”, anh phẫn uất hét lên: “Tại sao anh phải đối tốt với em? Em chỉ là một đứa con riêng chẳng liên quan gì đến anh!”.
Cô không ngừng lắc đầu, muốn xua tan sự phẫn nộ của anh, muốn quẳng tất cả phiền muộn sang một bên. Nhưng cô đang mơ hồ, lời nào cũng không nói, nếu cô có thể lên tiếng xin lỗi anh thì sẽ không bị anh ném về đại trạch như vậy.
Trong đại trạch, cô lắc lắc ly rượu anh hay dùng trước mặt, từ từ nuốt xuống từng ngụm rượu nóng, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc. Trên đời này không thể có hai Tịch Mộc Thức Minh, sao lúc đó cô lại có thể có ý tưởng ngu ngốc như vậy.
Không thể phủ nhận anh có một sức hấp dẫn rất lớn, giống như hấp dẫn nương tựa vào đó. Cô sợ, sợ loại ý tưởng này bám rễ thì cô không biết đi con đường nào nữa.
Nói không chừng, chỉ có cách không nhớ, không nói như bây giờ đối với cô mới là cách tốt nhất.
Chương 5
Tiểu Lâm phu nhân nhìn Ngũ tiểu thư cả ngày đứng ngồi không yên, cả ngày đi đi lại lại trong phòng, trên gương mặt lãnh đạm không khỏi lộ ra một nụ cười.
Đã một năm rồi chứ, kể từ ngày đó, Tứ thiếu gia nửa đêm đưa Ngũ tiểu thư đã say khướt về đại trạch ở cố đô, thiếu gia cũng hơn một năm rồi không trở về nhà. Hôm nay là ngày thiếu gia trở lại, cũng khó trách Ngũ tiểu thư sẽ khẩn trương.
Bà biết ngày đó ở Tôkyô nhất định đã xảy ra chuyện gì không vui, nên Tứ thiếu gia mới trở về, thậm chí đem Ngũ tiểu thu giao cho bà chăm sóc rồi lập tức biến mất khỏi đại trạch, nhưng không ngờ hơn một năm trời thiếu gia cũng không trở lại.
“Ngũ tiểu thư, cô hãy ngồi xuống mà chờ thiếu gia”.
Minh Hạ nghe quản gia gọi mới giật mình nhận thấy mình đã đi qua đi lại cả nửa ngày rồi, lập tức lúng túng ngồi xuống.
Trời ạ, cô căng thẳng vì cái gì chứ? Chẳng qua là anh về nhà thôi, sao cô lại khẩn trương đến như vậy, thật mất mặt quá.
Nhìn mấy cây anh đào bên tường rào, tim cô bỗng dưng đập mạnh. Mặc dù cảnh tượng bây giờ không rực rỡ như ngày trước, nhưng đang lúc hoa nở rộ, kích thích cô không khỏi nhớ lại ngày trước.
Cô nhớ anh sao? Hơn nữa, bọn họ đã lâu quá rồi không gặp nhau, cho nên cô mới cảm thấy khác lạ như vậy?
“Lạ thật, trời đã tối rồi mà sao Tứ thiếu gia còn chưa về?”
Nghe vậy, cô chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Lâm phu nhân, không trả lời.
“Ngũ tiểu thư, tôi đi ra ngoài xem thế nào”.
Đúng, trời cũng tối rồi, sao anh còn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ anh không về sao?
Nghĩ cũng đúng, anh về nhà làm gì? Chuyện của công ty chỉ cần anh liên lạc bằng điện thoại là được, cần gì phải tự mình trở về? Huống chi, ở đây có một người mà anh ghét nhất, sao anh có thể về chứ?....
Cô biết anh sẽ không xuất hiện. Minh Hạ muốn suy nghĩ liền đứng dậy trở về phòng mình, không nhìn qua mấy người làm đang dọn bàn ăn.
Chỉ có một mình cô ăn cơm, chuẩn bị nhiều như vậy, cuối cùng cũng phải đổ đi, thật là lãng phí. Cô thật không có tâm trạng nào để ăn nữa.
Nằm trên giường lớn trong phòng mình, cô dường như lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nơm nớp lo sợ cả một ngày, bây giờ cô thấy mệt chết đi, chỉ muốn ngủ, ngày mai là có thể trở vể cuộc sống vô vị nhàm chán trước đây, làm bài tập, ra ngoài đi dạo, tâm sự cùng bạn bè….
Tiếng chim líu lo đánh thức cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Thật kỳ lạ, tối qua cô thế nào mà lại mơ thấy anh Tư trở về, còn dịu dàng đút thuốc bón cháo cho cô. Trên thực tế, làm sao anh có thể đối với cô như vậy? Anh vẫn còn đang rất hận cô cơ mà….
Sau khi rửa mặt, cô đến phòng khách chuẩn bị ăn điểm tâm, lại bị bóng người cao lớn đang ngồi ở bàn anh dọa đến ngây người!
“Không nhận ra anh sao?”, Tịch Mộc Thức Minh nghiêm trang trầm giọng hỏi, “còn không mau qua đây ngồi ăn cơm!”
Cô nghe lời đến bên bàn ăn, cúi đầu ngồi vào vị trí của mình, thật khó mà tin được chỗ ngồi đối diện đã trống vắng cả năm nay lại có người ngồi. Thật là anh? Cô vẫn còn đang nằm mơ sao?.
“Không muốn nhìn thấy anh?”, Tịch Mộc Thức Minh nhìn cô vẫn đang cúi đầu, châm chọc hỏi.
“Không phải”, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh trở nên chín chắn anh tuấn hơn xưa, tựa hồ càng trở nên xa lạ….
Anh hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục ăn cơm.
Cô cũng cầm bát đũa lên ăn, bây giờ tất cả lại giống như trước kia. Bọn họ như vậy, chẳng phải là tốt nhất sao? Có thể hòa bình ngồi chung một chỗ…
Cô thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng hiện lên nét cười. Thật may, nhìn dáng vẻ không có chuyện gì của anh, xem ra anh đã sớm quên việc đó rồi, vậy thì cô cũng không cần tiếp tục câu nệ nữa.
Lang thang đi dạo trên con đường nhiều quán trà đạo cổ xưa, cô khẽ ngâm nga vài bài dân ca tiếng Trung, lơ đãng nhìn hàng anh đào hai bên đường, từng nét từng nét tạo nên sự quyễn rũ của cố đô.
Cảnh đẹp như vậy hàng năm cô đều nhìn thấy, nhưng nhân sinh lại không ngừng biến đổi, chỉ là cuộc sống tĩnh lặng của ở cố đô, cuộc sống cứ bình thản trôi qua, khiến người ta quên mất thời gian đang biến đổi.
“Em về nhà à?”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tịch Mộc Thức Minh cười nhẹ, “Sao anh lại ở đây?”
“Không sao cả, anh thích thế, chẳng lẽ đi xung quanh một chút cũng không được?”, nét mặt phảng phất ý cười của anh trở nên nghiêm khắc.
Cô đã trưởng thảnh hơn, càng lớn càng xinh đẹp, hơn nữa còn có sự quyến rũ đặc biệt của phụ nữ, nhưng cô tựa hồ đã gầy đi không ít, ưu sầu cũng nhiều hơn mấy phần. Nhìn cô anh mới phát hiện mình vẫn luôn nhớ thương cô.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa em đã nghĩ anh vĩnh viễn cũng không về cố đô nữa đấy”, cô nói đùa, giơ tay đập đập tay anh.
“Làm sao có thể như thế”, anh trở tay bắt được tay cô, ôm lấy thật chặt.
Minh Hạ muốn rút tay ra, nhưng cô không có đủ lực, không khí mờ ám lại một lần nữa vây quanh hai người.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta mau về nhà ăn cơm đi”, cô bất an nhắc nhở anh.
“Anh mời em đi ăn hàng được không?”
Không đợi Minh Hạ đáp lời, anh đã kéo tay cô đi về phía nhà hàng trước mặt.
Tịch Mộc Thức Minh để cô ngồi bên cạnh anh, hai người chen chúc trong cái lán nhỏ. Anh không để ý tới cô, tự mình gọi đồ ăn cùng ông chủ tuổi đã trung niên.
Cô đành phải đi theo gọi món ăn, nếu không tối nay cô phải nhịn đói rồi.
Quán ăn nhỏ này tọa lạc trong một góc của công viên, cho nên rất nhiều người đến thưởng thức vẻ đẹp quyến rũ của hoa anh đào.
“Bây giờ với lúc đó…. rất giống nhau!”, hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt cô, nhưng cô không muốn dẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
“Đây là Kyôtô, không phải Tôkyô”. Cô còn nhớ rõ chuyện đó sao? Không phải lúc đó cô đã uống say rồi sao.
Nàng vo tờ giấy ăn trong tay, nhỏ giọng trả lời: “Cũng giống như vậy….”
“Giống thế thì giống thế, anh không ngại”, anh tự tay đến chỗ ông chủ cầm hai cái ly và một chai bia ướp lạnh. “Ở đây không có gì để uống, chỉ có bia, uống hay không thì tùy em”.
Minh Hạ nhìn anh, lại nhìn chai bia lạnh trước mặt. Cô sợ cái gì? Chỉ là uống một chút thôi, chỉ cần uống ít một chút, chắc chắn sẽ không say khướt được.
Cô cầm chiếc ly lên, từng ngụm từng ngụm uống thử. Cảm giác mát lạnh khiến cô cảm thấy rất thoải mái! “Hay là em muốn vừa uống rượu, vừa ngắm hoa mới giống không khí lúc đó”.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tịch Mộc Thức Minh nở ra một nụ cười yếu ớt, cảm thấy cô gái nội tâm mỏng manh bên cạnh cuối cùng cũng có thể buông lỏng, không hề cách xa anh ngàn dặm nữa.
“Rốt cuộc vì sao anh lại trở về?”, Gương mặt cô ửng đỏ vì rượu nhưng ý thức vẫn không ngừng suy nghĩ.
“Anh trở về để nhìn em”, anh thành thực nói ra nguyên nhân.
“Tại sao một năm trời mới về nhìn em?”, cô biết đây là một vấn đề ngu xuẩn, cũng biết rõ đáp án chẳng qua là anh nhìn cô thấy chướng mắt, nhưng cô vẫn muốn hỏi.
“Anh bận”, cho nên chỉ đến khi hết năm học anh mới trở về. Anh biết, nếu như thời gian quay trở lại, không chừng anh sẽ không nguyện ý trở về Tokyo mà làm chậm trễ mọi việc.
“Đúng, anh bận, e
“Thật là đẹp!”, cô nhẹ nhàng cười, gò má ửng hồng vì hưng phấn càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Anh thất thần nhìn má lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa của cô.
Anh khẳng định đây chẳng qua là sự mê đắm nhất thời mà thôi, nhưng anh nguyện ý vứt bỏ tất cả mọi vướng bận, cùng cô say ở chốn này.
Không khí thoang thoảng mùi hoa, những cánh hoa anh đào theo gió bay bay như những bông hoa tuyết.
Cô giơ tay đón lấy một cánh hoa đang rơi, mỉm cười thả vào lòng bàn tay anh. “Nhìn này, cánh hoa màu hồng phấn, cảm giac vô cùng thanh khiết, đáng tiéc là vẻ đẹp của hoa quá ngắn ngủi. Sao những thứ tốt đẹp lại không thể dài lâu?”
Anh nhìn cánh hoa mỏng manh, thản nhiên nói: “Cũng bởi vì là ngắn ngủi nên nó muốn tranh thủ trong khoảng thời gian ít ỏi ấy tận tình khắc ghi vẻ đẹp kiều diễm vào lòng người”.
“Thì ra chúng ta không cùng suy nghĩ, anh thích vẻ đẹp nhất thời của hoa, nhưng em thích vẻ đẹp nước chảy đá mòn, em có thể không được nhìn vẻ tươi đẹp nhất của hoa, nhưng em muốn bốn mùa đều nhìn thấy hoa nở, nếu nó chỉ nhất thời như vậy, em thà chưa từng nhìn thấy”.
“Nếu đời hoa đã ngắn ngủi như vậy, sao em lại còn thích ngắm hoa?”, anh không hiểu suy nghĩ của cô.
“Em cũng là người phàm tục a, dễ bị cảnh đẹp trong chớp mắt mê hoặc”, cô thu lại nụ cười nhìn anh. “Anh cũng không cần ôn nhu dịu dàng như vậy đâu”
“Ôn nhu?” Anh nhìn lại rừng hoa anh đào phía sau.
“Anh như vậy sao?” Tâm trạng của anh bị vây hãm trong rừng hoa.
Cô giành được một điểm đầu tiên, ánh mắt trong trẻo dường như đã sớm biết dã tâm của anh, “Nếu không như vậy, cần gì dẫn em tới đây?”
Anh á khẩu không nói được lời nào. Mang cô đến đây trước đó anh chưa từng nghĩ qua, chỉ hành động theo cảm giác.
Nhìn anh không nói gì, vẻ mặt cô giãn ra một lần nữa, lộ ra nụ cười chiến thắng: “Trận tranh luận này em thắng, anh phải chịu phạt”.
Cô kéo cánh tay anh, đi về phía một quán nhỏ dưới gốc cây anh đào, “Anh phải mời em ăn cái gì mới được”.
“Đói bụng?!”, anh tươi cười đi theo cô, hãy tạm quên mọi phiền não đi!
Thỉnh thoảng uống rượu say, mơ màng nửa sau nửa tỉnh cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất hãy để có có cơ hội buông lỏng mặc sức phát tiết đi.
Đêm đó hai người uống đến toàn thân nồng nặc mùi rượu, say khướt dựa vào nhau dưới cây anh đào, cùng nói chuyện phiếm câu được câu chăng. Hôm sau khi cô tỉnh lại trên giường của mình thì anh đã rời đi, không nói một lời.
Cô biết rõ tại sao lại như vậy. Ai nói sau khi tỉnh rượu sẽ quên đi mọi chuyện trước đó? Cô nhớ khi cô say đã phóng thích cảm giác mơ hồ đối với anh, trước mắt cô là người đàn ông đối với cô rất tốt, không phải anh Tư ghét cô cay đắng kia…..
“Anh Tư em thật hung dữ, suốt ngày lạnh lùng như tảng băng, không giống anh tốt với em như vậy!”, cô thật sợ hãi, vừa rồi người đàn ông để cô nằm trên đầu gối rốt cuộc là ai? Anh ta thật xa lạ…… “Anh đối với em thật dịu dàng, nhưng anh Tư ghét em như vậy, anh ấy sẽ không yêu em đâu!”.
“Đúng, anh không phải là anh Tư của em!”, Anh gầm lên, ánh mắt sắc bén nhìn cô gái đầy hơi rượu trước mặt.
“Cho tới bây giờ, chưa bao giờ anh là anh trai em, sao em dám phê phán anh?”, anh không thể chịu được cô cứ liến thoắng chỉ trích anh như vậy.
Cô đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt chảy ròng ròng nức nở, “anh giả mạo anh Tư, anh mau đi đi. Anh Tư em sắp đi rồi, anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, sao anh còn giả trang anh ấy để lừa em?”
“Em muốn anh ta biến mất khỏi tầm mắt em?”, anh chán nản hỏi.
“Em muốn anh biến mất, không phải là anh ấy!”, cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hồng, “trời ạ, là em không tốt, em khiến cho anh Tư đi mất? Làm sao bây giờ? Em sẽ bị người của Tịch Mộc gia mắng! Em không biết làm sao bây giờ?”.
Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên lay lay cô, “em sợ anh? Trong lòng em, Tịch Mộc Thức Minh phải là một người lãnh khốc vô tình, không nên đối tốt với em sao?”
Cô đờ đãn, ý thức dường như bị anh lay quay về, thổn thức nói: “Anh Tư?”
“Anh không phải anh Tư của em, anh là Tịch Mộc Thức Minh”, anh sẽ không để cho cô được như ý, cô đừng có mơ bắt buộc anh phải đồng ý.
Cô bị anh kéo đau, nhưng đầu óc vẫn bị men rượu chi phối.
“Anh nhất định sẽ làm như em mong muốn!”, anh phẫn uất hét lên: “Tại sao anh phải đối tốt với em? Em chỉ là một đứa con riêng chẳng liên quan gì đến anh!”.
Cô không ngừng lắc đầu, muốn xua tan sự phẫn nộ của anh, muốn quẳng tất cả phiền muộn sang một bên. Nhưng cô đang mơ hồ, lời nào cũng không nói, nếu cô có thể lên tiếng xin lỗi anh thì sẽ không bị anh ném về đại trạch như vậy.
Trong đại trạch, cô lắc lắc ly rượu anh hay dùng trước mặt, từ từ nuốt xuống từng ngụm rượu nóng, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc. Trên đời này không thể có hai Tịch Mộc Thức Minh, sao lúc đó cô lại có thể có ý tưởng ngu ngốc như vậy.
Không thể phủ nhận anh có một sức hấp dẫn rất lớn, giống như hấp dẫn nương tựa vào đó. Cô sợ, sợ loại ý tưởng này bám rễ thì cô không biết đi con đường nào nữa.
Nói không chừng, chỉ có cách không nhớ, không nói như bây giờ đối với cô mới là cách tốt nhất.
Chương 5
Tiểu Lâm phu nhân nhìn Ngũ tiểu thư cả ngày đứng ngồi không yên, cả ngày đi đi lại lại trong phòng, trên gương mặt lãnh đạm không khỏi lộ ra một nụ cười.
Đã một năm rồi chứ, kể từ ngày đó, Tứ thiếu gia nửa đêm đưa Ngũ tiểu thư đã say khướt về đại trạch ở cố đô, thiếu gia cũng hơn một năm rồi không trở về nhà. Hôm nay là ngày thiếu gia trở lại, cũng khó trách Ngũ tiểu thư sẽ khẩn trương.
Bà biết ngày đó ở Tôkyô nhất định đã xảy ra chuyện gì không vui, nên Tứ thiếu gia mới trở về, thậm chí đem Ngũ tiểu thu giao cho bà chăm sóc rồi lập tức biến mất khỏi đại trạch, nhưng không ngờ hơn một năm trời thiếu gia cũng không trở lại.
“Ngũ tiểu thư, cô hãy ngồi xuống mà chờ thiếu gia”.
Minh Hạ nghe quản gia gọi mới giật mình nhận thấy mình đã đi qua đi lại cả nửa ngày rồi, lập tức lúng túng ngồi xuống.
Trời ạ, cô căng thẳng vì cái gì chứ? Chẳng qua là anh về nhà thôi, sao cô lại khẩn trương đến như vậy, thật mất mặt quá.
Nhìn mấy cây anh đào bên tường rào, tim cô bỗng dưng đập mạnh. Mặc dù cảnh tượng bây giờ không rực rỡ như ngày trước, nhưng đang lúc hoa nở rộ, kích thích cô không khỏi nhớ lại ngày trước.
Cô nhớ anh sao? Hơn nữa, bọn họ đã lâu quá rồi không gặp nhau, cho nên cô mới cảm thấy khác lạ như vậy?
“Lạ thật, trời đã tối rồi mà sao Tứ thiếu gia còn chưa về?”
Nghe vậy, cô chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Lâm phu nhân, không trả lời.
“Ngũ tiểu thư, tôi đi ra ngoài xem thế nào”.
Đúng, trời cũng tối rồi, sao anh còn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ anh không về sao?
Nghĩ cũng đúng, anh về nhà làm gì? Chuyện của công ty chỉ cần anh liên lạc bằng điện thoại là được, cần gì phải tự mình trở về? Huống chi, ở đây có một người mà anh ghét nhất, sao anh có thể về chứ?....
Cô biết anh sẽ không xuất hiện. Minh Hạ muốn suy nghĩ liền đứng dậy trở về phòng mình, không nhìn qua mấy người làm đang dọn bàn ăn.
Chỉ có một mình cô ăn cơm, chuẩn bị nhiều như vậy, cuối cùng cũng phải đổ đi, thật là lãng phí. Cô thật không có tâm trạng nào để ăn nữa.
Nằm trên giường lớn trong phòng mình, cô dường như lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nơm nớp lo sợ cả một ngày, bây giờ cô thấy mệt chết đi, chỉ muốn ngủ, ngày mai là có thể trở vể cuộc sống vô vị nhàm chán trước đây, làm bài tập, ra ngoài đi dạo, tâm sự cùng bạn bè….
Tiếng chim líu lo đánh thức cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Thật kỳ lạ, tối qua cô thế nào mà lại mơ thấy anh Tư trở về, còn dịu dàng đút thuốc bón cháo cho cô. Trên thực tế, làm sao anh có thể đối với cô như vậy? Anh vẫn còn đang rất hận cô cơ mà….
Sau khi rửa mặt, cô đến phòng khách chuẩn bị ăn điểm tâm, lại bị bóng người cao lớn đang ngồi ở bàn anh dọa đến ngây người!
“Không nhận ra anh sao?”, Tịch Mộc Thức Minh nghiêm trang trầm giọng hỏi, “còn không mau qua đây ngồi ăn cơm!”
Cô nghe lời đến bên bàn ăn, cúi đầu ngồi vào vị trí của mình, thật khó mà tin được chỗ ngồi đối diện đã trống vắng cả năm nay lại có người ngồi. Thật là anh? Cô vẫn còn đang nằm mơ sao?.
“Không muốn nhìn thấy anh?”, Tịch Mộc Thức Minh nhìn cô vẫn đang cúi đầu, châm chọc hỏi.
“Không phải”, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh trở nên chín chắn anh tuấn hơn xưa, tựa hồ càng trở nên xa lạ….
Anh hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục ăn cơm.
Cô cũng cầm bát đũa lên ăn, bây giờ tất cả lại giống như trước kia. Bọn họ như vậy, chẳng phải là tốt nhất sao? Có thể hòa bình ngồi chung một chỗ…
Cô thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng hiện lên nét cười. Thật may, nhìn dáng vẻ không có chuyện gì của anh, xem ra anh đã sớm quên việc đó rồi, vậy thì cô cũng không cần tiếp tục câu nệ nữa.
Lang thang đi dạo trên con đường nhiều quán trà đạo cổ xưa, cô khẽ ngâm nga vài bài dân ca tiếng Trung, lơ đãng nhìn hàng anh đào hai bên đường, từng nét từng nét tạo nên sự quyễn rũ của cố đô.
Cảnh đẹp như vậy hàng năm cô đều nhìn thấy, nhưng nhân sinh lại không ngừng biến đổi, chỉ là cuộc sống tĩnh lặng của ở cố đô, cuộc sống cứ bình thản trôi qua, khiến người ta quên mất thời gian đang biến đổi.
“Em về nhà à?”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tịch Mộc Thức Minh cười nhẹ, “Sao anh lại ở đây?”
“Không sao cả, anh thích thế, chẳng lẽ đi xung quanh một chút cũng không được?”, nét mặt phảng phất ý cười của anh trở nên nghiêm khắc.
Cô đã trưởng thảnh hơn, càng lớn càng xinh đẹp, hơn nữa còn có sự quyến rũ đặc biệt của phụ nữ, nhưng cô tựa hồ đã gầy đi không ít, ưu sầu cũng nhiều hơn mấy phần. Nhìn cô anh mới phát hiện mình vẫn luôn nhớ thương cô.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa em đã nghĩ anh vĩnh viễn cũng không về cố đô nữa đấy”, cô nói đùa, giơ tay đập đập tay anh.
“Làm sao có thể như thế”, anh trở tay bắt được tay cô, ôm lấy thật chặt.
Minh Hạ muốn rút tay ra, nhưng cô không có đủ lực, không khí mờ ám lại một lần nữa vây quanh hai người.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta mau về nhà ăn cơm đi”, cô bất an nhắc nhở anh.
“Anh mời em đi ăn hàng được không?”
Không đợi Minh Hạ đáp lời, anh đã kéo tay cô đi về phía nhà hàng trước mặt.
Tịch Mộc Thức Minh để cô ngồi bên cạnh anh, hai người chen chúc trong cái lán nhỏ. Anh không để ý tới cô, tự mình gọi đồ ăn cùng ông chủ tuổi đã trung niên.
Cô đành phải đi theo gọi món ăn, nếu không tối nay cô phải nhịn đói rồi.
Quán ăn nhỏ này tọa lạc trong một góc của công viên, cho nên rất nhiều người đến thưởng thức vẻ đẹp quyến rũ của hoa anh đào.
“Bây giờ với lúc đó…. rất giống nhau!”, hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt cô, nhưng cô không muốn dẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
“Đây là Kyôtô, không phải Tôkyô”. Cô còn nhớ rõ chuyện đó sao? Không phải lúc đó cô đã uống say rồi sao.
Nàng vo tờ giấy ăn trong tay, nhỏ giọng trả lời: “Cũng giống như vậy….”
“Giống thế thì giống thế, anh không ngại”, anh tự tay đến chỗ ông chủ cầm hai cái ly và một chai bia ướp lạnh. “Ở đây không có gì để uống, chỉ có bia, uống hay không thì tùy em”.
Minh Hạ nhìn anh, lại nhìn chai bia lạnh trước mặt. Cô sợ cái gì? Chỉ là uống một chút thôi, chỉ cần uống ít một chút, chắc chắn sẽ không say khướt được.
Cô cầm chiếc ly lên, từng ngụm từng ngụm uống thử. Cảm giác mát lạnh khiến cô cảm thấy rất thoải mái! “Hay là em muốn vừa uống rượu, vừa ngắm hoa mới giống không khí lúc đó”.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tịch Mộc Thức Minh nở ra một nụ cười yếu ớt, cảm thấy cô gái nội tâm mỏng manh bên cạnh cuối cùng cũng có thể buông lỏng, không hề cách xa anh ngàn dặm nữa.
“Rốt cuộc vì sao anh lại trở về?”, Gương mặt cô ửng đỏ vì rượu nhưng ý thức vẫn không ngừng suy nghĩ.
“Anh trở về để nhìn em”, anh thành thực nói ra nguyên nhân.
“Tại sao một năm trời mới về nhìn em?”, cô biết đây là một vấn đề ngu xuẩn, cũng biết rõ đáp án chẳng qua là anh nhìn cô thấy chướng mắt, nhưng cô vẫn muốn hỏi.
“Anh bận”, cho nên chỉ đến khi hết năm học anh mới trở về. Anh biết, nếu như thời gian quay trở lại, không chừng anh sẽ không nguyện ý trở về Tokyo mà làm chậm trễ mọi việc.
“Đúng, anh bận, e
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
713/4294