Tiểu thuyết Cô Vợ Bỏ Trốn-full
Lượt xem : |
ung một chỗ rất tốt, mới yên lòng đi ra, trong lúc đuổi theo ông xã đã đi ra ngoài cửa cô nghe được một câu tiếng Trung--------
“Em hôm nay thật đẹp”.
Cô sợ tới mức đánh rơi chiếc ví da sang trạng trên tay, mắt trố ra một lúc, trong lúc ngồi xuống nhặt chiếc ví thì cô thấy Tứ thiếu gia cô vốn kiêng dè lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Minh Hạ, tay anh đang kéo tay chiếc áo ki-mô-nô màu lam của con gái…. Hai người bọn chúng…..
“Sao vậy?”, Tịch Mộc Thức Minh lạnh lùng hỏi Úy Tử.
“Tứ thiếu gia học được tiếng Trung rồi ư?”, cô đang tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể trả lời như vậy.
“Là con dạy anh ấy…. coi như là….báo đáp anh ấy đã chăm sóc con”. Minh Hạ đọc được nghi ngờ trong mắt mẹ, nhưng cô có thể làm gì? Gạt tay anh ra rồi nói đôi ba lời để lấp liến? Mẹ đã lâu không ở Kyoto, không biết đã biết chuyện gì? Ai có thể nói cô với anh rốt cuộc là quan hệ như thế nào đây?”
Úy Tử không còn lời gì để nói, yên lặng chăm chú nhìn hai người trong mấy giây rồi lẳng lặng đi ra ngoài.
“Buông em ra”, Minh Hạ nhẹ nhàng thoát khỏi tay Tịch Mộc Thức Minh. “Anh đang làm chuyện gì vậy? Sao phải làm trò cười trước mặt cha mẹ như thế? Mẹ nhìn thấy sẽ nghĩ gì chứ?”.
“Chúng ta quang minh lỗi lạc, mặc kệ cô ấy nghĩ gì thì nghĩ”, ánh mắt anh như có điện, thình lình lại túm lấy tay áo cô. “Người trốn ra khỏi nhà không có đủ tư cách phê phán tôi”.
Cô vô cùng bất an, trái tim đập mạnh, hết nhìn đông lại nhìn tây, giả vờ không hiểu, tránh ánh mắt bén nhọn của anh.
Cô ăn mặc kiều diễm, vô cùng tỏa sáng, thậm chí là….. Chói mắt, anh không thích cô tỏa sáng như vậy, cô giống như một con bướm nhỏ phá kén bay ra khỏi tầm kiểm soát của anh.
“Nhìn anh!”, anh bỗng nhiên giơ tay giữ lấy đầu cô, tựa như đang trừng phạt mà mạnh mẽ hôn xuống cánh môi phấn hồng kiều diễm.
Minh Hạ sợ tới mức trợn mắt há mồm, không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt phóng đại của anh, cảm nhận trên môi truyền tới từng đợt hơi đau đau.
Anh buông cô ra, hài lòng với sự trừng phạt nho nhỏ dành cho cô, “Anh ghét em trốn tránh, đây là anh đang dạy dỗ em”.
Thái độ ngạo mạn của anh làm cô đột nhiên hoàn hồn, trợn mắt lên chất vấn: “Anh dựa vào cái gì mà hôn em? Em có tội gì chứ?”.
“Em không nói một tiếng, thừa dịp anh đang bị thương, một mình chạy tới Tokyo, em nói xem em có tội không?”, cô gái nhỏ này còn không nhận tội?.
“Thế thì có lỗi gì?” Cô tức giận thở phì phì nhìn anh hầm hầm, “em muốn tới chỗ nào là quyền của em, anh làm sao quản được, cứ cho là anh có bị thương, em ở lại cũng vô dụng thôi, cần gì đề cao em như vậy?”, anh làm sao thì mặc kệ, liên quan gì đến cô chứ?
“Anh muốn em đợi ở một chỗ!”, anh hét to, bị cô gái quật cường này chọc giận, “em có trách nhiệm chăm sóc anh, có trách nhiệm cùng anh ở đại trạch dưỡng thương!”.
“Tại sao em phải có trách nhiệm đó?”, cô không thể hiểu anh đang phát giận chuyện gì, nhưng vẫn cong miệng lên cãi lại, không chịu thua.
“Em là của anh…..”, anh thốt lên, không kịp suy nghĩ.
Tim cô loạn nhịp, đối với lời anh vừa nói cảm thấy vô cùng mâu thuẫn: vừa mong đợi, lại vừa muốn kháng cự. Cô biết cho dù anh nói cái gì, cô cũng không có cách nào bình thản tiếp nhận, lại càng sợ anh khuấy động cuộc sống bình yên bây giờ.
“Đừng nói nữa!”, cô không muốn nghe nữa, nếu nghe nữa thì sẽ không thể quay đầu lại.
“Ngay cả việc tại sao anh hôn em cũng không nên nói sao?”, anh không kiềm chế được nhíu chặt đôi lông mày lại.
“Đó không phải là anh trừng phạt em sao? Trừng phạt em tự ý tới Tokyo, trừng phạt em đáng lẽ không được làm em gái anh, trừng phạt tất cả….”, cô dường như đã biết hết mọi thứ.
Cô lầm bầm nói nhỏ, nhưng làm chấn động trái tim anh.
Anh đã phá vỡ điểm cân bằng, tự tay xé nát quan hệ yên ổn của hai người. Anh ảo não, chán ghét cảm giác không thể khống chế được đang mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Anh sai lầm rồi! Đáng lẽ anh không nên vì xúc động nhất thời mà đi đến nơi này, không nên có cảm giác ngu muội đến vậy, vẻ lãnh khốc, vô tình thường cùng tâm địa sắt đá thường ngày biến mất không còn một mảnh.
Nhưng anh lại không thể không quan tâm đến cô, không thể nào lại coi thường cô giống như những ngày đầu.
"Minh Hạ."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt mơ hồ.
Anh nhặt chiếc xắc tay rơi xuống đất đưa cho cô. Cô nhận lấy thì bất ngờ bị anh kéo đến bên cạnh.
“Quên chuyện vừa nãy đi! Hiếm khi chúng ta cùng tới Tokyo, mấy ngày lễ này anh sẽ chăm sóc em cẩn thận”, anh khẽ cười nói.
Chương 4
“Ngũ tiểu thư, cẩn thận kẻo lạnh đấy, mặc dù đã đến mùa xuân, nhưng không thể chủ quan được”, Tiểu Lâm phu nhân đem một chiếc áo khoác choàng lên người Minh Hạ.
Cô quay người lại mỉm cười, gương mặt đẹp như những đóa hoa mùa xuân đua nhau nở trơng vườn, “Cảm ơn bà!”.
Cô nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc dài ra phía sau vành tai. Mỗi lần đến ngắm khu vườn rộng lớn mang phong cách Nhật Bản, cô thấy mọi phiền muộn dường như tan biến, tất cả thị phi cũng bị cảnh đẹp nơi đây đẩy lùi.
“Bà nội nhất định là người thông tuệ, là một người vợ hiền, mẹ tốt”.
“Sao Ngũ tiểu thư lại biết?”, Tiểu Lâm phu nhân đưa ánh mắt nhìn về phía Minh Hạ, trên người cô toát lên vẻ thanh cao thoát tục tự nhiên, không hề cưỡng cầu làm người ta không thể rời mắt.
“Bà nội vì những người thân yêu mà đã bài trí nơi đây thành bến đỗ an bình, tránh mọi gió mưa. Mà bà nội là chính là nơi neo đậu chắc chắn của những con tàu”, Minh Hạ nở nụ cười, cô dường như nhìn thấy tận mắt chuyện của năm đó.
“Ngũ tiểu thư ở đây mới hơn ba năm sao đã có thể hiểu rõ mọi chuyện như vậy?” Ngũ tiểu thư dường như đã đánh mất nét vô lo vô nghĩ, càng ngày cảng hiểu chuyện, có lẽ con người ta càng trưởng thành càng phải đối mặt với nhiều chuyện.
“Chỉ cần ở đây thì sẽ hiểu rõ, hoặc là….”, cô hơi nhướn hàng lông mày lên, “Người đứng ngoài cuộc tỉnh tóa, người trong cuộc u mê”.
“Ngũ tiểu thư là người của Tịch Mộc gia”, Tiểu Lâm phu nhân lập tức đáp lại lời cô.
“Ý của tôi là, tôi không phải được lớn lên trong hoàn cảnh được người người người ngưỡng mộ từ nhỏ, nên không thể coi mọi chuyện là tự nhiên được”. Đúng nha, cô đã phát hiện, không phải tất cả mọi việc cô đều có thể ứng phó được.
Cô cho là vào một lúc nào đó sẽ chấm dứt việc người khác gièm pha thân phận cô, hoặc cô sẽ trở nên vô cảm nhưng chuyện này sẽ không xảy ra, vĩnh viễn sẽ không.
“Tiểu thư muốn thay đổi việc gì sao?”, Tiểu Lâm phu nhân cúi xuống hái hoa, lưu tâm đến hành động của cô.
“Tôi có thể thay đổi được gì sao?”, nụ cười của cô mang chút giễu cợt.
“Ngay cả việc bước chân theo cái nhà này đã theo không kịp rồi”. Thế giới phồn hoa giống như một cái lồng chim xám xịt không thoát ra được, khiến cô ngạt thở, không biết làm thế nào.
“Tiểu thư cam chịu số phận? Cô chịu thua sao?” Tâm trạng rã rời thế này thật không giống phong cách của Ngũ tiểu thư…. Mà là…. thời gian cùng cách trở khiến cô thay đổi?
“Tôi không đánh cược, làm sao có thắng thua?”, cô chưa bao giờ rơi vào tâm trạng như vậy.
“Tôi chỉ muốn là một người bình thường trong gia đình, không muốn thay đổi cái gì cả”. Cô chỉ hy vọng có thể được mọi người nhìn nhận, có thể không làm nhục thanh danh của Tịch Mộc gia thôi, chỉ như vậy thôi mà sao khó quá?
------------------------
Gió tháng ba nhẹ nhàng thổi, xua đi băng giá mùa đông, mang đến sức sống mãnh liệt cho vạn vật.
Đại trạch vốn luôn vắng lạnh nhưng vào mùa này cũng có phần sinh động hơn, trong nhà mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho Tứ thiếu gia rời đi. Người người cứ ra ra vào vào, có người nghiêm túc, cũng có người tùy tiện nhưng nét mặt họ nghiêm túc cùng tác phong làm việc tỉ mỉ rất phù hợp với anh Tư.
Cô biết đó là anh Tư sắp xếp an toàn cho cô trước khi đi, cũng chân chính ý thức được anh sắp thực sự rời đi. Anh không chỉ đi ba, năm ngày, mà là giống như các anh chị khác, đến ngày nghỉ mới về Kyoto.
Cái nhà này, quay đầu lại chỉ còn lại cô độc mỗi mình cô.
Anh cần gì mà phải hao tâm tổn phí sắp xếp đây? Anh không có ở đây, đại trạch này sẽ dần dần trở nên yên tĩnh, hơn nữa, bên cô đã có đã có đủ vệ sĩ, anh không cần lo lắng.
Cô biết anh quan tâm cô, nhưng cô không biết tất cả những gì anh làm, bao gồm cả nụ hôn hoàn toàn không nên xảy ra kia, có phải là thủ đoạn của anh dùng để trả thù cô và mẹ cô đã đến Tịch Mộc gia không?
Tại sao anh lại trở nên như vậy? Cô không nghĩ ra, suy nghĩ cũng không thông. Chẳng phải chỉ có tình nhân mới có thể hôn nhau sao? Sao anh và cô lại có thể có quan hệ đó chứ?
Cô cố gắng trốn tránh không suy nghĩ nữa, cùng các bạn tụ tập một nhóm đến nhà người này người kia tiệc tùng, quen với nam sinh khác, thử xem cảm giác của mình với bọn họ có giống với anh Tư không, nhưng thường thì khi cô còn chưa tìm ra được đáp án đã bị Tứ ca bắt về, sau đó lấy thái độ huynh trưởng mà hung hăng dạy dỗ, bắt cô dừng lại.
Cô càng muốn trốn, càng muốn phản ứng anh là càng nghiêm khắc trầm trọng hơn. Anh như vậy làm cô sợ, làm cô bắt đầu không hiểu rõ động cơ của anh là gì. Cô sợ sự thay đổi, sợ hành động mập mờ không rõ ràng của anh.
Lòng cô không tĩnh lặng được nữa rồi! “Em thích ngắm hoa?”, một giọng đàn ông vang lên phía sau cô.
Minh Hạ lắc lắc đầu, tiếp tục dựa vào chiếc cầu nhỏ trong hoa viên, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống.
“Không thích sao lại thường xuyên lưu luyến trong này?”, Tịch Mộc Thức Minh không hiểu được nội tâm cô, anh không muốn nhìn nét mặt phảng phất u buồn của cô. Anh đã an bài tất cả mọi thứ cho cô, cô không phải phiền não mới được.
“Là em thích cảm giác này, cái cảm giác dùng cảm xúc để thưởng thức cái đẹp”, cộng với cô đang trong kỳ nghỉ xuân nên cô có nhiều thời gian ngắm cảnh.
“Ngày mai anh phải đến Tokyô rồi”.
“Em biết, anh đừng nói theo kiểu giống như sinh ly tử biệt như vậy được không?”, cô tức giận nhìn anh.
Anh nhún vai. “Anh nghĩ là em không biết, xem ra em một chút cũng không có ý định tiễn anh đi”.
“Làm ơn đi!”, có lúc cô thật phục Tứ thiếu gia này, “anh lúc nào cũng có thể trở về mà”.
“Hoa anh đào ở Kyoto rất đẹp, nhưng có cảm giác thê lương. Hoa anh đào ở Tôkyô cũng đẹp lắm, hơn nữa còn có cảm giác rất đặc biệt của không khí đại đô thị”
Cô đã ở cố đô lâu như vậy đương nhiên hiểu được vẻ đẹp của Hoa Anh đào. Mùa xuân hoa anh đào nở rộ ở các ngôi miếu cổ. Cái gì mà Someiyoshino 0, Kasumizakura 0 các loại cơ hồ đều tìm thấy ở cố đô, thiên hình vạn trạng.
Cô nhớ vào thời gian này năm ngoái, khi cô cùng Tứ ca cùng đi về nhà trên con đường nhỏ, anh đã tự tay hái xuống một cành anh đào thường thấy ở cố đô, cũng là loại hoa đẹp nhất Nhật Bản xuống cho cô nghiên cứu những điểm khác biệt với các loại hoa khác.
Hồi ức đẹp đẽ như vậy sẽ không còn tái hiện nữa.
Tịch Mộc Thức Minh ngẩng đầu lên nói: “Em đi theo anh”.
Minh Hạ đi theo sau anh, không biết anh muốn làm gì, lúc anh đưa cô lên xe cô mới phục hồi tinh thần lập tức biết suy nghĩ rõ ràng.
“Anh muốn lái xe đến Tokyo?”.
“Ừ”, anh khởi động xe.
“Sao lại thế?” Thế là thế nào? Không phải ngày mai anh mới đi Tokyo sao? Còn nữa…. cô chưa từng nói là muốn đi cùng anh a!
“Anh thích thế”.
“Nhưng em không thích”, cô cao giọng phản đối.
“Đến đấy em sẽ thích”, anh nhìn thẳng về phía trước, hờ hững trở lời.
Cô chu miệng lên không thèm nói chuyện với anh nữa, không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ của cô ập tới.
“Minh Hạ, đứng lên!”
Cô còn buồn ngủ mơ mơ màng màng mở mắt ra. Mấy giờ liền ngồi trên xe, cô không nhịn được cứ ngủ gà ngủ gật.
“Em nhìn xem!”, Tịch Mộc Thức Minh chỉ ra ngoài cửa sổ.
Một khoảng trời rực rỡ sắc hồng hiện ra trong tầm mắt cô, mặc dù màn đêm đã buông xuống, bầu trời đen thăm thẳm nhưng nhờ ánh sáng lấp lánh của những ngọn đèn đường, quang cảnh thành phố vẫn rực rỡ lạ thường.
"Đây là. . . . . ."
“Đây là Hoa anh đào ở Tokyo”, anh dừng xe lại trả lời.
Minh Hạ bước xuống xe, đi về phía công viên, Tịch Mộc Thức Minh đi sát cạnh cô, hài lòng cảm nhận sự rung động anh mang đến cho cô.
Những cánh hoa anh đào buông mình theo gió tung bay đáp xuống mặt đất nhuộm hồng cả một vùng lmà cho người ta lưu luyến mãi không thôi.
Hai người đi ngang qua vườn anh đào trong công viên Uneo, thấy khắp nơi đều giăng đèn kết hoa,
“Em hôm nay thật đẹp”.
Cô sợ tới mức đánh rơi chiếc ví da sang trạng trên tay, mắt trố ra một lúc, trong lúc ngồi xuống nhặt chiếc ví thì cô thấy Tứ thiếu gia cô vốn kiêng dè lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Minh Hạ, tay anh đang kéo tay chiếc áo ki-mô-nô màu lam của con gái…. Hai người bọn chúng…..
“Sao vậy?”, Tịch Mộc Thức Minh lạnh lùng hỏi Úy Tử.
“Tứ thiếu gia học được tiếng Trung rồi ư?”, cô đang tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể trả lời như vậy.
“Là con dạy anh ấy…. coi như là….báo đáp anh ấy đã chăm sóc con”. Minh Hạ đọc được nghi ngờ trong mắt mẹ, nhưng cô có thể làm gì? Gạt tay anh ra rồi nói đôi ba lời để lấp liến? Mẹ đã lâu không ở Kyoto, không biết đã biết chuyện gì? Ai có thể nói cô với anh rốt cuộc là quan hệ như thế nào đây?”
Úy Tử không còn lời gì để nói, yên lặng chăm chú nhìn hai người trong mấy giây rồi lẳng lặng đi ra ngoài.
“Buông em ra”, Minh Hạ nhẹ nhàng thoát khỏi tay Tịch Mộc Thức Minh. “Anh đang làm chuyện gì vậy? Sao phải làm trò cười trước mặt cha mẹ như thế? Mẹ nhìn thấy sẽ nghĩ gì chứ?”.
“Chúng ta quang minh lỗi lạc, mặc kệ cô ấy nghĩ gì thì nghĩ”, ánh mắt anh như có điện, thình lình lại túm lấy tay áo cô. “Người trốn ra khỏi nhà không có đủ tư cách phê phán tôi”.
Cô vô cùng bất an, trái tim đập mạnh, hết nhìn đông lại nhìn tây, giả vờ không hiểu, tránh ánh mắt bén nhọn của anh.
Cô ăn mặc kiều diễm, vô cùng tỏa sáng, thậm chí là….. Chói mắt, anh không thích cô tỏa sáng như vậy, cô giống như một con bướm nhỏ phá kén bay ra khỏi tầm kiểm soát của anh.
“Nhìn anh!”, anh bỗng nhiên giơ tay giữ lấy đầu cô, tựa như đang trừng phạt mà mạnh mẽ hôn xuống cánh môi phấn hồng kiều diễm.
Minh Hạ sợ tới mức trợn mắt há mồm, không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt phóng đại của anh, cảm nhận trên môi truyền tới từng đợt hơi đau đau.
Anh buông cô ra, hài lòng với sự trừng phạt nho nhỏ dành cho cô, “Anh ghét em trốn tránh, đây là anh đang dạy dỗ em”.
Thái độ ngạo mạn của anh làm cô đột nhiên hoàn hồn, trợn mắt lên chất vấn: “Anh dựa vào cái gì mà hôn em? Em có tội gì chứ?”.
“Em không nói một tiếng, thừa dịp anh đang bị thương, một mình chạy tới Tokyo, em nói xem em có tội không?”, cô gái nhỏ này còn không nhận tội?.
“Thế thì có lỗi gì?” Cô tức giận thở phì phì nhìn anh hầm hầm, “em muốn tới chỗ nào là quyền của em, anh làm sao quản được, cứ cho là anh có bị thương, em ở lại cũng vô dụng thôi, cần gì đề cao em như vậy?”, anh làm sao thì mặc kệ, liên quan gì đến cô chứ?
“Anh muốn em đợi ở một chỗ!”, anh hét to, bị cô gái quật cường này chọc giận, “em có trách nhiệm chăm sóc anh, có trách nhiệm cùng anh ở đại trạch dưỡng thương!”.
“Tại sao em phải có trách nhiệm đó?”, cô không thể hiểu anh đang phát giận chuyện gì, nhưng vẫn cong miệng lên cãi lại, không chịu thua.
“Em là của anh…..”, anh thốt lên, không kịp suy nghĩ.
Tim cô loạn nhịp, đối với lời anh vừa nói cảm thấy vô cùng mâu thuẫn: vừa mong đợi, lại vừa muốn kháng cự. Cô biết cho dù anh nói cái gì, cô cũng không có cách nào bình thản tiếp nhận, lại càng sợ anh khuấy động cuộc sống bình yên bây giờ.
“Đừng nói nữa!”, cô không muốn nghe nữa, nếu nghe nữa thì sẽ không thể quay đầu lại.
“Ngay cả việc tại sao anh hôn em cũng không nên nói sao?”, anh không kiềm chế được nhíu chặt đôi lông mày lại.
“Đó không phải là anh trừng phạt em sao? Trừng phạt em tự ý tới Tokyo, trừng phạt em đáng lẽ không được làm em gái anh, trừng phạt tất cả….”, cô dường như đã biết hết mọi thứ.
Cô lầm bầm nói nhỏ, nhưng làm chấn động trái tim anh.
Anh đã phá vỡ điểm cân bằng, tự tay xé nát quan hệ yên ổn của hai người. Anh ảo não, chán ghét cảm giác không thể khống chế được đang mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Anh sai lầm rồi! Đáng lẽ anh không nên vì xúc động nhất thời mà đi đến nơi này, không nên có cảm giác ngu muội đến vậy, vẻ lãnh khốc, vô tình thường cùng tâm địa sắt đá thường ngày biến mất không còn một mảnh.
Nhưng anh lại không thể không quan tâm đến cô, không thể nào lại coi thường cô giống như những ngày đầu.
"Minh Hạ."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt mơ hồ.
Anh nhặt chiếc xắc tay rơi xuống đất đưa cho cô. Cô nhận lấy thì bất ngờ bị anh kéo đến bên cạnh.
“Quên chuyện vừa nãy đi! Hiếm khi chúng ta cùng tới Tokyo, mấy ngày lễ này anh sẽ chăm sóc em cẩn thận”, anh khẽ cười nói.
Chương 4
“Ngũ tiểu thư, cẩn thận kẻo lạnh đấy, mặc dù đã đến mùa xuân, nhưng không thể chủ quan được”, Tiểu Lâm phu nhân đem một chiếc áo khoác choàng lên người Minh Hạ.
Cô quay người lại mỉm cười, gương mặt đẹp như những đóa hoa mùa xuân đua nhau nở trơng vườn, “Cảm ơn bà!”.
Cô nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc dài ra phía sau vành tai. Mỗi lần đến ngắm khu vườn rộng lớn mang phong cách Nhật Bản, cô thấy mọi phiền muộn dường như tan biến, tất cả thị phi cũng bị cảnh đẹp nơi đây đẩy lùi.
“Bà nội nhất định là người thông tuệ, là một người vợ hiền, mẹ tốt”.
“Sao Ngũ tiểu thư lại biết?”, Tiểu Lâm phu nhân đưa ánh mắt nhìn về phía Minh Hạ, trên người cô toát lên vẻ thanh cao thoát tục tự nhiên, không hề cưỡng cầu làm người ta không thể rời mắt.
“Bà nội vì những người thân yêu mà đã bài trí nơi đây thành bến đỗ an bình, tránh mọi gió mưa. Mà bà nội là chính là nơi neo đậu chắc chắn của những con tàu”, Minh Hạ nở nụ cười, cô dường như nhìn thấy tận mắt chuyện của năm đó.
“Ngũ tiểu thư ở đây mới hơn ba năm sao đã có thể hiểu rõ mọi chuyện như vậy?” Ngũ tiểu thư dường như đã đánh mất nét vô lo vô nghĩ, càng ngày cảng hiểu chuyện, có lẽ con người ta càng trưởng thành càng phải đối mặt với nhiều chuyện.
“Chỉ cần ở đây thì sẽ hiểu rõ, hoặc là….”, cô hơi nhướn hàng lông mày lên, “Người đứng ngoài cuộc tỉnh tóa, người trong cuộc u mê”.
“Ngũ tiểu thư là người của Tịch Mộc gia”, Tiểu Lâm phu nhân lập tức đáp lại lời cô.
“Ý của tôi là, tôi không phải được lớn lên trong hoàn cảnh được người người người ngưỡng mộ từ nhỏ, nên không thể coi mọi chuyện là tự nhiên được”. Đúng nha, cô đã phát hiện, không phải tất cả mọi việc cô đều có thể ứng phó được.
Cô cho là vào một lúc nào đó sẽ chấm dứt việc người khác gièm pha thân phận cô, hoặc cô sẽ trở nên vô cảm nhưng chuyện này sẽ không xảy ra, vĩnh viễn sẽ không.
“Tiểu thư muốn thay đổi việc gì sao?”, Tiểu Lâm phu nhân cúi xuống hái hoa, lưu tâm đến hành động của cô.
“Tôi có thể thay đổi được gì sao?”, nụ cười của cô mang chút giễu cợt.
“Ngay cả việc bước chân theo cái nhà này đã theo không kịp rồi”. Thế giới phồn hoa giống như một cái lồng chim xám xịt không thoát ra được, khiến cô ngạt thở, không biết làm thế nào.
“Tiểu thư cam chịu số phận? Cô chịu thua sao?” Tâm trạng rã rời thế này thật không giống phong cách của Ngũ tiểu thư…. Mà là…. thời gian cùng cách trở khiến cô thay đổi?
“Tôi không đánh cược, làm sao có thắng thua?”, cô chưa bao giờ rơi vào tâm trạng như vậy.
“Tôi chỉ muốn là một người bình thường trong gia đình, không muốn thay đổi cái gì cả”. Cô chỉ hy vọng có thể được mọi người nhìn nhận, có thể không làm nhục thanh danh của Tịch Mộc gia thôi, chỉ như vậy thôi mà sao khó quá?
------------------------
Gió tháng ba nhẹ nhàng thổi, xua đi băng giá mùa đông, mang đến sức sống mãnh liệt cho vạn vật.
Đại trạch vốn luôn vắng lạnh nhưng vào mùa này cũng có phần sinh động hơn, trong nhà mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho Tứ thiếu gia rời đi. Người người cứ ra ra vào vào, có người nghiêm túc, cũng có người tùy tiện nhưng nét mặt họ nghiêm túc cùng tác phong làm việc tỉ mỉ rất phù hợp với anh Tư.
Cô biết đó là anh Tư sắp xếp an toàn cho cô trước khi đi, cũng chân chính ý thức được anh sắp thực sự rời đi. Anh không chỉ đi ba, năm ngày, mà là giống như các anh chị khác, đến ngày nghỉ mới về Kyoto.
Cái nhà này, quay đầu lại chỉ còn lại cô độc mỗi mình cô.
Anh cần gì mà phải hao tâm tổn phí sắp xếp đây? Anh không có ở đây, đại trạch này sẽ dần dần trở nên yên tĩnh, hơn nữa, bên cô đã có đã có đủ vệ sĩ, anh không cần lo lắng.
Cô biết anh quan tâm cô, nhưng cô không biết tất cả những gì anh làm, bao gồm cả nụ hôn hoàn toàn không nên xảy ra kia, có phải là thủ đoạn của anh dùng để trả thù cô và mẹ cô đã đến Tịch Mộc gia không?
Tại sao anh lại trở nên như vậy? Cô không nghĩ ra, suy nghĩ cũng không thông. Chẳng phải chỉ có tình nhân mới có thể hôn nhau sao? Sao anh và cô lại có thể có quan hệ đó chứ?
Cô cố gắng trốn tránh không suy nghĩ nữa, cùng các bạn tụ tập một nhóm đến nhà người này người kia tiệc tùng, quen với nam sinh khác, thử xem cảm giác của mình với bọn họ có giống với anh Tư không, nhưng thường thì khi cô còn chưa tìm ra được đáp án đã bị Tứ ca bắt về, sau đó lấy thái độ huynh trưởng mà hung hăng dạy dỗ, bắt cô dừng lại.
Cô càng muốn trốn, càng muốn phản ứng anh là càng nghiêm khắc trầm trọng hơn. Anh như vậy làm cô sợ, làm cô bắt đầu không hiểu rõ động cơ của anh là gì. Cô sợ sự thay đổi, sợ hành động mập mờ không rõ ràng của anh.
Lòng cô không tĩnh lặng được nữa rồi! “Em thích ngắm hoa?”, một giọng đàn ông vang lên phía sau cô.
Minh Hạ lắc lắc đầu, tiếp tục dựa vào chiếc cầu nhỏ trong hoa viên, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống.
“Không thích sao lại thường xuyên lưu luyến trong này?”, Tịch Mộc Thức Minh không hiểu được nội tâm cô, anh không muốn nhìn nét mặt phảng phất u buồn của cô. Anh đã an bài tất cả mọi thứ cho cô, cô không phải phiền não mới được.
“Là em thích cảm giác này, cái cảm giác dùng cảm xúc để thưởng thức cái đẹp”, cộng với cô đang trong kỳ nghỉ xuân nên cô có nhiều thời gian ngắm cảnh.
“Ngày mai anh phải đến Tokyô rồi”.
“Em biết, anh đừng nói theo kiểu giống như sinh ly tử biệt như vậy được không?”, cô tức giận nhìn anh.
Anh nhún vai. “Anh nghĩ là em không biết, xem ra em một chút cũng không có ý định tiễn anh đi”.
“Làm ơn đi!”, có lúc cô thật phục Tứ thiếu gia này, “anh lúc nào cũng có thể trở về mà”.
“Hoa anh đào ở Kyoto rất đẹp, nhưng có cảm giác thê lương. Hoa anh đào ở Tôkyô cũng đẹp lắm, hơn nữa còn có cảm giác rất đặc biệt của không khí đại đô thị”
Cô đã ở cố đô lâu như vậy đương nhiên hiểu được vẻ đẹp của Hoa Anh đào. Mùa xuân hoa anh đào nở rộ ở các ngôi miếu cổ. Cái gì mà Someiyoshino 0, Kasumizakura 0 các loại cơ hồ đều tìm thấy ở cố đô, thiên hình vạn trạng.
Cô nhớ vào thời gian này năm ngoái, khi cô cùng Tứ ca cùng đi về nhà trên con đường nhỏ, anh đã tự tay hái xuống một cành anh đào thường thấy ở cố đô, cũng là loại hoa đẹp nhất Nhật Bản xuống cho cô nghiên cứu những điểm khác biệt với các loại hoa khác.
Hồi ức đẹp đẽ như vậy sẽ không còn tái hiện nữa.
Tịch Mộc Thức Minh ngẩng đầu lên nói: “Em đi theo anh”.
Minh Hạ đi theo sau anh, không biết anh muốn làm gì, lúc anh đưa cô lên xe cô mới phục hồi tinh thần lập tức biết suy nghĩ rõ ràng.
“Anh muốn lái xe đến Tokyo?”.
“Ừ”, anh khởi động xe.
“Sao lại thế?” Thế là thế nào? Không phải ngày mai anh mới đi Tokyo sao? Còn nữa…. cô chưa từng nói là muốn đi cùng anh a!
“Anh thích thế”.
“Nhưng em không thích”, cô cao giọng phản đối.
“Đến đấy em sẽ thích”, anh nhìn thẳng về phía trước, hờ hững trở lời.
Cô chu miệng lên không thèm nói chuyện với anh nữa, không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ của cô ập tới.
“Minh Hạ, đứng lên!”
Cô còn buồn ngủ mơ mơ màng màng mở mắt ra. Mấy giờ liền ngồi trên xe, cô không nhịn được cứ ngủ gà ngủ gật.
“Em nhìn xem!”, Tịch Mộc Thức Minh chỉ ra ngoài cửa sổ.
Một khoảng trời rực rỡ sắc hồng hiện ra trong tầm mắt cô, mặc dù màn đêm đã buông xuống, bầu trời đen thăm thẳm nhưng nhờ ánh sáng lấp lánh của những ngọn đèn đường, quang cảnh thành phố vẫn rực rỡ lạ thường.
"Đây là. . . . . ."
“Đây là Hoa anh đào ở Tokyo”, anh dừng xe lại trả lời.
Minh Hạ bước xuống xe, đi về phía công viên, Tịch Mộc Thức Minh đi sát cạnh cô, hài lòng cảm nhận sự rung động anh mang đến cho cô.
Những cánh hoa anh đào buông mình theo gió tung bay đáp xuống mặt đất nhuộm hồng cả một vùng lmà cho người ta lưu luyến mãi không thôi.
Hai người đi ngang qua vườn anh đào trong công viên Uneo, thấy khắp nơi đều giăng đèn kết hoa,
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
611/4192