Tiểu thuyết Cô Vợ Bỏ Trốn-full
Lượt xem : |
“Nếu đã tới thì giới thiệu với các con một chút. Tất cả các con đều biết cô ấy chứ? Cô ấy là Úy Tử, từ hôm nay trở đi sẽ là mẹ mới của các con, là nữ chủ nhân của nhà này, hy vọng các con sẽ kính trọng cô ấy giống như kính trọng cha!”
Úy Tử bị Tịch Mộc Nhất Chi Trợ nói vậy, lập tức cảm thấy căng thẳng cúi chào mấy đứa con của Mộc gia.
Tuy nói là bọn họ đều trở thành “con” của cô nhưng tuổi tác của họ lại không nhỏ.
Con gái lớn Takako đã hai mươi ba tuổi, cô quản lý sản nghiệp Tín Châu. Em trai song sinh của Takako hiện tạị ở một chi nhánh của Mộc gia tại Hokkaido, còn người con trai thứ ba năm nay học năm thứ ba đại học, tính cà phơ cà phất, tự do ở Tokyo.
Con trai thứ tư của Mộc gia năm nay 16 tuổi, là người khó nắm bắt nhất trong bốn anh em. Mặc dù là con út, nhưng anh muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cá tính so với các anh trai lại càng không dễ khuất phục, nhưng một khi đã nghiêm túc thì xuất sắc hơn bất kỳ ai.
Úy Tử cũng kiêng kỵ nhất vị tứ thiếu gia này. Mặc dù anh nhỏ tuổi nhất nhưng tâm tình bất định, luôn luôn mang một vẻ lạnh lùng hiếm có khiến mọi người cảm thấy sợ rợn cả tóc gáy.
Takako đi về phía Úy Tử, thân thiết cười cười: “Dì Úy, đã lâu không gặp, đến hai tháng rồi nhỉ?”
“Đúng thế, bởi vì lúc trước phải chuẩn bị hành lý đến Nhật Bản, cũng hơi gấp”.
“Cô đến là tốt rồi, cô không biết mỗi khi cô trở về Đài Loan thì cha nhớ cô thế nào đâu”, anh ba cũng cười lớn.
“Xin hỏi….. “ Minh Hạ sợ hãi nói to.
Tất cả mọi người đều vây quanh mẹ nói chuyện, cơ bản chẳng để ý đến cô chút nào sao?
Ngoại trừ Thức Minh còn lại ba chị em đều rối rít đi về phía cô gái nhỏ nhắn Minh Hạ.
“Hi, em là Minh Hạ?” Anh ba vỗ vỗ đầu cô.
“A…… Ui……” Thật là đau! Sao anh ba lại khỏe như vậy? Cô đau đến mức phải nhắm mắt lại!.
“Dừng tay lại”. Tịch Mộc Thức Minh dường như rảnh rỗi mà cảnh cáo. Anh chỉ sợ cô bé vừa mới đến đã bị đánh đến ngây ngốc thì ba sẽ dạy dỗ bọn anh.
“A, xin lỗi, anh nhất thời hơi quá đà, tha thứ cho anh được không?” Anh ba có chút lúng lúng, nhưng vẫn duy trì thái độ cợt nhả trước sau như một.
Minh Hạ toét miệng cười rạng rỡ: “Không sao ạ!”
Mặc dù cô không theo kịp tốc độ nói chuyện của mọi người, nhưng cô cảm thấy mọi người ở đây đều thân thiện, coi mẹ con cô như người trong nhà, tùy ý nói cười làm cô không che giấu được hưng phấn trong lòng.
“Minh Hạ, từ nay về sau chị chính là chị gái em, đây là anh hai, anh ba cùng anh tư”. Takako từ từ nói từng từ một, giới thiệu từng người, chỉ sợ em gái mới tới nghe không hiểu.
“Ai là anh tư của cô ta”, Tịch Mộc Thức Minh đi tới bên cạnh chị gái, kéo tay cô đang chỉ về phía anh.
Minh Hạ dường như bị lời nói của anh chấn động, kinh hoàng nhìn anh, cô nghe hiểu được anh nói gì, nhưng tại sao lại anh lại nói khó nghe như vậy?
Anh tư…… Cô vừa mới có anh tư, sao anh lại nói thế?
Lúc vừa nhìn thấy anh, cô cũng biết anh đối với cô không hề thân thiện, nhưng……… thì ra anh không muốn cô làm em gái anh? Tại sao lại như thế?
“Anh tư……..”, Minh Hạ nhẹ giọng gọi anh, dường như muốn xác nhận lại.
Tịch Mộc Thức Minh căn bản không nghĩ đến cô gái Trung quốc mới đến này lại gọi anh, thất thần một lúc rồi ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
Anh gạt bỏ can ngăn của chị gái, túm lấy tay cô nói: “Lá gan cô thật không nhỏ, ngược lại thật lớn đấy! Tôi nói rồi, tôi không phải anh tư của cô, cô nghe không hiểu sao?” Chính là anh nhìn cô bé này không vừa mắt đấy, thì sao nào?
“Em nghe không hiểu, anh Tư có thể nói chậm lại một chút được không?” Minh Hạ chỉ biết là anh dường như đang tức giận, nhưng không hiểu một tràng Tiếng Nhật mà anh đang nói là có ý gì.
“Nghe không hiểu? Không hiểu sao dám học người ta gọi tôi là anh Tư?” Nghĩ đến việc cô không hiểu anh nói gì, trong lòng anh lại tức giận! Cô không hiểu thì vừa rồi anh nói chẳng thật phí công vô ích sao?
“Minh Hạ, mau xin lỗi Tứ thiếu gia!” Úy Tử sợ hãi vội vàng quát con gái ngốc nghếch chuyện gì cũng không hiểu.
“Tại sao con phải xin lỗi?” Cô làm sai gì sao? Chẳng phải chỉ là cô không hiểu vì sao anh ta lại giận cô như vậy thôi sao?
“Mẹ đã nói với con thế nào? Đến đây không thể làm loạn được!”
Làm loạn! Chuyện gì cô cũng không làm, sao lại gọi là làm loạn?
“Mẹ con cô nói tiếng Trung? Tôi nghe không hiểu các ngươi đang nói chuyện gì? Chẳng lẽ là đang nói tôi không đúng?” Tịch Mộc Thức Minh cố ý nói những câu khó nghe.
Nhìn cô bé hốc mắt đỏ lên anh cũng biết dì Úy đang trách mắng cô…nhưng nghe bọn họ nói chuyện, anh vẫn không chịu nổi cô bé này nói cô không hiểu anh nói gì.
Bị mẹ trách mắng vô lý cùng thái độ của Tịch Mộc Thức Minh, Minh Hạ không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Con chỉ nghe được lúc mọi người nói chậm, từ từ nói chậm một chút thôi, sao mẹ lại trách con không đúng?” Cô hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ.
“Em nói tiếng Trung không được sao? Tại sao anh nghe không hiểu em nói gì thì lại là lỗi của em? Muốn biết em nói gì thì không phải anh phải đi học tiếng Trung sao?” Cô quay đầu nhìn Thức Minh, không để ý anh nghe hiểu hay không hiểu mà chỉ muốn đem ấm ức trong lòng phát tiết ra ngoài.
Từ trước đến giờ cô không bốc đồng như vậy, nhưng……..hôm nay để cho cô được ngoại lệ đi!
Tịch Mộc Thức Minh vốn định trừng phạt sự vô lễ của cô, nhưng lúc nhìn thấy nước mắt cô thì anh không biết nói gì.
Cô khóc! Tại sao? Vì mấy câu nói kia sao?
Lớn lên trong hoàn cảnh dương thịnh âm suy khiến anh dường như chưa tiếp xúc với phụ nữ. Trừ mẹ anh đã qua đời nhiều năm nay, chị gái lại quanh năm không có nhà cùng giúp việc nữ làm việc ở nhà ngoài, có thể nói anh không có kinh nghiệm sống cùng con gái. Anh thật sự không hiểu vì sao cô lại khóc.
“Thức Minh, sao con lại làm Minh Hạ khóc?” Tịch Mộc Nhất Chi Trợ ôm Minh Hạ, ánh mắt trách cứ đứa con trai phách lối.
Anh không nói gì, chỉ chú ý đến nhất cử nhất động của Minh Hạ.
Minh Hạ đưa tay lau sạch nước mắt nói: “Cha, con mệt quá”, hoàn toàn không để ý đến người chọc cô khóc.
“Được rồi, phu nhân Tiểu Lâm sẽ dẫn con về phòng nghỉ ngơi”.
Cô gật đầu, an tĩnh kéo cánh cửa giấy ra, đi theo người phụ nữ mặc ki-mô-nô xanh đậm.
“Thức Minh, lần này con hơi quá rồi” Tịch Mộc Nhất Chi Trợ trách cứ.
“Nếu cha nói như vậy, con chẳng có cách nào khác” Anh không phải đã quá đáng quá chứ.
“Bất kể thế nào, thân là anh trai thì không thể tùy tiện bắt nạt em gái. Minh Hạ mới đến, ở đây còn chưa quen, tiếng Nhật cũng chưa có giỏi, con phải dạy cô bé, chăm sóc cô bé cho tốt, biết chưa?”
“Tại sao lại là con, cha?” Anh không muốn chăm sóc cô nữ sinh Trung Quốc này.
“Tại sao ư? Vừa rồi không phải con rất mất hứng cô bé không hiểu con mắng chuyện gì sao? Bây giờ cha cho con cơ hội dạy tiếng Nhật cho cô bé thật tốt, để cô bé hiểu được con mắng cái gì còn gì!”. Thì ra là ông rất để ý đến hành động vừa rồi của bọn họ.
“Cha!” Tịch Mộc Thức Minh vô cùng bất mãn.
“Không nói nữa, đây là cha ra lệnh, con chỉ được làm theo thôi!” Tịch Mộc Nhất Chi Trợ hơi uy nghiêm nói.
“Chỉ còn con ở trong tòa nhà này, mà về sau Minh Hạ cũng sống ở đây, con phải chăm sóc tốt cho cô bé!” Tịch Mộc Nhất Chi Trợ nói xong liền lôi Úy Tử đi, không để ý đến con trai nữa.
Anh nhún vai không nói gì đáp lại, chỉ còn lại mấy người đưa mắt nhìn nhau.
“Bắt nạt em gái mới tới, thật có phong độ tướng quân nha!” Anh ba cười cười nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Thức Minh. Anh cảm thấy Thức Minh đối với em gái mới đến có lúc dường như mất khống chế.
“Anh ba, em nghĩ là phong độ đại tướng quân thật không thích hợp đối với chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này”.
“Thức Minh, anh không biết em nghĩ gì hoặc tính toán đối đãi với dì Úy cùng Minh Hạ như thế nào, dù sao ba người chúng ta thường không ở lại đây nên không biết được em làm chuyện gì, nhưng em phải nhớ là mọi việc đều có giới hạn”.
Chị gái thở dài, “Tóm lại, em nên suy nghĩ cho cha một chút. Cha rất thích Minh Hạ, em thuận theo ý cha đi, tránh chọc giận cha. Chị còn có chuyện phải làm, đi trước đây!”
Anh hai cùng anh ba nhìn Thức Minh một cái rồi cũng đi ra khỏi phòng.
Cho dù anh chị đều nói như vậy nhưng Thức Minh anh cũng không phải buộc thay đổi bản thân theo người khác đi.
Anh làm gì ư? Đối với cô bé ấy anh căn bản cũng không có ác ý, chỉ mới nói mấy câu thôi đã bị đả kích rồi, đến bây giờ anh đã nói ghét cô bé đâu chứ, mọi người khẩn trương cái gì?
Chỉ là, anh nhất định không thừa nhận----- cô bé ấy, không- phải- là- em- gái anh!
Đơn giản như vậy thôi!
Trải qua một tháng, Minh Hạ đã có thể một mình đi lại trong tòa nhà to đến mức dọa người này mà không bị lạc đường, tất cả là do những người làm trong nhà cùng mẹ cô giúp một tay.
Mẹ cô đối với nơi này vô cùng quen thuộc, giống như đã ở đây từ lúc trước, cô hỏi kỹ thì mới biết mẹ thường xuyên đến đây “làm khách”. Cô hiểu tuy nói là “làm khách” nhưng cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cũng hiểu rõ vì sao mẹ muốn cô học tiếng Nhật, vì sao lúc cô được nghỉ đều để cô ở lại ký túc xá trong trường học mà không đưa cô ra nước ngoài chơi.
Tóm lại, từ khi rời Đài Loan đến Nhật Bản cô đã trở thành một thành phần của Mộc gia, ở nơi đây bắt đầu một cuộc sống mới, cô muốn cố gắng học tập mọi thứ thật tốt, mong sớm đến ngày có thể hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống ở đây.
Nhân lúc buổi sáng khí hậu thật trong lành ấm áp hơn mấy ngày trước, cô ra khỏi phòng đi dạo chung quanh một chút, hít thở bầu không khí mát mẻ.
Khí hậu ở Nhật Bản khác với ở Đài Loan, trong ngày nhiệt độ chênh lệch tương đối rõ ràng, buổi sáng sớm thấp hơn giữa trưa khoảng 3- 4 độ, hơn nữa không khí khô ráo hơn khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tuy bây giờ đang là mùa hè, nhưng sáng sớm ra ngoài cô vẫn phải khoác thêm một chiếc áo mỏng, phòng ngừa cảm lạnh đột ngột.
“Dậy sớm vậy?” Một giọng đàn ông dễ nghe đột nhiên truyền đến, phá vỡ không gian yên tĩnh.
Cô quay đầu lại thì thấy Tịch Mộc Thức Minh đang nằm dài trên ghế đá trong hoa viên. Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao màu đen, cùng với chiếc quần jean.
Cô nhìn anh, chỉ cảm thấy toàn thân ngày càng lạnh, không khỏi run lên bèn cởi áo khoác mỏng xuống đắp lên người anh.
“Anh lạnh à?” Minh Hạ quan tâm hỏi.
Thức Minh vốn chỉ he hé mắt, đột nhiên mở mắt thật to, qua một hồi lâu cũng không nói lời nào.
“Cho dù anh tráng kiện thì cũng có thể sẽ cảm đấy!”, cô cho là anh muốn cự tuyệt ý tốt của cô nên vội vàng giải thích.
“Tôi không lạnh”, Tịch Mộc Thức Minh ngồi dậy, cầm chiếc áo khoác nhỏ nhắn chỉ đủ đắp nửa người anh đặt lên trên đùi nói, “Đến đây”.
“Có việc gì sao?”
“Bảo em đến thì cứ đến đi!”
Minh Hạ bước tới, cổ tay đột nhiên bị anh bắt lấy kéo lại trước mặt.
“Anh làm gì vậy?”, cô kêu lên.
“Cũng may là nhà rất rộng, nếu không thì em đã đánh thức mọi người dậy rồi, người khác lại cho là tôi bắt nạt em”, anh xấu xa cười một tiếng.
“Chăm sóc tốt cho mình đi, việc gì phải quan tâm đến người khác sống chết thế nào?” Anh nói xong bèn khoác lại chiếc áo lên vai cô.
Hành động thiện ý của anh khiến cô buông lỏng phòng bị một chút.
“Rốt cuộc em có nghe hiểu lời tôi không hả?” Nhìn cô ngơ ngơ ngác ngác anh nghĩ mình lại đang đàn gảy tai trâu.
“Hiểu mà, bởi vì anh nói chậm, hơn nữa một tháng nay em đang cố gắng học tiếng Nhật, biết được rất nhiều chữ”.
Anh nói chậm sao? Tại sao anh không phát hiện ra điều đó?
“Trước đây em hơi sợ anh”, bởi vì chỉ có anh dùng lời nói khiến người ta rung mình mà đe dọa cô.
“Em nên sợ tôi”, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô kéo lại gần mặt anh, ánh mắt lợi hại như chim ưng nhìn cô chằm chằm nói, “Tôi đối với em rất không nể tình, đối với cô gái nhỏ nhu nhược như em chỉ cần dùng sức một chút là có thể bóp nát rồi, tôi luôn bắt nạt em, em có thể không sợ tôi sao?”.
Cô trợn tròn mắt, qua một hồi lâu cũng không thốt nên lời. Anh nói rất nhanh hại cô chỉ hiểu được một phần, nhưng nhìn vào bộ dạng của anh, hình như anh vừa đe dọa cô thì phải?
Mỗi người của Tịch Mộc gia đều mang một khí chất khiến người ta phải thần phục, bao gồm cả người anh trai chỉ lớn hơn cô có ba tuổi này. Đại gia tộc có tiền có thế chính là như vậy sao?
“Nói cho em biết, cái nhà n
Úy Tử bị Tịch Mộc Nhất Chi Trợ nói vậy, lập tức cảm thấy căng thẳng cúi chào mấy đứa con của Mộc gia.
Tuy nói là bọn họ đều trở thành “con” của cô nhưng tuổi tác của họ lại không nhỏ.
Con gái lớn Takako đã hai mươi ba tuổi, cô quản lý sản nghiệp Tín Châu. Em trai song sinh của Takako hiện tạị ở một chi nhánh của Mộc gia tại Hokkaido, còn người con trai thứ ba năm nay học năm thứ ba đại học, tính cà phơ cà phất, tự do ở Tokyo.
Con trai thứ tư của Mộc gia năm nay 16 tuổi, là người khó nắm bắt nhất trong bốn anh em. Mặc dù là con út, nhưng anh muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cá tính so với các anh trai lại càng không dễ khuất phục, nhưng một khi đã nghiêm túc thì xuất sắc hơn bất kỳ ai.
Úy Tử cũng kiêng kỵ nhất vị tứ thiếu gia này. Mặc dù anh nhỏ tuổi nhất nhưng tâm tình bất định, luôn luôn mang một vẻ lạnh lùng hiếm có khiến mọi người cảm thấy sợ rợn cả tóc gáy.
Takako đi về phía Úy Tử, thân thiết cười cười: “Dì Úy, đã lâu không gặp, đến hai tháng rồi nhỉ?”
“Đúng thế, bởi vì lúc trước phải chuẩn bị hành lý đến Nhật Bản, cũng hơi gấp”.
“Cô đến là tốt rồi, cô không biết mỗi khi cô trở về Đài Loan thì cha nhớ cô thế nào đâu”, anh ba cũng cười lớn.
“Xin hỏi….. “ Minh Hạ sợ hãi nói to.
Tất cả mọi người đều vây quanh mẹ nói chuyện, cơ bản chẳng để ý đến cô chút nào sao?
Ngoại trừ Thức Minh còn lại ba chị em đều rối rít đi về phía cô gái nhỏ nhắn Minh Hạ.
“Hi, em là Minh Hạ?” Anh ba vỗ vỗ đầu cô.
“A…… Ui……” Thật là đau! Sao anh ba lại khỏe như vậy? Cô đau đến mức phải nhắm mắt lại!.
“Dừng tay lại”. Tịch Mộc Thức Minh dường như rảnh rỗi mà cảnh cáo. Anh chỉ sợ cô bé vừa mới đến đã bị đánh đến ngây ngốc thì ba sẽ dạy dỗ bọn anh.
“A, xin lỗi, anh nhất thời hơi quá đà, tha thứ cho anh được không?” Anh ba có chút lúng lúng, nhưng vẫn duy trì thái độ cợt nhả trước sau như một.
Minh Hạ toét miệng cười rạng rỡ: “Không sao ạ!”
Mặc dù cô không theo kịp tốc độ nói chuyện của mọi người, nhưng cô cảm thấy mọi người ở đây đều thân thiện, coi mẹ con cô như người trong nhà, tùy ý nói cười làm cô không che giấu được hưng phấn trong lòng.
“Minh Hạ, từ nay về sau chị chính là chị gái em, đây là anh hai, anh ba cùng anh tư”. Takako từ từ nói từng từ một, giới thiệu từng người, chỉ sợ em gái mới tới nghe không hiểu.
“Ai là anh tư của cô ta”, Tịch Mộc Thức Minh đi tới bên cạnh chị gái, kéo tay cô đang chỉ về phía anh.
Minh Hạ dường như bị lời nói của anh chấn động, kinh hoàng nhìn anh, cô nghe hiểu được anh nói gì, nhưng tại sao lại anh lại nói khó nghe như vậy?
Anh tư…… Cô vừa mới có anh tư, sao anh lại nói thế?
Lúc vừa nhìn thấy anh, cô cũng biết anh đối với cô không hề thân thiện, nhưng……… thì ra anh không muốn cô làm em gái anh? Tại sao lại như thế?
“Anh tư……..”, Minh Hạ nhẹ giọng gọi anh, dường như muốn xác nhận lại.
Tịch Mộc Thức Minh căn bản không nghĩ đến cô gái Trung quốc mới đến này lại gọi anh, thất thần một lúc rồi ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
Anh gạt bỏ can ngăn của chị gái, túm lấy tay cô nói: “Lá gan cô thật không nhỏ, ngược lại thật lớn đấy! Tôi nói rồi, tôi không phải anh tư của cô, cô nghe không hiểu sao?” Chính là anh nhìn cô bé này không vừa mắt đấy, thì sao nào?
“Em nghe không hiểu, anh Tư có thể nói chậm lại một chút được không?” Minh Hạ chỉ biết là anh dường như đang tức giận, nhưng không hiểu một tràng Tiếng Nhật mà anh đang nói là có ý gì.
“Nghe không hiểu? Không hiểu sao dám học người ta gọi tôi là anh Tư?” Nghĩ đến việc cô không hiểu anh nói gì, trong lòng anh lại tức giận! Cô không hiểu thì vừa rồi anh nói chẳng thật phí công vô ích sao?
“Minh Hạ, mau xin lỗi Tứ thiếu gia!” Úy Tử sợ hãi vội vàng quát con gái ngốc nghếch chuyện gì cũng không hiểu.
“Tại sao con phải xin lỗi?” Cô làm sai gì sao? Chẳng phải chỉ là cô không hiểu vì sao anh ta lại giận cô như vậy thôi sao?
“Mẹ đã nói với con thế nào? Đến đây không thể làm loạn được!”
Làm loạn! Chuyện gì cô cũng không làm, sao lại gọi là làm loạn?
“Mẹ con cô nói tiếng Trung? Tôi nghe không hiểu các ngươi đang nói chuyện gì? Chẳng lẽ là đang nói tôi không đúng?” Tịch Mộc Thức Minh cố ý nói những câu khó nghe.
Nhìn cô bé hốc mắt đỏ lên anh cũng biết dì Úy đang trách mắng cô…nhưng nghe bọn họ nói chuyện, anh vẫn không chịu nổi cô bé này nói cô không hiểu anh nói gì.
Bị mẹ trách mắng vô lý cùng thái độ của Tịch Mộc Thức Minh, Minh Hạ không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Con chỉ nghe được lúc mọi người nói chậm, từ từ nói chậm một chút thôi, sao mẹ lại trách con không đúng?” Cô hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ.
“Em nói tiếng Trung không được sao? Tại sao anh nghe không hiểu em nói gì thì lại là lỗi của em? Muốn biết em nói gì thì không phải anh phải đi học tiếng Trung sao?” Cô quay đầu nhìn Thức Minh, không để ý anh nghe hiểu hay không hiểu mà chỉ muốn đem ấm ức trong lòng phát tiết ra ngoài.
Từ trước đến giờ cô không bốc đồng như vậy, nhưng……..hôm nay để cho cô được ngoại lệ đi!
Tịch Mộc Thức Minh vốn định trừng phạt sự vô lễ của cô, nhưng lúc nhìn thấy nước mắt cô thì anh không biết nói gì.
Cô khóc! Tại sao? Vì mấy câu nói kia sao?
Lớn lên trong hoàn cảnh dương thịnh âm suy khiến anh dường như chưa tiếp xúc với phụ nữ. Trừ mẹ anh đã qua đời nhiều năm nay, chị gái lại quanh năm không có nhà cùng giúp việc nữ làm việc ở nhà ngoài, có thể nói anh không có kinh nghiệm sống cùng con gái. Anh thật sự không hiểu vì sao cô lại khóc.
“Thức Minh, sao con lại làm Minh Hạ khóc?” Tịch Mộc Nhất Chi Trợ ôm Minh Hạ, ánh mắt trách cứ đứa con trai phách lối.
Anh không nói gì, chỉ chú ý đến nhất cử nhất động của Minh Hạ.
Minh Hạ đưa tay lau sạch nước mắt nói: “Cha, con mệt quá”, hoàn toàn không để ý đến người chọc cô khóc.
“Được rồi, phu nhân Tiểu Lâm sẽ dẫn con về phòng nghỉ ngơi”.
Cô gật đầu, an tĩnh kéo cánh cửa giấy ra, đi theo người phụ nữ mặc ki-mô-nô xanh đậm.
“Thức Minh, lần này con hơi quá rồi” Tịch Mộc Nhất Chi Trợ trách cứ.
“Nếu cha nói như vậy, con chẳng có cách nào khác” Anh không phải đã quá đáng quá chứ.
“Bất kể thế nào, thân là anh trai thì không thể tùy tiện bắt nạt em gái. Minh Hạ mới đến, ở đây còn chưa quen, tiếng Nhật cũng chưa có giỏi, con phải dạy cô bé, chăm sóc cô bé cho tốt, biết chưa?”
“Tại sao lại là con, cha?” Anh không muốn chăm sóc cô nữ sinh Trung Quốc này.
“Tại sao ư? Vừa rồi không phải con rất mất hứng cô bé không hiểu con mắng chuyện gì sao? Bây giờ cha cho con cơ hội dạy tiếng Nhật cho cô bé thật tốt, để cô bé hiểu được con mắng cái gì còn gì!”. Thì ra là ông rất để ý đến hành động vừa rồi của bọn họ.
“Cha!” Tịch Mộc Thức Minh vô cùng bất mãn.
“Không nói nữa, đây là cha ra lệnh, con chỉ được làm theo thôi!” Tịch Mộc Nhất Chi Trợ hơi uy nghiêm nói.
“Chỉ còn con ở trong tòa nhà này, mà về sau Minh Hạ cũng sống ở đây, con phải chăm sóc tốt cho cô bé!” Tịch Mộc Nhất Chi Trợ nói xong liền lôi Úy Tử đi, không để ý đến con trai nữa.
Anh nhún vai không nói gì đáp lại, chỉ còn lại mấy người đưa mắt nhìn nhau.
“Bắt nạt em gái mới tới, thật có phong độ tướng quân nha!” Anh ba cười cười nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Thức Minh. Anh cảm thấy Thức Minh đối với em gái mới đến có lúc dường như mất khống chế.
“Anh ba, em nghĩ là phong độ đại tướng quân thật không thích hợp đối với chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này”.
“Thức Minh, anh không biết em nghĩ gì hoặc tính toán đối đãi với dì Úy cùng Minh Hạ như thế nào, dù sao ba người chúng ta thường không ở lại đây nên không biết được em làm chuyện gì, nhưng em phải nhớ là mọi việc đều có giới hạn”.
Chị gái thở dài, “Tóm lại, em nên suy nghĩ cho cha một chút. Cha rất thích Minh Hạ, em thuận theo ý cha đi, tránh chọc giận cha. Chị còn có chuyện phải làm, đi trước đây!”
Anh hai cùng anh ba nhìn Thức Minh một cái rồi cũng đi ra khỏi phòng.
Cho dù anh chị đều nói như vậy nhưng Thức Minh anh cũng không phải buộc thay đổi bản thân theo người khác đi.
Anh làm gì ư? Đối với cô bé ấy anh căn bản cũng không có ác ý, chỉ mới nói mấy câu thôi đã bị đả kích rồi, đến bây giờ anh đã nói ghét cô bé đâu chứ, mọi người khẩn trương cái gì?
Chỉ là, anh nhất định không thừa nhận----- cô bé ấy, không- phải- là- em- gái anh!
Đơn giản như vậy thôi!
Trải qua một tháng, Minh Hạ đã có thể một mình đi lại trong tòa nhà to đến mức dọa người này mà không bị lạc đường, tất cả là do những người làm trong nhà cùng mẹ cô giúp một tay.
Mẹ cô đối với nơi này vô cùng quen thuộc, giống như đã ở đây từ lúc trước, cô hỏi kỹ thì mới biết mẹ thường xuyên đến đây “làm khách”. Cô hiểu tuy nói là “làm khách” nhưng cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cũng hiểu rõ vì sao mẹ muốn cô học tiếng Nhật, vì sao lúc cô được nghỉ đều để cô ở lại ký túc xá trong trường học mà không đưa cô ra nước ngoài chơi.
Tóm lại, từ khi rời Đài Loan đến Nhật Bản cô đã trở thành một thành phần của Mộc gia, ở nơi đây bắt đầu một cuộc sống mới, cô muốn cố gắng học tập mọi thứ thật tốt, mong sớm đến ngày có thể hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống ở đây.
Nhân lúc buổi sáng khí hậu thật trong lành ấm áp hơn mấy ngày trước, cô ra khỏi phòng đi dạo chung quanh một chút, hít thở bầu không khí mát mẻ.
Khí hậu ở Nhật Bản khác với ở Đài Loan, trong ngày nhiệt độ chênh lệch tương đối rõ ràng, buổi sáng sớm thấp hơn giữa trưa khoảng 3- 4 độ, hơn nữa không khí khô ráo hơn khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tuy bây giờ đang là mùa hè, nhưng sáng sớm ra ngoài cô vẫn phải khoác thêm một chiếc áo mỏng, phòng ngừa cảm lạnh đột ngột.
“Dậy sớm vậy?” Một giọng đàn ông dễ nghe đột nhiên truyền đến, phá vỡ không gian yên tĩnh.
Cô quay đầu lại thì thấy Tịch Mộc Thức Minh đang nằm dài trên ghế đá trong hoa viên. Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao màu đen, cùng với chiếc quần jean.
Cô nhìn anh, chỉ cảm thấy toàn thân ngày càng lạnh, không khỏi run lên bèn cởi áo khoác mỏng xuống đắp lên người anh.
“Anh lạnh à?” Minh Hạ quan tâm hỏi.
Thức Minh vốn chỉ he hé mắt, đột nhiên mở mắt thật to, qua một hồi lâu cũng không nói lời nào.
“Cho dù anh tráng kiện thì cũng có thể sẽ cảm đấy!”, cô cho là anh muốn cự tuyệt ý tốt của cô nên vội vàng giải thích.
“Tôi không lạnh”, Tịch Mộc Thức Minh ngồi dậy, cầm chiếc áo khoác nhỏ nhắn chỉ đủ đắp nửa người anh đặt lên trên đùi nói, “Đến đây”.
“Có việc gì sao?”
“Bảo em đến thì cứ đến đi!”
Minh Hạ bước tới, cổ tay đột nhiên bị anh bắt lấy kéo lại trước mặt.
“Anh làm gì vậy?”, cô kêu lên.
“Cũng may là nhà rất rộng, nếu không thì em đã đánh thức mọi người dậy rồi, người khác lại cho là tôi bắt nạt em”, anh xấu xa cười một tiếng.
“Chăm sóc tốt cho mình đi, việc gì phải quan tâm đến người khác sống chết thế nào?” Anh nói xong bèn khoác lại chiếc áo lên vai cô.
Hành động thiện ý của anh khiến cô buông lỏng phòng bị một chút.
“Rốt cuộc em có nghe hiểu lời tôi không hả?” Nhìn cô ngơ ngơ ngác ngác anh nghĩ mình lại đang đàn gảy tai trâu.
“Hiểu mà, bởi vì anh nói chậm, hơn nữa một tháng nay em đang cố gắng học tiếng Nhật, biết được rất nhiều chữ”.
Anh nói chậm sao? Tại sao anh không phát hiện ra điều đó?
“Trước đây em hơi sợ anh”, bởi vì chỉ có anh dùng lời nói khiến người ta rung mình mà đe dọa cô.
“Em nên sợ tôi”, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô kéo lại gần mặt anh, ánh mắt lợi hại như chim ưng nhìn cô chằm chằm nói, “Tôi đối với em rất không nể tình, đối với cô gái nhỏ nhu nhược như em chỉ cần dùng sức một chút là có thể bóp nát rồi, tôi luôn bắt nạt em, em có thể không sợ tôi sao?”.
Cô trợn tròn mắt, qua một hồi lâu cũng không thốt nên lời. Anh nói rất nhanh hại cô chỉ hiểu được một phần, nhưng nhìn vào bộ dạng của anh, hình như anh vừa đe dọa cô thì phải?
Mỗi người của Tịch Mộc gia đều mang một khí chất khiến người ta phải thần phục, bao gồm cả người anh trai chỉ lớn hơn cô có ba tuổi này. Đại gia tộc có tiền có thế chính là như vậy sao?
“Nói cho em biết, cái nhà n
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
756/2554