Tiểu thuyết - Cớ Sao Mãi Yêu Em - full
Lượt xem : |
o thi nhau đua nở, bên cạnh bao nhiêu mỹ nữ còn chẳng buồn để mắt đến,lấy đâu thời giờ để mắt đến loại nữ sinh như thế! Đúng không?”
“Cócậu thì có!” Dương Tịch mỉm cười, uể oải đứng dậy, cởi áo thể thao vắt lên vai,một mình đi về lớp học.
ThángMười hai, thời tiết mát mẻ lên nhiều. Dương Tịch mặc chiếc áo len xám sẫm màu,chẳng rõ cơn gió từ đâu thổi đến mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Cậuchợt phát hiện ra cậu chẳng thân thiết với Diệp Phiên Nhiên chút nào. Tuy rằngcô ngồi ngay trước mặt, nhưng tính đến thời điểm hiện tại, cô chưa nói câu nàovới cậu, đến cả ánh mắt cũng chưa từng dừng lại trên người cậu. Cảm giác hoàntoàn coi thường này khiến cậu cảm thấy rất bức bối. Đều là học sinh xuất sắc, đềulà cán sự lớp như nhau, vì sao cô nói cười cùng Thẩm Vỹ với thái độ thân thiết,thậm chí bị loan truyền tin đồn với cậu ta mà vẫn nhắm mắt làm ngơ?
Vớimột người con trai có cá tính kiêu ngạo tự phụ như cậu, cậu không thể tha thứcho thái độ lạnh lùng của Diệp Phiên Nhiên. Ngoài việc không phục, cậu còn đố kỵvới Thẩm Vỹ.
Cậuđã quyết định, bất kể thế nào cậu cũng phải để Diệp Phiên Nhiên nhìn đến cậu mộtlần, đường hoàng nói chuyện với cậu.
Chương4
DiệpPhiên Nhiên dĩ nhiên nghe thấy những lời đồn đại kia nhưng cô chẳng màng để tâmđến, cũng chẳng cố ý né tránh hay có khoảng cách gì với Thẩm Vỹ.
Ởtrên lớp, cô đã quá cô đơn, rất cần có bạn bè. Vả lại, Thẩm Vỹ hội đủ tất cảtiêu chuẩn của mẫu người bạn trai cô yêu mến như dịu dàng, tốt bụng, nho nhã.Vóc dáng cậu cao một mét bảy mươi ba, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt cân đối. Cậukhông quá đẹp trai, chẳng quá bảnh bao, toàn thân toát lên hơi thở mọt sách.
Mẫungười bạn trai này bất luận là bạn bè hay người yêu cũng đều khiến người khác cảmthấy phù hợp và an toàn.
Nhưcác bạn nữ đồng trang lứa khác, Diệp Phiên Nhiên cũng lén lút trốn trong chăn bậtđèn pin để đọc tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng khi đó tình yêu với cô mà nói, làchuyện rất đỗi xa vời và khó hiểu. Cô chỉ biết rằng mình rất thích ở bên Thẩm Vỹ.Kiểu tình cảm yêu thích này thực sự nghiêng nhiều về phía bạn tốt.
ThẩmVỹ viết văn mượt mà bay bổng, cậu là một trong số ít nam sinh có tài văn chươngxã hội. Có lẽ do cả hai cùng chung lý tưởng sở thích, tính cách tương đồng màgiữa bọn họ có rất nhiều đề tài bàn luận. Tuy cả hai chưa từng thổ lộ tình cảm,chưa từng nói đến từ “mến” nhưng đều ý hợp tâm đầu, hệt như quen biết từ rấtlâu.
Đúngvào lúc đó, Diệp Phiên Nhiên nhận được một bức thư tỏ tình.
Bứcthư kẹp vào quyển sách ngữ văn của cô, tờ giấy màu hồng phấn thoang thoảng mùihương nhè nhẹ dễ chịu, tên Thẩm Vỹ được viết trên thư khiến mặt cô ửng đỏ, timđập loạn nhịp.
Thoángchốc, cô dần lờ mờ hiểu ra vấn đề, vội ngẩng đầu nhìn quanh. Miêu Khả Ngôn cùngDương Tịch đang thảo luận về cuộc thi đấu bóng rổ nam trung học năm nhất, haingười mặt mày rạng rỡ, vô cùng phấn khởi. Còn Trần Thần đang nằm sấp trên bànngủ say bất tỉnh nhân sự.
DiệpPhiên Nhiên lòng dạ rối bời lại có phần xấu hổ. Khó khăn lắm cô mới đợi đến khihết giờ cầm lấy bức thư chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Bức thư chỉ vỏn vẹn hơntrăm chữ, trình bày đơn giản, giãi bày tình cảm của cậu dành cho cô. Cuối thư,Thẩm Vỹ viết: “Nếu cậu cũng mến mình thì một giờ trưa hôm nay, bạn hãy đến đứngđợi mình dưới gốc cây thứ mười bên phải sân tập thể dục, không gặp không vềnhé!”
DiệpPhiên Nhiên đọc đi đọc lại nhiều lần bức thư đó. Thẩm Vỹ quả nhiên thực sựthích cô! Cô ngẩn người ngồi xổm trong nhà vệ sinh rất lâu, mãi đến khi chuôngvào học vang lên mới từ từ đứng dậy. Do ngồi xổm quá lâu, phần chân thiếu tuầnhoàn máu nghiêm trọng, cô cảm giác mình hệt như đang giẫm trên lớp thảm bông vảicực lớn.
Lúcquay về lớp học, cô cố tình liếc mắt nhìn sang Thẩm Vỹ đúng lúc cậu ngẩng đầulên nhìn cô, khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau khiến con tim Diệp PhiênNhiên đập rộn ràng.
Côquay về chỗ ngồi, hai gò má đỏ hồng như người say rượu, đôi mắt đen láy rựcsáng tựa những vì sao. Dương Tịch đúng lúc quay sang, cậu phát hiện cô có đôi mắtrất to và đẹp phối trên gương mặt nhỏ nhắn, trông cực kỳ bắt mắt, tựa như mộtloài thú nhỏ vừa lặng lẽ vừa dồi dào sinh lực.
Trưahôm đó, Diệp Phiên Nhiên đứng đợi ở sân tập cả tiếng đồng hồ nhưng Thẩm Vỹ trướcsau vẫn chẳng hề xuất hiện. Sân tập tĩnh lặng vắng vẻ, ánh mặt trời ảm đạm hắttrên dáng hình yếu đuối mỏng manh của cô.
ThẩmVỹ vì sao không đến, lẽ nào cậu đang trêu đùa cô? Diệp Phiên Nhiên lẻ loi cô quạnhđứng cạnh thân cây rụng trụi lá. Cơn gió lạnh mùa đông từng cơn từng cơn thổi đếnkhiến toàn thân cô lạnh buốt.
Vậymà, sự việc vẫn chưa dừng ở đó.
Vừabước vào lớp học, cô nghe thấy tiếng huýt gió chói tai. Bất chợt cô ngẩng đầulên, trông thấy hàng chữ xiêu vẹo nghiêng ngả chẳng rõ ai đã viết trên bảng:“Diệp Phiên Nhiên LOVE Thẩm Vỹ.”
Contim Diệp Phiên Nhiên thắt lại, cúi đầu bước đến chỗ ngồi của mình. Cô vừa ngồixuống, tiếng huýt gió càng to hơn lại cất lên.
Khôngcần ngẩng đẩu lên cô cũng biết là Thẩm Vỹ bước vào lớp. Cậu nhìn tấm bảng, sửngsốt rồi bước ngay đến bục giảng xóa sạch những hàng chữ khó coi kia bằng tấmchùi bảng. Lớp học rộng lớn thênh thang lặng ngắt như tờ, mãi đến khi chuôngvào học vang lên.
Tiếtđầu tiên giờ học buổi chiều là môn văn mà Diệp Phiên Nhiên thích nhất nhưng thầyTiêu đã giảng những gì, cô hoàn toàn không nghe thấy. Cô nhìn chăm chăm vào cuốnsách giáo khoa, không dám ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài cửa sổchiếu rọi vào người nhưng cô chẳng hề cảm nhận được chút dấu vết ấm áp nào.
Nhữnghàng chữ trên tấm bảng đen đã hoàn toàn bóp nát lòng tự trọng của cô.
DiệpPhiên Nhiên là cô gái nhút nhát yếu đuối, không đòi hỏi nhiều, chỉ lưu luyếnchút cảm giác ấm áp nhỏ nhoi mà Thẩm Vỹ mang lại cho mình. Giờ thì, chút cảmgiác ấm nồng duy nhất đó đã bị chính cảm giác xấu hổ nuốt chửng.
Từnhỏ đến lớn, Diệp Phiên Nhiên đều ngoan ngoãn vâng lời, sâu tận trong suy nghĩcô luôn cho rằng, yêu sớm là việc làm của những học sinh hư hỏng. Vậy mà giờđây, cô lại sắm vai nhân vật nữ chính trong màn kịch này.
Vảlại, mọi người đều cho rằng là do cô chủ động dụ dỗ Thẩm Vỹ. Một nữ sinh diện mạotầm thường, chẳng ai biết đến thì làm sao xứng với lớp phó kiêm học sinh xuất sắcThẩm Vỹ chứ?
Cảbuổi chiều, Diệp Phiên Nhiên nằm trên bàn giả vờ ngủ.
Mườisáu mười bảy tuổi là lứa tuổi với lòng tự trọng căng tràn chưa từng có, tâm tưthiếu nữ càng nhạy cảm và yếu đuối. Cô sợ hãi khi trò chuyện cùng người khác,càng sợ hơn nữa chính là ánh mắt hàm ý sâu xa của mọi người xung quanh.
Rốtcuộc có thể về nhà rồi, Diệp Phiên Nhiên vội thu dọn đồ, cô đeo ba lô bước rangoài thì liền bị Thẩm Vỹ gọi lại. Cậu bước đến gần, nói giọng tự nhiên thoảimái: “Cùng về nhé?”
DiệpPhiên Nhiên cắn chặt môi, nhìn cậu chằm chằm. Cặp mắt của cậu sao mà trông tựnhiên, vô tội, hệt như chẳng hề xảy ra chuyện gì thế?
Bứcthư đó, có thật là do cậu viết không? Diệp Phiên Nhiên rất muốn biết nhưng lạikhông dám hỏi. Cô cúi đầu, đáp: “Thôi, hôm nay mình có việc.” Nói rồi, cô quayngười bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
ThẩmVỹ đứng chết trân tại chỗ, cậu có phần hoang mang, thấp thoáng đâu đó là nỗi thấtvọng.
Mộtsố người con gái cực kỳ thích thể hiện, từng phút từng giây muốn mình trở thànhtiêu điểm của người khác. Còn Diệp Phiên Nhiên lại quen với việc che giấu bảnthân, cô chán ghét cảm giác bị người khác nhòm ngó chế giễu.
Lẽdĩ nhiên, cô bắt đầu dần xa lánh Thẩm Vỹ, những lúc trên lớp, cô không nhìn cậucũng chẳng trò chuyện cùng cậu. Mười phút nghỉ giữa giờ, cô không lặng lẽ ngồitại chỗ đọc sách thì âm thầm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tan học không còn đợicậu về chung nữa. Hành động cố ý né tránh của Diệp Phiên Nhiên tuy đau lòngnhưng Thẩm Vỹ chẳng còn cách nào khác.
Hômđó, đến lượt Diệp Phiên Nhiên trực nhật. Tan học phòng học chỉ còn lại mình côcùng Cố Nhân - người phụ thiết kế trang trí bảng đen.
CốNhân là ủy viên ban tuyên truyền của lớp, tính cách thẳng thắn, gặp chuyện bấtbình đều lên tiếng giành lại công bằng. Cô lau xong bảng, phủi phủi lớp phấnbám trên tay, bước đến trước mặt Diệp Phiên Nhiên đang cúi đầu quét lớp, nói:“Cậu có biết những dòng chữ trên bảng là do ai viết không?”
DiệpPhiên Nhiên hơi ngạc nhiên, bởi lẽ Cố Nhân từ trước đến nay chưa bao giờ tròchuyện với cô. Cô há hốc miệng, ngơ ngác lắc đầu.
“Chocậu biết, đó là Dương Tịch.” Dương Tịch… Sao có thể chứ? Bỗng chốc, đầu óc DiệpPhiên Nhiên trống rỗng.
Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 05 - 06
Chương5
DiệpPhiên Nhiên không thiện cảm nhưng cũng chẳng ác cảm với Dương Tịch. Cô khôngtrò chuyện với cậu bởi vì thực sự chẳng có gí đáng nói.
DươngTịch dáng người cao ráo đẹp trai, lại mang chút dáng vẻ thanh cao. Cậu chính làđề tài bàn tán nhiều nhất của đám nữ sinh. Diệp Phiên Nhiên tự nhận mình là người“làm nền”, vì vậy cách xử sự với những nhân vật trung tâm làm mưa làm gió chínhlà tránh càng xa càng tốt.
Côvốn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có dịp kết bạn cùng cậu nam sinh này. Sau kỳ kiểmtra giữa kỳ, thầy Cao xếp cô ngồi hàng ghế phía trước Dương Tịch. Đây là cơ hộikhiến đám nữ sinh đố kỵ ngưỡng mộ thì đối với Diệp Phiên Nhiên lại là sự sỉ nhụcvà trừng phạt. Nếu như cô không học hành tụt dốc thì chẳng phải ngồi ở hàng ghếthứ hai từ dưới đếm lên.
Vớitâm lý chán chường ủ rũ ấp ủ trong lòng, cô làm sao có thể ung dung thoải máitiếp xúc cùng Dương Tịch – một nam sinh xuất sắc chứ? Thậm chí cô còn lờ mờ cảmthấy Dương Tịch vốn coi thường mình. Lẽ dĩ nhiên ý nghĩ này không phải xuấtphát từ thái độ lạnh nhạt của Dương Tịch đối với cô, mà chính là do cảm giác tựti chôn sâu tận đáy lòng của cô mà ra.
Đểý, cô nhận thấy Dương Tịch chẳng khác gì những nam sinh khác. Vào giờ học, cậucũng hay tán dóc, giở trò chòng ghẹo. Sau giờ học, cậu lại cùng nhóm Trần Thầnnói cười đùa giỡn. Diệp Phiên Nhiên thừa nhận rằng cậu rất đẹp trai, khi cười đểlộ hàm răng trắng muốt, đôi mắt sáng rực, thế nhưng những khi cậu không cười,ánh mắt lại lóe lên ánh nhìn sắc nhọn.
Hoàncảnh gia đình Dương Tịch khá giả, bố mẹ đều là cán bộ công nhân viên chức. Ôngnội cậu nguyên quán tại tỉnh Sơn Đông, hai mươi tuổi đã tham gia cách mạng, saunày là bí thư tỉnh ủy đầu tiên của thành phố D dưới sự chỉ huy của đại quân giảiphóng miền Nam. Ông ngoại cậu là người Bảo Bình - Hà Bắc, cán bộ hưu trí quân đội,cấp bậc thiếu tướng. Dương Tịch lớn lên trong khuôn viên quân đội tỉnh ủy trựcthuộc trung ương, ngay từ lúc nhỏ, cung cách cao quý đã hình thành trong conngười cậu. Tuy cậu sinh ra tại miền Nam nhưng lại là người gốc Bắc, vóc dángcao ráo hơn người, tính tình phóng khoáng, tiếng phổ thông cũng nói chuẩn hơn mọingười, giọng nói rõ ràng mạch lạc với chất giọng miền Bắc đặc sắc.
Thựcra, Diệp Phiên Nhiên rất thích nghe Dương Tịch trò chuyện, nhất là những lúc cậuvà Trần Thần kẻ tung người hứng ở hàng ghế sau, hay những lúc họ đấu võ mồmcùng nhau thường khiến cô chẳng thể nén được cơn buồn cười.
DiệpPhiên Nhiên không giỏi môn toán, lẽ dĩ nhiên là vì cô học lệch, khả năng tư duylogic không phát triển, việc này có mối liên quan nhất định đến giáo viên dạymôn toán. Thầy Lý có tật nói lắp, mỗi khi thầy căng thẳng thì liền lắp ba lắp bắp.Vả lại thầy không phải là người bản xứ, giọng thầy phát âm tiếng địa phương rấtnặng, ngôn từ tối nghĩa khó hiểu. Thường khi tiết học kết thúc, Diệp PhiênNhiên chẳng hiểu mô tê gì, nghe bài giảng của thầy thực sự vất vả vô cùng.
Buổisáng tiết đầu tiên là môn toán, thầy Lý nói từ “chim”, Diệp Phiên Nhiên lắngnghe mơ màng muốn ngủ gục. Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn chămchăm vào tấm bảng đen để hai mi mắt không dán vào nhau.
Saulưng
“Cócậu thì có!” Dương Tịch mỉm cười, uể oải đứng dậy, cởi áo thể thao vắt lên vai,một mình đi về lớp học.
ThángMười hai, thời tiết mát mẻ lên nhiều. Dương Tịch mặc chiếc áo len xám sẫm màu,chẳng rõ cơn gió từ đâu thổi đến mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Cậuchợt phát hiện ra cậu chẳng thân thiết với Diệp Phiên Nhiên chút nào. Tuy rằngcô ngồi ngay trước mặt, nhưng tính đến thời điểm hiện tại, cô chưa nói câu nàovới cậu, đến cả ánh mắt cũng chưa từng dừng lại trên người cậu. Cảm giác hoàntoàn coi thường này khiến cậu cảm thấy rất bức bối. Đều là học sinh xuất sắc, đềulà cán sự lớp như nhau, vì sao cô nói cười cùng Thẩm Vỹ với thái độ thân thiết,thậm chí bị loan truyền tin đồn với cậu ta mà vẫn nhắm mắt làm ngơ?
Vớimột người con trai có cá tính kiêu ngạo tự phụ như cậu, cậu không thể tha thứcho thái độ lạnh lùng của Diệp Phiên Nhiên. Ngoài việc không phục, cậu còn đố kỵvới Thẩm Vỹ.
Cậuđã quyết định, bất kể thế nào cậu cũng phải để Diệp Phiên Nhiên nhìn đến cậu mộtlần, đường hoàng nói chuyện với cậu.
Chương4
DiệpPhiên Nhiên dĩ nhiên nghe thấy những lời đồn đại kia nhưng cô chẳng màng để tâmđến, cũng chẳng cố ý né tránh hay có khoảng cách gì với Thẩm Vỹ.
Ởtrên lớp, cô đã quá cô đơn, rất cần có bạn bè. Vả lại, Thẩm Vỹ hội đủ tất cảtiêu chuẩn của mẫu người bạn trai cô yêu mến như dịu dàng, tốt bụng, nho nhã.Vóc dáng cậu cao một mét bảy mươi ba, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt cân đối. Cậukhông quá đẹp trai, chẳng quá bảnh bao, toàn thân toát lên hơi thở mọt sách.
Mẫungười bạn trai này bất luận là bạn bè hay người yêu cũng đều khiến người khác cảmthấy phù hợp và an toàn.
Nhưcác bạn nữ đồng trang lứa khác, Diệp Phiên Nhiên cũng lén lút trốn trong chăn bậtđèn pin để đọc tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng khi đó tình yêu với cô mà nói, làchuyện rất đỗi xa vời và khó hiểu. Cô chỉ biết rằng mình rất thích ở bên Thẩm Vỹ.Kiểu tình cảm yêu thích này thực sự nghiêng nhiều về phía bạn tốt.
ThẩmVỹ viết văn mượt mà bay bổng, cậu là một trong số ít nam sinh có tài văn chươngxã hội. Có lẽ do cả hai cùng chung lý tưởng sở thích, tính cách tương đồng màgiữa bọn họ có rất nhiều đề tài bàn luận. Tuy cả hai chưa từng thổ lộ tình cảm,chưa từng nói đến từ “mến” nhưng đều ý hợp tâm đầu, hệt như quen biết từ rấtlâu.
Đúngvào lúc đó, Diệp Phiên Nhiên nhận được một bức thư tỏ tình.
Bứcthư kẹp vào quyển sách ngữ văn của cô, tờ giấy màu hồng phấn thoang thoảng mùihương nhè nhẹ dễ chịu, tên Thẩm Vỹ được viết trên thư khiến mặt cô ửng đỏ, timđập loạn nhịp.
Thoángchốc, cô dần lờ mờ hiểu ra vấn đề, vội ngẩng đầu nhìn quanh. Miêu Khả Ngôn cùngDương Tịch đang thảo luận về cuộc thi đấu bóng rổ nam trung học năm nhất, haingười mặt mày rạng rỡ, vô cùng phấn khởi. Còn Trần Thần đang nằm sấp trên bànngủ say bất tỉnh nhân sự.
DiệpPhiên Nhiên lòng dạ rối bời lại có phần xấu hổ. Khó khăn lắm cô mới đợi đến khihết giờ cầm lấy bức thư chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Bức thư chỉ vỏn vẹn hơntrăm chữ, trình bày đơn giản, giãi bày tình cảm của cậu dành cho cô. Cuối thư,Thẩm Vỹ viết: “Nếu cậu cũng mến mình thì một giờ trưa hôm nay, bạn hãy đến đứngđợi mình dưới gốc cây thứ mười bên phải sân tập thể dục, không gặp không vềnhé!”
DiệpPhiên Nhiên đọc đi đọc lại nhiều lần bức thư đó. Thẩm Vỹ quả nhiên thực sựthích cô! Cô ngẩn người ngồi xổm trong nhà vệ sinh rất lâu, mãi đến khi chuôngvào học vang lên mới từ từ đứng dậy. Do ngồi xổm quá lâu, phần chân thiếu tuầnhoàn máu nghiêm trọng, cô cảm giác mình hệt như đang giẫm trên lớp thảm bông vảicực lớn.
Lúcquay về lớp học, cô cố tình liếc mắt nhìn sang Thẩm Vỹ đúng lúc cậu ngẩng đầulên nhìn cô, khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau khiến con tim Diệp PhiênNhiên đập rộn ràng.
Côquay về chỗ ngồi, hai gò má đỏ hồng như người say rượu, đôi mắt đen láy rựcsáng tựa những vì sao. Dương Tịch đúng lúc quay sang, cậu phát hiện cô có đôi mắtrất to và đẹp phối trên gương mặt nhỏ nhắn, trông cực kỳ bắt mắt, tựa như mộtloài thú nhỏ vừa lặng lẽ vừa dồi dào sinh lực.
Trưahôm đó, Diệp Phiên Nhiên đứng đợi ở sân tập cả tiếng đồng hồ nhưng Thẩm Vỹ trướcsau vẫn chẳng hề xuất hiện. Sân tập tĩnh lặng vắng vẻ, ánh mặt trời ảm đạm hắttrên dáng hình yếu đuối mỏng manh của cô.
ThẩmVỹ vì sao không đến, lẽ nào cậu đang trêu đùa cô? Diệp Phiên Nhiên lẻ loi cô quạnhđứng cạnh thân cây rụng trụi lá. Cơn gió lạnh mùa đông từng cơn từng cơn thổi đếnkhiến toàn thân cô lạnh buốt.
Vậymà, sự việc vẫn chưa dừng ở đó.
Vừabước vào lớp học, cô nghe thấy tiếng huýt gió chói tai. Bất chợt cô ngẩng đầulên, trông thấy hàng chữ xiêu vẹo nghiêng ngả chẳng rõ ai đã viết trên bảng:“Diệp Phiên Nhiên LOVE Thẩm Vỹ.”
Contim Diệp Phiên Nhiên thắt lại, cúi đầu bước đến chỗ ngồi của mình. Cô vừa ngồixuống, tiếng huýt gió càng to hơn lại cất lên.
Khôngcần ngẩng đẩu lên cô cũng biết là Thẩm Vỹ bước vào lớp. Cậu nhìn tấm bảng, sửngsốt rồi bước ngay đến bục giảng xóa sạch những hàng chữ khó coi kia bằng tấmchùi bảng. Lớp học rộng lớn thênh thang lặng ngắt như tờ, mãi đến khi chuôngvào học vang lên.
Tiếtđầu tiên giờ học buổi chiều là môn văn mà Diệp Phiên Nhiên thích nhất nhưng thầyTiêu đã giảng những gì, cô hoàn toàn không nghe thấy. Cô nhìn chăm chăm vào cuốnsách giáo khoa, không dám ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài cửa sổchiếu rọi vào người nhưng cô chẳng hề cảm nhận được chút dấu vết ấm áp nào.
Nhữnghàng chữ trên tấm bảng đen đã hoàn toàn bóp nát lòng tự trọng của cô.
DiệpPhiên Nhiên là cô gái nhút nhát yếu đuối, không đòi hỏi nhiều, chỉ lưu luyếnchút cảm giác ấm áp nhỏ nhoi mà Thẩm Vỹ mang lại cho mình. Giờ thì, chút cảmgiác ấm nồng duy nhất đó đã bị chính cảm giác xấu hổ nuốt chửng.
Từnhỏ đến lớn, Diệp Phiên Nhiên đều ngoan ngoãn vâng lời, sâu tận trong suy nghĩcô luôn cho rằng, yêu sớm là việc làm của những học sinh hư hỏng. Vậy mà giờđây, cô lại sắm vai nhân vật nữ chính trong màn kịch này.
Vảlại, mọi người đều cho rằng là do cô chủ động dụ dỗ Thẩm Vỹ. Một nữ sinh diện mạotầm thường, chẳng ai biết đến thì làm sao xứng với lớp phó kiêm học sinh xuất sắcThẩm Vỹ chứ?
Cảbuổi chiều, Diệp Phiên Nhiên nằm trên bàn giả vờ ngủ.
Mườisáu mười bảy tuổi là lứa tuổi với lòng tự trọng căng tràn chưa từng có, tâm tưthiếu nữ càng nhạy cảm và yếu đuối. Cô sợ hãi khi trò chuyện cùng người khác,càng sợ hơn nữa chính là ánh mắt hàm ý sâu xa của mọi người xung quanh.
Rốtcuộc có thể về nhà rồi, Diệp Phiên Nhiên vội thu dọn đồ, cô đeo ba lô bước rangoài thì liền bị Thẩm Vỹ gọi lại. Cậu bước đến gần, nói giọng tự nhiên thoảimái: “Cùng về nhé?”
DiệpPhiên Nhiên cắn chặt môi, nhìn cậu chằm chằm. Cặp mắt của cậu sao mà trông tựnhiên, vô tội, hệt như chẳng hề xảy ra chuyện gì thế?
Bứcthư đó, có thật là do cậu viết không? Diệp Phiên Nhiên rất muốn biết nhưng lạikhông dám hỏi. Cô cúi đầu, đáp: “Thôi, hôm nay mình có việc.” Nói rồi, cô quayngười bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
ThẩmVỹ đứng chết trân tại chỗ, cậu có phần hoang mang, thấp thoáng đâu đó là nỗi thấtvọng.
Mộtsố người con gái cực kỳ thích thể hiện, từng phút từng giây muốn mình trở thànhtiêu điểm của người khác. Còn Diệp Phiên Nhiên lại quen với việc che giấu bảnthân, cô chán ghét cảm giác bị người khác nhòm ngó chế giễu.
Lẽdĩ nhiên, cô bắt đầu dần xa lánh Thẩm Vỹ, những lúc trên lớp, cô không nhìn cậucũng chẳng trò chuyện cùng cậu. Mười phút nghỉ giữa giờ, cô không lặng lẽ ngồitại chỗ đọc sách thì âm thầm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tan học không còn đợicậu về chung nữa. Hành động cố ý né tránh của Diệp Phiên Nhiên tuy đau lòngnhưng Thẩm Vỹ chẳng còn cách nào khác.
Hômđó, đến lượt Diệp Phiên Nhiên trực nhật. Tan học phòng học chỉ còn lại mình côcùng Cố Nhân - người phụ thiết kế trang trí bảng đen.
CốNhân là ủy viên ban tuyên truyền của lớp, tính cách thẳng thắn, gặp chuyện bấtbình đều lên tiếng giành lại công bằng. Cô lau xong bảng, phủi phủi lớp phấnbám trên tay, bước đến trước mặt Diệp Phiên Nhiên đang cúi đầu quét lớp, nói:“Cậu có biết những dòng chữ trên bảng là do ai viết không?”
DiệpPhiên Nhiên hơi ngạc nhiên, bởi lẽ Cố Nhân từ trước đến nay chưa bao giờ tròchuyện với cô. Cô há hốc miệng, ngơ ngác lắc đầu.
“Chocậu biết, đó là Dương Tịch.” Dương Tịch… Sao có thể chứ? Bỗng chốc, đầu óc DiệpPhiên Nhiên trống rỗng.
Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 05 - 06
Chương5
DiệpPhiên Nhiên không thiện cảm nhưng cũng chẳng ác cảm với Dương Tịch. Cô khôngtrò chuyện với cậu bởi vì thực sự chẳng có gí đáng nói.
DươngTịch dáng người cao ráo đẹp trai, lại mang chút dáng vẻ thanh cao. Cậu chính làđề tài bàn tán nhiều nhất của đám nữ sinh. Diệp Phiên Nhiên tự nhận mình là người“làm nền”, vì vậy cách xử sự với những nhân vật trung tâm làm mưa làm gió chínhlà tránh càng xa càng tốt.
Côvốn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có dịp kết bạn cùng cậu nam sinh này. Sau kỳ kiểmtra giữa kỳ, thầy Cao xếp cô ngồi hàng ghế phía trước Dương Tịch. Đây là cơ hộikhiến đám nữ sinh đố kỵ ngưỡng mộ thì đối với Diệp Phiên Nhiên lại là sự sỉ nhụcvà trừng phạt. Nếu như cô không học hành tụt dốc thì chẳng phải ngồi ở hàng ghếthứ hai từ dưới đếm lên.
Vớitâm lý chán chường ủ rũ ấp ủ trong lòng, cô làm sao có thể ung dung thoải máitiếp xúc cùng Dương Tịch – một nam sinh xuất sắc chứ? Thậm chí cô còn lờ mờ cảmthấy Dương Tịch vốn coi thường mình. Lẽ dĩ nhiên ý nghĩ này không phải xuấtphát từ thái độ lạnh nhạt của Dương Tịch đối với cô, mà chính là do cảm giác tựti chôn sâu tận đáy lòng của cô mà ra.
Đểý, cô nhận thấy Dương Tịch chẳng khác gì những nam sinh khác. Vào giờ học, cậucũng hay tán dóc, giở trò chòng ghẹo. Sau giờ học, cậu lại cùng nhóm Trần Thầnnói cười đùa giỡn. Diệp Phiên Nhiên thừa nhận rằng cậu rất đẹp trai, khi cười đểlộ hàm răng trắng muốt, đôi mắt sáng rực, thế nhưng những khi cậu không cười,ánh mắt lại lóe lên ánh nhìn sắc nhọn.
Hoàncảnh gia đình Dương Tịch khá giả, bố mẹ đều là cán bộ công nhân viên chức. Ôngnội cậu nguyên quán tại tỉnh Sơn Đông, hai mươi tuổi đã tham gia cách mạng, saunày là bí thư tỉnh ủy đầu tiên của thành phố D dưới sự chỉ huy của đại quân giảiphóng miền Nam. Ông ngoại cậu là người Bảo Bình - Hà Bắc, cán bộ hưu trí quân đội,cấp bậc thiếu tướng. Dương Tịch lớn lên trong khuôn viên quân đội tỉnh ủy trựcthuộc trung ương, ngay từ lúc nhỏ, cung cách cao quý đã hình thành trong conngười cậu. Tuy cậu sinh ra tại miền Nam nhưng lại là người gốc Bắc, vóc dángcao ráo hơn người, tính tình phóng khoáng, tiếng phổ thông cũng nói chuẩn hơn mọingười, giọng nói rõ ràng mạch lạc với chất giọng miền Bắc đặc sắc.
Thựcra, Diệp Phiên Nhiên rất thích nghe Dương Tịch trò chuyện, nhất là những lúc cậuvà Trần Thần kẻ tung người hứng ở hàng ghế sau, hay những lúc họ đấu võ mồmcùng nhau thường khiến cô chẳng thể nén được cơn buồn cười.
DiệpPhiên Nhiên không giỏi môn toán, lẽ dĩ nhiên là vì cô học lệch, khả năng tư duylogic không phát triển, việc này có mối liên quan nhất định đến giáo viên dạymôn toán. Thầy Lý có tật nói lắp, mỗi khi thầy căng thẳng thì liền lắp ba lắp bắp.Vả lại thầy không phải là người bản xứ, giọng thầy phát âm tiếng địa phương rấtnặng, ngôn từ tối nghĩa khó hiểu. Thường khi tiết học kết thúc, Diệp PhiênNhiên chẳng hiểu mô tê gì, nghe bài giảng của thầy thực sự vất vả vô cùng.
Buổisáng tiết đầu tiên là môn toán, thầy Lý nói từ “chim”, Diệp Phiên Nhiên lắngnghe mơ màng muốn ngủ gục. Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn chămchăm vào tấm bảng đen để hai mi mắt không dán vào nhau.
Saulưng
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
67/4771