Tiểu thuyết - Cớ Sao Mãi Yêu Em - full
Lượt xem : |
t sắc đượctrúng tuyển vào trường trọng điểm Tam Trung. Nhưng cậu không quen lối sống nơithành thị, nhất là sự xuất sắc giỏi giang của những bạn học ở thành phố, khiếncậu cảm thấy rất tự ti, cá tính cũng dần trở nên lập dị.
Vớivốn hiểu biết cuộc sống hạn hẹp của Diệp Phiên Nhiên, cô vốn dĩ chẳng tài nàotưởng tượng được cuộc sống của những đứa trẻ dưới quê, không thể nào mường tượngđược hàng ngày sau giờ học cậu còn phải chăn trâu, gánh nước, gánh củi; đến vụmùa, cậu còn phải xuống ruộng cấy mạ, cắt lúa, trải qua những năm tháng tuổithơ đầy gian nan vất vả.
\"Khiđó chắc là vất vả lắm nhỉ?\" Cô hỏi đầy thận trọng sợ làm tổn thương lòng tựtrọng của cậu.
TiêuDương ôn hòa đáp: \"Cũng chẳng có gì vất vả lắm. Cậu chắc là chưa từng vềquê nên mới hỏi như vậy. Có nhiều điều thú vị mà những đứa trẻ ở thành phốkhông thể nào ngờ được. Mùa hè bọn mình ra sông bắt cá, mùa đông thì nướngkhoai lang. Mình không nói khoác đâu, tay nghề nướng cá và khoai lang của mìnhtuyệt số một đấy!\"
DiệpPhiên Nhiên gật đầu lia lịa. Hồi năm hai trung học, lớp cô tổ chức đi dã ngoại,Tiêu Dương đã ra tay trổ tài.
\"Aibảo cậu là mình chưa từng về quê? Nhà máy bố mẹ mình nằm tại ngoại ô, trong trườnghọc dành cho con em cán bộ công nhân viên cũng tiếp nhận rất nhiều học sinhnông thôn gần đó học bổ túc, mình còn đến nhà các bạn ấy chơi nữa mà!\"
\"Thảonào!\" Tiêu Dương nhìn cô nói: \"Mình cảm thấy cậu không giống với cácbạn nữ ở thành thị, cậu có suy nghĩ nội tâm, sâu sắc hơn bọn họ.\"
Đâykhông còn là lần đầu cô nghe thấy cậu khen ngợi mình. Diệp Phiên Nhiên khôngđáp trả, chỉ mỉm cười.
\"Thậtđấy!\" Tiêu Dương ngỡ rằng cô không tin, nói giọng nhấn mạnh: \"Trong sốcác bạn nữ lớp hai, cậu tuy không xinh xắn cũng chẳng giỏi giang nhất nhưng ngườicậu toát lên hai cá tính mà người khác không có. Một là khéo léo nhanh nhẹn,hai là tài ba!\"
\"VậyHạ Phương Phi thì sao, cậu đánh giá cô ấy như thế nào?\" Diệp Phiên Nhiên cốtình hỏi khó.
MặtTiêu Dương khẽ ửng đỏ, im lặng một hồi cậu nói: \"Mình thích vẻ xinh đẹp,thông minh và phóng khoáng của cậu ấy nhưng mình cũng biết rằng, những cô gáicó hoàng cảnh xuất thân và gia cảnh như cậu ấy, mình với không tới đâu!\"
Nhìnvẻ mặt thất vọng của Tiêu Dương, Diệp Phiên Nhiên thực sự tiếc nuối, cô nói giọngan ủi khích lệ: \"Thích không có gì sai trái cả. Mình không nghĩ việc cậuthích Hạ Phương Phi là trèo cao đâu. Thực ra, cậu cũng là chàng trai rất ưu túmà!\"
Quảlà người con gái nhân hậu hiểu chuyện! Tiêu Dương bắt đầu có thiện cảm với DiệpPhiên Nhiên, cậu nói thêm vài câu: \"Cậu biết không, ở cậu còn toát lên mộtsức hấp dẫn kỳ lạ, khiến những ai từng gặp cậu, nhất là những bạn nam, đều bỗngdưng muốn tiếp cận cậu, thổ lộ tâm tình với cậu. Cậu là mẫu con gái thích hợplàm hồng nhan tri kỷ nhất đấy!\"
DiệpPhiên Nhiên tin rằng những lời lẽ khen ngợi mà Tiêu Dương dành cho cô đều là lờinói chân thành không liên quan gì đến tình yêu. Cô cũng đánh giá cao phẩm chấtchất phác mạnh mẽ, chịu thương chịu khó của Tiêu Dương. Điều kiện học tập khókhăn vất vả mà cậu vẫn thi đỗ vào trường trọng điểm Tam Trung, vả lại thànhtích học tập luôn đứng trong tốp đầu của lớp, điểm này khiến Diệp Phiên Nhiênkhâm phục cậu nhật.
\"Chẳngxá gì cả!\ Tiêu Dương vẫn nói giọng bình thản: \Thi đỗ vào đại học là con đườngduy nhất để mình thoát khỏi cánh cửa nhà nông. Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ cắmđầu cắm cổ mà học thôi!\"
Trithức thay đổi vận mệnh. Lần đầu tiên Diệp Phiên Nhiên lĩnh hội được hàm ý sâuxa của câu nói này.
\"Chỉtiếc là, kỳ thi môn văn có đoạt giải cũng chẳng ích gì. Đoạt giải kỳ thi cácmôn như toán, lý, hóa thì sẽ có thể được tuyển thẳng vào đại học!\" TiêuDương than thở nói.
DiệpPhiên Nhiên chợt liên tưởng đến cách đây không lâu Dương Tịch đoạt giải nhì cuộcthi toán Olympia, ngoài cổng trường dán tấm băng rôn đỏ rực thật to.
\"Đoạtgiải nhì toán Olympia, được tuyển thẳng vào trường đại học nào?\" Cô hỏi.
\"Chẳngrõ nữa!\" Tiêu Dương lắc đầu: \"Nhưng mà, nghe nói Hạ Phương Phi đượcbình bầu là cán sự ưu tú xuất sắc cấp tỉnh, thi đại học sẽ được cộng thêm điểm!\"
Lúcnói, tâm trạng cậu hơi chán nản. Cậu vốn định đăng ký cùng trường đại học với HạPhương Phi, thành tích học tập của hai người ngang nhau không phân được cao thấp.Nếu điểm thi đại học của Hạ Phương Phi cộng thêm vài điểm thì khoảng cách điểmsố giữa hai người chênh lệch khá nhiều.
DiệpPhiên Nhiên biết rõ lý tưởng của Hạ Phương Phi, Đại học Bắc Kinh là nguyện vọngmột còn Đại học Nhân dân là nguyện vọng hai. Trong thư Thẩm Vỹ nói nguyện vọngmột của cậu là Đại học Nam Kinh.
Gầnđến kỳ thi đại học, mỗi người đều có mục tiêu phấn đấu riêng. Những người khácđều ngày càng tiến gần đích đến của mình, duy chỉ có cô, mục tiêu vẫn đang nằmxa ngoài tầm ngắm.
TiêuDương nói nếu Diệp Phiên Nhiên sinh ra ở vùng nông thôn thì cô cũng sẽ phấn đấucật lực, khổ luyện học hành. Diệp Phiên Nhiên cảm thấy hiện tại cô đã nỗ lực lắmrồi, vậy mà với năng lực và nền tảng của mình, dù cô cố gắng thế nào cũng chỉcó thể thi đỗ vào trường đại học chính quy bình thường, cách biệt rất xa với Đạihọc Nam Kinh danh tiếng.
DiệpPhiên Nhiên trả lời thư Thẩm Vỹ nói rằng cô sẽ cố gắng hết sức thi đỗ vào Đại họcNam Kinh, giọng điệu cô không còn vững vàng chắc chắn như trước nữa. Nguyênnhân chính là do những căng thẳng trong học tập cùng áp lực thi đại học khiếncô không kham nổi, cô cảm thấy mệt mỏi phiền muộn. Mặt khác, bất luận là cô hayThẩm Vỹ thì sự kiên trì cùng lòng nhiệt thành ban đầu dần dần cũng bị đẩy lui,cảm thấy tương lai mù mịt đến nỗi không biết rằng bọn họ kiên trì đến vậy liệucó ý nghĩa gì chăng?
Ngàythi đại học ngày càng gần kề, bố mẹ Diệp Phiên Nhiên bắt đầu nghiêm túc cùng côthảo luận về hướng đi sau này.
\"Ýcủa bố mẹ là, trường đại học tại tỉnh cũng rất tốt, như Đại học N chẳng hạn,cũng là trường trọng điểm, gần nhà tốt biết bao. Cớ sao phải vất vả lặn lội đếnNam Kinh chứ? Nơi đó là thành phố lớn, lạ nước lạ cái. Từ nhỏ con đã quen đượcchiều chuộng, lại chưa từng xa nhà, làm sao có thể thích nghi được?\" Mẹ côkhông nỡ để cô con gái duy nhất xa nhà, bà kiên quyết phản đối cô đăng ký trườngđại học ngoại tỉnh.
Tháiđộ của bố cô có phần thoải mái hơn, để Diệp Phiên Nhiên tự làm chủ: \"PhiênPhiên, nếu con cảm thấy Nam Kinh tốt, phải vào học tại trường đại học đó thì bốkhông phản đối. Con người phải nhân lúc mình còn trẻ xông xáo ra ngoài, gặp gỡnhiều người, cứ mãi ru rú ở một chỗ, làm sao nên người được chứ?
Rồiông quay sang vỗ về vợ: \"Con cái chẳng qua chỉ đi học thôi, nếu em thực sựkhông yên tâm thì hết bốn năm lập tức triệu hồi nó về, không cho nó đi nữa, chẳngphải được hay sao?\"
\"Anhthì biết gì?\" Mẹ cô phản bác: \"Anh tưởng rằng Phiên Nhiên đi Nam Kinhsẽ còn quay về sao? Hiện giờ ở trường đại học yêu đương rầm rộ, nói không chừngnó ở lại Nam Kinh thành gia lập thất luôn đây!\"
Thànhgia lập thất? Nghe thấy cụm từ này, Diệp Phiên Nhiên chợt hoài nghi, hóa ra, kỳthi đại học không chỉ quyết định vận mệnh của Tiêu Dương, của Hạ Phương Phi màcòn cả của cô và Thẩm Vỹ nữa.
Đemcả cuộc đời và vận mệnh của mình gửi gắm vào một kỳ thi quả thực là chuyệnphiêu lưu hoang đường! Cô không dám mường tượng đến mấy tháng sau, cảnh tượngtàn khốc với thiên binh vạn mã đi qua chiếc cầu độc mộc, chỉ đành gượng ép mìnhđối mặt với sách vở, học thuộc những từ vựng tiếng Anh khô khan cùng những chúgiải về lịch sử.
Chiềuthứ Sáu, tiết học cuối cùng là môn lịch sử, giáo viên giảng giải sơ lược về đềthi lần trước rồi tuyên bố cho mọi người tự học.
Bàithi lần này của Diệp Phiên Nhiên không tốt lắm, chỉ đạt được 78 điểm, Hạ PhươngPhi, đạt điểm cao nhất lớp, 95 điểm.
\"Truyềnthụ chút ít kinh nghiệm đi, những chú giải danh từ này mình học hoài không thuộc!\"Diệp Phiên Nhiên chỉ vào dấu chéo đỏ trên đề bài: \"Cậu có bí quyết gì thế?\"
\"Bíquyết à? Chỉ có bốn chữ lịch sử nằm lòng!\" Hạ Phương Phi nói.
\"Hài!\"Diệp Phiên Nhiên thở dài, đành gấp sách lại, miệng lẩm nhẩm học thuộc: \"Cảicách chính trị Thương Ương là cuộc cải cách được áp dụng tại nước Tần vào năm356 trước Công nguyên, cuộc cải cách đã làm dấy lên những tác động quan trọngtrong những năm cuối thời Chiến Quốc…\"
\"Câuhỏi này, bảo đảm cậu biết!\" Hạ Phương Phi cười bẽn lẽn.
\"Câunào?\" Diệp Phiên Nhiên hỏi dò. Cô bạn ngồi cùng bàn đẩy cuốn đề cương lịchsử. trung học năm ba, lấy bút đỏ vẽ lên . \"Trong lịch sử nước ta, triều đạinào đóng đô tại Nam Kinh?!\
\"Đichết đi!\" Diệp Phiên Nhiên đẩy cô ra: \"Đã là lúc nào rồi mà cậu còndám đùa giỡn nữa!\"
\"Tớtưởng cậu nhìn thấy hai chữ Nam Kinh sẽ có cảm giác đặc biệt thân thiết chứ!\"Hạ Phương Phi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ cửa sổ lớp hai năm thứ ba trunghọc nhìn ra là sân tập, hàng ngày buổi chiều đều có các nam sinh đến đó tậpbóng rổ.
\"Tanhọc, bọn mình đi xem bọn con trai chơi bóng đi!\" Hạ Phương Phi nói:\"Bố mình dạy, thời trung học phải biết cân bằng mọi thứ. Lúc học thìnghiêm túc học mà chơi cũng phải chơi cho mình. Dù sao, ngày mai cũng là cuốituần rồi!\"
Nhữnggia đình bình thường, bố nghiêm khắc mẹ hiền hậu. Riêng Hạ Phương Phi là ngoạilệ, mẹ cô rất nghiêm khắc, cả ngày mặt mày khó đăm đăm, miệng đầy ắp lý lẽ, cònbố cô thì hòa nhã thân thiện, đối xử với con gái bình đẳng, đùa giỡn giễu cợt,hoàn toàn không có khoảng cách giữa hai cha con.
DiệpPhiên Nhiên hơi do dự, cô sợ giáp mặt Dương Tịch trên sân tập. Sau đó cô ngẫmnghĩ, thế này chẳng phải giấu đầu lòi đuôi, lạy ông tôi ở bụi này hay sao? Chỉcần trong lòng không đen tối quỷ quyệt thì dù gặp lại có sao đâu, dù gì cậu tacũng đã coi cô là kẻ ngang qua đường.
Rađến sân tập, quả nhiên cô gặp Dương Tịch, nhưng cậu không ra sân tập, hai taycho vào túi quần, tựa người ngồi trên ghế, mặt chẳng chút cảm xúc. Chẳng rõ cóphải là ảo giác hay không mà Diệp Phiên Nhiên phát hiện trông cậu tiều tụy gầyguộc đi nhiều, cặp mắt không còn sáng trong nữa, mà dường như mập mờ che phủ bởilớp màn u tối rậm rạp, sắc mặt khinh khinh cao ngạo chẳng coi ai ra gì.
Khuônviên trường rộng lớn, hàng nghìn bộ đồng phục, Diệp Phiên Nhiên chẳng hề có ýkiếm tìm nhưng vẫn có thể sàng lọc ra hình bóng cậu đầy chuẩn xác ngay trong tầmngắm của mình. Cảm giác kỳ lạ này, cô chẳng thể nào nói với bất kỳ người bạnthân nào, mỗi khi trông thấy cậu, cô vẫn vờ như di chuyển ánh mắt sang chỗkhác, tỏ vẻ không hề bận tâm đến cậu.
Dườngnhư ngay lúc Diệp Phiên Nhiên xuất hiện thì Dương Tịch đã rất nhanh bắt kịpbóng dáng cô. Diệp Phiên Nhiên đổi kiểu tóc mới, tóc cô giờ đã dài ra, khôngcòn để tóc mái như trước, tóc đuôi ngựa túm cao để lộ vầng trán sáng bóng cùngđôi mắt đen láy.
Tuybị ngăn cách bởi sân tập cùng đám đông nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng cônói cười cùng,bạn bè, giọng cô lanh lảnh, thậm chí có phần chói tai. Cậu rất muốnnói với cô rằng, thực ra nụ cười hoạt bát vô tình đó không phù hợp với con ngườicô, nó khiến người ta cảm thấy có chút ngớ ngẩn. Cậu vẫn thích dáng vẻ dịu dàngtrầm lặng của cô hơn.
\"Này,đang nghĩ gì thế?\" Trần Thần chạy ra từ sân bóng, đầu tóc ướt sũng mồ hôi:\"Sao cậu không cùng ra sân chơi?\"
\"Khôngmuốn chơi!\" Giọng Dương Tịch uể oải hơi khàn khàn.
TrầnThần kéo mạnh chiếc áo gile ướt đẫm dán chặt trên người, ngồi xuống bậc thềmngay trước mặt cậu, nói: \"Làm gì thế, bao lâu rồi cậu không chơi bóng cùngbọn mình? Trước đó thì bảo vì lo chuẩn bị cho cuộc thi toán Olympia, giờ thìsao? Thi xong đoạt giải luôn rồi, sao cậu vẫn không chơi?\" .
DươngTịch nhìn quả bóng bay bổng ngoài sân, vẻ mặt ủ dột lặng lẽ: \"Hôm nay mìnhkhông có tâm trạng!\"
\"Cậucó ngày nào có tâm trạng đâu!\" Trần Thần không đợi Dương Tịch trả lời, chụpngay lấy cánh tay cậu, kéo mạnh: \"Thiếu đi cậu một
Vớivốn hiểu biết cuộc sống hạn hẹp của Diệp Phiên Nhiên, cô vốn dĩ chẳng tài nàotưởng tượng được cuộc sống của những đứa trẻ dưới quê, không thể nào mường tượngđược hàng ngày sau giờ học cậu còn phải chăn trâu, gánh nước, gánh củi; đến vụmùa, cậu còn phải xuống ruộng cấy mạ, cắt lúa, trải qua những năm tháng tuổithơ đầy gian nan vất vả.
\"Khiđó chắc là vất vả lắm nhỉ?\" Cô hỏi đầy thận trọng sợ làm tổn thương lòng tựtrọng của cậu.
TiêuDương ôn hòa đáp: \"Cũng chẳng có gì vất vả lắm. Cậu chắc là chưa từng vềquê nên mới hỏi như vậy. Có nhiều điều thú vị mà những đứa trẻ ở thành phốkhông thể nào ngờ được. Mùa hè bọn mình ra sông bắt cá, mùa đông thì nướngkhoai lang. Mình không nói khoác đâu, tay nghề nướng cá và khoai lang của mìnhtuyệt số một đấy!\"
DiệpPhiên Nhiên gật đầu lia lịa. Hồi năm hai trung học, lớp cô tổ chức đi dã ngoại,Tiêu Dương đã ra tay trổ tài.
\"Aibảo cậu là mình chưa từng về quê? Nhà máy bố mẹ mình nằm tại ngoại ô, trong trườnghọc dành cho con em cán bộ công nhân viên cũng tiếp nhận rất nhiều học sinhnông thôn gần đó học bổ túc, mình còn đến nhà các bạn ấy chơi nữa mà!\"
\"Thảonào!\" Tiêu Dương nhìn cô nói: \"Mình cảm thấy cậu không giống với cácbạn nữ ở thành thị, cậu có suy nghĩ nội tâm, sâu sắc hơn bọn họ.\"
Đâykhông còn là lần đầu cô nghe thấy cậu khen ngợi mình. Diệp Phiên Nhiên khôngđáp trả, chỉ mỉm cười.
\"Thậtđấy!\" Tiêu Dương ngỡ rằng cô không tin, nói giọng nhấn mạnh: \"Trong sốcác bạn nữ lớp hai, cậu tuy không xinh xắn cũng chẳng giỏi giang nhất nhưng ngườicậu toát lên hai cá tính mà người khác không có. Một là khéo léo nhanh nhẹn,hai là tài ba!\"
\"VậyHạ Phương Phi thì sao, cậu đánh giá cô ấy như thế nào?\" Diệp Phiên Nhiên cốtình hỏi khó.
MặtTiêu Dương khẽ ửng đỏ, im lặng một hồi cậu nói: \"Mình thích vẻ xinh đẹp,thông minh và phóng khoáng của cậu ấy nhưng mình cũng biết rằng, những cô gáicó hoàng cảnh xuất thân và gia cảnh như cậu ấy, mình với không tới đâu!\"
Nhìnvẻ mặt thất vọng của Tiêu Dương, Diệp Phiên Nhiên thực sự tiếc nuối, cô nói giọngan ủi khích lệ: \"Thích không có gì sai trái cả. Mình không nghĩ việc cậuthích Hạ Phương Phi là trèo cao đâu. Thực ra, cậu cũng là chàng trai rất ưu túmà!\"
Quảlà người con gái nhân hậu hiểu chuyện! Tiêu Dương bắt đầu có thiện cảm với DiệpPhiên Nhiên, cậu nói thêm vài câu: \"Cậu biết không, ở cậu còn toát lên mộtsức hấp dẫn kỳ lạ, khiến những ai từng gặp cậu, nhất là những bạn nam, đều bỗngdưng muốn tiếp cận cậu, thổ lộ tâm tình với cậu. Cậu là mẫu con gái thích hợplàm hồng nhan tri kỷ nhất đấy!\"
DiệpPhiên Nhiên tin rằng những lời lẽ khen ngợi mà Tiêu Dương dành cho cô đều là lờinói chân thành không liên quan gì đến tình yêu. Cô cũng đánh giá cao phẩm chấtchất phác mạnh mẽ, chịu thương chịu khó của Tiêu Dương. Điều kiện học tập khókhăn vất vả mà cậu vẫn thi đỗ vào trường trọng điểm Tam Trung, vả lại thànhtích học tập luôn đứng trong tốp đầu của lớp, điểm này khiến Diệp Phiên Nhiênkhâm phục cậu nhật.
\"Chẳngxá gì cả!\ Tiêu Dương vẫn nói giọng bình thản: \Thi đỗ vào đại học là con đườngduy nhất để mình thoát khỏi cánh cửa nhà nông. Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ cắmđầu cắm cổ mà học thôi!\"
Trithức thay đổi vận mệnh. Lần đầu tiên Diệp Phiên Nhiên lĩnh hội được hàm ý sâuxa của câu nói này.
\"Chỉtiếc là, kỳ thi môn văn có đoạt giải cũng chẳng ích gì. Đoạt giải kỳ thi cácmôn như toán, lý, hóa thì sẽ có thể được tuyển thẳng vào đại học!\" TiêuDương than thở nói.
DiệpPhiên Nhiên chợt liên tưởng đến cách đây không lâu Dương Tịch đoạt giải nhì cuộcthi toán Olympia, ngoài cổng trường dán tấm băng rôn đỏ rực thật to.
\"Đoạtgiải nhì toán Olympia, được tuyển thẳng vào trường đại học nào?\" Cô hỏi.
\"Chẳngrõ nữa!\" Tiêu Dương lắc đầu: \"Nhưng mà, nghe nói Hạ Phương Phi đượcbình bầu là cán sự ưu tú xuất sắc cấp tỉnh, thi đại học sẽ được cộng thêm điểm!\"
Lúcnói, tâm trạng cậu hơi chán nản. Cậu vốn định đăng ký cùng trường đại học với HạPhương Phi, thành tích học tập của hai người ngang nhau không phân được cao thấp.Nếu điểm thi đại học của Hạ Phương Phi cộng thêm vài điểm thì khoảng cách điểmsố giữa hai người chênh lệch khá nhiều.
DiệpPhiên Nhiên biết rõ lý tưởng của Hạ Phương Phi, Đại học Bắc Kinh là nguyện vọngmột còn Đại học Nhân dân là nguyện vọng hai. Trong thư Thẩm Vỹ nói nguyện vọngmột của cậu là Đại học Nam Kinh.
Gầnđến kỳ thi đại học, mỗi người đều có mục tiêu phấn đấu riêng. Những người khácđều ngày càng tiến gần đích đến của mình, duy chỉ có cô, mục tiêu vẫn đang nằmxa ngoài tầm ngắm.
TiêuDương nói nếu Diệp Phiên Nhiên sinh ra ở vùng nông thôn thì cô cũng sẽ phấn đấucật lực, khổ luyện học hành. Diệp Phiên Nhiên cảm thấy hiện tại cô đã nỗ lực lắmrồi, vậy mà với năng lực và nền tảng của mình, dù cô cố gắng thế nào cũng chỉcó thể thi đỗ vào trường đại học chính quy bình thường, cách biệt rất xa với Đạihọc Nam Kinh danh tiếng.
DiệpPhiên Nhiên trả lời thư Thẩm Vỹ nói rằng cô sẽ cố gắng hết sức thi đỗ vào Đại họcNam Kinh, giọng điệu cô không còn vững vàng chắc chắn như trước nữa. Nguyênnhân chính là do những căng thẳng trong học tập cùng áp lực thi đại học khiếncô không kham nổi, cô cảm thấy mệt mỏi phiền muộn. Mặt khác, bất luận là cô hayThẩm Vỹ thì sự kiên trì cùng lòng nhiệt thành ban đầu dần dần cũng bị đẩy lui,cảm thấy tương lai mù mịt đến nỗi không biết rằng bọn họ kiên trì đến vậy liệucó ý nghĩa gì chăng?
Ngàythi đại học ngày càng gần kề, bố mẹ Diệp Phiên Nhiên bắt đầu nghiêm túc cùng côthảo luận về hướng đi sau này.
\"Ýcủa bố mẹ là, trường đại học tại tỉnh cũng rất tốt, như Đại học N chẳng hạn,cũng là trường trọng điểm, gần nhà tốt biết bao. Cớ sao phải vất vả lặn lội đếnNam Kinh chứ? Nơi đó là thành phố lớn, lạ nước lạ cái. Từ nhỏ con đã quen đượcchiều chuộng, lại chưa từng xa nhà, làm sao có thể thích nghi được?\" Mẹ côkhông nỡ để cô con gái duy nhất xa nhà, bà kiên quyết phản đối cô đăng ký trườngđại học ngoại tỉnh.
Tháiđộ của bố cô có phần thoải mái hơn, để Diệp Phiên Nhiên tự làm chủ: \"PhiênPhiên, nếu con cảm thấy Nam Kinh tốt, phải vào học tại trường đại học đó thì bốkhông phản đối. Con người phải nhân lúc mình còn trẻ xông xáo ra ngoài, gặp gỡnhiều người, cứ mãi ru rú ở một chỗ, làm sao nên người được chứ?
Rồiông quay sang vỗ về vợ: \"Con cái chẳng qua chỉ đi học thôi, nếu em thực sựkhông yên tâm thì hết bốn năm lập tức triệu hồi nó về, không cho nó đi nữa, chẳngphải được hay sao?\"
\"Anhthì biết gì?\" Mẹ cô phản bác: \"Anh tưởng rằng Phiên Nhiên đi Nam Kinhsẽ còn quay về sao? Hiện giờ ở trường đại học yêu đương rầm rộ, nói không chừngnó ở lại Nam Kinh thành gia lập thất luôn đây!\"
Thànhgia lập thất? Nghe thấy cụm từ này, Diệp Phiên Nhiên chợt hoài nghi, hóa ra, kỳthi đại học không chỉ quyết định vận mệnh của Tiêu Dương, của Hạ Phương Phi màcòn cả của cô và Thẩm Vỹ nữa.
Đemcả cuộc đời và vận mệnh của mình gửi gắm vào một kỳ thi quả thực là chuyệnphiêu lưu hoang đường! Cô không dám mường tượng đến mấy tháng sau, cảnh tượngtàn khốc với thiên binh vạn mã đi qua chiếc cầu độc mộc, chỉ đành gượng ép mìnhđối mặt với sách vở, học thuộc những từ vựng tiếng Anh khô khan cùng những chúgiải về lịch sử.
Chiềuthứ Sáu, tiết học cuối cùng là môn lịch sử, giáo viên giảng giải sơ lược về đềthi lần trước rồi tuyên bố cho mọi người tự học.
Bàithi lần này của Diệp Phiên Nhiên không tốt lắm, chỉ đạt được 78 điểm, Hạ PhươngPhi, đạt điểm cao nhất lớp, 95 điểm.
\"Truyềnthụ chút ít kinh nghiệm đi, những chú giải danh từ này mình học hoài không thuộc!\"Diệp Phiên Nhiên chỉ vào dấu chéo đỏ trên đề bài: \"Cậu có bí quyết gì thế?\"
\"Bíquyết à? Chỉ có bốn chữ lịch sử nằm lòng!\" Hạ Phương Phi nói.
\"Hài!\"Diệp Phiên Nhiên thở dài, đành gấp sách lại, miệng lẩm nhẩm học thuộc: \"Cảicách chính trị Thương Ương là cuộc cải cách được áp dụng tại nước Tần vào năm356 trước Công nguyên, cuộc cải cách đã làm dấy lên những tác động quan trọngtrong những năm cuối thời Chiến Quốc…\"
\"Câuhỏi này, bảo đảm cậu biết!\" Hạ Phương Phi cười bẽn lẽn.
\"Câunào?\" Diệp Phiên Nhiên hỏi dò. Cô bạn ngồi cùng bàn đẩy cuốn đề cương lịchsử. trung học năm ba, lấy bút đỏ vẽ lên . \"Trong lịch sử nước ta, triều đạinào đóng đô tại Nam Kinh?!\
\"Đichết đi!\" Diệp Phiên Nhiên đẩy cô ra: \"Đã là lúc nào rồi mà cậu còndám đùa giỡn nữa!\"
\"Tớtưởng cậu nhìn thấy hai chữ Nam Kinh sẽ có cảm giác đặc biệt thân thiết chứ!\"Hạ Phương Phi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ cửa sổ lớp hai năm thứ ba trunghọc nhìn ra là sân tập, hàng ngày buổi chiều đều có các nam sinh đến đó tậpbóng rổ.
\"Tanhọc, bọn mình đi xem bọn con trai chơi bóng đi!\" Hạ Phương Phi nói:\"Bố mình dạy, thời trung học phải biết cân bằng mọi thứ. Lúc học thìnghiêm túc học mà chơi cũng phải chơi cho mình. Dù sao, ngày mai cũng là cuốituần rồi!\"
Nhữnggia đình bình thường, bố nghiêm khắc mẹ hiền hậu. Riêng Hạ Phương Phi là ngoạilệ, mẹ cô rất nghiêm khắc, cả ngày mặt mày khó đăm đăm, miệng đầy ắp lý lẽ, cònbố cô thì hòa nhã thân thiện, đối xử với con gái bình đẳng, đùa giỡn giễu cợt,hoàn toàn không có khoảng cách giữa hai cha con.
DiệpPhiên Nhiên hơi do dự, cô sợ giáp mặt Dương Tịch trên sân tập. Sau đó cô ngẫmnghĩ, thế này chẳng phải giấu đầu lòi đuôi, lạy ông tôi ở bụi này hay sao? Chỉcần trong lòng không đen tối quỷ quyệt thì dù gặp lại có sao đâu, dù gì cậu tacũng đã coi cô là kẻ ngang qua đường.
Rađến sân tập, quả nhiên cô gặp Dương Tịch, nhưng cậu không ra sân tập, hai taycho vào túi quần, tựa người ngồi trên ghế, mặt chẳng chút cảm xúc. Chẳng rõ cóphải là ảo giác hay không mà Diệp Phiên Nhiên phát hiện trông cậu tiều tụy gầyguộc đi nhiều, cặp mắt không còn sáng trong nữa, mà dường như mập mờ che phủ bởilớp màn u tối rậm rạp, sắc mặt khinh khinh cao ngạo chẳng coi ai ra gì.
Khuônviên trường rộng lớn, hàng nghìn bộ đồng phục, Diệp Phiên Nhiên chẳng hề có ýkiếm tìm nhưng vẫn có thể sàng lọc ra hình bóng cậu đầy chuẩn xác ngay trong tầmngắm của mình. Cảm giác kỳ lạ này, cô chẳng thể nào nói với bất kỳ người bạnthân nào, mỗi khi trông thấy cậu, cô vẫn vờ như di chuyển ánh mắt sang chỗkhác, tỏ vẻ không hề bận tâm đến cậu.
Dườngnhư ngay lúc Diệp Phiên Nhiên xuất hiện thì Dương Tịch đã rất nhanh bắt kịpbóng dáng cô. Diệp Phiên Nhiên đổi kiểu tóc mới, tóc cô giờ đã dài ra, khôngcòn để tóc mái như trước, tóc đuôi ngựa túm cao để lộ vầng trán sáng bóng cùngđôi mắt đen láy.
Tuybị ngăn cách bởi sân tập cùng đám đông nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng cônói cười cùng,bạn bè, giọng cô lanh lảnh, thậm chí có phần chói tai. Cậu rất muốnnói với cô rằng, thực ra nụ cười hoạt bát vô tình đó không phù hợp với con ngườicô, nó khiến người ta cảm thấy có chút ngớ ngẩn. Cậu vẫn thích dáng vẻ dịu dàngtrầm lặng của cô hơn.
\"Này,đang nghĩ gì thế?\" Trần Thần chạy ra từ sân bóng, đầu tóc ướt sũng mồ hôi:\"Sao cậu không cùng ra sân chơi?\"
\"Khôngmuốn chơi!\" Giọng Dương Tịch uể oải hơi khàn khàn.
TrầnThần kéo mạnh chiếc áo gile ướt đẫm dán chặt trên người, ngồi xuống bậc thềmngay trước mặt cậu, nói: \"Làm gì thế, bao lâu rồi cậu không chơi bóng cùngbọn mình? Trước đó thì bảo vì lo chuẩn bị cho cuộc thi toán Olympia, giờ thìsao? Thi xong đoạt giải luôn rồi, sao cậu vẫn không chơi?\" .
DươngTịch nhìn quả bóng bay bổng ngoài sân, vẻ mặt ủ dột lặng lẽ: \"Hôm nay mìnhkhông có tâm trạng!\"
\"Cậucó ngày nào có tâm trạng đâu!\" Trần Thần không đợi Dương Tịch trả lời, chụpngay lấy cánh tay cậu, kéo mạnh: \"Thiếu đi cậu một
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
58/4762