Tiểu thuyết Cô Nàng Mạnh Mẽ-full
Lượt xem : |
loạt trò chơi mạo hiểm, càng mạo hiểm càng kích thích, chơi càng vui. Tần Mạch giãy dụa một hồi rồi cũng bị kích động vì câu “đồ nhát gan” của tôi mà lao vào chơi.
Chơi xong một vòng, đầu tôi hơi choáng váng, chân run nhưng tâm tình vô cùng phấn khởi, Tần Mạch vẫn bình thản như mọi khi nhưng mặt có hơi xanh, tôi chống nạnh, nhìn anh cười lớn: “Tần Mạch, khó chịu không?”
Anh ngồi trên ghế, thản nhiên liếc tôi một cái: “Hà tiểu thư, em quyến rũ người khác bằng biện pháp nhẹ nhàng hơn không được hả?”
Tôi cười đểu, nâng cằm anh lên nói: “Tần tiên sinh, đây là cô gái mà anh xem trọng đó, anh còn dám đem em về nhà sao?”
Anh bình tĩnh quay đầu né tránh móng vuốt của tôi, nhấp một ngụm nước nói: “Đem về thì đã đem về nhiều lần rồi, Hà Tịch, em tỉnh đi, đã bị người ta ăn sạch sành sanh rồi còn từ chối gì nữa.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, thái độ lạnh nhạt của anh làm tôi cực kỳ khó chịu, tôi nhìn khu nhà ma xa xa rồi nói với anh: “Tần Mạch, chúng ta đi vào trong đó đi.”
Anh nhìn chỗ tôi đang chỉ, khinh thường phát biểu: “Anh mà thèm đi cái chỗ dành cho con nít đó?”
Tôi lẳng lặng nhìn anh, sau một hồi không nghe tiếng phản bác của tôi, anh ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó cả hai nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu…
Kết quả là, tôi nắm tay dắt anh thẳng đến cái chỗ chỉ dành cho con nít chơi đó.
Nhà ma này làm cũng được nhưng đối với tôi và Tần Mạch thì đây chỉ là trò trẻ con, đường tối đen nhưng anh ung dung nắm tay tôi thẳng tiến, mặc kệ thỉnh thoảng ánh sáng xanh ma quỷ lóe lên hay xác ướp thình lình xông vào thì anh vẫn xem như không thấy mà dắt tôi đi tới.
Không thể phủ nhận, bóng dáng vững chãi, bàn tay ấm áp của anh đã mang đến cảm giác an toàn cho tôi, sự thất vọng vì anh không sợ hãi bay biến đâu mất.
“Tần Mạch, anh không sợ sao?” Tôi chỉ tay vào bàn tay trắng bợt đang túm chặt cổ chân anh nói “Cái này làm em sợ.”
Anh quay đầu, khuôn mặt trong ánh đèn bợt bạt có chút âm trầm: “Mấy thứ này rất vụng về .”
“Vậy sao anh không đi nữa?”
“Nó kéo lại không cho anh đi.” Nói xong chỉ chỉ vào bàn tay đang nắm cổ chân mình.
Tôi ngượng ngùng, gượng cười nói: “Em nghĩ, chắc là tại lúc nãy sợ quá nên em mới đá nó một cái…”
Thường thì mấy bàn tay hay túm chân khách chơi trong các nhà ma đều do người thật làm, chắc là vừa rồi túm được cổ chân tôi mà tôi lại tránh ra theo bản năng rồi dùng gót giày nghiến cái “vật thể không rõ” kia một chút nên tay người nọ hẳn là đau thấu trời đi…
Tần Mạch lặng người, tôi nhanh chóng cười lấy lòng nói: “Anh đợi một chút để em xin lỗi người ở trong.”
“Anh gì ơi!” Tôi khỏ khỏ vách tường bằng ván gỗ nói, “Vừa rồi tôi không cố ý! Xin lỗi anh!”
Bên trong không có ai trả lời, tôi hơi kỳ quái: “Anh ta vẫn không chịu thả anh sao?”
Tần Mạch bĩu môi, từ chối cho ý kiến. Trong lòng tôi thầm mắng nhân viên trong nhà ma này cũng không biết phân rõ phải trái, bị dọa sợ đến vậy thì phản ứng của tôi cũng bình thường thôi mà, tôi đã xin lỗi rồi sao còn muốn làm khó chúng tôi.
Tôi lại gõ gõ vào tường ôn tồn xin lỗi, nhưng cái tay nắm chân Tần Mạch vẫn cương quyết không buông ra, tôi giận rồi nha, không cần suy nghĩ nhiều liền ngồi xổm xuống định gỡ bàn tay kia ra nhưng vừa chạm vào thì tôi rụt tay lại rất nhanh: “Này… sao tay người này lạnh như băng vậy trời…”
Tần Mạch còn châm dầu vô lửa: “Chân của anh đều bị lạnh đến đau buốt rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, chỉ thấy sắc mặt của anh dưới ánh sáng đèn trắng bệch có vẻ thập phần quỷ dị, trong lòng tôi phát run, giả bộ bình tĩnh nói: “Đừng có giở trò, anh tưởng dọa được em hả.”
“Tiếc thật.”
Ngay dưới chân tường có một cái lỗ đen ngòm to bằng nửa đầu người, bàn tay từ đó thò lên bắt người. Trong lòng tôi âm thầm sợ hãi, tôi chậm rãi cúi đầu, nhìn cái lỗ tối om on kia gọi: “Anh gì ơi…”
Bỗng nhiên, một gương mặt trắng bệch xuất hiện thoáng qua trong cái lỗ đó, trong đầu tôi nổ cái đùng, vô thức hết lên kinh hãi, tôi bật dậy, lảo đảo lùi hai bước. Tần Mạch định đưa tay kéo tôi lại nhưng không được, tôi đấm mạnh liên tục vào tấm vách gỗ trống rỗng làm nó phát tiếng nổ, tấm vách chao đảo rồi một cái gì đó nện vào đầu tôi, một loại chất lỏng không rõ hắt thẳng vào mặt tôi. Cái gì thế này… Hôi quá, chắc không phải là a xít sunfuric chứ!
Tôi hoảng sợ cực độ, ngay cả kinh hô cũng không được.
“Hà Tịch!” giọng nói của Tần Mạch có chút kích động, khi tôi còn mờ mịt thì anh đã giữ chặt tay kéo tôi vào lòng “Không sao, không sao.” Anh nhẹ giọng an ủi, nhưng tay vẫn khẽ run, “Để anh mang em ra ngoài trước.”
Khi anh đưa tôi ra khỏi nhà ma thì tôi đã cóc thèm quan tâm chuyện bàn tay nắm chân Tần Mạch là sao, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.
Thấy ánh mặt trời, tâm trạng lo lắng, hoảng sợ của tôi cũng được an ủi ít nhiều, lúc này tôi mới phát hiện rất nhiều nhân viên khu trò chơi đều vây xung quanh mình, mặt ai cũng hiện lên vẻ khó tin thậm chí kinh hoàng.
Tôi vẫn ngơ ngác, Tần Mạch cũng nhíu mày, không ngừng hỏi tôi đau ở đâu?
Tôi nhìn bộ dạng lo lắng mà không biết làm sao của anh một hồi không hiểu sao bỗng dưng lại bật cười ra tiếng.
Bốn phía vang lên tiếng hút khí lạnh, Tần Mạch giật mình, thoáng ngây người.
Lúc này tôi mới có cảm giác gương mặt mình có chút nhớp nháp, tôi sờ một cái rồi nhìn, má ơi, sao đỏ hoét thế này! Tôi sợ đến nhảy dựng lên, tôi đổ máu lúc nào…nhưng nhìn kỹ đỏ tươi thế này thì chắc không phải là máu rồi.
Hình như là…
“Ái chà! Đó là thuốc màu!” Một cô gái mặc quần áo lao động cuối cùng đã nhận ra chất lỏng trên mặt tôi “Thuốc màu này là hôm trước sơn sửa bên trong có, người đẹp, mau đến đây tôi dẫn cô đi rửa sạch, coi chừng để lâu rửa không ra đó.”
Nghe được câu này, tôi bị chấn động vội ba chân bốn cẳng chạy theo cô gái kia, Tần Mạch ở sau lại lôi kéo không chịu buông, tôi gắt lên: “Anh muốn em bị tàn phai nhan sắc sao? Sau này mỗi ngày em đều vác cái mặt vẽ vời y như hát Xuyên kịch này ra ngoài với anh thử coi ai xấu hổ! “
Anh bị tôi rống lên, ngạc nhiên rồi cũng buông tay ra.
Tôi cũng không có lòng dạ nào mà quan tâm đến các sắc thái tình cảm trong mắt anh, vội vàng cắm đầu chạy một mạch.
Chương 28: Anh thực ngây thơ
Sau khi chà sát gần tróc da thì cũng rửa sạch được thuốc màu trên mặt nhưng bộ quần áo thì coi như xong, chỉ còn nước đem vứt. Tôi quay lại chỗ Tần Mạch thì thấy nhân viên khu trò chơi đang rối rít xin lỗi anh, tôi tức giận bước tới nói với người quản lý: “Loại nhà ma này chẳng qua làm cho người ta chơi cho vui thôi, nhân viên của anh làm vậy thật quá đáng! Tuy tôi không cẩn thận có dẫm vào tay anh ta một cái nhưng anh ta lại mang thù, dọa tôi sợ đến mức này thì làm sao!”
Thái độ của người quản lý rất nhã nhặn, vừa nghe tôi nói vừa cúi đầu nhận lỗi nhưng đến khi tôi nói xong thì anh ta sửng sốt nói: “Từ trước giờ chúng tôi không bố trí nhân viên trong nhà ma này.”
“Nói bậy, vậy cái gì chụp chân, chụp vai tôi trong kia!” Tôi đang suy nghĩ người này có phải đang định trốn tránh trách nhiệm không.
“Đúng là lúc trước có cho người giả ma trong này nhưng từ sau khi sửa chữa thì tất cả đều do máy móc đảm nhiệm, trong nhà ma không có nhân viên nữa nên màn chụp chân chỉ cần cô nhẹ nhàng tránh thì máy sẽ tự động buông ra thôi.”
Mặt mày tôi xanh mét, trái tim không yên phận lại đập loạn lên: “Tôi, tôi …”
“Khụ khụ.” Tần Mạch ho khan vài tiếng, nhìn tôi hơi chột dạ “Lúc đó, anh nghĩ em đang giỡn với anh nên mới đứng yên không cho nó thả ra.”
“Đây không phải là vấn đề trọng điểm!” Tôi khoa tay múa chân diễn tả sau khi nhận thấy ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt tâm trạng của tôi lúc này, vì thế nghiêm mặt nói, “Tôi thấy có một gương mặt lướt qua phía dưới.”
Không khí đang căng thẳng nhưng khi nghe tôi nói xong, mọi người đều lặng im trong chốc lát, sau đó không e dè gì tôi đều cười.
Ý cười tràn ngập trên gương mặt vị quản lý: “Mặt… Mặt sao? Mặt người?”
Tôi thở dài: “Làm sao tôi biết đó là mặt người hay là cái gì…”
Tần Mạch sờ trán tôi: “Em bị dọa đến hồ đồ luôn hả ?” Tôi đánh bay tay anh ra, hơi giận nói: “Em nói thật mà!”
Một nhân viên khu trò chơi đứng bên cạnh lên tiếng: “Chắc chắn là cô hiểu lầm rồi, nếu cô vẫn sợ thì có thể đến xem thử hậu trường của chúng tôi, tôi tin là cô có thể lại nhìn thấy khuôn mặt đó.”
Tôi vừa tò mò lại vừa sợ hãi, nên cứ chần chừ không dám đi theo người ta. Tần Mạch túm tay, kéo tôi đi.
“Em không xem cho rõ ràng thì tối làm sao mà ngủ được.”
Anh nói như vậy …
Vào phía trong hậu trường tôi phát hiện, thì ra con đường tối thui chúng tôi đã đi là một đường tròn, các đạo cụ bên trong lần lượt thay đổi, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thét chói tay của người chơi mới vào.
Người chơi vừa đi vừa nơm nớp lo sợ các thứ cứ thình lình xuất hiện thì bên trong các loại đạo cụ cũng bay ra bay vào không ngừng. Thì ra gương mặt tôi thấy là của một con yêu quá áo trắng, nó vận hành rất đơn giản, từ bên trái chuyển sang bên phải sau đó xuất hiện ở một cái lỗ để dọa người. Lúc tôi khom người xem cái lỗ thì ngay lúc nó lướt qua nên bị dọa đến mất bình tĩnh, cái gì cũng không biết nên dĩ nhiên không nhìn thấy nơi nó nhảy ra sau đó. Chân tướng rõ ràng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quần áo dính màu đỏ nhoe nhoét y như dính máu nên kế hoạch cưa trai nơi công viên trò chơi của tôi coi như hoàn toàn phá sản và đành phải lủi thủi quay về.
Sau khi lên xe, Tần Mạch nửa cảm khái, nửa buồn cười nói: “Hôm nay em để anh chứng thực sự bi thảm của câu tục ngữ tiền mất tật mang sao?” Tôi hung hăng trừng mắt với anh còn anh thì tỉnh bơ, dựa vào một bên xe cười chế nhạo: “Vậy nhờ em nói cho anh biết, em tốn công như vậy là muốn cái gì”
“Chết tiệt, không bao giờ chị đây tin phim Hàn Quốc nữa, cái gì mà công viên trò chơi là nơi tạo ra ký ức tốt đẹp!” Tôi thở phì phì, quay đầu không nhìn anh. Phong cảnh ngoài cửa sổ trôi qua vùn vụt, tôi liếc anh một cái rồi nhỏ giọng: “Tần Mạch, hỏi thật hôm nay anh có bị em quyến rũ chút nào không…Một chút cũng được?
Anh trầm ngâm trong chốc lát, dường như đang lựa lời mà nói: “Hà Tịch, so sánh đơn giả nhé, nếu xem việc quyến rũ đàn ông như việc bắt cá thì em cứ tung lưới, anh sẽ tự nguyện chui vào, nhưng…”
“Nhưng?”
Anh thản nhiên nhìn tôi: “Vậy mà thứ em dùng là đại bác, là lao săn cá voi để bắt anh, làm anh bị thương.”
“Cho nên?”
“Bây giờ xem như anh tan nát, em cứ xem rồi làm sao thì làm đi.”
Không ai lên tiếng nữa, lát sau tôi thở dài một tiếng: “Tần tiên sinh, chúng ta đi ăn cơm đi, em muốn ăn gỏi cá.” (sinh ngư phiến.)
Lần đầu tiên giở thủ đoạn cưa cẩm Tần Mạch kết thúc ở cảnh ảm đạm tôi điên cuồng nhai, nuốt cá sống. Tối hôm đó, đang trong màn “dạo đầu”…
“Ah…” Tần Mạch kêu một tiếng giống như thống khổ, cử động càng lúc càng nhanh, còn tôi trong bóng tối đột nhiên nhớ đến chuyện quỷ dị sáng nay liền cả người chấn động, lập tức đẩy Tần Mạch.
Tôi thở hổn hển còn Tần Mạch phát khùng: “Hà Tịch!”
“Em… Em chỉ nghĩ nếu trong nhà ma kia toàn là máy móc vậy cái tay em đạp lên là cái gì!”
“Quan tâm làm gì.”
“Không được, không biết rõ thì không yên.”
“Trên đời còn nhiều chuyện không biết rõ lắm.”
Vậy cứ nghe theo Tần Mạch đi, trên đời này còn nhiều việc không thể nhìn thấu, vậy chuyện tôi cũng không biết chuyện của tôi và Tần Mạch vì sao đơn giản bắt đầu, và đơn giản … chấm dứt cũng giống như tôi không biết mình đã dẫm phải cái gì trong nhà ma lúc đó.
Qua tết, công việc chồng chất. Tôi đã bận nhưng Tần Mạch còn bận hơn, mải mê với công việc đến khi nhớ ra thì đã ba ngày chúng tôi không gọi điện cho nhau rồi. Chuyện này đúng là bất thường so với hai người bắt đầu yêu như chúng tôi.
Nhưng tôi cũng không rảnh mà so đo này nọ, đầu năm tôi đã tiếp nhận khách hàng mới, đó là hai vợ chồng mới cưới, nhà ở cũng thuộc loại bình dân, yêu cầu trang trí phải cá tính nhưng vẫn ấm áp. Hai người này cũng sàn sàn tuổi với tôi, đồng lứa nên dễ nói chuyện, chỉ chốc lát mà lại đã thành quen, trò chuyện vô cùng thoải mái. Ngày đầu tiên gặp mặt, căn cứ vào ý tưởng của bọn họ, tôi phác họa vài phương án đơn giản cho họ xem thử sau đó để họ lựa chọn một cái rồi về vẽ chi tiết.
Buổi tối tôi nán lại văn phòng vẽ bản thiết kế thì Trình Thần gọi điện đến. Từ hôm chị ấy và Thẩm Hi Nhiên làm gì gì đó sau cửa lớn nhà tôi thì tôi không gặp chị ấy mà đêm đó tôi cũng đến nhà Tần Mạch làm chuyện ám m
Chơi xong một vòng, đầu tôi hơi choáng váng, chân run nhưng tâm tình vô cùng phấn khởi, Tần Mạch vẫn bình thản như mọi khi nhưng mặt có hơi xanh, tôi chống nạnh, nhìn anh cười lớn: “Tần Mạch, khó chịu không?”
Anh ngồi trên ghế, thản nhiên liếc tôi một cái: “Hà tiểu thư, em quyến rũ người khác bằng biện pháp nhẹ nhàng hơn không được hả?”
Tôi cười đểu, nâng cằm anh lên nói: “Tần tiên sinh, đây là cô gái mà anh xem trọng đó, anh còn dám đem em về nhà sao?”
Anh bình tĩnh quay đầu né tránh móng vuốt của tôi, nhấp một ngụm nước nói: “Đem về thì đã đem về nhiều lần rồi, Hà Tịch, em tỉnh đi, đã bị người ta ăn sạch sành sanh rồi còn từ chối gì nữa.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, thái độ lạnh nhạt của anh làm tôi cực kỳ khó chịu, tôi nhìn khu nhà ma xa xa rồi nói với anh: “Tần Mạch, chúng ta đi vào trong đó đi.”
Anh nhìn chỗ tôi đang chỉ, khinh thường phát biểu: “Anh mà thèm đi cái chỗ dành cho con nít đó?”
Tôi lẳng lặng nhìn anh, sau một hồi không nghe tiếng phản bác của tôi, anh ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó cả hai nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu…
Kết quả là, tôi nắm tay dắt anh thẳng đến cái chỗ chỉ dành cho con nít chơi đó.
Nhà ma này làm cũng được nhưng đối với tôi và Tần Mạch thì đây chỉ là trò trẻ con, đường tối đen nhưng anh ung dung nắm tay tôi thẳng tiến, mặc kệ thỉnh thoảng ánh sáng xanh ma quỷ lóe lên hay xác ướp thình lình xông vào thì anh vẫn xem như không thấy mà dắt tôi đi tới.
Không thể phủ nhận, bóng dáng vững chãi, bàn tay ấm áp của anh đã mang đến cảm giác an toàn cho tôi, sự thất vọng vì anh không sợ hãi bay biến đâu mất.
“Tần Mạch, anh không sợ sao?” Tôi chỉ tay vào bàn tay trắng bợt đang túm chặt cổ chân anh nói “Cái này làm em sợ.”
Anh quay đầu, khuôn mặt trong ánh đèn bợt bạt có chút âm trầm: “Mấy thứ này rất vụng về .”
“Vậy sao anh không đi nữa?”
“Nó kéo lại không cho anh đi.” Nói xong chỉ chỉ vào bàn tay đang nắm cổ chân mình.
Tôi ngượng ngùng, gượng cười nói: “Em nghĩ, chắc là tại lúc nãy sợ quá nên em mới đá nó một cái…”
Thường thì mấy bàn tay hay túm chân khách chơi trong các nhà ma đều do người thật làm, chắc là vừa rồi túm được cổ chân tôi mà tôi lại tránh ra theo bản năng rồi dùng gót giày nghiến cái “vật thể không rõ” kia một chút nên tay người nọ hẳn là đau thấu trời đi…
Tần Mạch lặng người, tôi nhanh chóng cười lấy lòng nói: “Anh đợi một chút để em xin lỗi người ở trong.”
“Anh gì ơi!” Tôi khỏ khỏ vách tường bằng ván gỗ nói, “Vừa rồi tôi không cố ý! Xin lỗi anh!”
Bên trong không có ai trả lời, tôi hơi kỳ quái: “Anh ta vẫn không chịu thả anh sao?”
Tần Mạch bĩu môi, từ chối cho ý kiến. Trong lòng tôi thầm mắng nhân viên trong nhà ma này cũng không biết phân rõ phải trái, bị dọa sợ đến vậy thì phản ứng của tôi cũng bình thường thôi mà, tôi đã xin lỗi rồi sao còn muốn làm khó chúng tôi.
Tôi lại gõ gõ vào tường ôn tồn xin lỗi, nhưng cái tay nắm chân Tần Mạch vẫn cương quyết không buông ra, tôi giận rồi nha, không cần suy nghĩ nhiều liền ngồi xổm xuống định gỡ bàn tay kia ra nhưng vừa chạm vào thì tôi rụt tay lại rất nhanh: “Này… sao tay người này lạnh như băng vậy trời…”
Tần Mạch còn châm dầu vô lửa: “Chân của anh đều bị lạnh đến đau buốt rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, chỉ thấy sắc mặt của anh dưới ánh sáng đèn trắng bệch có vẻ thập phần quỷ dị, trong lòng tôi phát run, giả bộ bình tĩnh nói: “Đừng có giở trò, anh tưởng dọa được em hả.”
“Tiếc thật.”
Ngay dưới chân tường có một cái lỗ đen ngòm to bằng nửa đầu người, bàn tay từ đó thò lên bắt người. Trong lòng tôi âm thầm sợ hãi, tôi chậm rãi cúi đầu, nhìn cái lỗ tối om on kia gọi: “Anh gì ơi…”
Bỗng nhiên, một gương mặt trắng bệch xuất hiện thoáng qua trong cái lỗ đó, trong đầu tôi nổ cái đùng, vô thức hết lên kinh hãi, tôi bật dậy, lảo đảo lùi hai bước. Tần Mạch định đưa tay kéo tôi lại nhưng không được, tôi đấm mạnh liên tục vào tấm vách gỗ trống rỗng làm nó phát tiếng nổ, tấm vách chao đảo rồi một cái gì đó nện vào đầu tôi, một loại chất lỏng không rõ hắt thẳng vào mặt tôi. Cái gì thế này… Hôi quá, chắc không phải là a xít sunfuric chứ!
Tôi hoảng sợ cực độ, ngay cả kinh hô cũng không được.
“Hà Tịch!” giọng nói của Tần Mạch có chút kích động, khi tôi còn mờ mịt thì anh đã giữ chặt tay kéo tôi vào lòng “Không sao, không sao.” Anh nhẹ giọng an ủi, nhưng tay vẫn khẽ run, “Để anh mang em ra ngoài trước.”
Khi anh đưa tôi ra khỏi nhà ma thì tôi đã cóc thèm quan tâm chuyện bàn tay nắm chân Tần Mạch là sao, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.
Thấy ánh mặt trời, tâm trạng lo lắng, hoảng sợ của tôi cũng được an ủi ít nhiều, lúc này tôi mới phát hiện rất nhiều nhân viên khu trò chơi đều vây xung quanh mình, mặt ai cũng hiện lên vẻ khó tin thậm chí kinh hoàng.
Tôi vẫn ngơ ngác, Tần Mạch cũng nhíu mày, không ngừng hỏi tôi đau ở đâu?
Tôi nhìn bộ dạng lo lắng mà không biết làm sao của anh một hồi không hiểu sao bỗng dưng lại bật cười ra tiếng.
Bốn phía vang lên tiếng hút khí lạnh, Tần Mạch giật mình, thoáng ngây người.
Lúc này tôi mới có cảm giác gương mặt mình có chút nhớp nháp, tôi sờ một cái rồi nhìn, má ơi, sao đỏ hoét thế này! Tôi sợ đến nhảy dựng lên, tôi đổ máu lúc nào…nhưng nhìn kỹ đỏ tươi thế này thì chắc không phải là máu rồi.
Hình như là…
“Ái chà! Đó là thuốc màu!” Một cô gái mặc quần áo lao động cuối cùng đã nhận ra chất lỏng trên mặt tôi “Thuốc màu này là hôm trước sơn sửa bên trong có, người đẹp, mau đến đây tôi dẫn cô đi rửa sạch, coi chừng để lâu rửa không ra đó.”
Nghe được câu này, tôi bị chấn động vội ba chân bốn cẳng chạy theo cô gái kia, Tần Mạch ở sau lại lôi kéo không chịu buông, tôi gắt lên: “Anh muốn em bị tàn phai nhan sắc sao? Sau này mỗi ngày em đều vác cái mặt vẽ vời y như hát Xuyên kịch này ra ngoài với anh thử coi ai xấu hổ! “
Anh bị tôi rống lên, ngạc nhiên rồi cũng buông tay ra.
Tôi cũng không có lòng dạ nào mà quan tâm đến các sắc thái tình cảm trong mắt anh, vội vàng cắm đầu chạy một mạch.
Chương 28: Anh thực ngây thơ
Sau khi chà sát gần tróc da thì cũng rửa sạch được thuốc màu trên mặt nhưng bộ quần áo thì coi như xong, chỉ còn nước đem vứt. Tôi quay lại chỗ Tần Mạch thì thấy nhân viên khu trò chơi đang rối rít xin lỗi anh, tôi tức giận bước tới nói với người quản lý: “Loại nhà ma này chẳng qua làm cho người ta chơi cho vui thôi, nhân viên của anh làm vậy thật quá đáng! Tuy tôi không cẩn thận có dẫm vào tay anh ta một cái nhưng anh ta lại mang thù, dọa tôi sợ đến mức này thì làm sao!”
Thái độ của người quản lý rất nhã nhặn, vừa nghe tôi nói vừa cúi đầu nhận lỗi nhưng đến khi tôi nói xong thì anh ta sửng sốt nói: “Từ trước giờ chúng tôi không bố trí nhân viên trong nhà ma này.”
“Nói bậy, vậy cái gì chụp chân, chụp vai tôi trong kia!” Tôi đang suy nghĩ người này có phải đang định trốn tránh trách nhiệm không.
“Đúng là lúc trước có cho người giả ma trong này nhưng từ sau khi sửa chữa thì tất cả đều do máy móc đảm nhiệm, trong nhà ma không có nhân viên nữa nên màn chụp chân chỉ cần cô nhẹ nhàng tránh thì máy sẽ tự động buông ra thôi.”
Mặt mày tôi xanh mét, trái tim không yên phận lại đập loạn lên: “Tôi, tôi …”
“Khụ khụ.” Tần Mạch ho khan vài tiếng, nhìn tôi hơi chột dạ “Lúc đó, anh nghĩ em đang giỡn với anh nên mới đứng yên không cho nó thả ra.”
“Đây không phải là vấn đề trọng điểm!” Tôi khoa tay múa chân diễn tả sau khi nhận thấy ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt tâm trạng của tôi lúc này, vì thế nghiêm mặt nói, “Tôi thấy có một gương mặt lướt qua phía dưới.”
Không khí đang căng thẳng nhưng khi nghe tôi nói xong, mọi người đều lặng im trong chốc lát, sau đó không e dè gì tôi đều cười.
Ý cười tràn ngập trên gương mặt vị quản lý: “Mặt… Mặt sao? Mặt người?”
Tôi thở dài: “Làm sao tôi biết đó là mặt người hay là cái gì…”
Tần Mạch sờ trán tôi: “Em bị dọa đến hồ đồ luôn hả ?” Tôi đánh bay tay anh ra, hơi giận nói: “Em nói thật mà!”
Một nhân viên khu trò chơi đứng bên cạnh lên tiếng: “Chắc chắn là cô hiểu lầm rồi, nếu cô vẫn sợ thì có thể đến xem thử hậu trường của chúng tôi, tôi tin là cô có thể lại nhìn thấy khuôn mặt đó.”
Tôi vừa tò mò lại vừa sợ hãi, nên cứ chần chừ không dám đi theo người ta. Tần Mạch túm tay, kéo tôi đi.
“Em không xem cho rõ ràng thì tối làm sao mà ngủ được.”
Anh nói như vậy …
Vào phía trong hậu trường tôi phát hiện, thì ra con đường tối thui chúng tôi đã đi là một đường tròn, các đạo cụ bên trong lần lượt thay đổi, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thét chói tay của người chơi mới vào.
Người chơi vừa đi vừa nơm nớp lo sợ các thứ cứ thình lình xuất hiện thì bên trong các loại đạo cụ cũng bay ra bay vào không ngừng. Thì ra gương mặt tôi thấy là của một con yêu quá áo trắng, nó vận hành rất đơn giản, từ bên trái chuyển sang bên phải sau đó xuất hiện ở một cái lỗ để dọa người. Lúc tôi khom người xem cái lỗ thì ngay lúc nó lướt qua nên bị dọa đến mất bình tĩnh, cái gì cũng không biết nên dĩ nhiên không nhìn thấy nơi nó nhảy ra sau đó. Chân tướng rõ ràng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quần áo dính màu đỏ nhoe nhoét y như dính máu nên kế hoạch cưa trai nơi công viên trò chơi của tôi coi như hoàn toàn phá sản và đành phải lủi thủi quay về.
Sau khi lên xe, Tần Mạch nửa cảm khái, nửa buồn cười nói: “Hôm nay em để anh chứng thực sự bi thảm của câu tục ngữ tiền mất tật mang sao?” Tôi hung hăng trừng mắt với anh còn anh thì tỉnh bơ, dựa vào một bên xe cười chế nhạo: “Vậy nhờ em nói cho anh biết, em tốn công như vậy là muốn cái gì”
“Chết tiệt, không bao giờ chị đây tin phim Hàn Quốc nữa, cái gì mà công viên trò chơi là nơi tạo ra ký ức tốt đẹp!” Tôi thở phì phì, quay đầu không nhìn anh. Phong cảnh ngoài cửa sổ trôi qua vùn vụt, tôi liếc anh một cái rồi nhỏ giọng: “Tần Mạch, hỏi thật hôm nay anh có bị em quyến rũ chút nào không…Một chút cũng được?
Anh trầm ngâm trong chốc lát, dường như đang lựa lời mà nói: “Hà Tịch, so sánh đơn giả nhé, nếu xem việc quyến rũ đàn ông như việc bắt cá thì em cứ tung lưới, anh sẽ tự nguyện chui vào, nhưng…”
“Nhưng?”
Anh thản nhiên nhìn tôi: “Vậy mà thứ em dùng là đại bác, là lao săn cá voi để bắt anh, làm anh bị thương.”
“Cho nên?”
“Bây giờ xem như anh tan nát, em cứ xem rồi làm sao thì làm đi.”
Không ai lên tiếng nữa, lát sau tôi thở dài một tiếng: “Tần tiên sinh, chúng ta đi ăn cơm đi, em muốn ăn gỏi cá.” (sinh ngư phiến.)
Lần đầu tiên giở thủ đoạn cưa cẩm Tần Mạch kết thúc ở cảnh ảm đạm tôi điên cuồng nhai, nuốt cá sống. Tối hôm đó, đang trong màn “dạo đầu”…
“Ah…” Tần Mạch kêu một tiếng giống như thống khổ, cử động càng lúc càng nhanh, còn tôi trong bóng tối đột nhiên nhớ đến chuyện quỷ dị sáng nay liền cả người chấn động, lập tức đẩy Tần Mạch.
Tôi thở hổn hển còn Tần Mạch phát khùng: “Hà Tịch!”
“Em… Em chỉ nghĩ nếu trong nhà ma kia toàn là máy móc vậy cái tay em đạp lên là cái gì!”
“Quan tâm làm gì.”
“Không được, không biết rõ thì không yên.”
“Trên đời còn nhiều chuyện không biết rõ lắm.”
Vậy cứ nghe theo Tần Mạch đi, trên đời này còn nhiều việc không thể nhìn thấu, vậy chuyện tôi cũng không biết chuyện của tôi và Tần Mạch vì sao đơn giản bắt đầu, và đơn giản … chấm dứt cũng giống như tôi không biết mình đã dẫm phải cái gì trong nhà ma lúc đó.
Qua tết, công việc chồng chất. Tôi đã bận nhưng Tần Mạch còn bận hơn, mải mê với công việc đến khi nhớ ra thì đã ba ngày chúng tôi không gọi điện cho nhau rồi. Chuyện này đúng là bất thường so với hai người bắt đầu yêu như chúng tôi.
Nhưng tôi cũng không rảnh mà so đo này nọ, đầu năm tôi đã tiếp nhận khách hàng mới, đó là hai vợ chồng mới cưới, nhà ở cũng thuộc loại bình dân, yêu cầu trang trí phải cá tính nhưng vẫn ấm áp. Hai người này cũng sàn sàn tuổi với tôi, đồng lứa nên dễ nói chuyện, chỉ chốc lát mà lại đã thành quen, trò chuyện vô cùng thoải mái. Ngày đầu tiên gặp mặt, căn cứ vào ý tưởng của bọn họ, tôi phác họa vài phương án đơn giản cho họ xem thử sau đó để họ lựa chọn một cái rồi về vẽ chi tiết.
Buổi tối tôi nán lại văn phòng vẽ bản thiết kế thì Trình Thần gọi điện đến. Từ hôm chị ấy và Thẩm Hi Nhiên làm gì gì đó sau cửa lớn nhà tôi thì tôi không gặp chị ấy mà đêm đó tôi cũng đến nhà Tần Mạch làm chuyện ám m
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout.
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
892/892