Tiểu thuyết Chồng Ngốc Của Tôi-full
Lượt xem : |
>
“Ừ.” Đứng lên, bắt đầu cởi quần áo. Áo khoác, áo sơ mi, quần dài...Anh vừa cởi vừa nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình liền xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Nhìn mặt anh đỏ bừng liền nở nụ cười, tuy cô không chút đỏ mặt nhìn anh cởi quần áo nhưng thực ra cô vẫn rất xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn một người đàn ông cởi đồ trước mặt mình, cô phải tự chủ lắm mới khống chế được bản thân, ra sức nói với chính mình đừng ngại ngùng mới dám nhìn anh như thế.
Thấy anh cởi xong quần dài đang định cởi nốt vật che đậy cuối cùng cô liền không nhịn nổi nữa, vội ngăn lại. (đố mấy nàng vật đó là gì? Hì hì!)
“Không cần cởi cái đó.” Anh còn cởi nữa sẽ thật sự trống trơn mất.
Nhìn lồng ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ, đôi chân thon dài cùng cơ bụng săn gọn cô rốt cuộc không khống chế được nữa mà đỏ bừng mặt. Woa, không ngờ dáng người anh lại gợi cảm đến vậy.
Đỏ mặt, chui vào trong chăn, nằm nghiêng người, nhìn chằm chằm cô. Lúc hai chân của mình chạm phải bàn chân mềm mại của cô mặt anh càng đỏ hơn, khoa trương nhất là cổ cũng đỏ theo.
Sau khi kéo chăn đắp tốt cho cả hai, cô mới nhìn anh.
“Nhung...Nhung Nhung...Nhung...” Vì quá lo lắng anh đến cả nói chuyện cũng lắp bắp, trong đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì. Mặc dù bình thường anh cũng không nói được cái gì cho ra hồn cả.
Vươn tay ra giữ chặt mặt anh, cười dịu dàng: “Đừng quá lo lắng, em cũng đâu có ăn anh.”
Bật cười, đùa với anh, chắc anh cũng chẳng hiểu được ý của cô đâu.
“Anh không ăn được.” Lắc đầu, có lẽ do chăn che khuất cơ thể nên anh cũng bớt đi ngại ngùng, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Biết ngay mà!
“Sao anh đến sớm vậy?”
Hiện tại chắc chỉ mới hai, ba giờ sáng thôi. Không phải là thức suốt đêm rồi nhìn lịch thấy đã sang ngày mới liền chạy đến đây đó chứ? (chuẩn lun)
“Anh tỉnh dậy lập tức đến đón em ngay.”
Tay lén lút chạm vào eo cô rồi lập tức thu về giấu sau lưng giống như làm như thế cô sẽ không biết mình chạm vào cô. (Đáng yêu chết đi được!)
“Anh ngủ bao lâu?”
Quá thần kỳ rồi, coi như là chín giờ ngủ thì cũng chẳng được bao lâu vậy mà vẫn tỉnh được. Dĩ nhiên cô biết anh chạm vào mình nhưng vẫn im lặng chỉ mỉm cười nhìn anh.
Thấy cô nhìn mình cười giống như chưa phát hiện ra, anh lại nhẹ nhàng chạm vào lần nữa, lần này đặt trong vài giây rồi lại lập tức rút về giấu sau lưng. Cười ngây ngô, may quá, Nhung Nhung chưa phát hiện ra.
“Em vừa đi thì anh lập tức đi ngủ luôn.”
Cụ thể ngủ mấy giờ anh cũng không biết, chỉ biết rằng, đói bụng anh liền thức dậy.
Kinh ngạc thầm nghĩ, hôm qua lúc rời khỏi nhà anh hình như mới ba giờ chiều, lúc đó anh đã chạy đi ngủ rồi sao? Chả trách hiện tại tinh thần anh lại tốt như vậy.
Vươn tay bóp nhẹ mũi anh: “Vậy bây giờ có buồn ngủ không?”
Lắc đầu, hiện tại nhìn thấy cô tinh thần anh càng tốt hơn, căn bản không muốn ngủ nữa, đồng thời, anh lại vươn tay ra định chạm vào cô, nhưng lần này, Kiều Nhung Ngọc trực tiếp giữ chặt tay anh đặt lên eo mình.
“A.” Nhung Nhung phát hiện rồi!
Sợ hãi nhìn cô, muốn xem cô có tức giận hay không, tức giận vì anh tùy tiện chạm vào mình.
Kéo cánh tay khác của anh từ trong chăn ra tìm một tư thế thoải mái gối đầu lên rồi ngáp một cái: “Anh ngủ cùng em nhé.” Nói xong liền chậm rãi nhắm mắt lại.
“Ừ.”
Cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn của cô ghé sát trong lòng mình, ngây ngốc nhìn hàng mi dày cong vút, anh liền có dũng khí đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon. (Lãng mạn quá đi!)
Không nghe rõ anh nói gì, chỉ cảm nhận được nụ hôn còn vương lại trên trán mình, khẽ nhếch khóe miệng cười đến vô cùng hạnh phúc.
Nhìn vẻ mặt ngọt ngào lúc say ngủ của cô anh liền cảm thấy thỏa mãn, giống như chính mình đã có được cả thế giới. Cũng chẳng biết đã nhìn cô bao lâu, anh liền cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu đếm lông mi của cô.
Chờ anh đếm xong thì đã có chút buồn ngủ, ngáp một cái, thầm nhủ trong lòng: đợi cô tỉnh lại nhất định phải nói cho cô biết phát hiện của mình.
Hàng mi bên trái của Nhung Nhung có 178 sợi, bên phải là 196 sợi.
Cứ như thế, một tay anh khoác ngang eo cô, tay còn lại bị cô gối đầu lên còn đầu anh lại dựa sát đầu cô, hai người đều bình yên đi vào giấc ngủ.
Trời vừa sáng, Kiều Nguyên Sinh cả đêm mất ngủ rời giường đầu tiên, vội vàng đánh răng, rửa mặt rồi định xông ra ngoài.
Gần như rời giường cùng lúc với ông, Lâm Tuyết liền gọi chồng lại: “Mới sáng sớm ông đã muốn chạy đi đâu?”
“Tôi đến phòng bảo bối xem một chút.” Tên ngốc kia, tuy ngốc nghếch nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông, nếu anh dám động vào bảo bối thì ông nhất định cho anh đẹp mặt.
“Mới sáng sớm ông chạy đến phòng con gái làm gì?” Giữ chặt chồng, không để ông xông ra.
“Tôi đi xem tên ngốc kia có động chạm đến bảo bối hay không.” Càng nghĩ càng hăng, giống như trâu lồng chỉ muốn xông ra ngoài.( ^:)^ )
Sức lực của Lâm Tuyết không bằng chồng nên chỉ có thể để mặc ông kéo đi.
“Ông phát điên gì thế, tôi nói cho ông biết tên ngốc Phong gia kia không như ông nghĩ đâu...” Cái lão điên này, mới sáng sớm đã phát bệnh còn chưa tính lại còn giống như trâu lồng, đấu đá linh tinh nữa.
“Ông chủ?”
Sáng sớm thức dậy quét dọn, Tiểu Lỵ cầm chổi đứng trên hành lang liền nhìn thấy một kỳ cảnh như thế. Chưa từng thấy bà chủ mất phong độ như vậy cũng chưa từng gặp qua ông chủ luôn thương yêu bà chủ lại đối xử với bà chủ như thế. Xem bà chủ đáng thương đang bị ông chủ kéo đi, thực đồng cảm. (những nhân vật trong truyện này quá khó đỡ luôn!)
Chỉ có điều, cô gái giúp việc này chẳng những háo sắc mà mắt còn kém nữa. Rõ ràng là Lâm Tuyết cố gắng giữ Kiều Nguyên Sinh nên mới bị kéo đi, sao cô có thể nhìn thành Kiều Nguyên Sinh cứng rắn kéo vợ đi chứ.
Xem ra, hình tượng yêu vợ của Kiều Nguyên Sinh tại thời khắc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Một quyền đẩy cửa phòng con gái ra, lúc nhìn về phía giường ông suýt nữa thì té xỉu.
Lâm Tuyết cũng theo vào, nhìn thấy hai người trên giường liền cười đến vui sướng, hai đứa này thật đúng là hạnh phúc.
Vẫn duy trì tư thế lúc trước, hai người còn đang say ngủ nên không biết có người xông vào. Chỉ có chút khác biệt là, chăn tơ hiện tại đã trượt xuống lưng cả hai. Vừa nhìn đã biết nửa người trên Phong Vũ Vọng không mặc gì còn Kiều Nhung Ngọc tuy vẫn mặc áo ngủ nhưng đầu vai bên trái hơi trễ xuống lộ ra bả vai trơn bóng, mê người. Quần áo đàn ông rơi đầy bên cạnh giường càng lộ vẻ mờ ám, hơn nữa, đầu Phong Vũ Vọng còn dựa sát vào đầu cô, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Dĩ nhiên, đó là ở trong mắt người khác còn dưới con mắt của một người cha thương con gái thì lại là chuyện lớn.
“Tên ngốc này, lại dám....” Lửa giận ngút trời định xông đến bên giường, quyết định phải dạy cho tên ngốc dám chiếm tiện nghi của con gái mình một bài học.
“Ông muốn làm gì?” Lâm Tuyết kinh hô, vội giữ chặt chồng, nếu để ông đi thì còn ra thể thống gì nữa.
“Tôi muốn dạy cho tên ngốc kia một bài học, lại dám chiếm tiện nghi của bảo bối!” Đáng ghét, quá coi thường ông rồi.
“Ông...” Lâm Tuyết đang định nói thì bị một giọng nói biếng nhác ngắt lời.
Chỉ thấy Kiều Nhung Ngọc dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác ngang hông hơi nặng mới nhìn sang bên cạnh, lúc thấy Phong Vũ Vọng còn đang say ngủ liền mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía ba mẹ đang đứng cách giường chưa đến một mét.
“Hai người đang làm gì vậy?” Đôi vợ chồng này sao vậy, mới sáng sớm đã chạy đến phòng cô làm ầm ỹ rồi.
“Bảo bối à, con giúp mẹ khuyên nhủ ba con đi....” Lâm Tuyết thấy con gái tỉnh liền vội vàng cầu cứu.
“Ba muốn cho tên ngốc kia một bài học!” Gầm lên một tiếng, thoát ra khỏi sự lôi kéo của vợ, lập tức vọt đến bên giường, định vươn tay kéo người vẫn đang nằm trên giường dậy.
Kiều Nhung Ngọc lập tức đẩy tay ông ra, hơi bĩu môi: “Ba, ba làm gì vậy? Anh ấy vẫn đang ngủ mà.” (Bảo vệ chồng thế!)
“Con còn dám hỏi ba làm gì sao?” Bị con gái đẩy tay ra, ông chỉ có thể đứng cạnh giường dậm chân.
“Nó lại dám ngủ cùng với con, ba không dạy dỗ nó....”
“Ừm?” Bị âm thanh khủng bố đánh thức, Phong Vũ Vọng dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy, lúc thấy Kiều Nhung Ngọc ngồi bên cạnh mình lập tức mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô.
“Nhung Nhung!”
“Ngoan.” Vỗ nhẹ lưng anh, cảm nhận rõ xúc cảm từ đôi tay rắn chắc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng.
“Cái tên ngốc này!” Thấy anh vừa tỉnh dậy đã ôm lấy con gái yêu, ông càng thêm phát hỏa.
“A?” Lại một tiếng gầm thét hung dữ, anh sợ đến mức hơi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Lúc nhìn thấy gương mặt hung dữ kia, anh vội buông thân thể mềm mại trong lòng ra, sắc mặt trắng bệch xoay người nhìn Kiều Nguyên Sinh, kinh sợ chào hỏi.
“Chú Kiều.....” Không hiểu tại sao ông lại tức giận như vậy, hôm qua ông vẫn rất vui vẻ nói chuyện với mình mà, vì sao giờ lại tức giận chứ?
Lập tức leo đến trước mặt anh, che ở giữa hai người, giọng nói lộ vẻ trách móc: “Ba, ba đang dọa anh ấy đó.” Phát điên gì vậy, mới sáng sớm đã tức giận lớn như thế định dọa chết người ta à.
“Ba....Con bé này, con lại dám trách móc ba...” Khó tin chỉ vào mình.
“Ba giúp con dạy cho kẻ dám chiếm tiện nghi của con một bài học, con lại còn trách móc ba!”
Trên đời này còn công lý nữa hay không? Cái gì mà ông dọa anh, tên ngốc như vậy cứ hù chết là tốt nhất, miễn cho anh lại chạy đến nhà mình đoạt con gái yêu.
“Hử?” Nhíu mày, đối với lời nói của ông cực kỳ bất mãn, cô hơi tức giận rồi đó.
“Nhung Nhung...” Giật nhẹ ống tay áo của cô, Phong Vũ Vọng đang trốn sau lưng cô có chút lúng túng. Bởi vì anh thật sự không biết mình đã làm gì sai.
Quay đầu, dịu dàng nhìn anh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh rồi cô liền đi xuống giường nhặt quần áo của anh vứt bừa bãi dưới đất lên, đặt ở trên giường: “Ngoan, đứng lên, mặc quần áo vào trước đã.”
“Ừ.” Nhấc chăn đã trượt xuống dưới lưng lên, anh lập tức mặc quần áo.
“Woa, con gái yêu, dáng người của nó không tồi đâu.” Lâm Tuyết khẽ kinh hô, thật không ngờ, dáng người của tên ngốc này lại được đến vậy.
Nghe được lời khen của vợ, Kiều Nguyên Sinh đối với anh càng thêm khó chịu. Đoạt con gái của ông còn chưa nói lại còn dám dụ dỗ vợ ông nữa, không thể tha thứ được.
Vươn tay kéo vợ ra phía sau dùng thân thể chặn lại tầm mắt của bà, bất mãn kêu to: “Thay quần áo không biết tìm chỗ kín đáo à?” Quá đáng lắm rồi.
Phong Vũ Vọng mới chui đầu qua cổ áo liền chẳng dám cử động, không biết có nên mặc tiếp nữa không. Tủi thân, bĩu môi, chú này thật hung dữ.
Còn Kiều Nhung Ngọc lại thong thả đi đến trước tủ quần áo, cầm lấy một bộ rồi quay đầu nhìn về phía ông: “Ba à, con muốn thay quần áo, mời ngài ra ngoài cho.”
Nói xong liền khẽ mỉm cười: “Hay là ba muốn ở lại xem con thay quần áo.” Đến lúc đó, mẹ không đánh chết ba mới là lạ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô vừa mới dứt lời, Lâm Tuyết liền vươn tay ngọc véo tai ông rồi lôi ra ngoài.
“Bà xã, nhẹ chút, nhẹ chút, đau quá.” Phi phi phi, bảo bối hư, biết rõ nếu nói như thế thì bà xã chắc chắn sẽ không để ông tùy ý làm loạn nữa. Hiện tại, cô lại vì ông bắt nạt tên ngốc kia mà trả thù ông như vậy.
Nghe thấy ông kêu đau, Lâm Tuyết chẳng những không nới lỏng mà còn dùng sức véo một cái.
“Cái lão điên này, lại còn dám nhìn phụ nữ thay quần áo, không muốn sống nữa phải không?”
Che lỗ tai nhưng vẫn tốn công vô ích, lỗ tai vẫn rơi vào tay giặc.
“Tôi đâu có, tôi bị oan mà!” Đau quá, bà xã thật nhẫn tâm mà lại còn dùng sức nữa. Ông thật sự bị oan, ông nói muốn nhìn con gái thay đồ lúc nào chứ, tất cả đều là nó nói, ông so với Đậu Nga còn oan uổng hơn đó.
Sau khi dùng sức kéo chồng ra khỏi phòng, ngay tại lúc cửa phòng sắp đóng lại, Lâm Tuyết liền nháy mắt với cô. (có bà mẹ như thế này thì còn gì bằng!)
Mỉm cười, cô biết mẹ sẽ giúp cô thu phục ba mà.
“Nhung Nhung...” Bị cảnh tượng này dọa đến khiếp sợ, Phong Vũ Vọng vẫn giữ nguyên tư thế quên cả mặc quần áo, trợn mắt há mồm nhìn cửa phòng đóng lại. Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chú kia không phải đang gầm lên với anh à, sao lại lập tức bị kéo ra ngoài thế kia?
Đặt quần áo trên tay xuống, đi đến bên cạnh, cẩn thận kéo lại áo giúp anh.
“Đừng để ý đến họ, anh ngoan ngoãn mặc quần áo và
Nhìn mặt anh đỏ bừng liền nở nụ cười, tuy cô không chút đỏ mặt nhìn anh cởi quần áo nhưng thực ra cô vẫn rất xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn một người đàn ông cởi đồ trước mặt mình, cô phải tự chủ lắm mới khống chế được bản thân, ra sức nói với chính mình đừng ngại ngùng mới dám nhìn anh như thế.
Thấy anh cởi xong quần dài đang định cởi nốt vật che đậy cuối cùng cô liền không nhịn nổi nữa, vội ngăn lại. (đố mấy nàng vật đó là gì? Hì hì!)
“Không cần cởi cái đó.” Anh còn cởi nữa sẽ thật sự trống trơn mất.
Nhìn lồng ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ, đôi chân thon dài cùng cơ bụng săn gọn cô rốt cuộc không khống chế được nữa mà đỏ bừng mặt. Woa, không ngờ dáng người anh lại gợi cảm đến vậy.
Đỏ mặt, chui vào trong chăn, nằm nghiêng người, nhìn chằm chằm cô. Lúc hai chân của mình chạm phải bàn chân mềm mại của cô mặt anh càng đỏ hơn, khoa trương nhất là cổ cũng đỏ theo.
Sau khi kéo chăn đắp tốt cho cả hai, cô mới nhìn anh.
“Nhung...Nhung Nhung...Nhung...” Vì quá lo lắng anh đến cả nói chuyện cũng lắp bắp, trong đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì. Mặc dù bình thường anh cũng không nói được cái gì cho ra hồn cả.
Vươn tay ra giữ chặt mặt anh, cười dịu dàng: “Đừng quá lo lắng, em cũng đâu có ăn anh.”
Bật cười, đùa với anh, chắc anh cũng chẳng hiểu được ý của cô đâu.
“Anh không ăn được.” Lắc đầu, có lẽ do chăn che khuất cơ thể nên anh cũng bớt đi ngại ngùng, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Biết ngay mà!
“Sao anh đến sớm vậy?”
Hiện tại chắc chỉ mới hai, ba giờ sáng thôi. Không phải là thức suốt đêm rồi nhìn lịch thấy đã sang ngày mới liền chạy đến đây đó chứ? (chuẩn lun)
“Anh tỉnh dậy lập tức đến đón em ngay.”
Tay lén lút chạm vào eo cô rồi lập tức thu về giấu sau lưng giống như làm như thế cô sẽ không biết mình chạm vào cô. (Đáng yêu chết đi được!)
“Anh ngủ bao lâu?”
Quá thần kỳ rồi, coi như là chín giờ ngủ thì cũng chẳng được bao lâu vậy mà vẫn tỉnh được. Dĩ nhiên cô biết anh chạm vào mình nhưng vẫn im lặng chỉ mỉm cười nhìn anh.
Thấy cô nhìn mình cười giống như chưa phát hiện ra, anh lại nhẹ nhàng chạm vào lần nữa, lần này đặt trong vài giây rồi lại lập tức rút về giấu sau lưng. Cười ngây ngô, may quá, Nhung Nhung chưa phát hiện ra.
“Em vừa đi thì anh lập tức đi ngủ luôn.”
Cụ thể ngủ mấy giờ anh cũng không biết, chỉ biết rằng, đói bụng anh liền thức dậy.
Kinh ngạc thầm nghĩ, hôm qua lúc rời khỏi nhà anh hình như mới ba giờ chiều, lúc đó anh đã chạy đi ngủ rồi sao? Chả trách hiện tại tinh thần anh lại tốt như vậy.
Vươn tay bóp nhẹ mũi anh: “Vậy bây giờ có buồn ngủ không?”
Lắc đầu, hiện tại nhìn thấy cô tinh thần anh càng tốt hơn, căn bản không muốn ngủ nữa, đồng thời, anh lại vươn tay ra định chạm vào cô, nhưng lần này, Kiều Nhung Ngọc trực tiếp giữ chặt tay anh đặt lên eo mình.
“A.” Nhung Nhung phát hiện rồi!
Sợ hãi nhìn cô, muốn xem cô có tức giận hay không, tức giận vì anh tùy tiện chạm vào mình.
Kéo cánh tay khác của anh từ trong chăn ra tìm một tư thế thoải mái gối đầu lên rồi ngáp một cái: “Anh ngủ cùng em nhé.” Nói xong liền chậm rãi nhắm mắt lại.
“Ừ.”
Cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn của cô ghé sát trong lòng mình, ngây ngốc nhìn hàng mi dày cong vút, anh liền có dũng khí đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon. (Lãng mạn quá đi!)
Không nghe rõ anh nói gì, chỉ cảm nhận được nụ hôn còn vương lại trên trán mình, khẽ nhếch khóe miệng cười đến vô cùng hạnh phúc.
Nhìn vẻ mặt ngọt ngào lúc say ngủ của cô anh liền cảm thấy thỏa mãn, giống như chính mình đã có được cả thế giới. Cũng chẳng biết đã nhìn cô bao lâu, anh liền cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu đếm lông mi của cô.
Chờ anh đếm xong thì đã có chút buồn ngủ, ngáp một cái, thầm nhủ trong lòng: đợi cô tỉnh lại nhất định phải nói cho cô biết phát hiện của mình.
Hàng mi bên trái của Nhung Nhung có 178 sợi, bên phải là 196 sợi.
Cứ như thế, một tay anh khoác ngang eo cô, tay còn lại bị cô gối đầu lên còn đầu anh lại dựa sát đầu cô, hai người đều bình yên đi vào giấc ngủ.
Trời vừa sáng, Kiều Nguyên Sinh cả đêm mất ngủ rời giường đầu tiên, vội vàng đánh răng, rửa mặt rồi định xông ra ngoài.
Gần như rời giường cùng lúc với ông, Lâm Tuyết liền gọi chồng lại: “Mới sáng sớm ông đã muốn chạy đi đâu?”
“Tôi đến phòng bảo bối xem một chút.” Tên ngốc kia, tuy ngốc nghếch nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông, nếu anh dám động vào bảo bối thì ông nhất định cho anh đẹp mặt.
“Mới sáng sớm ông chạy đến phòng con gái làm gì?” Giữ chặt chồng, không để ông xông ra.
“Tôi đi xem tên ngốc kia có động chạm đến bảo bối hay không.” Càng nghĩ càng hăng, giống như trâu lồng chỉ muốn xông ra ngoài.( ^:)^ )
Sức lực của Lâm Tuyết không bằng chồng nên chỉ có thể để mặc ông kéo đi.
“Ông phát điên gì thế, tôi nói cho ông biết tên ngốc Phong gia kia không như ông nghĩ đâu...” Cái lão điên này, mới sáng sớm đã phát bệnh còn chưa tính lại còn giống như trâu lồng, đấu đá linh tinh nữa.
“Ông chủ?”
Sáng sớm thức dậy quét dọn, Tiểu Lỵ cầm chổi đứng trên hành lang liền nhìn thấy một kỳ cảnh như thế. Chưa từng thấy bà chủ mất phong độ như vậy cũng chưa từng gặp qua ông chủ luôn thương yêu bà chủ lại đối xử với bà chủ như thế. Xem bà chủ đáng thương đang bị ông chủ kéo đi, thực đồng cảm. (những nhân vật trong truyện này quá khó đỡ luôn!)
Chỉ có điều, cô gái giúp việc này chẳng những háo sắc mà mắt còn kém nữa. Rõ ràng là Lâm Tuyết cố gắng giữ Kiều Nguyên Sinh nên mới bị kéo đi, sao cô có thể nhìn thành Kiều Nguyên Sinh cứng rắn kéo vợ đi chứ.
Xem ra, hình tượng yêu vợ của Kiều Nguyên Sinh tại thời khắc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Một quyền đẩy cửa phòng con gái ra, lúc nhìn về phía giường ông suýt nữa thì té xỉu.
Lâm Tuyết cũng theo vào, nhìn thấy hai người trên giường liền cười đến vui sướng, hai đứa này thật đúng là hạnh phúc.
Vẫn duy trì tư thế lúc trước, hai người còn đang say ngủ nên không biết có người xông vào. Chỉ có chút khác biệt là, chăn tơ hiện tại đã trượt xuống lưng cả hai. Vừa nhìn đã biết nửa người trên Phong Vũ Vọng không mặc gì còn Kiều Nhung Ngọc tuy vẫn mặc áo ngủ nhưng đầu vai bên trái hơi trễ xuống lộ ra bả vai trơn bóng, mê người. Quần áo đàn ông rơi đầy bên cạnh giường càng lộ vẻ mờ ám, hơn nữa, đầu Phong Vũ Vọng còn dựa sát vào đầu cô, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Dĩ nhiên, đó là ở trong mắt người khác còn dưới con mắt của một người cha thương con gái thì lại là chuyện lớn.
“Tên ngốc này, lại dám....” Lửa giận ngút trời định xông đến bên giường, quyết định phải dạy cho tên ngốc dám chiếm tiện nghi của con gái mình một bài học.
“Ông muốn làm gì?” Lâm Tuyết kinh hô, vội giữ chặt chồng, nếu để ông đi thì còn ra thể thống gì nữa.
“Tôi muốn dạy cho tên ngốc kia một bài học, lại dám chiếm tiện nghi của bảo bối!” Đáng ghét, quá coi thường ông rồi.
“Ông...” Lâm Tuyết đang định nói thì bị một giọng nói biếng nhác ngắt lời.
Chỉ thấy Kiều Nhung Ngọc dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác ngang hông hơi nặng mới nhìn sang bên cạnh, lúc thấy Phong Vũ Vọng còn đang say ngủ liền mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía ba mẹ đang đứng cách giường chưa đến một mét.
“Hai người đang làm gì vậy?” Đôi vợ chồng này sao vậy, mới sáng sớm đã chạy đến phòng cô làm ầm ỹ rồi.
“Bảo bối à, con giúp mẹ khuyên nhủ ba con đi....” Lâm Tuyết thấy con gái tỉnh liền vội vàng cầu cứu.
“Ba muốn cho tên ngốc kia một bài học!” Gầm lên một tiếng, thoát ra khỏi sự lôi kéo của vợ, lập tức vọt đến bên giường, định vươn tay kéo người vẫn đang nằm trên giường dậy.
Kiều Nhung Ngọc lập tức đẩy tay ông ra, hơi bĩu môi: “Ba, ba làm gì vậy? Anh ấy vẫn đang ngủ mà.” (Bảo vệ chồng thế!)
“Con còn dám hỏi ba làm gì sao?” Bị con gái đẩy tay ra, ông chỉ có thể đứng cạnh giường dậm chân.
“Nó lại dám ngủ cùng với con, ba không dạy dỗ nó....”
“Ừm?” Bị âm thanh khủng bố đánh thức, Phong Vũ Vọng dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy, lúc thấy Kiều Nhung Ngọc ngồi bên cạnh mình lập tức mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô.
“Nhung Nhung!”
“Ngoan.” Vỗ nhẹ lưng anh, cảm nhận rõ xúc cảm từ đôi tay rắn chắc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng.
“Cái tên ngốc này!” Thấy anh vừa tỉnh dậy đã ôm lấy con gái yêu, ông càng thêm phát hỏa.
“A?” Lại một tiếng gầm thét hung dữ, anh sợ đến mức hơi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Lúc nhìn thấy gương mặt hung dữ kia, anh vội buông thân thể mềm mại trong lòng ra, sắc mặt trắng bệch xoay người nhìn Kiều Nguyên Sinh, kinh sợ chào hỏi.
“Chú Kiều.....” Không hiểu tại sao ông lại tức giận như vậy, hôm qua ông vẫn rất vui vẻ nói chuyện với mình mà, vì sao giờ lại tức giận chứ?
Lập tức leo đến trước mặt anh, che ở giữa hai người, giọng nói lộ vẻ trách móc: “Ba, ba đang dọa anh ấy đó.” Phát điên gì vậy, mới sáng sớm đã tức giận lớn như thế định dọa chết người ta à.
“Ba....Con bé này, con lại dám trách móc ba...” Khó tin chỉ vào mình.
“Ba giúp con dạy cho kẻ dám chiếm tiện nghi của con một bài học, con lại còn trách móc ba!”
Trên đời này còn công lý nữa hay không? Cái gì mà ông dọa anh, tên ngốc như vậy cứ hù chết là tốt nhất, miễn cho anh lại chạy đến nhà mình đoạt con gái yêu.
“Hử?” Nhíu mày, đối với lời nói của ông cực kỳ bất mãn, cô hơi tức giận rồi đó.
“Nhung Nhung...” Giật nhẹ ống tay áo của cô, Phong Vũ Vọng đang trốn sau lưng cô có chút lúng túng. Bởi vì anh thật sự không biết mình đã làm gì sai.
Quay đầu, dịu dàng nhìn anh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh rồi cô liền đi xuống giường nhặt quần áo của anh vứt bừa bãi dưới đất lên, đặt ở trên giường: “Ngoan, đứng lên, mặc quần áo vào trước đã.”
“Ừ.” Nhấc chăn đã trượt xuống dưới lưng lên, anh lập tức mặc quần áo.
“Woa, con gái yêu, dáng người của nó không tồi đâu.” Lâm Tuyết khẽ kinh hô, thật không ngờ, dáng người của tên ngốc này lại được đến vậy.
Nghe được lời khen của vợ, Kiều Nguyên Sinh đối với anh càng thêm khó chịu. Đoạt con gái của ông còn chưa nói lại còn dám dụ dỗ vợ ông nữa, không thể tha thứ được.
Vươn tay kéo vợ ra phía sau dùng thân thể chặn lại tầm mắt của bà, bất mãn kêu to: “Thay quần áo không biết tìm chỗ kín đáo à?” Quá đáng lắm rồi.
Phong Vũ Vọng mới chui đầu qua cổ áo liền chẳng dám cử động, không biết có nên mặc tiếp nữa không. Tủi thân, bĩu môi, chú này thật hung dữ.
Còn Kiều Nhung Ngọc lại thong thả đi đến trước tủ quần áo, cầm lấy một bộ rồi quay đầu nhìn về phía ông: “Ba à, con muốn thay quần áo, mời ngài ra ngoài cho.”
Nói xong liền khẽ mỉm cười: “Hay là ba muốn ở lại xem con thay quần áo.” Đến lúc đó, mẹ không đánh chết ba mới là lạ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô vừa mới dứt lời, Lâm Tuyết liền vươn tay ngọc véo tai ông rồi lôi ra ngoài.
“Bà xã, nhẹ chút, nhẹ chút, đau quá.” Phi phi phi, bảo bối hư, biết rõ nếu nói như thế thì bà xã chắc chắn sẽ không để ông tùy ý làm loạn nữa. Hiện tại, cô lại vì ông bắt nạt tên ngốc kia mà trả thù ông như vậy.
Nghe thấy ông kêu đau, Lâm Tuyết chẳng những không nới lỏng mà còn dùng sức véo một cái.
“Cái lão điên này, lại còn dám nhìn phụ nữ thay quần áo, không muốn sống nữa phải không?”
Che lỗ tai nhưng vẫn tốn công vô ích, lỗ tai vẫn rơi vào tay giặc.
“Tôi đâu có, tôi bị oan mà!” Đau quá, bà xã thật nhẫn tâm mà lại còn dùng sức nữa. Ông thật sự bị oan, ông nói muốn nhìn con gái thay đồ lúc nào chứ, tất cả đều là nó nói, ông so với Đậu Nga còn oan uổng hơn đó.
Sau khi dùng sức kéo chồng ra khỏi phòng, ngay tại lúc cửa phòng sắp đóng lại, Lâm Tuyết liền nháy mắt với cô. (có bà mẹ như thế này thì còn gì bằng!)
Mỉm cười, cô biết mẹ sẽ giúp cô thu phục ba mà.
“Nhung Nhung...” Bị cảnh tượng này dọa đến khiếp sợ, Phong Vũ Vọng vẫn giữ nguyên tư thế quên cả mặc quần áo, trợn mắt há mồm nhìn cửa phòng đóng lại. Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chú kia không phải đang gầm lên với anh à, sao lại lập tức bị kéo ra ngoài thế kia?
Đặt quần áo trên tay xuống, đi đến bên cạnh, cẩn thận kéo lại áo giúp anh.
“Đừng để ý đến họ, anh ngoan ngoãn mặc quần áo và
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
474/4055