Tiểu thuyết Chồng Ngốc Của Tôi-full
Lượt xem : |
nhà họ Phong.
Phong Vũ Vọng thật cẩn thận ôm Kiều Nhung Ngọc về phòng, Đỗ Vũ bảo Phong Long Sinh và ba người kia ở lại có việc cần bàn. Sau khi vợ chồng Kiều Nguyên Sinh dặn dò kỹ lưỡng Tiểu Lỵ mới an tâm về nhà. Naria thấy đã không còn chuyện gì nữa, cũng về phòng nghỉ ngơi.
***************
"Đỗ Vũ, em muốn nói chuyện gì?" Mạnh Triết hiếm khi thấy đứa em này nghiêm túc đến vậy.
"Em thấy chuyện hôm nay có chút kỳ lạ." Tuy hôm nay có rất nhiều chuyện bất ngờ, nhưng anh vẫn cảm thấy có một chuyện rất kỳ lạ.
"Có gì sao?" Nhậm Ngã Hành chỉ cảm thấy chuyện này rất giống với những chuyện bình thường Vũ Vọng hay làm, cũng không có gì lạ lẫm.
"Vũ Vọng nói muốn sang bên đường đối diện, liền xông thẳng ra ngoài đường."
"Mọi người đều biết chuyện này mà, có gì sai sao?" Phong Long Sinh khó hiểu hỏi. Ông cũng thấy chuyện này rất giống với những chuyện Vũ Vọng thường làm, nên không thấy gì lạ cả.
"Điều kỳ lạ ở phía sau."
"Phía sau?" Bạch Dật Phong khó hiểu hỏi, phía sau xảy ra chuyện gì chứ.
"Sau đó chẳng phải là anh kéo nó lên vỉa hè rồi Kiều Nhung Ngọc tát nó, cuối cùng cô ấy bị ngất xỉu phải vào viện sao?" Nhậm Ngã Hành bổ sung tiếp, không đợi Đỗ Vũ trả lời.
"Trong đó có gì không đúng à?"
"Không phải." Đây đều là lời anh kể, nhưng có một chuyện anh vẫn chưa nói ra, mà chuyện đó mới khiến anh khó hiểu.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tất cả mọi người đều bị anh làm cho rối mù rồi.
"Sau khi Vũ Vọng xông ra đường, tuy tôi lập tức xông lên kéo nó về lối đi bộ nhưng tôi có chú ý đến một chuyện rất kỳ lạ." Đỗ Vũ nhớ lại tình hình lúc đó, càng nghĩ càng thấy nghi ngờ.
"Có một chiếc xe đột nhiên tăng tốc lao về phía Vũ Vọng." Đây là chỗ anh cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lẽ thường, khi có người đi ngang qua đường thì lái xe phải giảm tốc, thậm chí là phanh lại chứ không phải là tăng tốc lên.
"Em chắc không?"
Gật gật đầu, vẻ mặt Đỗ Vũ càng thêm nghiêm trọng. Anh thật sự không hiểu, Vũ Vọng đơn thuần như vậy sao có thể kết thù chuốc oán với người ta chứ, lại có người muốn giết nó nữa.
"Có thấy được người lái hay biển số xe không?" Nhậm Ngã Hành hỏi, nếu thấy gì gì đó thì có thể suy đoán đối phương đã có sẵn ý đồ hay vừa mới nảy sinh.
"Lúc ấy chỉ lo kéo nó lại nên không thấy rõ ai lái xe."
Suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: "Hai số cuối trên biển số anh có nhớ mang máng." Lúc đó tình huống quá đột ngột nên anh cũng chưa kịp lưu ý.
"Chỉ có hai số cuối thì rất khó điều tra." Bạch Dật Phong cảm thấy mọi chuyện cực kỳ khó giải quyết.
"Vấn đề là, nó có kết thù với ai không?" Đây mới là chuyện khiến Mạnh Triết nghĩ mãi chẳng ra.
"Có thể mục tiêu của đối phương vốn không phải là Vũ Vọng chăng?" Phong Long Sinh cảm thấy khả năng này là lớn nhất.
"Đúng vậy, lúc đó nó nói muốn sang bên kia, cũng đột nhiên xông ra, tất cả đều là tự phát, mọi người cũng không kịp phản ứng thì sao người khác lại biết được?"
"Hay là đối phương vẫn đi theo mọi người nhưng bọn anh không hề phát hiện?" Nhậm Ngã Hành chỉ ra điểm này, làm cho mọi người có chút thông suốt.
"Khả năng này cũng đúng, nếu không thì sao có thể đột nhiên tăng tốc muốn đâm vào Vũ Vọng." Mạnh Triết gật đầu tán thành.
"Vậy, mục tiêu của đối phương vẫn là Vũ Vọng ư?" Bọn họ thật sự rối lên rồi. Phong Vũ Vọng đến mười ngày, nửa tháng cũng không có ra ngoài, cũng rất ít tiếp xúc với người khác thì sao lại có người muốn giết nó chứ? Thật sự rất kỳ quái.
Năm người đều lâm vào trầm tư, suy nghĩ xem rốt cuộc là ai muốn đẩy Phong Vũ Vọng vào chỗ chết.
"Có thể là đối thủ của chúng ta chăng?" Bạch Dật Phong gợi ý.
"Chắc không phải, người ngoài vốn không biết quan hệ giữa chúng ta, vẫn cứ tưởng bốn người chúng ta muốn tranh đoạt gia sản nên sẽ không nghĩ dùng Vũ Vọng uy hiếp chúng ta đâu." Mạnh Triết lý trí phân tích. Sự thật đúng là như thế, người ngoài chỉ thấy được sự giả dối bọn họ cố ý tạo ra thôi. Phải là những người thật sự biết bọn họ thì mới biết rõ mọi chuyện.
"Vậy thì thật kỳ quái." Phong Long Sinh nghĩ nát óc cũng không tim ra nguyên nhân.
"Đúng rồi, hôm nay con nhận được một tin." Mạnh Triết chợt nghĩ đến một chuyện, có lẽ sẽ liên quan đến nhau.
"Tin gì?" Nhậm Ngã Hành tò mò hỏi. Trong bốn người họ thì tin tức của anh cả là nhanh nhất, tất nhiên là do cô cảnh sát đáng yêu kia nói rồi.
"Người phụ nữ kia ra tù rồi." Mạnh Triết vừa dứt lời thì vẻ mặt của mấy người kia lập tức thay đổi. Có nghi ngờ, có tức giận, có oán hận và có cả kinh ngạc.
"Nhanh vậy sao?" Đỗ Vũ cảm thấy giống như mới qua có vài năm thôi, vậy mà người kia đã được thả rồi.
"Mười hai năm, còn nhanh à." Bạch Dật Phong lườm anh một cái.
"Cũng chọn đúng thời điểm đó."
Phong Long Sinh không biết nên phản ứng như thế nào với tin này nữa. Năm đó, nếu không phải vì ông thì người phụ nữ kia cũng sẽ không thể tổn thương Vũ Vọng.
Sự kiện bắt cóc năm đó là do bọn họ dùng hết mối quan hệ làm cho người phụ nữ kia bị giam 12 năm, trong thời gian đó không được tạm tha hay giảm án gì. Có lẽ bà ta cực kỳ hận bọn họ đi.
"Vậy chuyện này có liên quan đến bà ta à?" Nhậm Ngã Hành cảm thấy khó xảy ra khả năng đó.
"Có lẽ không, ba ta mới ra tù thì lấy đâu ra tiền chuẩn bị xe chứ." Mạnh Triết dựa vào thực tế nói.
"Cũng đúng." Đỗ Vũ gật đầu tán thành.
"Chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào đây?" Bạch Dật Phong hỏi.
"Trước hết cứ theo như lời cha nuôi nói lúc nãy đi, chúng ta thay phiên nhau ở nhà trông hai đứa nó." Mạnh Triết cho rằng bọn họ cứ nên tùy cơ ứng biến.
"Hay là tìm người theo dõi bà ta để tránh cho bà ta làm chuyện mờ ám." Án phạt kia cũng do nhà họ Phong dùng mối quan hệ để kéo dài, bằng không bà ta cũng chẳng ngồi lâu trong tù như vậy đâu.
"Cũng được, cha lo bà ta lại gây chuyện với Vũ Vọng." Phong Long Sinh nói hoàn toàn hợp lý.
Tuy Phong Vũ Vọng đã quên mất chuyện năm đó, nhưng người phụ nữ kia lại biết rất rõ tầm quan trọng của nó đối với nhà họ Phong. Nếu bà ta muốn trả thù bọn họ thì nhất định sẽ xuống tay với Phong Vũ Vọng đầu tiên.
"Vâng, con sẽ tăng thêm người bảo vệ, nhất định sẽ bảo vệ hai đứa an toàn."
"Đúng đó, cha nuôi cứ yên tâm đi."
"Chúng con sẽ bảo vệ nó thật tốt, sẽ không để nó chịu bất cứ tổn thương nào nữa."
"Cha nuôi à, người cứ yên tâm đi."
******
Bên này, người nhà họ Phong đang bàn bạc nên bảo vệ Phong Vũ Vong thế nào, bên kia, đã có hai người bắt tay nhau hợp tác đối phó với nhà họ Phong.
"Tôi đã thấy chuyện cậu làm hôm nay rồi." Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Bà là ai?" Hôm nay, lúc anh ta đang đi trên đường liền nhìn thấy Phong Vũ Vọng nên mới đuổi theo, không ngờ lại có người thấy được, hiện tại còn tìm đến chỗ anh ta nữa.
"Một người cũng hận nhà họ Phong giống cậu." Nhà họ Phong khiến bà ta khổ sở thì bà ta sẽ trả lại gấp đôi.
"Tôi không hận nhà họ Phong, chỉ hận Phong Vũ Vọng thôi." Anh ta chỉ hận Phong Vũ Vọng đã cướp mất người con gái anh ta thầm yêu, hoàn toàn chẳng liên quan đến nhà họ Phong.
"Phong Vũ Vọng cũng là người nhà họ Phong. Hai chúng ta hợp tác sẽ như cá gặp nước thôi." Nước giúp cá cũng như cá giúp nước, chỉ cần đạt được kết quả là tốt rồi.
"Bà có vẻ như rất hiểu về nhà họ?" Nhìn ánh mắt căm hận kia, dường như bà ta rất hận nhà họ Phong.
"Tôi từng ở đó hai năm, cậu nói xem tôi có hiểu nhiều về nó không?" Bà ta biết tất cả mọi chuyện của nhà họ Phong, bao gồm cả chút bí mật chẳng thể tiết lộ.
Nhìn bà một lúc, cuối cùng anh ta cũng đồng ý hợp tác.
"Vậy, hợp tác vui vẻ."
Khẽ nhếch môi, bà ta cười nói: "Hợp tác vui vẻ."
Phong Long Sinh, ông cứ chờ đó, tôi sẽ cho ông sống trong đau khổ.
Chương 9
Thời thế xoay vần, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, giới truyền thông liên tục phát ra một vài chuyện bí mật của nhà họ Phong cùng tập đoàn Phong thị khiến cho bọn họ không kịp trở tay.
Báo chí đều đăng một vài tin tức mà người ngoài chưa từng biết.
Ví dụ như, tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Phong thị - Ông Phong Long Sinh vì vợ chết do khó sinh mà sinh ra oán hận với con mình, thà nhận nuôi bốn đứa trẻ mồ côi chứ không thèm quan tâm đến con ruột. Chuyện nhận nuôi bốn đứa trẻ mồ côi, người ngoài cùng lắm chỉ biết ông nhận con nuôi chứ không rõ nguyên nhân. Hiện tại, tin tức này được tung ra khiến cho hình ảnh của Phong thị bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cổ phiếu cũng lần lượt giảm giá.
Còn có tin đồn, nói Phong Long Sinh vì người vợ thứ hai quá quan tâm đến con trai mình mà cố tình gài bẫy để người ngoài hiểu lầm bà ta liên kết với người khác bắt cóc Phong Vũ Vọng. Tất cả là vì Phong Long Sinh muốn trả thù con trai ruột của mình. Thậm chí còn không tiếc tiền mời luật sư đưa vợ hai ra tòa, lợi dụng các mối quan hệ để bà ta không được tạm tha hoặc giảm án.
Tin tức này được tung ra lại càng khiến cho bên ngoài chia làm hai phe đối lập.
Một bên cho rằng không thể tin lời của một vũ nữ được, một bên lại nói, bản án năm đó đúng là do Phong Long Sinh lợi dụng quan hệ để tăng hình phạt cho vợ hai của ông ta.
Cứ như vậy, chưa tới ba ngày, chẳng những giá cổ phiếu của tập đoàn Phong thị giảm nghiêm trọng mà có một vài dự án đang trong quá trình thảo luận cũng tạm ngưng lại. Phóng viên thậm chí còn bao vây quanh nhà, ầm ỹ suốt ngày khiến cho bọn họ không thể ra ngoài nổi.
Những tin này cũng chỉ như ngoài lề mà thôi, ba ngày sau, báo chí còn tung ra một tin chấn động hơn.
Đó chính là Phong Vũ Vọng đã biến thành kẻ ngốc, Phong Long Sinh vì muốn cưới vợ cho con liền thừa lúc Kiều thị sắp phá sản, lấy lý do viện trợ, bắt ép Kiều thị đồng ý đám cưới. Cái gì mà cướp đoạt người cũng xuất hiện luôn.
Người nhà họ Phong lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười, dù sao thì người biết sự thật về đám cưới cũng chỉ có sáu người, những người khác chỉ biết ít râu ria thôi.
Tin tức này vừa tung ra, Kiều Nhung Ngọc liền biết ai đứng sau giở trò rồi.
Mà chuyện Phong Vũ Vọng biến thành kẻ ngốc khiến cho người ngoài càng thêm nghi ngờ Phong Long Sinh. Thậm chí còn có người suy đoán Phong Vũ Vọng trở thành ngốc nghếch là do bị Phong Long Sinh ngược đãi.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả mũi nhọn đều hướng về nhà họ Phong.
Bởi vì không thể ra ngoài nên hai ngày nay, nhóm người Mạnh Triết đều phải điều hành công ty thông qua máy tính.
Mà hiện giờ, mấy nhân vật chủ chốt đang ngồi trong phòng sách thảo luận biện pháp giải quyết.
Kiều Nhung Ngọc vì thân thể không khỏe nên khôn được tham gia, nên cô để Naria tham gia giúp mình.
Vì tin tức đều liên quan đến Phong Vũ Vọng nên anh bị bắt ép tham gia. Từ lúc bắt đầu ngồi xuống ghế, anh giống như ngồi trúng đinh, xoay trái xoay phải không chịu an phận.
"Vũ Vọng, em làm gì vậy?" Làm gì mà cứ xoay tới xoay lui hoài vậy? Bạch Dật Phong tức giận hỏi anh.
"Em..." Anh muốn ở cùng với Nhung Nhung, mấy ngày nay cô đều không để ý đến anh, luôn ngồi yên lặng ở trên giường hoặc nằm nghỉ ngơi trên ghế trong vườn hoa. Mặc kệ anh làm gì hay nói gì, cô cũng vẫn không quan tâm. Hại anh không nhìn thấy cô liền cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, sau khi nghe anh hai giải thích, anh đã hiểu tại sao Nhung Nhung lại tát mình, cũng hiểu vì sao hai ngày nay cô không để ý đến anh. Anh không biết phải làm gì để Nhung Nhung tha thứ cho mình, nhưng anh biết, chỉ cần anh mãi đi theo cô thì một ngày nào đó cô sẽ tha thứ cho anh, sẽ đối tốt với anh giống như xưa.
Naria nhìn dáng vẻ bồn chồn của anh, cười nói: "Anh ấy muốn ở cùng với Ngọc nhi nên mới đứng ngồi không yên."
Mấy ngày qua, cô coi như đã lĩnh hội được công phu bám người của anh rồi. Chỉ có hai từ là "tuyệt đỉnh". Cô chưa từng thấy ai bám người như vậy, cứ im lặng vây quanh người ta, làm cho người ta dễ dàng nhìn thấy anh. May mà người anh ta quấn không phải là cô, nếu không cô đã sớm điên rồi.
"Con ngoan ngoãn ngồi im, nói xong sẽ để con đi tìm Nhung Ngọc." Phong Long Sinh cũng hiểu được tâm tư của con trai, nhưng sự việc lần này đã liên lụy đến cả nó rồi, tuy có vài chuyện nó không hiểu nhưng ông cảm thấy vẫn nên nói cho nó biết thì tốt hơn.
"Vâng ạ." Lại xoay tới xoay lui một hồi, anh mới ngoan ngoãn ngồi im, không động đậy nữa. Anh liền mở to hai mắt nhìn bọn họ, hy vọng mọi người có thể nói nhanh lên.
"Cha nghĩ các con hẳn là đã xem tin tức mấy ngày qua rồi." Nhìn anh ngồi xong, Phong Long Sinh mới bắt đầu nói chuyện chính.
Mọi người đồng loạt gật đầu, mấy ngày qua báo chí ồn ào như thế, bọn họ mu
Phong Vũ Vọng thật cẩn thận ôm Kiều Nhung Ngọc về phòng, Đỗ Vũ bảo Phong Long Sinh và ba người kia ở lại có việc cần bàn. Sau khi vợ chồng Kiều Nguyên Sinh dặn dò kỹ lưỡng Tiểu Lỵ mới an tâm về nhà. Naria thấy đã không còn chuyện gì nữa, cũng về phòng nghỉ ngơi.
***************
"Đỗ Vũ, em muốn nói chuyện gì?" Mạnh Triết hiếm khi thấy đứa em này nghiêm túc đến vậy.
"Em thấy chuyện hôm nay có chút kỳ lạ." Tuy hôm nay có rất nhiều chuyện bất ngờ, nhưng anh vẫn cảm thấy có một chuyện rất kỳ lạ.
"Có gì sao?" Nhậm Ngã Hành chỉ cảm thấy chuyện này rất giống với những chuyện bình thường Vũ Vọng hay làm, cũng không có gì lạ lẫm.
"Vũ Vọng nói muốn sang bên đường đối diện, liền xông thẳng ra ngoài đường."
"Mọi người đều biết chuyện này mà, có gì sai sao?" Phong Long Sinh khó hiểu hỏi. Ông cũng thấy chuyện này rất giống với những chuyện Vũ Vọng thường làm, nên không thấy gì lạ cả.
"Điều kỳ lạ ở phía sau."
"Phía sau?" Bạch Dật Phong khó hiểu hỏi, phía sau xảy ra chuyện gì chứ.
"Sau đó chẳng phải là anh kéo nó lên vỉa hè rồi Kiều Nhung Ngọc tát nó, cuối cùng cô ấy bị ngất xỉu phải vào viện sao?" Nhậm Ngã Hành bổ sung tiếp, không đợi Đỗ Vũ trả lời.
"Trong đó có gì không đúng à?"
"Không phải." Đây đều là lời anh kể, nhưng có một chuyện anh vẫn chưa nói ra, mà chuyện đó mới khiến anh khó hiểu.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tất cả mọi người đều bị anh làm cho rối mù rồi.
"Sau khi Vũ Vọng xông ra đường, tuy tôi lập tức xông lên kéo nó về lối đi bộ nhưng tôi có chú ý đến một chuyện rất kỳ lạ." Đỗ Vũ nhớ lại tình hình lúc đó, càng nghĩ càng thấy nghi ngờ.
"Có một chiếc xe đột nhiên tăng tốc lao về phía Vũ Vọng." Đây là chỗ anh cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lẽ thường, khi có người đi ngang qua đường thì lái xe phải giảm tốc, thậm chí là phanh lại chứ không phải là tăng tốc lên.
"Em chắc không?"
Gật gật đầu, vẻ mặt Đỗ Vũ càng thêm nghiêm trọng. Anh thật sự không hiểu, Vũ Vọng đơn thuần như vậy sao có thể kết thù chuốc oán với người ta chứ, lại có người muốn giết nó nữa.
"Có thấy được người lái hay biển số xe không?" Nhậm Ngã Hành hỏi, nếu thấy gì gì đó thì có thể suy đoán đối phương đã có sẵn ý đồ hay vừa mới nảy sinh.
"Lúc ấy chỉ lo kéo nó lại nên không thấy rõ ai lái xe."
Suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: "Hai số cuối trên biển số anh có nhớ mang máng." Lúc đó tình huống quá đột ngột nên anh cũng chưa kịp lưu ý.
"Chỉ có hai số cuối thì rất khó điều tra." Bạch Dật Phong cảm thấy mọi chuyện cực kỳ khó giải quyết.
"Vấn đề là, nó có kết thù với ai không?" Đây mới là chuyện khiến Mạnh Triết nghĩ mãi chẳng ra.
"Có thể mục tiêu của đối phương vốn không phải là Vũ Vọng chăng?" Phong Long Sinh cảm thấy khả năng này là lớn nhất.
"Đúng vậy, lúc đó nó nói muốn sang bên kia, cũng đột nhiên xông ra, tất cả đều là tự phát, mọi người cũng không kịp phản ứng thì sao người khác lại biết được?"
"Hay là đối phương vẫn đi theo mọi người nhưng bọn anh không hề phát hiện?" Nhậm Ngã Hành chỉ ra điểm này, làm cho mọi người có chút thông suốt.
"Khả năng này cũng đúng, nếu không thì sao có thể đột nhiên tăng tốc muốn đâm vào Vũ Vọng." Mạnh Triết gật đầu tán thành.
"Vậy, mục tiêu của đối phương vẫn là Vũ Vọng ư?" Bọn họ thật sự rối lên rồi. Phong Vũ Vọng đến mười ngày, nửa tháng cũng không có ra ngoài, cũng rất ít tiếp xúc với người khác thì sao lại có người muốn giết nó chứ? Thật sự rất kỳ quái.
Năm người đều lâm vào trầm tư, suy nghĩ xem rốt cuộc là ai muốn đẩy Phong Vũ Vọng vào chỗ chết.
"Có thể là đối thủ của chúng ta chăng?" Bạch Dật Phong gợi ý.
"Chắc không phải, người ngoài vốn không biết quan hệ giữa chúng ta, vẫn cứ tưởng bốn người chúng ta muốn tranh đoạt gia sản nên sẽ không nghĩ dùng Vũ Vọng uy hiếp chúng ta đâu." Mạnh Triết lý trí phân tích. Sự thật đúng là như thế, người ngoài chỉ thấy được sự giả dối bọn họ cố ý tạo ra thôi. Phải là những người thật sự biết bọn họ thì mới biết rõ mọi chuyện.
"Vậy thì thật kỳ quái." Phong Long Sinh nghĩ nát óc cũng không tim ra nguyên nhân.
"Đúng rồi, hôm nay con nhận được một tin." Mạnh Triết chợt nghĩ đến một chuyện, có lẽ sẽ liên quan đến nhau.
"Tin gì?" Nhậm Ngã Hành tò mò hỏi. Trong bốn người họ thì tin tức của anh cả là nhanh nhất, tất nhiên là do cô cảnh sát đáng yêu kia nói rồi.
"Người phụ nữ kia ra tù rồi." Mạnh Triết vừa dứt lời thì vẻ mặt của mấy người kia lập tức thay đổi. Có nghi ngờ, có tức giận, có oán hận và có cả kinh ngạc.
"Nhanh vậy sao?" Đỗ Vũ cảm thấy giống như mới qua có vài năm thôi, vậy mà người kia đã được thả rồi.
"Mười hai năm, còn nhanh à." Bạch Dật Phong lườm anh một cái.
"Cũng chọn đúng thời điểm đó."
Phong Long Sinh không biết nên phản ứng như thế nào với tin này nữa. Năm đó, nếu không phải vì ông thì người phụ nữ kia cũng sẽ không thể tổn thương Vũ Vọng.
Sự kiện bắt cóc năm đó là do bọn họ dùng hết mối quan hệ làm cho người phụ nữ kia bị giam 12 năm, trong thời gian đó không được tạm tha hay giảm án gì. Có lẽ bà ta cực kỳ hận bọn họ đi.
"Vậy chuyện này có liên quan đến bà ta à?" Nhậm Ngã Hành cảm thấy khó xảy ra khả năng đó.
"Có lẽ không, ba ta mới ra tù thì lấy đâu ra tiền chuẩn bị xe chứ." Mạnh Triết dựa vào thực tế nói.
"Cũng đúng." Đỗ Vũ gật đầu tán thành.
"Chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào đây?" Bạch Dật Phong hỏi.
"Trước hết cứ theo như lời cha nuôi nói lúc nãy đi, chúng ta thay phiên nhau ở nhà trông hai đứa nó." Mạnh Triết cho rằng bọn họ cứ nên tùy cơ ứng biến.
"Hay là tìm người theo dõi bà ta để tránh cho bà ta làm chuyện mờ ám." Án phạt kia cũng do nhà họ Phong dùng mối quan hệ để kéo dài, bằng không bà ta cũng chẳng ngồi lâu trong tù như vậy đâu.
"Cũng được, cha lo bà ta lại gây chuyện với Vũ Vọng." Phong Long Sinh nói hoàn toàn hợp lý.
Tuy Phong Vũ Vọng đã quên mất chuyện năm đó, nhưng người phụ nữ kia lại biết rất rõ tầm quan trọng của nó đối với nhà họ Phong. Nếu bà ta muốn trả thù bọn họ thì nhất định sẽ xuống tay với Phong Vũ Vọng đầu tiên.
"Vâng, con sẽ tăng thêm người bảo vệ, nhất định sẽ bảo vệ hai đứa an toàn."
"Đúng đó, cha nuôi cứ yên tâm đi."
"Chúng con sẽ bảo vệ nó thật tốt, sẽ không để nó chịu bất cứ tổn thương nào nữa."
"Cha nuôi à, người cứ yên tâm đi."
******
Bên này, người nhà họ Phong đang bàn bạc nên bảo vệ Phong Vũ Vong thế nào, bên kia, đã có hai người bắt tay nhau hợp tác đối phó với nhà họ Phong.
"Tôi đã thấy chuyện cậu làm hôm nay rồi." Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Bà là ai?" Hôm nay, lúc anh ta đang đi trên đường liền nhìn thấy Phong Vũ Vọng nên mới đuổi theo, không ngờ lại có người thấy được, hiện tại còn tìm đến chỗ anh ta nữa.
"Một người cũng hận nhà họ Phong giống cậu." Nhà họ Phong khiến bà ta khổ sở thì bà ta sẽ trả lại gấp đôi.
"Tôi không hận nhà họ Phong, chỉ hận Phong Vũ Vọng thôi." Anh ta chỉ hận Phong Vũ Vọng đã cướp mất người con gái anh ta thầm yêu, hoàn toàn chẳng liên quan đến nhà họ Phong.
"Phong Vũ Vọng cũng là người nhà họ Phong. Hai chúng ta hợp tác sẽ như cá gặp nước thôi." Nước giúp cá cũng như cá giúp nước, chỉ cần đạt được kết quả là tốt rồi.
"Bà có vẻ như rất hiểu về nhà họ?" Nhìn ánh mắt căm hận kia, dường như bà ta rất hận nhà họ Phong.
"Tôi từng ở đó hai năm, cậu nói xem tôi có hiểu nhiều về nó không?" Bà ta biết tất cả mọi chuyện của nhà họ Phong, bao gồm cả chút bí mật chẳng thể tiết lộ.
Nhìn bà một lúc, cuối cùng anh ta cũng đồng ý hợp tác.
"Vậy, hợp tác vui vẻ."
Khẽ nhếch môi, bà ta cười nói: "Hợp tác vui vẻ."
Phong Long Sinh, ông cứ chờ đó, tôi sẽ cho ông sống trong đau khổ.
Chương 9
Thời thế xoay vần, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, giới truyền thông liên tục phát ra một vài chuyện bí mật của nhà họ Phong cùng tập đoàn Phong thị khiến cho bọn họ không kịp trở tay.
Báo chí đều đăng một vài tin tức mà người ngoài chưa từng biết.
Ví dụ như, tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Phong thị - Ông Phong Long Sinh vì vợ chết do khó sinh mà sinh ra oán hận với con mình, thà nhận nuôi bốn đứa trẻ mồ côi chứ không thèm quan tâm đến con ruột. Chuyện nhận nuôi bốn đứa trẻ mồ côi, người ngoài cùng lắm chỉ biết ông nhận con nuôi chứ không rõ nguyên nhân. Hiện tại, tin tức này được tung ra khiến cho hình ảnh của Phong thị bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cổ phiếu cũng lần lượt giảm giá.
Còn có tin đồn, nói Phong Long Sinh vì người vợ thứ hai quá quan tâm đến con trai mình mà cố tình gài bẫy để người ngoài hiểu lầm bà ta liên kết với người khác bắt cóc Phong Vũ Vọng. Tất cả là vì Phong Long Sinh muốn trả thù con trai ruột của mình. Thậm chí còn không tiếc tiền mời luật sư đưa vợ hai ra tòa, lợi dụng các mối quan hệ để bà ta không được tạm tha hoặc giảm án.
Tin tức này được tung ra lại càng khiến cho bên ngoài chia làm hai phe đối lập.
Một bên cho rằng không thể tin lời của một vũ nữ được, một bên lại nói, bản án năm đó đúng là do Phong Long Sinh lợi dụng quan hệ để tăng hình phạt cho vợ hai của ông ta.
Cứ như vậy, chưa tới ba ngày, chẳng những giá cổ phiếu của tập đoàn Phong thị giảm nghiêm trọng mà có một vài dự án đang trong quá trình thảo luận cũng tạm ngưng lại. Phóng viên thậm chí còn bao vây quanh nhà, ầm ỹ suốt ngày khiến cho bọn họ không thể ra ngoài nổi.
Những tin này cũng chỉ như ngoài lề mà thôi, ba ngày sau, báo chí còn tung ra một tin chấn động hơn.
Đó chính là Phong Vũ Vọng đã biến thành kẻ ngốc, Phong Long Sinh vì muốn cưới vợ cho con liền thừa lúc Kiều thị sắp phá sản, lấy lý do viện trợ, bắt ép Kiều thị đồng ý đám cưới. Cái gì mà cướp đoạt người cũng xuất hiện luôn.
Người nhà họ Phong lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười, dù sao thì người biết sự thật về đám cưới cũng chỉ có sáu người, những người khác chỉ biết ít râu ria thôi.
Tin tức này vừa tung ra, Kiều Nhung Ngọc liền biết ai đứng sau giở trò rồi.
Mà chuyện Phong Vũ Vọng biến thành kẻ ngốc khiến cho người ngoài càng thêm nghi ngờ Phong Long Sinh. Thậm chí còn có người suy đoán Phong Vũ Vọng trở thành ngốc nghếch là do bị Phong Long Sinh ngược đãi.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả mũi nhọn đều hướng về nhà họ Phong.
Bởi vì không thể ra ngoài nên hai ngày nay, nhóm người Mạnh Triết đều phải điều hành công ty thông qua máy tính.
Mà hiện giờ, mấy nhân vật chủ chốt đang ngồi trong phòng sách thảo luận biện pháp giải quyết.
Kiều Nhung Ngọc vì thân thể không khỏe nên khôn được tham gia, nên cô để Naria tham gia giúp mình.
Vì tin tức đều liên quan đến Phong Vũ Vọng nên anh bị bắt ép tham gia. Từ lúc bắt đầu ngồi xuống ghế, anh giống như ngồi trúng đinh, xoay trái xoay phải không chịu an phận.
"Vũ Vọng, em làm gì vậy?" Làm gì mà cứ xoay tới xoay lui hoài vậy? Bạch Dật Phong tức giận hỏi anh.
"Em..." Anh muốn ở cùng với Nhung Nhung, mấy ngày nay cô đều không để ý đến anh, luôn ngồi yên lặng ở trên giường hoặc nằm nghỉ ngơi trên ghế trong vườn hoa. Mặc kệ anh làm gì hay nói gì, cô cũng vẫn không quan tâm. Hại anh không nhìn thấy cô liền cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, sau khi nghe anh hai giải thích, anh đã hiểu tại sao Nhung Nhung lại tát mình, cũng hiểu vì sao hai ngày nay cô không để ý đến anh. Anh không biết phải làm gì để Nhung Nhung tha thứ cho mình, nhưng anh biết, chỉ cần anh mãi đi theo cô thì một ngày nào đó cô sẽ tha thứ cho anh, sẽ đối tốt với anh giống như xưa.
Naria nhìn dáng vẻ bồn chồn của anh, cười nói: "Anh ấy muốn ở cùng với Ngọc nhi nên mới đứng ngồi không yên."
Mấy ngày qua, cô coi như đã lĩnh hội được công phu bám người của anh rồi. Chỉ có hai từ là "tuyệt đỉnh". Cô chưa từng thấy ai bám người như vậy, cứ im lặng vây quanh người ta, làm cho người ta dễ dàng nhìn thấy anh. May mà người anh ta quấn không phải là cô, nếu không cô đã sớm điên rồi.
"Con ngoan ngoãn ngồi im, nói xong sẽ để con đi tìm Nhung Ngọc." Phong Long Sinh cũng hiểu được tâm tư của con trai, nhưng sự việc lần này đã liên lụy đến cả nó rồi, tuy có vài chuyện nó không hiểu nhưng ông cảm thấy vẫn nên nói cho nó biết thì tốt hơn.
"Vâng ạ." Lại xoay tới xoay lui một hồi, anh mới ngoan ngoãn ngồi im, không động đậy nữa. Anh liền mở to hai mắt nhìn bọn họ, hy vọng mọi người có thể nói nhanh lên.
"Cha nghĩ các con hẳn là đã xem tin tức mấy ngày qua rồi." Nhìn anh ngồi xong, Phong Long Sinh mới bắt đầu nói chuyện chính.
Mọi người đồng loạt gật đầu, mấy ngày qua báo chí ồn ào như thế, bọn họ mu
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
490/2288