Tiểu thuyết Chồng Ngốc Của Tôi-full
Lượt xem : |
, chỉ nhớ kỹ một điểm quan trọng trong lời nói của cô, còn lại anh chẳng hề để tâm. Mà trọng điểm là, nếu về sau anh nghi ngờ cô thì cô sẽ rời khỏi anh mãi mãi. Cho nên, trong lòng anh thầm hạ quyết tâm, anh nhất định phải nhớ kỹ từng lời nói của cô, anh sẽ không vì người khác nói vài câu mà nghi ngờ cô nữa.
"Ở đại lục, ba em có đầu tư vào một nhà xưởng, ngay từ đầu em đã không đồng ý chuyện ông đầu tư toàn bộ tiền bạc vào đó..." Cô bắt đầu kể cho anh những chuyện phát sinh trước khi hai người kết hôn.
"Ông không nghe lời khuyên của em, đem tất cả tiền bạc đầu tư vào nhà xưởng ở đại lục. Qua một trận bão, nhà xưởng bị phá hủy, tất cả tiền đều biến thành bọt nước, nhà em nợ nần rất nhiều. Thực ra, bình thường dựa vào kinh tế nhà em mà nói thì lần đầu tư này cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng vì ba em quá cố chấp mới dẫn đến tình cảnh thiếu nợ trầm trọng. Công ty của nhà em có thể tuyên bố phá sản bất cứ lúc nào, nhân viên trong công ty cũng sắp lâm vào cảnh thất nghiệp..." Cô biết, anh sẽ không hiểu được những lời này nhưng cô vẫn muốn kể cho anh nghe.
Tuy Phong Vũ Vọng nghe không hiểu nhưng anh vẫn rất nghiêm túc nghe cô nói, cũng cố gắng ghi nhớ từng lời của cô. Anh hoàn toàn không vì khó hiểu mà cắt ngang lời cô.
"Lúc ấy, cha anh đã ngỏ lời muốn kết thông gia với ba em, điều kiện là ông ấy đồng ý viện trợ cho nhà em vô điều kiện. Cha anh còn thêm một điều kiện, mà điều kiện đó mới chính là điểm mấu chốt để ba em đồng ý chuyện này." Nói đến đây, cô dừng lại nhìn anh, phát hiện anh đang cau mày, vẻ mặt phiền não giống như cô nói quá nhiều làm cho anh không nhớ hết được.
Mỉm cười, cô vuốt nhẹ mặt anh, tiếp tục nói: "Điều kiện đó là, em có thể chọn một trong bốn người anh trai của anh để kết hôn, cho dù em có chọn ại thì cha anh vẫn sẽ giúp nhà em."
"A?" Nghe đến đây, anh như nghĩ ra điều gì đó nhưng vẫn còn khá mơ hồ, cho nên anh chỉ biết mờ mịt nhìn cô.
Cô dĩ nhiên biết anh không hiểu song vẫn không có ý định dừng lại giải thích.
"Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã quyết định, em muốn gả cho anh. Vì thế...." Cô để ý lúc anh nghe cô nói cô đồng ý gả cho anh ngay từ lần gặp đầu tiên, hai mắt anh liền phát sáng, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
"Em tự bỏ tiền túi của mình ra trả nợ, còn trả thêm lãi cho cha anh nữa." Dứt lời, cô cũng không định nói sâu thêm nữa. Trọng điểm của hai người là lý do vì sao cô lại đến nhà họ Phong và sự thật về cuộc hôn nhân của bọn họ, cô đều nói ra hết.
Chỉ một lúc mà phải tiếp thu quá nhiều khiến anh có chút không phản ứng kịp. Anh có chỗ hiểu có chỗ không.
"Anh đã hiểu chưa?" Ngón tay thon dài lưu luyến vuốt ve mặt anh, cô nhẹ giọng hỏi.
Lắc đầu, anh hoàn toàn không hiểu. Đầu óc anh vốn đã có vấn đề, giờ lại càng rối tung rối mù.
Cô ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh rồi bắt đầu nói tỉ mỉ cho anh hiểu.
"Lần trước em để anh tự suy nghĩ xem em có thích anh không, lần này em sẽ tự mình nói cho anh nghe." Giữ mặt anh, cô bắt anh nhìn thẳng mình.
"Em thích anh, thậm chí là yêu anh. Cũng bởi vì anh mà em mới đồng ý đám cưới này. Không phải vì tiền bạc, cũng chẳng phải vì những thứ khác, chỉ đơn giản vì em yêu anh thôi."
Nhung Nhung nói...Cô yêu anh....
Lời tỏ tình của Kiều Nhung Ngọc dọa anh đến choáng váng, lại càng không kịp phản ứng.
Cô im lặng cho anh thời gian tiêu hóa hết lời cô nói, từ từ đợi anh hiểu ra.
Đột nhiên, anh kích động ôm chặt lấy cô, vui mừng hô to: "Nhung Nhung yêu mình, Nhung Nhung yêu mình."
Bật cười, cô ôm lấy eo anh: "Đúng vậy, em yêu anh."
Buông cô ra, anh chân không nhảy xuống giường, bắt đầu hoa tay múa chân chạy quanh phòng, vô cùng vui vẻ.
Ngồi ở trên giường, cô tươi cười nhìn dáng vẻ vui sướng của anh, không hề nói một lời. Nhìn anh vui vẻ, cô cũng cảm thấy vui lây.
"Nhung Nhung yêu mình." Chỉ ở trong phòng, anh vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn chạy ra bên ngoài la to, dọa cho Kiều Nhung Ngọc sợ đến mức vội ngăn anh lại.
"Vũ Vũ, không cho phép ra ngoài." Đùa à, nếu để cho anh chạy ra bên ngoài kêu la thì sau này cô đâu còn mặt mũi gặp ai nữa.
Tuy tay đã đặt lên nắm đấm cửa nhưng anh vẫn ngoan ngoãn dừng lại, rồi khó hiểu nhìn về phía cô.
"Vì sao vậy?" Anh thật sự rất vui, chỉ muốn khoe cho cả thế giới này biết thôi.
Cô vỗ vỗ giường, nói: "Qua đây ngủ cùng với em đi, em mệt mỏi quá."
Hiện tại, cô có không muốn ngủ thì vẫn phải ngủ một lúc, nếu không thì chắc chắn anh sẽ xông ra ngoài mất.
Hết nhìn giường rồi lại nhìn cửa, cuối cùng anh đành thả tay ra rồi đi đến bên giường.
Nhìn hành động của anh, Kiều Nhung Ngọc liền khẽ thở phào, sau đó cô lập tức rúc vào lòng anh, thoải mái nhắm mắt ngủ.
*********************
Bị đuổi ra khỏi nhà họ Phong, Mide càng nghĩ càng không cam tâm, lập tức chạy đi tìm một khách sạn dưới chân núi Dương Minh thuê phòng.
Anh ta ngồi trong phòng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía núi Dương Minh, khuôn mặt anh tuấn bị che lấp bởi sự ghen tỵ và phẫn nộ trở nên vô cùng xấu xí.
Nhớ lại vẻ mặt hạnh phúc của Kiều Nhung Ngọc lúc nói với anh ta cô đối với người đàn ông kia là vừa gặp đã yêu, nhớ lại dáng vẻ khả ái của cô lúc ngồi trong lòng người kia, nhớ lại cô không chút lưu tình đuổi mình ra khỏi nhà họ Phong...
Bất kể là dáng vẻ khi cười hay khi giận dỗi của cô đều khiến cho anh ta mê luyến không thôi.
Ban đầu, đúng là vì cô không bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của anh ta mới khiến anh ta bị thu hút, chấp nhận hạ mình kết bạn với cô. Không nghĩ đến, cuối cùng anh ta lại thật sự thích cô, nhưng cô đối với anh ta vẫn là ôn hòa, duy trì khoảng cách nhất định. Anh ta cho rằng, chỉ cần mãi mãi đi theo cô thì một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận tình cảm của mình. Song thật không ngờ, anh ta chỉ đi công tác một chuyến thôi mà cô đã kết hôn, thậm chí còn mang thai rồi. Anh ta nghĩ rằng, nhất định là cô bị người nhà ép buộc nên mới phải đồng ý, ai ngờ, cô là tự nguyện, hơn nữa còn yêu kẻ ngốc kia.
Nếu cô yêu một người đàn ông tốt hơn anh ta thì anh ta cũng đành chấp nhận, nhưng cô lại yêu một kẻ ngốc, bảo anh ta chấp nhận mới là lạ.
Anh ta nhất định phải báo thù, để cho cô biết, cô mà yêu một người đàn ông khác không phải là anh ta thì sẽ phải trả giá đắt.
Cầm lấy ví tiền, nhìn bức ảnh Kiều Nhung Ngọc đang tươi cười nằm bên trong, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ si mê. Đưa bức ảnh áp lên môi, anh ta vừa hôn lên bức ảnh lạnh lẽo vừa thì thầm tự nói: "Ngọc nhi, Ngọc nhi, em chờ anh, anh nhất định sẽ khiến em trở về bên cạnh anh..."
*********************
Tuy mọi người lo lắng Mide sẽ làm ra chuyện bất lợi nhưng có một số việc tuyệt đối vẫn không thể qua loa. Ví dụ như, Kiều Nhung Ngọc phải đi kiểm tra thai nhi hàng tháng.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện của Tiểu Mộng, trừ những lúc Phong Vũ Vọng bị kéo đến công ty còn lại hai người đều ở cùng nhau.
Hôm nay trừ bỏ hai người bọn họ còn có thêm hai người nữa, chính là Naria và Tiểu Lỵ
"Naria, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần theo bọn mình đến bệnh viện đâu." Kiều Nhung Ngọc cảm thấy có chút ngượng ngùng, mấy ngày nay, bởi vì thân thể cô hơi mệt nên chẳng thể đưa Naria đi đâu chơi được. Ngược lại, hiện tại cô ấy lại muốn cùng mình đi bệnh viện làm cho cô cảm thấy hơi có lỗi vì đã để cô ấy lãng phí thời gian ở nhà họ Phong.
"Không sao đâu, mình cũng muốn xem thử." Có thể được đi khám thai với Kiều Nhung Ngọc, cô đã thấy rất thỏa mãn rồi. Mấy ngày qua, tuy cô chưa có dịp đi tham quan Đài Loan nhưng có thể nói chuyện phiếm cùng Ngọc nhi là đủ rồi.
"Đợi lát nữa, mình sẽ bảo người đưa cậu đi chơi nhé?" Dù sao thì cô ấy cũng đã đến đây rồi.
Suy nghĩ một lúc, cô liền gật đầu: "Cũng được, đây là lần đầu tiên mình tới Đài Loan đó."
Đúng là cô rất muốn đi tham quan khắp nơi, nhưng chẳng có ai đi cùng nên cô cũng không dám đi lung tung. Tuy cô có thể nghe hiểu được một vài từ tiếng trung đơn giản song chỉ hơi phức tạp một chút là cô sẽ giống như ông nói gà bà nói vịt ngay.
"Ừ, lát nữa mình sẽ gọi điện bảo anh hai đưa cậu đi chơi." Cô cảm thấy Đỗ Vũ hoa tâm luôn dịu dàng với phụ nữ kia nhất định sẽ kiên nhẫn đưa Naria đi chơi.
Naria cũng có chút ấn tượng, cô biết người anh hai mà Ngọc nhi nói chính là kẻ có nụ cười dâm đãng kia. Lần đầu tiên ăn cơm ở nhà họ Phong, anh ta giống như chó đực đến kỳ động dục, liều mạng phóng điện với cô. Với những kiểu đàn ông như vậy, cô thường không đặt vào trong mắt. Cô đã sớm miễn dịch với kiểu đàn ông đó rồi.
Kiều Nhung Ngọc không hề biết suy nghĩ của Naria, cô chỉ cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, hơn nữa cô còn nhìn ra được Đỗ Vũ vô cùng có hứng thú với Naria. Ha ha, sau này nếu anh hai biết được bí mật của Naria thì liệu còn cảm thấy hứng thú với cô ấy không. Để cho cái người tự nhận là đa tình kia chịu chút khổ sở đi.
Nói trắng ra là cô cũng chẳng phải có lòng tốt muốn mai mối cho hai người mà chỉ muốn xem kịch vui mà thôi.
"Nhung Nhung, hai người đang nói gì vậy?" Ngồi bên trái Kiều Nhung Ngọc, Phong Vũ Vọng hỏi xen vào. Tuy nghe thấy hai cô nói chuyện nhưng anh lại không hiểu được họ đang nói cái gì.
Quay đầu nhìn anh, cô cười híp cả mắt lại.
"Em bảo để anh hai đưa Naria đi tham quan."
"Anh cũng muốn đi." Vừa nghe thấy có thể đi chơi, anh lập tức nói.
"Anh cũng muốn đi." Ngồi ở trên ghế, anh lập tức nhổm người lên, hoàn toàn là muốn thử độ vững chắc của chiếc ghế.
Giữ chặt tay anh, cô ngăn anh tiếp tục bật người. Tuy ghế rất vững chắc nhưng anh cứ bật lên như vậy khiến các cô không bị say xe cũng cảm thấy nhức đầu.
"Vũ Vũ, anh đừng bật người nữa."
"Được rồi." Ngoan ngoãn ngồi im, anh lật tay nắm ngược lại tay cô, hai mắt tràn ngập chờ mong nhìn cô.
"Anh cũng muốn đi chơi."
Nhìn vẻ mặt như chú chó nhỏ của anh, Naria kích động đến suýt chút nữa thì xông lên ôm anh, đồng ý bất cứ yêu cầu của anh. Hì hì, xem ra người chồng này của Ngọc nhi thật sự giống như cô đã nói, thật vô cùng đáng yêu.
"Sau khi chúng ta rời khỏi bệnh viện, sẽ đi chơi cùng bọn họ." Sau khi bọn họ đi tuần trăng mật về, bởi vì cô mang thai nên họ chưa có thời gian đi chơi đâu cả. Vì vậy, lần này cũng nên cùng mọi người đi chơi một chút cho thoải mái.
"Hay quá!" Anh vui sướng ôm cô vào trong lòng.
Ngồi ở ghế trước, Tiểu Lỵ giả vờ như không thấy phản ứng của anh.
Tuy Naria ở chung với họ chưa lâu, nhưng lại rất yêu thích tính cách giống như trẻ con của anh. Dễ dàng thỏa mãn, mãi mãi đều vui vẻ như vậy.
Đến bệnh viện, trước khi đi vào kiểm tra, Kiều Nhung Ngọc đã gọi điện bảo Đỗ Vũ tới bệnh viện đón bọn họ. Sau khi kiểm tra xong, mọi người liền bảo Đỗ Vũ chở đi dạo.
"Không phải em gọi anh đến đón mọi người về nhà sao?" Anh cứ tưởng chỉ đảm nhận chức tài xế thôi, không ngờ còn kiêm luôn chức "bạn gái" đồng hành nữa.
"Đúng vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Naria tới Đài Loan, cũng đâu thể để cô ấy chưa đi thăm thú đây đó mà trở về Mỹ luôn được." Cô nói nghe rất có lý nhưng lại khiến cho Đỗ Vũ muốn phụt máu.
"Hơn nữa, Vũ Vũ cũng muốn đi chơi mà." Cô khẽ đẩy Phong Vũ Vọng đang ngồi bên cạnh mình.
"Vũ Vũ, anh nói đi, anh cũng muốn đi chơi mà, đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Anh hai, em cũng muốn đi chơi."
Ai, khẽ thở dài trong lòng, nói tóm lại là cô luôn có biện pháp làm anh chẳng thể từ chối.
Vì thế, năm người kéo nhau đi chơi khắp các đường phố ở Đài Bắc, tiện thể đi mua sắm luôn, thỉnh thoảng lại còn mua mấy món điểm tâm để ăn đường.
Kiều Nhung Ngọc và Phong Vũ vọng đi tít đằng trước, còn Tiểu Lỵ thì đi sát phía sau hai người, đề phòng lúc cậu chủ quên mất chuyện cô chủ đang mang thai mà chạy vọt đi, cô cũng có thể chăm sóc tốt cho cô chủ.
Tóm lại, mặc kệ là vô tình hay cố ý, cũng là Naria và Đỗ Vũ đi cuối cùng.
Đỗ Vũ không chút nhàn rỗi, vừa nhìn chằm chằm Naria nhưng vẫn không quên phóng điện với những cô gái đi ngang qua.
Nhìn dáng vẻ phong lưu của anh, Naria càng thêm khinh thường. Một người đàn ông như vậy đáng lẽ phải bị tất cả phụ nữ khinh bỉ mới đúng, đằng này những cô gái kia lại còn vui vẻ đáp lại anh ta. Thật không hiểu nổi, kiểu đàn ông này thì có gì tốt chứ.
Không phải Đỗ Vũ không cảm nhận được, anh đương nhiên nhìn thấy vẻ khinh thường cùng thành kiến trong mắt cô, song anh lại làm như không thấy, thậm chí còn cố ý cúi đầu, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Cô rất chán ghét tôi sao?"
Ha ha, cô là người đầu tiên dám tỏ ý khinh thường rõ ràng như thế với anh, luôn kháng cự với sự tiếp xúc của anh. Anh thật sự vô cùng hứng thú với cô.
"Cách xa tôi
"Ở đại lục, ba em có đầu tư vào một nhà xưởng, ngay từ đầu em đã không đồng ý chuyện ông đầu tư toàn bộ tiền bạc vào đó..." Cô bắt đầu kể cho anh những chuyện phát sinh trước khi hai người kết hôn.
"Ông không nghe lời khuyên của em, đem tất cả tiền bạc đầu tư vào nhà xưởng ở đại lục. Qua một trận bão, nhà xưởng bị phá hủy, tất cả tiền đều biến thành bọt nước, nhà em nợ nần rất nhiều. Thực ra, bình thường dựa vào kinh tế nhà em mà nói thì lần đầu tư này cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng vì ba em quá cố chấp mới dẫn đến tình cảnh thiếu nợ trầm trọng. Công ty của nhà em có thể tuyên bố phá sản bất cứ lúc nào, nhân viên trong công ty cũng sắp lâm vào cảnh thất nghiệp..." Cô biết, anh sẽ không hiểu được những lời này nhưng cô vẫn muốn kể cho anh nghe.
Tuy Phong Vũ Vọng nghe không hiểu nhưng anh vẫn rất nghiêm túc nghe cô nói, cũng cố gắng ghi nhớ từng lời của cô. Anh hoàn toàn không vì khó hiểu mà cắt ngang lời cô.
"Lúc ấy, cha anh đã ngỏ lời muốn kết thông gia với ba em, điều kiện là ông ấy đồng ý viện trợ cho nhà em vô điều kiện. Cha anh còn thêm một điều kiện, mà điều kiện đó mới chính là điểm mấu chốt để ba em đồng ý chuyện này." Nói đến đây, cô dừng lại nhìn anh, phát hiện anh đang cau mày, vẻ mặt phiền não giống như cô nói quá nhiều làm cho anh không nhớ hết được.
Mỉm cười, cô vuốt nhẹ mặt anh, tiếp tục nói: "Điều kiện đó là, em có thể chọn một trong bốn người anh trai của anh để kết hôn, cho dù em có chọn ại thì cha anh vẫn sẽ giúp nhà em."
"A?" Nghe đến đây, anh như nghĩ ra điều gì đó nhưng vẫn còn khá mơ hồ, cho nên anh chỉ biết mờ mịt nhìn cô.
Cô dĩ nhiên biết anh không hiểu song vẫn không có ý định dừng lại giải thích.
"Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã quyết định, em muốn gả cho anh. Vì thế...." Cô để ý lúc anh nghe cô nói cô đồng ý gả cho anh ngay từ lần gặp đầu tiên, hai mắt anh liền phát sáng, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
"Em tự bỏ tiền túi của mình ra trả nợ, còn trả thêm lãi cho cha anh nữa." Dứt lời, cô cũng không định nói sâu thêm nữa. Trọng điểm của hai người là lý do vì sao cô lại đến nhà họ Phong và sự thật về cuộc hôn nhân của bọn họ, cô đều nói ra hết.
Chỉ một lúc mà phải tiếp thu quá nhiều khiến anh có chút không phản ứng kịp. Anh có chỗ hiểu có chỗ không.
"Anh đã hiểu chưa?" Ngón tay thon dài lưu luyến vuốt ve mặt anh, cô nhẹ giọng hỏi.
Lắc đầu, anh hoàn toàn không hiểu. Đầu óc anh vốn đã có vấn đề, giờ lại càng rối tung rối mù.
Cô ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh rồi bắt đầu nói tỉ mỉ cho anh hiểu.
"Lần trước em để anh tự suy nghĩ xem em có thích anh không, lần này em sẽ tự mình nói cho anh nghe." Giữ mặt anh, cô bắt anh nhìn thẳng mình.
"Em thích anh, thậm chí là yêu anh. Cũng bởi vì anh mà em mới đồng ý đám cưới này. Không phải vì tiền bạc, cũng chẳng phải vì những thứ khác, chỉ đơn giản vì em yêu anh thôi."
Nhung Nhung nói...Cô yêu anh....
Lời tỏ tình của Kiều Nhung Ngọc dọa anh đến choáng váng, lại càng không kịp phản ứng.
Cô im lặng cho anh thời gian tiêu hóa hết lời cô nói, từ từ đợi anh hiểu ra.
Đột nhiên, anh kích động ôm chặt lấy cô, vui mừng hô to: "Nhung Nhung yêu mình, Nhung Nhung yêu mình."
Bật cười, cô ôm lấy eo anh: "Đúng vậy, em yêu anh."
Buông cô ra, anh chân không nhảy xuống giường, bắt đầu hoa tay múa chân chạy quanh phòng, vô cùng vui vẻ.
Ngồi ở trên giường, cô tươi cười nhìn dáng vẻ vui sướng của anh, không hề nói một lời. Nhìn anh vui vẻ, cô cũng cảm thấy vui lây.
"Nhung Nhung yêu mình." Chỉ ở trong phòng, anh vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn chạy ra bên ngoài la to, dọa cho Kiều Nhung Ngọc sợ đến mức vội ngăn anh lại.
"Vũ Vũ, không cho phép ra ngoài." Đùa à, nếu để cho anh chạy ra bên ngoài kêu la thì sau này cô đâu còn mặt mũi gặp ai nữa.
Tuy tay đã đặt lên nắm đấm cửa nhưng anh vẫn ngoan ngoãn dừng lại, rồi khó hiểu nhìn về phía cô.
"Vì sao vậy?" Anh thật sự rất vui, chỉ muốn khoe cho cả thế giới này biết thôi.
Cô vỗ vỗ giường, nói: "Qua đây ngủ cùng với em đi, em mệt mỏi quá."
Hiện tại, cô có không muốn ngủ thì vẫn phải ngủ một lúc, nếu không thì chắc chắn anh sẽ xông ra ngoài mất.
Hết nhìn giường rồi lại nhìn cửa, cuối cùng anh đành thả tay ra rồi đi đến bên giường.
Nhìn hành động của anh, Kiều Nhung Ngọc liền khẽ thở phào, sau đó cô lập tức rúc vào lòng anh, thoải mái nhắm mắt ngủ.
*********************
Bị đuổi ra khỏi nhà họ Phong, Mide càng nghĩ càng không cam tâm, lập tức chạy đi tìm một khách sạn dưới chân núi Dương Minh thuê phòng.
Anh ta ngồi trong phòng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía núi Dương Minh, khuôn mặt anh tuấn bị che lấp bởi sự ghen tỵ và phẫn nộ trở nên vô cùng xấu xí.
Nhớ lại vẻ mặt hạnh phúc của Kiều Nhung Ngọc lúc nói với anh ta cô đối với người đàn ông kia là vừa gặp đã yêu, nhớ lại dáng vẻ khả ái của cô lúc ngồi trong lòng người kia, nhớ lại cô không chút lưu tình đuổi mình ra khỏi nhà họ Phong...
Bất kể là dáng vẻ khi cười hay khi giận dỗi của cô đều khiến cho anh ta mê luyến không thôi.
Ban đầu, đúng là vì cô không bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của anh ta mới khiến anh ta bị thu hút, chấp nhận hạ mình kết bạn với cô. Không nghĩ đến, cuối cùng anh ta lại thật sự thích cô, nhưng cô đối với anh ta vẫn là ôn hòa, duy trì khoảng cách nhất định. Anh ta cho rằng, chỉ cần mãi mãi đi theo cô thì một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận tình cảm của mình. Song thật không ngờ, anh ta chỉ đi công tác một chuyến thôi mà cô đã kết hôn, thậm chí còn mang thai rồi. Anh ta nghĩ rằng, nhất định là cô bị người nhà ép buộc nên mới phải đồng ý, ai ngờ, cô là tự nguyện, hơn nữa còn yêu kẻ ngốc kia.
Nếu cô yêu một người đàn ông tốt hơn anh ta thì anh ta cũng đành chấp nhận, nhưng cô lại yêu một kẻ ngốc, bảo anh ta chấp nhận mới là lạ.
Anh ta nhất định phải báo thù, để cho cô biết, cô mà yêu một người đàn ông khác không phải là anh ta thì sẽ phải trả giá đắt.
Cầm lấy ví tiền, nhìn bức ảnh Kiều Nhung Ngọc đang tươi cười nằm bên trong, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ si mê. Đưa bức ảnh áp lên môi, anh ta vừa hôn lên bức ảnh lạnh lẽo vừa thì thầm tự nói: "Ngọc nhi, Ngọc nhi, em chờ anh, anh nhất định sẽ khiến em trở về bên cạnh anh..."
*********************
Tuy mọi người lo lắng Mide sẽ làm ra chuyện bất lợi nhưng có một số việc tuyệt đối vẫn không thể qua loa. Ví dụ như, Kiều Nhung Ngọc phải đi kiểm tra thai nhi hàng tháng.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện của Tiểu Mộng, trừ những lúc Phong Vũ Vọng bị kéo đến công ty còn lại hai người đều ở cùng nhau.
Hôm nay trừ bỏ hai người bọn họ còn có thêm hai người nữa, chính là Naria và Tiểu Lỵ
"Naria, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần theo bọn mình đến bệnh viện đâu." Kiều Nhung Ngọc cảm thấy có chút ngượng ngùng, mấy ngày nay, bởi vì thân thể cô hơi mệt nên chẳng thể đưa Naria đi đâu chơi được. Ngược lại, hiện tại cô ấy lại muốn cùng mình đi bệnh viện làm cho cô cảm thấy hơi có lỗi vì đã để cô ấy lãng phí thời gian ở nhà họ Phong.
"Không sao đâu, mình cũng muốn xem thử." Có thể được đi khám thai với Kiều Nhung Ngọc, cô đã thấy rất thỏa mãn rồi. Mấy ngày qua, tuy cô chưa có dịp đi tham quan Đài Loan nhưng có thể nói chuyện phiếm cùng Ngọc nhi là đủ rồi.
"Đợi lát nữa, mình sẽ bảo người đưa cậu đi chơi nhé?" Dù sao thì cô ấy cũng đã đến đây rồi.
Suy nghĩ một lúc, cô liền gật đầu: "Cũng được, đây là lần đầu tiên mình tới Đài Loan đó."
Đúng là cô rất muốn đi tham quan khắp nơi, nhưng chẳng có ai đi cùng nên cô cũng không dám đi lung tung. Tuy cô có thể nghe hiểu được một vài từ tiếng trung đơn giản song chỉ hơi phức tạp một chút là cô sẽ giống như ông nói gà bà nói vịt ngay.
"Ừ, lát nữa mình sẽ gọi điện bảo anh hai đưa cậu đi chơi." Cô cảm thấy Đỗ Vũ hoa tâm luôn dịu dàng với phụ nữ kia nhất định sẽ kiên nhẫn đưa Naria đi chơi.
Naria cũng có chút ấn tượng, cô biết người anh hai mà Ngọc nhi nói chính là kẻ có nụ cười dâm đãng kia. Lần đầu tiên ăn cơm ở nhà họ Phong, anh ta giống như chó đực đến kỳ động dục, liều mạng phóng điện với cô. Với những kiểu đàn ông như vậy, cô thường không đặt vào trong mắt. Cô đã sớm miễn dịch với kiểu đàn ông đó rồi.
Kiều Nhung Ngọc không hề biết suy nghĩ của Naria, cô chỉ cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, hơn nữa cô còn nhìn ra được Đỗ Vũ vô cùng có hứng thú với Naria. Ha ha, sau này nếu anh hai biết được bí mật của Naria thì liệu còn cảm thấy hứng thú với cô ấy không. Để cho cái người tự nhận là đa tình kia chịu chút khổ sở đi.
Nói trắng ra là cô cũng chẳng phải có lòng tốt muốn mai mối cho hai người mà chỉ muốn xem kịch vui mà thôi.
"Nhung Nhung, hai người đang nói gì vậy?" Ngồi bên trái Kiều Nhung Ngọc, Phong Vũ Vọng hỏi xen vào. Tuy nghe thấy hai cô nói chuyện nhưng anh lại không hiểu được họ đang nói cái gì.
Quay đầu nhìn anh, cô cười híp cả mắt lại.
"Em bảo để anh hai đưa Naria đi tham quan."
"Anh cũng muốn đi." Vừa nghe thấy có thể đi chơi, anh lập tức nói.
"Anh cũng muốn đi." Ngồi ở trên ghế, anh lập tức nhổm người lên, hoàn toàn là muốn thử độ vững chắc của chiếc ghế.
Giữ chặt tay anh, cô ngăn anh tiếp tục bật người. Tuy ghế rất vững chắc nhưng anh cứ bật lên như vậy khiến các cô không bị say xe cũng cảm thấy nhức đầu.
"Vũ Vũ, anh đừng bật người nữa."
"Được rồi." Ngoan ngoãn ngồi im, anh lật tay nắm ngược lại tay cô, hai mắt tràn ngập chờ mong nhìn cô.
"Anh cũng muốn đi chơi."
Nhìn vẻ mặt như chú chó nhỏ của anh, Naria kích động đến suýt chút nữa thì xông lên ôm anh, đồng ý bất cứ yêu cầu của anh. Hì hì, xem ra người chồng này của Ngọc nhi thật sự giống như cô đã nói, thật vô cùng đáng yêu.
"Sau khi chúng ta rời khỏi bệnh viện, sẽ đi chơi cùng bọn họ." Sau khi bọn họ đi tuần trăng mật về, bởi vì cô mang thai nên họ chưa có thời gian đi chơi đâu cả. Vì vậy, lần này cũng nên cùng mọi người đi chơi một chút cho thoải mái.
"Hay quá!" Anh vui sướng ôm cô vào trong lòng.
Ngồi ở ghế trước, Tiểu Lỵ giả vờ như không thấy phản ứng của anh.
Tuy Naria ở chung với họ chưa lâu, nhưng lại rất yêu thích tính cách giống như trẻ con của anh. Dễ dàng thỏa mãn, mãi mãi đều vui vẻ như vậy.
Đến bệnh viện, trước khi đi vào kiểm tra, Kiều Nhung Ngọc đã gọi điện bảo Đỗ Vũ tới bệnh viện đón bọn họ. Sau khi kiểm tra xong, mọi người liền bảo Đỗ Vũ chở đi dạo.
"Không phải em gọi anh đến đón mọi người về nhà sao?" Anh cứ tưởng chỉ đảm nhận chức tài xế thôi, không ngờ còn kiêm luôn chức "bạn gái" đồng hành nữa.
"Đúng vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Naria tới Đài Loan, cũng đâu thể để cô ấy chưa đi thăm thú đây đó mà trở về Mỹ luôn được." Cô nói nghe rất có lý nhưng lại khiến cho Đỗ Vũ muốn phụt máu.
"Hơn nữa, Vũ Vũ cũng muốn đi chơi mà." Cô khẽ đẩy Phong Vũ Vọng đang ngồi bên cạnh mình.
"Vũ Vũ, anh nói đi, anh cũng muốn đi chơi mà, đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Anh hai, em cũng muốn đi chơi."
Ai, khẽ thở dài trong lòng, nói tóm lại là cô luôn có biện pháp làm anh chẳng thể từ chối.
Vì thế, năm người kéo nhau đi chơi khắp các đường phố ở Đài Bắc, tiện thể đi mua sắm luôn, thỉnh thoảng lại còn mua mấy món điểm tâm để ăn đường.
Kiều Nhung Ngọc và Phong Vũ vọng đi tít đằng trước, còn Tiểu Lỵ thì đi sát phía sau hai người, đề phòng lúc cậu chủ quên mất chuyện cô chủ đang mang thai mà chạy vọt đi, cô cũng có thể chăm sóc tốt cho cô chủ.
Tóm lại, mặc kệ là vô tình hay cố ý, cũng là Naria và Đỗ Vũ đi cuối cùng.
Đỗ Vũ không chút nhàn rỗi, vừa nhìn chằm chằm Naria nhưng vẫn không quên phóng điện với những cô gái đi ngang qua.
Nhìn dáng vẻ phong lưu của anh, Naria càng thêm khinh thường. Một người đàn ông như vậy đáng lẽ phải bị tất cả phụ nữ khinh bỉ mới đúng, đằng này những cô gái kia lại còn vui vẻ đáp lại anh ta. Thật không hiểu nổi, kiểu đàn ông này thì có gì tốt chứ.
Không phải Đỗ Vũ không cảm nhận được, anh đương nhiên nhìn thấy vẻ khinh thường cùng thành kiến trong mắt cô, song anh lại làm như không thấy, thậm chí còn cố ý cúi đầu, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Cô rất chán ghét tôi sao?"
Ha ha, cô là người đầu tiên dám tỏ ý khinh thường rõ ràng như thế với anh, luôn kháng cự với sự tiếp xúc của anh. Anh thật sự vô cùng hứng thú với cô.
"Cách xa tôi
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1076/2874