XtGem Forum catalog
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi-full

Lượt xem :
heo phía sau là một sự im lặng tuyệt đối.

Tiểu Tân cảm giác sau gáy chính mình và Du Nhiên toát ra một tầng mồ hôi hột.

“Bố con vốn có bệnh này, bình thường tương đối chú ý vấn đề ăn uống, nhưng hôm qua ông ấy ra ngoài với bạn, không nhịn được, ăn cay, lại uống rất nhiều rượu, vì vậy sáng nay tái phát, đau đến mức không ngồi được.” Bạch Linh nhã nhặn cười cười: “Yên tâm, chỉ là tiểu phẫu thôi, không có gì đáng lo cả.”

Trong đầu Du Nhiên bắt đầu hiện ra bộ dạng cha già ngồi trên bồn cầu, đau đến mức gào khóc thảm thiết.

Kết quả buồn cười này khiến Du Nhiên yên tâm lại. Phải đến lúc này, cô mới cảm thấy máu trong cơ thể có thể chảy một lần nữa.

“Làm thế nào con biết chuyện này?”

Câu hỏi của Bạch Linh khiến Du Nhiên phục hồi tinh thần, cô lập tức hỏi ngược lại: “Mẹ, vì sao mẹ không mở máy?”

“Không mở máy?” Bạch Linh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lẩm bẩm nói: “A, thật sự tắt máy rồi, chẳng lẽ sáng nay khi Thừa Viễn giúp mẹ sửa giờ đã không cẩn thận ấn vào phím tắt?”

Cổ Thừa Viễn.

Cổ Thừa Viễn!

Trong lòng Du Nhiên bốc lên một đám lửa vô danh, cô không khống chế được chính mình, xoay người chạy ra ngoài.

Cô biết, Cổ Thừa Viễn đang ở bên ngoài chờ cô.

Quả nhiên như Du Nhiên dự đoán, xe của Cổ Thừa Viễn vẫn dừng bên ngoài.

Du Nhiên xông lên hai ba bước, giơ chân đạp thẳng vào cửa xe, sau vài ba cái, Cổ Thừa Viễn xuống xe.

“Cẩn thận đau chân.” Anh ta nói.

“Anh có bệnh phải không? Vì sao lại bịa chuyện như vậy?” Du Nhiên chất vấn.

“Không coi là bịa chuyện chứ, bố em thật sự phải phẫu thuật mà.” Cổ Thừa Viễn nói.

Trước cửa bệnh viện rất nhiều người qua lại, đều liếc mắt nhìn hai người, Du Nhiên không muốn trở thành vật triển lãm nên kéo Cổ Thừa Viễn tới vườn hoa trung tâm của khu phòng bệnh.

Cảnh vật trong khu phòng bệnh không tệ, ở giữa cái hồ nhân tạo nước trong suốt có một cái đình bát giác cổ kính, bốn cây cầu gỗ nối cái đình với bờ hồ.

Du Nhiên và Cổ Thừa Viễn đứng ở bên cạnh một trong những cây cầu đó, tiếp tục tranh chấp vừa rồi.

“Rốt cuộc anh làm vậy là vì cái gì? Muốn nhìn thấy tôi lo lắng, muốn khiến tôi sống không yên bình phải không? Chỉ cần cuộc sống của tôi yên bình là anh lại muốn tới quấy rầy phải không?” Giọng điệu của Du Nhiên rất kích động.

“Không.” Cổ Thừa Viễn thẳng thắn thừa nhận: “Anh chỉ muốn nói với em một số chuyện ở trên xe, nhưng không ngờ thằng nhóc kia bỗng xuất hiện.”

“Chỉ vì vậy anh đã dùng sinh mệnh của bố tôi để nói đùa?!” Du Nhiên giờ mới phát hiện, cô càng ngày càng không hiểu Cổ Thừa Viễn.

Mỗi một lần, khi cô cho rằng nội tâm anh ta đã thâm trầm đến mức tận cùng rồi, thì anh ta luôn có thể làm ra chuyện khủng khiếp hơn.

Trái tim Cổ Thừa Viễn giống như một cái hang tối tăm, tối tăm đến mức vĩnh viễn không có điểm tận cùng.

“Cổ Thừa Viễn, tôi xin anh, vĩnh viễn đừng xuất hiện trong gia đình tôi nữa.” Du Nhiên nhẹ nhàng, chậm rãi lắc đầu: “Anh thật đáng sợ.”

Nghe vậy, khóe mắt Cổ Thừa Viễn khẽ hạ xuống, anh ta bỗng nhiên cười thật nhẹ nhàng, cười thật trong sáng, thế nhưng cảm giác mang đến cho người khác lại kinh khủng như ma quỷ: “Quả nhiên là mẹ con, em và bà ta, đều làm một chuyện giống nhau – trục xuất anh ra khỏi cuốc sống của các người.”

“Anh đang nói cái gì?” Du Nhiên hỏi.

Cổ Thừa Viễn nhìn Du Nhiên, nụ cười trên mặt vẫn duy trì như vậy, không có một chút biến đổi, nhìn qua giống như một người nhựa, không có bất cứ sức sống nào: “Bà mẹ từ ái trong cảm nhận của em kia, bà mẹ đã từng nói sẽ ở bên anh cả đời kia, sau khi gặp bố em, đã bỏ rơi anh, giống như ném đi một đôi giày, dễ dàng bỏ đi như thế.”

“Mẹ không phải cố ý, mẹ cũng thương anh, mẹ vẫn luôn cố gắng bồi thường cho anh!” Du Nhiên không cho phép Cổ Thừa Viễn nói xấu mẹ mình như vậy.

“Bồi thường? Mỗi tháng đón anh tới nhà em một lần, tận mắt nhìn thấy sự hạnh phúc của gia đình em, hưởng thứ tình cảm anh em, đây là bồi thường sao?” Trong vẻ cứng nhắc, trầm thấp của Cổ Thừa Viễn có chút gì đó vắng lạnh.

“Anh hận mẹ tôi bỏ lại anh kết hôn với bố tôi, anh hận tôi cướp đi vị trí của anh,vì vậy anh muốn trả thù tôi.” Du Nhiên thở sâu, nói: “Nhưng tôi cho rằng, anh đã trả thù đủ rồi, gia đình chúng tôi không còn nợ anh nữa.”

“Đủ?” Cổ Thừa Viễn nghiền ngẫm từ này trong miệng, nhẹ giọng nói: “Em có biết thế nào mới là đủ không? Ở lại bên cạnh anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh, như vậy mới đủ.”

“Tôi không thể lại làm như vậy.” Giọng nói của Du Nhiên rất kiên định, quả quyết: “Cổ Thừa Viễn, có mưu kế gì, anh cứ việc mang hết ra đây, tôi sẽ dùng hết sức để đấu với anh, nhưng tuyệt đối tôi sẽ không chịu thua.”

“Vậy, nếu sử dụng trên người bố mẹ em thì sao? Em sẽ làm thế nào?”

Cổ Thừa Viễn không mặn không nhạt nói một câu khiến Du Nhiên hoàn toản tức giận: “Anh dám!”

“Có lẽ…” Cổ Thừa Viễn nói: “Anh dám… Trừ khi em đồng ý yêu cầu của anh.”

“Chúng ta là anh em.” Du Nhiên nhắc nhở.

“Chì vì nguyên nhân này?” Cổ Thừa Viễn nói.

“Lẽ nào nguyên nhân này còn chưa đủ hay sao?” Du Nhiên hỏi.

Ánh mặt trời soi sáng, trên mặt hồ nhân tạo gợn lên những gợn sóng lăn tăn, chiếu những ánh nắng màu vàng gãy nát vào trong đôi mắt của Cổ Thừa Viễn.

Trong mắt anh ta, là những tia sáng gãy nát: “Nếu như anh nói, anh và em không có quan hệ đó thì sao?”

Du Nhiên cảm thấy ánh mặt trời ngày hôm nay thật chói mắt, cô bắt đầu hoa mắt, những lời của Cổ Thừa Viễn dường như không chân thực: “Anh nói cái gì?”

“Chúng ta không có quan hệ huyết thống, chưa từng có.” Cổ Thừa Viễn nói với cô.

“Không thể nào!” Du Nhiên phủ nhận.

“Ngay từ đầu anh đã biết chuyện đó.” Cổ Thừa Viễn tiếp tục: “Không nói cho em vì muốn tăng cảm giác tội lỗi của em, hẹn hò với anh trai có chung một nửa dòng máu, tình cảm không thể nói cho ai biết này sẽ dằn vặt em.”

“Không thể nào!” Du Nhiên lúc này chỉ có thể không ngừng nói một câu này.

“Nếu không tin, em có thể hỏi bà ấy.” Ánh mắt Cổ Thừa Viễn lướt qua Du Nhiên, nhìn về phía Bạch Linh đã đứng phía sau một lúc lâu.

Du Nhiên quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy mẹ, nghĩ đến chuyện vừa rồi mẹ đã nghe thấy mình và Cổ Thừa Viễn từng hẹn hò, nhất thời cảm thấy có một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu, khiến toàn bộ thần kinh của cô vỡ nát.

Bạch Linh là một người phụ nữ đẹp, dù đã đến tuổi trung niên nhưng da bà vẫn trắng như tuyết, mịn như bánh kem.

Lúc này, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bà có vẻ có chút mông lung, mà giọng nói cũng như không có thật, giống như nói mơ: “Thì ra, con hận mẹ như vậy… Thừa Viễn.”

“Bà đã hứa sẽ mang tôi rời khỏi hắn, nhưng cuối cùng, một mình bà bỏ đi.” Ánh mắt Cổ Thừa Viễn có một loại ma lực khiến người ta lạnh đến từng khớp xương: “Đúng vậy, tôi hận bà, tôi nghĩ, cách trả thù bà hay nhất chính là tổn thương cô con gái bảo bối của bà, vì vậy, tôi đã làm thế, nhớ khoảng thời gian thất thường khi cô ấy thi vào trường đại học lần đầu tiên không? Đó là vì trước kỳ thi một tháng, tôi đã bỏ rơi cô ấy. Tôi nói cho cô ấy, tôi chưa từng yêu cô ấy. Bà nên tự mình nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô ấy lúc đó…”

“Cút!” Du Nhiên giận dữ gào lên ngắt lời Cổ Thừa Viễn.

Cô không thể chịu được khi nỗi đau khổ cô đã trải qua trong đời bị người ta hời hợt nói ra khỏi miệng như thế.

Cô không thể chịu được khi mẹ mình đang nghe tất cả những chuyện này.

“Cổ Thừa Viễn, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh.” Hàm răng Du Nhiên giống như nhuộm kín nỗi hận sâu nặng nhất, từng chữ phun ra đều dính sự đen tối nặng nề.

Hơi thở toàn thân cô đều là thù hận đến cực hạn, nếu có một con dao trong tay, Du Nhiên sẽ không chút do dự mà đâm nó vào trái tim Cổ Thừa Viễn.

Cô chưa từng hận một ai như thế, hận đến mức hy vọng anh ta gặp phải hình phạt đáng sợ nhất trên thế giới.

Bất cứ ai đứng trước mặt Du Nhiên lúc này đều sẽ bị cơn giận tỏa ra từ người cô làm cho sợ hãi.

Đó không chỉ có tức giận, còn có chán ghét.

Giống nỗi chán ghét khi nhìn thấy bọn giòi bọ lúc nhúc.

Cổ Thừa Viễn dời tầm mắt, xoay người, giống như Du Nhiên mong muốn, rời đi.

Cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất, không nhìn thấy nữa, trong lòng Du Nhiên giống như bị cảm giác mãnh liệt đó kích động, không ngừng thở dốc.

Bạch Linh không hỏi bất cứ điều gì, cũng không nói gì, chỉ đặt tay lên vai Du Nhiên.

Du Nhiên lúc này đã dùng hết sức lực cho vẻ bề ngoài cứng rắn của mình, bàn tay của mẹ giống như một giọt nước làm tràn ly, ép cô sụp đổ.

Du Nhiên xoay người, giống như khi gặp phải chuyện uất ức ngày còn bé, vùi mặt vào vai mẹ.

Cái khác chính là, khi còn bé cô sẽ khóc, nhưng cô của ngày hôm nay, chỉ biết lẳng lặng hít thở hương thơm tĩnh lặng như hoa lan trên người mẹ.

Khóc, đã không thể giải quyết được chuyện gì nữa.

Du Nhiên chỉ muốn nghỉ ngơi, không có bất cứ thứ gì quấy rối, nghỉ ngơi một chút trên vai mẹ.

Bên dưới cây Tường Vi trong khu phòng bệnh, Bạch Linh kể lại sự thật.

Cổ Thừa Viễn, thật sự không phải do Bạch Linh sinh ra.

Khi Bạch Linh hai mươi hai tuổi, đã gả cho bố Cổ Thừa Viễn dưới mệnh lệnh của bố mẹ.

Sau khi kết hôn Bạch Linh mới phát hiện, Cổ Chí vốn là sĩ quan nên tính cách rất nóng nảy, động một cái lại nổi giận.

Ngay từ đầu, giữa hai người đã không có tình cảm làm nền tảng, hơn nữa, Cổ Chí đã vài lần ra tay đánh bà, Bạch Linh mất đi lòng tin với cuộc hôn nhân này, bà quyết tâm thoát khỏi nó.

Vì vậy, bà lén mua thuốc tránh thai, đồng thời mua được một giấy chứng nhận vô sinh của bệnh viện.

Tuy biết rằng Bạch Linh không thể sinh con, Cổ Chí vẫn không nghe theo lời bố mẹ mà ly hôn với Bạch Linh.

Thế nhưng, nhà họ Cổ không thể không có người nối dõi, Cổ Chí ra ngoài tìm một người đẻ thuê, sinh ra Cổ Thừa Viễn, sau đó ôm về nhà, giao cho Bạch Linh nuôi dưỡng.

Dưới sự phối hợp của cả gia đình, chuyện này cơ bản không có người ngoài nào biết.

Tuy Bạch Linh không yêu Cổ Chí, nhưng bản năng người mẹ khiến bà thật sự yêu thương Cổ Thừa Viễn khi đó vẫn còn nằm trong tã.

Bà giống như một người mẹ chân chính, thương yêu anh ta, dạy dỗ anh ta.

Tuy Cổ Thừa Viễn là con một, nhưng Cổ Chí vẫn vô cùng nghiêm khắc với anh ta, thường xuyên vì một vấn đề rất nhỏ mà đánh anh ta.

Bạch Linh ngăn cản nhiều lần cũng không có kết quả.

Sự lạnh lùng, tàn ác cua Cổ Chí khiến Bạch Linh không thể chịu đựng được nữa, đúng lúc này, bà quen Lý Minh Vũ.

Sự dịu dàng, nhã nhặn của Lý Minh Vũ tạo thành một sự đối lập rõ ràng với Cổ Chí, lần đầu tiên Bạch Linh cảm nhận được cái gì là tình yêu thật sự.

Cuối cùng, bà quyết định ly hôn với Cổ Chí, lấy Lý Minh Vũ.

Trong lúc cãi vã, chuyện này bị Cổ Thừa Viễn còn nhỏ tuổi nghe được.

Tối hôm đó, Cổ Thừa Viễn nhào vào lòng Bạch Linh, xin bà đừng đi.

Bạch Linh luôn coi Cổ Thừa Viễn là con ruột của mình, bà hạ quyết tâm phải mang Cổ Thừa Viễn đi.

Thế nhưng, tại tòa án, Cổ Chí lấy ra chứng cứ chứng minh Bạch Linh không phải mẹ đẻ của Cổ Thừa Viễn.

Đương nhiên, Cổ Thừa Viễn được phán quyết giao cho Cổ Chí.

Cứ như thế, Bạch Linh và Cổ Thừa Viễn bị ngăn cách.

Sau đó, mỗi một lần Bạch Linh gặp Cổ Thừa Viễn là một lần nhìn thấy trên người anh ta có những vết thương cả cũ cả mới, mỗi một lần đều khiến bà đau xót không thôi.

Nhưng bà bất lực.

Cổ Chí thậm chí còn cho rằng, Bạch Linh rời khỏi ông ta đều do lỗi của Cổ Thừa Viễn, cứ hai ba ngày ông ta lại đánh chửi Cổ Thừa Viễn.

Thậm chí có một lần, Cổ Chí dìm đầu Cổ Thừa Viễn vào trong nước, khi Cổ Thừa Viễn không thở được nữa mới buông tay.

“Mẹ biết Thừa Viễn rất khổ, nhưng mẹ chưa từng nghĩ rằng Thừa Viễn sẽ hận mẹ như thế.” Bạch Linh lẩm bẩm: “Mẹ còn chưa từng nghĩ rằng, chuyện đó là một sự bỏ rơi đầy tàn khốc với Thừa Viễn. Càng không ngờ rằng thằng bé sẽ trút nỗi hận lên người con.”

“Không có việc gì, mẹ, đều đã qua rồi.” Du Nhiên nhẹ giọng nói: “Đều đã qua rồi.”

Sau khi mọi việc kết thúc, Du Nhiên và Tiểu Tân trở về trường.

Trên xe, Du Nhiên một mực im lặng, giống như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại giống như không nghĩ đến bất cứ chuyện gì.

Khi xe tới khu náo nhiệt, Tiểu Tân bỗng bảo l
<<1 ... 4849505152 ... 58>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
890/890