Tiểu thuyết Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi-full
Lượt xem : |
không?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên chỉ có thể cầu xin tha thứ, lúc này Khuất Vân mới buông cô ra.
Bởi vậy, chủ đề câu chuyện lại lại chuyển sang một cái khác.
“Vân à, anh…”
“Xưng hô như vậy khiến tôi có loại khát vọng muốn ném em ra từ cửa sổ.”
“Vậy đổi cái khác, Vân Vân à, anh… Được rồi, em không gọi nữa, đừng ném em!!!”
[*Toát mồ hôi* Mình hay gọi bạn ấy là Vân Vân = ="">
Từ trước cửa sổ, Du Nhiên dùng tứ chi bò về, tiếp tục dựa vào lòng Khuất Vân: “Khuất Vân, anh từng thích ai chưa?”
“Tôi nhớ em đã từng hỏi vấn đề này.”
“Nhưng anh chưa chịu trả lời mà.”
“Vậy em nghĩ bây giờ tôi sẽ trả lời hay sao?”
“…”
Du Nhiên để cằm lên ngực Khuất Vân, ngón tay sờ dọc từ trán anh xuống phía dưới, chơi đùa với cái mũi của anh.
“Em chỉ muốn biết, dáng vẻ khi anh yêu cuồng nhiệt là như thế nào.”
“Vì sao lại có suy nghĩ này?”
“Bởi vì cho đến nay anh đều tỏ vẻ đối phó được với bất cứ chuyện gì, giống như không quan tâm đến bất cứ ai… Em thật sự rất muốn biết, khi anh kích động sẽ như thế nào.”
“Hiểu, cũng giống như tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh của em.”
“Đừng đánh trống lảng, mau trả lời đi, rốt cuộc anh đã từng chủ động theo đuổi con gái hay chưa?”
“Có lẽ đã từng, cũng có lẽ chưa.”
“Anh thật không biết tích đức, em sẽ không ghen đâu, nói đi mà.”
“Quá khứ, rất quan trọng sao?”
“Dù sao em cũng muốn hiểu về anh hơn, nói mau, nói mau!”
“Cũng coi như… đã từng đi?”
“Chuyện khi nào, bề ngoài cô ấy thế nào? Là A hay D? Kiểu mạnh mẽ hay thục nữ? Tính cách phóng khoáng hay lạnh lùng?”
“Tôi nhớ em nói mình sẽ không uống giấm chua.”
“Em đâu có uống.”
“Vậy bàn tay đang bóp cổ tôi là thế nào đây?”
“… Được, đợi lát nữa mới bóp, nói em biết, cô ấy có đẹp không? Mà thôi, coi như em chưa hỏi, anh lúc nào cũng rất kén chọn, bạn gái không phải đại mỹ nữ là không được, nhìn em là biết.”
“Du Nhiên… Đừng ép tôi nói ra những lời làm tổn thương em.”
“Vậy anh câm miệng đi.”
“… Được.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“…”
“Sau đó?”
“…”
“Em hỏi anh, sau đó hai người thế nào? Vì sao không trả lời?”
“Không phải em bảo tôi câm miệng sao?”
“… Nói mau, sau đó hai người thế nào?”
“Không phải chuyện gì cũng có sau đó.” Khuất Vân dùng những lời này để kết thúc.
Tuy chỉ hỏi cho biết, tuy sẽ không uống giấm, tuy vẫn biết trong cuộc đời một người đàn ông như Khuất Vân không thể chỉ có một mình cô, nhưng nghe được sự tồn tại của cô gái kia, trong lòng Du Nhiên vẫn rất khó chịu.
Nhưng cô không muốn bị Khuất Vân nhìn thấy vẻ nhỏ mọn của bản thân, vì vậy hôm nay Du Nhiên quyết định không tới nhà anh.
Ăn cơm tối xong, Du Nhiên cầm sách định tới phòng tự học, khu phòng học và khu phòng ngủ cách nhau một sân bóng rổ, để tiết kiệm thời gian, Du Nhiên đi đường tắt, băng qua sân bóng rổ.
Đang đi được nửa đường, Du Nhiên bỗng cảm giác được một loại ám khí nào đó đang dùng tốc độ ánh sáng bắn về phía đầu mình, cô vội vàng nghiêng người.
Một tiếng “bộp” vang lên, một quả bóng rổ đập đúng vào nơi cô vừa mới đứng, lực đạo này dường như có thể đánh nát một hòn đá, nếu vừa rồi Du Nhiên chậm một chút, nhất định sẽ bị đập chấn thương sọ não.
Đây nhất định là một cuộc tập kích kinh khủng có kế hoạch, có tổ chức, Du Nhiên buồn bực, cô là người theo chủ nghĩa hòa bình, kẻ thù duy nhất là Khuất Vân cũng hóa từ kẻ địch thành bạn trai, trong trường này còn ai như có thâm thù đại hận với cô như vậy?
Dưới lực đàn hồi, “vô địch đoạt mệnh cầu” nảy lại theo quỹ đạo vừa rồi của nó, trở lại bên chân chủ nhân.
Ánh mắt Du Nhiên đuổi theo hung khí này, quay đầu, dưới ánh trời chiều làm nền, cô nhìn thấy một đôi lông mày đen dày đang nhíu chặt lại.
Du Nhiên gật đầu, đúng rồi, quên mất Tiểu Tân.
Tuy đã là cuối thu, nhưng Long Tường vẫn mặc một bộ quần áo bóng rổ rộng thùng thình, hai chân mở rộng, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt non choẹt màu lúa mạch, kiêu ngạo không để đâu cho hết, cũng u ám như không nhìn thấy ngày mai.
“Thật là, xin lỗi, lần sau tôi sẽ canh thời gian chuẩn hơn một chút.” Lời nói bay ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng trắng bóc của Long Tường, cứng như bi sắt.
Những người bên cạnh không tập bóng nữa mà len lén nhìn về phía đôi oan gia này.
Từ vụ sân khấu kịch lần trước, sau khi Long Tường thổ lộ với Lý Du Nhiên trước mặt mọi người, đôi oan gia này không còn động tĩnh gì, ai ngờ hôm nay lại khai chiến.
Quần chúng cầm hạt dưa, băng ghế ra, bỗng cảm thấy thế giới thật đẹp.
“Tiểu Tân, cậu cần gì phải yêu quá hóa hận như thế?” Du Nhiên thở dài.
Quần chúng hiểu ra: thì ra là yêu quá hóa hận.
Thấy sự thù địch của mình lại bị Du Nhiên có ý xuyên tạc, Long Tường bạo phát, ánh mắt trầm xuống, nhặt quả bóng lên, dùng sức lực lớn hơn nữa, ném về phía Du Nhiên.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, tế bào vận động của Du Nhiên vẫn không tệ, dùng một tư thế kinh điển trong “Ma trận”* để tránh được một cú trí mạng.
*Tư thế kinh điển trong ma trận:
=))))))))))))))))))))
“Tiểu Tân, tôi hiểu suy nghĩ trong lòng cậu: không chiếm được thì đạp đổ.” Du Nhiên thở dài lần thứ hai.
Quần chúng lần thứ hai hiểu ra: thì ra là vậy, không chiếm được thì đạp đổ.
Khi tâm tình bốc lửa đến mức sôi ùng ục, Long Tường ném quả bóng xuống, khóe miệng nhếch lên, nặn ra một nụ cười quỷ quái: “Đúng, hôm nay, dù có chết tôi cũng phải đạp đổ cô.”
Nói xong, Long Tường lùi về phía sau đạp đạp đất mấy cái, giống một động tác lấy đà, như Lưu Tường**vượt chướng ngại vật, vọt tới chỗ Du Nhiên.
**Lưu Tường: vận động viên chạy vượt chướng ngại vật nổi tiếng của Trung Quốc.
Sát khí này tạo thành một vũ trụ nhỏ dữ dội, trong vòng bán kính ba mét, không có bất cứ vật gì có thể sống sót.
Du Nhiên nghĩ thầm không tốt, nhanh chân bỏ chạy.
Vì vậy, hai người bắt đầu trình diễn đường đua sinh tử ngay trong trường.
Trên con đường lớn trong vườn trường, một làn khói bụi nổi lên cuồn cuộn, ở trung tâm, là một Long Tường mặt đầy sát khí và một Du Nhiên cuống cuồng tìm đường đào tẩu.
Dù sao cũng là quán quân 800 mét nữ, công phu chạy trốn của Du Nhiên cũng không tệ, Long Tường không thể đuổi kịp cô ngay lập tức được.
Hai người xuất phát từ sân bóng rổ, qua dãy phòng học thứ nhất, một tòa nhà tổng hợp, một sân bóng, một ký túc xá cho công nhân viên chức, một trung tâm hoạt động dành cho sinh viên, cuối cùng đến cạnh sân tennis.
Một đường này, bị rất nhiều bạn học trong trường nhìn thấy, cũng trở thành tiết mục giải trí sau giờ cơm tối.
Xét đến việc Du Nhiên vừa bị đuổi vừa hô to: “Chúng ta không có khả năng đâu, tha cho tôi đi, tôi chỉ là một cô gái trong sáng thuần khiết thôi”, bởi vậy, mọi người đếu nhất trí nhận định, Long Tường im hơi lặng tiếng hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi lửa tình, giống như Lamborghini vừa thay dầu, sống chết lăn về phía Du Nhiên.
Đêm đó, trên diễn đàn của trường, bài viết “Long Tường điên cuồng theo đuổi Lý Du Nhiên” hot chưa từng có trong lịch sử, trong đó, còn có người nhiều chuyện chụp lại ảnh hai đương sự. Trong ảnh, Long Tường mắt bắn ra sát khí bị người ta giải thích thành yêu thương dào dạt, Du Nhiên hoảng sợ, nhếch nhác bị giải thích thành xấu hổ đỏ mặt.
Đương nhiên, tất cả, đều để nói sau.
Lập tức, Du Nhiên đã bị đuổi tới cạnh sân tennis, trong lòng càng thêm lo lắng – ở đây người qua lại thưa thớt, nếu bị Tiểu Tân phanh thây, băm nhỏ rắc vào bồn hoa làm phân bón thì ngay cả một nhân chứng cũng không có.
Sát khí lạnh thấu xương phía sau ngày một gần, trong lòng Du Nhiên cũng toát mồ hôi.
Mà lúc này, Long Tường chỉ còn cách Du Nhiên hai mét, vì vậy, lông mày cậu ta dựng thẳng lên, như đại bàng muốn giương cánh, cắm đầu chạy tới vì đại nghiệp báo thù.
Tay cậu ta giơ lên, một quả bóng, mang theo ngọn lửa nóng hơn lửa địa ngục, ném về phía chân Du Nhiên.
Lần này, Du Nhiên không tránh được, ngã lăn ra đất, nhất thời không cách nào đứng lên được, đành phải ôm đầu gối, trợn mắt nhìn Long Tường tới gần.
“Tiểu Tân, không biết cậu đã nghe câu này chưa?” Du Nhiên cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất.
Long Tường không nói gì, giống như không nghe thấy, chỉ ngồi xổm xuống, nhặt quả bóng lên.
“Câu đó là, xúc động là ma quỷ, thật sự, cậu lúc này chính là bị ma xui quỷ khiến, tất cả những gì cậu làm, đều là sai. Tiểu Tân, tỉnh táo lại, hít thở sâu theo tôi, tới đây, để đàn chị đây dạy cậu, một… hai… ba, hít vào, bốn năm sáu, thở ra.” Du Nhiên tiếp tục khuyên bảo.
Long Tường giơ cao quả bóng lên.
“Tiểu Tân, giết người là phạm pháp, hơn nữa cậu đã qua mười tám tuổi, một mạng phải đền một mạng, không có lời đâu. Nếu tôi chết, sau này cậu sẽ phải ở trong trại giam cả đời, mặt mũi cậu nhỏ nhắn thế này, chắc chắn sẽ khiến mấy đại ca trong tù hứng thú, đến lúc đó, cho dù có vạn thọ vô cương, dù có bao nhiêu lọ dầu bôi trơn cũng không cứu được cậu đâu. Tiểu Tân, cậu phải nghĩ cho kỹ nha!!!” Du Nhiên tận tình khuyên bảo, mồ hôi rơi như mưa.
Từ góc độ của Du Nhiên nhìn lên, dáng người Long Tường thật cao lớn, mỗi một đường cong trên cơ thể đều ẩn chứa sự nguy hiểm.
“Lý Du Nhiên.” Long Tường gằn từng câu từng chữ: “Cô xuống địa ngục đi.”
Nói xong, Long Tường ném quả bóng trên tay, mang theo cả gió rít rách da, hướng về đầu Du Nhiên.
Vì chân đau nên Du Nhiên không còn sức để tránh, lúc này đành phải chậm rãi nhắm mắt, chờ chính mình bị đập bẹp.
Quả bóng, gào thét bắn về phía mặt Du Nhiên. Trong lòng Du Nhiên tràn đầy tuyệt vọng – hủy dung, nhất định bị hủy dung rồi.
Ngay khi trái tim Du Nhiên đã bị tuyêt vọng đốt thành tro, một tiếng “bộp” vang lên, quả bóng đập xuống.
Nhưng, không có cảm giác đau, Du Nhiên trợn mắt, nhìn thấy một bàn tay che trước mặt.
Một bàn tay, vững vàng đón được quả bóng rổ giết người kia.
Bàn tay kia, là bàn tay như ngọc mà Du Nhiên quen thuộc nhất, là bàn tay như ngọc đã từng khiến cô ngỡ ngàng.
Khuất Vân!!!
Trong nháy mắt, Du Nhiên nghĩ, mình là công chúa được hoàng tử giải cứu trong truyện cổ tích.
Khuất Vân ném quả bóng xuống đất, đập xuống đất từng cái một, bàn tay kia, dưới ánh trời chiều yếu ớt tỏa ra thứ ánh sáng trong suốt, giống như có ma lực, có thể khống chế bất cứ thứ gì trong lòng bàn tay.
Du Nhiên thấy, quả bóng vừa rồi còn hung ác nay đã giống một con cừu nhỏ, tùy ý Khuất Vân chơi đùa.
“Bạn học với nhau, không phải nên ở chung hòa thuận sao?” Tuy lời này là nói với Long Tường, nhưng Khuất Vân không nhìn cậu ta, mà bước lên trước, đưa tay ra với Du Nhiên.
Du Nhiên cảm động đến ứa nước mắt, con mắt của cô quả nhiên không sai, chàng trai này ngoại trừ đẹp trai, những thứ còn lại cũng tốt không kém.
“Anh nên hỏi cô ta xem cô ta đã làm gì tôi chứ?” Tiểu Tân đen mặt, nhưng cũng đúng thôi, khó khăn lắm mới có thể báo thù lại bị một tên Trình Giảo Kim từ đâu xông ra phá hỏng.
“Bạn học Lý Du Nhiên, bạn có thể trả lời câu hỏi của cậu ấy không?” Khuất Vân hỏi.
“Em, chỉ đùa với cậu ấy một chút thôi.” Du Nhiên việc lớn hóa việc nhỏ.
“Đúng vậy, chỉ là một trò đùa nhỏ thôi, nhưng cũng là trò đùa khiến tôi có đủ lý do để giết cô.” Cặp lông mày đen dày của Long Tường như hai thanh kiếm sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể chém Du Nhiên thành hai mảnh.
“Ngay cả như vậy, cậu cũng không nên đánh một bạn học nữ chứ.” Khuất Vân nói.
“Thứ nhất, tôi không cảm thấy cô ta là con gái, thứ hai, gây ra một chuyện đáng ghê tởm như thế, đừng nói là con gái, cho dù là chuyển giới tôi cũng sẽ không nương tay, thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất…” Long Tường nhíu mày nhìn Khuất Vân, nói: “Con mẹ nó, anh là ai, dựa vào cái gì tôi phải nghe lời anh?”
“Tiểu Tân, anh ấy là giảng viên nhà tôi, cậu còn kiêu ngạo nữa anh ấy sẽ bắt cậu đi học một khóa chính trị tư tưởng!” Du Nhiên có chỗ dựa vững chắc, không còn sợ Long Tường nữa.
“Đồ con gái xấu xa! Cô thật sự cho rằng tôi không dám đánh cô phải không!” Long Tường giận đến cực điểm, vừa nói vừa tiến lên muốn túm áo Du Nhiên.
Nhưng khuỷu tay cậu ta bị một quả bóng rổ đập lên, sức lực rất lớn, đến mức cánh tay
Du Nhiên chỉ có thể cầu xin tha thứ, lúc này Khuất Vân mới buông cô ra.
Bởi vậy, chủ đề câu chuyện lại lại chuyển sang một cái khác.
“Vân à, anh…”
“Xưng hô như vậy khiến tôi có loại khát vọng muốn ném em ra từ cửa sổ.”
“Vậy đổi cái khác, Vân Vân à, anh… Được rồi, em không gọi nữa, đừng ném em!!!”
[*Toát mồ hôi* Mình hay gọi bạn ấy là Vân Vân = ="">
Từ trước cửa sổ, Du Nhiên dùng tứ chi bò về, tiếp tục dựa vào lòng Khuất Vân: “Khuất Vân, anh từng thích ai chưa?”
“Tôi nhớ em đã từng hỏi vấn đề này.”
“Nhưng anh chưa chịu trả lời mà.”
“Vậy em nghĩ bây giờ tôi sẽ trả lời hay sao?”
“…”
Du Nhiên để cằm lên ngực Khuất Vân, ngón tay sờ dọc từ trán anh xuống phía dưới, chơi đùa với cái mũi của anh.
“Em chỉ muốn biết, dáng vẻ khi anh yêu cuồng nhiệt là như thế nào.”
“Vì sao lại có suy nghĩ này?”
“Bởi vì cho đến nay anh đều tỏ vẻ đối phó được với bất cứ chuyện gì, giống như không quan tâm đến bất cứ ai… Em thật sự rất muốn biết, khi anh kích động sẽ như thế nào.”
“Hiểu, cũng giống như tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh của em.”
“Đừng đánh trống lảng, mau trả lời đi, rốt cuộc anh đã từng chủ động theo đuổi con gái hay chưa?”
“Có lẽ đã từng, cũng có lẽ chưa.”
“Anh thật không biết tích đức, em sẽ không ghen đâu, nói đi mà.”
“Quá khứ, rất quan trọng sao?”
“Dù sao em cũng muốn hiểu về anh hơn, nói mau, nói mau!”
“Cũng coi như… đã từng đi?”
“Chuyện khi nào, bề ngoài cô ấy thế nào? Là A hay D? Kiểu mạnh mẽ hay thục nữ? Tính cách phóng khoáng hay lạnh lùng?”
“Tôi nhớ em nói mình sẽ không uống giấm chua.”
“Em đâu có uống.”
“Vậy bàn tay đang bóp cổ tôi là thế nào đây?”
“… Được, đợi lát nữa mới bóp, nói em biết, cô ấy có đẹp không? Mà thôi, coi như em chưa hỏi, anh lúc nào cũng rất kén chọn, bạn gái không phải đại mỹ nữ là không được, nhìn em là biết.”
“Du Nhiên… Đừng ép tôi nói ra những lời làm tổn thương em.”
“Vậy anh câm miệng đi.”
“… Được.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“…”
“Sau đó?”
“…”
“Em hỏi anh, sau đó hai người thế nào? Vì sao không trả lời?”
“Không phải em bảo tôi câm miệng sao?”
“… Nói mau, sau đó hai người thế nào?”
“Không phải chuyện gì cũng có sau đó.” Khuất Vân dùng những lời này để kết thúc.
Tuy chỉ hỏi cho biết, tuy sẽ không uống giấm, tuy vẫn biết trong cuộc đời một người đàn ông như Khuất Vân không thể chỉ có một mình cô, nhưng nghe được sự tồn tại của cô gái kia, trong lòng Du Nhiên vẫn rất khó chịu.
Nhưng cô không muốn bị Khuất Vân nhìn thấy vẻ nhỏ mọn của bản thân, vì vậy hôm nay Du Nhiên quyết định không tới nhà anh.
Ăn cơm tối xong, Du Nhiên cầm sách định tới phòng tự học, khu phòng học và khu phòng ngủ cách nhau một sân bóng rổ, để tiết kiệm thời gian, Du Nhiên đi đường tắt, băng qua sân bóng rổ.
Đang đi được nửa đường, Du Nhiên bỗng cảm giác được một loại ám khí nào đó đang dùng tốc độ ánh sáng bắn về phía đầu mình, cô vội vàng nghiêng người.
Một tiếng “bộp” vang lên, một quả bóng rổ đập đúng vào nơi cô vừa mới đứng, lực đạo này dường như có thể đánh nát một hòn đá, nếu vừa rồi Du Nhiên chậm một chút, nhất định sẽ bị đập chấn thương sọ não.
Đây nhất định là một cuộc tập kích kinh khủng có kế hoạch, có tổ chức, Du Nhiên buồn bực, cô là người theo chủ nghĩa hòa bình, kẻ thù duy nhất là Khuất Vân cũng hóa từ kẻ địch thành bạn trai, trong trường này còn ai như có thâm thù đại hận với cô như vậy?
Dưới lực đàn hồi, “vô địch đoạt mệnh cầu” nảy lại theo quỹ đạo vừa rồi của nó, trở lại bên chân chủ nhân.
Ánh mắt Du Nhiên đuổi theo hung khí này, quay đầu, dưới ánh trời chiều làm nền, cô nhìn thấy một đôi lông mày đen dày đang nhíu chặt lại.
Du Nhiên gật đầu, đúng rồi, quên mất Tiểu Tân.
Tuy đã là cuối thu, nhưng Long Tường vẫn mặc một bộ quần áo bóng rổ rộng thùng thình, hai chân mở rộng, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt non choẹt màu lúa mạch, kiêu ngạo không để đâu cho hết, cũng u ám như không nhìn thấy ngày mai.
“Thật là, xin lỗi, lần sau tôi sẽ canh thời gian chuẩn hơn một chút.” Lời nói bay ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng trắng bóc của Long Tường, cứng như bi sắt.
Những người bên cạnh không tập bóng nữa mà len lén nhìn về phía đôi oan gia này.
Từ vụ sân khấu kịch lần trước, sau khi Long Tường thổ lộ với Lý Du Nhiên trước mặt mọi người, đôi oan gia này không còn động tĩnh gì, ai ngờ hôm nay lại khai chiến.
Quần chúng cầm hạt dưa, băng ghế ra, bỗng cảm thấy thế giới thật đẹp.
“Tiểu Tân, cậu cần gì phải yêu quá hóa hận như thế?” Du Nhiên thở dài.
Quần chúng hiểu ra: thì ra là yêu quá hóa hận.
Thấy sự thù địch của mình lại bị Du Nhiên có ý xuyên tạc, Long Tường bạo phát, ánh mắt trầm xuống, nhặt quả bóng lên, dùng sức lực lớn hơn nữa, ném về phía Du Nhiên.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, tế bào vận động của Du Nhiên vẫn không tệ, dùng một tư thế kinh điển trong “Ma trận”* để tránh được một cú trí mạng.
*Tư thế kinh điển trong ma trận:
=))))))))))))))))))))
“Tiểu Tân, tôi hiểu suy nghĩ trong lòng cậu: không chiếm được thì đạp đổ.” Du Nhiên thở dài lần thứ hai.
Quần chúng lần thứ hai hiểu ra: thì ra là vậy, không chiếm được thì đạp đổ.
Khi tâm tình bốc lửa đến mức sôi ùng ục, Long Tường ném quả bóng xuống, khóe miệng nhếch lên, nặn ra một nụ cười quỷ quái: “Đúng, hôm nay, dù có chết tôi cũng phải đạp đổ cô.”
Nói xong, Long Tường lùi về phía sau đạp đạp đất mấy cái, giống một động tác lấy đà, như Lưu Tường**vượt chướng ngại vật, vọt tới chỗ Du Nhiên.
**Lưu Tường: vận động viên chạy vượt chướng ngại vật nổi tiếng của Trung Quốc.
Sát khí này tạo thành một vũ trụ nhỏ dữ dội, trong vòng bán kính ba mét, không có bất cứ vật gì có thể sống sót.
Du Nhiên nghĩ thầm không tốt, nhanh chân bỏ chạy.
Vì vậy, hai người bắt đầu trình diễn đường đua sinh tử ngay trong trường.
Trên con đường lớn trong vườn trường, một làn khói bụi nổi lên cuồn cuộn, ở trung tâm, là một Long Tường mặt đầy sát khí và một Du Nhiên cuống cuồng tìm đường đào tẩu.
Dù sao cũng là quán quân 800 mét nữ, công phu chạy trốn của Du Nhiên cũng không tệ, Long Tường không thể đuổi kịp cô ngay lập tức được.
Hai người xuất phát từ sân bóng rổ, qua dãy phòng học thứ nhất, một tòa nhà tổng hợp, một sân bóng, một ký túc xá cho công nhân viên chức, một trung tâm hoạt động dành cho sinh viên, cuối cùng đến cạnh sân tennis.
Một đường này, bị rất nhiều bạn học trong trường nhìn thấy, cũng trở thành tiết mục giải trí sau giờ cơm tối.
Xét đến việc Du Nhiên vừa bị đuổi vừa hô to: “Chúng ta không có khả năng đâu, tha cho tôi đi, tôi chỉ là một cô gái trong sáng thuần khiết thôi”, bởi vậy, mọi người đếu nhất trí nhận định, Long Tường im hơi lặng tiếng hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi lửa tình, giống như Lamborghini vừa thay dầu, sống chết lăn về phía Du Nhiên.
Đêm đó, trên diễn đàn của trường, bài viết “Long Tường điên cuồng theo đuổi Lý Du Nhiên” hot chưa từng có trong lịch sử, trong đó, còn có người nhiều chuyện chụp lại ảnh hai đương sự. Trong ảnh, Long Tường mắt bắn ra sát khí bị người ta giải thích thành yêu thương dào dạt, Du Nhiên hoảng sợ, nhếch nhác bị giải thích thành xấu hổ đỏ mặt.
Đương nhiên, tất cả, đều để nói sau.
Lập tức, Du Nhiên đã bị đuổi tới cạnh sân tennis, trong lòng càng thêm lo lắng – ở đây người qua lại thưa thớt, nếu bị Tiểu Tân phanh thây, băm nhỏ rắc vào bồn hoa làm phân bón thì ngay cả một nhân chứng cũng không có.
Sát khí lạnh thấu xương phía sau ngày một gần, trong lòng Du Nhiên cũng toát mồ hôi.
Mà lúc này, Long Tường chỉ còn cách Du Nhiên hai mét, vì vậy, lông mày cậu ta dựng thẳng lên, như đại bàng muốn giương cánh, cắm đầu chạy tới vì đại nghiệp báo thù.
Tay cậu ta giơ lên, một quả bóng, mang theo ngọn lửa nóng hơn lửa địa ngục, ném về phía chân Du Nhiên.
Lần này, Du Nhiên không tránh được, ngã lăn ra đất, nhất thời không cách nào đứng lên được, đành phải ôm đầu gối, trợn mắt nhìn Long Tường tới gần.
“Tiểu Tân, không biết cậu đã nghe câu này chưa?” Du Nhiên cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất.
Long Tường không nói gì, giống như không nghe thấy, chỉ ngồi xổm xuống, nhặt quả bóng lên.
“Câu đó là, xúc động là ma quỷ, thật sự, cậu lúc này chính là bị ma xui quỷ khiến, tất cả những gì cậu làm, đều là sai. Tiểu Tân, tỉnh táo lại, hít thở sâu theo tôi, tới đây, để đàn chị đây dạy cậu, một… hai… ba, hít vào, bốn năm sáu, thở ra.” Du Nhiên tiếp tục khuyên bảo.
Long Tường giơ cao quả bóng lên.
“Tiểu Tân, giết người là phạm pháp, hơn nữa cậu đã qua mười tám tuổi, một mạng phải đền một mạng, không có lời đâu. Nếu tôi chết, sau này cậu sẽ phải ở trong trại giam cả đời, mặt mũi cậu nhỏ nhắn thế này, chắc chắn sẽ khiến mấy đại ca trong tù hứng thú, đến lúc đó, cho dù có vạn thọ vô cương, dù có bao nhiêu lọ dầu bôi trơn cũng không cứu được cậu đâu. Tiểu Tân, cậu phải nghĩ cho kỹ nha!!!” Du Nhiên tận tình khuyên bảo, mồ hôi rơi như mưa.
Từ góc độ của Du Nhiên nhìn lên, dáng người Long Tường thật cao lớn, mỗi một đường cong trên cơ thể đều ẩn chứa sự nguy hiểm.
“Lý Du Nhiên.” Long Tường gằn từng câu từng chữ: “Cô xuống địa ngục đi.”
Nói xong, Long Tường ném quả bóng trên tay, mang theo cả gió rít rách da, hướng về đầu Du Nhiên.
Vì chân đau nên Du Nhiên không còn sức để tránh, lúc này đành phải chậm rãi nhắm mắt, chờ chính mình bị đập bẹp.
Quả bóng, gào thét bắn về phía mặt Du Nhiên. Trong lòng Du Nhiên tràn đầy tuyệt vọng – hủy dung, nhất định bị hủy dung rồi.
Ngay khi trái tim Du Nhiên đã bị tuyêt vọng đốt thành tro, một tiếng “bộp” vang lên, quả bóng đập xuống.
Nhưng, không có cảm giác đau, Du Nhiên trợn mắt, nhìn thấy một bàn tay che trước mặt.
Một bàn tay, vững vàng đón được quả bóng rổ giết người kia.
Bàn tay kia, là bàn tay như ngọc mà Du Nhiên quen thuộc nhất, là bàn tay như ngọc đã từng khiến cô ngỡ ngàng.
Khuất Vân!!!
Trong nháy mắt, Du Nhiên nghĩ, mình là công chúa được hoàng tử giải cứu trong truyện cổ tích.
Khuất Vân ném quả bóng xuống đất, đập xuống đất từng cái một, bàn tay kia, dưới ánh trời chiều yếu ớt tỏa ra thứ ánh sáng trong suốt, giống như có ma lực, có thể khống chế bất cứ thứ gì trong lòng bàn tay.
Du Nhiên thấy, quả bóng vừa rồi còn hung ác nay đã giống một con cừu nhỏ, tùy ý Khuất Vân chơi đùa.
“Bạn học với nhau, không phải nên ở chung hòa thuận sao?” Tuy lời này là nói với Long Tường, nhưng Khuất Vân không nhìn cậu ta, mà bước lên trước, đưa tay ra với Du Nhiên.
Du Nhiên cảm động đến ứa nước mắt, con mắt của cô quả nhiên không sai, chàng trai này ngoại trừ đẹp trai, những thứ còn lại cũng tốt không kém.
“Anh nên hỏi cô ta xem cô ta đã làm gì tôi chứ?” Tiểu Tân đen mặt, nhưng cũng đúng thôi, khó khăn lắm mới có thể báo thù lại bị một tên Trình Giảo Kim từ đâu xông ra phá hỏng.
“Bạn học Lý Du Nhiên, bạn có thể trả lời câu hỏi của cậu ấy không?” Khuất Vân hỏi.
“Em, chỉ đùa với cậu ấy một chút thôi.” Du Nhiên việc lớn hóa việc nhỏ.
“Đúng vậy, chỉ là một trò đùa nhỏ thôi, nhưng cũng là trò đùa khiến tôi có đủ lý do để giết cô.” Cặp lông mày đen dày của Long Tường như hai thanh kiếm sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể chém Du Nhiên thành hai mảnh.
“Ngay cả như vậy, cậu cũng không nên đánh một bạn học nữ chứ.” Khuất Vân nói.
“Thứ nhất, tôi không cảm thấy cô ta là con gái, thứ hai, gây ra một chuyện đáng ghê tởm như thế, đừng nói là con gái, cho dù là chuyển giới tôi cũng sẽ không nương tay, thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất…” Long Tường nhíu mày nhìn Khuất Vân, nói: “Con mẹ nó, anh là ai, dựa vào cái gì tôi phải nghe lời anh?”
“Tiểu Tân, anh ấy là giảng viên nhà tôi, cậu còn kiêu ngạo nữa anh ấy sẽ bắt cậu đi học một khóa chính trị tư tưởng!” Du Nhiên có chỗ dựa vững chắc, không còn sợ Long Tường nữa.
“Đồ con gái xấu xa! Cô thật sự cho rằng tôi không dám đánh cô phải không!” Long Tường giận đến cực điểm, vừa nói vừa tiến lên muốn túm áo Du Nhiên.
Nhưng khuỷu tay cậu ta bị một quả bóng rổ đập lên, sức lực rất lớn, đến mức cánh tay
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
2214/7293