Tiểu thuyết Cặp Đôi Trời Định-full
Lượt xem : |
hết lại là chuyện khác à nha, lúc này nhìn thấy rõ ràng dấu hiệu của bệnh điên, nàng mà bước qua đó là tự tìm cái chết.
“Cô mau gọi tên của ngài ấy đi! Ngài ấy không nghe được tiếng của bất kỳ ai, nhưng nhất định có thể nghe thấy tiếng của cô!” Tư Lan tiếp tục thúc giục, không buông tha cho nàng.
Ặc, kêu chàng qua đây, sau đó chờ chàng vung đao chém hai người bọn họ thành thịt băm sao?
Tân Mi khó xử nhìn y: “Ngươi … Ngươi bị Triệu quan nhân ám nặng rồi phải không?”
Tư Lan bất chợt cảm thấy như bị sét đánh ầm ầm trên đỉnh đầu, cả người cứng ngắc lại.
“Lần này, nếu thức tỉnh thành công, coi như thiếu gia đã vượt qua biến kiếp thuận lợi!”
Không biết từ lúc nào, Lệ Diêm đã đứng trên tảng đá, trong lòng chan chứa vui sướng mở miệng.
Tân Mi ngẩng đầu nhìn thấy y: “Sao ngươi cũng trốn ở đây?! Không xông ra ngăn cản chàng giết người lung tung sao?”
Lệ Diêm hơi sửng sốt: “Thiếu gia đang thức tỉnh, sao tại hạ có bản lĩnh ngăn cản được chứ. Thiếu gia muốn giết ít thì sẽ giết ít, muốn giết tất cả cũng không ai ngăn được nữa là.”
“Những người chàng giết cũng có người của hoàng thượng mà!Không phải các ngươi làm việc cho hoàng đế sao?”
Trên mặt Lệ Diêm chợt trở nên lạnh lùng, khắc nghiệt: “Chiến quỷ ngoại trừ Thần tộc, sẽ không bao giờ nguyện trung thành với bất kỳ ai.”
… Chỉ có điều nếu hắn giết hết người ở đây thì sau đó sẽ giết luôn bọn họ sao?
Tân Mi chỉ cảm thấy tim đập ầm ầm, lặng lẽ nhoài người ra nhìn, Lục Thiên Kiều đã cách nàng nàng rất xa, từ đầu đến chân đều thấm đẫm máu tươi — máu của người khác.
Rất nhiều người vây xung quanh hắn, nhưng không ai dám tới gần, ai nấy đều hoảng sợ lại trầm mặc nhìn hắn tru lên vô cùng thê lương, giống như đang chịu đựng sự đau đớn vô cùng khủng khiếp. Yểm Nguyệt trường đao bị hắn nắm chặt trong tay, bởi vì chém giết quá nhiều người mà mỗi lưỡi đao chém xuống đều bổ mạnh trên mặt đất, mỗi lần bổ xuống đều tạo ra một cái hố sâu hẹp dài.
Bây giờ chàng … Đang rất đau đớn phải không?
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Bộ dạng này của Lục Thiên Kiều nàng chưa từng gặp qua, hoàn toàn không thể tới gần, chỉ có bản năng điên cuồng giết chóc của Chiến quỷ. Chẳng lẽ … Nàng thực sự phải làm như Tư Lan nói, mặc kệ cục diện kinh thiên động địa này nhào lên ôm lấy chàng, sau đó dùng giọng nói như chim quyên của mình không ngừng gọi tên Lục Thiên Kiều?
… Ọc, buồn nôn quá, hay là thôi đi.
Yểm Nguyệt trường đao bỗng nhiên giơ lên cao, Lục Thiên Kiều làm động tác chuẩn bị phóng đao, mục tiêu là — lều trại trên đỉnh núi Bạch ở xa xa! Hình như là lều trại của thủ lĩnh nông binh Võ Sảng?
Thanh trường đao nhuộm đẫm màu đỏ tươi bay khỏi tay hắn, phát ra tiếng rít cực kỳ sắc nhọn đến chói tai, giống như một ngôi sao màu đỏ phóng vụt qua trên bầu trời. Giống hệt như lần trước giết con hổ yêu, dường như biến thành một thanh trường đao ẩn chứa sự sống mãnh liệt, nó bay lượn cao thấp vòng quanh lều trại, trong chớp mắt đã xé cái lều tan nát thành những mảnh nhỏ bay tứ tung khắp nơi, ngoài những mảnh vụn của lều trại còn có những mảnh máu thịt nát bấy, có lẽ là của người ở trong đó.
“Thường Thắng vương! Là Thường Thắng vương!”
Nông binh bắt đầu xao động, tất cả mọi người đều biết rõ, người trong lều trại là em trai của Võ Sảng, tự phong là Thường Thắng vương, võ nghệ cao cường. Thủ lĩnh thứ hai của nông binh, bị giết mà không nói được nửa lời, đối với bọn họ là sự đả kích vô cùng to lớn, kể cả Võ Sảng cũng sửng sốt đến cứng đơ người ra một lúc lâu, mới vừa đột nhiên hoàn hồn lại, thúc ngựa quay đầu bỏ chạy: “Rút lui! Hôm nay, tạm thời lui lại!”
Sĩ khí sụp đổ, nông binh tan tác như bầy ong vỡ tổ, rút lui ra xa ba mươi dặm. Mồng 6 tháng 8, trận chiến ở quan ải Gia Bình, quan binh giành được một trận thắng nho nhỏ.
Tướng quân Bạch Tông Anh cưỡi ngựa chạy tới, sắc mặt phức tạp, Lục Thiên Kiều im lặng đứng yên tại chỗ, không gào rú cũng không giết người nữa, lại biến thành một tảng đá vô tri vô giác, ngước khuôn mặt nhuộm đầy máu tươi và đôi mắt trống rỗng nhìn lên trời.
“Phiêu kỵ tướng quân…”
Bạch Tông Anh mới nói được bốn chữ, Lục Thiên Kiều bỗng nhiên vung đao về phía lão, phó tướng trung thành bên cạnh Bạch Tông Anh lập tức xông lên phía trước ngăn cản, bị một đao của hắn chém thành hai nửa, kêu lên thảm thiết, rơi xuống đất.
“Ngài… Ngài muốn làm gì?!” Bạch Tông Anh hoảng sợ té từ trên ngựa xuống, vừa bò vừa chạy trốn về phía sau.
Thanh trường đao lại giơ lên một lần nữa, lần này là nhắm ngay vào bản mặt béo ị của lão.
“Lục Thiên Kiều!”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một cô nương trẻ tuổi, cánh tay cầm trường đao đang giơ lên của Lục Thiên Kiều chợt khựng lại.
Trước mắt bao nhiêu người, Tân Mi ôm một tảng đá lớn trên mặt đất lên, dùng sức ném về phía hắn: “Chàng không nên tiếp tục phát điên nữa!”
“Bịch”, tảng đá lớn đập vô cùng chuẩn xác vào ót của phiêu kỵ tướng quân đang phát điên, thanh trường đao trên tay rơi xuống, hắn ngã lăn ra mặt đất.
“Cô làm gì vậy?!” Tư Lan thiếu điều muốn ngất theo.
“À, ta chỉ muốn làm cho chàng im lặng một chút…” Tân Mi hiếm khi cảm thấy chột dạ.
Bây giờ hắn đã thực sự im lặng, im lặng một cách lạ thường luôn, bởi vì hắn lăn đùng ra ngất rồi còn đâu.
Chương 25: Tuẫn táng (IV)
Lục Thiên Kiều ngất xỉu sau đó không tỉnh lại.
Tư Lan và Lệ Diêm nhìn nàng với ánh mắt hình viên đạn, khiến nàng cảm thấy mình giống như chết đi sống lại nhiều lần…
Thế là đêm đó, trong vòng mười sáu năm, lần đầu tiên Tân Mi — gặp ác mộng.
Nàng mơ thấy mình bị một đám Chiến quỷ lôi đi tuẫn táng, ném nàng vào trong quan tài bằng đá lạnh như băng, nằm sóng vai với Lục Thiên Kiều đã chết, cả người hắn vừa lạnh vừa cứng ngắc.
Nàng nhớ rõ là mình đã dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân người quen thuộc của hắn, nhưng đầu ngón tay chạm vào không phải là da thịt ấm áp ngày xưa.
Cảm giác lạnh lẽo của xác chết thấm vào trong da thịt, rồi lan vào tận đáy lòng.
Tân Mi hoảng sợ bừng tỉnh, trước mắt nhòe ướt, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống khóe mắt.
Nàng mơ màng ôm chăn ngồi dậy, trong cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, bóp nghẹt khiến nàng thở không nổi. Con người chưa từng biết sợ là gì như nàng lần này lại bị dọa đến mức ngây người lâu thật lâu.
Màn cửa bỗng nhiên bị người khác xốc mạnh lên, Tư Lan bước vào với sắc mặt xám trắng: “Chạy mau! Tướng quân … Mẹ của tướng quân đến.”
… Là tới tìm nàng tính sổ sao? Tân Mi chưa từng bị đe dọa tinh thần, thế mà chỉ với một lần này thôi đã cảm thấy ruột gan rối bời như tơ vò. Nhắc đến mới nói, bản lãnh của Lục Thiên Kiều vốn rất cao, chắc sẽ không bị cục đá của nàng tặng cho mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Nàng vội vàng rửa mặt, chải đầu, vén tóc, chỉnh sửa lại y phục tươm tất, bước ra khỏi căn lều nhỏ của mình để lần đầu ra mắt mẹ chồng, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa trắng như tuyết dừng trước lều trại của Lục Thiên Kiều.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy mẹ của Lục Thiên Kiều, thật khác xa so với những gì nàng tưởng tượng trước đây.
Lệ Triều Ương mặc y phục trắng như tuyết, im lặng bước từ trên xe xuống, từng đường nét trên khuôn mặt, mái tóc óng ả, và cả thân người đều giống như được xây bằng băng tuyết.
Vốn tưởng rằng tất cả Chiến quỷ đều có đôi mắt màu đỏ, nhưng thì ra không phải vậy. Khi chưa qua hai mươi lăm tuổi thì đôi mắt của Chiến quỷ là màu đỏ, nhưng một khi vượt qua biến kiếp thuận lợi, thì nhìn bề ngoài không hề khác người bình thường, chỉ khi nào sát ý bùng phát thì đôi mắt mới chuyển thành màu đỏ.
Lệ Triều Ương bước vào lều trại, dường như quay đầu lại nhìn nàng một cái, Tân Mi thật sự không dám xác định, bởi vì lòng nàng bây giờ đang như cái mạng nhện, chằng ngược bện xuôi, không thể tập trung được, hệt như bị một màn sương mù che mắt, không nhìn thấy rõ vẻ mặt thực sự của bà ấy.
Đi theo sau Lệ Triều Ương là Lệ Mẫn, đang phóng ánh mắt hung tợn nhìn sang — y còn nhớ rõ chuyện bị nàng dùng phi tiêu bột gạo hạ gục ở hoàng lăng, chuyện này quả thực là một sự sỉ nhục vô cùng lớn trong cuộc đời y.
Trong lòng Tân Mi hơi bất an, ngẩng đầu nhìn Tư Lan đứng bên cạnh, hỏi y: “Ngươi nói… Khụ khụ, có khi nào Lục Thiên Kiều vì bị ta đập một nhát mà không vượt qua được lần biến thân này hay không?”
Tư Lan nghiêm mặt: “Ta không biết.”
“… Ngươi nói một câu kiểu như ‘Không liên quan đến cô’ đi! Bây giờ ta rất lo lắng, rất áy náy, rất đau lòng, rất tuyệt vọng, ngươi có biết hay không!”
“Ta không biết.”
Tân Mi đành phải ngước mặt nhìn về phía lều trại, lo lắng, bồn chồn đến mức nhíu chặt lông mày.
Trong lều, Lệ Diêm cẩn thận đỡ Lục Thiên Kiều đang mê man bất tỉnh đến trước mặt mọi người, chỉ vào cục u sưng vù to tướng sau ót hắn, căm giận nói: “Phu nhân xem này, tướng quân đã bị tảng đá nện trúng chỗ này nên mới ngất đi.”
“Lúc ấy thiếu gia đang bừng bừng, đang điên cuồng, đang hưởng thụ sức mạnh của một Chiến quỷ mới sinh ra trong màn mưa máu đầy trời … Sau đó một tảng đá bay tới, phá nát tất cả, biến mọi chuyện trở về số không!”
Lệ Triều Ương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi bên giường, bàn tay mang bao tay tơ lụa trắng như tuyết, nhẹ nhàng xoa xoa trán của Lục Thiên Kiều.
Cơ thể con trai bà vẫn ấm áp, hơi thở vẫn đều đặn như trước, làn da đã có phản ứng khi bà chạm tay vào, cảm giác ngũ quan đã trở về bình thường, nhưng nó lại ngủ mãi ngủ không tỉnh.
Lệ Diêm vẫn đùng đùng tức giận, bất bình nói: “Tất cả đều do Tân tiểu thư gây chuyện, dùng tảng đá đánh thiếu gia hôn mê!”
Lệ Triều Ương lạnh lùng nhìn y: “Trút giận sang người khác, chứng tỏ ngươi quá non nớt, ấu trĩ. Người của bộ tộc ta sao lại yếu ớt như thế? Chỉ một tảng đá đã có thể giết chết Chiến quỷ, như vậy chết cũng đáng.”
Lệ Diêm im lặng.
“Chuyện ta giao cho ngươi và Lệ Mẫn, các ngươi không làm tốt chuyện nào cả. Đi ra ngoài, trở về sẽ có hình phạt thích đáng.”
Sắc mặt Lệ Diêm tái nhợt bước ra ngoài lều trại.
Lệ Triều Ương lẳng lặng ngồi bên giường rất lâu, bỗng nhiên khẽ cử động, bà cởi bao tay ra, chần chờ, thong thả, thậm chí có phần ngượng ngập, nhẹ nhàng xoa xoa gò má Lục Thiên Kiều.
Từ lúc sinh nó cho tới bây giờ, đúng hai mươi lăm năm, dường như bà chưa bao giờ lặng yên chạm vào đứa con ruột thịt của mình như vậy.
Nhìn thấy con của mình mang khuôn mặt rất giống một người, Lệ Triều Ương đột nhiên lại cảm thấy nhớ nhung da diết. Năm đó, vào lúc chàng chết, cũng lặng yên như vậy, khuôn mặt vùi trong bàn tay bà, lẳng lặng ngừng thở. Mà bây giờ, con trai của bà và người đàn ông đó cũng nằm cùng một tư thế nằm trước mặt bà, bà chợt cảm thấy lại có lại cảm giác đã đánh mất từ lâu, giống như lại chứng kiến người ấy chết một lần nữa.
Đôi mắt đen láy chợt biến thành màu đỏ máu, phát sáng rực lên, không được trút giận sang người khác sao? Thực buồn cười, điều này ngay chính bản thân bà cũng không làm được.
Bà quay đầu lại gọi: “Lệ Mẫn.”
Chiến quỷ đứng bên ngoài lều lập tức hiểu ý, hướng về phía Tân Mi hành lễ, lạnh nhạt nói: “Tân tiểu thư, phu nhân mời.”
… Con dâu xấu rốt cuộc cũng phải gặp cha mẹ chồng.
Tân Mi do dự một chút, cuối cùng cũng vén màn cửa, chậm rãi đi vào.
Đối mặt với nàng là một đôi mắt màu đỏ rực, lạnh lùng như băng, nàng hơi sững sờ nhưng không né tránh, chỉ lẳng lặng nhìn Lệ Triều Ương.
Giống như đã ba thu, rốt cục Lệ Triều Ương cất giọng nhẹ như gió thoảng.
“… Còn một ngày cuối cùng, nếu nó không tỉnh lại thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Tân Mi giữ sự vướng mắc trong lòng đã lâu, cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi bà: “Nguyên nhân là do bị tảng đá đó đập trúng sao?”
Lệ Triều Ương không trả lời vấn đề này.
Rõ ràng là bà ấy đang ngồi, còn nàng đang đứng, một cao một thấp, khoảng cách không hề xa, nhưng Tân Mi lại cảm giác bà ấy đang ở một nơi vô cùng xa xôi, dùng đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm, cao cao tại thượng nhìn xuống nàng đang ở phía dưới.
“Nếu không tỉnh lại thì cũng đồng nghĩa với đã chết. Mộ phần của Thiên Kiều ta đã sớm ra lệnh cho người ở hoàng lăng mở ra, nó rất thích nơi đó phải không?”
… Nó
“Cô mau gọi tên của ngài ấy đi! Ngài ấy không nghe được tiếng của bất kỳ ai, nhưng nhất định có thể nghe thấy tiếng của cô!” Tư Lan tiếp tục thúc giục, không buông tha cho nàng.
Ặc, kêu chàng qua đây, sau đó chờ chàng vung đao chém hai người bọn họ thành thịt băm sao?
Tân Mi khó xử nhìn y: “Ngươi … Ngươi bị Triệu quan nhân ám nặng rồi phải không?”
Tư Lan bất chợt cảm thấy như bị sét đánh ầm ầm trên đỉnh đầu, cả người cứng ngắc lại.
“Lần này, nếu thức tỉnh thành công, coi như thiếu gia đã vượt qua biến kiếp thuận lợi!”
Không biết từ lúc nào, Lệ Diêm đã đứng trên tảng đá, trong lòng chan chứa vui sướng mở miệng.
Tân Mi ngẩng đầu nhìn thấy y: “Sao ngươi cũng trốn ở đây?! Không xông ra ngăn cản chàng giết người lung tung sao?”
Lệ Diêm hơi sửng sốt: “Thiếu gia đang thức tỉnh, sao tại hạ có bản lĩnh ngăn cản được chứ. Thiếu gia muốn giết ít thì sẽ giết ít, muốn giết tất cả cũng không ai ngăn được nữa là.”
“Những người chàng giết cũng có người của hoàng thượng mà!Không phải các ngươi làm việc cho hoàng đế sao?”
Trên mặt Lệ Diêm chợt trở nên lạnh lùng, khắc nghiệt: “Chiến quỷ ngoại trừ Thần tộc, sẽ không bao giờ nguyện trung thành với bất kỳ ai.”
… Chỉ có điều nếu hắn giết hết người ở đây thì sau đó sẽ giết luôn bọn họ sao?
Tân Mi chỉ cảm thấy tim đập ầm ầm, lặng lẽ nhoài người ra nhìn, Lục Thiên Kiều đã cách nàng nàng rất xa, từ đầu đến chân đều thấm đẫm máu tươi — máu của người khác.
Rất nhiều người vây xung quanh hắn, nhưng không ai dám tới gần, ai nấy đều hoảng sợ lại trầm mặc nhìn hắn tru lên vô cùng thê lương, giống như đang chịu đựng sự đau đớn vô cùng khủng khiếp. Yểm Nguyệt trường đao bị hắn nắm chặt trong tay, bởi vì chém giết quá nhiều người mà mỗi lưỡi đao chém xuống đều bổ mạnh trên mặt đất, mỗi lần bổ xuống đều tạo ra một cái hố sâu hẹp dài.
Bây giờ chàng … Đang rất đau đớn phải không?
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Bộ dạng này của Lục Thiên Kiều nàng chưa từng gặp qua, hoàn toàn không thể tới gần, chỉ có bản năng điên cuồng giết chóc của Chiến quỷ. Chẳng lẽ … Nàng thực sự phải làm như Tư Lan nói, mặc kệ cục diện kinh thiên động địa này nhào lên ôm lấy chàng, sau đó dùng giọng nói như chim quyên của mình không ngừng gọi tên Lục Thiên Kiều?
… Ọc, buồn nôn quá, hay là thôi đi.
Yểm Nguyệt trường đao bỗng nhiên giơ lên cao, Lục Thiên Kiều làm động tác chuẩn bị phóng đao, mục tiêu là — lều trại trên đỉnh núi Bạch ở xa xa! Hình như là lều trại của thủ lĩnh nông binh Võ Sảng?
Thanh trường đao nhuộm đẫm màu đỏ tươi bay khỏi tay hắn, phát ra tiếng rít cực kỳ sắc nhọn đến chói tai, giống như một ngôi sao màu đỏ phóng vụt qua trên bầu trời. Giống hệt như lần trước giết con hổ yêu, dường như biến thành một thanh trường đao ẩn chứa sự sống mãnh liệt, nó bay lượn cao thấp vòng quanh lều trại, trong chớp mắt đã xé cái lều tan nát thành những mảnh nhỏ bay tứ tung khắp nơi, ngoài những mảnh vụn của lều trại còn có những mảnh máu thịt nát bấy, có lẽ là của người ở trong đó.
“Thường Thắng vương! Là Thường Thắng vương!”
Nông binh bắt đầu xao động, tất cả mọi người đều biết rõ, người trong lều trại là em trai của Võ Sảng, tự phong là Thường Thắng vương, võ nghệ cao cường. Thủ lĩnh thứ hai của nông binh, bị giết mà không nói được nửa lời, đối với bọn họ là sự đả kích vô cùng to lớn, kể cả Võ Sảng cũng sửng sốt đến cứng đơ người ra một lúc lâu, mới vừa đột nhiên hoàn hồn lại, thúc ngựa quay đầu bỏ chạy: “Rút lui! Hôm nay, tạm thời lui lại!”
Sĩ khí sụp đổ, nông binh tan tác như bầy ong vỡ tổ, rút lui ra xa ba mươi dặm. Mồng 6 tháng 8, trận chiến ở quan ải Gia Bình, quan binh giành được một trận thắng nho nhỏ.
Tướng quân Bạch Tông Anh cưỡi ngựa chạy tới, sắc mặt phức tạp, Lục Thiên Kiều im lặng đứng yên tại chỗ, không gào rú cũng không giết người nữa, lại biến thành một tảng đá vô tri vô giác, ngước khuôn mặt nhuộm đầy máu tươi và đôi mắt trống rỗng nhìn lên trời.
“Phiêu kỵ tướng quân…”
Bạch Tông Anh mới nói được bốn chữ, Lục Thiên Kiều bỗng nhiên vung đao về phía lão, phó tướng trung thành bên cạnh Bạch Tông Anh lập tức xông lên phía trước ngăn cản, bị một đao của hắn chém thành hai nửa, kêu lên thảm thiết, rơi xuống đất.
“Ngài… Ngài muốn làm gì?!” Bạch Tông Anh hoảng sợ té từ trên ngựa xuống, vừa bò vừa chạy trốn về phía sau.
Thanh trường đao lại giơ lên một lần nữa, lần này là nhắm ngay vào bản mặt béo ị của lão.
“Lục Thiên Kiều!”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một cô nương trẻ tuổi, cánh tay cầm trường đao đang giơ lên của Lục Thiên Kiều chợt khựng lại.
Trước mắt bao nhiêu người, Tân Mi ôm một tảng đá lớn trên mặt đất lên, dùng sức ném về phía hắn: “Chàng không nên tiếp tục phát điên nữa!”
“Bịch”, tảng đá lớn đập vô cùng chuẩn xác vào ót của phiêu kỵ tướng quân đang phát điên, thanh trường đao trên tay rơi xuống, hắn ngã lăn ra mặt đất.
“Cô làm gì vậy?!” Tư Lan thiếu điều muốn ngất theo.
“À, ta chỉ muốn làm cho chàng im lặng một chút…” Tân Mi hiếm khi cảm thấy chột dạ.
Bây giờ hắn đã thực sự im lặng, im lặng một cách lạ thường luôn, bởi vì hắn lăn đùng ra ngất rồi còn đâu.
Chương 25: Tuẫn táng (IV)
Lục Thiên Kiều ngất xỉu sau đó không tỉnh lại.
Tư Lan và Lệ Diêm nhìn nàng với ánh mắt hình viên đạn, khiến nàng cảm thấy mình giống như chết đi sống lại nhiều lần…
Thế là đêm đó, trong vòng mười sáu năm, lần đầu tiên Tân Mi — gặp ác mộng.
Nàng mơ thấy mình bị một đám Chiến quỷ lôi đi tuẫn táng, ném nàng vào trong quan tài bằng đá lạnh như băng, nằm sóng vai với Lục Thiên Kiều đã chết, cả người hắn vừa lạnh vừa cứng ngắc.
Nàng nhớ rõ là mình đã dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân người quen thuộc của hắn, nhưng đầu ngón tay chạm vào không phải là da thịt ấm áp ngày xưa.
Cảm giác lạnh lẽo của xác chết thấm vào trong da thịt, rồi lan vào tận đáy lòng.
Tân Mi hoảng sợ bừng tỉnh, trước mắt nhòe ướt, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống khóe mắt.
Nàng mơ màng ôm chăn ngồi dậy, trong cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, bóp nghẹt khiến nàng thở không nổi. Con người chưa từng biết sợ là gì như nàng lần này lại bị dọa đến mức ngây người lâu thật lâu.
Màn cửa bỗng nhiên bị người khác xốc mạnh lên, Tư Lan bước vào với sắc mặt xám trắng: “Chạy mau! Tướng quân … Mẹ của tướng quân đến.”
… Là tới tìm nàng tính sổ sao? Tân Mi chưa từng bị đe dọa tinh thần, thế mà chỉ với một lần này thôi đã cảm thấy ruột gan rối bời như tơ vò. Nhắc đến mới nói, bản lãnh của Lục Thiên Kiều vốn rất cao, chắc sẽ không bị cục đá của nàng tặng cho mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Nàng vội vàng rửa mặt, chải đầu, vén tóc, chỉnh sửa lại y phục tươm tất, bước ra khỏi căn lều nhỏ của mình để lần đầu ra mắt mẹ chồng, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa trắng như tuyết dừng trước lều trại của Lục Thiên Kiều.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy mẹ của Lục Thiên Kiều, thật khác xa so với những gì nàng tưởng tượng trước đây.
Lệ Triều Ương mặc y phục trắng như tuyết, im lặng bước từ trên xe xuống, từng đường nét trên khuôn mặt, mái tóc óng ả, và cả thân người đều giống như được xây bằng băng tuyết.
Vốn tưởng rằng tất cả Chiến quỷ đều có đôi mắt màu đỏ, nhưng thì ra không phải vậy. Khi chưa qua hai mươi lăm tuổi thì đôi mắt của Chiến quỷ là màu đỏ, nhưng một khi vượt qua biến kiếp thuận lợi, thì nhìn bề ngoài không hề khác người bình thường, chỉ khi nào sát ý bùng phát thì đôi mắt mới chuyển thành màu đỏ.
Lệ Triều Ương bước vào lều trại, dường như quay đầu lại nhìn nàng một cái, Tân Mi thật sự không dám xác định, bởi vì lòng nàng bây giờ đang như cái mạng nhện, chằng ngược bện xuôi, không thể tập trung được, hệt như bị một màn sương mù che mắt, không nhìn thấy rõ vẻ mặt thực sự của bà ấy.
Đi theo sau Lệ Triều Ương là Lệ Mẫn, đang phóng ánh mắt hung tợn nhìn sang — y còn nhớ rõ chuyện bị nàng dùng phi tiêu bột gạo hạ gục ở hoàng lăng, chuyện này quả thực là một sự sỉ nhục vô cùng lớn trong cuộc đời y.
Trong lòng Tân Mi hơi bất an, ngẩng đầu nhìn Tư Lan đứng bên cạnh, hỏi y: “Ngươi nói… Khụ khụ, có khi nào Lục Thiên Kiều vì bị ta đập một nhát mà không vượt qua được lần biến thân này hay không?”
Tư Lan nghiêm mặt: “Ta không biết.”
“… Ngươi nói một câu kiểu như ‘Không liên quan đến cô’ đi! Bây giờ ta rất lo lắng, rất áy náy, rất đau lòng, rất tuyệt vọng, ngươi có biết hay không!”
“Ta không biết.”
Tân Mi đành phải ngước mặt nhìn về phía lều trại, lo lắng, bồn chồn đến mức nhíu chặt lông mày.
Trong lều, Lệ Diêm cẩn thận đỡ Lục Thiên Kiều đang mê man bất tỉnh đến trước mặt mọi người, chỉ vào cục u sưng vù to tướng sau ót hắn, căm giận nói: “Phu nhân xem này, tướng quân đã bị tảng đá nện trúng chỗ này nên mới ngất đi.”
“Lúc ấy thiếu gia đang bừng bừng, đang điên cuồng, đang hưởng thụ sức mạnh của một Chiến quỷ mới sinh ra trong màn mưa máu đầy trời … Sau đó một tảng đá bay tới, phá nát tất cả, biến mọi chuyện trở về số không!”
Lệ Triều Ương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi bên giường, bàn tay mang bao tay tơ lụa trắng như tuyết, nhẹ nhàng xoa xoa trán của Lục Thiên Kiều.
Cơ thể con trai bà vẫn ấm áp, hơi thở vẫn đều đặn như trước, làn da đã có phản ứng khi bà chạm tay vào, cảm giác ngũ quan đã trở về bình thường, nhưng nó lại ngủ mãi ngủ không tỉnh.
Lệ Diêm vẫn đùng đùng tức giận, bất bình nói: “Tất cả đều do Tân tiểu thư gây chuyện, dùng tảng đá đánh thiếu gia hôn mê!”
Lệ Triều Ương lạnh lùng nhìn y: “Trút giận sang người khác, chứng tỏ ngươi quá non nớt, ấu trĩ. Người của bộ tộc ta sao lại yếu ớt như thế? Chỉ một tảng đá đã có thể giết chết Chiến quỷ, như vậy chết cũng đáng.”
Lệ Diêm im lặng.
“Chuyện ta giao cho ngươi và Lệ Mẫn, các ngươi không làm tốt chuyện nào cả. Đi ra ngoài, trở về sẽ có hình phạt thích đáng.”
Sắc mặt Lệ Diêm tái nhợt bước ra ngoài lều trại.
Lệ Triều Ương lẳng lặng ngồi bên giường rất lâu, bỗng nhiên khẽ cử động, bà cởi bao tay ra, chần chờ, thong thả, thậm chí có phần ngượng ngập, nhẹ nhàng xoa xoa gò má Lục Thiên Kiều.
Từ lúc sinh nó cho tới bây giờ, đúng hai mươi lăm năm, dường như bà chưa bao giờ lặng yên chạm vào đứa con ruột thịt của mình như vậy.
Nhìn thấy con của mình mang khuôn mặt rất giống một người, Lệ Triều Ương đột nhiên lại cảm thấy nhớ nhung da diết. Năm đó, vào lúc chàng chết, cũng lặng yên như vậy, khuôn mặt vùi trong bàn tay bà, lẳng lặng ngừng thở. Mà bây giờ, con trai của bà và người đàn ông đó cũng nằm cùng một tư thế nằm trước mặt bà, bà chợt cảm thấy lại có lại cảm giác đã đánh mất từ lâu, giống như lại chứng kiến người ấy chết một lần nữa.
Đôi mắt đen láy chợt biến thành màu đỏ máu, phát sáng rực lên, không được trút giận sang người khác sao? Thực buồn cười, điều này ngay chính bản thân bà cũng không làm được.
Bà quay đầu lại gọi: “Lệ Mẫn.”
Chiến quỷ đứng bên ngoài lều lập tức hiểu ý, hướng về phía Tân Mi hành lễ, lạnh nhạt nói: “Tân tiểu thư, phu nhân mời.”
… Con dâu xấu rốt cuộc cũng phải gặp cha mẹ chồng.
Tân Mi do dự một chút, cuối cùng cũng vén màn cửa, chậm rãi đi vào.
Đối mặt với nàng là một đôi mắt màu đỏ rực, lạnh lùng như băng, nàng hơi sững sờ nhưng không né tránh, chỉ lẳng lặng nhìn Lệ Triều Ương.
Giống như đã ba thu, rốt cục Lệ Triều Ương cất giọng nhẹ như gió thoảng.
“… Còn một ngày cuối cùng, nếu nó không tỉnh lại thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Tân Mi giữ sự vướng mắc trong lòng đã lâu, cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi bà: “Nguyên nhân là do bị tảng đá đó đập trúng sao?”
Lệ Triều Ương không trả lời vấn đề này.
Rõ ràng là bà ấy đang ngồi, còn nàng đang đứng, một cao một thấp, khoảng cách không hề xa, nhưng Tân Mi lại cảm giác bà ấy đang ở một nơi vô cùng xa xôi, dùng đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm, cao cao tại thượng nhìn xuống nàng đang ở phía dưới.
“Nếu không tỉnh lại thì cũng đồng nghĩa với đã chết. Mộ phần của Thiên Kiều ta đã sớm ra lệnh cho người ở hoàng lăng mở ra, nó rất thích nơi đó phải không?”
… Nó
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1918/6997