Tiểu thuyết - Cách Cách Gả Phiên Vương
Lượt xem : |
chê như vậy, nàng có cảm giác thất bại nhục nhã!
Bất quá đối với mỹ thực nàng luôn có tinh thần học hỏi, “Phức Vi là ếch ngồi đáy giếng, chưa từng ra nước ngoài, cho nên, muốn học hỏi cho biết thêm món ăn của quý quốc.”
“Đúng đúng đúng, chờ một lát tổng quản George đem đồ ăn lên, chúng ta cùng nhau dùng mỹ thực phương tây hẳn là rất ngon.” Khắc Ngạ cười nói chêm vào.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, nở nụ cười, đột nhiên thực chờ mong, khi nàng nhìn thấy thứ gọi là ‘Mỹ thực’ kia sẽ có biểu tình gì.
Khi nàng thấy lão tổng quản bưng dĩa đồ ăn lên, liền nghĩ ngay, Tĩnh Du là biết trước sao?
Một dĩa trừ bỏ rau xà lách bên ngoài, bên trong là một khối thịt bò còn lưu tơ máu hồng nhạt, chỉ thấy lão tổng quản thay hắn rắc chút gia vị linh tinh gì đó, rồi nói: “Bẩm chủ tử, thịt bò này là tiểu nhân mới vừa mua, ngay lúc con bò vừa bị xẻ thịt, hẳn là rất tươi.”
Toàn bộ mọi người có mặt tại đó, đều trừng lớn măt, nhìn hắn cầm lấy dao nĩa, tư thái tao nhã cắt khối thịt máu chảy đầm đìa(Xù: nguyên văn là zị đó>.<, ách nghe giống ma cà rồng quá, bất quá ta nghĩ ý tác giả là miếng thịt bò tái thì đúng hơn a),
bỏ vào miệng nhấm nháp, ánh mắt còn hiện lên vẻ thỏa mãn.
Khi hắn nuốt vào bụng khi, tất cả mọi người nhịn không được che miệng, lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Trời ạ, nàng sắp ói ra rồi, xử lý thịt tươi nàng đương nhiên là có kinh nghiệm, nhưng nhìn thấy người ăn thịt tươi, là lần đầu a!
Hắn lấy một cái dĩa, cắt một miếng thịt bỏ vào, rồi đẩy đến trước mặt nàng. Nàng thật không dám nhìn, so với nhìn miếng thịt tươi nàng thà rằng nhìn nam nhân làm nàng chán ghét này còn hơn. Hắn một thân áo sơ mi trắng, áo khoác vừa người, khăn quàng, quần đen, bốt, âu phục làm cho hắn nguyên bản cao lớn anh tuấn càng thon dài hơn, mê người hơn.
“Ngươi không phải muốn nghiên cứu sao? Trước thử xem hương vị đi.” Hắn không tính tha nàng.
“Ta nhìn rồi suy luận ra là được, không cần phiền toái nếm thử, ta phải đi.” Mặt nàng tái nhợt, thầm nghĩ mau mau chạy lấy người, nhưng 2 tay hắn đè bả vai nàng lại, ngăn trở nàng đứng dậy.
“Tinh thần ham học hỏi của ngươi đâu rồi?”
Nuốt một miếng thịt tươi giống hắn, ghê chết! nhưng có cha mẹ ở đây, nàng chỉ có thể nói: “Ta muốn đi nghỉ ngơi…”
Nói chưa xong, một cái gì đã nhanh chóng bị nhét vào trong miệng nàng, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo ý thức được đó là một khối thịt tươi…
“Ác ~” mặt nàng không còn chút máu, nhanh chóng cầm bát phun ra miếng thịt, vội vàng cầm nước trà súc miệng liên tục, ngay cả nước cũng không dám uống, toàn bộ phun ra hết.
“Chậc chậc chậc, ngươi lãng phí mỹ thực!”
Không cần nấu nướng gì hết mà kêu là mỹ thực, trong khi nàng giống kẻ điên dốc hết tâm huyết làm ra một bàn tiệc hoành tráng, nhưng chỉ nhận được lời bình là “Cứng rắn, hơi cứng rắn, phi thường cứng rắn”.
Nàng tự nhận mình là người có tính tình tốt nhất, không so đo với hắn lúc trước, nhưng khi hắn ca ngợi miếng thịt bò này là mỹ thực thì lửa giận của nàng bạo phát! Nhanh chóng cầm cái dĩa này làm bộ đưa cho Tiểu Hương “Dọn đi!” nhưng giả bộ trợt tay hất cái dĩa ra phía sau.....
“Trời ạ!”
Hết thảy trở nên tĩnh lặng, nàng có thể tưởng tượng khuôn mặt tuấn tú kia bị dính cọng hoa tỏi non, lát cà rốt, gừng, thịt bò còn có nước tương, hạt tiêu, bộ dáng sẽ vô cùng thê thảm.
“Cách … cách” Tiểu Hương vẻ mặt hoảng sợ chỉ ra phía sau nàng.
Xứng đáng! “Thực có lỗi, tay ta đột nhiên trượt…” nàng giả bộ áy náy xoay mặt, không nghĩ tới – như thế nào, người bị dính không phải là hắn mà là a mã đáng kính, nàng vội vàng tháo khăn quàng, áy náy thay a mã lau đồ ăn trên mặt.
“Thật có lỗi….”
“Không không, chính là ngoài ý muốn.” vương gia đau lòng nữ nhi, muốn an ủi nàng, sao biết ──
“A mã, thực xin lỗi.”
“Không quan hệ, ngươi cũng không phải cố ý,” phúc tấn hiểu ý nói.
“Ta cùng a mã ngươi về phòng trước, lúc này cũng không còn khẩu vị.” Phúc tấn cũng thực kinh sợ khối thịt kia, “Phức Vi, ngươi cùng đệ ngươi hảo hảo chiêu đãi khách.”
“Này ──” Nàng còn không kịp nói chuyện, a mã cùng ngạch nương đã đi trước.
Nàng cũng muốn đi. “Khắc Ngạn, hảo hảo chiêu đãi khách của ngươi.”
Nàng lại nhìn hướng Tiểu Hương, ý bảo nàng ta cùng đi,nhưng cánh tay đột nhiên căng thẳng, ngẩng đầu hướng hắn, nàng chịu đựng lửa giận nói: “Buông tay, ngươi như vậy thực không lễ phép.”
Tiểu Hương cùng Khắc Ngạn cũng khó hiểu nhìn hắn, nhưng hắn không thèm quan tâm, dùng âm lượng chỉ có nàng nghe được nói: “Tiếp theo, ngươi nên quay đầu nhìn một chút, mới ngắm chuẩn.”
Trên mặt hắn có ý cười làm người ta thần hồn điên đảo, nhưng này đôi mát màu nâu lại lộ ra ý cười xấu xa, hắn hiểu rõ trò xiếc của nàng.
“Ta sẽ!” Nàng tức giận đá điệu tay hắn, nổi giận đùng đùng trở về phòng đi, Tiểu Hương khó hiểu lại nhìn Sa Đặc Lôi một cái, mới đuổi theo.
Khắc Ngạn dùng ánh mắt ái muội xem xét Sa Đặc Lôi, hắn ngửi ra hai người có mùi thuốc súng, cũng nhìn ra một chút manh mối. “Nếu, ngươi hy vọng cùng tỉ ta có quan hệ tốt, ta có thể cung cấp đề nghị.”
“Tốt lắm, cám ơn, ta thực cần.” Hắn thực thẳng thắn.
“Ta nghĩ người nước ngoài các ngươi hẳn là đều biết cưỡi ngựa đi?” Khắc Ngạn hỏi lại.
“Đương nhiên.”
Hai người lại nói chi tiết, sau đó bắt tay, nhìn nhau cười, đạt thành giao dịch.
Từ xưa đã là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, 14 tuổi Khắc Ngạn đã có mối tình đầu, hơn nửa đêm đóng gói một lượng lớn đồ ăn thừa, lét lút chạy đến một kỹ viện nổi danh ở kinh thành. Từ cửa sau trèo tường vào, thật cẩn thật tránh đi đèn đuốc sáng trưng phía trước, đám khách mua vui cùng nhóm kỹ nữ liếc mắt đưa tình, đi vào một gian nhà gỗ đơn sơ bị bỏ quên. Dưới ánh nến mờ nhạt, hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại sở sở động lòng người nhìn thấy hắn, ánh mắt nhất thời sáng ngời, “Đại ca ca người đã đến rồi.”
Kỳ thật hắn chỉ lớn hơn tiểu bất điếm này có 5 tuổi, nhưng nàng thật sự rất nhỏ gầy, mới vẫn gọi hắn là đại ca ca.
“Thừa dịp nương ngươi đang tiếp khách, mau ăn.”
“Ân, khi nào thì ta có thể cùng đại ca ca đi?” nàng không muốn ở chỗ này.
“Phải chờ ta kiếm đủ tiền, nương ngươi nói muốn bán ngươi 5000 lượng, ta chưa kiếm đủ.”
“Kia thật nhiều tiền a, nhất định rất khó.”
Khắc Ngạn nở nụ cười, yêu thương nhu nhu đầu nàng, “Sẽ không, ta đã tìm được một kim chủ, sẽ không lâu lắm.”
Nhìn nàng từng ngụm từng ngụm ăn đồ tỷ tỷ nấu, nghĩ đến ‘giao dịch’ của hắn cùng Sa Đặc Lôi, hắn thật sự có điểm áy náy, nhưng là, tiểu bất điếm rất đáng thương, bị nhốt tại nơi này chờ ngày nàng lớn lên sẽ mang ra bán, hắn không hiểu, sao trên đời này lại có mẫu thân tàn nhẫn như vậy.
Nếu không phải mấy tháng trước, hắn mang bằng hữu đến nơi này nếm thức ăn, nhàm chán đi dạo đến hậu viện, vô tình gặp được nàng, hắn còn không biết trên đời còn có chuyện bi thảm như vậy!
Dù sao, Sa Đặc Lôi xem ra là người tốt, hắn hẳn là không xem như bán đứng chính tỷ tỷ của mình đi?
Hắn lập tức lại ôn nhu nhìn tiểu bất điếm tâm tư đơn thuần, cảm giác tội lỗi kia đã sớm theo gió đêm trôi đi.
Bởi vậy, mặc kệ Phức Vi phòng bị như thế nào, tận lận không cùng Sa Đặc Lôi chạm mặt, ba bữa trừ bỏ bữa sáng là không tránh được, 2 bữa còn lại nhất định cẩn thận tránh đi, cùng hắn chơi trò trốn tìm, nhưng mà sau khi Khắc Ngạn nhận ‘hối khoản’ bán đứng thân tình tỉ đệ, thì Sa Đặc Lôi vẫn thành công xông vào cuộc sống của nàng, hơn nữa còn chuyên môn xông vào cấm khu.
Trời trong xanh, Sa Đặc Lôi ngồi trên một con tuấn mã đen, cầm túi ngân lượng giao cho Khắc Ngạn, “Có đủ không?”
“Đủ! Đủ!” Khắc Ngạn cười meo meo cầm túi tiền nặng trịch, bỏ vào trong túi, chỉ chỉ phía trước không xa có một chuồng ngựa mà hắn đã lén lút cho nô tài dựng, “Người cùng ngựa ở nơi đó, bất quá, ta phải nói rõ, ngươi không được vi phạm lễ nghĩa, bằng không bị a mã ta biết………”
“Ngươi yên tâm, ta không phải loại người như vậy, bằng không, ở vương phủ chẳng phải cũng có cơ hội?”
“ Nhưng ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, tỉ ta biết công phu, ngươi muốn xằng bậy, phải cân nhắc.” nói như vậy đương nhiên là sợ hắn thật sự có ý xấu.
Không còn kịp rồi, hắn đã từng xằng bậy rồi! Hắn trong lòng cười thầm nghĩ.
“Tỉ ta dắt ngựa ra rồi, xem bộ dáng nàng dắt ngựa, ngươi biết sao rồi.”
Xác thực rất không xong! Hắn nhíu mày lại. Cho dù khi hắn còn là tiểu nam hài, cũng không tệ như nàng bây giờ. Lúc này, tuy rẳng nàng lôi kéo dây cương, nhưng người và ngựa hoàn toàn không ăn ý, ngựa đi bên phải nàng đi bên trái, nàng kéo qua bên phải còn ngựa lại kéo qua bên trái.
“Lão thiên a, khó trách a mã, ngạch nương không cho phép tỉ ấy tiếp cận ngựa, nói cái gì mà có thầy tướng số nói tỉ ta có mã kiếp, có tai ương huyết quang, ngươi nhìn xem, tỉ ấy luôn la hét nói muốn làm hiệp khách, ngay cả ngựa còn không dắt được, còn làm hiệp khách gì?” hắn ói ra một tiếng thở dài, đối với tỉ tỉ vẫy tay, “Tỉ, nơi này, nhanh chút!”
“Ta nghĩ chúng ta tự qua thì tốt hơn.” Nói xong, hắn thúc bụng ngựa chạy qua.
Nàng vừa thấy hắn, mặt trầm xuống, cũng không đi, tuy rằng không thể không thừa nhận hắn anh tuấn cao lớn, cưỡi ngựa tư thế oai hung quả thật hấp dẫn người, nhưng là…….
Rõ ràng đứng rành ràng trước mặt nàng, nhưng nàng lại cố ý lơ hắn, nhìn đệ đệ ở phía sau, trong khẩu khí không chút che dấu sự bất mãn của nàng.
“Hôm nay đệ có việc không thể dạy tỉ cưỡi ngựa được, vừa may nghe hắn nói, hắn cưỡi ngựa rất giỏi, cho nên ta nghĩ ‘danh sư xuất cao đồ’, mời hắn dạy tỉ, tỉ sẽ tiến bộ nhanh hơn.” Hắn nói dối mà mặt không đỏ khí không suyễn.
Nhưng lí do này nàng nghe không vào! “ Ta nghĩ đây là bí mật của tỉ đệ ta!”
“Hiện tại là bí mật của 3 người chúng ta!” tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên.
Nàng thở phì phì trừng hắn, “Ai chuẩn nói chuyện với ngươi!”
“Nàng cũng chưa nói không cho phép, Đông phương mỹ nhân của ta.”
“không cho phép gọi ta như vậy!” nàng tức giận kêu, kia làm cho nàng nghĩ đến ngày đó.
“Vì sao? Tỉ, ta cảm thấy rất dễ nghe a.”
“có quỷ mới thấy dễ nghe a!”
Khắc Ngạn tò mò nhìn nàng, “Tỉ, lần đầu tiên, không, là lần thứ hai, ta thấy tỉ nổi giận nha!”
“Ta so với ngươi may mắn hơn, nhìn thấy không ít lần nàng phát hỏa. nếu tỉ ngươi nguyện ý, ta thực nguyện ý cùng ngươi chia sẻ một bí mật khác của ta và nàng………..”
“Đủ rồi, mời ngươi rời đi!” nàng tức giận đánh gãy lời hắn.
Nhưng Khắc Ngạn cũng rất thức thời nói, “tỉ, người có việc là ta, là ta phải đi, ta đi trước!”
“Uy” nàng khó tin nhìn đệ đệ giục ngựa chạy đi, đệ thế nhưng đem nàng ném cho tên này, mấy ngày nay nàng trốn hắn thật khổ mà.
Khắc Ngạn đi rồi, hắn có thể ung dung đánh gia mỹ nhân đang ngây ra như phỗng.
Không có trang sức phấn son lòe loẹt, nàng một đầu tóc dài thắt thành bím, quần áo thanh lệ, chân mang giầy thêu, lại thể hiện một cỗ phong tình động lòng người.
“Nhìn cái gì vậy” nàng phục hồi tinh thần, phát hiện mình đang bị tinh tế đánh giá, cơn tức càng tăng.
Hắn nhe răng cười, trong đôi mắt ngưng thê toát ra hỏa hoa, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang chu ra kia, tiểu mỹ nhân nóng giận, làm cho hắn càng muốn đem nàng ôm vào lòng hảo hảo yêu thương một phen.
Không biết hắn đang nghĩ gì, mặt nàng đỏ lên.
“Ta, ta phải đi.” Nàng vội vã muốn đi, nhưng con ngựa ngoan cố không hề nhúc nhích nửa bước, hại nàng ra sức kéo đến mức mồ hôi đổ đầm đìa.
Hắn cố nín cười, giục ngựa đến phía trước ngăn cản nàng.
“Ngươi mù sao?” nàng hung hăng trừng hắn, không thấy được nàng kéo ngựa thực vất vả, hắn còn chặn đường.
“Nàng không biết là nàng lại để lộ cho ta biết thêm một nhược điểm?”
“Nhược điểm gì?”
Hắn nhìu mày, “Thí dụ như là, lúc trước ta hôn nàng, mà hiện tại là, nàng giầu a mã, ngạch nương nàng đi học cưỡi ngựa.”
Mắt hạnh trợn lên. Tên đệ đệ lắm chuyện kia! “Đáng giận, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Hắn cười cười, “ không muốn gì cả, chỉ là muốn dạy nàng cưỡi ngựa mà thôi.”
Nàng cắn răng, “hảo, xem ngươi có bao nhiêu kiên nhẫn dạy ta.” Nói như vậy, là vì Khắc Ngạn thực chịu không nổi nàng, không rõ nàng sao có thể học được khinh công, nhưng lại không học được giữ thăng bằng trên lưng ngựa.
Vì thế, chương trình học cưỡi ngựa bắt đầu.
Mà bất thường là, vị phu tử này muốn học phí là mỗi ngày đều được dạy đệ tử mỹ nhân, còn tiểu mỹ nhân này là vì bị thối phu tử này bắt được nhược điểm nên không thể không đi học mỗi ngày.
Vì thế, được lợi nhất chính là Khắc Ngạn vì hắn đã được một túi lớn ngân lượng từ việc này.
“Ha ha a…. sáng sớm thật mát mẻ a!”
Mới sáng tinh mơ, Phúc thân vương đi ra ngoài cửa phòng, nhì
Bất quá đối với mỹ thực nàng luôn có tinh thần học hỏi, “Phức Vi là ếch ngồi đáy giếng, chưa từng ra nước ngoài, cho nên, muốn học hỏi cho biết thêm món ăn của quý quốc.”
“Đúng đúng đúng, chờ một lát tổng quản George đem đồ ăn lên, chúng ta cùng nhau dùng mỹ thực phương tây hẳn là rất ngon.” Khắc Ngạ cười nói chêm vào.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, nở nụ cười, đột nhiên thực chờ mong, khi nàng nhìn thấy thứ gọi là ‘Mỹ thực’ kia sẽ có biểu tình gì.
Khi nàng thấy lão tổng quản bưng dĩa đồ ăn lên, liền nghĩ ngay, Tĩnh Du là biết trước sao?
Một dĩa trừ bỏ rau xà lách bên ngoài, bên trong là một khối thịt bò còn lưu tơ máu hồng nhạt, chỉ thấy lão tổng quản thay hắn rắc chút gia vị linh tinh gì đó, rồi nói: “Bẩm chủ tử, thịt bò này là tiểu nhân mới vừa mua, ngay lúc con bò vừa bị xẻ thịt, hẳn là rất tươi.”
Toàn bộ mọi người có mặt tại đó, đều trừng lớn măt, nhìn hắn cầm lấy dao nĩa, tư thái tao nhã cắt khối thịt máu chảy đầm đìa(Xù: nguyên văn là zị đó>.<, ách nghe giống ma cà rồng quá, bất quá ta nghĩ ý tác giả là miếng thịt bò tái thì đúng hơn a),
bỏ vào miệng nhấm nháp, ánh mắt còn hiện lên vẻ thỏa mãn.
Khi hắn nuốt vào bụng khi, tất cả mọi người nhịn không được che miệng, lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Trời ạ, nàng sắp ói ra rồi, xử lý thịt tươi nàng đương nhiên là có kinh nghiệm, nhưng nhìn thấy người ăn thịt tươi, là lần đầu a!
Hắn lấy một cái dĩa, cắt một miếng thịt bỏ vào, rồi đẩy đến trước mặt nàng. Nàng thật không dám nhìn, so với nhìn miếng thịt tươi nàng thà rằng nhìn nam nhân làm nàng chán ghét này còn hơn. Hắn một thân áo sơ mi trắng, áo khoác vừa người, khăn quàng, quần đen, bốt, âu phục làm cho hắn nguyên bản cao lớn anh tuấn càng thon dài hơn, mê người hơn.
“Ngươi không phải muốn nghiên cứu sao? Trước thử xem hương vị đi.” Hắn không tính tha nàng.
“Ta nhìn rồi suy luận ra là được, không cần phiền toái nếm thử, ta phải đi.” Mặt nàng tái nhợt, thầm nghĩ mau mau chạy lấy người, nhưng 2 tay hắn đè bả vai nàng lại, ngăn trở nàng đứng dậy.
“Tinh thần ham học hỏi của ngươi đâu rồi?”
Nuốt một miếng thịt tươi giống hắn, ghê chết! nhưng có cha mẹ ở đây, nàng chỉ có thể nói: “Ta muốn đi nghỉ ngơi…”
Nói chưa xong, một cái gì đã nhanh chóng bị nhét vào trong miệng nàng, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo ý thức được đó là một khối thịt tươi…
“Ác ~” mặt nàng không còn chút máu, nhanh chóng cầm bát phun ra miếng thịt, vội vàng cầm nước trà súc miệng liên tục, ngay cả nước cũng không dám uống, toàn bộ phun ra hết.
“Chậc chậc chậc, ngươi lãng phí mỹ thực!”
Không cần nấu nướng gì hết mà kêu là mỹ thực, trong khi nàng giống kẻ điên dốc hết tâm huyết làm ra một bàn tiệc hoành tráng, nhưng chỉ nhận được lời bình là “Cứng rắn, hơi cứng rắn, phi thường cứng rắn”.
Nàng tự nhận mình là người có tính tình tốt nhất, không so đo với hắn lúc trước, nhưng khi hắn ca ngợi miếng thịt bò này là mỹ thực thì lửa giận của nàng bạo phát! Nhanh chóng cầm cái dĩa này làm bộ đưa cho Tiểu Hương “Dọn đi!” nhưng giả bộ trợt tay hất cái dĩa ra phía sau.....
“Trời ạ!”
Hết thảy trở nên tĩnh lặng, nàng có thể tưởng tượng khuôn mặt tuấn tú kia bị dính cọng hoa tỏi non, lát cà rốt, gừng, thịt bò còn có nước tương, hạt tiêu, bộ dáng sẽ vô cùng thê thảm.
“Cách … cách” Tiểu Hương vẻ mặt hoảng sợ chỉ ra phía sau nàng.
Xứng đáng! “Thực có lỗi, tay ta đột nhiên trượt…” nàng giả bộ áy náy xoay mặt, không nghĩ tới – như thế nào, người bị dính không phải là hắn mà là a mã đáng kính, nàng vội vàng tháo khăn quàng, áy náy thay a mã lau đồ ăn trên mặt.
“Thật có lỗi….”
“Không không, chính là ngoài ý muốn.” vương gia đau lòng nữ nhi, muốn an ủi nàng, sao biết ──
“A mã, thực xin lỗi.”
“Không quan hệ, ngươi cũng không phải cố ý,” phúc tấn hiểu ý nói.
“Ta cùng a mã ngươi về phòng trước, lúc này cũng không còn khẩu vị.” Phúc tấn cũng thực kinh sợ khối thịt kia, “Phức Vi, ngươi cùng đệ ngươi hảo hảo chiêu đãi khách.”
“Này ──” Nàng còn không kịp nói chuyện, a mã cùng ngạch nương đã đi trước.
Nàng cũng muốn đi. “Khắc Ngạn, hảo hảo chiêu đãi khách của ngươi.”
Nàng lại nhìn hướng Tiểu Hương, ý bảo nàng ta cùng đi,nhưng cánh tay đột nhiên căng thẳng, ngẩng đầu hướng hắn, nàng chịu đựng lửa giận nói: “Buông tay, ngươi như vậy thực không lễ phép.”
Tiểu Hương cùng Khắc Ngạn cũng khó hiểu nhìn hắn, nhưng hắn không thèm quan tâm, dùng âm lượng chỉ có nàng nghe được nói: “Tiếp theo, ngươi nên quay đầu nhìn một chút, mới ngắm chuẩn.”
Trên mặt hắn có ý cười làm người ta thần hồn điên đảo, nhưng này đôi mát màu nâu lại lộ ra ý cười xấu xa, hắn hiểu rõ trò xiếc của nàng.
“Ta sẽ!” Nàng tức giận đá điệu tay hắn, nổi giận đùng đùng trở về phòng đi, Tiểu Hương khó hiểu lại nhìn Sa Đặc Lôi một cái, mới đuổi theo.
Khắc Ngạn dùng ánh mắt ái muội xem xét Sa Đặc Lôi, hắn ngửi ra hai người có mùi thuốc súng, cũng nhìn ra một chút manh mối. “Nếu, ngươi hy vọng cùng tỉ ta có quan hệ tốt, ta có thể cung cấp đề nghị.”
“Tốt lắm, cám ơn, ta thực cần.” Hắn thực thẳng thắn.
“Ta nghĩ người nước ngoài các ngươi hẳn là đều biết cưỡi ngựa đi?” Khắc Ngạn hỏi lại.
“Đương nhiên.”
Hai người lại nói chi tiết, sau đó bắt tay, nhìn nhau cười, đạt thành giao dịch.
Từ xưa đã là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, 14 tuổi Khắc Ngạn đã có mối tình đầu, hơn nửa đêm đóng gói một lượng lớn đồ ăn thừa, lét lút chạy đến một kỹ viện nổi danh ở kinh thành. Từ cửa sau trèo tường vào, thật cẩn thật tránh đi đèn đuốc sáng trưng phía trước, đám khách mua vui cùng nhóm kỹ nữ liếc mắt đưa tình, đi vào một gian nhà gỗ đơn sơ bị bỏ quên. Dưới ánh nến mờ nhạt, hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại sở sở động lòng người nhìn thấy hắn, ánh mắt nhất thời sáng ngời, “Đại ca ca người đã đến rồi.”
Kỳ thật hắn chỉ lớn hơn tiểu bất điếm này có 5 tuổi, nhưng nàng thật sự rất nhỏ gầy, mới vẫn gọi hắn là đại ca ca.
“Thừa dịp nương ngươi đang tiếp khách, mau ăn.”
“Ân, khi nào thì ta có thể cùng đại ca ca đi?” nàng không muốn ở chỗ này.
“Phải chờ ta kiếm đủ tiền, nương ngươi nói muốn bán ngươi 5000 lượng, ta chưa kiếm đủ.”
“Kia thật nhiều tiền a, nhất định rất khó.”
Khắc Ngạn nở nụ cười, yêu thương nhu nhu đầu nàng, “Sẽ không, ta đã tìm được một kim chủ, sẽ không lâu lắm.”
Nhìn nàng từng ngụm từng ngụm ăn đồ tỷ tỷ nấu, nghĩ đến ‘giao dịch’ của hắn cùng Sa Đặc Lôi, hắn thật sự có điểm áy náy, nhưng là, tiểu bất điếm rất đáng thương, bị nhốt tại nơi này chờ ngày nàng lớn lên sẽ mang ra bán, hắn không hiểu, sao trên đời này lại có mẫu thân tàn nhẫn như vậy.
Nếu không phải mấy tháng trước, hắn mang bằng hữu đến nơi này nếm thức ăn, nhàm chán đi dạo đến hậu viện, vô tình gặp được nàng, hắn còn không biết trên đời còn có chuyện bi thảm như vậy!
Dù sao, Sa Đặc Lôi xem ra là người tốt, hắn hẳn là không xem như bán đứng chính tỷ tỷ của mình đi?
Hắn lập tức lại ôn nhu nhìn tiểu bất điếm tâm tư đơn thuần, cảm giác tội lỗi kia đã sớm theo gió đêm trôi đi.
Bởi vậy, mặc kệ Phức Vi phòng bị như thế nào, tận lận không cùng Sa Đặc Lôi chạm mặt, ba bữa trừ bỏ bữa sáng là không tránh được, 2 bữa còn lại nhất định cẩn thận tránh đi, cùng hắn chơi trò trốn tìm, nhưng mà sau khi Khắc Ngạn nhận ‘hối khoản’ bán đứng thân tình tỉ đệ, thì Sa Đặc Lôi vẫn thành công xông vào cuộc sống của nàng, hơn nữa còn chuyên môn xông vào cấm khu.
Trời trong xanh, Sa Đặc Lôi ngồi trên một con tuấn mã đen, cầm túi ngân lượng giao cho Khắc Ngạn, “Có đủ không?”
“Đủ! Đủ!” Khắc Ngạn cười meo meo cầm túi tiền nặng trịch, bỏ vào trong túi, chỉ chỉ phía trước không xa có một chuồng ngựa mà hắn đã lén lút cho nô tài dựng, “Người cùng ngựa ở nơi đó, bất quá, ta phải nói rõ, ngươi không được vi phạm lễ nghĩa, bằng không bị a mã ta biết………”
“Ngươi yên tâm, ta không phải loại người như vậy, bằng không, ở vương phủ chẳng phải cũng có cơ hội?”
“ Nhưng ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, tỉ ta biết công phu, ngươi muốn xằng bậy, phải cân nhắc.” nói như vậy đương nhiên là sợ hắn thật sự có ý xấu.
Không còn kịp rồi, hắn đã từng xằng bậy rồi! Hắn trong lòng cười thầm nghĩ.
“Tỉ ta dắt ngựa ra rồi, xem bộ dáng nàng dắt ngựa, ngươi biết sao rồi.”
Xác thực rất không xong! Hắn nhíu mày lại. Cho dù khi hắn còn là tiểu nam hài, cũng không tệ như nàng bây giờ. Lúc này, tuy rẳng nàng lôi kéo dây cương, nhưng người và ngựa hoàn toàn không ăn ý, ngựa đi bên phải nàng đi bên trái, nàng kéo qua bên phải còn ngựa lại kéo qua bên trái.
“Lão thiên a, khó trách a mã, ngạch nương không cho phép tỉ ấy tiếp cận ngựa, nói cái gì mà có thầy tướng số nói tỉ ta có mã kiếp, có tai ương huyết quang, ngươi nhìn xem, tỉ ấy luôn la hét nói muốn làm hiệp khách, ngay cả ngựa còn không dắt được, còn làm hiệp khách gì?” hắn ói ra một tiếng thở dài, đối với tỉ tỉ vẫy tay, “Tỉ, nơi này, nhanh chút!”
“Ta nghĩ chúng ta tự qua thì tốt hơn.” Nói xong, hắn thúc bụng ngựa chạy qua.
Nàng vừa thấy hắn, mặt trầm xuống, cũng không đi, tuy rằng không thể không thừa nhận hắn anh tuấn cao lớn, cưỡi ngựa tư thế oai hung quả thật hấp dẫn người, nhưng là…….
Rõ ràng đứng rành ràng trước mặt nàng, nhưng nàng lại cố ý lơ hắn, nhìn đệ đệ ở phía sau, trong khẩu khí không chút che dấu sự bất mãn của nàng.
“Hôm nay đệ có việc không thể dạy tỉ cưỡi ngựa được, vừa may nghe hắn nói, hắn cưỡi ngựa rất giỏi, cho nên ta nghĩ ‘danh sư xuất cao đồ’, mời hắn dạy tỉ, tỉ sẽ tiến bộ nhanh hơn.” Hắn nói dối mà mặt không đỏ khí không suyễn.
Nhưng lí do này nàng nghe không vào! “ Ta nghĩ đây là bí mật của tỉ đệ ta!”
“Hiện tại là bí mật của 3 người chúng ta!” tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên.
Nàng thở phì phì trừng hắn, “Ai chuẩn nói chuyện với ngươi!”
“Nàng cũng chưa nói không cho phép, Đông phương mỹ nhân của ta.”
“không cho phép gọi ta như vậy!” nàng tức giận kêu, kia làm cho nàng nghĩ đến ngày đó.
“Vì sao? Tỉ, ta cảm thấy rất dễ nghe a.”
“có quỷ mới thấy dễ nghe a!”
Khắc Ngạn tò mò nhìn nàng, “Tỉ, lần đầu tiên, không, là lần thứ hai, ta thấy tỉ nổi giận nha!”
“Ta so với ngươi may mắn hơn, nhìn thấy không ít lần nàng phát hỏa. nếu tỉ ngươi nguyện ý, ta thực nguyện ý cùng ngươi chia sẻ một bí mật khác của ta và nàng………..”
“Đủ rồi, mời ngươi rời đi!” nàng tức giận đánh gãy lời hắn.
Nhưng Khắc Ngạn cũng rất thức thời nói, “tỉ, người có việc là ta, là ta phải đi, ta đi trước!”
“Uy” nàng khó tin nhìn đệ đệ giục ngựa chạy đi, đệ thế nhưng đem nàng ném cho tên này, mấy ngày nay nàng trốn hắn thật khổ mà.
Khắc Ngạn đi rồi, hắn có thể ung dung đánh gia mỹ nhân đang ngây ra như phỗng.
Không có trang sức phấn son lòe loẹt, nàng một đầu tóc dài thắt thành bím, quần áo thanh lệ, chân mang giầy thêu, lại thể hiện một cỗ phong tình động lòng người.
“Nhìn cái gì vậy” nàng phục hồi tinh thần, phát hiện mình đang bị tinh tế đánh giá, cơn tức càng tăng.
Hắn nhe răng cười, trong đôi mắt ngưng thê toát ra hỏa hoa, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang chu ra kia, tiểu mỹ nhân nóng giận, làm cho hắn càng muốn đem nàng ôm vào lòng hảo hảo yêu thương một phen.
Không biết hắn đang nghĩ gì, mặt nàng đỏ lên.
“Ta, ta phải đi.” Nàng vội vã muốn đi, nhưng con ngựa ngoan cố không hề nhúc nhích nửa bước, hại nàng ra sức kéo đến mức mồ hôi đổ đầm đìa.
Hắn cố nín cười, giục ngựa đến phía trước ngăn cản nàng.
“Ngươi mù sao?” nàng hung hăng trừng hắn, không thấy được nàng kéo ngựa thực vất vả, hắn còn chặn đường.
“Nàng không biết là nàng lại để lộ cho ta biết thêm một nhược điểm?”
“Nhược điểm gì?”
Hắn nhìu mày, “Thí dụ như là, lúc trước ta hôn nàng, mà hiện tại là, nàng giầu a mã, ngạch nương nàng đi học cưỡi ngựa.”
Mắt hạnh trợn lên. Tên đệ đệ lắm chuyện kia! “Đáng giận, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Hắn cười cười, “ không muốn gì cả, chỉ là muốn dạy nàng cưỡi ngựa mà thôi.”
Nàng cắn răng, “hảo, xem ngươi có bao nhiêu kiên nhẫn dạy ta.” Nói như vậy, là vì Khắc Ngạn thực chịu không nổi nàng, không rõ nàng sao có thể học được khinh công, nhưng lại không học được giữ thăng bằng trên lưng ngựa.
Vì thế, chương trình học cưỡi ngựa bắt đầu.
Mà bất thường là, vị phu tử này muốn học phí là mỗi ngày đều được dạy đệ tử mỹ nhân, còn tiểu mỹ nhân này là vì bị thối phu tử này bắt được nhược điểm nên không thể không đi học mỗi ngày.
Vì thế, được lợi nhất chính là Khắc Ngạn vì hắn đã được một túi lớn ngân lượng từ việc này.
“Ha ha a…. sáng sớm thật mát mẻ a!”
Mới sáng tinh mơ, Phúc thân vương đi ra ngoài cửa phòng, nhì
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1504/3302