Tiểu thuyết - Áp Trại Tiểu Vương Phi
Lượt xem : |
ng vang đánh thức, nàng mở đôi mắt nhập nhèm ra, lạithấy tiểu thư từ trong phòng lén lén lút lút chạy đến.
“Tiểu thư! Nàng không có sao chứ?” Hương Nhi vội vàng vọt tới bên người nàng.
Nhưng Tiểu Trúc không nói lời nào đi thẳng về phía trước.
Hương Nhi vội vàng đuổi theo chủ tử nói xin lỗi, “Tiểu thư,thật xin lỗi, không phải ta cố ý để nàng ở trong đó một mình. . . . . .”
“Đừng nói!”
“Tiểu thư, nàng tức giận sao? Sắc mặt nàng thật khó coi. . . . . .”
Khó coi?
Sáng sớm phát hiện mình tình lại trong ngực một nam nhân xalạ, sắc mặt của nàng dĩ nhiên sẽ khó coi! Khi hai người đi tới nơi yêntĩnh, Tiểu Trúc cũng không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ lên. “Hương Nhi, ta xong rồi!”
“A?”
Hương Nhi kinh ngạc nhìn tiểu thư trước mắt phảng phất muốnkhóc, vội vàng quan tâm hỏi, “Tiểu thư, nàng bị giam vào phòng chứa củinhất định là rất sợ?”
“Ừ! Khắp nơi đều là chuột và gián, thật đáng sợ! Ở trong đó cũng thật tối. . . . . .”
“Ta biết, ta biết.” Thấy tiểu thư bị dọa sợ, Hương Nhi không nhịn được oán giận Sơn đại vương lãnh khốc vô tình.
Đột nhiên, nàng thấy trên cổ của chủ tử hiện đầy những vếtxanh xanh tím tím,không khỏi sợ hãi kêu lên, “Tiểu thư! Cổ nàng thế nàolại đầy những vết xanh xanh tím tím? !”
“Có thật không?” Tiểu Trúc theo bản năng đưa thay sờ sờ, sauđó kéo cao cổ áo, che đậy kín những vết tím bầm nhìn thấy mà hoảng sợkia.
“Tiểu thư, nàng không có sao chứ? Ta thật lo lắng!”
“Ta. . . . . .” Tiểu Trúc đang không biết đáp lời như thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi về phía các nàng.
“Một người lớn như vậy, sao lại không tìm được?”
A! Là bạo quân độc tài đó. . . . . . Hắn đang tìm ai?
Không phải là đang tìm nàng chứ?
“Tiểu thư, là ──”
“Hư! Trốn trước.”
Tiểu Trúc kéo Hương Nhi muốn tránh vào một bên, nhưng bởi vìquần quá dài, một chân nàng dẫm lên váy, không giữ được trọng tâm liềnngã về phía trước, trong lúc hoảng hốt, nàng quơ lung tung muốn bắt thứgì chống đỡ mình, lại không nghĩ rằng có chết lại bắt được tay áo ĐứcChiêu ──
“A ──”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đang lúc mọi người kêuto, thì một hồi tiếng xé rách vang lên, Tiểu Trúc cũng ngã mạnh xuốngđất.
“Tiểu thư!” Hương Nhi vội vàng tiến lên đỡ tiểu thư ngã dưới đất.
Tiểu Trúc đứng lên, nhìn tay áo mình đang nắm chặt, lại nhìnnam nhân xanh mặt trước mắt, nhất thời không biết nên đem tay áo trả lại cho hắn hay là cầm. . . . . .
Đức Chiêu đứng thẳng, ánh mắt giận dữ nhìn nàng. “Nàng!”
“Thật xin lỗi!” Tiểu Trúc đột nhiên lấy lại tinh thần, vộivàng đem tay áo đưa cho hắn, “Ta không phải cố ý. . . . . . Hay là, tathay ngươi vá lại?”
Tất cả mọi người câm như hến, không dám lên tiếng, thay tiểu nữ tỳ này đổ mồ hôi lạnh.
“Đại vương, là ta không tốt! Đều là ta không cẩn thận đẩytiểu thư, nàng mới có thể đụng vào ngài, xé rách tay áo của ngài. . . . . . Muốn trách thì trách ta được rồi!” Hương Nhi gấp gáp quỳ xuống, lolắng đến sắp khóc.
“Không, Đại vương, là ta làm rách tay áo của ngươi, phạt tađược rồi!” Tiểu Trúc không muốn nha hoàn thiếp thân chịu phạt, cũng quỳxuống.
Đức Chiêu nhìn chằm chằm người đang cúi đầu quỳ trên đất,thật lâu không phát một lời, cuối cùng mới thở dài một tiếng.”Bỏ đi! Tất cả các nàng đứng lên đi!”
Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, Đức Chiêu nhìn thấy trong con mắtlong lanh nước của nàng không có bất kỳ sợ hãi, lúc này mới chợt hiểura.
Cô gái nhỏ này căn bản không phải thật sự thấy sợ, nàng làm như vậy chỉ vì không muốn hắn giận chó đánh mèo Hương Nhi!
Trong lòng một trận tức giận lên cao, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như tên bắn về phía nàng.
“Chờ một chút, ta đổi ý.” Đức Chiêu đưa tay nắm được cái cằmnhỏ của Tiểu Trúc, ép nàng nâng mắt nhìn thẳng vào hắn, “Buổi tối nàngtới đây giúp ta vá tay áo.”
“Buổi tối? !”
“Không muốn tới cũng có thể, nhưng hậu quả nàng tự mình phụtrách.” Hắn nhìn Hương Nhi một cái, rõ ràng nếu như Tiểu Trúc không đến, người thân nhất bên nàng sẽ xui xẻo.
Á! Nam nhân độc tài, bá đạo, không nói đạo lý, lại dám uy hiếp nàng? !
Nhưng . . . . . . Nàng có thể thế nào đây?
“Hiểu chưa?” Hắn ép hỏi.
“Hiểu.”
Lưu lại một nụ cười thỏa mãn, Đức Chiêu liền rời đi, để lại Tiểu Trúc trong miệng lẩm bẩm không ngừng mắng hắn . . .
Buổi tối, trước thư phòng, vang lên tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ.
“Vào đi!” Đức Chiêu nhàn nhạt phân phó.
Cửa mở ra, xuất hiện là Tiểu Trúc vẻ mặt mất hứng. Nàng sải bước đi vào, dùng lực đóng cửa lại, ra vẻ kháng nghị.
Đối với biểu hiện tức giận của nàng, hắn quyết định làm như không thấy, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, muốn nàng ngồi xuống.
Tiểu Trúc cầm hộp may vá ngồi xuống bên cạnh hắn, hoàn toàn không chú ý tới hai người có bao nhiêu gần sát.
Từ trên người nàng truyền đến một mùi thơm đặc biệt của phái nữ, làm tâm hắn đập mạnh một cái. . . . . .
“Ta tới giúp ngươi sửa tay áo. Bất quá ta nói trước, ta chưatừng vá tay áo. Vậy nên ngươi nên tìm người khác tới? Ta nghĩ nơi này để một nữ tử khác làm sẽ tốt hơn. . . . . .” Nàng lảm nhảm nói, mắt vừanhìn, lúc này mới phát hiện hắn cũng không cởi cái áo có cái tay bị rách ra.
“Ngươi cởi y phục ra.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Trúc liền biết mình nói sai. Nàng nghênh đón tròng mắt đen của hắn, thấy đùa cợt trong mắt hắn, mặt không tự chủ đỏ lên.
“Ta. . . . . . Ta không có ý gì khác! Ngươi đừng hiểu lầm. . . . . .”
Hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, bất quá cũng cởi áo ra.
Lồng ngực rắn chắc màu đồng của hắn đập vào mắt, làm TiểuTrúc nhớ tới tình cảnh mập mờ giữa hai người. Nàng nhớ tới lồng ngực này thật ấm áp, thật mạnh mẽ, chỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi. . . . . .
Nàng nuốt nước miếng một cái, vội vàng cầm y phục vá lungtung lên, ý đồ che giấu tay chân luống cuống của mình, cũng muốn đánhgục xung động với hắn.
Mà hết thảy này đều rơi vào trong mắt Đức Chiêu, làm hắn hưng khởi ý nghĩ trêu chọc nàng. “Đây là lần đầu tiên ta ở trước mặt nữ nhân cởi y phục, mà nàng lại ngồi trước mặt ta.” Hắn lẳng lặng mở miệng.
Lời của hắn làm nàng tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
“Nếu không ta ngồi ở đâu?”
“Nàng không phải ngồi .”
“Không phải ngồi?”
“Nàng sẽ nằm ở trong ngực ta!”
“A!” Ngón tay của nàng không cẩn thận bị kim châm vào, đau mf kêu lên, vội vàng đem đầu ngón tay chảy máu bỏ vào trong miệng mút.
Tiểu Trúc hung ác trừng mắt nam nhân cười vô cùng vui vẻ trước mắt.
Lại đùa bỡn nàng? !
“Nhàm chán!” Nàng khinh thường nói.
Đức Chiêu cười to, phát hiện tiểu nữ nhân trước mắt này hếtsức thú vị, lập tức dũng khí mười phần, thoáng cái giống như khuê nữthẹn thùng, có khi lại hết sức kiêu ngạo. . . . . .
Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn đưa tay rút câu trâm của nàng, mái tóc đen nhánh trong nháy mắt rũ xuống như thác nước.
Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn hắn, phát hiện trong mắt hắn tản ratia nóng rực, mà hành động của hắn càng làm tiếng chuông cảnh báo tronglòng nàng kêu to.
Hắn liên tục đến gần nàng, thân hình cao lớn làm nàng thở không nổi, chỉ có thể bị vây ở trên ghế, không thể động đậy.
“Không. . . . . .”
Nàng chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi, hắn đã bất ngờ nhào tới nàng ──
“Dừng tay! Ngươi muốn làm gì?” Nàng hô to, giãy giụa ngăn cản tay hắn đưa vào trong quần nàng.
“Chạm vào nàng.”
“Không cho phép.”
“Không cho phép? !”
“Đúng, không cho phép.”
“Nàng càng nói không cho phép, ta càng muốn !”
“Không thể!”
“Nàng đã là nữ nhân của ta rồi, nào có cái gì không thể ?”
“Dĩ nhiên không thể! Ta đau đến muốn chết đều là ngươi làmhại. . . . . .” Lời vừa ra khỏi miệng thì nàng muốn đem đầu lưỡi củamình cắn đứt!
Nàng làm sao lại nói ra những lời thành thật đó?
Nơi riêng tư của nàng bị hắn giằng co nguyên buổi tối, ngaycả đi bộ cũng có chút khó khăn. Hơn nữa toàn thân đau nhức, nàng hôm nay căn bản cũng không thể làm việc.
“Đừng tức giận, lần đầu của con gái vốn là như vậy. Hơn nữa chúng ta làm một buổi tối, nàng đau cũng là đương nhiên. . . . . .”
“im miệng!” Mặt nàng hồng lên, cúi đầu. Miệng hắn sao lại không biết ngậm vào như vậy?
Tuyệt không được nóng nảy!
“Sau này sẽ không đau. . . . . .” Hắn vươn tay ôn nhu vuốt gương mặt trắng mịn của nàng.
Khẩu khí ôn nhu cùng đụng chạm như vậy, làm thân thể nàng lập tức một hồi rung động mãnh liệt.
Làm sao bây giờ? Tim nàng bắt đầu đập thình thịch, căn bản là khống chế không được. . . . . .Đã vậy hắn cũng không phải là nam nhânxấu xí, ngược lại, hắn là loại nữ nhân thấy đều muốn la hét, sau đó téxỉu trong ngực hắn. . . . . .
“Buông ta ra. . . . . .” Nàng giãy giụa muốn cách hắn xa một chút, bởi vì hai người đến gần quá mức sẽ làm đầu nàng trống rỗng.
Nàng nghĩ có thể chỉ có tối hôm qua, bàn tay to của hắn ônnhu như lại ngang ngược vuốt ve mỗi một tấc da thịt của nàng, đôi môikhêu gợi như ngọn lửa rơi xuống trên người nàng, giống như ở trên ngườinàng in lại ký hiệu của hắn, làm nàng như thế nào cũng không quên được. . . . . .
“Ta muốn nàng. . . . . .” Đức Chiêu vùi sâu mặt mình trongmái tóc mê người của nàng, thanh âm khàn khàn tiết lộ khát vọng của hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nàng vô lực hỏi.
“Nàng cho là thế nào?”
Thanh âm hắn êm ái trầm thấp như gió xuân nỉ non bên tai nàng, hơi thở của nàng lại là mùi thơm đặc biệt mê người kia.
Hắn phát hiện hắn cực kỳ thích mùi hương trầm nhàn nhạt trên người nàng. . . . . .
“Ta không phải là con giun trong bụng ngươi!”
Tiểu Trúc đơn giản bỏ lại một câu, xoay người muốn rời khỏi, nhưng hắn lại giữ lấy mặt nàng, cúi đầu đặt lên môi của nàng ──
Hắn khao khát đôi môi hắn từng được nềm thử, cũng vô cùng yêu thích mùi vị ngọt ngào. Môi của nàng như cánh hoa tường vi hồng diễm mê người. . . . . .
Hắn đặt trên môi của nàng lầm bầm nói: “Nàng không thể cự tuyệt ta!”
Tất cả kháng nghị của nàng đều bị hắn cố ý hôn sâu hơn, khiến nàng từng trận vô lực thở gấp.
Nàng cảm thấy mình giống như khối băng gặp phải mặt trời, hòa tan vào trong hắn. . . . . .
Không thể! Mộng Tiểu Trúc, tại sao nàng có thể khinh địch như vậy, liền ở nơi này khuất phục trong ngực nam nhân bá đạo, vô lễ, tựđại, trong mắt không coi ai ra gì ? Như vậy thật mất mặt phái nữ!
Nàng vẫn không tự chủ được mặc cho hắn dụ dỗ, đầu lưỡi nhẹtrêu chọc cái lưỡi thơm tho của nàng, ý đồ khơi lên ngọn lửa ham muốntrong lòng nàng.
“Tiểu Trúc, nàng thật là một tiểu nữ nhân ngọt ngào, ta không cách nào quên nàng ở dưới thân ta thở gấp. . . . . . Ta nhất định phảinếm thử tư vị nàng lần nữa, nếu không ta sẽ không chịu được!”
Môi của hắn tham lam rơi trên cái cổ tinh tế của nàng, sau đó chậm rãi dọc theo da thịt trơn mịn đi tới trước ngực nàng.
Bàn tay hắn dùng sức vuốt ve bộ ngực nàng.
“Nàng thật nhạy cảm. . . . . .”
“Không được! Đừng như vậy. . . . . .” Nàng xấu hổ đẩy hắn.
Nhưng hắn vẫn ngậm nhũ hoa của nàng, cách lớp vải mỏng manh dùng sức mút điểm nhỏ nhạy cảm của nàng
“Không được. . . . . .”
Nàng muốn ngăn cản hành động hắn vô lễ, nơi cổ họng rồi lại không tự chủ theo trêu chọc của hắn mà thở dốc yêu kiều.
Mà nàng yêu kiều càng khiêu khích dục hỏa của hắn dâng lên!
Hắn thừa dịp nàng đầu trống rỗng, không có lực phản khánghoàn toàn phái nam của hắn, mạnh mẽ xâm lược, đặt thân thể nhỏ nhắn củanàng trân ghế, một tay từ trên cổ áo nàng thăm dò vào, trực tiếp đụngchạm bộ ngực mềm mại của nàng, ngón tay ở trên điểm nhỏ lôi kéo, cọ xát.
“A. . . . . . Đừng. . . . . .”
“Ta chưa từng có dục vọng mãnh liệt đối với nữ nhân như vậy. . . . . . Ta thật sự bị nàng mê hoặc!”
Tay của hắn lặng lẽ trợt vào giữa hai chân đang khép chặt,vuốt ve nơi non nớt nhất trên người nàng, khiến nam nhân ngọt ngào, tiêu hồn . . . . . .
Lý trí Tiểu Trúc nói cho nàng biết không thể tiếp tục như vậy nữa, nhưng bàn tay đầy ma chú kia không an phận di động trên ngườinàng, làm cả người nàng không tự chủ được hưởng ứng hắn. . . . . .
Hắn dùng lực kéo xuống y phục cùng áo yếm của nàng, chỉ thấybộ ngực khả ái cao vút của nàng được buông thả liền nhảy đánh ra ngoài,lộ ra độ cong mê người ở trước mắt hắn.
“Thật đẹp. . . . . .”
“Không được nhìn!”
Hắn kéo bàn tay nàng che ở trước ngực mình, dùng giọng nóicương quyết lại đầy khao khát mà nói với nàng: “Ta muốn nhìn toàn bộnàng!”
“Ta. . . . . .”
Khi đôi mắt nàng nghênh đón đôi mắt lộ liễu kia, không cóchút nào che giấu khát vọng, trong lòng nàng thậm chí có loại thỏa mãncùng kiêu ngạo khó nói lên lời.
Nàng chưa bao giờ biết mình đối với nam nhân có ảnh hưởng lớn như vậy, hơn nữa đối phương còn là một nam nhân xuất sắc nữa!
“Tiểu Trúc. . . . . .” Thanh âm của hắn run rẩy vô cùng, chứ
“Tiểu thư! Nàng không có sao chứ?” Hương Nhi vội vàng vọt tới bên người nàng.
Nhưng Tiểu Trúc không nói lời nào đi thẳng về phía trước.
Hương Nhi vội vàng đuổi theo chủ tử nói xin lỗi, “Tiểu thư,thật xin lỗi, không phải ta cố ý để nàng ở trong đó một mình. . . . . .”
“Đừng nói!”
“Tiểu thư, nàng tức giận sao? Sắc mặt nàng thật khó coi. . . . . .”
Khó coi?
Sáng sớm phát hiện mình tình lại trong ngực một nam nhân xalạ, sắc mặt của nàng dĩ nhiên sẽ khó coi! Khi hai người đi tới nơi yêntĩnh, Tiểu Trúc cũng không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ lên. “Hương Nhi, ta xong rồi!”
“A?”
Hương Nhi kinh ngạc nhìn tiểu thư trước mắt phảng phất muốnkhóc, vội vàng quan tâm hỏi, “Tiểu thư, nàng bị giam vào phòng chứa củinhất định là rất sợ?”
“Ừ! Khắp nơi đều là chuột và gián, thật đáng sợ! Ở trong đó cũng thật tối. . . . . .”
“Ta biết, ta biết.” Thấy tiểu thư bị dọa sợ, Hương Nhi không nhịn được oán giận Sơn đại vương lãnh khốc vô tình.
Đột nhiên, nàng thấy trên cổ của chủ tử hiện đầy những vếtxanh xanh tím tím,không khỏi sợ hãi kêu lên, “Tiểu thư! Cổ nàng thế nàolại đầy những vết xanh xanh tím tím? !”
“Có thật không?” Tiểu Trúc theo bản năng đưa thay sờ sờ, sauđó kéo cao cổ áo, che đậy kín những vết tím bầm nhìn thấy mà hoảng sợkia.
“Tiểu thư, nàng không có sao chứ? Ta thật lo lắng!”
“Ta. . . . . .” Tiểu Trúc đang không biết đáp lời như thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi về phía các nàng.
“Một người lớn như vậy, sao lại không tìm được?”
A! Là bạo quân độc tài đó. . . . . . Hắn đang tìm ai?
Không phải là đang tìm nàng chứ?
“Tiểu thư, là ──”
“Hư! Trốn trước.”
Tiểu Trúc kéo Hương Nhi muốn tránh vào một bên, nhưng bởi vìquần quá dài, một chân nàng dẫm lên váy, không giữ được trọng tâm liềnngã về phía trước, trong lúc hoảng hốt, nàng quơ lung tung muốn bắt thứgì chống đỡ mình, lại không nghĩ rằng có chết lại bắt được tay áo ĐứcChiêu ──
“A ──”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đang lúc mọi người kêuto, thì một hồi tiếng xé rách vang lên, Tiểu Trúc cũng ngã mạnh xuốngđất.
“Tiểu thư!” Hương Nhi vội vàng tiến lên đỡ tiểu thư ngã dưới đất.
Tiểu Trúc đứng lên, nhìn tay áo mình đang nắm chặt, lại nhìnnam nhân xanh mặt trước mắt, nhất thời không biết nên đem tay áo trả lại cho hắn hay là cầm. . . . . .
Đức Chiêu đứng thẳng, ánh mắt giận dữ nhìn nàng. “Nàng!”
“Thật xin lỗi!” Tiểu Trúc đột nhiên lấy lại tinh thần, vộivàng đem tay áo đưa cho hắn, “Ta không phải cố ý. . . . . . Hay là, tathay ngươi vá lại?”
Tất cả mọi người câm như hến, không dám lên tiếng, thay tiểu nữ tỳ này đổ mồ hôi lạnh.
“Đại vương, là ta không tốt! Đều là ta không cẩn thận đẩytiểu thư, nàng mới có thể đụng vào ngài, xé rách tay áo của ngài. . . . . . Muốn trách thì trách ta được rồi!” Hương Nhi gấp gáp quỳ xuống, lolắng đến sắp khóc.
“Không, Đại vương, là ta làm rách tay áo của ngươi, phạt tađược rồi!” Tiểu Trúc không muốn nha hoàn thiếp thân chịu phạt, cũng quỳxuống.
Đức Chiêu nhìn chằm chằm người đang cúi đầu quỳ trên đất,thật lâu không phát một lời, cuối cùng mới thở dài một tiếng.”Bỏ đi! Tất cả các nàng đứng lên đi!”
Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, Đức Chiêu nhìn thấy trong con mắtlong lanh nước của nàng không có bất kỳ sợ hãi, lúc này mới chợt hiểura.
Cô gái nhỏ này căn bản không phải thật sự thấy sợ, nàng làm như vậy chỉ vì không muốn hắn giận chó đánh mèo Hương Nhi!
Trong lòng một trận tức giận lên cao, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như tên bắn về phía nàng.
“Chờ một chút, ta đổi ý.” Đức Chiêu đưa tay nắm được cái cằmnhỏ của Tiểu Trúc, ép nàng nâng mắt nhìn thẳng vào hắn, “Buổi tối nàngtới đây giúp ta vá tay áo.”
“Buổi tối? !”
“Không muốn tới cũng có thể, nhưng hậu quả nàng tự mình phụtrách.” Hắn nhìn Hương Nhi một cái, rõ ràng nếu như Tiểu Trúc không đến, người thân nhất bên nàng sẽ xui xẻo.
Á! Nam nhân độc tài, bá đạo, không nói đạo lý, lại dám uy hiếp nàng? !
Nhưng . . . . . . Nàng có thể thế nào đây?
“Hiểu chưa?” Hắn ép hỏi.
“Hiểu.”
Lưu lại một nụ cười thỏa mãn, Đức Chiêu liền rời đi, để lại Tiểu Trúc trong miệng lẩm bẩm không ngừng mắng hắn . . .
Buổi tối, trước thư phòng, vang lên tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ.
“Vào đi!” Đức Chiêu nhàn nhạt phân phó.
Cửa mở ra, xuất hiện là Tiểu Trúc vẻ mặt mất hứng. Nàng sải bước đi vào, dùng lực đóng cửa lại, ra vẻ kháng nghị.
Đối với biểu hiện tức giận của nàng, hắn quyết định làm như không thấy, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, muốn nàng ngồi xuống.
Tiểu Trúc cầm hộp may vá ngồi xuống bên cạnh hắn, hoàn toàn không chú ý tới hai người có bao nhiêu gần sát.
Từ trên người nàng truyền đến một mùi thơm đặc biệt của phái nữ, làm tâm hắn đập mạnh một cái. . . . . .
“Ta tới giúp ngươi sửa tay áo. Bất quá ta nói trước, ta chưatừng vá tay áo. Vậy nên ngươi nên tìm người khác tới? Ta nghĩ nơi này để một nữ tử khác làm sẽ tốt hơn. . . . . .” Nàng lảm nhảm nói, mắt vừanhìn, lúc này mới phát hiện hắn cũng không cởi cái áo có cái tay bị rách ra.
“Ngươi cởi y phục ra.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Trúc liền biết mình nói sai. Nàng nghênh đón tròng mắt đen của hắn, thấy đùa cợt trong mắt hắn, mặt không tự chủ đỏ lên.
“Ta. . . . . . Ta không có ý gì khác! Ngươi đừng hiểu lầm. . . . . .”
Hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, bất quá cũng cởi áo ra.
Lồng ngực rắn chắc màu đồng của hắn đập vào mắt, làm TiểuTrúc nhớ tới tình cảnh mập mờ giữa hai người. Nàng nhớ tới lồng ngực này thật ấm áp, thật mạnh mẽ, chỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi. . . . . .
Nàng nuốt nước miếng một cái, vội vàng cầm y phục vá lungtung lên, ý đồ che giấu tay chân luống cuống của mình, cũng muốn đánhgục xung động với hắn.
Mà hết thảy này đều rơi vào trong mắt Đức Chiêu, làm hắn hưng khởi ý nghĩ trêu chọc nàng. “Đây là lần đầu tiên ta ở trước mặt nữ nhân cởi y phục, mà nàng lại ngồi trước mặt ta.” Hắn lẳng lặng mở miệng.
Lời của hắn làm nàng tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
“Nếu không ta ngồi ở đâu?”
“Nàng không phải ngồi .”
“Không phải ngồi?”
“Nàng sẽ nằm ở trong ngực ta!”
“A!” Ngón tay của nàng không cẩn thận bị kim châm vào, đau mf kêu lên, vội vàng đem đầu ngón tay chảy máu bỏ vào trong miệng mút.
Tiểu Trúc hung ác trừng mắt nam nhân cười vô cùng vui vẻ trước mắt.
Lại đùa bỡn nàng? !
“Nhàm chán!” Nàng khinh thường nói.
Đức Chiêu cười to, phát hiện tiểu nữ nhân trước mắt này hếtsức thú vị, lập tức dũng khí mười phần, thoáng cái giống như khuê nữthẹn thùng, có khi lại hết sức kiêu ngạo. . . . . .
Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn đưa tay rút câu trâm của nàng, mái tóc đen nhánh trong nháy mắt rũ xuống như thác nước.
Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn hắn, phát hiện trong mắt hắn tản ratia nóng rực, mà hành động của hắn càng làm tiếng chuông cảnh báo tronglòng nàng kêu to.
Hắn liên tục đến gần nàng, thân hình cao lớn làm nàng thở không nổi, chỉ có thể bị vây ở trên ghế, không thể động đậy.
“Không. . . . . .”
Nàng chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi, hắn đã bất ngờ nhào tới nàng ──
“Dừng tay! Ngươi muốn làm gì?” Nàng hô to, giãy giụa ngăn cản tay hắn đưa vào trong quần nàng.
“Chạm vào nàng.”
“Không cho phép.”
“Không cho phép? !”
“Đúng, không cho phép.”
“Nàng càng nói không cho phép, ta càng muốn !”
“Không thể!”
“Nàng đã là nữ nhân của ta rồi, nào có cái gì không thể ?”
“Dĩ nhiên không thể! Ta đau đến muốn chết đều là ngươi làmhại. . . . . .” Lời vừa ra khỏi miệng thì nàng muốn đem đầu lưỡi củamình cắn đứt!
Nàng làm sao lại nói ra những lời thành thật đó?
Nơi riêng tư của nàng bị hắn giằng co nguyên buổi tối, ngaycả đi bộ cũng có chút khó khăn. Hơn nữa toàn thân đau nhức, nàng hôm nay căn bản cũng không thể làm việc.
“Đừng tức giận, lần đầu của con gái vốn là như vậy. Hơn nữa chúng ta làm một buổi tối, nàng đau cũng là đương nhiên. . . . . .”
“im miệng!” Mặt nàng hồng lên, cúi đầu. Miệng hắn sao lại không biết ngậm vào như vậy?
Tuyệt không được nóng nảy!
“Sau này sẽ không đau. . . . . .” Hắn vươn tay ôn nhu vuốt gương mặt trắng mịn của nàng.
Khẩu khí ôn nhu cùng đụng chạm như vậy, làm thân thể nàng lập tức một hồi rung động mãnh liệt.
Làm sao bây giờ? Tim nàng bắt đầu đập thình thịch, căn bản là khống chế không được. . . . . .Đã vậy hắn cũng không phải là nam nhânxấu xí, ngược lại, hắn là loại nữ nhân thấy đều muốn la hét, sau đó téxỉu trong ngực hắn. . . . . .
“Buông ta ra. . . . . .” Nàng giãy giụa muốn cách hắn xa một chút, bởi vì hai người đến gần quá mức sẽ làm đầu nàng trống rỗng.
Nàng nghĩ có thể chỉ có tối hôm qua, bàn tay to của hắn ônnhu như lại ngang ngược vuốt ve mỗi một tấc da thịt của nàng, đôi môikhêu gợi như ngọn lửa rơi xuống trên người nàng, giống như ở trên ngườinàng in lại ký hiệu của hắn, làm nàng như thế nào cũng không quên được. . . . . .
“Ta muốn nàng. . . . . .” Đức Chiêu vùi sâu mặt mình trongmái tóc mê người của nàng, thanh âm khàn khàn tiết lộ khát vọng của hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nàng vô lực hỏi.
“Nàng cho là thế nào?”
Thanh âm hắn êm ái trầm thấp như gió xuân nỉ non bên tai nàng, hơi thở của nàng lại là mùi thơm đặc biệt mê người kia.
Hắn phát hiện hắn cực kỳ thích mùi hương trầm nhàn nhạt trên người nàng. . . . . .
“Ta không phải là con giun trong bụng ngươi!”
Tiểu Trúc đơn giản bỏ lại một câu, xoay người muốn rời khỏi, nhưng hắn lại giữ lấy mặt nàng, cúi đầu đặt lên môi của nàng ──
Hắn khao khát đôi môi hắn từng được nềm thử, cũng vô cùng yêu thích mùi vị ngọt ngào. Môi của nàng như cánh hoa tường vi hồng diễm mê người. . . . . .
Hắn đặt trên môi của nàng lầm bầm nói: “Nàng không thể cự tuyệt ta!”
Tất cả kháng nghị của nàng đều bị hắn cố ý hôn sâu hơn, khiến nàng từng trận vô lực thở gấp.
Nàng cảm thấy mình giống như khối băng gặp phải mặt trời, hòa tan vào trong hắn. . . . . .
Không thể! Mộng Tiểu Trúc, tại sao nàng có thể khinh địch như vậy, liền ở nơi này khuất phục trong ngực nam nhân bá đạo, vô lễ, tựđại, trong mắt không coi ai ra gì ? Như vậy thật mất mặt phái nữ!
Nàng vẫn không tự chủ được mặc cho hắn dụ dỗ, đầu lưỡi nhẹtrêu chọc cái lưỡi thơm tho của nàng, ý đồ khơi lên ngọn lửa ham muốntrong lòng nàng.
“Tiểu Trúc, nàng thật là một tiểu nữ nhân ngọt ngào, ta không cách nào quên nàng ở dưới thân ta thở gấp. . . . . . Ta nhất định phảinếm thử tư vị nàng lần nữa, nếu không ta sẽ không chịu được!”
Môi của hắn tham lam rơi trên cái cổ tinh tế của nàng, sau đó chậm rãi dọc theo da thịt trơn mịn đi tới trước ngực nàng.
Bàn tay hắn dùng sức vuốt ve bộ ngực nàng.
“Nàng thật nhạy cảm. . . . . .”
“Không được! Đừng như vậy. . . . . .” Nàng xấu hổ đẩy hắn.
Nhưng hắn vẫn ngậm nhũ hoa của nàng, cách lớp vải mỏng manh dùng sức mút điểm nhỏ nhạy cảm của nàng
“Không được. . . . . .”
Nàng muốn ngăn cản hành động hắn vô lễ, nơi cổ họng rồi lại không tự chủ theo trêu chọc của hắn mà thở dốc yêu kiều.
Mà nàng yêu kiều càng khiêu khích dục hỏa của hắn dâng lên!
Hắn thừa dịp nàng đầu trống rỗng, không có lực phản khánghoàn toàn phái nam của hắn, mạnh mẽ xâm lược, đặt thân thể nhỏ nhắn củanàng trân ghế, một tay từ trên cổ áo nàng thăm dò vào, trực tiếp đụngchạm bộ ngực mềm mại của nàng, ngón tay ở trên điểm nhỏ lôi kéo, cọ xát.
“A. . . . . . Đừng. . . . . .”
“Ta chưa từng có dục vọng mãnh liệt đối với nữ nhân như vậy. . . . . . Ta thật sự bị nàng mê hoặc!”
Tay của hắn lặng lẽ trợt vào giữa hai chân đang khép chặt,vuốt ve nơi non nớt nhất trên người nàng, khiến nam nhân ngọt ngào, tiêu hồn . . . . . .
Lý trí Tiểu Trúc nói cho nàng biết không thể tiếp tục như vậy nữa, nhưng bàn tay đầy ma chú kia không an phận di động trên ngườinàng, làm cả người nàng không tự chủ được hưởng ứng hắn. . . . . .
Hắn dùng lực kéo xuống y phục cùng áo yếm của nàng, chỉ thấybộ ngực khả ái cao vút của nàng được buông thả liền nhảy đánh ra ngoài,lộ ra độ cong mê người ở trước mắt hắn.
“Thật đẹp. . . . . .”
“Không được nhìn!”
Hắn kéo bàn tay nàng che ở trước ngực mình, dùng giọng nóicương quyết lại đầy khao khát mà nói với nàng: “Ta muốn nhìn toàn bộnàng!”
“Ta. . . . . .”
Khi đôi mắt nàng nghênh đón đôi mắt lộ liễu kia, không cóchút nào che giấu khát vọng, trong lòng nàng thậm chí có loại thỏa mãncùng kiêu ngạo khó nói lên lời.
Nàng chưa bao giờ biết mình đối với nam nhân có ảnh hưởng lớn như vậy, hơn nữa đối phương còn là một nam nhân xuất sắc nữa!
“Tiểu Trúc. . . . . .” Thanh âm của hắn run rẩy vô cùng, chứ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
88/4792