Tiểu thuyết Âm Mưu Nơi Công Sở-full
Lượt xem : |
“Anh sao thế? Bị tôi đập vào hả?”
“Không, không sao.”
Nếu chỉ là nói vài câu bình thường như vậy, Tô Duyệt Duyệt hẳn sẽ nghĩ rằng anh chỉ bị đau một chút thôi, song vì muốn biểu đạt rõ ràng lời nói của mình, anh đã đưa tay ra sau huơ huơ vài cái, Tô Duyệt Duyệt lập tức nhìn thấy vệt máu đỏ tươi trong lòng bàn tay anh. Lúc này cô mới ý thức được mình đã gây ra họa lớn, cái đầu dang mơ mơ màng màng đột nhiên bừng tỉnh, cũng chẳng để ý tới mắt cá chân của mình vẫn còn bị thương, vội vàng bước ra khỏi xe, cuống quýt nói: “Xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi cố ý. Chảy máu rồi, phải ngửa đầu ra sau, nhanh lên, ngửa đầu ra sau, đừng cử động, đừng cử động, nắm chặt tay lại, tôi đi lấy khăn giấy. Đừng cử động, tuyệt đối không được cử động.”
Cô kiễng chân, đưa tay đẩy cổ anh ngả ra phía sau, vì vậy anh chỉ có thể ngửa cổ để mặc cho mùi máu tanh sặc vào cổ họng, tay giơ cao lên theo “chỉ thị” nghiêm ngặt của cô, may mà hai mắt vẫn còn một chút không gian tự do có thể liếc qua liếc lại, anh đã ngó thấy cô gái đang cuống quýt chạy đi lấy khăn giấy cho mình mà không nhịn được cười.
Nên nói gì đây? Một cô gái miệng lưỡi liếng thoắng, có thể cô ấy không xinh đẹp, có thể cô ấy không thích hợp với cá tính hiện đại, nhưng cô ấy rất thật thà, thật thà đến nỗi khiến anh cảm giác giữa hai người không có bất cứ khoảng cách nào, thậm chí ngay cả sợi dây đề phòng mà anh tự mình dựng lên cũng bị sự hồn nhiên, chân thật của cô cắt đứt. Thật không thể ngờ, sau hai năm trái tim nguội lạnh, giờ anh lại có thể gắn bó thân thiết với một cô gái đến vậy, thậm chí còn lo lắng sợ cô bị lạnh.
“Về rồi đây!”
Đang mải suy nghĩ, Tô Duyệt Duyệt đã cầm một xấp khăn giấy chạy tới trước mặt Doanh Thiệu Kiệt, có thể nhận thấy cô rất sợ máu, nhưng để bù đắp lỗi lầm của mình, cô nhăn mặt lấy hết dũng khí giúp anh lau sạch. Sợ mình mạnh tay, cô chỉ dám quẹt nhẹ tờ giấy lướt qua mũi anh, nhẹ đến mức anh chẳng còn thấy đau đớn chút nào, lúc này, anh không giống như một người bị thương chảy máu, mà là một người con trai hạnh phúc đang đắm mình trong sự quan tâm, chăm sóc của người yêu.
“Ôi, đúng là cái mũi lọ hoa, đẹp mà chẳng có tác dụng gì.”
Khăn giấy được cuộn lại thành một cục mềm nhét vào mũi anh, Tô Duyệt Duyệt không nhịn được, ca thán thêm một câu, Doanh Thiệu Kiệt cười thầm, sao cô gái này lại hình dung chiếc mũi của mình xấu xí như vậy, chỉ có điều chẳng thể phản bác lại dù chỉ là nửa lời, đành phải tự cười khổ.
“Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, anh mau về ngủ đi, sáng sớm mai còn phải ra sân bay, nghe nói phải đến sớm nửa tiếng, nếu đến muộn sẽ phiền phức đấy, anh biết không, ngồi máy bay và xe buýt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, để lỡ máy bay sẽ rắc rối to, vì vé rất đắt.” Tô Duyệt Duyệt nghiêm túc nói với anh về chuyện đi máy bay, có vẻ người lần đầu đi máy bay không phải mình, mà là Doanh Thiệu Kiệt.
Mũi được nhét kín bởi khăn giấy, Doanh Thiệu Kiệt đã bớt đau rất nhiều, lấy chỗ khăn giấy còn thừa lau tay, trở lại xe bê cặp tài liệu, ra hiệu bảo Tô Duyệt Duyệt bấm nút thang máy. Tô Duyệt Duyệt sững người một lúc, cảm động không nói nên lời, hay không biết vì lý do nào khác mà tim đập thình thịch, cứ nhìn anh trân trân, cho đến khi anh bê hết đống cặp tài liệu lên rồi mới ra về, trong lòng cô bỗng dâng tràn một cảm giác quyến luyến, không muốn rời xa, lại hé mở cửa, nghe tiếng bước chân anh dần dần xa khuất khỏi hành lang.
“Kim cương Vương lão ngũ, hi hi, anh là Kim cương Vương lão ngũ, không đúng, chỉ là Thủy tinh Vương lão ngũ mà thôi.” Cô đóng cửa lại, đứng tựa lưng vào tường, miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, mặt bắt đầu nóng bừng lên, mình đang nghĩ gì, không biết, có điều cảm giác này rất kỳ lạ, nhất là cái cảm giác lúc nãy khi chính tay cô lau máu mũi cho anh ta, ngón tay có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, ngọt ngào giống như khoảng thời gian thầm yêu trộm nhớ anh bạn thời đại học, có một chút xao xuyến, một chút hoang mang, còn có cả một chút vui vui.
“Không, không thể nào, mình nhất định sẽ không thích tên vừa nói lắp vừa keo kiệt này, lại còn vừa…” Đột nhiên trong đầu không thể nghĩ ra được lời nào chê bai anh, ngược lại một loạt từ ngữ tốt đẹp về anh đua nhau hiện lên. Tim đập chộn rộn bởi một cảm xúc bất ngờ ập đến, song cảm xúc này lại mau chóng bị gạt phăng đi, cô chau mày lẩm bẩm một mình: “Ảo tưởng, nhất định là ảo tưởng.”
Đưa tay vỗ vỗ hai má nóng bừng, Tô Duyệt Duyệt giật mình trở về với thế giới hiện thực, tắm rửa xong xuôi, leo lên giường ngủ, một lúc sau đèn cũng phụt tắt.
Trời vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi mặt hồ của tiểu khu đã đóng một lớp băng mỏng trên bề mặt. Doanh Thiệu Kiệt ngồi bên khung cửa sổ trong phòng ngủ của mình nhìn sang cửa sổ tòa nhà đối diện khoảng hơn hai mươi phút, cho tới khi đèn bên đó phụt tắt, mới mỉm cười, đặt tách cà phê trong tay lên chiếc bàn bên cạnh. Lúc đi qua gương mới phát hiện thấy trong mũi vẫn còn viên khăn giấy, máu đã ngừng chảy từ lâu nhưng anh lại quên không lấy ra, vừa định đưa tay lên rút ra thì khựng lại bởi tiếng tin nhắn, lôi điện thoại ra xem, hai hàng lông mày của anh chau tít lại.
Là số điện thoại của cô ta.
Mặc dù anh đã xóa số của cô ta từ lâu, nhưng tại sao muốn quên mà không thể quên được dãy số chỉ khác số điện thoại của anh một con số kia? Cho dù cái tên “my darling” đã bị anh xóa bỏ, giờ chỉ còn hiện lên một dãy số dài, nhưng trong tim anh hình bóng của cô gái đó vẫn chiếm một vị trí kiên cố, anh muốn gỡ nó đi nhưng có vẻ chỉ là tốn công vô ích.
Trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn: “Thiệu Kiệt, cô ấy có phải bạn gái anh không?”
Doanh Thiệu Kiệt bất giác bật cười, với tay lấy tách cà phê ở trên bàn uống một hơi, cà phê mà anh coi như rượu vậy, cố gắng làm mình quên hết mọi thứ. Có điều, cho dù là cà phê nhưng vị đắng trong miệng không thể xóa đi nỗi đắng cay trong sâu thẳm trái tim. Tô Duyệt Duyệt đương nhiên không phải bạn gái của anh nhưng điều này không cần phải giải thích với cô ta vì nó không cần thiết.
Giữa họ đã không còn gì, sóng gió liên tiếp ập đến với anh trong những chuỗi ngày đó, duyên phận đến đây cũng đã chấm hết rồi. Anh biết, cô ta đã vì mình nên mới đến làm việc ở JSCT nhưng chuyện trong quá khứ làm sao có thể phủ lấp được? Chiếc gương đã vỡ, dù có hàn gắn thế nào cũng không thể vẹn toàn như cũ.
Anh không muốn gặp cô ta.
Cũng như lúc này, anh không muốn trả lời tin nhắn của cô ta.
“Thiệu Kiệt, cô ấy không hợp với anh đâu.”
Tin nhắn thứ hai gửi đến, anh lại uống một tách cà phê nữa, vẫn tu liền một hơi như uống rượu.
“Thiệu Kiệt, em nhớ anh!”
Tin nhắn thứ ba gửi đến, anh đã tắt đèn, ngón tay cái đặt lên hai từ “trả lời” một lúc lâu, có điều cuối cùng vẫn không ấn xuống. Kết thúc rồi, đã kết thúc từ lâu rồi.
Anh tự nhắc nhở bản thân, song vừa đặt điện thoại lên trên chiếc tủ kê ở đầu giường, còn chưa kịp buông tay ra thì tiếng chuông điện thoại lại đột ngột reo vang. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, đây là bài Dấu vết của mưa, anh thích giai điệu này, dường như trong giai điệu ấy có thể tìm được hạnh phúc khó kiếm trên thế gian này.
“Tôi và cô ấy không có quan hệ gì.”
Không suy nghĩ, anh ấn nút xanh nhận điện thoại, lúc này giọng nói của anh có chút ngập ngừng. Có điều, sau lời phủ nhận, anh lại cảm thấy có chút hối hận, tại sao anh không thể nói lời cắt đứt quan hệ với cô ta như nam diễn viên trong phim truyền hình, cứ coi mình và cô ấy có quan hệ đi. Nhưng thật ngạc nhiên, ở đầu dây bên kia lại không phải giọng nói của cô ta.
“Này, mũi lọ hoa, anh đang nói chuyện với ai thế, sao kích động vậy?”
Mũi lọ hoa.
Là điện thoại của Tô Duyệt Duyệt, anh hạ chiếc điện thoại bên tai xuống nhìn xác nhận, tâm trạng bỗng nhiên thấy thoải mái hơn hẳn, anh nói: “Không có gì, sao cô vẫn chưa, chưa đi ngủ?”
“À, sáng mai tôi gọi anh dậy, hay anh gọi tôi dậy? Hay thế này đi, ai dậy trước thì gọi người kia dậy, chúng ta không thể đến muộn được.”
“Được, ngủ sớm đi.”
Rõ ràng đã thấy bên cô đã tắt đèn, một lúc sau đột nhiên lại gọi điện thoại sang, Doanh Thiệu Kiệt bất giác mỉm cười, khuyên cô đi ngủ sớm một chút. Tô Duyệt Duyệt “ừ” một tiếng, rồi cũng tắt điện thoại.
Có điều, vừa trùm chăn lên đầu, lại có tin nhắn gửi đến nhưng lần này là tin nhắn của Tô Duyệt Duyệt.
“Lúc nãy quên không hỏi mũi anh đã đỡ chưa, chúc ngủ ngon, mũi lọ hoa.”
Bắt đầu từ tối nay, anh đã có một biệt danh mới rồi!
Chương 22: Rắc rối trên máy bay, lúng túng trong khách sạn
Sáng sớm hôm sau, hai người đều dậy rất sớm, bởi lẽ cả hai đều ngủ không ngon giấc, nguyên nhân lại không rõ, dường như càng muốn ngủ thì càng nghĩ tới chuyện sáng mai ai sẽ là người chủ động gọi điện cho người kia trước. Về lý, Doanh Thiệu Kiệt là người quen đi công tác, song suốt đêm cũng trằn trọc không ngon giấc. Cho tới ngày hôm sau, lúc Tô Duyệt Duyệt gọi điện thoại tới, anh mới bớt suy nghĩ, bắt đầu có vẻ chìm vào giấc ngủ.
Có điều, cuộc họp ngày hôm nay không cho phép anh ngủ nướng, gọi taxi xong liền xuống lầu ngay. Đợi chưa tới mười phút, Tô Duyệt Duyệt đã xuất hiện, cô mặc một bộ nhung màu trắng trông dễ thương hệt một chú cừu hiền lành, kéo một chiếc va li ở phía sau. Doanh Thiệu Kiệt vội vàng chạy lại giúp cô, chẳng hiểu sao vừa kéo va li được một đoạn, bỗng “cạch” một tiếng, tay cầm của chiếc va li gãy làm đôi.
Chiếc va li đổ ập xuống đất, cặp tài liệu, quần áo và vài bộ đồ lót cuộn tròn xổ tung ra ngoài, thu hút ánh nhìn của vài người tập thể dục buổi sáng vừa hay đi ngang qua. Tô Duyệt Duyệt đỏ bừng mặt, vội vã ngồi thụp xuống vơ nháo nhào đống quần áo. Chiếc va li này cô mua từ thời đại học, giá khá rẻ, đương nhiên chất lượng không tốt. Bình thường ít khi sử dụng, do vậy mỗi lần dùng đều rất cẩn thận, nào ngờ Doanh Thiệu Kiệt quá “mạnh tay” nên đã khiến nó thành ra nông nỗi này. Trong lòng tuy khó chịu, song lại chẳng nghĩ ra được lời nào trách cứ anh. Doanh Thiệu Kiệt cũng rất lúng túng, vốn muốn giúp nhưng càng giúp càng rối, cúi gập người định nhặt đồ cho cô, song đồ của phụ nữ anh lại không dám đụng vào nên lại chẳng làm được gì, chỉ biết luôn miệng rối rít: “Xin, xin lỗi!” Bàn tay vẫn chẳng cầm được vật gì cho tới khi trên đất chỉ còn lại cặp tài liệu. Do thời gian quá gấp, Tô Duyệt Duyệt chỉ kịp quơ nháo nhào cả đống quần áo nhét vào trong va li mà không gấp gọn gàng, bởi vậy ciếc va li phồng to tướng, nhưng lại không thể đựng hết đồ, còn trơ lại cặp tài liệu. Doanh Thiệu Kiệt bèn đề nghị Tô Duyệt Duyệt để cặp tài liệu vào trong va li của mình, đợi tới khách sạn tính sau.
Mặc dù xảy ra sự cố, song do thời gian còn sớm, đi đường lại thuận lợi nên khi tới sân bay, vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ máy bay cất cánh.
“Để tôi xách nhé!”
Doanh Thiệu Kiệt ngập ngừng đưa ra lời đề nghị, sau nhiều lần nhìn Tô Duyệt Duyệt trên suốt dọc đường đi, anh mới đủ can đảm nói ra câu này. Anh cũng chỉ có thể làm được mỗi việc xách hành lý cho cô để tạ lỗi mà mình vừa gây ra, ngoài việc này, anh quả thực không nghĩ ra việc nào khác. Quả nhiên, Tô Duyệt Duyệt đồng ý nhưng với một điều kiện, cô sẽ kéo chiếc va li xách tay của anh.
Thỏa thuận xong xuôi, xuống taxi, hai người một xách, một kéo va li đối phương. Tô Duyệt Duyệt kéo chiếc va li của anh trượt băng băng trên đại sảnh sân bay. Tuy nhiên mới đi được một đoạn, cô bỗng thấy mình đã lạc mất anh, xung quanh người qua người lại như mắc cửi. Cô bất giác cảm thấy hơi sợ. Ở một nơi rộng lớn như thế này, nhìn chẳng thấy đâu là đầu, đâu là cuối, chỉ thấy người mình, người ngoại quốc, xe chở hành lý, xe chở người qua lại tấp nập, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa của đủ các thương hiệu khác nhau, tuy nhiên trước mặt toàn là người xa lạ.
Cứ ngỡ ga tàu mới là nơi đáng sợ nhất, nào ngờ sân bay còn đáng sợ hơn cả ga tàu. Tuy nói về mật độ người thì ờ sân bay thua xa ga tàu nhưng cảm giác bơ vơ lạc lỏng ở sân bay lại không dễ chịu chút nào. Tô Duyệt Duyệt lo lắng nhìn xung quanh, hy vọng tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong dòng người qua lại như mắc cửi kia, lẩm bẩm: “Cái anh chàng này chân dài thế không biết!”
Anh đứng ở nơi họ xuống xe, đang chuẩn bị đi cùng Tô Duyệt Duyệt nhưng vào lúc lôi cái va li ra, ánh mắt vô tình nhìn về phía xa bỗng bắt gặp hình ảnh một người đàn ông đặt tay lên eo một cô gái, kéo cô ấy lại hôn. Người đàn ông đó ăn mặc không cầu kỳ, song trông có vẻ rất nho nhã, lịch sự, dường như anh đã từng gặp ở đâu đó, song nhất thời chưa nghĩ ra, còn cô gái kia đã quá quen thuộc với anh.
Hừm, đã nói là đang sống những tháng ngày mà bản thân thấy thoải mái, thì cứ sống thế đi, hôm qua hà cớ gì phải n
“Không, không sao.”
Nếu chỉ là nói vài câu bình thường như vậy, Tô Duyệt Duyệt hẳn sẽ nghĩ rằng anh chỉ bị đau một chút thôi, song vì muốn biểu đạt rõ ràng lời nói của mình, anh đã đưa tay ra sau huơ huơ vài cái, Tô Duyệt Duyệt lập tức nhìn thấy vệt máu đỏ tươi trong lòng bàn tay anh. Lúc này cô mới ý thức được mình đã gây ra họa lớn, cái đầu dang mơ mơ màng màng đột nhiên bừng tỉnh, cũng chẳng để ý tới mắt cá chân của mình vẫn còn bị thương, vội vàng bước ra khỏi xe, cuống quýt nói: “Xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi cố ý. Chảy máu rồi, phải ngửa đầu ra sau, nhanh lên, ngửa đầu ra sau, đừng cử động, đừng cử động, nắm chặt tay lại, tôi đi lấy khăn giấy. Đừng cử động, tuyệt đối không được cử động.”
Cô kiễng chân, đưa tay đẩy cổ anh ngả ra phía sau, vì vậy anh chỉ có thể ngửa cổ để mặc cho mùi máu tanh sặc vào cổ họng, tay giơ cao lên theo “chỉ thị” nghiêm ngặt của cô, may mà hai mắt vẫn còn một chút không gian tự do có thể liếc qua liếc lại, anh đã ngó thấy cô gái đang cuống quýt chạy đi lấy khăn giấy cho mình mà không nhịn được cười.
Nên nói gì đây? Một cô gái miệng lưỡi liếng thoắng, có thể cô ấy không xinh đẹp, có thể cô ấy không thích hợp với cá tính hiện đại, nhưng cô ấy rất thật thà, thật thà đến nỗi khiến anh cảm giác giữa hai người không có bất cứ khoảng cách nào, thậm chí ngay cả sợi dây đề phòng mà anh tự mình dựng lên cũng bị sự hồn nhiên, chân thật của cô cắt đứt. Thật không thể ngờ, sau hai năm trái tim nguội lạnh, giờ anh lại có thể gắn bó thân thiết với một cô gái đến vậy, thậm chí còn lo lắng sợ cô bị lạnh.
“Về rồi đây!”
Đang mải suy nghĩ, Tô Duyệt Duyệt đã cầm một xấp khăn giấy chạy tới trước mặt Doanh Thiệu Kiệt, có thể nhận thấy cô rất sợ máu, nhưng để bù đắp lỗi lầm của mình, cô nhăn mặt lấy hết dũng khí giúp anh lau sạch. Sợ mình mạnh tay, cô chỉ dám quẹt nhẹ tờ giấy lướt qua mũi anh, nhẹ đến mức anh chẳng còn thấy đau đớn chút nào, lúc này, anh không giống như một người bị thương chảy máu, mà là một người con trai hạnh phúc đang đắm mình trong sự quan tâm, chăm sóc của người yêu.
“Ôi, đúng là cái mũi lọ hoa, đẹp mà chẳng có tác dụng gì.”
Khăn giấy được cuộn lại thành một cục mềm nhét vào mũi anh, Tô Duyệt Duyệt không nhịn được, ca thán thêm một câu, Doanh Thiệu Kiệt cười thầm, sao cô gái này lại hình dung chiếc mũi của mình xấu xí như vậy, chỉ có điều chẳng thể phản bác lại dù chỉ là nửa lời, đành phải tự cười khổ.
“Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, anh mau về ngủ đi, sáng sớm mai còn phải ra sân bay, nghe nói phải đến sớm nửa tiếng, nếu đến muộn sẽ phiền phức đấy, anh biết không, ngồi máy bay và xe buýt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, để lỡ máy bay sẽ rắc rối to, vì vé rất đắt.” Tô Duyệt Duyệt nghiêm túc nói với anh về chuyện đi máy bay, có vẻ người lần đầu đi máy bay không phải mình, mà là Doanh Thiệu Kiệt.
Mũi được nhét kín bởi khăn giấy, Doanh Thiệu Kiệt đã bớt đau rất nhiều, lấy chỗ khăn giấy còn thừa lau tay, trở lại xe bê cặp tài liệu, ra hiệu bảo Tô Duyệt Duyệt bấm nút thang máy. Tô Duyệt Duyệt sững người một lúc, cảm động không nói nên lời, hay không biết vì lý do nào khác mà tim đập thình thịch, cứ nhìn anh trân trân, cho đến khi anh bê hết đống cặp tài liệu lên rồi mới ra về, trong lòng cô bỗng dâng tràn một cảm giác quyến luyến, không muốn rời xa, lại hé mở cửa, nghe tiếng bước chân anh dần dần xa khuất khỏi hành lang.
“Kim cương Vương lão ngũ, hi hi, anh là Kim cương Vương lão ngũ, không đúng, chỉ là Thủy tinh Vương lão ngũ mà thôi.” Cô đóng cửa lại, đứng tựa lưng vào tường, miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, mặt bắt đầu nóng bừng lên, mình đang nghĩ gì, không biết, có điều cảm giác này rất kỳ lạ, nhất là cái cảm giác lúc nãy khi chính tay cô lau máu mũi cho anh ta, ngón tay có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, ngọt ngào giống như khoảng thời gian thầm yêu trộm nhớ anh bạn thời đại học, có một chút xao xuyến, một chút hoang mang, còn có cả một chút vui vui.
“Không, không thể nào, mình nhất định sẽ không thích tên vừa nói lắp vừa keo kiệt này, lại còn vừa…” Đột nhiên trong đầu không thể nghĩ ra được lời nào chê bai anh, ngược lại một loạt từ ngữ tốt đẹp về anh đua nhau hiện lên. Tim đập chộn rộn bởi một cảm xúc bất ngờ ập đến, song cảm xúc này lại mau chóng bị gạt phăng đi, cô chau mày lẩm bẩm một mình: “Ảo tưởng, nhất định là ảo tưởng.”
Đưa tay vỗ vỗ hai má nóng bừng, Tô Duyệt Duyệt giật mình trở về với thế giới hiện thực, tắm rửa xong xuôi, leo lên giường ngủ, một lúc sau đèn cũng phụt tắt.
Trời vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi mặt hồ của tiểu khu đã đóng một lớp băng mỏng trên bề mặt. Doanh Thiệu Kiệt ngồi bên khung cửa sổ trong phòng ngủ của mình nhìn sang cửa sổ tòa nhà đối diện khoảng hơn hai mươi phút, cho tới khi đèn bên đó phụt tắt, mới mỉm cười, đặt tách cà phê trong tay lên chiếc bàn bên cạnh. Lúc đi qua gương mới phát hiện thấy trong mũi vẫn còn viên khăn giấy, máu đã ngừng chảy từ lâu nhưng anh lại quên không lấy ra, vừa định đưa tay lên rút ra thì khựng lại bởi tiếng tin nhắn, lôi điện thoại ra xem, hai hàng lông mày của anh chau tít lại.
Là số điện thoại của cô ta.
Mặc dù anh đã xóa số của cô ta từ lâu, nhưng tại sao muốn quên mà không thể quên được dãy số chỉ khác số điện thoại của anh một con số kia? Cho dù cái tên “my darling” đã bị anh xóa bỏ, giờ chỉ còn hiện lên một dãy số dài, nhưng trong tim anh hình bóng của cô gái đó vẫn chiếm một vị trí kiên cố, anh muốn gỡ nó đi nhưng có vẻ chỉ là tốn công vô ích.
Trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn: “Thiệu Kiệt, cô ấy có phải bạn gái anh không?”
Doanh Thiệu Kiệt bất giác bật cười, với tay lấy tách cà phê ở trên bàn uống một hơi, cà phê mà anh coi như rượu vậy, cố gắng làm mình quên hết mọi thứ. Có điều, cho dù là cà phê nhưng vị đắng trong miệng không thể xóa đi nỗi đắng cay trong sâu thẳm trái tim. Tô Duyệt Duyệt đương nhiên không phải bạn gái của anh nhưng điều này không cần phải giải thích với cô ta vì nó không cần thiết.
Giữa họ đã không còn gì, sóng gió liên tiếp ập đến với anh trong những chuỗi ngày đó, duyên phận đến đây cũng đã chấm hết rồi. Anh biết, cô ta đã vì mình nên mới đến làm việc ở JSCT nhưng chuyện trong quá khứ làm sao có thể phủ lấp được? Chiếc gương đã vỡ, dù có hàn gắn thế nào cũng không thể vẹn toàn như cũ.
Anh không muốn gặp cô ta.
Cũng như lúc này, anh không muốn trả lời tin nhắn của cô ta.
“Thiệu Kiệt, cô ấy không hợp với anh đâu.”
Tin nhắn thứ hai gửi đến, anh lại uống một tách cà phê nữa, vẫn tu liền một hơi như uống rượu.
“Thiệu Kiệt, em nhớ anh!”
Tin nhắn thứ ba gửi đến, anh đã tắt đèn, ngón tay cái đặt lên hai từ “trả lời” một lúc lâu, có điều cuối cùng vẫn không ấn xuống. Kết thúc rồi, đã kết thúc từ lâu rồi.
Anh tự nhắc nhở bản thân, song vừa đặt điện thoại lên trên chiếc tủ kê ở đầu giường, còn chưa kịp buông tay ra thì tiếng chuông điện thoại lại đột ngột reo vang. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, đây là bài Dấu vết của mưa, anh thích giai điệu này, dường như trong giai điệu ấy có thể tìm được hạnh phúc khó kiếm trên thế gian này.
“Tôi và cô ấy không có quan hệ gì.”
Không suy nghĩ, anh ấn nút xanh nhận điện thoại, lúc này giọng nói của anh có chút ngập ngừng. Có điều, sau lời phủ nhận, anh lại cảm thấy có chút hối hận, tại sao anh không thể nói lời cắt đứt quan hệ với cô ta như nam diễn viên trong phim truyền hình, cứ coi mình và cô ấy có quan hệ đi. Nhưng thật ngạc nhiên, ở đầu dây bên kia lại không phải giọng nói của cô ta.
“Này, mũi lọ hoa, anh đang nói chuyện với ai thế, sao kích động vậy?”
Mũi lọ hoa.
Là điện thoại của Tô Duyệt Duyệt, anh hạ chiếc điện thoại bên tai xuống nhìn xác nhận, tâm trạng bỗng nhiên thấy thoải mái hơn hẳn, anh nói: “Không có gì, sao cô vẫn chưa, chưa đi ngủ?”
“À, sáng mai tôi gọi anh dậy, hay anh gọi tôi dậy? Hay thế này đi, ai dậy trước thì gọi người kia dậy, chúng ta không thể đến muộn được.”
“Được, ngủ sớm đi.”
Rõ ràng đã thấy bên cô đã tắt đèn, một lúc sau đột nhiên lại gọi điện thoại sang, Doanh Thiệu Kiệt bất giác mỉm cười, khuyên cô đi ngủ sớm một chút. Tô Duyệt Duyệt “ừ” một tiếng, rồi cũng tắt điện thoại.
Có điều, vừa trùm chăn lên đầu, lại có tin nhắn gửi đến nhưng lần này là tin nhắn của Tô Duyệt Duyệt.
“Lúc nãy quên không hỏi mũi anh đã đỡ chưa, chúc ngủ ngon, mũi lọ hoa.”
Bắt đầu từ tối nay, anh đã có một biệt danh mới rồi!
Chương 22: Rắc rối trên máy bay, lúng túng trong khách sạn
Sáng sớm hôm sau, hai người đều dậy rất sớm, bởi lẽ cả hai đều ngủ không ngon giấc, nguyên nhân lại không rõ, dường như càng muốn ngủ thì càng nghĩ tới chuyện sáng mai ai sẽ là người chủ động gọi điện cho người kia trước. Về lý, Doanh Thiệu Kiệt là người quen đi công tác, song suốt đêm cũng trằn trọc không ngon giấc. Cho tới ngày hôm sau, lúc Tô Duyệt Duyệt gọi điện thoại tới, anh mới bớt suy nghĩ, bắt đầu có vẻ chìm vào giấc ngủ.
Có điều, cuộc họp ngày hôm nay không cho phép anh ngủ nướng, gọi taxi xong liền xuống lầu ngay. Đợi chưa tới mười phút, Tô Duyệt Duyệt đã xuất hiện, cô mặc một bộ nhung màu trắng trông dễ thương hệt một chú cừu hiền lành, kéo một chiếc va li ở phía sau. Doanh Thiệu Kiệt vội vàng chạy lại giúp cô, chẳng hiểu sao vừa kéo va li được một đoạn, bỗng “cạch” một tiếng, tay cầm của chiếc va li gãy làm đôi.
Chiếc va li đổ ập xuống đất, cặp tài liệu, quần áo và vài bộ đồ lót cuộn tròn xổ tung ra ngoài, thu hút ánh nhìn của vài người tập thể dục buổi sáng vừa hay đi ngang qua. Tô Duyệt Duyệt đỏ bừng mặt, vội vã ngồi thụp xuống vơ nháo nhào đống quần áo. Chiếc va li này cô mua từ thời đại học, giá khá rẻ, đương nhiên chất lượng không tốt. Bình thường ít khi sử dụng, do vậy mỗi lần dùng đều rất cẩn thận, nào ngờ Doanh Thiệu Kiệt quá “mạnh tay” nên đã khiến nó thành ra nông nỗi này. Trong lòng tuy khó chịu, song lại chẳng nghĩ ra được lời nào trách cứ anh. Doanh Thiệu Kiệt cũng rất lúng túng, vốn muốn giúp nhưng càng giúp càng rối, cúi gập người định nhặt đồ cho cô, song đồ của phụ nữ anh lại không dám đụng vào nên lại chẳng làm được gì, chỉ biết luôn miệng rối rít: “Xin, xin lỗi!” Bàn tay vẫn chẳng cầm được vật gì cho tới khi trên đất chỉ còn lại cặp tài liệu. Do thời gian quá gấp, Tô Duyệt Duyệt chỉ kịp quơ nháo nhào cả đống quần áo nhét vào trong va li mà không gấp gọn gàng, bởi vậy ciếc va li phồng to tướng, nhưng lại không thể đựng hết đồ, còn trơ lại cặp tài liệu. Doanh Thiệu Kiệt bèn đề nghị Tô Duyệt Duyệt để cặp tài liệu vào trong va li của mình, đợi tới khách sạn tính sau.
Mặc dù xảy ra sự cố, song do thời gian còn sớm, đi đường lại thuận lợi nên khi tới sân bay, vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ máy bay cất cánh.
“Để tôi xách nhé!”
Doanh Thiệu Kiệt ngập ngừng đưa ra lời đề nghị, sau nhiều lần nhìn Tô Duyệt Duyệt trên suốt dọc đường đi, anh mới đủ can đảm nói ra câu này. Anh cũng chỉ có thể làm được mỗi việc xách hành lý cho cô để tạ lỗi mà mình vừa gây ra, ngoài việc này, anh quả thực không nghĩ ra việc nào khác. Quả nhiên, Tô Duyệt Duyệt đồng ý nhưng với một điều kiện, cô sẽ kéo chiếc va li xách tay của anh.
Thỏa thuận xong xuôi, xuống taxi, hai người một xách, một kéo va li đối phương. Tô Duyệt Duyệt kéo chiếc va li của anh trượt băng băng trên đại sảnh sân bay. Tuy nhiên mới đi được một đoạn, cô bỗng thấy mình đã lạc mất anh, xung quanh người qua người lại như mắc cửi. Cô bất giác cảm thấy hơi sợ. Ở một nơi rộng lớn như thế này, nhìn chẳng thấy đâu là đầu, đâu là cuối, chỉ thấy người mình, người ngoại quốc, xe chở hành lý, xe chở người qua lại tấp nập, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa của đủ các thương hiệu khác nhau, tuy nhiên trước mặt toàn là người xa lạ.
Cứ ngỡ ga tàu mới là nơi đáng sợ nhất, nào ngờ sân bay còn đáng sợ hơn cả ga tàu. Tuy nói về mật độ người thì ờ sân bay thua xa ga tàu nhưng cảm giác bơ vơ lạc lỏng ở sân bay lại không dễ chịu chút nào. Tô Duyệt Duyệt lo lắng nhìn xung quanh, hy vọng tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong dòng người qua lại như mắc cửi kia, lẩm bẩm: “Cái anh chàng này chân dài thế không biết!”
Anh đứng ở nơi họ xuống xe, đang chuẩn bị đi cùng Tô Duyệt Duyệt nhưng vào lúc lôi cái va li ra, ánh mắt vô tình nhìn về phía xa bỗng bắt gặp hình ảnh một người đàn ông đặt tay lên eo một cô gái, kéo cô ấy lại hôn. Người đàn ông đó ăn mặc không cầu kỳ, song trông có vẻ rất nho nhã, lịch sự, dường như anh đã từng gặp ở đâu đó, song nhất thời chưa nghĩ ra, còn cô gái kia đã quá quen thuộc với anh.
Hừm, đã nói là đang sống những tháng ngày mà bản thân thấy thoải mái, thì cứ sống thế đi, hôm qua hà cớ gì phải n
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1125/1125