Tiểu thuyết Âm Mưu Nơi Công Sở-full
Lượt xem : |
i nhìn bốn cặp tài liệu dày cộp, không biết phải ôm thế nào thì cười thầm, vội vàng chào tạm biệt, không muốn để cơ thể đã quá mệt mỏi của mình phải chịu thêm bất cứ phiền phức nào nữa. Tô Duyệt Duyệt không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là còn do dự không biết nên tắt điện trước hay ôm cặp tài liệu trước, nghe thấy tiếng chào của Tiểu Ngô, vội đáp lại “bye bye”.
Sau khi tắt điện, cô mới phát hiện thấy căn phòng tối thui, yên tĩnh một cách đáng sợ, đặc biệt là đèn chỉ thị màu xanh kia, hiện tại nhìn nó chẳng khác gì mắt sói trong rừng sâu. Tô Duyệt Duyệt gỡ kính ra, cảm thấy có chút lợm giọng, nuốt vội nước bọt xuống lại thấy sợ hãi, dạ dày vừa nạp chút thức ăn bắt đầu quặn lên.
“Đi thôi, đi thôi!”
Tô Duyệt Duyệt vừa tự nói với mình, vừa gắng sức ôm bốn cặp tài liệu ra ngoài, văn phòng tĩnh lặng đột nhiên vọng lại tiếng “u u…”
“Á!”
Tiếng sói tru bỗng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng khiến Tô Duyệt Duyệt vốn đang sợ hãi hét lên một tiếng thất thanh, đống cặp tài liệu khó khăn lắm mới ôm được bỗng “lộp bộp” rơi xuống chân, nằm ngổn ngang trên mặt đất. Trong phòng lại tiếp tục vang lên một tràng “u u…” kỳ quái, song lần này, tràng âm thanh ấy đã bị chìm nghỉm trong tiếng hét chói tai của Tô Duyệt Duyệt.
“Kẹt…”
Cánh cửa được mở ra, Tô Duyệt Duyệt ôm đôi chân vừa rút ra khỏi đống cặp tài liệu, trố mắt kinh hãi nhìn bóng đen cao lớn đứng chắn toàn bộ ánh sáng ở phía ngoài hành lang. Mình xui xẻo như vậy sao? Sao mình lại giống như một con thỏ bị bao vây giữa bầy thú dữ, lần này thì toi rồi, không biết kẻ bấtngờ đột nhập vào phòng kia là trộm hay cướp? Cô ti hí mắt nhìn, bất giác co rúm người lại.
“Tạch…” một tiếng, đèn trong phòng đột nhiên được bật lên, Tô Duyệt Duyệt chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng người đàn ông hỏi: “Sao lại ngồi, ngồi dưới đất như vậy?”
“Là anh à?”
Giọng nói rất đỗi quen thuộc, ngẩng đầu nhìn, bóng đen đó đúng là Doanh Thiệu Kiệt. Anh chàng này sao thần kỳ như vậy chứ, bất thình lình xuất hiện trong JSCT như một bóng ma.
“Đợi cô lâu quá! Mọi người, mọi người đều về rồi, sao cô vẫn ở đây?”
Cô gái trước mặt ngồi bệt trên đất, gọng kính đen nghiêng lệch trên sống mũi, tay ôm chân, xung quanh ngổn ngang bốn cặp tài liệu và chiếc túi xách, càng khiến bộ dạng thất thần của cô trở nên vô cùng thảm hại. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, cô mới nói: “Tôi cũng đang định về, ai ngờ có bóng đen lù lù xuất hiện, còn có tiếng sói tru, làm tôi sợ chết khiếp.”
“Ha ha!” Doanh Thiệu Kiệt bật cười thành tiếng, nhưng sau đó lại bị Tô Duyệt Duyệt trách mắng: “Này, anh có chút đồng cảm nào không vậy? Làm ơn hãy nghĩ tới việc tôi thường ngày đi chung xe với anh, trả anh tiền, đừng cười hả hê như vậy nữa. Hừ, cười trên nỗi đau của người khác, thật tức chết!”
Tô Duyệt Duyệt cởi tất ra, chỗ mắt cá chân bị bầm tím, lúc này Doanh Thiệu Kiệt mới thôi cười, cúi xuống hỏi: “Bị thương à?”
“Sao? Bây giờ mới biết hỏi khách đi xe của anh à?... Tôi chẳng làm sao cả?” Tô Duyệt Duyệt vênh mặt, thu nhặt bốn cặp tài liệu rơi bên cạnh, anh cũng làm động tác giống y cô, tay anh bất ngờ chạm vào tay cô, cùng nhặt một thứ, cảnh mà cô vẫn thường xem. Có điều, xung quanh không có tiếng nhạc lãng mạn, cũng chẳng có hương hoa thơm ngào ngạt. Cô không bối rối rụt tay lại mà còn nắm chặt tay hơn. Đột nhiên, lại có tiếng sói tru “u u”, Tô Duyệt Duyệt run bần bật, mặt mày xám ngoét, lúc này mới vội rụt tay lại, Doanh Thiệu Kiệt cười cười, nói: “Tiếng chuông báo tin nhắn thôi mà, trông bộ dạng sợ hãi của cô kìa!”
“Tôi, tôi sợ lúc nào?” Tô Duyệt Duyệt vừa nghe nói đó chỉ là tiếng chuông báo tin nhắn, lập tức ưỡn thẳng người chối đây đẩy.
“Còn không à?”
Doanh Thiệu Kiệt bê đống cặp tài liệu, hỏi vặn lại cô, Tô Duyệt Duyệt phủi phủi tay, mới chỉ vừa đứng lên đã thấy đau nhói vùng mắt cá chân, người lảo đảo, theo phản xạ đưa tay ra túm thứ gì đó để khỏi ngã, vừa hay túm dược “cái cột” bên cạnh, chỉ có điều chủ nhận của “cái cột” này lại co rúm, kêu toáng lên: “Ái, đau!”
Trong lúc nguy cấp, cô đã túm chặt quần của anh khiến anh cúi gập người xuống để giảm bớt nỗi đau khó nói, mặt cũng bắt đầu đỏ ửng lên. Lúc này, hai người gần như chạm sát nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, ấm áp xen lẫn một chút gấp gáp. Chỉ còn cách nhau trong gang tấc, hai người có thể nghe thấy rõ tiếng trái tim đập thình thịch của đối phương.
Thì ra, đàn ông lúc đỏ mặt trông cũng rất đáng yêu.
Thì ra, đôi mắt một mí sau tấm kính cũng có thể đẹp long lanh đến thế.
Thực ra, khi thần tiên tạo ra loài người, cho dù là nam hay nữ cũng đều có nét đẹp riêng, chỉ vì một số nguyên nhân nào đó nên mọi người mới không phát hiện thấy, đến khi rơi vào hoàn cảnh đặc biệt, mới có thể nhận ra và thầm ngưỡng mộ trong lòng.
“U u…”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Hai người cùng bật cười, Tô Duyệt Duyệt lúc lắc đầu, nói: “Đúng là chuông báo tin nhắn, mà phải rồi, lúc nãy anh kêu đau gì thế?”
“Không, không, không đau gì cả.”
Anh làm sao dám nói thật đây? Nói ra thì cô sẽ nghĩ mình là người thế nào. Doanh Thiệu Kiệt cười gượng gạo, rồi lái sang chủ đề khác, nói: “Để tôi cõng cô.”
“Hả, sao, sao cơ, anh cõng tôi?”
Tô Duyệt Duyệt lắp bắp, đây không phải lần đầu tiên cô bị nhiễm tật nói lắp của anh, cõng cô, anh muốn cõng cô?
Doanh Thiệu Kiệt đã cõng cô lên, tay còn nhân tiện bê cả bốn cặp tài liệu, cô chẳng đồng ý cũng chẳng phản đối, ngoan ngoãn ở trên lưng anh.
Thế giới này rất công bằng, quả nhiên đàn ông con trai sinh ra là để gánh vác công việc nặng nhọc, nếu đối với Tô Duyệt Duyệt, mấy cặp tài liệu kia nặng như đá tảng thì khi ở trong tay Doanh Thiệu Kiệt, nó nhẹ như bông gòn, còn bản thân cô thì nhẹ như lông hồng. Khi bước qua cổng công ty, Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Tại sao anh có thể vào được công ty của chúng tôi? Còn Bồn tắm nhỏ đâu? Còn khách sạn của tôi nữa?”
“Thẻ, thẻ trước đây chưa trả, Bồn tắm nhỏ…”
Doanh Thiệu Kiệt vốn không thể nói nhanh, Tô Duyệt Duyệt lại là người nóng tính, nghe thấy Doanh Thiệu Kiệt nói “thẻ trước đây”, đột nhiên nghĩ liệu có phải trước đây anh ta cũng là người của công ty JSCT? Liền đập mạnh vào lưng Doanh Thiệu Kiệt, kích động nói: “Này, sao từ trước đến giờ anh chưa từng nói với tôi về việc anh đã từng làm trong JSCT?”
Chương 21: “Máu” trong đêm tối
“Ái, đau!” Doanh Thiệu Kiệt chỉ dám kêu đau, bị Tô Duyệt Duyệt đập mạnh như vậy, dù có tâm lý tốt đến đâu e rằng hồn vía cũng phải rơi rụng mất quá nửa, huống hồ hiện giờ trong tay còn cả mấy cặp tài liệu của cô, nếu lại để rơi xuống đất, rồi tự làm chân mình bị thương thì ngày mai có lẽ sẽ phải cùng cô tập tễnh tới Bắc Kinh mất.
Bắc Kinh là tổng bộ của JS tại khu vực Trung Quốc, ngày mai sẽ là một ngày vô cùng quan trọng đối với Doanh Thiệu Kiệt. Vì Tổng giám đốc bộ phận Kỹ thuật truyền thông của tổng bộ bên Đức - Mr Jason - muốn nói chuyện với anh về việc điều anh sang Đức làm việc. Đây là một cơ hội rất tốt, chỉ có một số ít những người có biểu hiện đặc biệt xuất sắc mới có cơ hội tới làm việc tại tổng bộ bên Đức. Vì vậy anh nhất định phải nắm lấy cơ hội này, như vậy mình mới có điều kiện phát huy tài năng nhiều hơn nữa.
“Anh sao thế, sao không trả lời tôi?” Tô Duyệt Duyệt thấy Doanh Thiệu Kiệt không nói năng gì, càu nhàu vài tiếng, còn Doanh Thiệu Kiệt thì chỉ chú tâm tới đèn hiển thị số tầng trong thang máy, trong lòng có chút căng thẳng. Dù sao cũng đã hơn mười giờ đêm rồi, lại cõng đồng nghiệp nữ đi trong hoàn cảnh vắng vẻ, tối tăm như thế này, nếu gặp phải người quen, chắc chắn sẽ gây ra tin đồn không hay. Thế là vừa đến tiền sảnh, anh vội vã đi ra từ phía cửa bên.
“Bồn tắm nhỏ đâu?’
Không gian tĩnh lặng, vốn chỉ nghe thấy tiếng bước chân đã hết sức nhẹ nhàng của Doanh Thiệu Kiệt, nào ngờ Tô Duyệt Duyệt lại cất giọng oang oang hỏi, đúng lúc đó bảo vệ tòa nhà đang tới kiểm tra khu vực cửa bên, nhìn thấy Doanh Thiệu Kiệt - người đàn ông “kim cương” đẹp trai nhất nhì tòa nhà này, bèn tươi cười tiến lại định chào một câu nhưng nhìn thấy Doanh Thiệu Kiệt cõng một cô gái trên lưng, còn nói “bồn tắm” gì gì đó nên câu chào vừa đến cửa miệng lập tức được chui tuột xuống họng.
“Bye bye!”
Tô Duyệt Duyệt thấy ánh mắt của người bảo vệ đột nhiên nhìn mình, bèn cất giọng chào tạm biệt, Doanh Thiệu Kiệt chỉ biết cười gượng gạo, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, anh vội cúi đầu, cõng cô tiến nhanh về phía chiếc xe Polo màu đen của mình, cuối cùng cũng đưa được cô gái gây thơ “không hiểu gì” này vào trong xe, anh nói: “Nghe đây, Bồn tắm nhỏ đã, đã ở nhà bạn tôi rồi, còn về khách sạn, cô, cô ở chỗ tôi. Còn nữa, sau này, mà không, cũng chẳng có sau này nữa, cô làm ơn đừng chủ động chào, bảo vệ nhé.”
“Ở, ở chỗ anh? Anh không đặt phòng cho tôi sao?”
Dường như Tô Duyệt Duyệt chỉ chú ý tới vế đầu anh nói, không để ý vế sau, Doanh Thiệu Kiệt hơi bực tức liếc nhìn cô, rồi mau chóng đóng cửa lại, trở về vị trí lái, khởi động xe, nói: “Phòng, phòng không đặt được, cô ở chỗ của tôi. Đến, đến lúc đó, tôi sẽ, sẽ tìm.”
“Anh nói, tôi sẽ ở phòng anh ư? Như vậy là đã không đặt được phòng đúng không? Đến lúc đó anh đi đâu tìm khách sạn được?”
“Cô không, không phải lo nhiều như vậy, đúng rồi, cô đi chuyến, chuyến bay nào?”
“MU5101.”
“Ồ?”
Doanh Thiệu Kiệt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Tô Duyệt Duyệt đẩy gọng kính trên sống mũi, có phải mọi chuyện đã được ông trời sắp đặt trước? Căn nhà mà cô ấy đang thuê kia, chiếc xe mà cô ấy đang đi chung này, rồi bây giờ là cả chuyến bay ngày mai nữa, tại sao mỗi một tình tiết đều liên quan đến mình vậy. Có điều giờ đây, anh vẫn không dám nói ngôi nhà đó là của mình, vì sợ người con gái này lại lèo nhèo ca thán tiền thuê phòng. Nói thật, nếu cô ấy thực sự chịu ở chung phòng với anh trong chuyến đi Bắc Kinh tới, trái tim này hẳn sẽ tan chảy mất thôi, nhìn đôi mắt và dáng vẻ yếu đuối, mong manh kia, nếu không nhường cho cô ấy, làm sao có thể yên lòng được.
“Sao lại trùng hợp như vậy chứ?” Tô Duyệt Duyệt lẩm bẩm trong miệng, tiện tay kéo lấy một tập tài liệu ôm chặt lấy giống như mình vẫn thường ôm đầu gối hằng ngày, đúng là mình có duyên phận với chàng trai này, chuyện gì cũng có thể dây dưa đến anh ta, có lẽ kiếp trước hai người là một đôi nên kiếp này mới như vậy.
Đã gần mười một giờ, cuộc sống về đêm ở thành phố lúc này mới bắt đầu, trên cầu vượt chốc chốc lại có những chiếc xe ô tô lao đi như điên, bóp còi inh ỏi, những chiếc xe máy phân khối lớn rú ga ầm ĩ, lấn chiếm làn đường một cách vô tội. Tô Duyệt Duyệt không hề thích lối sống coi thường tính mạng kiểu này, có điều dù là như vậy, trong cái thành phố rộng lớn này, mỗi loại người đều sẽ có cách thức riêng để trút bỏ tâm trạng bất an, rồ dại trong lòng. Dù là người sốc nổi, yếu đuối, hay những kẻ nhàn rỗi chạy xe điên loạn khắp thành phố giống như bị ma ám kia, bản tính đều sẽ thay đổi khi ở trong một thành phố như thế này.
Doanh Thiệu Kiệt hơi lơ đãng, đang nghĩ về người con gái ngồi phía sau xe nhưng lại không nhớ mình đã nghĩ những gì. Đột nhiên, một chiếc Harley chạy “rầm rầm” lướt qua chiếc Polo, Doanh Thiệu Kiệt cười khẽ một tiếng, lắc đầu trách mình đã không tập trung. Còn Tô Duyệt Duyệt đang cố gắng mở căng đôi mắt một mí đang díp tịt của mình ra, cố làm bản thân tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn không kiểm soát nổi ý thức, chỉ một lát sau cô đã thiếp vào giấc ngủ.
Đêm tối tĩnh mịch, chiếc xe dừng lại ở cột đá thứ ba của vườn hoa Mỹ Lệ. Một lúc sau, Tô Duyệt Duyệt mới dụi mắt nhìn ra phía ngoài, vừa hay gặp đúng ánh đèn đường chiếu vào mặt, Tô Duyệt Duyệt nhìn không rõ, nghĩ rằng trời đã sáng, giật mình ngồi phắt dậy, kêu lên: “Ôi… sáng rồi!”
“Bụp”
Nghe thấy tiếng va đập, Tô Duyệt Duyệt hét lên đến xé họng “Ái ôi, đau quá!”, nhưng người thực sự bị đau lại là Doanh Thiệu Kiệt, anh vừa cởi áo khoát định phủ lên đầu gối cô, không ngờ cô giật mình tỉnh dậy, đập đầu vào sống mũi anh, chiếc áo khoác trong tay liền rơi xuống đất, còn anh ôm mũi chạy ra cách xa chừng nửa mét, sợ Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy chiếc mũi đang chảy máu ròng ròng của mình. Sống mũi là nơi yếu ớt nhất trên mặt anh, thời còn đi học khi chơi bóng rổ đã từng bị đụng vỡ, sau đó dù chỉ là một va quẹt nhẹ, cũng rất dễ bị chảy máu.
Người con gái trong xe đưa tay xoa trán, mắt nhìn thẳng vào cái áo khoác rơi trên sàn xe, suy nghĩ một lát, thò đầu ra ngoài hỏi với vẻ hối lỗi:
Sau khi tắt điện, cô mới phát hiện thấy căn phòng tối thui, yên tĩnh một cách đáng sợ, đặc biệt là đèn chỉ thị màu xanh kia, hiện tại nhìn nó chẳng khác gì mắt sói trong rừng sâu. Tô Duyệt Duyệt gỡ kính ra, cảm thấy có chút lợm giọng, nuốt vội nước bọt xuống lại thấy sợ hãi, dạ dày vừa nạp chút thức ăn bắt đầu quặn lên.
“Đi thôi, đi thôi!”
Tô Duyệt Duyệt vừa tự nói với mình, vừa gắng sức ôm bốn cặp tài liệu ra ngoài, văn phòng tĩnh lặng đột nhiên vọng lại tiếng “u u…”
“Á!”
Tiếng sói tru bỗng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng khiến Tô Duyệt Duyệt vốn đang sợ hãi hét lên một tiếng thất thanh, đống cặp tài liệu khó khăn lắm mới ôm được bỗng “lộp bộp” rơi xuống chân, nằm ngổn ngang trên mặt đất. Trong phòng lại tiếp tục vang lên một tràng “u u…” kỳ quái, song lần này, tràng âm thanh ấy đã bị chìm nghỉm trong tiếng hét chói tai của Tô Duyệt Duyệt.
“Kẹt…”
Cánh cửa được mở ra, Tô Duyệt Duyệt ôm đôi chân vừa rút ra khỏi đống cặp tài liệu, trố mắt kinh hãi nhìn bóng đen cao lớn đứng chắn toàn bộ ánh sáng ở phía ngoài hành lang. Mình xui xẻo như vậy sao? Sao mình lại giống như một con thỏ bị bao vây giữa bầy thú dữ, lần này thì toi rồi, không biết kẻ bấtngờ đột nhập vào phòng kia là trộm hay cướp? Cô ti hí mắt nhìn, bất giác co rúm người lại.
“Tạch…” một tiếng, đèn trong phòng đột nhiên được bật lên, Tô Duyệt Duyệt chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng người đàn ông hỏi: “Sao lại ngồi, ngồi dưới đất như vậy?”
“Là anh à?”
Giọng nói rất đỗi quen thuộc, ngẩng đầu nhìn, bóng đen đó đúng là Doanh Thiệu Kiệt. Anh chàng này sao thần kỳ như vậy chứ, bất thình lình xuất hiện trong JSCT như một bóng ma.
“Đợi cô lâu quá! Mọi người, mọi người đều về rồi, sao cô vẫn ở đây?”
Cô gái trước mặt ngồi bệt trên đất, gọng kính đen nghiêng lệch trên sống mũi, tay ôm chân, xung quanh ngổn ngang bốn cặp tài liệu và chiếc túi xách, càng khiến bộ dạng thất thần của cô trở nên vô cùng thảm hại. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, cô mới nói: “Tôi cũng đang định về, ai ngờ có bóng đen lù lù xuất hiện, còn có tiếng sói tru, làm tôi sợ chết khiếp.”
“Ha ha!” Doanh Thiệu Kiệt bật cười thành tiếng, nhưng sau đó lại bị Tô Duyệt Duyệt trách mắng: “Này, anh có chút đồng cảm nào không vậy? Làm ơn hãy nghĩ tới việc tôi thường ngày đi chung xe với anh, trả anh tiền, đừng cười hả hê như vậy nữa. Hừ, cười trên nỗi đau của người khác, thật tức chết!”
Tô Duyệt Duyệt cởi tất ra, chỗ mắt cá chân bị bầm tím, lúc này Doanh Thiệu Kiệt mới thôi cười, cúi xuống hỏi: “Bị thương à?”
“Sao? Bây giờ mới biết hỏi khách đi xe của anh à?... Tôi chẳng làm sao cả?” Tô Duyệt Duyệt vênh mặt, thu nhặt bốn cặp tài liệu rơi bên cạnh, anh cũng làm động tác giống y cô, tay anh bất ngờ chạm vào tay cô, cùng nhặt một thứ, cảnh mà cô vẫn thường xem. Có điều, xung quanh không có tiếng nhạc lãng mạn, cũng chẳng có hương hoa thơm ngào ngạt. Cô không bối rối rụt tay lại mà còn nắm chặt tay hơn. Đột nhiên, lại có tiếng sói tru “u u”, Tô Duyệt Duyệt run bần bật, mặt mày xám ngoét, lúc này mới vội rụt tay lại, Doanh Thiệu Kiệt cười cười, nói: “Tiếng chuông báo tin nhắn thôi mà, trông bộ dạng sợ hãi của cô kìa!”
“Tôi, tôi sợ lúc nào?” Tô Duyệt Duyệt vừa nghe nói đó chỉ là tiếng chuông báo tin nhắn, lập tức ưỡn thẳng người chối đây đẩy.
“Còn không à?”
Doanh Thiệu Kiệt bê đống cặp tài liệu, hỏi vặn lại cô, Tô Duyệt Duyệt phủi phủi tay, mới chỉ vừa đứng lên đã thấy đau nhói vùng mắt cá chân, người lảo đảo, theo phản xạ đưa tay ra túm thứ gì đó để khỏi ngã, vừa hay túm dược “cái cột” bên cạnh, chỉ có điều chủ nhận của “cái cột” này lại co rúm, kêu toáng lên: “Ái, đau!”
Trong lúc nguy cấp, cô đã túm chặt quần của anh khiến anh cúi gập người xuống để giảm bớt nỗi đau khó nói, mặt cũng bắt đầu đỏ ửng lên. Lúc này, hai người gần như chạm sát nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, ấm áp xen lẫn một chút gấp gáp. Chỉ còn cách nhau trong gang tấc, hai người có thể nghe thấy rõ tiếng trái tim đập thình thịch của đối phương.
Thì ra, đàn ông lúc đỏ mặt trông cũng rất đáng yêu.
Thì ra, đôi mắt một mí sau tấm kính cũng có thể đẹp long lanh đến thế.
Thực ra, khi thần tiên tạo ra loài người, cho dù là nam hay nữ cũng đều có nét đẹp riêng, chỉ vì một số nguyên nhân nào đó nên mọi người mới không phát hiện thấy, đến khi rơi vào hoàn cảnh đặc biệt, mới có thể nhận ra và thầm ngưỡng mộ trong lòng.
“U u…”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Hai người cùng bật cười, Tô Duyệt Duyệt lúc lắc đầu, nói: “Đúng là chuông báo tin nhắn, mà phải rồi, lúc nãy anh kêu đau gì thế?”
“Không, không, không đau gì cả.”
Anh làm sao dám nói thật đây? Nói ra thì cô sẽ nghĩ mình là người thế nào. Doanh Thiệu Kiệt cười gượng gạo, rồi lái sang chủ đề khác, nói: “Để tôi cõng cô.”
“Hả, sao, sao cơ, anh cõng tôi?”
Tô Duyệt Duyệt lắp bắp, đây không phải lần đầu tiên cô bị nhiễm tật nói lắp của anh, cõng cô, anh muốn cõng cô?
Doanh Thiệu Kiệt đã cõng cô lên, tay còn nhân tiện bê cả bốn cặp tài liệu, cô chẳng đồng ý cũng chẳng phản đối, ngoan ngoãn ở trên lưng anh.
Thế giới này rất công bằng, quả nhiên đàn ông con trai sinh ra là để gánh vác công việc nặng nhọc, nếu đối với Tô Duyệt Duyệt, mấy cặp tài liệu kia nặng như đá tảng thì khi ở trong tay Doanh Thiệu Kiệt, nó nhẹ như bông gòn, còn bản thân cô thì nhẹ như lông hồng. Khi bước qua cổng công ty, Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Tại sao anh có thể vào được công ty của chúng tôi? Còn Bồn tắm nhỏ đâu? Còn khách sạn của tôi nữa?”
“Thẻ, thẻ trước đây chưa trả, Bồn tắm nhỏ…”
Doanh Thiệu Kiệt vốn không thể nói nhanh, Tô Duyệt Duyệt lại là người nóng tính, nghe thấy Doanh Thiệu Kiệt nói “thẻ trước đây”, đột nhiên nghĩ liệu có phải trước đây anh ta cũng là người của công ty JSCT? Liền đập mạnh vào lưng Doanh Thiệu Kiệt, kích động nói: “Này, sao từ trước đến giờ anh chưa từng nói với tôi về việc anh đã từng làm trong JSCT?”
Chương 21: “Máu” trong đêm tối
“Ái, đau!” Doanh Thiệu Kiệt chỉ dám kêu đau, bị Tô Duyệt Duyệt đập mạnh như vậy, dù có tâm lý tốt đến đâu e rằng hồn vía cũng phải rơi rụng mất quá nửa, huống hồ hiện giờ trong tay còn cả mấy cặp tài liệu của cô, nếu lại để rơi xuống đất, rồi tự làm chân mình bị thương thì ngày mai có lẽ sẽ phải cùng cô tập tễnh tới Bắc Kinh mất.
Bắc Kinh là tổng bộ của JS tại khu vực Trung Quốc, ngày mai sẽ là một ngày vô cùng quan trọng đối với Doanh Thiệu Kiệt. Vì Tổng giám đốc bộ phận Kỹ thuật truyền thông của tổng bộ bên Đức - Mr Jason - muốn nói chuyện với anh về việc điều anh sang Đức làm việc. Đây là một cơ hội rất tốt, chỉ có một số ít những người có biểu hiện đặc biệt xuất sắc mới có cơ hội tới làm việc tại tổng bộ bên Đức. Vì vậy anh nhất định phải nắm lấy cơ hội này, như vậy mình mới có điều kiện phát huy tài năng nhiều hơn nữa.
“Anh sao thế, sao không trả lời tôi?” Tô Duyệt Duyệt thấy Doanh Thiệu Kiệt không nói năng gì, càu nhàu vài tiếng, còn Doanh Thiệu Kiệt thì chỉ chú tâm tới đèn hiển thị số tầng trong thang máy, trong lòng có chút căng thẳng. Dù sao cũng đã hơn mười giờ đêm rồi, lại cõng đồng nghiệp nữ đi trong hoàn cảnh vắng vẻ, tối tăm như thế này, nếu gặp phải người quen, chắc chắn sẽ gây ra tin đồn không hay. Thế là vừa đến tiền sảnh, anh vội vã đi ra từ phía cửa bên.
“Bồn tắm nhỏ đâu?’
Không gian tĩnh lặng, vốn chỉ nghe thấy tiếng bước chân đã hết sức nhẹ nhàng của Doanh Thiệu Kiệt, nào ngờ Tô Duyệt Duyệt lại cất giọng oang oang hỏi, đúng lúc đó bảo vệ tòa nhà đang tới kiểm tra khu vực cửa bên, nhìn thấy Doanh Thiệu Kiệt - người đàn ông “kim cương” đẹp trai nhất nhì tòa nhà này, bèn tươi cười tiến lại định chào một câu nhưng nhìn thấy Doanh Thiệu Kiệt cõng một cô gái trên lưng, còn nói “bồn tắm” gì gì đó nên câu chào vừa đến cửa miệng lập tức được chui tuột xuống họng.
“Bye bye!”
Tô Duyệt Duyệt thấy ánh mắt của người bảo vệ đột nhiên nhìn mình, bèn cất giọng chào tạm biệt, Doanh Thiệu Kiệt chỉ biết cười gượng gạo, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, anh vội cúi đầu, cõng cô tiến nhanh về phía chiếc xe Polo màu đen của mình, cuối cùng cũng đưa được cô gái gây thơ “không hiểu gì” này vào trong xe, anh nói: “Nghe đây, Bồn tắm nhỏ đã, đã ở nhà bạn tôi rồi, còn về khách sạn, cô, cô ở chỗ tôi. Còn nữa, sau này, mà không, cũng chẳng có sau này nữa, cô làm ơn đừng chủ động chào, bảo vệ nhé.”
“Ở, ở chỗ anh? Anh không đặt phòng cho tôi sao?”
Dường như Tô Duyệt Duyệt chỉ chú ý tới vế đầu anh nói, không để ý vế sau, Doanh Thiệu Kiệt hơi bực tức liếc nhìn cô, rồi mau chóng đóng cửa lại, trở về vị trí lái, khởi động xe, nói: “Phòng, phòng không đặt được, cô ở chỗ của tôi. Đến, đến lúc đó, tôi sẽ, sẽ tìm.”
“Anh nói, tôi sẽ ở phòng anh ư? Như vậy là đã không đặt được phòng đúng không? Đến lúc đó anh đi đâu tìm khách sạn được?”
“Cô không, không phải lo nhiều như vậy, đúng rồi, cô đi chuyến, chuyến bay nào?”
“MU5101.”
“Ồ?”
Doanh Thiệu Kiệt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Tô Duyệt Duyệt đẩy gọng kính trên sống mũi, có phải mọi chuyện đã được ông trời sắp đặt trước? Căn nhà mà cô ấy đang thuê kia, chiếc xe mà cô ấy đang đi chung này, rồi bây giờ là cả chuyến bay ngày mai nữa, tại sao mỗi một tình tiết đều liên quan đến mình vậy. Có điều giờ đây, anh vẫn không dám nói ngôi nhà đó là của mình, vì sợ người con gái này lại lèo nhèo ca thán tiền thuê phòng. Nói thật, nếu cô ấy thực sự chịu ở chung phòng với anh trong chuyến đi Bắc Kinh tới, trái tim này hẳn sẽ tan chảy mất thôi, nhìn đôi mắt và dáng vẻ yếu đuối, mong manh kia, nếu không nhường cho cô ấy, làm sao có thể yên lòng được.
“Sao lại trùng hợp như vậy chứ?” Tô Duyệt Duyệt lẩm bẩm trong miệng, tiện tay kéo lấy một tập tài liệu ôm chặt lấy giống như mình vẫn thường ôm đầu gối hằng ngày, đúng là mình có duyên phận với chàng trai này, chuyện gì cũng có thể dây dưa đến anh ta, có lẽ kiếp trước hai người là một đôi nên kiếp này mới như vậy.
Đã gần mười một giờ, cuộc sống về đêm ở thành phố lúc này mới bắt đầu, trên cầu vượt chốc chốc lại có những chiếc xe ô tô lao đi như điên, bóp còi inh ỏi, những chiếc xe máy phân khối lớn rú ga ầm ĩ, lấn chiếm làn đường một cách vô tội. Tô Duyệt Duyệt không hề thích lối sống coi thường tính mạng kiểu này, có điều dù là như vậy, trong cái thành phố rộng lớn này, mỗi loại người đều sẽ có cách thức riêng để trút bỏ tâm trạng bất an, rồ dại trong lòng. Dù là người sốc nổi, yếu đuối, hay những kẻ nhàn rỗi chạy xe điên loạn khắp thành phố giống như bị ma ám kia, bản tính đều sẽ thay đổi khi ở trong một thành phố như thế này.
Doanh Thiệu Kiệt hơi lơ đãng, đang nghĩ về người con gái ngồi phía sau xe nhưng lại không nhớ mình đã nghĩ những gì. Đột nhiên, một chiếc Harley chạy “rầm rầm” lướt qua chiếc Polo, Doanh Thiệu Kiệt cười khẽ một tiếng, lắc đầu trách mình đã không tập trung. Còn Tô Duyệt Duyệt đang cố gắng mở căng đôi mắt một mí đang díp tịt của mình ra, cố làm bản thân tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn không kiểm soát nổi ý thức, chỉ một lát sau cô đã thiếp vào giấc ngủ.
Đêm tối tĩnh mịch, chiếc xe dừng lại ở cột đá thứ ba của vườn hoa Mỹ Lệ. Một lúc sau, Tô Duyệt Duyệt mới dụi mắt nhìn ra phía ngoài, vừa hay gặp đúng ánh đèn đường chiếu vào mặt, Tô Duyệt Duyệt nhìn không rõ, nghĩ rằng trời đã sáng, giật mình ngồi phắt dậy, kêu lên: “Ôi… sáng rồi!”
“Bụp”
Nghe thấy tiếng va đập, Tô Duyệt Duyệt hét lên đến xé họng “Ái ôi, đau quá!”, nhưng người thực sự bị đau lại là Doanh Thiệu Kiệt, anh vừa cởi áo khoát định phủ lên đầu gối cô, không ngờ cô giật mình tỉnh dậy, đập đầu vào sống mũi anh, chiếc áo khoác trong tay liền rơi xuống đất, còn anh ôm mũi chạy ra cách xa chừng nửa mét, sợ Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy chiếc mũi đang chảy máu ròng ròng của mình. Sống mũi là nơi yếu ớt nhất trên mặt anh, thời còn đi học khi chơi bóng rổ đã từng bị đụng vỡ, sau đó dù chỉ là một va quẹt nhẹ, cũng rất dễ bị chảy máu.
Người con gái trong xe đưa tay xoa trán, mắt nhìn thẳng vào cái áo khoác rơi trên sàn xe, suy nghĩ một lát, thò đầu ra ngoài hỏi với vẻ hối lỗi:
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1058/4639