Tiểu thuyết Âm Mưu Của Cô Ấy-full
Lượt xem : |
n đầu tiên cô ở bên ngoài qua đêm. “Như thế nào? Sợ ba cô truy hỏi?” Cánh tay chống đầu, Nghiêm Quân Dịch nằm trên giường, thưởng thức thân hình xinh đẹp mê người của cô. Ngày hôm qua thấy bộ dáng cô mệt mỏi ngủ vùi, hắn không biết như thế nào cho thỏa đáng, nhưng lại ngại đánh thức cô, ngược lại ôm cô vào phòng, ôm cô ngủ. Hắn không thể không thừa nhận ôm cô ngủ cảm giác không sai. “Tôi chỉ cần nói đã ở cùng Sĩ Hách là được.” Cô vừa nhắc đến tên vị hôn phu, cô biết đây là tấm lá chắn tốt nhất. Nghe cô nhắc tới vị hôn phu, Nghiêm Quân Dịch con ngươi đen bắn ra tia khó chịu, hảo tâm tình nhất thời biến mất, tâm trạng khó chịu không rõ vì sao nổi dậy. Mạnh Uyển Lôi mặc vào áo sơmi, cúi đầu cài nút áo, giống như không chút để ý hỏi “Anh lần này ở Đài Bắc được bao lâu?” Cô biết công việc hiện tại của hắn là nhạc sĩ, hắn viết ca khúc rất được ưa chuộng, thường thường các ca sĩ đếu nhờ hắn viết bài hát, cũng bởi vì như thế, hắn viết ca khúc rất được chú ý, rất nhiều người muốn cùng hắn hợp tác. Chính là hắn cũng rất khó tính, hợp tác tùy theo cảm hứng, soạn nhạc cũng vậy, hắn sẽ tới Đài Bắc, phần lớn là vì công việc. Bất quá hắn bình thường chỉ ở đây hai, ba ngày rồi lại đi, hôm nay đã là ngày thứ ba, hắn hôm nay sẽ đi sao? Nghĩ đến một tháng không thể nhìn đến hắn, Mạnh Uyển Lôi tâm tình không khỏi buồn rầu. “Phải mất nửa tháng đi! Có bộ phim điện ảnh mà tôi hứng thú muốn sáng tác nhạc, cũng là thời gian làm việc không kéo dài nhiều lắm.” Kỳ quái, hắn vì sao nói nhiều như vậy với cô? “Nửa tháng? Lâu như vậy?” Mạnh Uyển Lôi ngẩng đầu, cố gắng đè xuống cảm giác vui sướng trong lòng. “Thì sao?” Nghiêm Quân Dịch hiểu lầm phản ứng của cô, hừ nhẹ một tiếng. “Yên tâm, tôi sẽ không rỗi rãi đến nỗi mỗi ngày đều quấn quít lấy cô, tôi còn có nhiều việc để làm, tôi ngược lại sợ khẩu vị cô quá lớn, ba đến năm tiếng lại nghĩ muốn chạy trở lại giường tôi.” Biết hắn là hiểu lầm, mà Mạnh Uyển Lôi cũng không tính nói thêm cái gì, cô đẩy ra tóc dài, lãnh ngạo nhìn hắn. “Anh yên tâm, tôi cũng vậy bận rộn nhiều việc, qua không lâu sau tôi sẽ cùng Sĩ Hách kết hôn.” “Hừ, chúc mừng.” Nghiêm Quân Dịch đáp lại cô bằng thái độ cực kì lãnh đạm, chính là lời nói vô tình lại như không thật tự nhiên từ trong miệng bật ra. “Cám ơn.” Cô nhìn hắn cười tao nhã. Hắn trừng mắt với cô, vẻ tươi cười của cô là cỡ nào chói mắt, mà cô luôn đối với hắn lộ ra loại tươi cười như giễu cợt này, vừa bất hòa lại có chút khiêu khích, giờ phút này, cô lại thể hiện chính mình là một vị thiên kim tiểu thư. Thật mất hứng! Nghiêm Quân Dịch nhảy xuống giường, cất bước đi vào phòng tắm. Thấy hắn biến mất, Mạnh Uyển Lôi buông lỏng tâm mình, thái độ của hắn làm cho cô yên tâm, xem ra hắn là tỉnh lại sau khi cô xuống giường. Cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà thái độ lãnh đạm của hắn lại làm cho cô bi thương hơn, cho dù cô nói sẽ kết hôn, hắn cũng không để ý…… Cô cúi gầm mặt, chỉ chốc lát sau, nghe được thanh âm hắn đi ra khỏi phòng tắm, cô vội vàng đem tất cả bi thương, mất mát che dấu thật tốt, nâng mắt nhìn hắn. Hắn bên hông chỉ vây quanh một cái khăn tắm, mái tóc đen bồng bềnh bị vuốt gọn sau gáy, lộ ra cái trán cao rộng, ngũ quan tinh xảo, tuấn mỹ toàn thân, màu đồng da thịt từ cổ lan xuống bụng , cô nhìn xem một giọt nước mỏng manh theo lồng ngực tinh tráng chảy xuống, chậm rãi trượt đi vào bên trong khăn mặt. Ông trời…… Lúc này trông hắn thật gợi cảm đến chết người! Giữ chặt nội tâm cực kì xúc động, Mạnh Uyển Lôi ra vẻ lạnh nhạt mở ra ánh mắt. Đột nhiên di động vang lên, Nghiêm Quân Dịch mở ra di động. “Kiều Kiều.” Nghe được thanh âm đứa cháu gái, khuôn mặt anh tuấn lập tức chuyển thành ôn hòa. “Hoa Liên chơi vui lắm sao?” Mạnh Uyển Lôi nhìn Nghiêm Quân Dịch trên mặt tươi cười, vẻ dịu dàng trên mặt kia làm cho cô ghen tị, mà chỉ có Mạnh Nhược Kiều mới có thể làm cho hắn lộ ra biểu tình như vậy. “Ừa. Cậu sẽ chăm sóc tốt chính mình, cháu đi chơi vui vẻ, nhớ rõ ở bên ngoài phải cẩn thận, ừa, tạm biệt!” Nghiêm Quân Dịch gập lại điện thoại, nụ cười lập tức thu hồi, hắn nhìn về phía cô. “Cô còn đứng ở kia làm gì? Như vậy nhàn rỗi đến giúp tôi lau khô tóc.” Nghe được lời của hắn, Mạnh Uyển Lôi không nghĩ nhiều lắm, đang muốn tiến lên vì hắn lau tóc khô tóc, đổi lại là điện thoại của cô vang lên. Mạnh Uyển Lôi cầm lấy di động, nhìn đến trên màn hình hiển hiện khiến cho cô khẽ giật mình, ấn xuống nút nhận cuộc gọi. “Ừa, được rồi, đã biết, em sẽ đúng giờ đến.” Cô ngắn gọn trả lời, nhanh chóng cúp điện thoại. “Ai?” Hắn vừa vặn nhìn thấy trên mặt cô vừa rồi hiện lên một tia khác thường. “Sĩ Hách tìm tôi, buổi tối có bữa tiệc chúng tôi phải tham dự.” Cô cúi mắt, nói ra lời nói dối. Điện thoại là của Mạnh Nhược Kiều gọi, con bé căn bản không ở Hoa Liên, mà là ở cùng Phạm Sĩ Hách! Nó ở bên cạnh vị hôn phu cô làm thư ký, mà việc này Nghiêm Quân Dịch hoàn toàn không biết. “Sao?” Nghiêm Quân Dịch nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng “ Tình cảm của hai người khá tốt nhỉ!” “Đương nhiên, Sĩ Hách tốt lắm.” Cô cầm lấy quần áo, xoay người đi hướng phòng tắm. “Vậy anh ta, vị hôn phu của cô có biết hôn thê của mình có bạn trai bên ngoài ?” Nghe cô khen ngợi vị hôn phu, Nghiêm Quân Dịch cảm thấy cả người không thoải mái, giọng điệu chê cười không chút nghĩ ngợi liền theo bạc môi bật ra. Mạnh Uyển Lôi dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn hắn khẽ mỉm cười. “ Quả thật tôi nên cám ơn anh đã dạy cho tôi rất nhiều thứ, anh cũng thực thích như vậy!” Nói xong, cô đi vào phòng tắm, đóng cửa lại. Trừng mắt chằm chằm phía cửa, Nghiêm Quân Dịch lập tức cắn răng rủa ra thô tục lời nói. Chết tiệt! Lời của cô làm cho hắn phát hỏa, người phụ nữ này thực sự có gan chọc giận tâm tính hắn, hơn nữa cô càng lớn, bản lĩnh khiêu khích hắn ngày càng cao. “Đáng chết!” Hắn dùng lực đánh mạnh xuống giường, lời vừa rồi của cô làm cho tâm tình của hắn cực kì ác liệt. Không hiểu vì sao mà khó chịu!
Chương 7
“Phạm tiên sinh, phiền anh có thể chú ý tới em một chút được không?” Phát hiện người đàn ông bên cạnh lại phân tâm, Mạnh Uyển Lôi tươi cười tao nhã, gật đầu với bằng hữu quen biết, một bên nhỏ giọng mở miệng. “Hả?” Phạm Sĩ Hách di dời tầm mắt.
“Tiệc mừng thọ.” Mạnh Uyển Lôi thấp giọng mở miệng, hôm nay cô cùng anh ta tham dự tiệc này, đây là nghĩa vụ của một vị hôn thê.
Tuy rằng hôm nay vị hôn phu của cô hoàn toàn không chú ý, nhưng cô biết nguyên nhân ở đâu, em gái con mẹ kế Mạnh Nhược Kiều chính là nguyên nhân chính làm cho Phạm Sĩ Hách phân tâm.
Cô không ăn giấm, từ lúc trước lúc đính hôn cô đã biết mục tiêu của Phạm Sĩ Hách là Mạnh Nhược Kiều, cô cũng không để ý, thậm chí chủ động cùng Phạm Sĩ Hách đưa ra giao dịch.
Cô cần một tấm bia đỡ đạn, mà anh ta muốn lấy được Kiều Kiều, cô có thể cung cấp cho anh ta tin tức của Kiều Kiều, cũng có thể giúp đỡ.
Phạm Sĩ Hách cũng đồng ý, bởi vậy bọn họ đính hôn, hai năm nay, hai người ở chung cũng không tệ lắm, Phạm Sĩ Hách rất giống cô. Bọn họ đều là người kiêu ngạo, không dễ dàng dỡ xuống phòng bị, đều có thói quen đeo mặt nạ tao nhã tôn quý, bởi vì bọn họ sợ bị tổn thương.
Nhưmg Phạm Sĩ Hách so với cô may mắn hơn, anh ta tự nguyện theo đuổi Kiều Kiều, mà cô có thể thấy, Kiều Kiều cũng đối với anh ta động tâm.
“Lưu đổng! Sinh nhật vui vẻ.” Phạm Sĩ Hách cầm chén rượu lên chúc mừng chủ nhân bữa tiệc, cánh tay ôm lấy thắt lưng Mạnh Uyển Lôi, hơi hơi sử dụng lực, nhắc nhở cô nên hoàn hồn.
Mạnh Uyển Lôi tự nhiên tươi cười. “Lưu thúc, sinh nhật vui vẻ.” Mạnh gia cùng Lưu gia có giao dịch kinh doanh, Lưu đổng cũng coi như là trưởng bối của cô.
“Ha ha, Lôi Lôi, cháu càng ngày càng đẹp.” Lưu đổng ha ha cười, “Các cháu vẫn chưa tổ chức hôn lễ sao? Đính hôn đã lâu như vậy rồi.”
Hai người bọn họ cười nhạt không nói, trong lòng cả hai đều biết rõ ràng căn bản sẽ không có hôn lễ nào.
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy âm thanh cái gì đó rơi xuống nước, nhìn sang, chỉ thấy bể bơi kia nổi lên xôn xao, Phạm Sĩ Hách vẻ mặt ổn trọng thoáng chốc biến đổi, lập tức buông Mạnh Uyển Lôi ra, chạy nhanh về phía hồ bơi.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Lưu đổng nhíu mày, “Lôi nha đầu, lần đầu tiên chú thấy Phạm CEO mất bình tĩnh.”
Mạnh Uyển Lôi cười dịu dàng, cô nghĩ Phạm Sĩ Hách sợ người gặp chuyện không may là Kiều Kiều, quả nhiên, trong chốc lát nhìn thấy anh ta ôm ướt Kiều Kiều đẫm đi tới. “Lưu đổng, mượn ông một phòng.”
“À, được.” Lưu đổng phân phó cho người dẫn đường, Phạm Sĩ Hách vội vàng đi theo phía sau, sớm đã quên còn có vị hôn thê bên cạnh.
“Lôi nha đầu, này……” Lưu đổng hoàn toàn mờ mịt.
Mạnh Uyển Lôi mỉm cười khôn khéo, tư thái vẫn tự nhiên “Lưu thúc, chú không nận ra sao? Đó là Kiều Kiều, gần đây làm việc cùng Sĩ Hách.”
“Hả? Là Kiều Kiều sao! Lâu như vậy không thấy, chú quả không nhận ra.” Lưu đổng vẻ mặt kinh ngạc, đúng lúc có tân khách đi tới bên cạnh.
“Lão Lưu! Sinh nhật vui vẻ.”
“Lão Lí, bây giờ ông mới đến nha!” Nhìn thấy lão bằng hữu, Lưu đổng lập tức cười thoải mái.
Mạnh Uyển Lôi thừa dịp lúc này lặng lẽ rời đi, cô nghĩ là vị hôn phu của cô hẳn là sẽ không xuất hiện ở tiệc tối đâu.
Nghĩ đến hình ảnh Phạm Sĩ Hách ôm Kiều Kiều, mắt đẹp không khỏi xẹt qua một chút ghen tị.
Đi đến sau nhà, biết nơi này không có người đến, cô ngồi vào chiếc ghế dài, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Khi không có ai, cô mới dám dỡ xuống phòng bị. Khuôn mặt nhỏ nhắn không hề tươi cười giả dối nữa, cô mệt mỏi nhắm mắt lại. Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, nghĩ đến tình cảnh Kiều Kiều bị Phạm Sĩ Hách ôm, cô rất ghen tị, ghen tị có người yêu thương Kiều Kiều.
Ba yêu cô ấy, dì yêu cô ấy, Phạm Sĩ Hách yêu cô ấy, anh…… Cũng yêu cô ấy.
Kiều Kiều dễ dàng khiến cho mọi người yêu thương, bao gồm người cô muốn nhất, cũng chỉ có khi đối mặt với Kiều Kiều, anh mới để lộ ra dịu dàng, cũng chỉ có Kiều Kiều mới có được cái nhìn chăm chú yêu thương chăm sóc của anh.
Cô ghen tị, mỗi khi nhìn thấy Kiều Kiều hạnh phúc, cô rất muốn làm tổn thương Kiều Kiều, rất muốn cho tươi cười trên mặt Kiều Kiều biến mất.
Cánh môi xả ra một chút đùa cợt, Mạnh Uyển Lôi cười lắc đầu, cô biết cô chỉ là nhất thời yếu ớt mà thôi, cho tới bây giờ hối hận không phải là cá tính của cô.
Cô phải kiêu ngạo chứ, hít vào một hơi thật sâu, cô mở mắt ra, chuẩn bị tươi cười đi vào bữa tiệc, nhưng khi mở mắt, lại nhìn thấy phía trước có một người đang đứng.
Mạnh Uyển Lôi sợ tới mức đứng lên. “Anh tại sao lại ở đây?” Cô kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây. Anh đến đã bao lâu?
“Không thể tới sao?” Nghiêm Quân Dịch nhún vai, trên tay cầm đĩa, con ngươi đen không chút để ý nhìn cô, dáng vẻ trầm tĩnh làm cho người ta nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
“Anh……” Mạnh Uyển Lôi nhìn chằm chằm, thấy anh mặc bộ tây trang màu lam đậm, áo sơmi trắng để mở vài nút, mái tóc đen khiến cho dáng vẻ càng thêm cuốn hút, làm cho cả người càng thêm nét mạnh mẽ, cứng cỏi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Khi cô còn đang kinh ngạc, Nghiêm Quân Dịch cũng đánh giá cô từ trên xuống dưới, mái tóc của cô được cuốn lên, lộ ra chiếc gáy trắng như ngọc, bộ váy màu trắng vừa vặn làm toát lên sự tao nhã của cô, cô ăn mặc đơn giản, không cần tới trang sức dư thừa, nhưng cũng rất tự nhiên mà bộc lộ khí chất cao quý.
Rất đẹp, nhưng làm cho anh cảm thấy thực chướng mắt.
Cô tựa như vầng trăng ở trên cao, phảng phất nói cho người khác biết, cô không phải người bình thường có thể đụng chạm.
Đi lên phía trước, anh đưa cái đĩa cho cô. “Cầm.”
“Cái gì……” Mạnh Uyển Lôi trực giác cầm lấy, mà tay anh cũng thừa cơ tháo bỏ búi tóc xinh đẹp của cô, mái tóc dài đen nhánh trong nháy mắt rơi xuống.
“Nghiêm Quân Dịch, anh đang làm gì?” Mạnh Uyển Lôi vuốt tóc, không thể tin được nhìn anh, cô như vậy làm sao ra ngoài kia đây?
Ừm…… Tốt hơn nhiều, mái tóc đen dài làm cho cô bình dị gần gũi hơn! Nghiêm Quân Dịch vừa lòng gật đầu, lấy lại cái đĩa trên tay cô, ngồi trên ghế dài, cầm dĩa ăn đồ ăn.
Không nghe cô nói sao, Mạnh Uyển Lôi giận. “Nghiêm Quân Dịch!”
“Cái gì?” Nghiêm Quân Dịch miễn cưỡng nâng tầm mắt, lực chú ý vẫn đặt ở trên đồ ăn.
“Anh……” Mạnh Uyển Lôi cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại, cô âm thầm hít sâu, lại hỏi: “Vì sao anh ở đây?” Anh đứng ở nơi đó nhìn bao lâu rồi? Có phải nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ vừa rồi của cô hay không?
Không biết anh có nhìn thấy Kiều Kiều không…… Không! Chắc là không, nếu có, anh đã sớm xông lên trước bắt lấy Kiều Kiều.
Nghĩ vậy, Mạnh Uyển Lôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ đến không biết anh nhìn cô bao lâu
Chương 7
“Phạm tiên sinh, phiền anh có thể chú ý tới em một chút được không?” Phát hiện người đàn ông bên cạnh lại phân tâm, Mạnh Uyển Lôi tươi cười tao nhã, gật đầu với bằng hữu quen biết, một bên nhỏ giọng mở miệng. “Hả?” Phạm Sĩ Hách di dời tầm mắt.
“Tiệc mừng thọ.” Mạnh Uyển Lôi thấp giọng mở miệng, hôm nay cô cùng anh ta tham dự tiệc này, đây là nghĩa vụ của một vị hôn thê.
Tuy rằng hôm nay vị hôn phu của cô hoàn toàn không chú ý, nhưng cô biết nguyên nhân ở đâu, em gái con mẹ kế Mạnh Nhược Kiều chính là nguyên nhân chính làm cho Phạm Sĩ Hách phân tâm.
Cô không ăn giấm, từ lúc trước lúc đính hôn cô đã biết mục tiêu của Phạm Sĩ Hách là Mạnh Nhược Kiều, cô cũng không để ý, thậm chí chủ động cùng Phạm Sĩ Hách đưa ra giao dịch.
Cô cần một tấm bia đỡ đạn, mà anh ta muốn lấy được Kiều Kiều, cô có thể cung cấp cho anh ta tin tức của Kiều Kiều, cũng có thể giúp đỡ.
Phạm Sĩ Hách cũng đồng ý, bởi vậy bọn họ đính hôn, hai năm nay, hai người ở chung cũng không tệ lắm, Phạm Sĩ Hách rất giống cô. Bọn họ đều là người kiêu ngạo, không dễ dàng dỡ xuống phòng bị, đều có thói quen đeo mặt nạ tao nhã tôn quý, bởi vì bọn họ sợ bị tổn thương.
Nhưmg Phạm Sĩ Hách so với cô may mắn hơn, anh ta tự nguyện theo đuổi Kiều Kiều, mà cô có thể thấy, Kiều Kiều cũng đối với anh ta động tâm.
“Lưu đổng! Sinh nhật vui vẻ.” Phạm Sĩ Hách cầm chén rượu lên chúc mừng chủ nhân bữa tiệc, cánh tay ôm lấy thắt lưng Mạnh Uyển Lôi, hơi hơi sử dụng lực, nhắc nhở cô nên hoàn hồn.
Mạnh Uyển Lôi tự nhiên tươi cười. “Lưu thúc, sinh nhật vui vẻ.” Mạnh gia cùng Lưu gia có giao dịch kinh doanh, Lưu đổng cũng coi như là trưởng bối của cô.
“Ha ha, Lôi Lôi, cháu càng ngày càng đẹp.” Lưu đổng ha ha cười, “Các cháu vẫn chưa tổ chức hôn lễ sao? Đính hôn đã lâu như vậy rồi.”
Hai người bọn họ cười nhạt không nói, trong lòng cả hai đều biết rõ ràng căn bản sẽ không có hôn lễ nào.
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy âm thanh cái gì đó rơi xuống nước, nhìn sang, chỉ thấy bể bơi kia nổi lên xôn xao, Phạm Sĩ Hách vẻ mặt ổn trọng thoáng chốc biến đổi, lập tức buông Mạnh Uyển Lôi ra, chạy nhanh về phía hồ bơi.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Lưu đổng nhíu mày, “Lôi nha đầu, lần đầu tiên chú thấy Phạm CEO mất bình tĩnh.”
Mạnh Uyển Lôi cười dịu dàng, cô nghĩ Phạm Sĩ Hách sợ người gặp chuyện không may là Kiều Kiều, quả nhiên, trong chốc lát nhìn thấy anh ta ôm ướt Kiều Kiều đẫm đi tới. “Lưu đổng, mượn ông một phòng.”
“À, được.” Lưu đổng phân phó cho người dẫn đường, Phạm Sĩ Hách vội vàng đi theo phía sau, sớm đã quên còn có vị hôn thê bên cạnh.
“Lôi nha đầu, này……” Lưu đổng hoàn toàn mờ mịt.
Mạnh Uyển Lôi mỉm cười khôn khéo, tư thái vẫn tự nhiên “Lưu thúc, chú không nận ra sao? Đó là Kiều Kiều, gần đây làm việc cùng Sĩ Hách.”
“Hả? Là Kiều Kiều sao! Lâu như vậy không thấy, chú quả không nhận ra.” Lưu đổng vẻ mặt kinh ngạc, đúng lúc có tân khách đi tới bên cạnh.
“Lão Lưu! Sinh nhật vui vẻ.”
“Lão Lí, bây giờ ông mới đến nha!” Nhìn thấy lão bằng hữu, Lưu đổng lập tức cười thoải mái.
Mạnh Uyển Lôi thừa dịp lúc này lặng lẽ rời đi, cô nghĩ là vị hôn phu của cô hẳn là sẽ không xuất hiện ở tiệc tối đâu.
Nghĩ đến hình ảnh Phạm Sĩ Hách ôm Kiều Kiều, mắt đẹp không khỏi xẹt qua một chút ghen tị.
Đi đến sau nhà, biết nơi này không có người đến, cô ngồi vào chiếc ghế dài, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Khi không có ai, cô mới dám dỡ xuống phòng bị. Khuôn mặt nhỏ nhắn không hề tươi cười giả dối nữa, cô mệt mỏi nhắm mắt lại. Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, nghĩ đến tình cảnh Kiều Kiều bị Phạm Sĩ Hách ôm, cô rất ghen tị, ghen tị có người yêu thương Kiều Kiều.
Ba yêu cô ấy, dì yêu cô ấy, Phạm Sĩ Hách yêu cô ấy, anh…… Cũng yêu cô ấy.
Kiều Kiều dễ dàng khiến cho mọi người yêu thương, bao gồm người cô muốn nhất, cũng chỉ có khi đối mặt với Kiều Kiều, anh mới để lộ ra dịu dàng, cũng chỉ có Kiều Kiều mới có được cái nhìn chăm chú yêu thương chăm sóc của anh.
Cô ghen tị, mỗi khi nhìn thấy Kiều Kiều hạnh phúc, cô rất muốn làm tổn thương Kiều Kiều, rất muốn cho tươi cười trên mặt Kiều Kiều biến mất.
Cánh môi xả ra một chút đùa cợt, Mạnh Uyển Lôi cười lắc đầu, cô biết cô chỉ là nhất thời yếu ớt mà thôi, cho tới bây giờ hối hận không phải là cá tính của cô.
Cô phải kiêu ngạo chứ, hít vào một hơi thật sâu, cô mở mắt ra, chuẩn bị tươi cười đi vào bữa tiệc, nhưng khi mở mắt, lại nhìn thấy phía trước có một người đang đứng.
Mạnh Uyển Lôi sợ tới mức đứng lên. “Anh tại sao lại ở đây?” Cô kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây. Anh đến đã bao lâu?
“Không thể tới sao?” Nghiêm Quân Dịch nhún vai, trên tay cầm đĩa, con ngươi đen không chút để ý nhìn cô, dáng vẻ trầm tĩnh làm cho người ta nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
“Anh……” Mạnh Uyển Lôi nhìn chằm chằm, thấy anh mặc bộ tây trang màu lam đậm, áo sơmi trắng để mở vài nút, mái tóc đen khiến cho dáng vẻ càng thêm cuốn hút, làm cho cả người càng thêm nét mạnh mẽ, cứng cỏi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Khi cô còn đang kinh ngạc, Nghiêm Quân Dịch cũng đánh giá cô từ trên xuống dưới, mái tóc của cô được cuốn lên, lộ ra chiếc gáy trắng như ngọc, bộ váy màu trắng vừa vặn làm toát lên sự tao nhã của cô, cô ăn mặc đơn giản, không cần tới trang sức dư thừa, nhưng cũng rất tự nhiên mà bộc lộ khí chất cao quý.
Rất đẹp, nhưng làm cho anh cảm thấy thực chướng mắt.
Cô tựa như vầng trăng ở trên cao, phảng phất nói cho người khác biết, cô không phải người bình thường có thể đụng chạm.
Đi lên phía trước, anh đưa cái đĩa cho cô. “Cầm.”
“Cái gì……” Mạnh Uyển Lôi trực giác cầm lấy, mà tay anh cũng thừa cơ tháo bỏ búi tóc xinh đẹp của cô, mái tóc dài đen nhánh trong nháy mắt rơi xuống.
“Nghiêm Quân Dịch, anh đang làm gì?” Mạnh Uyển Lôi vuốt tóc, không thể tin được nhìn anh, cô như vậy làm sao ra ngoài kia đây?
Ừm…… Tốt hơn nhiều, mái tóc đen dài làm cho cô bình dị gần gũi hơn! Nghiêm Quân Dịch vừa lòng gật đầu, lấy lại cái đĩa trên tay cô, ngồi trên ghế dài, cầm dĩa ăn đồ ăn.
Không nghe cô nói sao, Mạnh Uyển Lôi giận. “Nghiêm Quân Dịch!”
“Cái gì?” Nghiêm Quân Dịch miễn cưỡng nâng tầm mắt, lực chú ý vẫn đặt ở trên đồ ăn.
“Anh……” Mạnh Uyển Lôi cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại, cô âm thầm hít sâu, lại hỏi: “Vì sao anh ở đây?” Anh đứng ở nơi đó nhìn bao lâu rồi? Có phải nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ vừa rồi của cô hay không?
Không biết anh có nhìn thấy Kiều Kiều không…… Không! Chắc là không, nếu có, anh đã sớm xông lên trước bắt lấy Kiều Kiều.
Nghĩ vậy, Mạnh Uyển Lôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ đến không biết anh nhìn cô bao lâu
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout.
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
282/282