Em ra đi cũng trong một chiều mưa trắng xóa đất trời, em cười nói “em ổn”. Có ổn thật không em khi mà mắt đã long lanh nước?
Chiều, bầu trời như bị xé toạc trút nước điên cuồng nhắc nhở anh nhớ về những ngày xưa cũ. Mọi người vội vã tránh mưa còn anh bình thản đi giữa dòng. Người đi đường nhìn anh với con mắt ái ngại. Nào có sao, anh vẫn cứ đi, cứ để mưa gió táp vào mặt. Bây giờ anh biết rằng đi dưới trời mưa là để không ai thấy mình khóc. Có phải ngày xưa em cũng thế? Có phải rất nhiều nỗi đau em giấu và chỉ chia sẻ với mưa?
Ngày còn em anh không hiểu tại sao em yêu mưa đến thế, anh thường nói em ngốc, đi dưới mưa dễ cảm chứ có ngờ đâu em giấu nước mắt vào mưa. Em ra đi cũng trong một chiều mưa trắng xóa đất trời, em cười nói “em ổn”. Có ổn thật không em khi mà mắt đã long lanh nước?
Nhìn bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu của em bước đi khiến tim anh như ngừng đập. Anh muốn xé tan màn mưa để giữ em lại nhưng đôi chân anh lại không thể bước. Anh đứng lặng nhìn người yêu rời xa anh. Chấp nhận buông tay để trái tim em được vui vẻ trở lại nhưng có ai biết rằng trái tim anh lại bầm dập những vết thương.
Mất em, anh loay hoay vật vã với nỗi cô độc. Góc phòng quen thuộc chỉ thiếu bóng em. Bao lâu nay anh ích kỉ trói buộc trái tim em nhưng lại vô tâm với chính tình yêu của mình. Anh luôn mặc định rằng dù mình có đi đâu, làm gì chỉ cần quay về là sẽ thấy em nhưng hôm nay em đã mất hút nơi nào.
Có phải em yêu mưa nên mưa cũng bám lấy cuộc tình của chúng mình? Còn nhớ không em lần đầu mình gặp nhau dưới cơn mưa bất chợt, em nhẹ nhàng khép nép đi nhờ ô của anh? Còn nhớ không em khi những chiều mưa mình hẹn hò bên quán café vắng? Còn nhớ không em ngày em quyết định rời xa anh, ngày hôm đó trời mịt mùng mưa bão?
Mưa mang em đến bên anh và cũng chính mưa lại mang em đi để rồi mãi về sau này anh cũng chẳng thể yêu nổi nó. Mưa để lại trong anh quá nhiều kí ức đau buồn về cuộc tình của chúng mình.
Có lần đang nhâm nhi ly café bên quán quen, bất chợt nhìn qua khung cửa, anh thấy một cô gái đầu trần đi dưới mưa, chân cô ấy bước chậm, rất chậm như luyến tiếc một điều gì đó chưa muốn bỏ đi, cô ấy ngoảnh mặt lại, mắt nhìn chăm chăm về một hướng. Ánh mắt sầu thảm đến đáng thương. Anh thấy em, thấy bóng hình em trong cô gái ấy. Nếu là bây giờ có lẽ anh đã không để em đi một mình dưới mưa như thế, để nỗi buồn của em chứa cả sự cô đơn.
Mưa là ông trời đang khóc. Anh vẫn thường nghĩ thế để xoa dịu lòng mình. Anh nghĩ ông trời khóc thương cho tình yêu của chúng mình, khóc thương cho những cuộc tình khác không trọn vẹn. Và cứ mỗi lần trời mưa lòng anh lại nhớ em nhiều hơn. Mưa buồn nhắc nhớ anh về ngày xưa, về những kỉ niệm không bao giờ quay trở lại.
Em à, chiều nay, mưa rồi…