Sẽ có những lúc em nhận ra cần phải chấp nhận cúi mình, hoặc là chủ động sửa sai, chỉ để cả hai cùng nhìn thấy nhau, không đứng chênh vênh trên vai nhau mà phẫn nộ.
Tình yêu đơn thuần là một dạng đánh lừa cảm xúc của đối phương và của chính bản thân mình. Có những lúc em thấy cuộc sống này đâu đâu cũng ngập tràn hình ảnh người mà em thương, rồi đâu đâu cũng có những hứa hẹn cao vời, sẽ có những khoảng tương lai xa tít tắp được tay nắm tay cùng người ấy đi đến cùng trời cuối đất. Nhưng tính ra, để đạt được điều đó em cần vượt qua những ngưỡng của tình yêu, mà yêu chỉ là ngưỡng thấp nhất thôi em!
Thế mới nói, chỉ yêu thôi, với một người, chưa bao giờ là đủ!
Sẽ có những lúc em nhận ra cảm xúc của những ngày đầu tiên bay biến mất. Và đôi khi nhìn một người đến cũ cả nhau ra. Cảm xúc hóa cũ, yêu thương hóa nhạt nhòa. Lúc bấy giờ, nếu không cùng nhau khéo léo níu chặt tay nhau, e rằng em và người em thương cũng sẽ tiễn biệt nhau ở một chặng nào đó của chia ly hay đổ vỡ. Cái kết tuy buồn nhưng lại thực tế hơn nhiều lần, em ạ!
Sẽ có những lúc em nhận ra cần phải chấp nhận cúi mình, hoặc là chủ động sửa sai, chỉ để cả hai cùng nhìn thấy nhau, không đứng chênh vênh trên vai nhau mà phẫn nộ. Tình yêu lúc bấy giờ, là cao thượng, là khoan dung. Người chịu nói lời xin lỗi chưa hẳn đã là kẻ sai nhưng chắc chắn sẽ là người thắng cuộc, trong chính chuyện tình cảm của mình, giữ cho những vết nứt không loan rộng hơn, biết không em?
Hoặc giả như, có những lúc em say nắng một anh chàng nào đó khác, cảm tưởng như đó mới là người em cần tìm, rồi em muốn quên đi chuyện tình hiện tại, cứ đuổi theo, cứ bắt lấy một bóng hình xa lạ không biết đến sự tồn tại của em. Em cũng cho rằng tuổi trẻ có tha hồ vốn liếng là tháng rộng năm dài, rong chơi thêm một vài mối tình nữa chắc cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lao. Nhưng em hãy nhớ, vì người mà em thương cũng từng là một người xa lạ, rồi để chạm được vào tim nhau, để thương nhớ giận hờn đã phải trải qua bao nhiều điều khó nhọc. Việc em đi tìm cái mới giống như việc em mong muốn được khỏa lấp lòng mình khi người thương thiếu hụt sự quan tâm chốc lát. Đổi lại là một ván bài chẳng rõ đỏ đen, em có thể được tất cả, cũng có thể mất tất cả, hoàn toàn không phải do đối phương là ai, mà do chính em sẽ là ai khi bên cạnh họ!
Khi yêu, tình yêu là màu hồng kỳ diệu, nhưng hết yêu rồi, thấy tình yêu màu xám ngoét sao mà đáng chán. Nhưng chính đó là giai đoạn thần kỳ của tình yêu em ạ, là lúc mà người ta nhìn lại chính mình, nhìn về phía nhau, để cảm thông và chia sớt, để dung hòa và để không vụn vỡ. Khi ấy, tình yêu không đơn thuần chỉ là yêu đâu nhé, là một nghĩa “thương” đáng trân quý vô cùng!
Vậy nên em, hãy xác định với mối tình mà em đang có, đừng nghĩ rằng chăm chỉ và ngoan ngoãn yêu là đủ. Tình yêu, vốn dĩ cần nhiều hơn một chữ yêu, em à!