Tôi biết, khi mình chấp nhận rời bỏ, đó là mình chấp nhận sống và yêu theo cách của mình. Và chúng ta hãy sống và yêu theo cách của chúng ta. Vì tình yêu và tuổi trẻ là sự đồng thuận.
***
Vẫn như mọi khi cô thức dậy lúc 7h sáng. Làm vệ sinh sạch sẽ, thay đồ, dọn dẹp phòng và ra khỏi nhà lúc 8h kém. Có khi đúng hoặc sớm hoặc chậm hơn một chút, cô đến chỗ làm lúc 8h và bắt đầu công việc của một ngày mới.
Khi mùa đông sang, rắc những làn gió mơn man vào đất trời. Lòng phố bỗng mềm mại hơn bởi những cơn gió mát, cỏ cây thoáng chút run rẩy rồi vẫn theo những chuyển điệu của đất trời, lao xao theo gió… cô chạy xe trên con phố đông người vào mỗi sáng trong veo, cảm thấy cái lạnh ùa về, vuốt ve, dịu dàng là lạ. Cái miệng nhỏ xinh chúm chím, khẽ hát những điệu rất hân hoan. Đó là những ngày rất đỗi bình yên. Công việc, cuộc sống đều đặn trôi theo quỹ đạo, cô chẳng phân vân bận lòng về một điều gì khác.
24 tuổi, cái tuổi đủ để chừng mực đủ chín chắn và trải nghiệm song trong mắt một số người cô vẫn là một cô gái nhỏ. Đó chỉ là bề ngoài. Còn bên trong cô là người đã trưởng thành, có thể tự lo cho bản thân, tương lai và vun vén cho sự nghiệp, gia đình.
……
“em chỉ biết là em yêu anh, thứ tình yêu nồng nàn nhưng chân thật. Cái cảm giác hoang mang và nửa ấm áp. Em yêu anh nhiều lắm- nửa thực nửa mơ”. Bất ngờ SMS từ một dãy số ùa vào khi anh lắp sim cũ vào máy. Lâu quá anh không dùng nó. Có thể hiểu đó là trốn chạy, như cách để quên đi. Không khó để biết cái tin ấy từ ai dù đó có là một dãy số. Có gì phải lạ khi người ta cố gắng xóa tên một người trong phonelist, có nghĩa là muốn thoát ra. Nhưng đó chỉ là sự cố gắng, bởi cái gì thân thuộc khó mà quên. Anh cũng không hiểu tại sao hôm nay lại mở sim này. Đã rất lâu anh không dùng tới. Muốn quên và từ bỏ có nghĩa là phải vứt bỏ. Anh không làm được. Tin nhắn đã rất lâu, đúng thời gian anh thay số mới. Có nghĩa từ lúc ấy…anh chợt cười, thấy cay cay. Cảm giác cô độc ùa về…
Lâu lắm anh và T mất liên lạc. Phải nói là cố tình mất liên lạc về nhau. Để làm gì? Thôi nào, đừng khuấy động nỗi đau đã im sâu… anh thở dài, tắt máy, thay lại sim!
Mệt mỏi với công việc và bộn bề cuộc sống, anh quyết định tạm hoãn tất cả, cho mình refest lại, xin nghỉ phép vài ngày để đi du lịch. Mất cả buổi lên mạng, tìm kiếm thông tin, cuối cùng anh cũng chọn được nơi mình sẽ đến. Đó là một mảnh đất xa lạ anh chưa từng đặt chân đến nhưng rất đỗi thân quen. Đó là vì T. T từng bảo cô yêu Hà Nội. Anh sẽ đi Hà Nội. Quyết định thế! Việc quyết định một điều đặc biệt cho một người từ lâu đã không còn đặc biệt nữa là một quyết định rất chi vô lý. Anh biết thế. Nhưng phải thừa nhận rằng từ khi đọc được tin nhắn ấy của T, anh đã cho phép mình mềm lòng cả trong suy nghĩ và hành động.
Hà Nội đầu đông. Những con phố dường như cũng rùn lên vì cái lạnh. Cảnh vật, cỏ cây, vạn vật, con người bị mùa đông cuộn tròn và chấp nhận một cách hiền lành. Anh thích nhìn mọi người xuýt xoa trong những cái khăn len đủ màu, thấy yêu hơn cuộc sống. Trước khi bay ra đây anh đã kịp ghé một shop thời trang, sắm cho mình một cái khăn màu cốm, để ra Hà Nội đỡ lạnh và hợp cảnh hợp người.
Từ sân bay, anh đón taxi về khách sạn. Đó chỉ là một khách sạn bình thường nhưng đầy đủ tiện nghi. Sáng anh dậy sớm, hít khí trời, hòa vào dòng người. Tối về mơ màng, uống cafe Bờ Hồ và ngắm dòng đời trôi.
Anh đã đến và chụp rất nhiều hình ở cầu Thê Húc. Cái cầu đỏ nổi bật bắc qua dòng sông, ghé thăm lăng Chủ Tịch. Nhưng anh đặc biệt thích ra ngoại ô. Đang mùa đông, ánh nắng dường như hiếm. Mặt trời trễ nãi để mây che mắt mình. Ánh sáng dịu dàng và mơ màng kì lạ. Bạt ngàn cánh đồng hoa. Mắt anh mở to. Giương tròn. Không thể tưởng tượng được. Đẹp như phim. Máy ảnh trên tay anh liên tục chớp sáng. Giống như một thảo nguyên hoa. Vàng. Rực rỡ. Chan hòa và êm ả lạ kì. Những vạt hoa nối dài, chạy mãi cuối chân trời. Hoa cải ngồng vàng tươi, mong manh, đáng yêu rung nhẹ trong gió. Anh tưởng tượng chúng như nàng thiếu nữ yêu kiều, dịu dàng trong tà áo màu vàng xinh tươi, cười hiền trong gió đông. Thấy tim mình xao động. Một vài phút lơ đễnh, anh nhớ T. Nhớ nụ cười cô thơ dại, hay xúng xính áo vàng. Lắc đầu. Gạt đi. Anh đi trên những thảm hoa. Bâng khuâng. Dào dạt kì lạ. Đó là cảm giác thanh bình và hạnh phúc thật sự, thứ hạnh phúc khi mình hòa nhập thiên nhiên. Lắng đọng, êm ái. Hương hoa ngai ngái, nồng nàn nhưng sắc hoa làm bừng sáng cả không gian, mang đến vẻ đẹp thuần khiết. Mùa đông Hà Nội vì thế mà đẹp hơn.
Ngày từ giã HN trở về, anh mang trong lòng cảm giác khó tả, đó là bâng khuâng, là lưu luyến là tình yêu với mảnh đất thiêng. Hẹn ngày anh trở lại.
………..
Sáng thứ 2 trong lành. Những làn gió lạnh len lõi cả không gian. Cô dậy rất sớm, rùn vai vì lạnh. Dọn dẹp một vài vật dụng lặt vặt, cho vào túi xách, rồi xách xe ùa ra phố. Vòng xe cô êm đềm lướt qua lòng phố, qua những tán cây. Cô bắt gặp những ánh nắng nhảy nhót sau vòm lá, thấy yên bình và yêu đời hơn bao giờ hết. Cô tấp vào một quán cafe ven đường, đó chỉ là một quán bình dân. Những bộ ghế bố được xếp gọn dưới tán cây hoàng hậu. Tay cô chạm khẽ những cánh hoa vàng rực, dịu dàng đặt chúng lên bàn. Mắt không rời khỏi tờ báo tuổi trẻ cô vẫn cảm nhận được những chuyển điệu của một ngày mới với dòng xe và người đang rộn rã trước mặt mình. Tại sao không là một quán cafe sân vườn nào đó? vừa ngắm người ngắm cảnh và mở laptop lướt web thú vị nào bằng. Cô chẳng biết. Lúc qua con đường này, có điều gì đó thôi thúc và cô bước vào. Thế thôi. Vài ánh mắt hiếu kì nhìn cô. Trông cô tươi trẻ và rộn rã. Quán này chỉ dành cho các bác xe ôm, những vị khách vãng lai. Nhưng cô thích. Điều gì thích cô làm.
Đọc xong tờ báo mới cô gửi tiền cafe. Lên xe hòa vào dòng người. Khi cô ngang qua công viên bên đường, cảm giác lạ lẫm chưa từng có từ trước tới giờ. Cô lưỡng lự trong một thoáng rồi dắt xe vào. Ngồi trên thảm cỏ xanh mát, đầu cô dựa hẳn vào gốc bàng cao to, sừng sững và vững chãi. Cô khép mắt. Lẫm nhẫm theo những tiếng nhạc phát ra từ chiếc radio rè của người bán kẹo kéo dạo mới vụt qua. Đầu óc cô trống rỗng. Khi chán với vẻ một mình ngoài công viên vào buổi sáng đầu tuần, cô ghé vào nhà sách. Vui. Cô tìm thấy cuốn sách của Mac levy: “ mọi điều ta chưa nói”. Cô từng nghe tên nó qua những câu chuyện của bọn bạn nghiện sách. Cô cũng nghiện. Nhưng công việc cuộn tròn, ít khi cô đọc, nhất là từ khi cô lao vào công việc như cách để bỏ trốn đường hoàng chính chính nhất. Mở trang sách ra là cả một thế giới rộng mở. Cô cuốn vào. Say mê bất tận. Thời gian ngưng đọng.
Khi trở về, cô nhận được một phong thư không tem, kẹp trong khe cửa. Vẻn vẹn dòng chữ “ piglet”. Cô biết nó dành riêng cho mình. Không thể chối cô không biết ai đã gửi tới. Chỉ duy nhất một người biết cái từ ấy. Đó là mật mã. Những vạt hoa vàng như màu nắng, màu sắc cô yêu, màu vàng độc chiếm tủ quần áo của cô. Cả cánh đồng hoa. Thảo nguyên hoa. Cô đặt những tấm ảnh ngang ngực, áp vào lòng. Không có bóng dáng một người nào xuất hiện trong không gian vàng ấy. Cô bật khóc. Vùi trong phòng cả một buổi chiều còn lại.
…………….
Đó là một buổi sáng êm đềm thứ 6. Chưa tới thứ 7 máu chảy về tim nên đó vẫn còn là một ngày bình lặng. Suốt buổi cafe chỉ có hai người liến thoắng và một người chúi mũi vào điện thoại. Họ không nhìn thấy nhau. Chỉ là cuộc gặp gỡ bình thường của những người biết mình đang là tâm điểm mai mối cho người kia. Chàng trai say mê với chiếc ipod của mình, nâng niu như cô người yêu bé bỏng. Cô gái hay nhìn ra biển, rộng lòng với những con sóng xa khơi. Chỉ có người mai mối là nhăn mặt với vẻ thờ ơ của hai người mình quý mến. Khi chia tay để bước xuống những bậc thang rêu phủ, cô quay lại, giọng đanh nhưng chắc nịch: “ xưa giờ em làm mai mười cặp thành mười. Cấm có sai!”. Cô gái chỉ cười, như ánh nắng và màu áo cô mặc. Vàng rực. Bầu trời khoác áo thiên thanh. Chàng trai gãi đầu vẻ ngoan ngoãn. Cái điệu bộ ấy ai cũng ngỡ lầm. Bản chất anh làm trong sàn giao dịch bất động sản. Nguy hiểm và bí hiểm. Lời nhận xét chân thật, thẳng thắn của cộ gái khiến chàng trai té nhào. Sao mà chính xác thế. Một ngày, hai ngày, chàng trai vẫn cứ cười vì tin nhắn ấy. Họ thân thiết một cách kì lạ. Như sợi dây vô hình, dù chưa hơn vài câu xã giao, dù chưa một lần nhìn nhau trong mắt nhau. Cô soi vào đâu? Reply lại rằng: “ trái tim em”. Thế là hiểu nhau. Thế là yêu. Chàng dân gốc bắc. Người ta nói nhất con trai bắc, nhì gái miền trung. Chàng có tất cả những thứ người ta có. Nàng có tất cả những thứ một cô gái miền Trung có. Hòa hợp và thấu hiểu. Duy chỉ có một bức tường.
…………..
Ngày cuối.
Cô mặc sơmi thanh lịch, nhã nhặn, rụt rè nắm lấy tay anh. “ ngày xưa biển không có sóng như bây giờ”. Anh nói thế và cười. Cô dõi mắt mình ra phía sóng đang chạy dài với cát. Họ im lặng như thể đêm là bất tận. Cô khóc ướt. Anh khóc ướt. Ôm chầm lấy nhau trong màn đêm tĩnh lặng. Lời chia tay không thốt ra. Đó là mãi mãi. Nó sẽ mãi mãi nằm im dưới lòng biển sâu.
Khi cô nhìn lại ngày cũ, không có tiếng chậc lưỡi xót xa. Như cách để bù đắp và xóa mờ, cô tập làm cho mình đẹp. Theo cách người ta nhấn phím f5, cô uốn tóc, nhuộm hoe vàng, sắm một loạt quần áo mới, sơn móng tay móng chân màu trắng, tô son đỏ. Nhìn mới mẻ, lạ lẫm. Những giấc ngủ không chập chờn. Quyết định là quyết định. Không có sự lựa chọn nào khác. Như quy luật, cô trở nên mạnh mẽ khác thường.
Anh không đàn đúm nhậu nhẹt, không gái gú, cờ bạc như bản chất những kẻ có tiền. Anh có tiền mà có được cô đâu. Xa xót. Phong độ phục hồi. Ra đường các nàng vẫn vây lấy. Sao xóa được nỗi nhớ về cô. Anh yêu lại từ đầu.
Vài năm trôi qua. Câu chuyện dần trở vào quên lãng. Tình yêu chàng và nàng vẫn là một câu chuyện kì lạ không thể lí giải nỗi của những người nghiêm túc và lí trí, của những kẻ đã từng yêu, đang yêu và đủ để trải đời.
…………..
Vẫn là mùa đông!
Cô có thêm nhiều sự lựa chọn bởi những cuộc gặp gỡ tình cờ hoặc do sắp đặt, nhưng cô không để tâm tới. Những phút rãnh rỗi của công việc, cô lôi những tấm hình ấy ra xem. Màu hoa vàng rực- màu cô yêu. Sao thấy mềm lòng.
Những ngày còn hạnh phúc. Cô và anh thường bên nhau nơi công viên. Họ ngồi sát vào nhau cạnh hồ phun nước. Thường thì anh nằm gác đầu lên đùi cô, cô nhẹ vuốt tóc anh hoặc có khi ngược lại. Điện thoại lúc ấy luôn được tắt. Họ trân trọng những phút giây bên nhau.
Khi cô nói rằng mình phải dừng lại, ray rứt, nghẹt thở bám lấy em thường trực. Anh ôm cô vào lòng. Tôn trọng tuyệt đối. Từ lạc lòng đến lạc lối là một khoảng ngắn vô định. Tự họ đưa nhau tìm về chỗ cũ. Bởi ở đó có một nữa vốn đã mang tên yêu thương. Piglet bị xóa sạch bằng quyết tâm và tình yêu vụn vỡ. Hai mảnh ghép đi lạc của hai mảnh ghép trái tim khác tìm về. Đó là một dấu chấm.
Như cách của những người bình thường vẫn làm, cô học cách chấp nhận. Mùa đông lạnh lẽo bao trùm cả cuộc sống của cô. Mở hộc tủ ra, thấy lòng dâng lên một cảm xúc kì lạ. Cô chạm vào mớ len mềm rũ, vân vê đôi đũa đan len. Và cứ thế trong vài phút, cô soạn mớ len cũ, bắt đầu cho một việc từ lâu đã cũ- đan khăn len. Hiện thời, cô chẳng nghĩ cô sẽ đan khăn cho ai, tặng ai. Chỉ biết là đan và tìm ra những cách đan mới. Cô vốn khéo léo và nhanh nhẹn, việc hoàn tất một cái khăn đẹp với những mũi đan khéo léo trong một buổi là không có gì khó. Khi thắt xong mũi cuối cùng, cô gắn những sợi rua màu trắng xinh lên cái khăn màu hồng phấn. Hoàn tất, cô quàng lên cổ mình, gỡ sợi chun buộc tóc. Những làn sóng tóc xõa dài. Chiếc khăn ấm áp. Môi cô cười rạng rỡ. Hạnh phúc như viên kẹo bọc nhân sôcola. Cô chìm vào giấc ngủ bình yên nhất không vướng bận nỗi niềm!
……
“ Từ trước tới giờ anh không bỏ rơi ai và sau này vẫn thế!” anh nói chậm rãi, ánh mắt hướng về phía biển như kiên định. Bàn tay anh đút túi quần, dáng vẽ đỉnh đạc nhất có thể. Cô gái ôm chầm lấy anh, nhòe nhoẹt nước. Những bước chân xa dần. Anh cảm nhận được. Không ngoái lại, anh vẫn để tay mình trong túi quần. Cảm giác nghẹt thở vây lấy. Khi tin rằng người ấy đã khuất xa, anh khụy xuống. Tay đấm mạnh lên nền cát đen sẫm lại vì sóng xô vào ướt nhoẹt. Đó là cách mà người ấy đã chọn. Không phải tại anh. Cớ gì tại anh khi người ta chấp nhận ra đi, chấp nhận rời xa anh.
Ngày ấy anh yêu T, tình yêu nồng nàn và mãnh liệt, chân thật nhất của chàng trai 24 tuổi trải đời. Chỉ là tình yêu và chỉ biết có yêu. Nhưng một ngày khi T quyết định dừng lại. “ Em còn một nữa yêu thương, ta không thể mãi như thế này”. Anh nói ngay rằng đó là do cô quyết định. Như chuyến tàu lỡ hẹn sân ga. T đi. Và bây giờ khi người ấy nghe anh kể về T, về tình yêu ngày ấy, người ấy nói rằng yêu anh như T yêu anh, nhưng anh không yêu cô như yêu T. Rời bỏ có nghĩa là từ bỏ. Anh chỉ im lặng như cách để chấp nhận.
Anh nhớ màu hoa vàng hườm và mùa đông Hà Nội, nhớ T. Dù biết T chỉ cách anh vài chục kilomet. Họ không tìm gặp nhau dù biết một nửa yêu thương của nhau ngày xưa cũng không trọn. Đó là cách để yêu nhau mãi. Anh nghĩ thế!
……
Tôi kể lại câu chuyện này như cách để mở ra một thế giới mới. Đó không là chuyện của riêng anh và của T, của một ai khác mà là chuyện của mỗi chúng ta. Như cách mùa đông đến và cách chúng ta quàng khăn len vào những ngày đông lạnh. Đó là cảm giác ấm áp lạ kì khi khăn len như vòng tay người yêu dấu, mang hơi ấm của nửa yêu thương.
Chưa là ngày mai tôi không biết khi nào họ tìm gặp, và không dám chắc họ sẽ không tìm gặp nhau. Mọi việc đều có thể, ngay cả với tình yêu.
Vào một buổi sáng khi tôi gặp T, tươi xinh với đôi mắt như những hạt sương. Cô kể về anh như cách của những cô gái trẻ khi nói về người mình yêu. Cô không lí giải việc mình mất một mảnh ghép trái tim và cố tình để vuột mất một mảnh ghép khác tin chắc khi ráp lại với nhau nó là một. Là cách để người ta chấp nhận. T chỉ cười.
Vào một dịp tình cờ anh kể tôi nghe. Mơ hồ trong câu chuyện của anh một tình yêu đầy ray rứt và bất lực. Khi anh yêu một người đã có một người khác và anh cũng thế. Họ tìm đến trong bất trắc. Như cách của những người trẻ và như cách của tình yêu. Cô chọn cách rời anh, anh chấp nhận. Theo một cách rất riêng đó là linh cảm. Tôi biết đó là T.
Khi mùa đông sang, họ vẫn ở trong cùng thành phố. Làm việc, cống hiến sức trẻ cho cuộc sống. Chưa một lần gặp lại sau lần ấy. Đó chưa phải là mãi mãi. Nhưng tôi tin vào mùa đông. Vào những điều lặng thầm nhưng ấm áp của những cơn gió đông lành, có phép màu nào đó xuất hiện mang những mảnh ghép thất lạc nhau, ráp lại để in hình trái tim. Ngược lại theo cách của những người trẻ yêu nhau như T như anh, mùa đông vì thế mà sẽ lạnh.
Câu chuyện này chỉ tôi và anh và T biết. Như một bí mật riêng của những người không thể sánh bước trên một con đường hình trái tim. Tôi biết, khi mình chấp nhận rời bỏ, đó là mình chấp nhận sống và yêu theo cách của mình. Và chúng ta hãy sống và yêu theo cách của chúng ta. Vì tình yêu và tuổi trẻ là sự đồng thuận.