Hai mươi tuổi, trái tim tôi bắt đầu biết tổn thương trước một người, và nó đã hứa với tôi, hoặc tôi bắt buộc nó phải hứa, từ nay, đừng tin một ai trên cuộc đời này nữa!
***
Tôi hai mươi tuổi, có nghĩa là hai mươi năm qua, tôi sống một cách rất thụ động, tôi không tự bản thân đi tìm con đường mới, chỉ chờ người thân, bạn bè rẽ lối, tôi mới lười biếng đi theo. Tôi không tự đến với khó khăn, mà chờ khó khăn đến tận gót chân, tôi mới cuống cuồng lên mà chạy. Tôi sống theo kiểu an phận, sao cũng được, thế nào cũng chẳng sao, xã hội ra sao thì ra, không ảnh hưởng đến tôi là tôi không thèm bận tâm. Cũng vậy, đúng với cách sống như cái vỏ sò nằm dưới đại dương, nó không thể di chuyển nếu không có sóng biển, tôi là vỏ sò nằm yên, mặc cho dòng đời như sóng dữ, cái vỏ sò cứ như thinh lặng hững hờ với sóng, cuộn mình trong vỏ bọc cứng cáp, sống âm thầm sâu dưới tầng cát chôn vùi.
Trịnh thích tôi, cậu ấy bày tỏ, thích tôi từ rất lâu khi tôi ngủ quên trong một quán café vắng khách chiều thứ bảy, một cô bé xa lạ có màu tóc hung đỏ dựa vào kính ngủ say sưa như mặc kệ xung quanh, xui rủi thế nào, chúng tôi gặp lại nhau trong cùng một lớp học giao tiếp ngoại khoá. Trịnh tin đó là duyên phận, còn tôi, tôi chưa đặt niềm tin vào cái gì gọi là tình cờ, tôi luôn là kẻ đa nghi rất nhiều vào mọi thứ, kể cả Trịnh. Tôi không phải không thích cậu ấy, cậu ấy xinh trai, có cái răng khểnh, da trắng lại có mùi nước hoa gỗ quyến rũ, với vẻ ngoài ưa nhìn, có thể bạn cũng thích cậu ấy ngay cái nhìn đầu tiên chạm mặt, do có lẽ Trịnh là chàng trai rất kiên nhẫn, khi cậu ấy đứng dưới mưa mong chờ tôi một cái gật đầu, tôi đã không cầm lòng được mà khẽ nói nhỏ: ” Mình cứ tìm hiểu trước, rồi quyết định yêu sau cũng được.” Một câu nói mở, một câu nói hi vọng, Trịnh khẽ cười và cũng gật đầu. Chúng tôi chưa hẳn là tình nhân, chưa hẳn đang bắt đầu công cuộc yêu đương, nhưng có thể tiến đến yêu đương rất nhanh khi Trịnh đã làm tôi nói ra câu đó, có nghĩa cậu ấy đã chinh phục được tám mươi phần trăm ở tôi.
Trịnh là người con trai tốt, cậu ấy lo lắng rất nhiều, lại biết cách quan tâm, hay nói những câu nói dễ thức suốt đêm suy nghĩ và hạnh phúc. Chưa hẳn là tôi yêu Trịnh đến điên cuồng, nhưng nếu thiếu cậu ấy một ngày, thiếu đi những tin nhắn của Trịnh, thiếu đi nụ cười tươi như hoa của Trịnh, thì có thể tim tôi sẽ bắt đầu thấy bất an. Có lẽ tôi vẫn là cái vỏ sò bị chôn dưới cát, tôi im lặng khi cậu ấy bên cạnh, chỉ khẽ cười, gật đầu hay lắc đầu, rồi nhiều khi đêm rất lạnh, trời rất buốt giá vào ngón tay, thấy Trịnh đang lạnh đứng trước cửa nhà, tôi rất muốn ôm cậu ấy trọn một vòng tay, để an ủi, để ấm áp, để vun đắp tình cảm của cả hai, nhưng tôi không thể làm được, có gì đó cản bàn tay tôi lại, chỉ dám khẽ sửa cổ áo cậu ấy giữ ấm mà thôi. Tôi không hiểu tại sao Trịnh có thể có đủ kiên nhẫn bên cạnh một cục đá chẳng biết yêu thương một thời gian dài như vậy.
Đó là chuyện chìm vào quá khứ, giờ đang trên chuyến xe tốc hành ra Nha Trang, tôi giấu giọt nước mắt bằng cái lau nhẹ rồi nhìn ra cửa sổ, cố ngước để nước mắt chảy ngược vào trong đi, tôi không muốn nghĩ, nhưng chẳng thể nào xoá bỏ, hình ảnh đó cứ chạy đi chạy lại trong đầu, như cuộn băng tua đi tua lại một cách ám ảnh. Tại một rạp chiếu phim đông người, tôi đã bắt gặp Trịnh tay trong tay một cô gái khác nói cười vui vẻ, lâu lâu cúi xuống sửa lại tóc cho cô ấy, tôi đã thắc mắc nhiều lần sợi dây chuyền trên cổ Trịnh, Trịnh cố giải thích là một người bạn tặng làm quà sinh nhật, để rồi, hôm nay thấy nó không hề cô đơn, thì ra, sợi dây chuyền đó là một cặp với cô gái kia. Tôi khẽ lặng lẽ quay ra khỏi rạp chiếu phim, chiếc vé trên tay tôi nhàu nát từ bao giờ, tôi xé toang nó thành nhiều mảnh, như những uất ức, ném vào thùng rác chạy thật nhanh đi hoà vào dòng người ngược xuôi trên phố, có lẽ, cục đá vô tri vô cảm như tôi, không biết quan tâm, không biết nói những lời có cánh, không có sắc đẹp bằng cô gái bên cạnh cậu ấy, nên tôi bao lâu nay chia sẻ người yêu với cô gái khác, có thể những tin nhắn hay lời nói cùng tôi, Trịnh đã nói cùng cô ấy, và copy lại gửi sang cho tôi như một trách nhiệm, như một chất xúc tác làm tôi yêu Trịnh để hôm nay bùng nổ thành một cơn đau khó phai. Hai mươi tuổi, trái tim tôi bắt đầu biết tổn thương trước một người, và nó đã hứa với tôi, hoặc tôi bắt buộc nó phải hứa, từ nay, đừng tin một ai trên cuộc đời này nữa!
Tôi chọn Nha Trang để đi sau khi mang hết những món quà Trịnh tặng sang cửa nhà, không dám gọi cửa, chỉ dám để trước cổng rồi bỏ đi. Trịnh có gọi cho tôi, có nhắn tin, có hỏi tại sao như vậy, tôi không trả lời tin nhắn, không bắt máy, lặng tháo sim ra và cất đi.
“Ta có thể yêu một người sâu sắc, ta có thể đau đớn khi người yêu phản bội, nhưng ta không thể đánh mất cái tôi trước sự lừa dối của họ. Trên thế gian này có bao nhiêu người để yêu, nhưng có lẽ ta đã nợ họ rất nhiều trong kiếp trước, nên kiếp này, ta phải yêu họ, phải say mê họ, rồi nhìn họ dối gian làm ta không thể không đau lòng.”
Nha Trang nắng và gió, tôi vừa đặt chân xuống mảnh đất miền trung phủ đầy biển mặn và cát trắng xoá. Đứng đưa tầm mắt ra xa, tôi chỉ thấy màu xanh của biển, nó cuộn vào bức tranh miền biển một nét sinh động khó tả. Giá như có Trịnh ở đây, cậu ấy rất thích náo nhiệt, chắc hẳn đã hét lên và chạy oà xuống nước. Tự nhiên, nước mắt tôi chảy: ” Thôi đi, người ta đâu có yêu mình thật tâm, bên cạnh người ta còn có người khác cơ mà.” Tôi khẽ cúi mặt kéo vali đi, tôi sợ cái nắng gắt chiếu lên giọt nước mắt long lanh, người ta sẽ thấy tôi đang khóc, tôi sợ cái nhìn thương hại của mọi người xung quanh. Nha Trang lớn thật, những người rất lạ chạy đi vội vã, những đôi yêu nhau nắm thật chặt đôi tay trên phố, những con đường nhỏ lớn nối nhau chạy vào vô tận, những cơn sóng đập vào bờ tiếng rì rào, âm thanh chỉ có biển mới có. Có lẽ những đêm dài suy nghĩ, những mệt mỏi hằn lên đôi chân của tôi, chân tôi lạc bước hẳn, tai tôi như không còn nghe rõ những tiếng động xung quanh.
- Bạn ơi, có sao không?
- Không…không gì đâu.
- Thấy mặt bạn không ổn đó.
Tôi không ngước lên, không nhìn vào chàng trai nào đó đang hỏi han tôi, tại vì mắt tôi ướt, tôi kéo vành mũ xuống, xua tay đi thật nhanh. ” Đừng đi theo tôi, đừng thương hại tôi.” Tôi thầm nghĩ, cố bước thật dài mà nước mắt cứ tuôn xuống không ngừng. ” Giá như đó là anh, em sẽ ôm chầm mà khóc thật lớn.”
- Đừng đi nữa. Bạn trúng nắng đúng không?
Lần đầu tiên, một cậu con trai rất lạ chưa hề quen nắm chặt cánh tay của tôi, giọng nói miền trung nghe càng lạ hơn, một người dưng đột nhiên hỏi han tôi, lại đúng lúc tôi yếu lòng như thế này. Một cô gái hai mươi với cái tôi lớn hơn tất cả, với cái sĩ diện còn to hơn bản thân, tôi hất tay ra, không quay nhìn lại:
- Bỏ ra! Cậu nghĩ cậu là ai?
- Bạn đang khóc ấy à?
- Khóc thì mặc kệ tôi! Ai cũng thế! Đừng thương hại tôi!
- Thế thì đứng lại, chắc bạn đến đây một mình, tôi giúp bạn tìm phòng nghỉ lại.
- Bạn nghĩ bạn là…
Tôi chưa nói dứt câu, cậu con trai tiến đến rất gần, đưa tay kéo hộ cái vali nặng, dường như, từ nãy đến giờ cậu ấy không hề nghe tôi chỉ trích gì, một cánh tay vạm vỡ rám nắng, nhìn dưới vành mũ, cậu ấy hẳn rất cao, đôi dép lê không ăn nhập với quần áo cậu ấy mặc:
- Tôi hét lên đấy! Sao cậu tự tiện quá vậy!
- Bạn hét lên thì bạn là người thiệt thòi.
- Sao thế được?
- Thì thử hét đi rồi biết ngay à. Tôi là dân ở đây, còn bạn từ xa đến, còn là con gái, người ta tưởng bạn và tôi là người yêu đang cãi vã. Cứ hét đi nếu bạn thích.
Khi đến khách sạn, cậu ấy vào thương lượng giá, đưa chìa khoá cho tôi, cười, rồi quay ra cửa. Tôi muốn nói cảm ơn, nhưng không kịp, cậu ấy đi khuất mất rồi. Cũng lạ, một người dưng chưa bao giờ quen biết lại giúp đỡ tôi, có lẽ cậu ấy biết tôi đang mắc kẹt giữa những hỗn độn của cảm xúc, hoặc là đúng thật cậu ấy tỏ vẻ thương hại tôi, nhưng mặc kệ, ít ra, giữa đâu đó khoảnh khắc trên cuộc sống này, trái tim đang tổn thương nặng nề của tôi tạm tin vào một người lạ vô tình trên phố, tạm tin vào cuộc sống vẫn còn người nào đó thật tốt và thật lòng muốn tốt cho tôi.
Sáu giờ chiều, cậu bạn vô danh của tôi mới gặp đứng ở cửa phòng tôi chìa tay một ly cacao nóng còn bốc khói nghi ngút, đưa rồi bỏ đi. Tôi chưa hỏi được gì, chưa nói được gì, cậu ấy chạy nhanh vào thang máy. ” Cacao luôn tốt cho tinh thần. Tớ tên Trung.” Một tờ giấy nhỏ kẹp dưới ly cacao làm tôi nhẹ cười, chưa bao giờ Trịnh biết tôi đang buồn, chưa bao giờ khi tôi buồn cậu ấy đến an ủi tôi như vậy, tình yêu Trịnh dành cho tôi luôn nhiều lời, những lời bay bổng nhưng thật ra chỉ là giả dối, cậu ấy dành cho cô gái kia, hoặc là copy đâu đó gửi cho tôi. Tôi nhẹ hớp một ngụm cacao nóng rồi nhìn biển qua khung kính trên cao, đúng thật, rất tốt cho tinh thần và tâm trạng, hoặc là người gửi nó cho tôi khiến nó trở thành một liều thuốc tốt thực sự.
“Không phải người mình từng yêu là người tốt với mình. Nhưng ít ra, họ cũng là một đòn bẩy cho mình nhận ra, cuộc sống không thiếu người tốt với mình và những sự chân thành dành cho mình khi người mình từng yêu không thể mang đến.”
***
Chị dọn phòng nói với tôi, hãy đi ra ngoài lúc này, vì Nha Trang ban đêm rất đẹp, đã đến đây thì tận hưởng giây phút ở đây. Đúng thật, Nha Trang ban đêm tráng lệ gấp nghìn lần ban ngày, biển đêm hoà vào ánh đèn vàng, những chiếc xích lô đi dạo từ từ trên phố, mùi đồ ăn sộc vào mũi, những khách du lịch nước ngoài thân thiện, tôi tròn mắt nhìn thành phố biển.
- Có thích không?
Trung khẽ hỏi từ phía sau, cậu ấy luôn xuất hiện bất ngờ như vậy.
- Sao cậu theo tôi làm gì?
- Bộ đường này của bạn sao? Tôi đang đi dạo thôi mà.
Tôi khẽ mỉm cười, không còn cái tức như lúc trưa, mặc kệ, giữa phố lớn thế này, có một bàn chân đi bên cạnh cũng đỡ buồn, có những lời nói bên cạnh cũng đủ để cản nước mắt lại, nỗi nhớ và nỗi đau về Trịnh có thể lui về một lúc nào cũng hay. Trung rất vui tính, cậu ấy dẫn tôi đi ăn hàng quán nằm trong hẻm nhưng rất ngon, chúng tôi muốn lục tung những hẻm nhỏ của Nha Trang, cậu ấy dẫn tôi đi ngắm những trụ cáp treo qua Vinpearl land ban đêm như toà tháp Effel của Pháp, rực rỡ ánh đèn, phà chạy tiếng xé nước, những con sóng nhỏ xô vào đá, âm thanh phố biển vang lên vui nhộn bên tai. Trên chiếc xe đạp nhỏ của Trung, cậu ấy đưa tôi đi đến một quán café sân thượng thật cao, ở trên đó, có thể nhìn thấy biển Nha Trang lung linh dưới đèn đường, người và mọi thứ thu nhỏ lại, như nắm trong bàn tay, gió rất lớn khi lên cao, mùi mặn của muối hoà vào gió đến lạ kì. Trung là sinh viên tại đây, cậu ấy lớn lên trên mảnh đất nhô ra biển, ở cậu, tôi thấy một tình yêu với biển thật lớn lao.
- Điện thoại cậu sáng đèn kìa Mai.
Tôi sực nhớ là mình đã gắn sim mà chưa chuyển sang chế độ rung, vẫn ở yên lặng, tôi đoán chắc là Trịnh gọi, tôi không muốn lấy điện thoại ra khỏi túi tý nào, tôi không muốn làm cụt hứng câu chuyện cười Trung đang kể dở, cũng không muốn tôi chìm trong suy tư nữa. Đắn đo mãi, tôi rút điện thoại ra, tắt phụt cuộc gọi đi. Trung nhìn chăm chú tôi từ nãy đến giờ, có lẽ, cậu ấy lờ mờ đoán ra những gì khiến tôi khóc khi trưa. Cậu ấy chùn giọng xuống hẳn:
- Đi ngắm biển đêm đi.
- Ở đâu?
- Con đường biển đẹp nhất Việt Nam. Đi thôi.
Chiếc xe đạp của Trung gắn liền với năm tháng, bánh xe như thuộc đường nơi đây, nó chạy thật êm, thật đều những vòng quay, con đường biển Trần Phú hiện ra trước mặt tôi khiến tôi không khỏi trầm trồ ” Ồ” lên một tiếng làm Trung bật cười. Cậu ấy gửi xe tại một bác bán thuốc lá ven đường, rồi cả hai đi bộ dọc biển. Biển lúc này điềm tĩnh, không còn những con sóng sôi động như trước, nó trầm mặc mình vào màn đêm của biển, nó quyện nó vào ánh trăng trải dài dưới nước phía xa, điểm tô vài ánh sao nhỏ lấp lánh làm cho mặt biển biến thành một bức tranh đẹp tuyệt mỹ. Trung không còn là Trung nói nhiều khi nãy, cậu ấy im lặng đi bên cạnh tôi suốt, tôi vốn là người nhút nhát, không biết mở lời gì, nên tôi và Trung cứ đi như thế, chỉ lắng nghe tiếng rao bán và những tiếng sóng nhẹ khẽ rào rào.
” Đâu phải lời nói đau lòng làm ta đau đớn. Có những sự im lặng của ta khi tình yêu cũ gọi tên còn làm ta đau đớn gấp nghìn lần.”
- Mai đang buồn chuyện tình cảm đúng không?
- Ừ…
- Còn có thể quay về với nhau nữa không? Mai định như vậy với người yêu hoài hả?
- Không còn là người yêu của Mai nữa. Thuộc về người khác rồi.
- Đừng đau lòng nữa. Tình yêu là một phép thử thôi mà. Chưa tìm được người yêu thật của mình thôi. Tin vào duyên phận không?
- Không tin lắm.
- Thế nên tin đi, nè nha, giờ Trung bẻ cái bánh này làm đôi, thì chỉ có nửa bánh này ghép lại nó mới thành cái bánh hoàn chỉnh, còn nửa khác ghép lại, sẽ bị khập khễnh ngay thôi.
- Ừ. Có lẽ chưa phải là của mình.
- Đúng rồi, nên đừng buồn nữa. Nè, ăn đi. Hãy xem nửa bánh này là tình yêu cũ, nó không phải của Mai, nên bỏ vào bụng cho bao tử làm việc. Cũng như vậy, để đau buồn cho gió mang đi và cho thời gian xoá nó.
Tôi bật cười, nhưng nước mắt chảy, không biết cảm xúc lúc này là gì, vừa khóc, vừa cười, tôi không che nước mắt nữa, tôi nhìn thẳng vào Trung mà nước mắt tuôn ra, tôi mấp máy câu: cảm ơn một cách khó nhọc, Trung nhìn tôi, cậu ấy cũng muốn nói gì đó, nhưng không hiểu sao cậu không nói. Rồi cậu đưa tay lên lau nước mắt trên mi, tay cậu run run, còn tôi cứ khóc trước mặt một người lạ, đúng thật, không còn là tôi nữa, còn Trung, dường như không còn là chàng trai rám nắng xa lạ nữa. Và biển, không còn xem tôi như một người khách du lịch phương xa đến nữa, tiếng sóng êm êm ru tai như một câu hát an ủi tôi, gió ôm tôi vào lòng vỗ về đau thương mất mát ở tuổi hai mươi lần đầu tiên bị tan vỡ. Trung lúc nãy rất hoạt bát, nói chuyện hài hước, nhưng giờ, cậu ấy lúng túng không tả, tay chân lóng ngóng, vụng về lau nước mắt giùm tôi, cũng đúng, một cô gái rất lạ từ tít ở Nam ra, lần đầu tiên đi cùng cậu mà khóc nức nở như thế này. Trung kéo tôi đi, cậu ấy không biết dỗ ngọt con gái bằng lời nói bay bổng hay cử chỉ dễ mến, Trung dỗ tôi bằng đồ ăn, cậu ấy dẫn tôi đi ăn khắp nơi rồi đưa tôi về phòng nghỉ. Cậu chỉ đứng dưới cửa, không lên cùng, đưa tay vẫy rồi dặn tôi khoá chặt cửa, tôi bẽn lẽn hỏi:
- Ngày mai, làm sao Mai gặp Trung được?
- Đừng chờ, Trung sẽ tự đến chờ Mai thôi. Trước cửa nhé!
Cậu ấy quay đi, tôi đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe đạp của cậu ấy khuất sau hàng cây dương cao ngút. Trung- người con trai thứ hai tôi khóc trước mặt, cũng là người duy nhất biết tôi thích dỗ ngọt bằng đồ ăn ngon, cậu ấy, một người lạ mới quen là lại thân thuộc và quan tâm quá đỗi!
” Hàng nghìn người sống trên quả đất tròn, nhưng khi ta gặp một người khiến tim ta an lòng nhất những khi bên cạnh, thì có lẽ, kiếp trước đã từng là một người gắn bó sâu sắc, kiếp này tao ngộ, ta và họ không thể nào hờ hững lướt qua nhau như ta lướt qua hàng nghìn người lạ khác.”
***
Tôi có một câu hỏi muốn hỏi Trung: ” tại sao khi ấy cậu lại chạy ra bằng mọi giá giúp tớ? Tại sao cậu lại biết tớ khóc? Tại sao cậu biết tớ đau lòng? Tại sao cậu lại mất thì giờ để đi cùng người lạ như tớ mà không có lợi ích gì?”. Nhưng câu nói ấy không thể bật khỏi môi, khi đi cạnh Trung, khi cậu ấy đèo đi ngắm phố, khi dỗ ngọt bằng đồ ăn và khi ngồi lặng bên nhau không nói gì. ” Có phải thích Trung rồi không Mai? Hay là những đau thương làm cho mình mù quáng, thấy người khác quan tâm muốn ngã vào?” Tôi quyết định tối nay không hỏi điều gì, rồi ngày mai chúng tôi lại trở thành người lạ, chúng tôi trở thành những người cách xa hàng trăm cây số. Tôi quay về Sài Gòn, quay về với công việc và học hành. Đêm nay là đêm cuối cùng tôi ở cùng biển, được nghe biển hát dịu êm, cũng là đêm cuối cùng tôi được Trung chở đi trên chiếc xe đạp quen lối.
Bảy giờ sáng, tôi kéo vali ra khỏi khoang thang máy, Trung ngồi trước chậu hoa ở ngoài cửa, gác chân lên xe đạp, đờ đẫn nhìn xuống đất. Mái tóc màu vàng nhạt của Trung ánh lên trong nắng gay gắt miền Trung. Tôi đứng yên nhìn cậu ấy vài giây, nhìn để ghi hình ảnh cậu ấy vào não, để nạp dữ liệu, để lưu những kỉ niệm cùng cậu vào bộ nhớ còn sót lại của tim. Thật sự, tôi rất tiếc, rất muốn ở lại cùng Trung lâu hơn, nhưng Sài Gòn đang gọi tôi với công việc và lịch học mới, tôi không thể ở lại Nha Trang được nữa.
- Hôm nay Trung có lịch học mà. Không cần ra tiễn Mai đâu.
- Hôm nay được nghỉ.
- Thật không? Hay là cúp học?
- À thật. Lớp trưởng bị bệnh nghỉ học nên nghỉ theo. Lớp trưởng nghỉ được là Trung nghỉ được.
- Lý do nghe hợp lý quá ha. Thôi, giờ Mai ra bến xe cho kịp giờ về Sài Gòn.
- Để Trung đưa đi.
Suốt dọc đường ra bến xe, Trung nhắc lại những chỗ dọc đường, những nơi từng đưa tôi đến một cách tỉ mỉ. Có lẽ, cậu sợ tôi quên Nha Trang, quên biển nơi đây, hoặc có lẽ, cậu ấy sợ tôi quên cậu ấy. Con đường hôm nay sao ngắn lại, tôi đã cố kêu cậu ấy đạp thật chậm để tôi nhìn phố cho kỹ, thật ra, tôi muốn bên cậu ấy thật lâu hơn. Bến xe hiện ra trước mắt, người người nối nhau đi ra vào hối hả, tôi cũng không còn lý do nào để bịa mong muốn ở lại Nha Trang, đến lúc, tôi phải về với nhịp sống hối hả hằng ngày. Trung đưa tôi một bọc bánh tráng xoài thật to làm quà cho gia đình và bạn, còn tôi, nấn ná bước chân lại không rời. Nhưng, không có cuộc gặp gỡ nào mà không chia ly, tôi kéo vali đến xe, lặng lẽ leo lên xe chọn vị trí ghế ngồi gần cửa. Trung chưa đi, cậu ấy đứng dưới nhìn lên tôi, đôi mắt cậu ấy làm tôi muốn khóc, tôi muốn chạy oà xuống chẳng muốn rời xa nơi này nữa. Nhưng điều gì đó trói chặt tôi trên ghế ngồi, tôi đưa tay vẫy Trung khi chiếc xe nổ máy, cười thật tươi cho cậu ấy yên tâm quay về. Rồi tôi quay đi che nước mắt khi nó đột nhiên chảy xuống nóng hổi bờ mi, mũi cay cay, còn tim thì thôi thúc tôi một điều gì đó, một câu nói nào đó tôi chưa nói cho Trung nghe. Chiếc xe rẽ khỏi cổng và bắt đầu tăng tốc, tôi thở dài nhìn biển. Có lẽ, khi quay lại nơi đây, tôi không bao giờ gặp được Trung nữa.
- Mai ơi!
Tôi giật mình, tôi cố đẩy cửa sổ thật rộng để chui người quay lại nhìn. Trung đang cố đạp xe thật nhanh đuổi theo chiếc xe khách, cậu ấy đưa tay vẫy tôi, còn tôi thì để cậu ấy thấy tôi khóc lần nữa.
- Mai ơi! Đừng khóc! Lấy bánh quế Trung để trong túi ăn đỡ nha!
Tôi khẽ gật đầu, tôi đưa tay vẫy lại bảo rằng: ” Trung! Cậu về đi. Đừng tiễn nữa.” Nhưng cậu ấy đúng thật cố chấp như lần đầu tiên gặp, cố đuổi theo chiếc xe chạy ngày càng tốc hành. Đến khúc quanh, Trung dừng lại, tôi đã thấy điều gì đó, nắng mách với tôi rằng, dưới mắt cậu ấy có gì đó long lanh ánh lên như pha lê, và gió khẽ thì thầm bên tai: ” Trung đang khóc vì Mai đấy.”
Nước mắt tôi chảy nhiều hơn, không thể kìm lại, tôi cũng không muốn che giấu nó, đặc biệt trước Trung. Một cậu con trai miền biển khô khan, hài hước, vui tính, đang đứng đằng kia, đang khóc vì tôi sao? Tôi nén lại trong lòng, rồi bật ra tiếng hét lớn:
- Nha Trang! Em yêu anh.
Di Nguyễn