Old school Easter eggs.
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Yêu Phải Người Tình Một Đêm-full

Lượt xem :
việc đeo kính đẹp trai hơn người khác, bộ dáng anh ấy mặc áo sơ mi cũng đủ mê hoặc chết người rồi."

"Cậu cũng để ý sao?"

"Đương nhiên."

"Rõ ràng là dáng thư sinh cao gầy, ai mà ngờ được khi áo sơ mi không cẩn thận dán vào ngực lại thấy từng đường nét... A, mình thật muốn nhìn thấy bộ dáng anh ấy khỏa thân, mình đoán ngoài cơ ngực nhất định còn có cơ bụng, mình đối với đàn ông có cơ bụng rắn chắc không có sức chống cự nổi mà." 0

"Mình cũng vậy, mình cũng vậy, thật muốn hỏi anh ấy cho mình sờ một chút thôi." Giọng nói say mê tiếp tục vang lên.

"Sờ một chút cậu có thể thỏa mãn sao?"

"Đương nhiên nếu có thể tiến thêm một bước thì tốt hơn." Thở dài.

"Tiến thêm đến bước nào?" Giọng điệu đầy mập mờ.

"Cậu nói xem?" Giọng nói đầy kiều mị.

"Cậu đúng là đồ sắc nữ."

"Cậu không nghĩ vậy sao?"

Sau một trận cười truyền tới tiếng nước rồi âm thanh của giày cao gót vang lên sau cửa WC.

Mấy người đi rồi. Họ chỉ đến trang điểm lại chứ không đi vệ sinh.

Việc này rất bình thường, từ khi cô vào công ty tới giờ cũng không phải chưa từng thấy, chỉ là trong quá khứ cô vẫn cho rằng chỉ có trên phim ảnh? Song hôm nay diễn viên nam chính lại là cha của bảo bối trong bụng, cô thật sự không biết bản thân nên dùng tâm tình gì để đối mặt, ngũ vị lẫn lộn* cũng không đủ để hình dung tâm trạng nói không nên lời của cô lúc này.

0) -> rất nhiều cảm xúc lẫn lộn)

Nhưng đây cũng không phải là điểm quan trọng, quan trong chính là sao anh ta lại tới đây. Là tới tìm giám đốc sao? Đúng là nói nhảm mà, anh ta đương nhiên là tới tìm tổng giám đốc rồi, nếu không chẳng lẽ là tới tìm cô sao?

Vấn đề là anh ta sẽ ở lại bao lâu? Lúc nào thì rời khỏi? Cô vừa ra khỏi Wc có đen đủi đến mức đụng phải anh ta không cơ chứ?

Lương Kỳ Gia mở cửa phòng vệ sinh đi tới bồn rửa tay, nhíu mày nhìn chính mình trong gương, bộ dáng của cô so với nửa năm trước chính xác là đẫy đà hơn nhiều, nhưng chắc chắn chưa tới mức khiến anh ta không thể nhận ra. Đương nhiên tiêu chí đầu tiên phải là anh ta còn có thể nhớ rõ khuôn mặt của cô.

Cô có thể hi vọng rằng anh ta đã sớm quên cô không còn một mảnh* rồi không?" (nguyên văn Hán Việt là “vong đắc nhất kiền nhị tịnh”)

Có khả năng lắm, dù sao trước đây anh ta có gặp cô mấy lần cũng chưa hề có ấn tượng, không có khả năng trải qua một đêm kia lại đi khắc sâu bộ dáng của cô vào lòng làm gì. Thế nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, ví như viêc cô mang thai, cô thật sự không dám nghĩ đến việc đánh cuộc với ông trời thêm lần nữa.

Bây giờ vấn đề là cô không thể chờ mãi trong nhà vệ sinh đến khi hết giờ hoặc sau khi anh ta đi khỏi mới ra ngoài được?

Đang lúc cô đau đầu nghĩ đối sách, Tiểu Tuệ lại chạy vào nhà vệ sinh.

"Kỳ Gia, cậu như thế nào đi vệ sinh lâu vậy, hại mình lo lắng muốn chết!" Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Tuệ lập tức thở phào nhẹ nhõm kêu lên.

Nhìn thấy Tiểu Tuệ mang kính mắt viền đen, Lương Kỳ Gia đột nhiên nảy ra biện pháp.

"Tiểu Tuệ, có thể cho mình mượn kính của câu chút không?"

"Vì sao đột nhiên muốn đeo kính của mình?" Tiểu Tuệ ngẩn người hỏi.

"Mình muốn thay đổi phong cách."

"Sao đang yên lành cậu lại muốn thay đổi phong cách?" Tiểu Tuệ hoài nghi hỏi.

"Không có gì. Chỉ là đột nhiên mình muốn thử thôi, cho mình mượn kính có được không?" Cô uyển chuyển nói.

"Mượn cũng được nhưng cậu đâu có cận thị? Mình cận 3 phẩy lận." Tiểu Tuệ vừa nói vừa tháo kính đưa cho cô.

"Mình chỉ là không đeo kính thôi, thật ra mình cũng cận gần 2 phẩy cho nên không sao." Cô vội vàng đeo kính rồi nhìn lại mình trong gương.

Trông không tệ lắm, nhìn hơi khang khác bộ dáng lúc đầu. Quấn tóc lên chắc càng thay đổi hơn rồi.

"Tiểu Tuệ, cậu có mang theo bút không?" Cô hỏi, biết Tiểu Tuệ lúc nào cũng mang bút trong túi xách.

"Bút? Có, cậu muốn làm gì?" Tiểu Tuệ luồn tay vào túi xách móc ra một chiếc bút bi đưa đến.

"Thật tốt quá! Cho mình mượn!" Cô thiếu chút nữa lớn tiếng hoan hô.

Nhìn cô dùng bút quấn mái tóc đẹp vừa dài vừa thẳng lên, Tiểu Tuệ không nhịn được cau mày: “Cậu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?"

"Đẹp không?" Cô xoay người lại hỏi.

"Khó coi chết được."

"Tốt." Cô mỉm cười hài lòng.

"Lương Kỳ Gia, cậu rốt cuộc bị sao thế hả?" Tiểu Tuệ dường như nghĩ ra điều gì, nhìn chằm chằm vào cô.

"Không có."

"Không có mới lạ! Vậy tại sao lại muốn làm xấu chính mình? Đưa kính cho mình." Tiểu Tuệ giơ tay đòi.

"Cậu đã nói cho mình mượn mà." Lương Kỳ Gia vội vàng bảo vệ kính mắt, kháng nghị nói.

"Mình không phải đã nói cho cậu mượn sao? Giờ kính mắt của mình thế nào lại thành cậu đeo luôn?"

"Nếu đã cho mượn rồi thì cũng không cần gấp vậy, chờ mình về chỗ rồi trả lại cho cậu được không?" Cô vội thương lượng.

Mấy lần trước ở công ty tiếp xúc với Trạm Diệc Kì không nhiều, đơn giản chỉ là đi cùng hành lang, thang máy. Vì thế sau khi cô bình an trở về chỗ ngồi chỉ cần tránh xa thang máy, hành lang cùng mấy khu vực công cộng là được.

"Không được, trừ khi cậu nói thật cho mình biết nguyên nhân cậu hóa trang thế này." Tiểu Tuệ khoanh hai tay trước ngực, trưng ra một bộ mặt không thể thương lượng nhìn cô.

Nguyên nhân này căn bản không thể nói a. Lương Kỳ Gia khổ không nói nên lời.

"Chúng ta về phòng làm việc trước được không? Mình đi lâu lắm rồi." Cô kiếm cớ trì hoãn, chờ quay về phòng làm việc đem kính trả lại cho Tiểu Tuệ, đến lúc đó thì không cần phải nói ra rồi.

"Được rồi." Tiểu Tuệ không nghi ngờ gì gật đầu nhìn cô.

Tuy nhiên bây giờ cũng không phải lúc có thể yên tâm được, cô về được chỗ ngồi, còn hai tiếng nữa mới tan tầm, lúc đó mới có thể yên tâm được.

Kính mong ông trời phù hộ.

Chương 3
Ông trời không nghe thấy lời cầu xin của cô!

Không, phải nói là ông trời có nghe thấy. Hơn nữa nghe thấy rất rõ ràng, cho nên mới làm theo mong ước của cô, giúp cô về bình an, lại bình yên vượt qua hai tiếng đồng hồ. Sau đó cô rời khỏi công ty, không ngờ vừa bước chân khỏi cửa lớn công ty lại gặp ngay Trạm Diệc Kì đang ngồi uống cafe, bốn mắt giao nhau. 0

Lương Kỳ Gia sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã, nhanh chóng nhìn sang nơi khác, chầm chậm đi sang bên cạnh Tiểu Tuệ, trong lòng kêu gào: trời ơi, đừng để anh ta nhận ra tôi, tôi van người, tôi van người.

"Kỳ Gia, cậu nhìn kìa, là Trạm Diệc Kì đó!" Tiểu Tuệ cũng nhìn thấy anh, kêu lên một tiếng đầy hưng phấn, “Sao anh ấy lại ngồi uống café một mình ở đây nhỉ? Quả là cơ hội khó có được, đi nhanh chút, chúng ta nói chuyện với anh ấy vài câu."

"Đừng náo loạn, cậu muốn nói cái gì với anh ta? Chúng ta biết anh ta, nhưng anh ta không biết chúng ta." Lương Kỳ Gia vội vàng kéo lại.

"Vì thế mới muốn cùng anh ta nói chuyện, nhân tiện giới thiệu bản thân một chút, làm tăng ấn tượng của mình với anh ấy." Tiểu Tuệ lại lôi kéo cô.

"Muốn tăng ấn tượng thì mình cậu đi thôi, mình với anh một chút hứng thú cũng không có, mình đi trước đây." Lương Kỳ Gia vừa lắc đầu vừa lùi lại.

"Không được, là bạn bè thì cậu phải đi cùng mình, một mình ngại lắm." Tiểu Tuệ lại nhanh chóng kéo cô đi.

"Ngại thì thôi đi."

"Nhưng cơ hội khó có được, mình không muốn bỏ qua." Tiểu Tuệ nói xong liền quay đầu về chỗ Trạm Diệc Kì, không nghĩ tới anh lại đứng lên, khiến cô vừa mừng vừa sợ cuống quít la lên, "Làm sao bây giờ, anh ấy đứng lên rồi, phải đi rồi sao? Làm sao bây giờ, anh ấy đi về hướng chúng ta rồi. Trời ạ, anh ấy đang nhìn mình, anh ấy đang nhìn mình, Kỳ Gia!"

Tiểu Tuệ nói thêm một chữ, trống ngực Lương Kỳ Gia cũng đập nhanh một nhịp, đồng thời chột dạ lùi về phía sau Tiểu Tuệ. Đến khi Trạm Diệc Kì đi tới, cô đã hoàn toàn nấp sau lưng Tiểu Tuệ, khẽ cúi đầu, mái tóc dài gần như che kín khuôn mặt.

"Trạm tiên sinh, xin chào."

Cô nghe thấy Tiểu Tuệ vừa khẩn trương vừa ngại ngùng lên tiếng.

"Cô biết tôi?"

Cô nghe thấy tiếng của Trạm Diệc Kì so với trong trí nhớ có phần trầm thấp hơn, nhưng lại không khàn khàn như vậy.

"Em là nhân viên của công ty này, vì anh đã đến công ty tìm tổng giám đốc vài lần nên cũng gặp qua. Em là Lưu Tiểu Tuệ."

"Khó trách tôi thấy hai người có chút quen quen, hóa ra thật sự đã gặp qua. Vị tiểu thư ở phía sau cô cũng vậy sao?"

Nghe thấy anh chuyển đề tài tới bên người cô, Lương Kỳ Gia không khỏi cứng đờ cả người.

"Đúng vậy, cô ấy là Lương Kỳ Gia, cùng chỗ làm với em." Tiểu Tuệ vừa nói vừa dịch người sang một chút, nháy mắt đã khiến cả người cô lộ ra trước mặt Trạm Diệc Kì.

"Lương tiểu thư, xin chào."

Mất đi tấm lá chắn Tiểu Tuệ, giọng nói của anh nhất thời trở nên gần trong gang tấc, mũi giày anh cũng chỉ cách cô không tới 1m. Khoảng cách gần như vậy, cô cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi, trái tim kinh hoảng đến độ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Xin chào." Cô cúi đầu nói, hoàn toàn không có dũng khí ngẩng đầu lên đối mặt với anh.

Tôi van người, ông trời ơi, đừng để anh ấy nhận ra tôi, tôi van người, tôi van người.

"Trạm tiên sinh sao lại ngồi một mình uống cafe ở đây vậy?" Tiểu Tuệ mở miệng hỏi.

"Tôi đang đợi người."

"Chờ tổng giám đốc sao? Có muốn chúng em cùng chờ không, một người quá nhàm chán mà." Tiểu Tuệ tích cực nói.

Không muốn, không muốn, không nên. Tôi van người, ông trời hãy bảo anh ấy nói không cần, cô đứng còn có thể mượn quần áo để che khuất bụng, nếu ngồi xuống chẳng phải lộ hết sao? Hơn nữa, cô phải thừa dịp anh ấy không nhận ra cô mà nhanh chóng đi khỏi, nếu không lại đợi nữa, có trời biết anh ấy có nhận ra cô hay không?

Anh ấy hẳn là nhận ra cô rồi? Hoặc là anh ấy có nhận ra nhưng lại làm như không nhận ra? Nếu là vế sau thì đúng là mong muốn của cô, nhưng nếu một ngày kia anh ấy phát hiện ra bụng cô thì sao?

Không được, cô nhất định phải rời đi càng nhanh càng tốt.

Nghĩ xong, cô cố lấy dũng khí mở miệng: "Tiểu Tuệ, mình có việc muốn đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé." Sau đó nhanh chóng liếc mắt về phía anh, đồng thời cười cứng ngắc: "Thật xin lỗi."

"Không sao, tôi cũng có việc muốn tìm Quý Thành Hạo. Cám ơn cô đã có cùng suy nghĩ với tôi, Lương tiểu thư. Như vậy, tạm biệt hai cô." Nói xong, Trạm Diệc Kì cúi người mỉm cười với các cô, ưu nhã xoay người đi về phía cửa lớn, phút chốc biến mất sau cánh cửa.

"Ôi! Thật là đẹp trai! Cậu không cảm thấy anh ấy chỉ giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra mị lực mê người sao?" Tiểu Tuệ say mê thở dài.

Không cảm thấy, cô chỉ thấy bản thân khẩn trương, lo lắng đến sắp chết rồi. Lương Kỳ Gia âm thầm trả lời.

Tuy nhiên cô chưa từng nghĩ anh ở trước mặt cô nhẹ nhàng cáo từ rời đi, khiến cô tự nhiên thở dài, không khỏi có chút giật mình cùng thất vọng.

Nhìn bộ dáng anh có lẽ không nhớ ra cô rồi, hoặc chăng đối với cô không có nổi nửa điểm hứng thú nên mới có thể tiêu sái rời đi như vậy.

Có lẽ với anh mà nói, đêm đó thực sự chỉ là nhân duyên trong phút chốc, tựa như sương đêm, khi trời sáng sẽ bốc hơi vào không khí mà biến mất.

Lòng chợt có cảm giác bi thương, nhưng đây không phải là lỗi của anh. Bởi lẽ phản ứng của anh cũng là nguyên nhân khiến lúc đầu cô chọn anh là đối tượng tình một đêm, anh cũng không phụ kì vọng của cô mà quên tất cả. Chỉ là nên nói thế nào đây? Trong cơ thể cô giờ đang mang bảo bối của bọn họ.

"Kỳ Gia?"

Tiếng gọi của Tiểu Tuệ đột nhiên kéo cô trong phút xuất thần trở lại.

"Cậu sao lại ngẩn người ra như vậy? Đang nghĩ gì sao?" Tiểu Tuệ hỏi cô.

"Không có gì, mình chỉ đang nghĩ có nên tranh thủ lúc mọi người vẫn chưa nhận ra mình mang thai mà về nhà một chuyến hay không." Cô nói dối. Ngừng lại một chút, cô không nhịn được mà hỏi: "Mới vừa rồi, Trạm tiên sinh chắc là không nhận ra mình đang có thai phải không?"

"Đồng nghiệp cùng phòng với cậu mỗi ngày còn không nhận ra, anh ấy làm sao có thể nhận ra được?!" Tiểu Tuệ cũng ngẩn ra nhìn cô, nhưng vẻ mặt lập tức khôi phục như cũ hỏi: "Cậu về nhà làm cái gì? Ba cậu không phải mỗi tuần đều đến thăm cậu hay sao?"

Lương Kỳ Gia thật mừng khi cô ấy không tiếp tục hỏi cô tại sao lại quan tâm tới việc Trạm Diệc Kì có nhận ra cô mang thai không.

"Ba mình nói hy vọng mình có thời gian thì về nhà một chút, mẹ cả và em trai thỉnh thoảng có nhớ tới mình."

"Chuyện này mà cậu cũng tin sao?"

"Không tin, nhưng mà mình biết đây là mong muốn của ba, hi vọng mình luôn nhớ rằng mình còn có một mái nhà, có người thân. Dù sao thì phòng thuê cũng không
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1011/2809