Snack's 1967
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu-full

Lượt xem :
nữ, làm sao có thể đồng ý gặp mặt chứ? Cho dù cô ta muốn, cũng không giúp được cô gái này.

Cứ như vậy, Diệp Chỉ Nhu chờ chờ chờ trên sofa, hơi lạnh điều hòa thổi vào cô. Mắt sao lại mỏi nhừ thế này, cô đêm qua không phải ngủ rất thỏa thuê sao “Oáp…” Diệp Chỉ Nhu ngáp một cái thật to.

Không thể, không thể ngủ, sâu gây mê không nên tìm tới cô vào thời điểm này...

“Cô gái này sao vậy?” Lạc Tử Thông đi vào văn phòng tách biệt, chỉ thấy một cô gái đang nghiêng đầu ngủ trên ghế đợi, cô ta thu hút sự chú ý của anh.

“Cô ta nổi giận đùng đùng nói muốn tìm tổng giám đốc, nói đợi không được anh ấy sẽ không đi” Cô tiếp tân khó xử nói.

“Vậy à... Giao cho tôi là được” Trong đầu Lạc Tử Thông hiện lên một người.

Phải đến công ty tìm người, cô gái này hẳn là kim ốc tàng “kiều” trong nhà Ngự Am rồi.

“Cô à, cô à?” Lạc Tử Thông vỗ nhẹ vai Chỉ Nhu.

Nghe thấy tiếng nói, Chỉ Nhu vội vàng tỉnh lại, cô dụi dụi mắt nhập nhèm.

“Ngự Am đâu?” Cô đã quên chỗ khó xử, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Ở trên lầu, tôi đưa cô lên” Lạc Tử Thông tươi cười đầy mặt nói.

Thật sự là một cô gái thanh tú động lòng người, ngoại hình và khí chất không bằng kém như Ngự Am phê bình, xem ra tên kia có thành kiến không nhỏ với sắc đẹp của cô gái này.

“Trợ lý Lạc...” Biết rõ tổng giám đốc chán ghét phụ nữ, trợ lý Lạc còn muốn dẫn lên.

“Có việc gì tôi phụ trách. Cô gái, mời đi bên này” Vì thế lạc Tử Thông đầy bụng hưng phấn dắt Chỉ Nhu còn hơi buồn ngủ đến phòng tổng giám đốc. Không thông báo, Lạc Tử Thông trực tiếp đưa Chỉ Nhu vào phòng tổng giám đốc.

Chỉ Nhu thô lỗ mở cánh cửa nặng nề, ngang ngược tiêu sái đi vào.

“Ngự Am! Lập tức giao ảnh chụp ra đây cho tôi!” Cô lấy tờ giấy vẫn để trong túi ra, ném trên bàn Ngự Am.

“Ảnh chụp nào?” Chỉ Nhu đến thăm cũng nằm trong dự đoán của Ngự Am, anh vẫn vững vàng như Thái Sơn, đặt tài liệu xuống, hai tay thả xuống, hai mắt nghi hoặc nhìn Chỉ Nhu tức giận đến trực tiếp giơ chân hỏi.

“Anh tự biết trong lòng! Thân là một người lãnh đạo công ty Khóa Quốc, không thể tưởng được anh lai dùng thủ đoạn thô bỉ với một thiếu nữ tay trói gà không chặt như vậy! Tôi khuyên anh mau giao ảnh chụp ra đây, bằng không tôi nhất định cáo trạng với ba anh!” Chỉ Nhu ra sức giậm chân, lôi lá chắn ra.

Ngự Am sớm biết nha đầu kia chắc chắn tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng không nghĩ tới cô lại tìm tới cửa như vậy.

“Tốt, nó nhất định rất phấn khích! Tôi nghĩ ba tôi nếu biết cô là loại độc bà nương hạ độc vào bữa tối, đánh giá về cô nhất định sẽ tan tành mây khói” Trên mặt Ngự Am lóe ra chút đùa cợt nói.

“Anh... Tôi căn bản không hạ độc gì, rõ ràng là dạ dày anh có vấn đề” Rõ ràng công năng dạ dày của mình không tốt còn đổ tội lên đầu cô.

“Tôi căn bản không thèm để ý cô có thừa nhận hay không, dù sao trong tay tôi hiện đang nắm vương bài có lợi, cô muốn thanh minh hay đùn đẩy như nào đều không sao cả” Ngự Am vô vị nhún nhún vai, một bộ dáng không ngại chi.

“Ngự Am, anh thật sự rất quá đáng đó!” Chỉ Nhu nắm chặt hay tay tức giận đến cả người phát run, cảm thấy gã đàn ông này thật là xấu xa đến triệt để.

“Tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông, nhưng dáng người của cô thật ra rất tốt nha, thật sự là làm tại hạ kinh diễm không thôi...” Ngự Am đi đến trước mặt Chỉ Nhu, cố ý dùng ánh mắt sắc bén đánh giá cô một phen từ đỉnh đầu tới ngón chân, sau đó nói.

“Anh... Thật hạ lưu!” Chỉ Nhu nghiến răng trừng mắt quát Ngự Am.

“So với thủ pháp ác độc của cô, sự tà ác của tôi căn bản chỉ là trố mắt nhìn theo”

“Đáng giận... Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới trả lại ảnh chụp cho tôi!” Chỉ Nhu gần như chỉ rít gào hỏi.

“Để tôi nghĩ... Không bằng, cô hôn tôi một cái đi!” Ngự Am lường gạt cô nói.

Anh hạ quyết tâm nhất định phải cho nha đầu kia một bài học, để cô biết ai mới là lão đại.

“Cái gì? Anh điên rồi sao?” Chỉ Nhu kinh sợ kêu lên. Cô chưa từng hôn môi bất luận kẻ nào, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, làm sao có thể toi công hy sinh chứ.

“Muốn hay không tùy cô, dù sao tôi không có tổn thất” Ngự Am không quan trọng nói.

Ngự am vụng trộm quan sát biểu tình hổn hển trên mặt Chỉ Nhu, nội tâm không khỏi cười trộm vì sự khó xử của cô.

Tên tiểu nhân này... Chỉ Nhu bi phẫn mắng trong lòng.

Lúc này Chỉ Nhu rất hi vọng mình không phải người miễn dịch với chứng dị ứng phụ nữ của anh, bởi vì cô rất hi vọng Ngự Am có thể lập tức phát bệnh, khổ không nói nổi lăn lộn trước mặt cô.

“Được, tôi đồng ý với anh, nhưng anh lập tức phải trả lại ảnh chụp cho tôi!” Chỉ Nhu cắn chặt răng đồng ý.

“Một lời đã định” Nụ cười sáng lạn trên mặt Ngự Am đang châm chọc Chỉ Nhu sầu lo.

Thật ra nghe thấy Chỉ Nhu đồng ý, Ngự Am cũng bắt đầu hoảng lên.

Anh cho tới bây giờ vốn không thân mật tiếp xúc với phụ nữ, nghĩ đến đợi lát nữa bốn phiến môi của hai người chạm vào... Nội tâm anh cũng bắt đầu bất ổn.

“Anh nhắm mắt lại đừng nhìn tôi” Chỉ Nhu nhăn nhó nói.

“Ừ” Vì thế anh nhắm mắt lại.

Chỉ Nhu nghĩ nghĩ, sau đó kiễng chân hôn hai má để tượng trưng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng giống như bị hỏa thiêu.

Ngự Am vẫn ôm tâm tình chờ mong không nghĩ tới cái gọi là “hôn” của Diệp Chỉ Nhu là khẽ chạm đơn giản như thế này, đây cũng không phải là điều anh muốn.

“Tiểu thư, cô rất nhàn hạ sao?” Ngự Am oán giận nói.

“Bằng không thì sao? Tôi hôn rồi, anh còn muốn chơi xấu sao? Mau trả lại ảnh chụp cho tôi! Anh đừng ăn quịt nha!” Tuy rằng anh đường đường là tổng giám đốc, nhưng cũng không khả năng ăn nói lung tung.

“Cô mới ăn quịt, hôn môi tối thiểu phải như này...” Vì thế, Ngự Am kéo Chỉ Nhu lại trước ngực mình, cúi đầu hôn xuống đôi môi cô.

Xúc cảm rất mềm mại! Không thể tưởng được môi của phụ nữ lại thơm mê người như thế, giống như là anh đào nở rộ.

Chỉ Nhu bị Ngự Am hôn căn bản không có cơ hội ngăn cản liền trực tiếp bị anh kéo vào trong lòng. Hai người ôm nhau không có khe hở.

Anh lại cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô! Nhưng tư vị của gã đàn ông khí phách này thật ra khá tốt.

Chỉ Nhu nghĩ đến mình sẽ tức giận đẩy Ngự Am ra, nhưng cô không làm như vậy, ngược lại còn muốn biết hôn môi là chuyện như nào. Hai tay Chỉ Nhu vô lực rũ xuống, tùy ý cho Ngự Am chậm rãi vươn đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, hút hương mật trong miệng cô.

Khi đầu lưỡi tinh tế của anh thăm dò, cắn mút trong miệng cô, Chỉ Nhu cảm giác cả người mình cực nóng, chân tay như nhũn ra, hai chân vô lực, hai chân phảng phất cũng sắp chống đỡ không được độ nặng thân thể. Cô chỉ có thể gắt gao ôm cánh tay chắc chắn của Ngự Am, để tránh mình bị ngã xuống đất.

Đầu lưỡi Ngự Am tràn ngập ma lực tìm kiếm mỗi một cái ngõ ngách nhỏ trong miệng cô, hít lấy mùi hương của cô.

“Mời hai vị uống chút trà nóng, chúa tôi...” Lạc Tử Thông bưng hai chén trà Phổ Nhĩ [1"> thượng đẳng vào, lại nhìn thấy một màn sống động trên.

Anh gõ cửa nhưng chậm chạp không có người đáp lại, rất sợ tổng giám đốc đã phát bệnh chết ngất ở bên trong. Lạc Tử Thông mới có thể trực tiếp mở cửa vào phòng, không thể tưởng được lại sẽ khiến anh bắt gặp được hình ảnh xấu hổ như vậy.

Xem ra, ông chủ của anh đã rơi vào bể tình với cô gái duy nhất có thể làm cho cậu ấy không phát bệnh, bạn tốt thật sự động tình.

Phát hiện có người tiến vào, Ngự Am lập tức không lưu tình đẩy Chỉ Nhu còn mông mông lung lung trong mộng ra.

“Không có việc gì thì cô đi trước đi!” Ngự Am xấu hổ hắng giọng khụ hai tiếng, sau nói với Chỉ Nhu còn đang đỏ bừng mặt.

Nhìn thấy người thứ ba bên trong phòng tổng giám đốc, hai gò má Chỉ Nhu phiếm hồng, xấu hổ nói không nên lời.

“Anh... Đừng quên tuân thủ ước định” Sau khi bỏ lại những lời này, Chỉ Nhu lập tức xoay người chạy trối chết, nhìn cũng không dám nhìn Lạc Tử Thông một cái.

“Xem ra mùa xuân đến...” Lạc Tử Thông dùng ánh mắt vô cùng mờ ám nhìn Ngự Am giả bộ đứng đắn một cái, sau đó nói như đang xem một vở kịch vui.

___________

Chú thích:

Trà Phổ Nhĩ [1">: Là loại trà đen danh tiếng có lịch sử rất xa xưa, cũng được gọi chính danh trà đen tại Trung Hoa, xuất xứ từ vùng Phổ Nhĩ, Vân Nam. Trà Phổ Nhĩ thường được coi là một vị thuốc hơn là đồ uống. Trà Phổ Nhĩ có công nghệ chế biến rất khác so với các loại trà thông thường.


Chương 4
Về nhà, vừa làm xong cơm chiều, Chỉ Nhu xấu hổ tránh trong phòng, cứ nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt thiên hôn địa ám buổi chiều với Ngự Am, cô lại cảm thấy xấu hổ.

Cô thế nhưng lại không đẩy Ngự Am, ngược lại còn hưởng thụ nụ hôn kia, chuyện đó làm sao có thể phát triển thành dạng kia chứ, trời ạ! Cô thật sự rất hoang đường, rất không biết xấu hổ! Ngoài cửa truyền đến tiếng động nói cho cô Ngự Am đã về nhà, Chỉ Nhu vội vàng vùi mình vào chăn, hai gò má ửng hồng, đầu choáng mắt hoa.

Trong chốc lát, cô nghe thấy Ngự Am gọi cô, nhưng cô không lên tiếng, bởi vì cô tạm thời còn không biết phải đối mặt với sự xấu hổ buổi chiều như thế nào.

Không bao lâu, Ngự Am khôn khéo đi vào phòng cô, trực tiếp xốc chăn lên.

“Hi, hoan nghênh về nhà!” Cả người Chỉ Nhu cuộn thành một khối, lúng túng cười cười.

“Cô rõ ràng không ngủ, vì sao không lên tiếng trả lời?” Ngự Am hình như có chút không vui.

“Bởi vì, tôi đang định ngủ một chút...” Cô nói ra lời nói dối buồn cười.

“Ngủ? Bữa tối còn chưa ăn mà đã muốn ngủ? Không phải... Cô hạ độc vào cơm, cho nên không dám ăn cơm chứ?”

Ngự Am nheo mắt nhìn vẻ mặt “Ngu si” của Chỉ Nhu, mạnh dạn suy đoán.

“Này! Ngự Am! Anh không tin nhân cách của tôi như thế sao? Tôi đã nói tôi không hạ độc! Anh tại sao lại nhắc lại, lại hiểu lầm tôi lần thứ ba chứ? Không tin thì đừng ăn! Cũng không ai cầu xin anh!” Anh chế nhạo làm cho Chỉ Nhu quên đi sự thẹn thùng, chỉ trong chớp mắt lập tức biến thành con hổ nhỏ.

“Tôi muốn cô ăn cùng tôi, cho dù tiêu chảy tôi cũng muốn kéo cô cùng chịu”

Anh mới không tự mình chui vào địa ngục, mặc kệ cô một vui sướng một mfinh.

“Anh… Được, tôi ăn với anh! Để anh biết rõ ràng là dạ dày của anh có vấn đề, không phải tôi động tay động chân!” Vì thế Chỉ Nhu tức giận nhảy xuống giường, đẩy anh đi thẳng hướng bàn ăn.

“Ai nha, cô nha đầu kia!” Lúc này Ngự Am có chút hoang mang. Rốt cuộc ai mới là chủ? Tại sao nha đầu kia gần đây càng lúc càng càn rỡ, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến.

Vừa đến bàn ăn, Chỉ Nhu cầm bát ban đầu định để Ngự Am ăn, và từng miếng từng miếng một, lại hung hăng gắp một miếng sườn chua ngọt, cố sức cắn một miếng.

“Đó là cơm của tôi mà!” Đứng một bên nhìn tướng ăn cực kỳ không tao nhã của Chỉ Nhu, Ngự Am chỉ vào bát cơm đã bị Chỉ Nhu ăn mất một nửa nói.

“Anh không phải rất sợ tôi hạ độc sao? Vậy anh tự xới lấy mà ăn đi!” Coi anh như quân lính, Chỉ Nhu có chút đắc ý vênh váo nói.

Lời của cô khiến lòng Ngự Am bốc lên một ngọn lửa vô danh, nào có công nhân nào hất hàm sai khiến chủ chứ? Xem ra người phụ nữ này thật là thiếu giáo huấn.

“Diệp Chỉ Nhu, đừng quên ai mới là chủ!” Anh lạnh mặt, âm trầm nói.

“Ngự Am tiên sinh, là anh vu cáo tôi trước, còn chưa được tôi cho phép cởi quần áo của tôi, chụp những tấm ảnh dâm loạn. Ồ, đúng rồi, anh không nói tôi suýt nữa quên, những tấm ảnh kia anh rốt cuộc cắt bỏ chưa?” Chỉ Nhu dùng ánh mắt khả nghi nhìn Ngự Am, giống như bộ dáng khinh người ít nói của anh.

“Diệp Chỉ Nhu! Tôi giống loại người ăn nói bừa bãi sao?” Sự hoài nghi của cô làm cho ngọn lửa trong lòng Ngự Am càng cháy càng vượng.

Nha đầu thối này thật sự biến anh thành kẻ đại lừa đảo hai lưỡi sao? Rất đáng giận! Anh nhất thời mềm lòng để rồi rước lấy phiền toái gì cho mình đây?!

“Đúng thế mà!” Chỉ Nhu cố ý chọc giận anh.

“Diệp Chỉ Nhu!” Anh rít gào.

“Sao nữa?” Cô trừng mắt.

“Cô...” Trong đầu Ngự Am đang suy nghĩ phải “dạy” công nhân bất lương này như thế nào.

“Hử?” Cô buông bát đũa trong tay, khiêu khích nhíu mày.

Là anh ầm ỹ muốn cô ăn cơm, bây giờ lại đập phá lắm miệng lộn xộn, rốt cuộc là muốn như thế nào?

Đột nhiên, anh kéo Chỉ Nhu từ trên ghế dậy, không dự đoán được Ngự Am sẽ có động tác này, Chỉ Nhu chếnh choáng, rõ ràng tiến vào lòng anh.

Ngự Am nâng mặt Diệp Chỉ Nhu lên, trừng phạt hôn lên môi cô. Chỉ Nhu khó có thể tin tr
<<1 ... 56789 ... 13>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
242/3823