Pair of Vintage Old School Fru
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân-full

Lượt xem :
ông này ngoài miệng thì ăn nói chua ngoa, nhưng tâm lại mềm như đậu hũ.

Cô thật may mắn đã gặp được anh, thật sự may mắn.

Cảm tạ ông trời.


Chương 4
Ngồi trong nhà hàng cao cấp, Mạnh Thiên Bình không được tự nhiên, không chỉ vì cô chưa từng tới những nơi như thế này, mà còn vì cô ăn mặc đơn sơ quá, ngay cả phục vụ bàn lướt qua cô cũng nhịn không được liếc mắt nhíu mày.

Nơi này làm cô thấy không được tự nhiên.

“Làm sao vậy?”. Phát hiện thấy cô cứ một chút lại đưa tay lên sửa quần áo, Dịch Tử Xá hỏi.

Cô lắc đầu, không muốn vấn đề của mình phiền tới anh, huống chi cô chỉ không được tự nhiên mà thôi, ai đến nơi mình chưa từng đến mà không khẩn trương như vậy, chờ thích ứng rồi sẽ hết.

Về phần quần áo đơn sơ bị người ta xem thường thì cô không hề tự ti hay hối tiếc, vì hiện tại trên người cô chỉ có thế này thôi, đều do cô dựa vào hai bàn tay mình cố gắng vất vả làm việc mua được, cô chẳng việc gì phải xấu hổ không ngẩng đầu nhìn đời.

Ngược lại, kẻ mặc quần áo hoa lệ mà phê phán người khác, đối nhân xử thế không ra gì mới nên tỉnh lại kiểm điểm bản thân.

“Tôi chưa từng ăn cơm ở nơi phải dùng dao nĩa muỗng nhiều như vậy, anh có thể nói cho tôi biết đồ này phải ăn thế nào được không?”. Nhìn mấy món ăn xếp ngay ngắn trên bàn càng làm cô thấy vấn đề phức tạp hơn. Cô không muốn làm trò cười cho người khác.

“Đương nhiên”. Dịch Tử Xá dịu dàng nói, sau đó đưa từng loại dao, nĩa, muỗng bày cho cô dùng.

“Đây là cái dùng ăn salad, ăn soup, ăn món chính, ăn món tráng miệng, tuy rằng chia ra làm 4 loại, nhưng không khác nhau là mấy, mỗi loại dùng với từng món riêng, tùy ý thích từng người nên mới có nhiều loại như vậy”.

Anh thuyết minh đơn giản, cô học tập nghiêm túc, biểu tình chăm chú, anh vừa lòng khẽ nhếch miệng.

Anh thích người có quyết tâm học, không ngại học hỏi kẻ dưới, ghét nhất loại người không biết còn cố chấp làm hỏng hết mọi thứ. Cô như vậy là rất tốt, thật sự rất tốt.

Phục vụ dọn đồ ăn cho họ, anh chú ý tới cách cô suy nghĩ cẩn thận trước khi chọn dao nĩa chính xác để ăn, rồi ngẩng đầu so sánh với anh, thấy mình chọn đúng thì cười vui vẻ, bộ dáng thuần khiết như đứa bé, chân thành và đáng yêu, làm người ta mê mẩn.

Khuôn mặt nho nhỏ, lông mi cong cong, ánh mắt tròn tròn, làn da không tì vết, nếu hai gò má gầy yếu có thể đẫy đà thêm chút nữa, sắc mặt có thể hồng hào thêm chút nữa sẽ giống hệt búp bê.

“Ăn ngon không?”. Anh hỏi.

Mạnh Thiên Bình nghe vậy lập tức gật đầu, vì cô không biết nên ăn gì, nên cứ ăn một món anh lại hỗ trợ thuyết minh một món. “Đúng là rất ngon”. Cô cường điệu.

“Ngon thì ăn nhiều một chút”. Anh mỉm cười.

Ăn nhiều một chút.

Cùng một câu giống mẹ từng nói, Mạnh Thiên Bình bất giác ngừng ăn.

Cô nhớ những lúc mẹ kiếm được một khoản tiền dư, sẽ mua ít đồ ăn sang, nhường cho hai chị em cô ăn, chính mình cũng rất muốn ăn thêm, nhưng vẫn giục cả hai ăn nhiều một chút.

Bây giờ mẹ đang làm gì, có khỏe không? Có ăn cơm, ngủ nghỉ bình thường không? Có lo lắng cho cô không?

“Sao vậy?”. Thấy cô ngừng ăn, Dịch Tử Xá khó hiểu.

Cô lắc đầu. “Chỉ đột nhiên nghĩ tới mẹ tôi thôi”.

“Cô muốn mua 1 phần mang đến cho mẹ ăn?”. Anh có chút đăm chiêu hỏi.

Mạnh Thiên Bình kinh ngạc tròn mắt, lập tức dùng sức lắc đầu.

“Không phải”. Da mặt cô có dày cũng không làm chuyện này được. “Tôi chỉ nghĩ tới không biết có phải mẹ đang lo lắng cho tôi hay không, lo lắng đến nỗi ăn cơm không vô…”.

“Hôm qua cô nói với bà thế nào?”.

“Tôi để lại một phong thư cho mẹ, nói với bà tôi đã tìm được công việc nhưng công ty nằm ở phía Nam, cho nên chuyển đến ký túc xá của công ty ở”.

Dịch Tử Xá nhịn không được lộ ra nét mặt quái dị. Phía Nam? Ký túc xá công ty?

“Rõ ràng cô ở Đài Bắc, không sợ vô tình chạm mặt sao?”.

“Mẹ tôi chưa từng đi quá xa nhà, cuộc sống của bà vốn xoay quanh căn nhà chúng tôi ở”. Cô lắc đầu.

“Vậy em trai cô?”.

“Nó vừa học vừa vội vàng làm việc kiếm tiền, không có thời gian đi loạn bên ngoài”.

“Vạn nhất không cẩn thận gặp phải?”.

“Tôi sẽ tìm cớ qua loa, ví dụ như đi công tác”.

“Bọn họ tin cô đột nhiên đi làm ở phía Nam?”. Anh vẫn cảm thấy quái dị, vì nghe nói em trai cô học viện Y khoa mà, chẳng lẽ dễ lừa như vậy?

“Tôi không biết, tôi cũng sợ bọn họ không tin, cho nên chưa dám gọi điện về nhà”. Cô nhanh nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ u buồn.

“Tôi không ngại cô kể chuyện chúng ta cho họ biết, vì chúng ta là quan hệ hợp tác, không có gì ám muội cả”.

Dịch Tử Xá không biết vì sao mình lại nói như vậy, bởi việc này càng ít người biết càng tốt, khỏi phức tạp. Nhưng thấy nét mặt bất đắc dĩ u buồn của cô, anh thật không đành lòng.

“Tôi cảm thấy chuyện này tốt hơn nên giữ bí mật”.

“Vì sao? Lo lắng danh dự của cô bị hao tổn?”. Anh nhịn không được nhíu mày, đã quên bản thân 1 giây trước vừa nghĩ chuyện này càng ít người biết càng tốt. Thái độ của cô làm anh có cảm giác hình như mình đang làm chuyện ám muội.

“Đều đã kết hôn, còn lo hao tổn danh dự gì nữa”. Mạnh Thiên Bình nhìn anh kỳ quái, không hiểu vì sao anh nói vậy. “Tôi lo lắng vì mẹ tôi rất thích lo bò trắng răng, rồi cá tính luôn đứng ra bảo vệ tôi của em trai, nếu để họ biết chuyện này, bọn họ có khả năng sẽ làm hỏng kế hoạch của anh”. Cô nghiêm túc.

Dịch Tử Xá bừng tỉnh, đột nhiên nhận ra không biết nên nói gì.

“Nói đến kế hoạch của anh, chúng ta có cần bàn bạc gì về nó không?”.

“Chuyện gì?”. Anh hỏi.

“Rất nhiều nha, ví dụ như tư liệu cơ bản về đối phương và người nhà đối phương, rồi chúng ta quen nhau thế nào, quen ở đâu, kết giao bao lâu mới kết hôn, rồi thích nhất điểm nào ở đối phương, chuyện khó quên nhất của hai người là gì, vân vân, có rất nhiều chuyện cần phải nói trước, nếu không bị người ta hỏi thì phải làm sao?”. Cô phòng ngừa chu đáo, vẻ mặt hoàn toàn thành thật.

Anh đăm chiêu suy nghĩ một chút. “Đây đều là chuyện bên ngoài thôi, không quan trọng, căn bản không cần tốn thời gian vào nó. Việc chúng ta cần bàn không phải chuyện này”.

“Chuyện gì?”. Cô khó hiểu.

“Chúng ta ăn no rồi bàn lại”. Anh nhìn thoáng qua dĩa thức ăn còn bỏ dở của cô.

Anh đã nói vậy, Mạnh Thiên Bình cho dù còn rất nhiều nghi vấn vẫn ngoan ngoãn ăn cơm xong trước, chờ phục vụ dọn dĩa, đưa món tráng miệng, đồ uống rồi, mới hỏi lại –

“Vừa rồi chuyện anh muốn bàn là gì?”. Cô nhìn anh hỏi.

Thời vận của cô tuy không đỏ, lúc nào cũng gặp khó khăn, thật vất vả giải quyết từng chuyện từng chuyện, nhưng may mắn cô có đủ kiên nhẫn, nghị lực và quyết tâm để giải quyết vấn đề, cho nên tới bây giờ dù đã trải qua khốn cảnh áp lực cơm áo gạo tiền mấy năm liền, rồi tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, cô vẫn chưa bị bức chết.

“Dù có thể đáp chính xác đáp án, cô biết cách nói dối, chẳng lẽ người ta không biết cô nói dối?”. Anh khổ sở nhìn cô không đáp mà hỏi lại.

Mạnh Thiên Bình ngẩn ngơ. Cô không nghĩ tới điểm này.

“Cô nhìn đôi nam nữ đang ngồi ăn ở gần cửa ra vào đi”. Anh đột nhiên nói như vậy.

Cô quay đầu lại nhìn.

“Cô nghĩ quan hệ giữa hai người họ là đồng nghiệp, bạn bè bình thường, tình nhân hay vợ chồng?”.

“Muốn tôi đoán?”.

Anh gật đầu.

“Tôi đoán là bạn bè bình thường”. Cô nhìn đôi nam nữ trong chốc lát, rồi đoán.

“Vì sao cô nghĩ như vậy?”.

“Cảm giác. Đồng nghiệp thì phải bàn chuyện công việc, vẻ mặt sẽ nghiêm túc hoặc tức giận linh tinh. Nếu là người yêu, phải có cảm giác yêu đương ngọt ngào, nhưng họ không có. Về phần vợ chồng, tôi không biết, chỉ thấy không giống”. Cô nghiêng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ.

“Cô đã nhận ra cảm giác giữa hai người khi ở chung rất quan trọng, không cần phải nói ra thì người ngoài mới biết quan hệ giữa bọn họ chưa?”.

Mạnh Thiên Bình xoe tròn mắt, im lặng một chút, nhất thời hiểu ra. “Ý anh là thay vì nói ra, không bằng trực tiếp chứng minh cho người kia thấy, cảm giác được quan hệ giữa chúng ta, cô ấy sẽ biết khó mà lui?”.

“Trẻ ngoan dễ dạy lắm”. Dịch Tử Xá gật đầu khen ngợi. “Cho nên tôi mới muốn cô chuyển tới nhà tôi ở, vì cảm giác này nọ không thể cứ diễn là thành được, chúng ta phải mau chóng quen với sự tồn tại của đối phương, phải có những động tác đụng chạm nho nhỏ mới được”.

“Động tác đụng chạm nho nhỏ?”. Cô không nhịn được lặp lại chỗ khó hiểu. “Có ý gì?”.

“Đây chính là chuyện tôi muốn bàn với cô”. Vẻ mặt anh nghiêm túc, nhìn cô không chuyển mắt. “Vì phải làm cho mọi thứ nhìn rất thật, có một số việc chúng ta phải diễn giả làm thật”.

“Diễn giả làm thật?”. Mạnh Thiên Bình vừa kinh ngạc vừa mờ mịt.

“Đúng”.

Đầu cô quay lòng vòng, sắp xếp lại vài câu chữ – chuyện trên giường!

Ánh mắt của cô trong nháy mắt trợn to, chứa cả kinh hoàng, sợ hãi và lùi bước trong đó.

“Cô đang nghĩ gì?”. Anh hỏi.

“Dịch tiên sinh à…”. Cô do dự, không biết làm sao đã mở miệng, vừa mở ra đã vội ngậm lại.

Mày muốn nói gì? Ngay lúc quyết định bán mình lấy tiền, mày đã phải chuẩn bị tâm lý chấp nhận những chuyện này chứ, vì sao còn hoảng sợ? Chẳng lẽ mày nghĩ anh ta không làm vậy?

“Dịch tiên sinh cái gì?”. Dịch Tử Xá nhíu mày. “Gọi như cô ngay lập tức sẽ bị người ta vạch trần quan hệ. Còn nữa, biểu tình trên mặt cô là sao? Đang nghĩ gì? Tôi nói là nắm tay, ôm, quá lắm là hôn môi, cô cho là cái gì? Chẳng qua coi như ôm sào trúc hay bàn giặt quần áo thôi!”.

Lời lẽ chính nghĩa thanh minh từng chữ một. “Tôi, và, cô, có, hay, không, cũng, được!”.

Mạnh Thiên Bình không nói gì, đáp lại ánh nhìn trừng trừng của anh, hoàn toàn không biết nên cao hứng hay khổ sở, nên cảm ơn anh ta hay mắng anh ta, anh ta dám ám chỉ người cô như sào trúc và bàn giặt quần áo.

Thân thể của cô kém như vậy à? Ngực cô ít nhất cũng cup B – được rồi, tệ hơn cup B, nhưng vẫn phồng lên nha, không hề giống bàn giặt quần áo.

“Sao trừng tôi?”. Anh biết rõ còn cố giả mình vô tội.

“Không có trừng”. Cô cố dời mắt đi, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

“Vậy đi, chuyện diễn giả làm thật này cô có ý kiến gì không? Đồng ý không?”. Anh hỏi.

“Không đồng ý chẳng lẽ không cần làm?”.

Không nghĩ tới cô trả lời như vậy, Dịch Tử Xá kinh ngạc sửng sốt, nhướng cao mày nhìn cô.

“Cô nói gì?”. Anh hỏi lại.

Cô hít sâu một hơi rồi thở ra. “Thật ra anh chỉ cần nói cho tôi biết anh muốn tôi làm gì là đủ rồi, anh giúp tôi giải quyết khó khăn, tôi cũng giúp anh giải quyết khó khăn, đây là nội dung giao dịch của chúng ta đúng không? Cho nên mặc kệ anh muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ phối hợp”.

Vấn đề giải quyết, thảo luận chấm dứt.



Ăn trưa xong rời khỏi nhà hàng, Mạnh Thiên Bình nghĩ Dịch Tử Xá sẽ đưa cô về nhà rồi trở lại công ty làm việc, không ngờ anh lại chạy xe thẳng tới tháp Taipei 101, dẫn cô vào cửa hàng thời trang quốc tế nổi tiếng.

Đây là cửa hàng thời trang cho nữ nên anh không cần nói cô cũng biết họ tới đây để mua đồ cho cô.

Trên thực tế vừa rồi sau khi thấy quá nhiều người nhìn cô dè bỉu trong nhà hàng, cô cũng hiểu quần áo của mình không hơn khăn trải bàn của người ta là bao, vì không thể làm hỏng kế hoạch của anh, cô xác thực cần thêm vào món “đồ diễn”.

Dịch Tử Xá nhờ nhân viên chọn cho cô vài bộ, muốn cô mặc thử.

Cô biết nghe lời, vui đến cực điểm nghe lệnh “làm việc”, dù sao cô cũng là con gái, có con gái nào lại kháng cự được sức hấp dẫn của quần áo đẹp? Mặc thử cũng đâu tốn tiền, hơn nữa quan trọng nhất là, nói không chừng đây là cơ hội duy nhất ở kiếp này cô được mặc đồ hiệu.

Cô vui vẻ thử đồ, mặt bất giác mỉm cười, không hề nhận ra anh rất vừa lòng với vẻ mặt tươi cười của cô, định mua toàn bộ quần áo, làm cô không thể không nghẹn họng, nhìn trân trối, kêu to ra tiếng –

“Chờ một chút!”.

Mọi người trong cửa hàng đồng loạt nhìn về phía cô.

“Chờ một chút”. Mạnh Thiên Bình lại kiên định lặp lại. “Tôi còn chưa quyết định xong, các chị đừng vội tính tiền”.

Cô kéo Dịch Tử Xá qua một bên.

“Anh điên rồi sao?”. Cô thì thào.

Dịch Tử Xá nhướng cao mày.

“Anh mua nhiều quần áo vậy làm gì?”. Cô hỏi anh.

“Mua quần áo đương nhiên là để mặc, chẳng lẽ lấy ăn?”. Anh xem thường nói
<<1 ... 45678 ... 13>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
368/3949