Tiểu thuyết Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân-full
Lượt xem : |
i ta cảm giác anh chẳng gặp cửa ải khó khăn nào.
“Tao thấy mày phí sức làm gì, đừng có lo”. Quý Thành Hạo lên tiếng.
“Vậy sao?”. Trạm Diệc Kì nhìn về phía anh, vẻ mặt tò mò nhíu mày.
“Vì tân nương tử nhất định sẽ kết hôn với mày, cần gì mày lãng phí khí lực chống cự? Đúng không?”. Quý Thành Hạo ngoài cười mà trong không cười, cợt nhả.
“Mày tưởng tân nương tử sẽ không để ý đại soái ca mày? Hay mày muốn học Duẫn Dực hóa trang cho xấu đi, hay muốn học Tử Xá tiên hạ thủ vi cường đặt hợp đồng kết hôn linh tinh?”. Trạm Diệc Kì rất muốn biết tên ngốc này sẽ làm gì.
“Như vậy không sáng ý hơn à?”. Anh không ai bì nổi liếm liếm môi. “Tiên hạ thủ vi cường đúng là ý hay, tao thấy cách này rất ổn”.
“Cho nên, mày muốn đi kết hôn giả?”.
“Nếu tao nói ừ thì mày không được lập tức gọi điện báo cho ba mẹ tao biết đó nha?”.
“Tất nhiên tao phải gọi”. Quý Thành Hạo không nghĩa khí nói.
“Nếu đã vậy ngu gì tao nói cho mày biết?”. Trạm Diệc Kì mỉm cười.
“Nói hay không cũng không sao, dù gì cái tân nương tử kia cuối cùng khẳng định sẽ là vợ mày, không phải tao”. Quý Thành Hạo không thèm để ý nhún vai.
“Phải không? Vậy chúng ta chỉ có thể chờ mà xem thôi”.
“Đúng vậy, chờ mà xem đi”.
Vì hạnh phúc cả đời mình, huynh đệ xem như đã tương tàn =”=
♥
Tiếng nhạc vang lên, cửa lớn bị đẩy ra, Dịch Tử Xá đi vào phòng.
“Anh về rồi”. Mạnh Thiên Bình đứng trong bếp ngẩng đầu, mỉm cười gọi anh.
“Em đang làm gì vậy?”. Thấy cô lại ở trong bếp, anh nhịn không được hỏi
Anh phát hiện hình như cô rất thích ở trong bếp nấu nướng, ngày trước trong tủ lạnh của anh chỉ có vài thứ đồ uống và đồ ăn đông lạnh, để ngừa buổi tối lỡ có đói bụng khỏi mất công ra ngoài tìm ăn. Nhưng hiện giờ không chỉ có trái cây tươi, còn có sủi cảo cô tự tay làm, rau ngâm chua, bánh khoai viên, hành phi và bánh bao.
Thậm chí ngay cả chè trôi nước cô cũng tự làm, quả thực làm anh há mồm kinh ngạc.
Anh từng hỏi cô, sao cô biết làm những thứ đó, cô nói là mẹ dạy, vì trong nhà không có tiền mua cho nên chỉ có thể tự làm, dần dà rồi cái gì cũng biết làm.
Lời của cô làm anh thực đau lòng, bất giác nhăn mặt nhăn mày, không nghĩ tới cô lại lạc quan nói anh biết, cô rất may mắn mới có 1 bà mẹ thiên tài như thế, truyền đủ tài nghệ nấu nướng cho mình, học được nhiều thứ như vậy.
“Sữa đậu nành”. Mạnh Thiên Bình trả lời.
“Sữa đậu nành?”. Anh nhịn không được lộ ra vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối. 1 ly sữa đậu nành bên ngoài bán có hơn 10 đồng thôi mà, không tất yếu phải tự tay làm chứ?
“Đói bụng chưa anh, muốn em nấu gì cho ăn không?”. Không để ý tới biểu tình ngạc nhiên ngây ngốc của anh, cô cứ hỏi theo lẽ thường.
“Buổi tối anh có ăn trong cuộc hẹn ở nhà hàng rồi, ăn nhiều lắm”. Anh lắc đầu.
Mạnh Thiên Bình nghe vậy vụng trộm thở dài nhẹ nhõm.
Nói thật, cô rất sợ anh trở về lúc 9 10 giờ mà chưa ăn tối hoặc than đói bụng, vì anh ăn mình anh thôi không sao, mỗi lần đều ép cô ăn chung, hại cô mới nửa tháng đã mập ra 3kg, cô thật sự sợ hãi đến lúc về nhà mẹ và Sĩ Ngạn nhận không ra mình.
“Em lại đây”. Dịch Tử Xá ngoắc cô.
Cô nhìn nồi sữa đã nấu xong, tắt bếp, sau đó mới ra khỏi bếp, đến gần anh.
“Sao vậy, có chuyện gì sao?”. Cô hỏi, phát hiện biểu tình trên mặt anh có điểm kì quái.
“Cái này tặng em”.
1 bó hoa thình lình nhảy ra trước mặt cô, hoa hồng đỏ rực rỡ bọc giấy trắng in họa tiết ngôi sao, đơn giản mà đẹp không sao tả xiết.
“Tử Xá?”. Cô nhìn anh, trên mặt bất ngờ vui vẻ và khó hiểu. Sao anh lại đột nhiên mua hoa tặng cô?
“Em không thích sao?”. Thấy cô không đưa tay ra nhận, anh nhíu mày.
“Thích”. Cô lập tức nói, sau đó chỉ thấy anh nhét bó hoa vào lòng cô.
“Thích thì cầm đi”.
Mạnh Thiên Bình nhìn bó hoa trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhìn hoa, rồi lại nhìn anh, đầu trống rỗng, nghĩ không ra lý do anh đột nhiên tặng hoa.
“Vì sao?”. Cô hỏi anh.
“Cái gì vì sao?”. Anh hỏi ngược lại.
“Vì sao đột nhiên tặng hoa cho em?”. Cô nhìn anh chằm chằm.
“Ừm… Là…”. Ánh mắt trong suốt của cô nhìn, làm Dịch Tử Xá có chút không được tự nhiên và xấu hổ. Đáng chết, anh căn bản không nói được câu sến rện ‘vì anh thích em, anh yêu em, anh muốn theo đuổi em’. “Chỉ là thấy hoa đẹp, em không thấy nó đẹp à?”.
Cô tròn mắt. “Chỉ vì thấy hoa đẹp, nên anh mới mua cho em?”.
“Đúng”.
“Hóa ra là thế, cảm ơn anh, nó thật sự rất đẹp, em đi tìm bình cắm”. Cô cười, sau đó ôm hoa xoay người tránh ra.
Dịch Tử Xá ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn cô càng đi càng xa.
Trời à, Dịch Tử Xá, mày bị ngu rồi à? Hoảng hốt lên mạng tìm kiếm lãng mạn là gì, tìm tìm hiểu hiểu, chân tay luống cuống đi vô cửa hàng hoa bị nhân viên cửa hàng cười nhạo nửa ngày, thật vất vả mới mua được hoa hồng tình yêu, kết quả sao, mày rốt cuộc đang làm gì?
Anh có cảm giác khóc không ra nước mắt, cảm giác mình vừa đi đã đi vào ngõ cụt.
Không được, mất bò mới lo làm chuồng là không được, anh không thể để thất bại này đánh gục. Hít sâu 1 hơi, anh sải chân bước, vội vàng đi vào, ngay cả anh còn không biết trong nhà có bình cắm hoa.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy có tiếng đồ vật rơi xuống đất.
“Xoảng!”.
Tiếng thủy tinh vỡ nổ tung trong phòng, dọa Mạnh Thiên Bình ngây người, cũng làm Dịch Tử Xá sợ tới mức sắc mặt đại biến.
“Không được cử động!”. Anh hét lên, nhanh chóng đi về phía cô.
“Thật xin lỗi, em không cố ý, em… Em lập tức đi dọn”. Mạnh Thiên Bình kinh hoảng giải thích, định ngồi xổm xuống dọn mảnh vỡ, lại bị người ta nháy mắt vọt tới kéo đứng lên.
“Anh nói em đừng cử động, em không nghe sao?”. Anh tức giận hướng cô rít gào.
“Thật xin lỗi, em sẽ bồi thường tiền nó cho anh”. Cô không khỏi co rúm người lại, vội vàng nói. Cô biết cái chén kia là đồ thủy tinh Herme’s, cô có nhìn thấy trên mạng.
“Ai muốn tiền của em?”. Anh trừng cô, giận không thể át quát, đột nhiên bất ngờ không kịp phòng bị bế bổng cô lên, cô sợ quá la hoảng.
“Á!”.
“Á cái gì? Có bị thương hay không?”. Anh ôm cô đặt ngồi lên tủ, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra chân tay cô.
“Không có”.
“Thật vậy à?”. Dịch Tử Xá tiếp tục kiểm tra, không chính mắt nhìn thấy thì không yên tâm. Hoàn hảo, đúng là không bị sao. “Em ngoan ngoãn ngồi đó, chừng nào anh nói được phép mới xuống”. Anh ra lệnh.
Cô trợn mắt. “Nhưng em phải dọn – ”.
“Anh sẽ dọn. Em chân tay vụng về, đi tìm bình hoa không đã đánh vỡ chén, ai biết còn luống cuống cắt trúng tay mình vài đường?”. Anh ngắt lời cô, châm biếm.
Nói xong lập tức xoay người tìm chổi và hốt rác, cẩn thận quét sạch các mãnh vỡ, sau đó dùng máy hút bụi hút hết góc phòng và sàn, thậm chí còn cẩn thận ngồi xuống soi xem còn mảnh vụn nào sót lại không.
Nhìn động tác cẩn thận liên tiếp của anh, Mạnh Thiên Bình không xác định được mình nên có cảm tưởng gì.
Vì sao anh lại cẩn thận như vậy, là vì cô sao? Vì anh luôn rất ít khi đi vào khu vực bếp, mà cô thì suốt ngày ở trong này.
Lòng không tự chủ được mềm nhũn, cảm giác ấm áp.
Người đàn ông này vì sao lại tốt với cô đến vậy? Anh còn tốt với cô như thế, nhất định cô sẽ không khống chế được cảm tình của mình, yêu anh sâu đậm, đến lúc đó phải làm sao?
Không, không được, đây chỉ là 1 giao dịch, 1 tuồng kịch, cô nhất định phải nhớ, nhất định phải vững lòng, nhất định!
Chương 7
Đối mặt với 1 người đàn ông cứ hễ là tặng hoa, tặng quà, rảnh sẽ đưa bạn đi xem phim, ăn cơm, đi dạo phố, vui chơi, hơn nữa quan trọng là anh ấy vừa đẹp trai vừa có tiền, lại che chở chăm sóc cho bạn mọi lúc mọi nơi, xin hỏi bạn làm sao có thể kìm lòng mà không yêu anh ấy?
Khó khó khó, trừ phi mắt bạn bị mù, nhìn không thấy những việc anh ấy làm, nếu không căn bản không có khả năng.
Mạnh Thiên Bình ngồi trong phòng khách bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy thật bất lực. Bây giờ cô rốt cuộc nên làm cái gì, nếu để Dịch Tử Xá biết cô nảy sinh tình cảm với anh thì anh sẽ có phản ứng gì?
Lập tức hủy hợp đồng, đuổi cô ra khỏi nhà.
Thay đổi thái độ với cô 180 độ, từ dịu dàng trân trọng thành lạnh lùng coi thường, sau đó khi đã đạt được mục đích sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.
Hảo tâm nói cho cô biết cóc ghẻ đừng mơ ăn thịt thiên nga, muốn cô tốt nhất nên chết tâm đi, sau đó anh sống tiếp cuộc sống của mình bình thường, còn cô chắc chắn sẽ thống khổ mà sống.
Hoàng tử nghe vậy mừng rỡ, sau đó nói với công chúa chàng cũng yêu nàng, từ đó về sau hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc vĩnh viễn trong tòa lâu đài – ha ha ha, đây là chuyện không thể xảy ra.
Mạnh Thiên Bình cười tự giễu, tự xấu hổ với ước muốn điều thứ 4 xảy ra.
Cô và Tử Xá là người của 2 thế giới hoàn toàn khác biệt, anh xuất thân từ gia đình giàu có, còn cô chỉ là hạng dân đen nghèo khổ. Anh là tổng giám đốc hàng trăm xí nghiệp lớn ở Đài Loan, còn cô phải bán mình để có tiền chạy án cho em. Anh học thạc sĩ ở nước ngoài, cô lại chỉ tốt nghiệp trung học. Bọn họ giống như mây trắng và bùn đen, khoảng cách xa xôi như đất với trời.
Biết rõ không thể, nhưng cô vẫn tự chui đầu vào rọ, thật là đần, tuy rằng cô không hề hối hận.
Cô cảm thấy bất đắc dĩ, là vì điều kiện của mình không xứng với anh.
Cô cảm thấy bất lực, là vì không có cách nào rút ngắn chênh lệch trời sinh giữa họ.
Cô cảm thấy đau thương, là vì vận mệnh của cả 2 không thể ở bên nhau.
Cô cảm thấy khổ sở, là vì tình cảm thầm lặng của mình sẽ không bệnh mà chết
Nhưng mà, cô tuyệt không hối hận mình đã yêu anh, dù sao không phải ai cũng có cơ hội yêu 1 người đàn ông có điều kiện tốt như thế, hơn nữa anh ấy còn ân cần với mình – cho dù không hề yêu mình.
“Aizz!”. Bất giác, cô khẽ thở dài 1 hơi, sau đó bị chính tiếng thở dài của mình dọa sợ.
“Mình rốt cuộc đang làm gì đây”. Cô lầm bầm, bỗng nhiên đứng dậy từ sofa, quyết định đi tìm việc mà làm, miễn cho cứ rảnh rỗi là lại ngồi thở dài, suy nghĩ miên man.
Quay đầu nhìn về bốn phía, đụng chỗ nào cũng sạch, không dính 1 hạt bụi, căn bản không có chuyện nhà để cô làm.
Cô đi vào bếp mở tủ lạnh, đầu lại trống rỗng, không có công thức bánh ngọt hay đồ ăn vặt gì hiện ra trong đầu.
Quên đi, đi dạo phố vậy. Dịch Tử Xá làm cho cô 1 thẻ phụ, cô chỉ quẹt thẻ đúng 1 lần khi đi mua đồ gia dụng trong siêu thị, chưa từng sử dụng lần 2, bị anh cười nhạo, hôm nay cô ra ngoài tiêu xài cho anh biết.
Nghĩ đến đó, cô lập tức trở về phòng thay quần áo ra ngoài.
Khi di động reng lên trong túi xách, Mạnh Thiên Bình đang nhét hóa đơn nhân viên cửa hàng đưa vào. Đây đã là lần quẹt thẻ thứ 3 của cô trong hôm nay, bây giờ anh mới gọi thì quá chậm rồi.
“Alo?”. Nhấc túi đồ nhân viên cửa hàng đưa, cô ra khỏi đó bắt điện thoại, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
“Nghe giọng em có vẻ đang vui”. Dịch Tử Xá ở đầu bên kia bình luận.
“Đúng rồi”. Khóe miệng của cô lại nhếch cao thêm, thật ra tâm tình của cô cũng không tốt đến vậy, nhưng khi nhận được điện thoại của anh liền vui vẻ, đây chắc là tâm trạng của người đang yêu. “Nhưng mà có người bị thủng túi mất máu nghiêm trọng, chắc chắn tâm trạng cực kì kém”. Cô thêm vào.
“Vậy à, phải không? Anh có quen người đó không? Tiền của anh còn nhiều lắm, có thể cứu tế anh ta”. Anh còn nghiêm túc trả lời, giọng nói mang đầy ý cười.
Mạnh Thiên Bình lắc đầu, sao cô có thể quên trình độ hào phóng tiền bạc siêu cấp của anh chứ?
“Anh vừa họp xong?”. Cô hỏi.
“Ừ”. Cho nên tới giờ mới nhìn thấy tin nhắn ngân hàng gửi mà gọi điện cho cô?
“Xót tiền không?”. Cô hỏi.
“Không đáng kể”.
“Cho nên em còn phải cố gắng quẹt thẻ mỏi tay nữa chứ?”. Cô nói giỡn.
“Hoan nghênh, càng nhiều càng tốt”.
Cái anh này thật là….
“Có đôi khi em thật sự cảm thấy anh là người điên, bằng không thì đầu có vấn đề”. Cô nhíu mày, nhịn không được nói.
Anh nghe vậy cười to, tiếng cười lớn đến nỗi làm lỗ tai cô muốn ong ong, không thể không kéo điện thoại ra xa 1 chút.
“Em mua gì đó?”. Trong chốc lát, anh thôi cười, tò mò hỏi.
“Quần áo”. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua 3 túi quần áo trên tay.
“Đêm nay về nhà xong mặc cho anh xem”. Không biết có phải cô gặp ảo giác kh
“Tao thấy mày phí sức làm gì, đừng có lo”. Quý Thành Hạo lên tiếng.
“Vậy sao?”. Trạm Diệc Kì nhìn về phía anh, vẻ mặt tò mò nhíu mày.
“Vì tân nương tử nhất định sẽ kết hôn với mày, cần gì mày lãng phí khí lực chống cự? Đúng không?”. Quý Thành Hạo ngoài cười mà trong không cười, cợt nhả.
“Mày tưởng tân nương tử sẽ không để ý đại soái ca mày? Hay mày muốn học Duẫn Dực hóa trang cho xấu đi, hay muốn học Tử Xá tiên hạ thủ vi cường đặt hợp đồng kết hôn linh tinh?”. Trạm Diệc Kì rất muốn biết tên ngốc này sẽ làm gì.
“Như vậy không sáng ý hơn à?”. Anh không ai bì nổi liếm liếm môi. “Tiên hạ thủ vi cường đúng là ý hay, tao thấy cách này rất ổn”.
“Cho nên, mày muốn đi kết hôn giả?”.
“Nếu tao nói ừ thì mày không được lập tức gọi điện báo cho ba mẹ tao biết đó nha?”.
“Tất nhiên tao phải gọi”. Quý Thành Hạo không nghĩa khí nói.
“Nếu đã vậy ngu gì tao nói cho mày biết?”. Trạm Diệc Kì mỉm cười.
“Nói hay không cũng không sao, dù gì cái tân nương tử kia cuối cùng khẳng định sẽ là vợ mày, không phải tao”. Quý Thành Hạo không thèm để ý nhún vai.
“Phải không? Vậy chúng ta chỉ có thể chờ mà xem thôi”.
“Đúng vậy, chờ mà xem đi”.
Vì hạnh phúc cả đời mình, huynh đệ xem như đã tương tàn =”=
♥
Tiếng nhạc vang lên, cửa lớn bị đẩy ra, Dịch Tử Xá đi vào phòng.
“Anh về rồi”. Mạnh Thiên Bình đứng trong bếp ngẩng đầu, mỉm cười gọi anh.
“Em đang làm gì vậy?”. Thấy cô lại ở trong bếp, anh nhịn không được hỏi
Anh phát hiện hình như cô rất thích ở trong bếp nấu nướng, ngày trước trong tủ lạnh của anh chỉ có vài thứ đồ uống và đồ ăn đông lạnh, để ngừa buổi tối lỡ có đói bụng khỏi mất công ra ngoài tìm ăn. Nhưng hiện giờ không chỉ có trái cây tươi, còn có sủi cảo cô tự tay làm, rau ngâm chua, bánh khoai viên, hành phi và bánh bao.
Thậm chí ngay cả chè trôi nước cô cũng tự làm, quả thực làm anh há mồm kinh ngạc.
Anh từng hỏi cô, sao cô biết làm những thứ đó, cô nói là mẹ dạy, vì trong nhà không có tiền mua cho nên chỉ có thể tự làm, dần dà rồi cái gì cũng biết làm.
Lời của cô làm anh thực đau lòng, bất giác nhăn mặt nhăn mày, không nghĩ tới cô lại lạc quan nói anh biết, cô rất may mắn mới có 1 bà mẹ thiên tài như thế, truyền đủ tài nghệ nấu nướng cho mình, học được nhiều thứ như vậy.
“Sữa đậu nành”. Mạnh Thiên Bình trả lời.
“Sữa đậu nành?”. Anh nhịn không được lộ ra vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối. 1 ly sữa đậu nành bên ngoài bán có hơn 10 đồng thôi mà, không tất yếu phải tự tay làm chứ?
“Đói bụng chưa anh, muốn em nấu gì cho ăn không?”. Không để ý tới biểu tình ngạc nhiên ngây ngốc của anh, cô cứ hỏi theo lẽ thường.
“Buổi tối anh có ăn trong cuộc hẹn ở nhà hàng rồi, ăn nhiều lắm”. Anh lắc đầu.
Mạnh Thiên Bình nghe vậy vụng trộm thở dài nhẹ nhõm.
Nói thật, cô rất sợ anh trở về lúc 9 10 giờ mà chưa ăn tối hoặc than đói bụng, vì anh ăn mình anh thôi không sao, mỗi lần đều ép cô ăn chung, hại cô mới nửa tháng đã mập ra 3kg, cô thật sự sợ hãi đến lúc về nhà mẹ và Sĩ Ngạn nhận không ra mình.
“Em lại đây”. Dịch Tử Xá ngoắc cô.
Cô nhìn nồi sữa đã nấu xong, tắt bếp, sau đó mới ra khỏi bếp, đến gần anh.
“Sao vậy, có chuyện gì sao?”. Cô hỏi, phát hiện biểu tình trên mặt anh có điểm kì quái.
“Cái này tặng em”.
1 bó hoa thình lình nhảy ra trước mặt cô, hoa hồng đỏ rực rỡ bọc giấy trắng in họa tiết ngôi sao, đơn giản mà đẹp không sao tả xiết.
“Tử Xá?”. Cô nhìn anh, trên mặt bất ngờ vui vẻ và khó hiểu. Sao anh lại đột nhiên mua hoa tặng cô?
“Em không thích sao?”. Thấy cô không đưa tay ra nhận, anh nhíu mày.
“Thích”. Cô lập tức nói, sau đó chỉ thấy anh nhét bó hoa vào lòng cô.
“Thích thì cầm đi”.
Mạnh Thiên Bình nhìn bó hoa trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhìn hoa, rồi lại nhìn anh, đầu trống rỗng, nghĩ không ra lý do anh đột nhiên tặng hoa.
“Vì sao?”. Cô hỏi anh.
“Cái gì vì sao?”. Anh hỏi ngược lại.
“Vì sao đột nhiên tặng hoa cho em?”. Cô nhìn anh chằm chằm.
“Ừm… Là…”. Ánh mắt trong suốt của cô nhìn, làm Dịch Tử Xá có chút không được tự nhiên và xấu hổ. Đáng chết, anh căn bản không nói được câu sến rện ‘vì anh thích em, anh yêu em, anh muốn theo đuổi em’. “Chỉ là thấy hoa đẹp, em không thấy nó đẹp à?”.
Cô tròn mắt. “Chỉ vì thấy hoa đẹp, nên anh mới mua cho em?”.
“Đúng”.
“Hóa ra là thế, cảm ơn anh, nó thật sự rất đẹp, em đi tìm bình cắm”. Cô cười, sau đó ôm hoa xoay người tránh ra.
Dịch Tử Xá ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn cô càng đi càng xa.
Trời à, Dịch Tử Xá, mày bị ngu rồi à? Hoảng hốt lên mạng tìm kiếm lãng mạn là gì, tìm tìm hiểu hiểu, chân tay luống cuống đi vô cửa hàng hoa bị nhân viên cửa hàng cười nhạo nửa ngày, thật vất vả mới mua được hoa hồng tình yêu, kết quả sao, mày rốt cuộc đang làm gì?
Anh có cảm giác khóc không ra nước mắt, cảm giác mình vừa đi đã đi vào ngõ cụt.
Không được, mất bò mới lo làm chuồng là không được, anh không thể để thất bại này đánh gục. Hít sâu 1 hơi, anh sải chân bước, vội vàng đi vào, ngay cả anh còn không biết trong nhà có bình cắm hoa.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy có tiếng đồ vật rơi xuống đất.
“Xoảng!”.
Tiếng thủy tinh vỡ nổ tung trong phòng, dọa Mạnh Thiên Bình ngây người, cũng làm Dịch Tử Xá sợ tới mức sắc mặt đại biến.
“Không được cử động!”. Anh hét lên, nhanh chóng đi về phía cô.
“Thật xin lỗi, em không cố ý, em… Em lập tức đi dọn”. Mạnh Thiên Bình kinh hoảng giải thích, định ngồi xổm xuống dọn mảnh vỡ, lại bị người ta nháy mắt vọt tới kéo đứng lên.
“Anh nói em đừng cử động, em không nghe sao?”. Anh tức giận hướng cô rít gào.
“Thật xin lỗi, em sẽ bồi thường tiền nó cho anh”. Cô không khỏi co rúm người lại, vội vàng nói. Cô biết cái chén kia là đồ thủy tinh Herme’s, cô có nhìn thấy trên mạng.
“Ai muốn tiền của em?”. Anh trừng cô, giận không thể át quát, đột nhiên bất ngờ không kịp phòng bị bế bổng cô lên, cô sợ quá la hoảng.
“Á!”.
“Á cái gì? Có bị thương hay không?”. Anh ôm cô đặt ngồi lên tủ, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra chân tay cô.
“Không có”.
“Thật vậy à?”. Dịch Tử Xá tiếp tục kiểm tra, không chính mắt nhìn thấy thì không yên tâm. Hoàn hảo, đúng là không bị sao. “Em ngoan ngoãn ngồi đó, chừng nào anh nói được phép mới xuống”. Anh ra lệnh.
Cô trợn mắt. “Nhưng em phải dọn – ”.
“Anh sẽ dọn. Em chân tay vụng về, đi tìm bình hoa không đã đánh vỡ chén, ai biết còn luống cuống cắt trúng tay mình vài đường?”. Anh ngắt lời cô, châm biếm.
Nói xong lập tức xoay người tìm chổi và hốt rác, cẩn thận quét sạch các mãnh vỡ, sau đó dùng máy hút bụi hút hết góc phòng và sàn, thậm chí còn cẩn thận ngồi xuống soi xem còn mảnh vụn nào sót lại không.
Nhìn động tác cẩn thận liên tiếp của anh, Mạnh Thiên Bình không xác định được mình nên có cảm tưởng gì.
Vì sao anh lại cẩn thận như vậy, là vì cô sao? Vì anh luôn rất ít khi đi vào khu vực bếp, mà cô thì suốt ngày ở trong này.
Lòng không tự chủ được mềm nhũn, cảm giác ấm áp.
Người đàn ông này vì sao lại tốt với cô đến vậy? Anh còn tốt với cô như thế, nhất định cô sẽ không khống chế được cảm tình của mình, yêu anh sâu đậm, đến lúc đó phải làm sao?
Không, không được, đây chỉ là 1 giao dịch, 1 tuồng kịch, cô nhất định phải nhớ, nhất định phải vững lòng, nhất định!
Chương 7
Đối mặt với 1 người đàn ông cứ hễ là tặng hoa, tặng quà, rảnh sẽ đưa bạn đi xem phim, ăn cơm, đi dạo phố, vui chơi, hơn nữa quan trọng là anh ấy vừa đẹp trai vừa có tiền, lại che chở chăm sóc cho bạn mọi lúc mọi nơi, xin hỏi bạn làm sao có thể kìm lòng mà không yêu anh ấy?
Khó khó khó, trừ phi mắt bạn bị mù, nhìn không thấy những việc anh ấy làm, nếu không căn bản không có khả năng.
Mạnh Thiên Bình ngồi trong phòng khách bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy thật bất lực. Bây giờ cô rốt cuộc nên làm cái gì, nếu để Dịch Tử Xá biết cô nảy sinh tình cảm với anh thì anh sẽ có phản ứng gì?
Lập tức hủy hợp đồng, đuổi cô ra khỏi nhà.
Thay đổi thái độ với cô 180 độ, từ dịu dàng trân trọng thành lạnh lùng coi thường, sau đó khi đã đạt được mục đích sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.
Hảo tâm nói cho cô biết cóc ghẻ đừng mơ ăn thịt thiên nga, muốn cô tốt nhất nên chết tâm đi, sau đó anh sống tiếp cuộc sống của mình bình thường, còn cô chắc chắn sẽ thống khổ mà sống.
Hoàng tử nghe vậy mừng rỡ, sau đó nói với công chúa chàng cũng yêu nàng, từ đó về sau hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc vĩnh viễn trong tòa lâu đài – ha ha ha, đây là chuyện không thể xảy ra.
Mạnh Thiên Bình cười tự giễu, tự xấu hổ với ước muốn điều thứ 4 xảy ra.
Cô và Tử Xá là người của 2 thế giới hoàn toàn khác biệt, anh xuất thân từ gia đình giàu có, còn cô chỉ là hạng dân đen nghèo khổ. Anh là tổng giám đốc hàng trăm xí nghiệp lớn ở Đài Loan, còn cô phải bán mình để có tiền chạy án cho em. Anh học thạc sĩ ở nước ngoài, cô lại chỉ tốt nghiệp trung học. Bọn họ giống như mây trắng và bùn đen, khoảng cách xa xôi như đất với trời.
Biết rõ không thể, nhưng cô vẫn tự chui đầu vào rọ, thật là đần, tuy rằng cô không hề hối hận.
Cô cảm thấy bất đắc dĩ, là vì điều kiện của mình không xứng với anh.
Cô cảm thấy bất lực, là vì không có cách nào rút ngắn chênh lệch trời sinh giữa họ.
Cô cảm thấy đau thương, là vì vận mệnh của cả 2 không thể ở bên nhau.
Cô cảm thấy khổ sở, là vì tình cảm thầm lặng của mình sẽ không bệnh mà chết
Nhưng mà, cô tuyệt không hối hận mình đã yêu anh, dù sao không phải ai cũng có cơ hội yêu 1 người đàn ông có điều kiện tốt như thế, hơn nữa anh ấy còn ân cần với mình – cho dù không hề yêu mình.
“Aizz!”. Bất giác, cô khẽ thở dài 1 hơi, sau đó bị chính tiếng thở dài của mình dọa sợ.
“Mình rốt cuộc đang làm gì đây”. Cô lầm bầm, bỗng nhiên đứng dậy từ sofa, quyết định đi tìm việc mà làm, miễn cho cứ rảnh rỗi là lại ngồi thở dài, suy nghĩ miên man.
Quay đầu nhìn về bốn phía, đụng chỗ nào cũng sạch, không dính 1 hạt bụi, căn bản không có chuyện nhà để cô làm.
Cô đi vào bếp mở tủ lạnh, đầu lại trống rỗng, không có công thức bánh ngọt hay đồ ăn vặt gì hiện ra trong đầu.
Quên đi, đi dạo phố vậy. Dịch Tử Xá làm cho cô 1 thẻ phụ, cô chỉ quẹt thẻ đúng 1 lần khi đi mua đồ gia dụng trong siêu thị, chưa từng sử dụng lần 2, bị anh cười nhạo, hôm nay cô ra ngoài tiêu xài cho anh biết.
Nghĩ đến đó, cô lập tức trở về phòng thay quần áo ra ngoài.
Khi di động reng lên trong túi xách, Mạnh Thiên Bình đang nhét hóa đơn nhân viên cửa hàng đưa vào. Đây đã là lần quẹt thẻ thứ 3 của cô trong hôm nay, bây giờ anh mới gọi thì quá chậm rồi.
“Alo?”. Nhấc túi đồ nhân viên cửa hàng đưa, cô ra khỏi đó bắt điện thoại, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
“Nghe giọng em có vẻ đang vui”. Dịch Tử Xá ở đầu bên kia bình luận.
“Đúng rồi”. Khóe miệng của cô lại nhếch cao thêm, thật ra tâm tình của cô cũng không tốt đến vậy, nhưng khi nhận được điện thoại của anh liền vui vẻ, đây chắc là tâm trạng của người đang yêu. “Nhưng mà có người bị thủng túi mất máu nghiêm trọng, chắc chắn tâm trạng cực kì kém”. Cô thêm vào.
“Vậy à, phải không? Anh có quen người đó không? Tiền của anh còn nhiều lắm, có thể cứu tế anh ta”. Anh còn nghiêm túc trả lời, giọng nói mang đầy ý cười.
Mạnh Thiên Bình lắc đầu, sao cô có thể quên trình độ hào phóng tiền bạc siêu cấp của anh chứ?
“Anh vừa họp xong?”. Cô hỏi.
“Ừ”. Cho nên tới giờ mới nhìn thấy tin nhắn ngân hàng gửi mà gọi điện cho cô?
“Xót tiền không?”. Cô hỏi.
“Không đáng kể”.
“Cho nên em còn phải cố gắng quẹt thẻ mỏi tay nữa chứ?”. Cô nói giỡn.
“Hoan nghênh, càng nhiều càng tốt”.
Cái anh này thật là….
“Có đôi khi em thật sự cảm thấy anh là người điên, bằng không thì đầu có vấn đề”. Cô nhíu mày, nhịn không được nói.
Anh nghe vậy cười to, tiếng cười lớn đến nỗi làm lỗ tai cô muốn ong ong, không thể không kéo điện thoại ra xa 1 chút.
“Em mua gì đó?”. Trong chốc lát, anh thôi cười, tò mò hỏi.
“Quần áo”. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua 3 túi quần áo trên tay.
“Đêm nay về nhà xong mặc cho anh xem”. Không biết có phải cô gặp ảo giác kh
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
46/3627