Tiểu thuyết - Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách
Lượt xem : |
vui như hội chợ. Trước mắt sắp thành thân với Lệ Nhan rồi, Vạn Sinh không muốn mất cơ hội lớn của mình như thế.
Lệ Nhan chỉ nhìn Hiên Phi nhưng không nói gì cả. Và mẹ nàng nhẹ nhàng cất tiếng vẫn rất ôn nhu hiền từ với Hiên Phi.
- Hiên Phi, con muốn chọc Lệ Nhan đúng không? Hai đứa chơi thân ưa cải vả ta hiểu nhưng giờ là giờ lành làm lễ thành thân của Lệ Nhan, con có thể về không?
- Con không chọc gì Lệ Nhan cả Mạch nương! Tất cả đều con nói là sự thật!
Vạn Sinh siết tay lại run rẩy lo không khéo hư cả hôn lễ nên nhanh trí chỉ tay về phía hắn rồi hùng hổ nói lớn.
- Ngươi có tình ý với Lệ Nhan nhưng bị muội ấy từ chối mới ôm hận đổ oan cho ta đúng không Long Hiên Phi!?
Mọi người thi nhau “ồh” lên theo càng tin Hiên Phi ngoài lí do có tình cảm riêng tư ra thì đâu còn lí do nào sang phá hôn lễ như vậy. Hiên Phi nghe vậy, mặt co quắp lại hận không thể phun ra lửa để diễn tả cơn thịnh nộ lúc này khi “bị oan”.
- Ta có tình ý với con nha đầu nữ nhi không ra “nhi nữ” này bao giờ chứ??? Chớ có nói bậy nha!
Nảy giờ hôn lễ bị phá ngang nàng không hề tỏ thái độ gì nhưng đến lúc này không cầm lòng im lặng được nữa. Thế là tân nương nhanh chóng cầm giày chọi Hiên Phi.
- Còn ngươi bất nam bất nữ, ta mới không thèm ngươi!
- Cứ chửi ta đi miễn ngươi tin ta Lệ Nhan! Đừng có thành thân với hắn!
Hiên Phi nói không còn chút bình tĩnh. Trong đại sảnh lúc này thật sự là vừa căng thẳng vừa náo loạn. Vạn Sinh tức giận lắm rồi không muốn hỏng chuyện nên vội ra lệnh.
- Đem tên phá rối này ra ngoài đi!
Gia nhân nhanh chóng theo lệnh đến khống chế Hiên Phi đem ra ngoài. Long Bách Phi sợ bị vạ lây theo con nên đã trốn về nhà từ đời kiếp nào rồi, thành ra lúc này có mỗi mình hắn bên nhà họ Mạch thôi. Hiên Phi chống cự lại ba gia nhân, thân người to lớn vì thế phải thêm hai người nữa cố sức mới giữ tay lôi ra được.
Hắn nhìn nàng vẫn đứng đó cạnh Vạn Sinh mà lòng tức lắm. Sang phá hỉ sự đến nước này hắn càng không để mặc Lệ Nhan rơi vào bẫy của Vạn Sinh. Vừa chống cự, Hiên Phi vừa gào theo nàng…
- Lệ Nhan… ngươi nhất định phải tin ta!… Đừng thành thân với hắn!
Nhìn Hiên Phi như thế mọi người càng tin thiếu gia nhà họ Long thật là vừa tuấn tú vừa “si tình” nha. Lệ Nhan nhìn thấy hắn bị gia nhân nhà mình mang đi như vậy trong lòng phút chốc khó chịu. Chân nàng chớm bước theo định ngăn lại thì Vạn Sinh đã nhanh hơn nàng một bước.
- Hết chương 4 -
Lệ Nhan nhìn thấy Hiên Phi bị gia nhân nhà mình mang đi như vậy trong lòng phút chốc khó chịu. Chân nàng chớm bước theo định ngăn lại thì …
- Mang hắn ta ra ngoài rồi khóa cổng lại, nếu còn lộn xộn cứ thẳng tay không tha!
Vạn Sinh vì quá tức giận nên lớn tiếng hét đuổi Hiên Phi ra sợ hỏng mất chuyện tốt của mình. Hiên Phi dễ gì ngoan ngoãn cho gia nhân nhà nàng động vào mình nên tiếp tục chống cự quyết liệt. Chỉ có nàng đứng nhìn Vạn Sinh từ trước đến nay chưa từng có vẻ mặt và dáng vẻ đáng sợ như lúc này đuổi Hiên Phi đi. Vốn biểu ca của nàng tính cách ôn hòa, giờ nổi cơn giận căng thẳng như vậy xem ra không hề bình thường.
Và nàng vô tình nhìn thấy ngay lúc ấy mép áo tân lang của Vạn Sinh lộ ra một phần góc giấy trắng. Không suy nghĩ nhiều, Lệ Nhan với tay đến rút ngay ra khiến Vạn Sinh điếng người không biết làm gì. Nàng đọc sơ cả người nhanh chóng bất động vì quả có tờ giấy khế ước giao tiêu cục cho Vạn Sinh quản. Hiên Phi mừng rỡ, hai tay hất ngã hết năm gia nhân nhà nàng rồi nói lớn…
- Còn một mặt bị giấu bên trong nữa!
Cả nhà nàng giờ thì tin Hiên Phi thật rồi khi chính tay Lệ Nhan xé ra mặt giấu bên trong bị dán chặt có ghi cả việc phải cho Thu Nguyệt làm thị thiếp hầu hạ phu quân nàng – tức Vạn Sinh. Mọi chuyện vỡ lỡ hết rồi khiến Vạn Sinh tái mặt, không biết làm gì ngoài ngụy biện chỉ tay về phía Hiên Phi…
- Chính là Hiên Phi hại huynh… hắn lén giấu vào người huynh hồi nào mà huynh không biết đó Lệ Nhan!
Nghe Vạn Sinh giải thích, nàng đưa mắt nhìn lên sau đó tay quăng tờ giấy khế ước xấu xa đi. Vạn Sinh lúc này chỉ biết thoái lui trông nàng khẽ cười, vén tay áo tân nương đáp lời thật nhẹ nhàng nhưng lãnh khốc…
- Vậy sao biểu ca!? Hiên Phi chuẩn bị chu đáo hại huynh đến vậy sao?
- Phải! Phải! Chính là tại hắn!
- …tại hắn sao? Tưởng ta là đồ ngu sẽ tin sao?
Nàng giơ tay đấm vào mặt Vạn Sinh một cú hết sức lực khiến gã ta té ngay xuống đất. Hiên Phi vui mừng cũng nhanh nhảu lao lại đánh giúp nàng một tay. Thế là Vạn Sinh co ro bị hai đứa tranh nhau đánh nhừ tử.
- Đồ khốn! Dám nói là ta hại, còn nói ta có tình ý với nha đầu này nữa, ta quyết đánh chết ngươi!
- Ngươi tránh ra Thổ Phỉ, không được giành đánh với ta!
- Ta không tránh!
Cả hai thay phiên trả thù Vạn Sinh một cách vô lương tâm, đến trẻ con còn không dám nhìn cảnh tượng “thảm khốc” đó. Cha mẹ nàng cùng Thu Nguyệt nhặt xem tờ khế ước quả không sai lời của Hiên Phi. Thu Nguyệt run lên vì chuyện này xém chút hại tỉ tỉ lẫn mình luôn rồi.
Lệ Nhan và Hiên Phi vẫn chưa thỏa lòng đánh Vạn Sinh thì Mạch Kiểm đột ngột kéo hai đứa ra. Mọi người chứng kiến cứ tưởng Mạch tiêu chủ người lớn không cho hai đứa trẻ giải quyết bằng tay chân như vậy với Vạn Sinh nữa thì không ngờ… Chính cha nàng nắm áo Vạn Sinh tự đánh cho một đấm trời giáng khiến Vạn Sinh té lăn trên sàn.
Từ trước đến nay chỉ có mỗi Long Bách Phi mới chịu nổi cú đấm sắt của Mạch Kiểm mà thôi. Hiên Phi cũng cảm thấy có chút thương xót cho gã ta bị đánh te tua đến mức thừa sống thiếu chết lúc này. Vạn Sinh đã quá sai lầm khi muốn lừa gạt tiểu nữ cưng của Mạch Kiểm rồi.
- Ta nuôi ngươi, tin tưởng người giao phó mọi việc kể cả tiểu nữ của ta mà ngươi dám…
- …con …tại cửu cửu của con bày trò. Con không cố ý đâu bá phụ!
Vạn Sinh cố nói như rặn từng chữ do quá sợ hãi Mạch Kiểm sẽ đánh tiếp. Nghe thế, mẹ nàng cũng nhíu mi lên tiếng…
- Cha mẹ con mất rồi. Con nói là không còn ai họ hàng ngoài ta cơ mà!
- …cửu cửu nói con vào đây chờ cơ hội có cả sản nghiệp. Tha cho con, con lỡ dại thôi bá phụ, bá mẫu!
Vạn Sinh nói thật đáng thương, cứ trông cái mặt bầm dập của hắn người nào không sinh lòng thương cảm chứ. Vậy mà Mạch Kiểm vẫn lạnh mặt bẻ nấm tay chuẩn bị “vận động”. Hiên Phi cũng phải xoay đi không dám nhìn cho dù ban nảy chính mình đánh tên khốn Vạn Sinh ấy cũng không ít. Có tội phải nhận lấy tội, Mạch Kiểm dĩ nhiên phải thay con xử trí cho tốt rồi.
Mọi việc đều đã rõ ràng, hỉ sự đang vui rối tung lên hết khiến quan khách hoang mang bàn luận. Chợt Lệ Nhan giữa đại sảnh cởi bớt áo ngoài tân nương của mình quăng đi nói lớn giọng cứng cỏi…
- Mọi người ở đây đã chứng kiến rồi đó. Mạch Lệ Nhan này từ hôn Cừu Vạn Sinh không thành thân nữa!
- Woa! Làm thế đúng rồi hắn xấu xa quá mà!
Mọi người vỗ tay hùa theo nàng vì chuyện này là do Vạn Sinh bày mưu, thanh danh của nàng không đáng vì thế phải mang danh thành thân không thành. Hiên Phi trong lòng rất vui vì nàng chịu thông minh quyết định không lấy loại nam nhân xấu như Vạn Sinh nữa. Anh chàng định nói với nàng thì chưa gì Lệ Nhan đã xoay người bỏ đi một mạch vào hậu viện nhà mình.
Mẹ nàng cùng hai tiểu muội nhanh chóng đuổi theo để bên ngoài đã có cha nàng đã xử lí. Thu Nguyệt đi cũng khẽ ngoảnh nhìn Hiên Phi. Chuyện hôm nay ai ai cũng thấy rõ, nếu không hề có chút tình cảm gì thì Hiên Phi cũng không vì Lệ Nhan mà sang phá hôn lễ như vậy đâu.
Hiên Phi chỉ biết đứng nhìn, trong đầu hắn nghĩ là nàng khi phát hiện ra Vạn Sinh xấu xa không thành thân nữa sẽ vui mừng nhưng hắn suy nghĩ đơn giản quá rồi.
——————–
Sự việc thành thân không thành của đại tiểu thư Cửu Nhật tiêu cục nhanh chóng trở thành tin tức nóng hổi khắp cả Vạn An. Cừu Vạn Sinh dĩ nhiên bị Mạch Kiểm đuổi thẳng khỏi phủ xem nhứ mất trắng tất cả.
Hắn ngồi trước cổng có khóc lóc kêu gào cũng không được Mạch Kiểm thương xót. Dẫu Vạn Sinh là đệ tử làm được việc nhất trong tiêu cục nhưng tính cách như vậy, cả gan mưu tính lừa Lệ Nhan hại Thu Nguyệt thì không thể dùng tiếp được.
Và Vạn Sinh đang thê thảm vô cùng thì nhìn thấy Hiên Phi đứng ung dung trước mặt. Tất cả mọi chuyện thành ra thế này với gã ta chỉ do Hiên Phi thôi nên Vạn Sinh điên lên lao đến như một con thú hoang dại không còn gì để mất.
- Tất cả đều tại ngươi!
Vạn Sinh thân bại danh liệt, không hận Hiên Phi cũng lạ nhưng Hiên Phi chỉ đứng nhìn sau đó nhẹ nhàng giơ chân trái lên. Vạn Sinh sững ra vì trán mình bị chân Hiên Phi cản lại. Gương mặt tuấn tú của “siêu cấp mỹ nam nhân” nhanh chóng nở nụ cười nửa miệng cực kì gian ác….
- Tất nhiên là tại ta vạch trần hết tội của ngươi rồi chứ chẳng lẽ là do con chó, con gà hay là cha ta làm ra sao Vạn Sinh ca ca!?
Long Bách Phi đang đi cạnh con được nhắt đến cũng cố gắng cười đẹp một cách đáng ghét không thua con trai mình bao nhiêu. Hai cha con hả hê nhìn Vạn Sinh phục người thảm bại giữa đường lớn. Vạn Sinh nhìn Hiên Phi mà ghi hận vào lòng, ánh mắt long lên đáng sợ nói một lời không khác gì khiêu chiến.
- Ta nhất định sẽ trả thù này với ngươi Long Hiên Phi!!!
- Cứ thoải mái! Ngươi biết nhà ta ở đây rồi đó nhớ tìm ta sau nhé, ta sẽ chờ haha!
Hiên Phi đáp lời bằng chất giọng hống hách, khinh thường Vạn Sinh rồi cùng cha đi vào nhà họ Mạch hàng xóm. Vạn Sinh siết chặt hai nấm tay, trong lòng tự thề nguyền phải thấy máu Hiên Phi nhuộm đỏ cả hai tay mới thỏa lòng.
Song cho dù rước thêm một người thù ghét Long công tử cũng không khiến người ta kinh hãi như lúc này. Long tiêu chủ của Long môn tiêu cục đích thân dẫn con qua nhà Mạch Kiểm. Hai ông cha liếc nhau như thường lệ, tuy nhiên Long Bách Phi cố nhịn lấy tay đè đầu Hiên Phi xuống trước cha mẹ Lệ Nhan.
- Tuy ta và ông có thù riêng nhưng chuyện con trai ta sang phá hôn lễ là sai. Nay ta đích thân mang nó sang đây xin lỗi cả nhà. Hiên nhi!
- Con xin lỗi Mạch thúc, Mạch nương! Sau này con không dám làm vậy nữa!
Hiên Phi nói ra lời này không phải lần đầu. Cứ mỗi khi xung đột làm Lệ Nhan đau hắn đều phải sang xin lỗi. Dẫu sao chuyện người lớn ghét nhau là chuyện người lớn, còn hai đứa nhỏ có ghét nhau là chuyện của trẻ con nên thành ra cha mẹ nàng cũng không hề có ác cảm với Hiên Phi.
Mạch Kiểm cũng trọng lễ nghĩa, dù sao Long Bách Phi dẫn con sang đây là nể mặt nhau lắm rồi nên chép miệng nói…
- Con không cần xin lỗi Hiên Phi! Nhờ con sang phá mọi người mới biết mọi chuyện nếu không khổ cả một đời của Lệ Nhan rồi!
- Vậy thì ông cũng nên biết điều cảm tạ con trai cưng của ta đi!
Mới thấy không khí có chút yên ổn thì Long Bách Phi đã không cầm lòng được nói một câu chọc tức Mạch Kiểm rồi. Thế là cả hai ông ấy nhanh chóng rút vũ khí lao vài đánh nhau loạn xa. Hiên Phi nhìn chỉ thấy thật đau đầu không biết có phải cha mình và cha Lệ Nhan có thù mười kiếp tích tụ hay không nữa mà chẳng khi nào nói chuyện bằng miệng được quá hai câu.
Mẹ nàng cũng không quan tâm lắm hai người đó dánh nhau chỉ quay sang dịu dàng nói…
- Cám ơn con Hiên Phi!
- Cha con ưa đùa đó, không cần vậy đâu Mạch nương!
- Ta và cha Lệ Nhan đều nghĩ Vạn Sinh tốt. Nếu không nhờ con thì Lệ Nhan đau khổ cũng do ta và cha của nó hại rồi còn gì!?
Nữ nhi cả đời chỉ có một tấm chồng thối nếu chọn sai lầm thì cứ như xui xẻo cả cuộc đời và phải chịu nổi khổ không hề đơn giản. Hiên Phi rụt rè hỏi tiếp…
- Lệ Nhan sao rồi Mạch nương? Con không thấy nha đầu đó ra cổng sinh sự!
Ý của Hiên Phi dĩ nhiên mẹ nàng hiểu, cả hai luôn cải nhau inh ỏi trước nhà. Thật sự Hiên Phi muốn hỏi thẳng nàng ra sao rồi nhưng lại chẳng biết nói làm sao, cả bản thân còn không rõ sao lại rất quan tâm đến nàng. Mẹ nàng nhìn thấy ánh mắt Hiên Phi đang che giấu nhưng không nói gì, chỉ nhẹ đáp…
- Nó không tỏ ra buồn khóc gì cả nhưng có chửi rủa đập phá đồ đạc thôi. Đã hư hết hai bộ bàn ghế rồi nhưng như thế còn hơn bắt nó kiềm nén! - Loại nữ nhi có cách giải sầu như thế chỉ có một mà thôi làm Hiên Phi cũng an tâm hơn nói.
- Đúng là Lệ Nhan rồi… Thôi con xin phép về!
Hắn xoay đi nhìn hai ông cha đang trên nóc nhà đánh nhau chỉ nhíu mày định về luôn không chờ cha. Đột ngột từ trong hậu viện Thu Nguyệt hốt hoảng chạy ra níu lấy mẹ, nói loạn cả lên.
- Mẹ ơi! Tỉ tỉ đi đấu mất tiêu rồi. Con và Dĩ Hồng tìm khắp phủ đều không thấy người!
Mẹ nàng nghe thế mặt nhanh chónh xanh xao. Chuyện xảy ra, tinh thần Lệ Nhan chưa ổn dễ sinh suy nghĩ nông nổi nay lại chạy đi đâu không biết. Hiên Phi nghe thấy nhưng không nói gì, chân cứ bước tiếp khỏi phủ nhà nàng. Gia nhân trong Cửu Nhật tiêu cục dồn sức tìm đại tiểu thư khắp nới đầu không thấy tăm hơi là cả nhà nàng lo lắm.
Sau đền th
Lệ Nhan chỉ nhìn Hiên Phi nhưng không nói gì cả. Và mẹ nàng nhẹ nhàng cất tiếng vẫn rất ôn nhu hiền từ với Hiên Phi.
- Hiên Phi, con muốn chọc Lệ Nhan đúng không? Hai đứa chơi thân ưa cải vả ta hiểu nhưng giờ là giờ lành làm lễ thành thân của Lệ Nhan, con có thể về không?
- Con không chọc gì Lệ Nhan cả Mạch nương! Tất cả đều con nói là sự thật!
Vạn Sinh siết tay lại run rẩy lo không khéo hư cả hôn lễ nên nhanh trí chỉ tay về phía hắn rồi hùng hổ nói lớn.
- Ngươi có tình ý với Lệ Nhan nhưng bị muội ấy từ chối mới ôm hận đổ oan cho ta đúng không Long Hiên Phi!?
Mọi người thi nhau “ồh” lên theo càng tin Hiên Phi ngoài lí do có tình cảm riêng tư ra thì đâu còn lí do nào sang phá hôn lễ như vậy. Hiên Phi nghe vậy, mặt co quắp lại hận không thể phun ra lửa để diễn tả cơn thịnh nộ lúc này khi “bị oan”.
- Ta có tình ý với con nha đầu nữ nhi không ra “nhi nữ” này bao giờ chứ??? Chớ có nói bậy nha!
Nảy giờ hôn lễ bị phá ngang nàng không hề tỏ thái độ gì nhưng đến lúc này không cầm lòng im lặng được nữa. Thế là tân nương nhanh chóng cầm giày chọi Hiên Phi.
- Còn ngươi bất nam bất nữ, ta mới không thèm ngươi!
- Cứ chửi ta đi miễn ngươi tin ta Lệ Nhan! Đừng có thành thân với hắn!
Hiên Phi nói không còn chút bình tĩnh. Trong đại sảnh lúc này thật sự là vừa căng thẳng vừa náo loạn. Vạn Sinh tức giận lắm rồi không muốn hỏng chuyện nên vội ra lệnh.
- Đem tên phá rối này ra ngoài đi!
Gia nhân nhanh chóng theo lệnh đến khống chế Hiên Phi đem ra ngoài. Long Bách Phi sợ bị vạ lây theo con nên đã trốn về nhà từ đời kiếp nào rồi, thành ra lúc này có mỗi mình hắn bên nhà họ Mạch thôi. Hiên Phi chống cự lại ba gia nhân, thân người to lớn vì thế phải thêm hai người nữa cố sức mới giữ tay lôi ra được.
Hắn nhìn nàng vẫn đứng đó cạnh Vạn Sinh mà lòng tức lắm. Sang phá hỉ sự đến nước này hắn càng không để mặc Lệ Nhan rơi vào bẫy của Vạn Sinh. Vừa chống cự, Hiên Phi vừa gào theo nàng…
- Lệ Nhan… ngươi nhất định phải tin ta!… Đừng thành thân với hắn!
Nhìn Hiên Phi như thế mọi người càng tin thiếu gia nhà họ Long thật là vừa tuấn tú vừa “si tình” nha. Lệ Nhan nhìn thấy hắn bị gia nhân nhà mình mang đi như vậy trong lòng phút chốc khó chịu. Chân nàng chớm bước theo định ngăn lại thì Vạn Sinh đã nhanh hơn nàng một bước.
- Hết chương 4 -
Lệ Nhan nhìn thấy Hiên Phi bị gia nhân nhà mình mang đi như vậy trong lòng phút chốc khó chịu. Chân nàng chớm bước theo định ngăn lại thì …
- Mang hắn ta ra ngoài rồi khóa cổng lại, nếu còn lộn xộn cứ thẳng tay không tha!
Vạn Sinh vì quá tức giận nên lớn tiếng hét đuổi Hiên Phi ra sợ hỏng mất chuyện tốt của mình. Hiên Phi dễ gì ngoan ngoãn cho gia nhân nhà nàng động vào mình nên tiếp tục chống cự quyết liệt. Chỉ có nàng đứng nhìn Vạn Sinh từ trước đến nay chưa từng có vẻ mặt và dáng vẻ đáng sợ như lúc này đuổi Hiên Phi đi. Vốn biểu ca của nàng tính cách ôn hòa, giờ nổi cơn giận căng thẳng như vậy xem ra không hề bình thường.
Và nàng vô tình nhìn thấy ngay lúc ấy mép áo tân lang của Vạn Sinh lộ ra một phần góc giấy trắng. Không suy nghĩ nhiều, Lệ Nhan với tay đến rút ngay ra khiến Vạn Sinh điếng người không biết làm gì. Nàng đọc sơ cả người nhanh chóng bất động vì quả có tờ giấy khế ước giao tiêu cục cho Vạn Sinh quản. Hiên Phi mừng rỡ, hai tay hất ngã hết năm gia nhân nhà nàng rồi nói lớn…
- Còn một mặt bị giấu bên trong nữa!
Cả nhà nàng giờ thì tin Hiên Phi thật rồi khi chính tay Lệ Nhan xé ra mặt giấu bên trong bị dán chặt có ghi cả việc phải cho Thu Nguyệt làm thị thiếp hầu hạ phu quân nàng – tức Vạn Sinh. Mọi chuyện vỡ lỡ hết rồi khiến Vạn Sinh tái mặt, không biết làm gì ngoài ngụy biện chỉ tay về phía Hiên Phi…
- Chính là Hiên Phi hại huynh… hắn lén giấu vào người huynh hồi nào mà huynh không biết đó Lệ Nhan!
Nghe Vạn Sinh giải thích, nàng đưa mắt nhìn lên sau đó tay quăng tờ giấy khế ước xấu xa đi. Vạn Sinh lúc này chỉ biết thoái lui trông nàng khẽ cười, vén tay áo tân nương đáp lời thật nhẹ nhàng nhưng lãnh khốc…
- Vậy sao biểu ca!? Hiên Phi chuẩn bị chu đáo hại huynh đến vậy sao?
- Phải! Phải! Chính là tại hắn!
- …tại hắn sao? Tưởng ta là đồ ngu sẽ tin sao?
Nàng giơ tay đấm vào mặt Vạn Sinh một cú hết sức lực khiến gã ta té ngay xuống đất. Hiên Phi vui mừng cũng nhanh nhảu lao lại đánh giúp nàng một tay. Thế là Vạn Sinh co ro bị hai đứa tranh nhau đánh nhừ tử.
- Đồ khốn! Dám nói là ta hại, còn nói ta có tình ý với nha đầu này nữa, ta quyết đánh chết ngươi!
- Ngươi tránh ra Thổ Phỉ, không được giành đánh với ta!
- Ta không tránh!
Cả hai thay phiên trả thù Vạn Sinh một cách vô lương tâm, đến trẻ con còn không dám nhìn cảnh tượng “thảm khốc” đó. Cha mẹ nàng cùng Thu Nguyệt nhặt xem tờ khế ước quả không sai lời của Hiên Phi. Thu Nguyệt run lên vì chuyện này xém chút hại tỉ tỉ lẫn mình luôn rồi.
Lệ Nhan và Hiên Phi vẫn chưa thỏa lòng đánh Vạn Sinh thì Mạch Kiểm đột ngột kéo hai đứa ra. Mọi người chứng kiến cứ tưởng Mạch tiêu chủ người lớn không cho hai đứa trẻ giải quyết bằng tay chân như vậy với Vạn Sinh nữa thì không ngờ… Chính cha nàng nắm áo Vạn Sinh tự đánh cho một đấm trời giáng khiến Vạn Sinh té lăn trên sàn.
Từ trước đến nay chỉ có mỗi Long Bách Phi mới chịu nổi cú đấm sắt của Mạch Kiểm mà thôi. Hiên Phi cũng cảm thấy có chút thương xót cho gã ta bị đánh te tua đến mức thừa sống thiếu chết lúc này. Vạn Sinh đã quá sai lầm khi muốn lừa gạt tiểu nữ cưng của Mạch Kiểm rồi.
- Ta nuôi ngươi, tin tưởng người giao phó mọi việc kể cả tiểu nữ của ta mà ngươi dám…
- …con …tại cửu cửu của con bày trò. Con không cố ý đâu bá phụ!
Vạn Sinh cố nói như rặn từng chữ do quá sợ hãi Mạch Kiểm sẽ đánh tiếp. Nghe thế, mẹ nàng cũng nhíu mi lên tiếng…
- Cha mẹ con mất rồi. Con nói là không còn ai họ hàng ngoài ta cơ mà!
- …cửu cửu nói con vào đây chờ cơ hội có cả sản nghiệp. Tha cho con, con lỡ dại thôi bá phụ, bá mẫu!
Vạn Sinh nói thật đáng thương, cứ trông cái mặt bầm dập của hắn người nào không sinh lòng thương cảm chứ. Vậy mà Mạch Kiểm vẫn lạnh mặt bẻ nấm tay chuẩn bị “vận động”. Hiên Phi cũng phải xoay đi không dám nhìn cho dù ban nảy chính mình đánh tên khốn Vạn Sinh ấy cũng không ít. Có tội phải nhận lấy tội, Mạch Kiểm dĩ nhiên phải thay con xử trí cho tốt rồi.
Mọi việc đều đã rõ ràng, hỉ sự đang vui rối tung lên hết khiến quan khách hoang mang bàn luận. Chợt Lệ Nhan giữa đại sảnh cởi bớt áo ngoài tân nương của mình quăng đi nói lớn giọng cứng cỏi…
- Mọi người ở đây đã chứng kiến rồi đó. Mạch Lệ Nhan này từ hôn Cừu Vạn Sinh không thành thân nữa!
- Woa! Làm thế đúng rồi hắn xấu xa quá mà!
Mọi người vỗ tay hùa theo nàng vì chuyện này là do Vạn Sinh bày mưu, thanh danh của nàng không đáng vì thế phải mang danh thành thân không thành. Hiên Phi trong lòng rất vui vì nàng chịu thông minh quyết định không lấy loại nam nhân xấu như Vạn Sinh nữa. Anh chàng định nói với nàng thì chưa gì Lệ Nhan đã xoay người bỏ đi một mạch vào hậu viện nhà mình.
Mẹ nàng cùng hai tiểu muội nhanh chóng đuổi theo để bên ngoài đã có cha nàng đã xử lí. Thu Nguyệt đi cũng khẽ ngoảnh nhìn Hiên Phi. Chuyện hôm nay ai ai cũng thấy rõ, nếu không hề có chút tình cảm gì thì Hiên Phi cũng không vì Lệ Nhan mà sang phá hôn lễ như vậy đâu.
Hiên Phi chỉ biết đứng nhìn, trong đầu hắn nghĩ là nàng khi phát hiện ra Vạn Sinh xấu xa không thành thân nữa sẽ vui mừng nhưng hắn suy nghĩ đơn giản quá rồi.
——————–
Sự việc thành thân không thành của đại tiểu thư Cửu Nhật tiêu cục nhanh chóng trở thành tin tức nóng hổi khắp cả Vạn An. Cừu Vạn Sinh dĩ nhiên bị Mạch Kiểm đuổi thẳng khỏi phủ xem nhứ mất trắng tất cả.
Hắn ngồi trước cổng có khóc lóc kêu gào cũng không được Mạch Kiểm thương xót. Dẫu Vạn Sinh là đệ tử làm được việc nhất trong tiêu cục nhưng tính cách như vậy, cả gan mưu tính lừa Lệ Nhan hại Thu Nguyệt thì không thể dùng tiếp được.
Và Vạn Sinh đang thê thảm vô cùng thì nhìn thấy Hiên Phi đứng ung dung trước mặt. Tất cả mọi chuyện thành ra thế này với gã ta chỉ do Hiên Phi thôi nên Vạn Sinh điên lên lao đến như một con thú hoang dại không còn gì để mất.
- Tất cả đều tại ngươi!
Vạn Sinh thân bại danh liệt, không hận Hiên Phi cũng lạ nhưng Hiên Phi chỉ đứng nhìn sau đó nhẹ nhàng giơ chân trái lên. Vạn Sinh sững ra vì trán mình bị chân Hiên Phi cản lại. Gương mặt tuấn tú của “siêu cấp mỹ nam nhân” nhanh chóng nở nụ cười nửa miệng cực kì gian ác….
- Tất nhiên là tại ta vạch trần hết tội của ngươi rồi chứ chẳng lẽ là do con chó, con gà hay là cha ta làm ra sao Vạn Sinh ca ca!?
Long Bách Phi đang đi cạnh con được nhắt đến cũng cố gắng cười đẹp một cách đáng ghét không thua con trai mình bao nhiêu. Hai cha con hả hê nhìn Vạn Sinh phục người thảm bại giữa đường lớn. Vạn Sinh nhìn Hiên Phi mà ghi hận vào lòng, ánh mắt long lên đáng sợ nói một lời không khác gì khiêu chiến.
- Ta nhất định sẽ trả thù này với ngươi Long Hiên Phi!!!
- Cứ thoải mái! Ngươi biết nhà ta ở đây rồi đó nhớ tìm ta sau nhé, ta sẽ chờ haha!
Hiên Phi đáp lời bằng chất giọng hống hách, khinh thường Vạn Sinh rồi cùng cha đi vào nhà họ Mạch hàng xóm. Vạn Sinh siết chặt hai nấm tay, trong lòng tự thề nguyền phải thấy máu Hiên Phi nhuộm đỏ cả hai tay mới thỏa lòng.
Song cho dù rước thêm một người thù ghét Long công tử cũng không khiến người ta kinh hãi như lúc này. Long tiêu chủ của Long môn tiêu cục đích thân dẫn con qua nhà Mạch Kiểm. Hai ông cha liếc nhau như thường lệ, tuy nhiên Long Bách Phi cố nhịn lấy tay đè đầu Hiên Phi xuống trước cha mẹ Lệ Nhan.
- Tuy ta và ông có thù riêng nhưng chuyện con trai ta sang phá hôn lễ là sai. Nay ta đích thân mang nó sang đây xin lỗi cả nhà. Hiên nhi!
- Con xin lỗi Mạch thúc, Mạch nương! Sau này con không dám làm vậy nữa!
Hiên Phi nói ra lời này không phải lần đầu. Cứ mỗi khi xung đột làm Lệ Nhan đau hắn đều phải sang xin lỗi. Dẫu sao chuyện người lớn ghét nhau là chuyện người lớn, còn hai đứa nhỏ có ghét nhau là chuyện của trẻ con nên thành ra cha mẹ nàng cũng không hề có ác cảm với Hiên Phi.
Mạch Kiểm cũng trọng lễ nghĩa, dù sao Long Bách Phi dẫn con sang đây là nể mặt nhau lắm rồi nên chép miệng nói…
- Con không cần xin lỗi Hiên Phi! Nhờ con sang phá mọi người mới biết mọi chuyện nếu không khổ cả một đời của Lệ Nhan rồi!
- Vậy thì ông cũng nên biết điều cảm tạ con trai cưng của ta đi!
Mới thấy không khí có chút yên ổn thì Long Bách Phi đã không cầm lòng được nói một câu chọc tức Mạch Kiểm rồi. Thế là cả hai ông ấy nhanh chóng rút vũ khí lao vài đánh nhau loạn xa. Hiên Phi nhìn chỉ thấy thật đau đầu không biết có phải cha mình và cha Lệ Nhan có thù mười kiếp tích tụ hay không nữa mà chẳng khi nào nói chuyện bằng miệng được quá hai câu.
Mẹ nàng cũng không quan tâm lắm hai người đó dánh nhau chỉ quay sang dịu dàng nói…
- Cám ơn con Hiên Phi!
- Cha con ưa đùa đó, không cần vậy đâu Mạch nương!
- Ta và cha Lệ Nhan đều nghĩ Vạn Sinh tốt. Nếu không nhờ con thì Lệ Nhan đau khổ cũng do ta và cha của nó hại rồi còn gì!?
Nữ nhi cả đời chỉ có một tấm chồng thối nếu chọn sai lầm thì cứ như xui xẻo cả cuộc đời và phải chịu nổi khổ không hề đơn giản. Hiên Phi rụt rè hỏi tiếp…
- Lệ Nhan sao rồi Mạch nương? Con không thấy nha đầu đó ra cổng sinh sự!
Ý của Hiên Phi dĩ nhiên mẹ nàng hiểu, cả hai luôn cải nhau inh ỏi trước nhà. Thật sự Hiên Phi muốn hỏi thẳng nàng ra sao rồi nhưng lại chẳng biết nói làm sao, cả bản thân còn không rõ sao lại rất quan tâm đến nàng. Mẹ nàng nhìn thấy ánh mắt Hiên Phi đang che giấu nhưng không nói gì, chỉ nhẹ đáp…
- Nó không tỏ ra buồn khóc gì cả nhưng có chửi rủa đập phá đồ đạc thôi. Đã hư hết hai bộ bàn ghế rồi nhưng như thế còn hơn bắt nó kiềm nén! - Loại nữ nhi có cách giải sầu như thế chỉ có một mà thôi làm Hiên Phi cũng an tâm hơn nói.
- Đúng là Lệ Nhan rồi… Thôi con xin phép về!
Hắn xoay đi nhìn hai ông cha đang trên nóc nhà đánh nhau chỉ nhíu mày định về luôn không chờ cha. Đột ngột từ trong hậu viện Thu Nguyệt hốt hoảng chạy ra níu lấy mẹ, nói loạn cả lên.
- Mẹ ơi! Tỉ tỉ đi đấu mất tiêu rồi. Con và Dĩ Hồng tìm khắp phủ đều không thấy người!
Mẹ nàng nghe thế mặt nhanh chónh xanh xao. Chuyện xảy ra, tinh thần Lệ Nhan chưa ổn dễ sinh suy nghĩ nông nổi nay lại chạy đi đâu không biết. Hiên Phi nghe thấy nhưng không nói gì, chân cứ bước tiếp khỏi phủ nhà nàng. Gia nhân trong Cửu Nhật tiêu cục dồn sức tìm đại tiểu thư khắp nới đầu không thấy tăm hơi là cả nhà nàng lo lắm.
Sau đền th
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
758/4339