Tiểu thuyết - Xuỵt,đừng nói ta yêu hắn
Lượt xem : |
chơi bời lêu lổng?"
Chợt nhìn Hạ Thụ nói:
"Anh chắc rất vất vả giúp bác gái phải không? Thật hiếu thuận a!"
Anh cười nói:
"Hiểu lầm, thật xấu hổ. Tôi từ trước không có nhúng tay chuyện củanhà hàng, kinh doanh nhà hàng là hứng thú của mẹ tôi, tôi chỉ phụ tráchsống phóng túng, dù sao cũng không thiếu tiền, không cần phải đi làm."
Chỉ là đảm nhiệm cố vấn cho công ty chế khóa chuyên nghiệp, thù lao kiếm được cũng đủ chi tiêu hàng ngày.
"Thân là một người đàn ông, hết ăn lại nằm, không cảm thấy mất thể diện?"
Bảo Bảo vẻ mặt khinh thường.
"Ha hả ha hả..."
Bảo Bảo vừa mở miệng đã không nhân nhượng, Đinh Tử Nhu nghe xong đổ mồ hôi lạnh.
"Lão Đại, đừng như vậy."
Đàm Hạ Thụ phong độ thực quá tốt, Bảo Bảo xúc phạm anh, anh chẳngnhững không tức giận, vẻ mặt còn mang nụ cười, dường như rất hưởng thụ.
"Xem ra ấn tượng tôi để lại với em thực rất kém cỏi."
Anh hỏi Bảo Bảo.
Vừa lúc món ăn bưng lên, Bảo Bảo giũ khăn ăn.
"Đúng."
Cô không chút che dấu sự chán ghét đối với anh. Đó là đương nhiên,nam nhân nên có bản lĩnh, giống như vậy ăn trong nhà, dùng trong nhà,thật đáng xấu hổ.
"Nguy rồi, tôi còn muốn theo đuổi em."
Anh ha hả cười nói.
"Nga? Anh có bảo hiểm không?"
"Có ý gì?"
Đinh Tử Nhu phốc xích cười.
"Muốn làm bạn trai của Bảo Bảo, phỉa đánh thắng được cô ấy."
Bảo Bảo cũng cười.
"Đúng a."
"Tại sao?"
Hạ Thụ tò mò.
Bảo Bảo nói:
"Tôi chỉ để ý đến người đàn ông nào có thể đánh thắng được tôi."
Đinh Tử Nhu xen mồm:
"Thần tượng của cô ấy là Lý Tiểu Long, người đàn ông kính nể nhất là Hoàng Phi Hùng, thích xem nhất Trung Hoa anh hùng."
"Nga?!"
Đàm Hạ Thụ cười nói:
"Thì ra là như vậy. Nhưng nhà em mở võ quán, nghe nói em lại là côgái ba năm liền vô địch không thủ đạo, muốn đánh thắng em rất khó khăn."
"Đúng vậy a, cho nên cô ấy đến bây giờ cũng chưa từng quen bạn trai —— a!"
Ô... Đinh Tử Nhu lại bị đạp.
Hạ Thụ lại hỏi:
"Không cô đơn sao?"
"Một mình có rất nhiều niềm vui a ——"
Bảo Bảo nghiêng mắt nhìn Đinh Tử Nhu một cái, cố ý nói cho cô nghe:
"Ta thà thiếu còn hơn lầm."
Đinh Tử Nhu dùng sức đảo rau xà lách salad, làm bộ nghe không ra ý tứ trong lời nói của Bảo Bảo.
"Vậy cũng tốt!"
Hạ Thụ hít sâu một cái, xoa bóp cổ.
Bảo Bảo hỏi:
"Cái gì tốt?"
Hạ Thụ nâng chén hướng Bảo Bảo nói:
"Dùng cơm xong, chúng ta đi đánh đi."
Nói xong, làm làm một ngụm rượu khai vị.
"A?"
Đinh Tử Nhu khốn hoặc.
"Có ý gì?"
Bảo Bảo nghe không hiểu.
"Tôi nói, chờ chúng ta cơm nước xong, đánh thật tốt một trận."
Hạ Thụ nhìn thẳng cô, cười đến quỷ dị.
"Thật đánh?"
Bảo Bảo nhướng lên một bên lông mày. Anh là đang hạ chiến thư sao?
"Thật đánh."
Hạ Thụ nói rất kiên định.
Bảo Bảo ánh mắt sáng lên, rốt cục triển lộ nụ cười. Dầy! Đầu hắn lúlẫn rồi? Da hắn ngứa ngáy sao? Cùng cô đánh? Rất tốt, hắn chết chắc!
Em thích nhảy dù cứ nhảy, anh sẽ giúp em đánh dấu phươnghướng hạ xuống, khi em từ trên cao đáp xuống, biết trên mặt đất có người chờ em, có thể an tâm hơn.
Cô cho là những lời đó, chỉ nói là nói mà thôi. Cô biết có rất nhiềucô gái, bị hoa ngôn xảo ngữ của đàn ông lừa gạt, cho nên khi Đàm Hạ Thụkhông chút do dự đem lịch trình hẹn hò của cô ghi vào PDA của anh, cônhìn vào tròng mắt anh, nhìn thấy một loại ngoan cố, nhưng ôn nhu.
Cho đến lúc này, Hùng Bảo Bảo mới bắt đầu thật tình suy nghĩ muốncùng người đàn ông này tìm hiểu. Có lẽ cô là thực chậm hiểu, cũng có thể cho đến lúc đó, cô mới cảm giác được, Đàm Hạ Thụ thật là một nam nhânđẹp mắt...
"Anh là bạn hắn?"
Bảo Bảo hỏi một thân ý phục đen – Hàn Chấn Thanh.
"Đúng."
Hàn Chấn Thanh lạnh nhạt nói.
"Rất tốt, đợi lát nữa có thể khiêng hắn về nhà."
"Tôi sẽ."
Hàn Chấn Thanh khóe miệng khẽ nhếch, cười dò xét nhìn Hạ Thụ.
Đinh, đinh....
Trên lôi đài, người chủ trì hướng về phía loa phóng thanh thông báo:
"Số hai mươi."
Hùng Bảo Bảo phút chốc đã nhảy lên lôi đài.
Con gái? Nhất thời mọi người xôn xao, người chủ trì quảng cáo:
"Các vị các vị, lôi đài lần đầu tiên có nữ nhân ra sân!"
Tiếng vỗ tay vang trời, các vị khách nam vội vàng gọi bạn gái bêncạnh đến xem. Sóng người vội ùa hướng lôi đài, mọi người xôn xao, hưngphấn muốn xem cuộc đấu giữa một nam tử hán cùng một thiếu nữ.
Đàm Hạ Thụ cùng Hùng Bảo Bảo đứng trên lôi đài.
Người chủ trì giới thiệu:
"Bên phải chính là, Hùng Bảo Bảo tiểu thư! Vị nữ nhân đầu tiên lên lôi đài, xin nhiệt liệt hoan nghênh cô."
Đàn ông hừ miệng, phụ nữ lại kích động la lên.
Microphone đưa về phía Bảo Bảo, người chủ trì hỏi:
"Hùng tiểu thư có lời gì muốn nói với mọi người không? Đối thủ của cô là đàn ông, co có tự tin có thể đánh bại anh ta?"
"Dĩ nhiên!"
Bảo Bảo cười tự phụ nhìn chằm chằm Đàm Hạ Thụ đối diện.
"Tôi muốn chứng minh một chuyện, chỉ cần trải qua rèn luyện, phụ nữ cũng có thể dễ dàng quật ngã đàn ông."
Nói xong đám đông cười to, chủ quán nghe nói chạy tới, hắn lên đài đoạt lấy Microphone, giơ lên cao bia hướng mọi người nói:
"Để ăn mừng bổn quán lần đầu tiên có nữ nhân khiêu chiến lôi đài, các vị, chỉ cần Hùng tiểu thư đánh thắng, để thể hiện phong độ của đàn ông, tối nay bổn quán mời bia khách, miễn phí cung ứng."
Hay! Lại một trận vỗ tay điên cuồng, tâm tình bị nâng lên, người cũng càng tụ càng nhiều. Chủ quán khôn khéo muốn lợi dụng cơ hội làm ăn này, ra ám hiệu người chủ trì trì hoãn thời gian, để càng nhiều khách nhânnghe ồn ào mà vào trong quán.
Người chủ trì đi qua hỏi Hạ Thụ:
"Đàm tiên sinh tại sao lại muốn cùng nữ nhân khiêu chiến?"
Microphone đưa về phía Đàm Hạ Thụ, ánh mắt anh nhìn Bảo Bảo, hướng về phía Microphone nói:
"Bởi vì, vị Hùng tiểu thư khả ái trước mặt tôi đây, chỉ nguyện ý hẹn hò cùng với người có thể đánh thắng cô ấy."
Hạ Thụ gương mặt anh tuấn cùng tiếng nói tràn đầy từ tính, lập tứckhiến trái tim của những vị khách nữ bên dưới trở thành tù binh của anh, trừ vị kia đang trên đài chờ chuẩn bị đánh người – Hùng Bảo Bảo! Cô hừmột tiếng, khinh thường lời nói buồn nôn của anh.
"Nga?!"
Người chủ trì ánh mắt sáng lên.
"Này có thể nói, anh là muốn theo đuổi vị tiểu thư này sao?"
Dưới sự cổ vũ của mọi người, người chủ trì hài hước nói:
"Đàm tiên sinh, chẳng lẽ không có dạy anh chiêu tặng hoa hồng sao? Con gái thích nhất là hoa hồng ."
"Có a, bất quá nghe nói cô ấy đem hoa hồng buổi sáng tôi tặng đạp nát."
Đàm Hạ Thụ cười ngắm Bảo Bảo, Bảo Bảo hừ một tiếng, vuốt vuốt tóc.
Phốc! Đinh Tử Nhu nghe ra cười to, cô chính là chứng nhân.
Đàm Hạ Thụ nhún vai nói:
"Hiển nhiên cô ấy đối với đánh nhau tương đối có hứng thú."
"Nói nhảm thật nhiều, mau đánh đi!"
Bảo Bảo chống hông, không nhịn nổi nữa. Chờ một chút đem hắn đánh tới thành đầu heo, nhìn hắn còn cười được hay không.
"Tốt! Các vị, chúng ta cùng mở to mắt theo dõi."
Người chủ trì trong tiếng hoan hô đi xuống lôi đài, trọng tài ra sânđứng ở giữa hai người, phất tay thổi còi. Khán giả bên dưới hô hào"Đánh", Bảo Bảo xông về phía Đàm Hạ Thụ, vung quyền hướng đánh tới, tung về phía khuôn mặt anh tuấn.
"Wow a ~~ "
"CO OL (office lady)!"
Mọi người kinh hô, Đinh Tử Nhu che mắt không đành lòng nhìn.
Không có trúng! Đàm Hạ Thụ thấp người né tránh quả đấm.
Bảo Bảo đuổi theo, tung ra quyền thứ hai, quyền nhanh như gió, lựcđạo hung mãnh, mọi người lại một trận kinh hô. Đinh Tử Nhu bị làm cho sợ đến mãnh liệt niệm A Di Đà Phật.
Tiếp theo, hình ảnh quỷ dị, kinh hãi mọi người.
Đàm Hạ Thụ không có chuyện gì, có việc chính là kẻ đánh người Hùng Bảo Bảo. Cô a một tiếng, bỗng nhiên ngã nhào trên đất.
Di? Làm sao như vậy? Mọi người há hốc mồm, Đàm Hạ Thụ không có xuấtthủ a, Hùng Bảo Bảo làm sao lại té trên mặt đất? Cuộc tranh tài tạmdừng, Hạ Thụ cùng trọng tài chạy về phía Hùng Bảo Bảo, Đinh Tử Nhu đẩyđám người ra xông về lôi đài.
"Lão Đại? Làm sao a? Lão Đại?"
Hùng Bảo Bảo gục trên mặt đất vẻ mặt rất thống khổ.
Đàm Hạ Thụ quỳ một chân trên đất, đưa tay muốn đỡ cô.
"Đừng, đừng đụng ta!"
Bảo Bảo vẻ mặt đau khổ, tay phải thử sờ hướng cổ.
Hạ Thụ hiểu ra.
"Trặc cổ?"
"Ngô..."
Cô đã quên làm nóng người. Đáng chết! Cô làm sao có thể quên chuyện trọng yếu như vậy?
Cuộc tranh tài bị buộc tạm dừng, người chủ trì hướng người xem dướilôi đài giải thích nguyên nhân, xuỵt thanh cùng tiếng chửi rủa thất vọng cơ hồ oanh rụng nóc nhà
"Còn nói cho nam giới một bài học?"
"Còn không có đánh gục, Come on!"
Cuộc tranh tài đặc sắc bị bỏ dở, đám đông vốn hăng hái vây xem giờ đây hứng thú rã rời, tản đi phân nửa.
Bảo Bảo xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng. Đương trong tiếng xuỵt, cùng chửi rủa ầm ĩ, Đàm Hạ Thụ tháo găng, ôm lấy Bảo Bảo đứng dậy.
"Mau buông tôi xuống!"
Bảo Bảo cắn răng. Sợ cô không đủ xấu hổ sao? Cô oa oa gọi:
"Không được ôm tôi!"
Cô giãy dụa giãy dụa, Nhưng anh vẫn ôm không tha.
Cô trợn mắt cảnh cáo:
"Tôi nói thả tôi xuống."
"Nếu không? Đánh tôi sao?"
Anh nhếch miệng, cười đến vô lại.
*****
Đàm Hạ Thụ lái xe đưa Hùng Bảo Bảo cùng Đinh Tử Nhu về nhà, trênđường về, trong xe, Bảo Bảo ngồi phịch trên ghế ngồi, nghiêng mặt nóichuyện ——
"Hôm nay là tôi nhất thời sơ sót, nếu không anh đã sớm té trên mặt đất rên rỉ."
Cổ cứng ngắc, cô không thể làm gì khác hơn là duy trì tư thế hướng mặt về phía cửa sổ, cùng Đàm Hạ Thụ bên trái sặc thanh.
"Đúng, đúng, đúng."
Đàm Hạ Thụ rất tốt nhịn tùy cô phát tiết tâm tình. Cô đã rất xấu hổ, anh không đành lòng lại bỏ đá xuống giếng.
"Tôi bình thường tuyệt sẽ không phạm loại sai lầm này, nếu không phải vội vã đánh anh, tôi sẽ không quên làm nóng người."
"Đúng, là lỗi của tôi."
Hạ Thụ ngoài miệng nói xin lỗi, trong mắt tràn đầy nụ cười.
"Chờ cổ tôi bình phục, tái đấu một lần."
Bảo Bảo kiên trì muốn lấy lại mặt mũi.
"Không thành vấn đề."
Anh tiếng nói là lạ, giống như là đang cố gắng khắc chế mình không bật cười.
"Anh đang cười tôi?"
Nghe được ra anh khẩu khí có chút khác thường, cô liếc về phía sau.
"Tử Nhu, hắn có phải hay không đang cười?"
"..."
Đinh Tử Nhu cúi đầu không nói.
"Tử Nhu? Đinh Tử Nhu?!"
Bảo Bảo cố hết sức đem trọn thân thể hướng bên phải.
"Cậu làm chi?"
"Không có wow..."
Đinh Tử Nhu cúi đầu, hai vai run rẩy, không thể cười, ngàn vạn khôngthể cười. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt của Bảo Bảo, sẽ nhớ tới chuyện mới vừa phát sinh. Cô luôn luôn sùng bái nhất nữ nhân vô địch Lão Đại, nhưng lại dưới con mắt trừng trừng củamọi người, bị trật cổ, còn bị mọi người xuỵt, thật tốt cười.
Hùng Bảo Bảo ánh mắt rùng mình, khẩu khí nghạnh bang bang:
"Cậu làm chi vẫn cúi đầu?"
"Đâu."
Đinh Tử Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Phốc ~~"
Trời ạ, không nhịn được nữa, cô chợt cười, Đàm Hạ Thụ cũng bật cười.
Hai người nhìn có chút hả hê trong tiếng cười, Hùng Bảo Bảo mặt xanh, ngoan âm nói:
"Chờ tôi bình phục, các người chết chắc!"
Trận này, Hùng Bảo Bảo thật xấu hổ, sau khi về nhà ngàn dặn vạn dò buộc Đinh Tử Nhu nhất định phải giữ bí mật.
Nhưng là một ngày sau, bữa ăn trưa, Hùng lão sư không vui nói:
"Khó có được đàn ông thích con, con không thể ôn nhu chút sao? Nhấtđịnh phải cùng người ta giao đấu? Đến ngay cả cổ cũng bị trặc, con nhưvậy hung dữ còn ai dám theo đuổi con?"
Lại tới PUB đi đánh nhau, cô rốt cuộc có hay không tự biết mình là con gái a?
Đáng giận! Bảo Bảo đang đeo nẹp cổ do bác sĩ chỉ định, giơ cao tờ báo che kín mặt. Đinh Tử Nhu chết tiệt, nhất định là cô ta nói với cha.
"Ba dạy cho con Không thủ đạo không phải là để đánh đàn ông, cái gì muốn theo đuổi còn trước phải đánh thắng được con?"
Kết quả cô bị niệm túc túc một canh giờ.
Mấy ngày sau, cổ Hùng Bảo Bảo đã không còn đáng ngại, có thể quẹophải, chẳng qua là còn có chút nhức mỏi. Cô ở đạo trường hướng dẫn võsinh luyện tập.
"Giáo luyện, PUB có tổ chức đấu võ kia ở đâu?"
Gia Cường đột nhiên hỏi.
"Giáo luyện, cô còn muốn cùng người kia đánh sao?"
Đại Nghiệp cũng đi theo hỏi.
Bảo Bảo khuôn mặt thanh tú xuất hiện sát khí, cô muốn làm thịt Đinh Tử Nhu!
Gia Cường:
"Đây là lần đầu tiên cô thất bại ai."
Đại Nghiệp:
"Tên kia lợi hại hay không?"
"Nếu ai dám nhắc lại chuyện này ——"
Hùng Bảo Bảo nghiến răng nghiến lợi:
"Ta đem hắn đánh cho thành đầu heo!"
Đại Nghiệp cùng Gia Cường câm miệng, nhưng một lát sau lại không nhịn được hỏi:
"Lần sau các người đánh nhau, bọn em có thể đi xem được không?"
"Giáo luyện, cô thật đánh thắng đư
Chợt nhìn Hạ Thụ nói:
"Anh chắc rất vất vả giúp bác gái phải không? Thật hiếu thuận a!"
Anh cười nói:
"Hiểu lầm, thật xấu hổ. Tôi từ trước không có nhúng tay chuyện củanhà hàng, kinh doanh nhà hàng là hứng thú của mẹ tôi, tôi chỉ phụ tráchsống phóng túng, dù sao cũng không thiếu tiền, không cần phải đi làm."
Chỉ là đảm nhiệm cố vấn cho công ty chế khóa chuyên nghiệp, thù lao kiếm được cũng đủ chi tiêu hàng ngày.
"Thân là một người đàn ông, hết ăn lại nằm, không cảm thấy mất thể diện?"
Bảo Bảo vẻ mặt khinh thường.
"Ha hả ha hả..."
Bảo Bảo vừa mở miệng đã không nhân nhượng, Đinh Tử Nhu nghe xong đổ mồ hôi lạnh.
"Lão Đại, đừng như vậy."
Đàm Hạ Thụ phong độ thực quá tốt, Bảo Bảo xúc phạm anh, anh chẳngnhững không tức giận, vẻ mặt còn mang nụ cười, dường như rất hưởng thụ.
"Xem ra ấn tượng tôi để lại với em thực rất kém cỏi."
Anh hỏi Bảo Bảo.
Vừa lúc món ăn bưng lên, Bảo Bảo giũ khăn ăn.
"Đúng."
Cô không chút che dấu sự chán ghét đối với anh. Đó là đương nhiên,nam nhân nên có bản lĩnh, giống như vậy ăn trong nhà, dùng trong nhà,thật đáng xấu hổ.
"Nguy rồi, tôi còn muốn theo đuổi em."
Anh ha hả cười nói.
"Nga? Anh có bảo hiểm không?"
"Có ý gì?"
Đinh Tử Nhu phốc xích cười.
"Muốn làm bạn trai của Bảo Bảo, phỉa đánh thắng được cô ấy."
Bảo Bảo cũng cười.
"Đúng a."
"Tại sao?"
Hạ Thụ tò mò.
Bảo Bảo nói:
"Tôi chỉ để ý đến người đàn ông nào có thể đánh thắng được tôi."
Đinh Tử Nhu xen mồm:
"Thần tượng của cô ấy là Lý Tiểu Long, người đàn ông kính nể nhất là Hoàng Phi Hùng, thích xem nhất Trung Hoa anh hùng."
"Nga?!"
Đàm Hạ Thụ cười nói:
"Thì ra là như vậy. Nhưng nhà em mở võ quán, nghe nói em lại là côgái ba năm liền vô địch không thủ đạo, muốn đánh thắng em rất khó khăn."
"Đúng vậy a, cho nên cô ấy đến bây giờ cũng chưa từng quen bạn trai —— a!"
Ô... Đinh Tử Nhu lại bị đạp.
Hạ Thụ lại hỏi:
"Không cô đơn sao?"
"Một mình có rất nhiều niềm vui a ——"
Bảo Bảo nghiêng mắt nhìn Đinh Tử Nhu một cái, cố ý nói cho cô nghe:
"Ta thà thiếu còn hơn lầm."
Đinh Tử Nhu dùng sức đảo rau xà lách salad, làm bộ nghe không ra ý tứ trong lời nói của Bảo Bảo.
"Vậy cũng tốt!"
Hạ Thụ hít sâu một cái, xoa bóp cổ.
Bảo Bảo hỏi:
"Cái gì tốt?"
Hạ Thụ nâng chén hướng Bảo Bảo nói:
"Dùng cơm xong, chúng ta đi đánh đi."
Nói xong, làm làm một ngụm rượu khai vị.
"A?"
Đinh Tử Nhu khốn hoặc.
"Có ý gì?"
Bảo Bảo nghe không hiểu.
"Tôi nói, chờ chúng ta cơm nước xong, đánh thật tốt một trận."
Hạ Thụ nhìn thẳng cô, cười đến quỷ dị.
"Thật đánh?"
Bảo Bảo nhướng lên một bên lông mày. Anh là đang hạ chiến thư sao?
"Thật đánh."
Hạ Thụ nói rất kiên định.
Bảo Bảo ánh mắt sáng lên, rốt cục triển lộ nụ cười. Dầy! Đầu hắn lúlẫn rồi? Da hắn ngứa ngáy sao? Cùng cô đánh? Rất tốt, hắn chết chắc!
Em thích nhảy dù cứ nhảy, anh sẽ giúp em đánh dấu phươnghướng hạ xuống, khi em từ trên cao đáp xuống, biết trên mặt đất có người chờ em, có thể an tâm hơn.
Cô cho là những lời đó, chỉ nói là nói mà thôi. Cô biết có rất nhiềucô gái, bị hoa ngôn xảo ngữ của đàn ông lừa gạt, cho nên khi Đàm Hạ Thụkhông chút do dự đem lịch trình hẹn hò của cô ghi vào PDA của anh, cônhìn vào tròng mắt anh, nhìn thấy một loại ngoan cố, nhưng ôn nhu.
Cho đến lúc này, Hùng Bảo Bảo mới bắt đầu thật tình suy nghĩ muốncùng người đàn ông này tìm hiểu. Có lẽ cô là thực chậm hiểu, cũng có thể cho đến lúc đó, cô mới cảm giác được, Đàm Hạ Thụ thật là một nam nhânđẹp mắt...
"Anh là bạn hắn?"
Bảo Bảo hỏi một thân ý phục đen – Hàn Chấn Thanh.
"Đúng."
Hàn Chấn Thanh lạnh nhạt nói.
"Rất tốt, đợi lát nữa có thể khiêng hắn về nhà."
"Tôi sẽ."
Hàn Chấn Thanh khóe miệng khẽ nhếch, cười dò xét nhìn Hạ Thụ.
Đinh, đinh....
Trên lôi đài, người chủ trì hướng về phía loa phóng thanh thông báo:
"Số hai mươi."
Hùng Bảo Bảo phút chốc đã nhảy lên lôi đài.
Con gái? Nhất thời mọi người xôn xao, người chủ trì quảng cáo:
"Các vị các vị, lôi đài lần đầu tiên có nữ nhân ra sân!"
Tiếng vỗ tay vang trời, các vị khách nam vội vàng gọi bạn gái bêncạnh đến xem. Sóng người vội ùa hướng lôi đài, mọi người xôn xao, hưngphấn muốn xem cuộc đấu giữa một nam tử hán cùng một thiếu nữ.
Đàm Hạ Thụ cùng Hùng Bảo Bảo đứng trên lôi đài.
Người chủ trì giới thiệu:
"Bên phải chính là, Hùng Bảo Bảo tiểu thư! Vị nữ nhân đầu tiên lên lôi đài, xin nhiệt liệt hoan nghênh cô."
Đàn ông hừ miệng, phụ nữ lại kích động la lên.
Microphone đưa về phía Bảo Bảo, người chủ trì hỏi:
"Hùng tiểu thư có lời gì muốn nói với mọi người không? Đối thủ của cô là đàn ông, co có tự tin có thể đánh bại anh ta?"
"Dĩ nhiên!"
Bảo Bảo cười tự phụ nhìn chằm chằm Đàm Hạ Thụ đối diện.
"Tôi muốn chứng minh một chuyện, chỉ cần trải qua rèn luyện, phụ nữ cũng có thể dễ dàng quật ngã đàn ông."
Nói xong đám đông cười to, chủ quán nghe nói chạy tới, hắn lên đài đoạt lấy Microphone, giơ lên cao bia hướng mọi người nói:
"Để ăn mừng bổn quán lần đầu tiên có nữ nhân khiêu chiến lôi đài, các vị, chỉ cần Hùng tiểu thư đánh thắng, để thể hiện phong độ của đàn ông, tối nay bổn quán mời bia khách, miễn phí cung ứng."
Hay! Lại một trận vỗ tay điên cuồng, tâm tình bị nâng lên, người cũng càng tụ càng nhiều. Chủ quán khôn khéo muốn lợi dụng cơ hội làm ăn này, ra ám hiệu người chủ trì trì hoãn thời gian, để càng nhiều khách nhânnghe ồn ào mà vào trong quán.
Người chủ trì đi qua hỏi Hạ Thụ:
"Đàm tiên sinh tại sao lại muốn cùng nữ nhân khiêu chiến?"
Microphone đưa về phía Đàm Hạ Thụ, ánh mắt anh nhìn Bảo Bảo, hướng về phía Microphone nói:
"Bởi vì, vị Hùng tiểu thư khả ái trước mặt tôi đây, chỉ nguyện ý hẹn hò cùng với người có thể đánh thắng cô ấy."
Hạ Thụ gương mặt anh tuấn cùng tiếng nói tràn đầy từ tính, lập tứckhiến trái tim của những vị khách nữ bên dưới trở thành tù binh của anh, trừ vị kia đang trên đài chờ chuẩn bị đánh người – Hùng Bảo Bảo! Cô hừmột tiếng, khinh thường lời nói buồn nôn của anh.
"Nga?!"
Người chủ trì ánh mắt sáng lên.
"Này có thể nói, anh là muốn theo đuổi vị tiểu thư này sao?"
Dưới sự cổ vũ của mọi người, người chủ trì hài hước nói:
"Đàm tiên sinh, chẳng lẽ không có dạy anh chiêu tặng hoa hồng sao? Con gái thích nhất là hoa hồng ."
"Có a, bất quá nghe nói cô ấy đem hoa hồng buổi sáng tôi tặng đạp nát."
Đàm Hạ Thụ cười ngắm Bảo Bảo, Bảo Bảo hừ một tiếng, vuốt vuốt tóc.
Phốc! Đinh Tử Nhu nghe ra cười to, cô chính là chứng nhân.
Đàm Hạ Thụ nhún vai nói:
"Hiển nhiên cô ấy đối với đánh nhau tương đối có hứng thú."
"Nói nhảm thật nhiều, mau đánh đi!"
Bảo Bảo chống hông, không nhịn nổi nữa. Chờ một chút đem hắn đánh tới thành đầu heo, nhìn hắn còn cười được hay không.
"Tốt! Các vị, chúng ta cùng mở to mắt theo dõi."
Người chủ trì trong tiếng hoan hô đi xuống lôi đài, trọng tài ra sânđứng ở giữa hai người, phất tay thổi còi. Khán giả bên dưới hô hào"Đánh", Bảo Bảo xông về phía Đàm Hạ Thụ, vung quyền hướng đánh tới, tung về phía khuôn mặt anh tuấn.
"Wow a ~~ "
"CO OL (office lady)!"
Mọi người kinh hô, Đinh Tử Nhu che mắt không đành lòng nhìn.
Không có trúng! Đàm Hạ Thụ thấp người né tránh quả đấm.
Bảo Bảo đuổi theo, tung ra quyền thứ hai, quyền nhanh như gió, lựcđạo hung mãnh, mọi người lại một trận kinh hô. Đinh Tử Nhu bị làm cho sợ đến mãnh liệt niệm A Di Đà Phật.
Tiếp theo, hình ảnh quỷ dị, kinh hãi mọi người.
Đàm Hạ Thụ không có chuyện gì, có việc chính là kẻ đánh người Hùng Bảo Bảo. Cô a một tiếng, bỗng nhiên ngã nhào trên đất.
Di? Làm sao như vậy? Mọi người há hốc mồm, Đàm Hạ Thụ không có xuấtthủ a, Hùng Bảo Bảo làm sao lại té trên mặt đất? Cuộc tranh tài tạmdừng, Hạ Thụ cùng trọng tài chạy về phía Hùng Bảo Bảo, Đinh Tử Nhu đẩyđám người ra xông về lôi đài.
"Lão Đại? Làm sao a? Lão Đại?"
Hùng Bảo Bảo gục trên mặt đất vẻ mặt rất thống khổ.
Đàm Hạ Thụ quỳ một chân trên đất, đưa tay muốn đỡ cô.
"Đừng, đừng đụng ta!"
Bảo Bảo vẻ mặt đau khổ, tay phải thử sờ hướng cổ.
Hạ Thụ hiểu ra.
"Trặc cổ?"
"Ngô..."
Cô đã quên làm nóng người. Đáng chết! Cô làm sao có thể quên chuyện trọng yếu như vậy?
Cuộc tranh tài bị buộc tạm dừng, người chủ trì hướng người xem dướilôi đài giải thích nguyên nhân, xuỵt thanh cùng tiếng chửi rủa thất vọng cơ hồ oanh rụng nóc nhà
"Còn nói cho nam giới một bài học?"
"Còn không có đánh gục, Come on!"
Cuộc tranh tài đặc sắc bị bỏ dở, đám đông vốn hăng hái vây xem giờ đây hứng thú rã rời, tản đi phân nửa.
Bảo Bảo xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng. Đương trong tiếng xuỵt, cùng chửi rủa ầm ĩ, Đàm Hạ Thụ tháo găng, ôm lấy Bảo Bảo đứng dậy.
"Mau buông tôi xuống!"
Bảo Bảo cắn răng. Sợ cô không đủ xấu hổ sao? Cô oa oa gọi:
"Không được ôm tôi!"
Cô giãy dụa giãy dụa, Nhưng anh vẫn ôm không tha.
Cô trợn mắt cảnh cáo:
"Tôi nói thả tôi xuống."
"Nếu không? Đánh tôi sao?"
Anh nhếch miệng, cười đến vô lại.
*****
Đàm Hạ Thụ lái xe đưa Hùng Bảo Bảo cùng Đinh Tử Nhu về nhà, trênđường về, trong xe, Bảo Bảo ngồi phịch trên ghế ngồi, nghiêng mặt nóichuyện ——
"Hôm nay là tôi nhất thời sơ sót, nếu không anh đã sớm té trên mặt đất rên rỉ."
Cổ cứng ngắc, cô không thể làm gì khác hơn là duy trì tư thế hướng mặt về phía cửa sổ, cùng Đàm Hạ Thụ bên trái sặc thanh.
"Đúng, đúng, đúng."
Đàm Hạ Thụ rất tốt nhịn tùy cô phát tiết tâm tình. Cô đã rất xấu hổ, anh không đành lòng lại bỏ đá xuống giếng.
"Tôi bình thường tuyệt sẽ không phạm loại sai lầm này, nếu không phải vội vã đánh anh, tôi sẽ không quên làm nóng người."
"Đúng, là lỗi của tôi."
Hạ Thụ ngoài miệng nói xin lỗi, trong mắt tràn đầy nụ cười.
"Chờ cổ tôi bình phục, tái đấu một lần."
Bảo Bảo kiên trì muốn lấy lại mặt mũi.
"Không thành vấn đề."
Anh tiếng nói là lạ, giống như là đang cố gắng khắc chế mình không bật cười.
"Anh đang cười tôi?"
Nghe được ra anh khẩu khí có chút khác thường, cô liếc về phía sau.
"Tử Nhu, hắn có phải hay không đang cười?"
"..."
Đinh Tử Nhu cúi đầu không nói.
"Tử Nhu? Đinh Tử Nhu?!"
Bảo Bảo cố hết sức đem trọn thân thể hướng bên phải.
"Cậu làm chi?"
"Không có wow..."
Đinh Tử Nhu cúi đầu, hai vai run rẩy, không thể cười, ngàn vạn khôngthể cười. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt của Bảo Bảo, sẽ nhớ tới chuyện mới vừa phát sinh. Cô luôn luôn sùng bái nhất nữ nhân vô địch Lão Đại, nhưng lại dưới con mắt trừng trừng củamọi người, bị trật cổ, còn bị mọi người xuỵt, thật tốt cười.
Hùng Bảo Bảo ánh mắt rùng mình, khẩu khí nghạnh bang bang:
"Cậu làm chi vẫn cúi đầu?"
"Đâu."
Đinh Tử Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Phốc ~~"
Trời ạ, không nhịn được nữa, cô chợt cười, Đàm Hạ Thụ cũng bật cười.
Hai người nhìn có chút hả hê trong tiếng cười, Hùng Bảo Bảo mặt xanh, ngoan âm nói:
"Chờ tôi bình phục, các người chết chắc!"
Trận này, Hùng Bảo Bảo thật xấu hổ, sau khi về nhà ngàn dặn vạn dò buộc Đinh Tử Nhu nhất định phải giữ bí mật.
Nhưng là một ngày sau, bữa ăn trưa, Hùng lão sư không vui nói:
"Khó có được đàn ông thích con, con không thể ôn nhu chút sao? Nhấtđịnh phải cùng người ta giao đấu? Đến ngay cả cổ cũng bị trặc, con nhưvậy hung dữ còn ai dám theo đuổi con?"
Lại tới PUB đi đánh nhau, cô rốt cuộc có hay không tự biết mình là con gái a?
Đáng giận! Bảo Bảo đang đeo nẹp cổ do bác sĩ chỉ định, giơ cao tờ báo che kín mặt. Đinh Tử Nhu chết tiệt, nhất định là cô ta nói với cha.
"Ba dạy cho con Không thủ đạo không phải là để đánh đàn ông, cái gì muốn theo đuổi còn trước phải đánh thắng được con?"
Kết quả cô bị niệm túc túc một canh giờ.
Mấy ngày sau, cổ Hùng Bảo Bảo đã không còn đáng ngại, có thể quẹophải, chẳng qua là còn có chút nhức mỏi. Cô ở đạo trường hướng dẫn võsinh luyện tập.
"Giáo luyện, PUB có tổ chức đấu võ kia ở đâu?"
Gia Cường đột nhiên hỏi.
"Giáo luyện, cô còn muốn cùng người kia đánh sao?"
Đại Nghiệp cũng đi theo hỏi.
Bảo Bảo khuôn mặt thanh tú xuất hiện sát khí, cô muốn làm thịt Đinh Tử Nhu!
Gia Cường:
"Đây là lần đầu tiên cô thất bại ai."
Đại Nghiệp:
"Tên kia lợi hại hay không?"
"Nếu ai dám nhắc lại chuyện này ——"
Hùng Bảo Bảo nghiến răng nghiến lợi:
"Ta đem hắn đánh cho thành đầu heo!"
Đại Nghiệp cùng Gia Cường câm miệng, nhưng một lát sau lại không nhịn được hỏi:
"Lần sau các người đánh nhau, bọn em có thể đi xem được không?"
"Giáo luyện, cô thật đánh thắng đư
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
749/4330