Tiểu thuyết - Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi
Lượt xem : |
vì thế mà mất tích đã hơn tuần nay.
Triệu Lệ Chi giả bản thân bị đầu độc mất trí nhớ, những tưởng thân cận được với Phụng Phi Vũ, không ngờ hắn lại bận rộn công vụ, suốt ngày ở trong cung, vài ngày sau sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó. Hắn trước khi đi còn cho công bố khắp nơi bệnh tình vị hôn thê của mình, bất cứ ai chữa được bệnh cho nàng đều sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh. Chỉ mới hai, ba ngày mà số người tự xưng danh y đến Định Vương phủ đã nhiều đến không đếm xuể, Lý tổng quản được sự phân phó của Phụng Phi Vũ, cứ thấy ai đưa thuốc gì cũng lấy rồi trọng thưởng hậu hĩnh.
Triệu Lệ Chi một ngày ăn ba bữa nhưng uống thuốc đến mấy cử, mở mắt uống thuốc, ngồi cũng uống thuốc mà nhắm mắt cũng phải uống thuốc. Mới ba ngày mà nàng đã xanh xao tái nhợt, nghe mùi thuốc thì liền sợ đến mất mật. Chưa kể lúc trước theo dõi Hồ Thủy Linh, biết được nàng thường không mặc áo khoác dù trời rất lạnh nên Triệu Lệ Chi cũng không thể mặc. Vì thế mà ả đa phần chui rúc trong phòng tránh rét, chỉ họa hoằn lắm mới chạy ra ngoài, sau đó lại ôm một mặt xanh mướt rét run mà chạy về. Càng nghĩ lại càng không thể hiểu được vì sao nữ nhân kia có thể ăn mặc mỏng manh mà đi lại bên ngoài như không như thế.
Cuối cùng, chịu đựng không nổi, vào ngày Phụng Phi Vũ chuẩn bị ra ngoài, nàng liền đến gặp hắn, mắt hoen lệ nóng, năn nỉ.
“Vũ, ta uống nhiều loại thuốc như vậy, sợ là trí nhớ chưa lấy lại được thì đã mất mạng. Chàng cứ để từ từ, ta sẽ nhớ lại mà, ta sợ uống thuốc lắm rồi.”
Phụng Phi Vũ nhìn nàng qua mặt nạ bạc, ánh mắt ẩn ẩn ý cười nhàn nhạt, âu yếm vuốt khuôn mặt tái xanh vì lạnh của ả.
“Linh Nhi, không được, ta đã cho người kiểm tra thuốc cẩn thận, làm sao mà khiến nàng mất mạng được. Nàng phải chăm chỉ uống thuốc, khi ta về nàng nhất định phải nhớ lại để chúng ta còn thành hôn nữa. Ngoan.”
Triệu Lệ Chi ngẩn ngơ đứng nhìn Phụng Phi Vũ cưỡi ngựa đi mất, nghĩ nghĩ giây lát rồi quyết định tiến cung gặp Triệu Thái hậu. Sau một màn khóc lóc kể lể, cuối cùng Triệu Thái hậu cũng quyết định cùng Triệu Lệ Chi đi gặp Hồ Thủy Linh. Trong buồng giam tranh tối tranh sáng, Hồ Thủy Linh đã bị trói vào cột từ trước, đầu gục xuống một bên, trên người là bộ váy áo bằng vải thô cũ kỹ, mấy ngày chưa thay nên đã bắt đầu có mùi hôi khó chịu. Triệu Lệ Chi cùng Triệu Thái hậu ngồi xuống hai chiếc ghê để sẵn, mặt mày nhăn nhó vì sự dơ bẩn cùng mùi nấm mốc tràn ngập khắp nơi. Triệu Thái hậu chán ghét lấy khăn bịt mũi, ra lệnh cho gã thuộc hạ của mình.
“Đại Toàn, dội nước cho ả tỉnh.”
Một gàu nước lạnh ngay lập tức dội vào, Hồ Thủy Linh hơi giật mình, mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hoang man lo sợ nhìn hai nữ nhân đắc chí đang ngồi cách đó không xa.
“Hồ Thủy Linh, những chuyện giữa ngươi và Phi Vũ, mau mau kể hết ra cho bổn cung, bổn cung sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Triệu Thái hậu lãnh đạm lên tiếng. Hồ Thủy Linh lắc đầu, run rẩy nói.
“Không, ta không bao giờ làm thế. Chết cũng không.”
“Hừ, tiện nhân ngu ngốc. Đánh cho ta.”
Tên Đại Toàn đã đứng sẵn, vừa nghe lệnh thì ngọn roi trong tay hắn vung lên, quật túi bụi lên lưng nàng. Buồng giam vốn yên tĩnh giờ đây vang vang tiếng la hét, rên rỉ vì đau của nàng. Lớp vải sau lưng vì bị đánh mà rách tươm, lộ ra mảng lưng chằng chịt vết roi, máu chảy thấm ướt cả vạt váy bên dưới.
Triệu Thái hậu cùng Triệu Lệ Chi tra tấn, đánh đập nàng đến mấy lượt, ngất đi liền bị dội nước cho tỉnh nhưng chẳng khai thác được gì ngoài mấy câu chửi mắng mà chỉ cần nghe thì bao nhiêu lửa giận trong người lại càng sôi sục. Mất cả ngày trời vẫn chẳng được gì, cuối cùng Triệu Thái hậu cùng Triệu Lệ Chi tức giận rời đi, cũng không quên nhìn thân hình bị đánh đến mê man bất tỉnh bị quăng vào một xó kia, vứt lại một câu.
“Đại Toàn, mai lại tiếp tục, cho đến khi ả chịu phun ra mới thôi.”
Buồng giam thoáng chốc lại chìm vào yên tĩnh. Ngọn đèn bão leo loét lay lắt phản chiếu lên khuôn mặt có chút mệt mỏi vì mất nhiều máu của Hồ Thủy Linh. Chưa đầy một khắc, Nhạc Vô Thường cùng Hải Nguyệt đã xuất hiện. Hải Nguyệt thấy thảm trạng của Hồ Thủy Linh thì vừa hận vừa xót, tay bôi thuốc cũng vì chút giận mà mạnh tay.
“Tỷ tỷ à, tuy cảm giác của ngươi kém nhưng mà mất máu cũng chết đó. Tội tình gì mà để các ả hành hạ mình như thế.”
“Ta tuy cảm giác kém nhưng cũng biết ngươi đang mạnh tay đấy, Hải Nguyệt.”
Hồ Thủy Linh nằm úp sấp trên giường rơm, hai mắt nhắm chặt hơi xao động, dù cơn đau chỉ hơi nhoi nhói nhưng quả thực cũng vô cùng khó chịu. Cũng may ngày xưa nàng từng quen bị tra tấn rồi, có khi còn kinh khủng hơn thế này, chỉ là lúc đó không có cảm giác gì hết nên vượt qua cũng dễ dàng hơn lúc này.
Nhạc Vô Thường đang đứng quay lưng canh trước buồng giam chợt hô lên khe khẽ.
“Hải Nguyệt, mau đi, có người đến.”
Lời hắn vừa dứt thì từ xa đã vang lên tiếng bước chân khe khẽ đang bước xuống bậc thang. Hải Nguyệt nhanh như chớp chạy ra, Nhạc Vô Thường liền ôm lấy nàng, biến mất vào bóng tối.
Hồ Thủy Linh vẫn nằm dài trên giường rơm, cơ thể có chút mệt mỏi nên cũng lười mở mắt xem ai đến. Dù sao kẻ đến địa phương này cũng chẳng phải người tốt. Tiếng bước chân rất khẽ, rõ ràng người đến là một cao thủ, chắc chắn không phải là gã Đại Toàn thô tục kia. Hồ Thủy Linh có chút ngạc nhiên, hơi hé mắt ra nhìn. Trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn bão, bóng dáng cao lớn mặc trường bào gấm đen dần hiện ra rõ ràng. Hồ Thủy Linh trong cơn mơ hồ cũng bị người đó dọa cho tỉnh hẳn.
“Linh Nhi.”
Phụng Phi Vũ khe khẽ gọi, lòng đau như cắt nhìn thân hình quen thuộc đang nằm úp sấp trên lớp rơm bẩn. Hắn phóng nhanh đến, phá khóa cửa buồng giam rồi chạy đến bên nàng. Hồ Thủy Linh ngạc nhiên nhìn hắn, lắp bắp nói.
“Chàng… làm sao chàng biết mà đến đây được?”
“Linh Nhi, ta làm sao lại không biết được. Dù có giống nàng như đúc thì người đó mãi mãi không phải làm nàng.”
Hắn vừa nói vừa đỡ nàng ngồi dậy. Hải Nguyệt đã bôi thuốc thay đồ cho nàng nên hắn không thấy mấy vết thương trên lưng nàng, cứ thế ôm chặt nàng vào lòng, đầu vùi vào hõm vai nàng ngửi mùi thơm quen thuộc thoang thoảng trên người nàng. Hồ Thủy Linh bị động vào vết thương, tuy chỉ hơi nhói nhưng cũng không nén nổi một tiếng hít lạnh. Phụng Phi Vũ tinh ý liền nhận ra khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng, lo lắng buông nàng ra nhìn một lượt rồi còn sờ mó khắp nơi.
“Nàng không sao chứ? Có bị chúng hành hạ gì không? Ta xin lỗi, ta đến quá muộn.”
“Không sao, ta không sao. Vũ, ta thật vui vì chàng đã đến đây.”
Nàng vùi đầu vào ngực hắn, lòng thấy bình an cùng hạnh phúc. Phụng Phi Vũ vẫn lo lắng bất an, rờ rẫm một hồi, cuối cùng cũng phát hiện lưng áo nàng lấm tấm vết máu, khuôn mặt hắn khẽ biến, không chút chần chừ vén áo nàng lên xem xét. Tấm lưng mịn màng giờ chằng chịt vết roi, dù đã được bôi thuốc nhưng vì bị hắn ôm mà vài nơi lại bắt đầu rỉ máu. Phụng Phi Vũ càng nhìn thì hỏa khí càng bốc cao, tay xiết chặt thành nắm đấm run lên nhè nhẹ. Hồ Thủy Linh vội ôm lấy hắn, vỗ vỗ lên lưng hắn trấn an.
“Không sao, ta không sao, chàng biết ta cảm nhận yếu mà, không đau chút nào cả.”
“Ta xin lỗi, nàng đã vì ta mà chịu quá nhiều ủy khuất.”
Phụng Phi Vũ cởi áo choàng của hắn xuống, thận trọng bọc người nàng lại rồi thật cẩn thận ôm nàng vào lòng, định đưa nàng ra thì đã bị nàng dùng tay chặn lại.
“Chàng đưa ta đi đâu?”
“Ta đưa nàng rời khỏi đây.”
“Thái hậu vẫn cho rằng kế hoạch của bà ta trót lọt. Chúng ta cũng không nên làm bà buồn lòng.”
“Nàng muốn ở lại chịu sự hành hạ của bà ta sao? Ta không cho phép.”
Hồ Thủy Linh cười khẽ một tiếng, đưa tay điểm nhẹ lên môi hắn, rồi xót xa vuốt vuốt mắt hắn.
“Ta dĩ nhiên phải về cùng chàng. Chàng xem, ta mới biến mất vài ngày mà mắt chàng đã thâm thành thế này rồi, ta sao có thể ở lại đây. Nhưng ít nhất cũng không nên đánh rắn động cỏ. Nhạc quân sư.”
Từ trong bóng tối, Nhạc Vô Thường rất nhanh liền xuất hiện. Phụng Phi Vũ từ lúc vào đã phát hiện một luồng khí tức rất nhẹ lẩn khuất đâu đây nhưng không xác định được chính xác. Lúc này Nhạc Vô Thường đã hiện thân, hắn mới thấy nhẹ nhõm một chút, cười khẽ.
“Nhạc quân sư, không ngờ ngươi lại giỏi ẩn thân đến thế.”
“Vương gia quá khen. Chỉ là chút tài mọn.”
“Nhạc quân sư, dùng cái đó được rồi đấy.”
Nhạc Vô Thường vừa nghe xong liền quăng cái bọc lớn lúc trước từng vác đến xuống đất. Hắn cầm một đầu, giũ mạnh một cái, bên trong một thân hình mềm nhũn liền lăn ra, khuôn mặt, vóc dáng cùng quần áo giống y chang như Hồ Thủy Linh. Phụng Phi Vũ ngạc nhiên nhìn nàng ta, rồi quay sang nhìn Hồ Thủy Linh như muốn hỏi, nàng liền cười cười.
“Vũ, vị này chính là Phi Tuyết.”
“Phi Tuyết? Hình như ta có từng nghe qua.” Phụng Phi Vũ mơ hồ nói.
“Dĩ nhiên chàng đã từng nghe qua. Chính là ả tiện nhân do hoàng huynh nhà chàng cử đến, suýt nữa đã khiến chàng mất mạng đó.”
“Ra là ả ta. Nhưng vì sao ả lại giống nàng như thế?”
“Cái này dĩ nhiên là nhờ Hải Nguyệt rồi. Hai tháng trước Triệu Lệ Chi đến tìm nàng nhờ nàng biến ả thành giống ta, ta liền mơ hồ đoán được kế hoạch của bọn chúng nên lệnh cho Hải Nguyệt đem Phi Tuyết biến thành ta, phòng trường hợp cần dùng.”
“Triệu Lệ Chi, nàng nói nữ nhân đang giả là nàng chính là Triệu Lệ Chi.”
Giọng Phụng Phi Vũ chợt biến lạnh, hắn nghiến răng nhớ đến nữ nhân lòng dạ rắn rết kia. Thật không ngờ Triệu Lệ Chi lúc trước một mực muốn tránh xa hắn, nay lại muốn dính vào hắn, thật là một ả đàn bà vô sỉ.
“Vũ, chúng ta đi thôi, nơi này không nên ở lâu.”
Phụng Phi Vũ ừ khẽ một tiếng, nhanh chóng ôm lấy nàng rời đi. Nhạc Vô Thường đã được lệnh từ trước, dùng roi tạo những vết thương trên lưng ả Tuyết phi, sau đó dùng chút thủ thuật khiến người khác nghĩ ả cắn lưỡi tự sát nhưng không chết, chỉ là Phi Tuyết từ giờ không thể mở miệng nói được nữa.
------------------------------------------
Phụng Phi Vũ một đường ôm Hồ Thủy Linh về một biệt viện của Vân Thuận Đế ở phía Bắc kinh thành. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ăn một bữa no nê, nàng thỏa mãn nằm sấp trên giường, nhắm mắt cảm nhận bàn tay Phụng Phi Vũ đang cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho nàng.
“Vũ, làm sao chàng phát hiện ả không phải là ta? Làm sao chàng tìm đến được chỗ ta?”
Phụng Phi Vũ bôi xong thuốc liền nằm xuống cạnh nàng, vuốt ve khuôn mặt đang bình yên nằm cạnh mình rồi ôn nhu hôn lên trán nàng.
“Linh Nhi, trên người nàng có một mùi hương rất lạ mà chỉ mình ta cảm nhận được. Hải Nguyệt cho là do ta trúng Bách Độc nên mới ngửi thấy. Vì vậy khi vừa bước vào Phương Tĩnh Cung, nhìn thấy nữ nhân kia ta liền biết. Nhưng sợ nếu ta phản ứng sẽ gây nguy hiểm cho nàng nên mới đem nàng kia về. Nàng ta vờ mất trí nhớ, ta liền tương kế tựu kế để nàng ta phải đến gặp Triệu Thái hậu càng sớm càng tốt. Quần áo của nàng ta đều đã bị ta bôi một loại thuốc, ta cứ thế lần theo liền tìm thấy nàng.”
Trong lúc hắn thầm thì thuật lại mọi chuyện, Hồ Thủy Linh ngước mắt lên ngắm nhìn hắn. Nhìn khuôn mặt hắn hơi gầy, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ khiến nàng đau xót trong lòng. Nàng đưa tay vuốt vuốt mắt hắn, giọng xót xa.
“Sao chàng lại gầy đi như thế? Ta xin lỗi đã không nói cho chàng biết về chuyện của Triệu Lệ Chi, ta chỉ định biến mất một hai ngày rồi sẽ quay về, không ngờ ả ta lại diễn trò mất trí, ta liền ở lại cùng diễn với nàng ta đôi chút. Chàng không đến ta cũng sẽ trở về tìm chàng. Vũ, ta rất nhớ chàng.”
Nàng vừa nói vừa hôn lên đôi mắt thâm quầng thiếu ngủ của hắn, sau đó hôn dần xuống rồi dừng lại trên môi. Chỉ mới cách xa ba, bốn ngày mà cả hai đã ngỡ là thiên thu. Phụng Phi Vũ thẩn trọng ôm lấy Hồ Thủy Linh, dồn toàn bộ nhớ thương mà cuồng nhiệt đáp trả lại nụ hôn say đắm của nàng, môi lưỡi day dưa, triền miên quấn quýt. Lửa nóng cũng vì thế là lan tỏa, tuy nhiên Phụng Phi Vũ vẫn còn chút lý trí, nhớ ra thương thế của nàng liền hơi đẩy nàng ra, nhẹ nhàng đặt nàng nằm lại chỗ cũ.
“Linh Nhi, nghỉ ngơi đi, nàng còn đang bị thương.”
Hồ Thủy Linh cười khẽ một tiếng, dụi đầu vào ngực hắn, hạnh phúc nhắm mắt. Từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống một âm thanh có chút phụng phịu làm nũng.
“Linh Nhi, không có nàng ta không ngủ được, ta thực nhớ nàng.”
Hồ Thủy Linh không đáp, chỉ ôm xiết lấy hắn, hai thân thể dán chặt vào nhau cứ thế ngủ một giấc thật yên bình.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Lệ Chi lại viện cớ vào cung diện kiến Triệu T
Triệu Lệ Chi giả bản thân bị đầu độc mất trí nhớ, những tưởng thân cận được với Phụng Phi Vũ, không ngờ hắn lại bận rộn công vụ, suốt ngày ở trong cung, vài ngày sau sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó. Hắn trước khi đi còn cho công bố khắp nơi bệnh tình vị hôn thê của mình, bất cứ ai chữa được bệnh cho nàng đều sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh. Chỉ mới hai, ba ngày mà số người tự xưng danh y đến Định Vương phủ đã nhiều đến không đếm xuể, Lý tổng quản được sự phân phó của Phụng Phi Vũ, cứ thấy ai đưa thuốc gì cũng lấy rồi trọng thưởng hậu hĩnh.
Triệu Lệ Chi một ngày ăn ba bữa nhưng uống thuốc đến mấy cử, mở mắt uống thuốc, ngồi cũng uống thuốc mà nhắm mắt cũng phải uống thuốc. Mới ba ngày mà nàng đã xanh xao tái nhợt, nghe mùi thuốc thì liền sợ đến mất mật. Chưa kể lúc trước theo dõi Hồ Thủy Linh, biết được nàng thường không mặc áo khoác dù trời rất lạnh nên Triệu Lệ Chi cũng không thể mặc. Vì thế mà ả đa phần chui rúc trong phòng tránh rét, chỉ họa hoằn lắm mới chạy ra ngoài, sau đó lại ôm một mặt xanh mướt rét run mà chạy về. Càng nghĩ lại càng không thể hiểu được vì sao nữ nhân kia có thể ăn mặc mỏng manh mà đi lại bên ngoài như không như thế.
Cuối cùng, chịu đựng không nổi, vào ngày Phụng Phi Vũ chuẩn bị ra ngoài, nàng liền đến gặp hắn, mắt hoen lệ nóng, năn nỉ.
“Vũ, ta uống nhiều loại thuốc như vậy, sợ là trí nhớ chưa lấy lại được thì đã mất mạng. Chàng cứ để từ từ, ta sẽ nhớ lại mà, ta sợ uống thuốc lắm rồi.”
Phụng Phi Vũ nhìn nàng qua mặt nạ bạc, ánh mắt ẩn ẩn ý cười nhàn nhạt, âu yếm vuốt khuôn mặt tái xanh vì lạnh của ả.
“Linh Nhi, không được, ta đã cho người kiểm tra thuốc cẩn thận, làm sao mà khiến nàng mất mạng được. Nàng phải chăm chỉ uống thuốc, khi ta về nàng nhất định phải nhớ lại để chúng ta còn thành hôn nữa. Ngoan.”
Triệu Lệ Chi ngẩn ngơ đứng nhìn Phụng Phi Vũ cưỡi ngựa đi mất, nghĩ nghĩ giây lát rồi quyết định tiến cung gặp Triệu Thái hậu. Sau một màn khóc lóc kể lể, cuối cùng Triệu Thái hậu cũng quyết định cùng Triệu Lệ Chi đi gặp Hồ Thủy Linh. Trong buồng giam tranh tối tranh sáng, Hồ Thủy Linh đã bị trói vào cột từ trước, đầu gục xuống một bên, trên người là bộ váy áo bằng vải thô cũ kỹ, mấy ngày chưa thay nên đã bắt đầu có mùi hôi khó chịu. Triệu Lệ Chi cùng Triệu Thái hậu ngồi xuống hai chiếc ghê để sẵn, mặt mày nhăn nhó vì sự dơ bẩn cùng mùi nấm mốc tràn ngập khắp nơi. Triệu Thái hậu chán ghét lấy khăn bịt mũi, ra lệnh cho gã thuộc hạ của mình.
“Đại Toàn, dội nước cho ả tỉnh.”
Một gàu nước lạnh ngay lập tức dội vào, Hồ Thủy Linh hơi giật mình, mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hoang man lo sợ nhìn hai nữ nhân đắc chí đang ngồi cách đó không xa.
“Hồ Thủy Linh, những chuyện giữa ngươi và Phi Vũ, mau mau kể hết ra cho bổn cung, bổn cung sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Triệu Thái hậu lãnh đạm lên tiếng. Hồ Thủy Linh lắc đầu, run rẩy nói.
“Không, ta không bao giờ làm thế. Chết cũng không.”
“Hừ, tiện nhân ngu ngốc. Đánh cho ta.”
Tên Đại Toàn đã đứng sẵn, vừa nghe lệnh thì ngọn roi trong tay hắn vung lên, quật túi bụi lên lưng nàng. Buồng giam vốn yên tĩnh giờ đây vang vang tiếng la hét, rên rỉ vì đau của nàng. Lớp vải sau lưng vì bị đánh mà rách tươm, lộ ra mảng lưng chằng chịt vết roi, máu chảy thấm ướt cả vạt váy bên dưới.
Triệu Thái hậu cùng Triệu Lệ Chi tra tấn, đánh đập nàng đến mấy lượt, ngất đi liền bị dội nước cho tỉnh nhưng chẳng khai thác được gì ngoài mấy câu chửi mắng mà chỉ cần nghe thì bao nhiêu lửa giận trong người lại càng sôi sục. Mất cả ngày trời vẫn chẳng được gì, cuối cùng Triệu Thái hậu cùng Triệu Lệ Chi tức giận rời đi, cũng không quên nhìn thân hình bị đánh đến mê man bất tỉnh bị quăng vào một xó kia, vứt lại một câu.
“Đại Toàn, mai lại tiếp tục, cho đến khi ả chịu phun ra mới thôi.”
Buồng giam thoáng chốc lại chìm vào yên tĩnh. Ngọn đèn bão leo loét lay lắt phản chiếu lên khuôn mặt có chút mệt mỏi vì mất nhiều máu của Hồ Thủy Linh. Chưa đầy một khắc, Nhạc Vô Thường cùng Hải Nguyệt đã xuất hiện. Hải Nguyệt thấy thảm trạng của Hồ Thủy Linh thì vừa hận vừa xót, tay bôi thuốc cũng vì chút giận mà mạnh tay.
“Tỷ tỷ à, tuy cảm giác của ngươi kém nhưng mà mất máu cũng chết đó. Tội tình gì mà để các ả hành hạ mình như thế.”
“Ta tuy cảm giác kém nhưng cũng biết ngươi đang mạnh tay đấy, Hải Nguyệt.”
Hồ Thủy Linh nằm úp sấp trên giường rơm, hai mắt nhắm chặt hơi xao động, dù cơn đau chỉ hơi nhoi nhói nhưng quả thực cũng vô cùng khó chịu. Cũng may ngày xưa nàng từng quen bị tra tấn rồi, có khi còn kinh khủng hơn thế này, chỉ là lúc đó không có cảm giác gì hết nên vượt qua cũng dễ dàng hơn lúc này.
Nhạc Vô Thường đang đứng quay lưng canh trước buồng giam chợt hô lên khe khẽ.
“Hải Nguyệt, mau đi, có người đến.”
Lời hắn vừa dứt thì từ xa đã vang lên tiếng bước chân khe khẽ đang bước xuống bậc thang. Hải Nguyệt nhanh như chớp chạy ra, Nhạc Vô Thường liền ôm lấy nàng, biến mất vào bóng tối.
Hồ Thủy Linh vẫn nằm dài trên giường rơm, cơ thể có chút mệt mỏi nên cũng lười mở mắt xem ai đến. Dù sao kẻ đến địa phương này cũng chẳng phải người tốt. Tiếng bước chân rất khẽ, rõ ràng người đến là một cao thủ, chắc chắn không phải là gã Đại Toàn thô tục kia. Hồ Thủy Linh có chút ngạc nhiên, hơi hé mắt ra nhìn. Trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn bão, bóng dáng cao lớn mặc trường bào gấm đen dần hiện ra rõ ràng. Hồ Thủy Linh trong cơn mơ hồ cũng bị người đó dọa cho tỉnh hẳn.
“Linh Nhi.”
Phụng Phi Vũ khe khẽ gọi, lòng đau như cắt nhìn thân hình quen thuộc đang nằm úp sấp trên lớp rơm bẩn. Hắn phóng nhanh đến, phá khóa cửa buồng giam rồi chạy đến bên nàng. Hồ Thủy Linh ngạc nhiên nhìn hắn, lắp bắp nói.
“Chàng… làm sao chàng biết mà đến đây được?”
“Linh Nhi, ta làm sao lại không biết được. Dù có giống nàng như đúc thì người đó mãi mãi không phải làm nàng.”
Hắn vừa nói vừa đỡ nàng ngồi dậy. Hải Nguyệt đã bôi thuốc thay đồ cho nàng nên hắn không thấy mấy vết thương trên lưng nàng, cứ thế ôm chặt nàng vào lòng, đầu vùi vào hõm vai nàng ngửi mùi thơm quen thuộc thoang thoảng trên người nàng. Hồ Thủy Linh bị động vào vết thương, tuy chỉ hơi nhói nhưng cũng không nén nổi một tiếng hít lạnh. Phụng Phi Vũ tinh ý liền nhận ra khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng, lo lắng buông nàng ra nhìn một lượt rồi còn sờ mó khắp nơi.
“Nàng không sao chứ? Có bị chúng hành hạ gì không? Ta xin lỗi, ta đến quá muộn.”
“Không sao, ta không sao. Vũ, ta thật vui vì chàng đã đến đây.”
Nàng vùi đầu vào ngực hắn, lòng thấy bình an cùng hạnh phúc. Phụng Phi Vũ vẫn lo lắng bất an, rờ rẫm một hồi, cuối cùng cũng phát hiện lưng áo nàng lấm tấm vết máu, khuôn mặt hắn khẽ biến, không chút chần chừ vén áo nàng lên xem xét. Tấm lưng mịn màng giờ chằng chịt vết roi, dù đã được bôi thuốc nhưng vì bị hắn ôm mà vài nơi lại bắt đầu rỉ máu. Phụng Phi Vũ càng nhìn thì hỏa khí càng bốc cao, tay xiết chặt thành nắm đấm run lên nhè nhẹ. Hồ Thủy Linh vội ôm lấy hắn, vỗ vỗ lên lưng hắn trấn an.
“Không sao, ta không sao, chàng biết ta cảm nhận yếu mà, không đau chút nào cả.”
“Ta xin lỗi, nàng đã vì ta mà chịu quá nhiều ủy khuất.”
Phụng Phi Vũ cởi áo choàng của hắn xuống, thận trọng bọc người nàng lại rồi thật cẩn thận ôm nàng vào lòng, định đưa nàng ra thì đã bị nàng dùng tay chặn lại.
“Chàng đưa ta đi đâu?”
“Ta đưa nàng rời khỏi đây.”
“Thái hậu vẫn cho rằng kế hoạch của bà ta trót lọt. Chúng ta cũng không nên làm bà buồn lòng.”
“Nàng muốn ở lại chịu sự hành hạ của bà ta sao? Ta không cho phép.”
Hồ Thủy Linh cười khẽ một tiếng, đưa tay điểm nhẹ lên môi hắn, rồi xót xa vuốt vuốt mắt hắn.
“Ta dĩ nhiên phải về cùng chàng. Chàng xem, ta mới biến mất vài ngày mà mắt chàng đã thâm thành thế này rồi, ta sao có thể ở lại đây. Nhưng ít nhất cũng không nên đánh rắn động cỏ. Nhạc quân sư.”
Từ trong bóng tối, Nhạc Vô Thường rất nhanh liền xuất hiện. Phụng Phi Vũ từ lúc vào đã phát hiện một luồng khí tức rất nhẹ lẩn khuất đâu đây nhưng không xác định được chính xác. Lúc này Nhạc Vô Thường đã hiện thân, hắn mới thấy nhẹ nhõm một chút, cười khẽ.
“Nhạc quân sư, không ngờ ngươi lại giỏi ẩn thân đến thế.”
“Vương gia quá khen. Chỉ là chút tài mọn.”
“Nhạc quân sư, dùng cái đó được rồi đấy.”
Nhạc Vô Thường vừa nghe xong liền quăng cái bọc lớn lúc trước từng vác đến xuống đất. Hắn cầm một đầu, giũ mạnh một cái, bên trong một thân hình mềm nhũn liền lăn ra, khuôn mặt, vóc dáng cùng quần áo giống y chang như Hồ Thủy Linh. Phụng Phi Vũ ngạc nhiên nhìn nàng ta, rồi quay sang nhìn Hồ Thủy Linh như muốn hỏi, nàng liền cười cười.
“Vũ, vị này chính là Phi Tuyết.”
“Phi Tuyết? Hình như ta có từng nghe qua.” Phụng Phi Vũ mơ hồ nói.
“Dĩ nhiên chàng đã từng nghe qua. Chính là ả tiện nhân do hoàng huynh nhà chàng cử đến, suýt nữa đã khiến chàng mất mạng đó.”
“Ra là ả ta. Nhưng vì sao ả lại giống nàng như thế?”
“Cái này dĩ nhiên là nhờ Hải Nguyệt rồi. Hai tháng trước Triệu Lệ Chi đến tìm nàng nhờ nàng biến ả thành giống ta, ta liền mơ hồ đoán được kế hoạch của bọn chúng nên lệnh cho Hải Nguyệt đem Phi Tuyết biến thành ta, phòng trường hợp cần dùng.”
“Triệu Lệ Chi, nàng nói nữ nhân đang giả là nàng chính là Triệu Lệ Chi.”
Giọng Phụng Phi Vũ chợt biến lạnh, hắn nghiến răng nhớ đến nữ nhân lòng dạ rắn rết kia. Thật không ngờ Triệu Lệ Chi lúc trước một mực muốn tránh xa hắn, nay lại muốn dính vào hắn, thật là một ả đàn bà vô sỉ.
“Vũ, chúng ta đi thôi, nơi này không nên ở lâu.”
Phụng Phi Vũ ừ khẽ một tiếng, nhanh chóng ôm lấy nàng rời đi. Nhạc Vô Thường đã được lệnh từ trước, dùng roi tạo những vết thương trên lưng ả Tuyết phi, sau đó dùng chút thủ thuật khiến người khác nghĩ ả cắn lưỡi tự sát nhưng không chết, chỉ là Phi Tuyết từ giờ không thể mở miệng nói được nữa.
------------------------------------------
Phụng Phi Vũ một đường ôm Hồ Thủy Linh về một biệt viện của Vân Thuận Đế ở phía Bắc kinh thành. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ăn một bữa no nê, nàng thỏa mãn nằm sấp trên giường, nhắm mắt cảm nhận bàn tay Phụng Phi Vũ đang cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho nàng.
“Vũ, làm sao chàng phát hiện ả không phải là ta? Làm sao chàng tìm đến được chỗ ta?”
Phụng Phi Vũ bôi xong thuốc liền nằm xuống cạnh nàng, vuốt ve khuôn mặt đang bình yên nằm cạnh mình rồi ôn nhu hôn lên trán nàng.
“Linh Nhi, trên người nàng có một mùi hương rất lạ mà chỉ mình ta cảm nhận được. Hải Nguyệt cho là do ta trúng Bách Độc nên mới ngửi thấy. Vì vậy khi vừa bước vào Phương Tĩnh Cung, nhìn thấy nữ nhân kia ta liền biết. Nhưng sợ nếu ta phản ứng sẽ gây nguy hiểm cho nàng nên mới đem nàng kia về. Nàng ta vờ mất trí nhớ, ta liền tương kế tựu kế để nàng ta phải đến gặp Triệu Thái hậu càng sớm càng tốt. Quần áo của nàng ta đều đã bị ta bôi một loại thuốc, ta cứ thế lần theo liền tìm thấy nàng.”
Trong lúc hắn thầm thì thuật lại mọi chuyện, Hồ Thủy Linh ngước mắt lên ngắm nhìn hắn. Nhìn khuôn mặt hắn hơi gầy, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ khiến nàng đau xót trong lòng. Nàng đưa tay vuốt vuốt mắt hắn, giọng xót xa.
“Sao chàng lại gầy đi như thế? Ta xin lỗi đã không nói cho chàng biết về chuyện của Triệu Lệ Chi, ta chỉ định biến mất một hai ngày rồi sẽ quay về, không ngờ ả ta lại diễn trò mất trí, ta liền ở lại cùng diễn với nàng ta đôi chút. Chàng không đến ta cũng sẽ trở về tìm chàng. Vũ, ta rất nhớ chàng.”
Nàng vừa nói vừa hôn lên đôi mắt thâm quầng thiếu ngủ của hắn, sau đó hôn dần xuống rồi dừng lại trên môi. Chỉ mới cách xa ba, bốn ngày mà cả hai đã ngỡ là thiên thu. Phụng Phi Vũ thẩn trọng ôm lấy Hồ Thủy Linh, dồn toàn bộ nhớ thương mà cuồng nhiệt đáp trả lại nụ hôn say đắm của nàng, môi lưỡi day dưa, triền miên quấn quýt. Lửa nóng cũng vì thế là lan tỏa, tuy nhiên Phụng Phi Vũ vẫn còn chút lý trí, nhớ ra thương thế của nàng liền hơi đẩy nàng ra, nhẹ nhàng đặt nàng nằm lại chỗ cũ.
“Linh Nhi, nghỉ ngơi đi, nàng còn đang bị thương.”
Hồ Thủy Linh cười khẽ một tiếng, dụi đầu vào ngực hắn, hạnh phúc nhắm mắt. Từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống một âm thanh có chút phụng phịu làm nũng.
“Linh Nhi, không có nàng ta không ngủ được, ta thực nhớ nàng.”
Hồ Thủy Linh không đáp, chỉ ôm xiết lấy hắn, hai thân thể dán chặt vào nhau cứ thế ngủ một giấc thật yên bình.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Lệ Chi lại viện cớ vào cung diện kiến Triệu T
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
485/4066