Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết - Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Lượt xem :
lồng ngực gầy gò trắng nhợt, mắt nhìn chằm chằm ca kỹ đang nhảy múa trước mặt như muốn lột trần từng mảnh áo trên người nàng ra. Còn đâu mỹ nam tử tài hoa tuyệt thế, hào hoa phong nhã đối đáp văn chương, thưởng trà cùng nàng dưới ánh trăng. Còn đâu nam nhân buồn bả nắm tay nàng thề non hẹn biển. Triệu Lệ Chi càng nghĩ lại càng tức, cũng chưa kịp suy nghĩ đã liền nhấc váy rời khỏi phòng.

Những bông tuyết trắng xóa đầu mùa đông đã bắt đầu rơi từ khi nào. Một số người đi đường dừng lại, đưa tay đón những bông tuyết đầu mùa, cùng lúc, một nữ nhân dung mạo tuyệt sắc, xiêm y lộng lẫy nhưng vẻ mặt lại hầm hè đáng sợ, chân đạp mạnh lên nền đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, thẳng hướng Mỹ Nhân lâu mà đi đến.

Triệu Lệ Chi đi rất nhanh, vừa đến cửa Mỹ Nhân lâu cũng mặc kệ những ánh mắt vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn nàng, xăm xăm bước về phía căn phòng có Phương Tử Nam kia. Nàng không chút chần chừ, dùng khí lực mạnh nhất mà kéo tung hai cánh cửa, giận dữ bước vào.

Phương Tử Nam cơ bản đang mãi ngắm mỹ nhân, cũng không để ý xung quanh, mãi đến khi thấy ca kỹ đang múa thốt lên một tiếng hoảng sợ thì hắn mới quay đầu lại nhìn. Ánh mắt mê ly vừa thấy bóng dáng của Triệu Lệ Chi thì ngay lập tức trợn tròn, miệng mồm há hốc nói không thành câu.

Triệu Lệ Chi chính mắt nhìn thấy toàn cảnh, lòng đau như xát muối, lệ nóng lưng tròng, bước đến một bước nhìn nam nhân mà nàng yêu hai tay vẫn đặt trên người kỹ nữ, đau khổ thốt lên.

“Tại sao?”

“Ngươi… không phải… ngươi đã… đã…”

Phương Tử Nam lắp bắp nói, trong lòng vẫn luôn đinh ninh Triệu Lệ Chi đã chết dưới kiếm của Phụng Phi Vũ từ lâu. Triệu Lệ Chi quỳ sụp xuống trước mặt hắn, khóc đến hoa rơi nước chảy.

“Ta đã vì chàng làm những việc tày đình như thế. Tại sao chàng lại đối với ta tàn nhẫn thế này? Chàng có biết ta đợi chàng mòn mỏi thế nào hay không? Vì sao chàng lại không tới? Chàng không biết tâm ta luôn đặt trên người chàng sao, vì sao chàng lại nỡ đối xử với ta như thế? Tử Nam!”

Phương Tử Nam lúc đầu bị dọa không ít, giây lát đã hồi phục lại tinh thần, khép lại cổ áo, phất tay đứng dậy tránh xa nàng ta ra một chút, vẻ mặt chán ghét.

“Vì sao ư? Vì… vì tàn hoa bại liễu như ngươi ta không cần.”

Triệu Lệ Chi bị lời nói của Phương Tử Nam làm cho ngây ngẩn, sau đó lại càng khóc lớn hơn, nàng dùng cả tứ chi mà bò đến níu chặt lấy gấu quần hắn không buông.

“Ta là tàn hoa bại liễu sao? Chàng biết rõ tất cả, ta không yêu tên vương gia khốn kiếp kia, ta không cho hắn đụng vào người ta, tâm ta giao cho chàng, ngay cả sự trong sạch của ta cũng đã giao cho chàng, ta vì chàng không tiếc hy sinh mạng sống tìm cách hãm hại hắn, tại sao chàng một bước phủi sạch mọi thứ, tại sao?”

Triệu Lệ Chi đau lòng mà khóc ròng lên, Phương Tử Nam giơ chân định đá nàng đi thì đã bị một tiếng “Ồ” vang dội từ bên ngoài đánh vào. Hắn giật mình nhìn ra cửa, mới phát hiện Triệu Lệ Chi giận quá mất khôn lúc vào không hề khép cửa lại, không những thế, chẳng biết có ai đã “tốt bụng” tháo luôn mấy cánh cửa còn lại, biến căn phòng thành một sân khấu nhỏ, khách tại Mỹ Nhân lâu đa phần đều là quý tộc hoặc trung lưu, ai chẳng biết Triệu Lệ Chi và Phương Tử Nam là ai, giờ lại được biết một đống bí mật kinh khủng, không khỏi cảm thán mà cùng ồ lên.

“Thì ra trước giờ lời đồn là có thật.”

Đâu đó trong đám khách nhân đang hóng chuyện đứng chen chật khắp các hành lang, một gã nam tử lên tiếng. “Ta nói Định Vương cũng thật là đáng thương, lấy một người vợ vô liêm sỉ, không những thông dâm mà còn muốn hại chết chồng. Triệu gia thật không biết dạy con.”

“Này, ta nghe bảo Định Vương vô cùng sủng ái nàng, thật không ngờ nàng lại lấy oán trả ơn như thế.”

“Ngươi không biết sao, ta nghe bảo Vương gia yêu chiều nàng vô cùng, biết nàng có ý với người khác vẫn một mực sủng ái. Thật là đáng giận thay.”

“Dạo này có lời đồn Vương gia vì chính phi mà bệnh một trận thập tử nhất sinh, ta nghĩ hoàn toàn là có căn cứ, có khi cũng do tiện nhân kia hãm hại nên ngài mới như thế…”

Một đám người được dịp, ngươi một câu, ta một câu, lời nào cũng đều thấy bất bình thay cho Định Vương, đem Triệu Lệ Chi nói không biết thành ra cái gì rồi. Phương Tử Nam thấy biến, giật tay nàng ra, vội vàng chạy trốn không sủi tăm. Triệu Lệ Chi trong lúc nóng giận, tự bôi tro trát trấu vào mặt, vừa nhục nhã vừa ê chề lại vừa đau lòng tình lang, hai chân đứng cũng không vững, cứ thế ngồi bệt trong phòng ôm mặt khóc rống.

“Vương phi, à không, phải gọi là Triệu đại tiểu thư, tiểu thư muốn khóc thì mời ra ngoài hãy khóc, bổn lâu còn việc làm ăn trước mặt nữa.”

Một âm thanh có phần quen thuộc vang lên, Triệu Lệ Chi ngẩng đầu nhìn bạch y nam nhân từng cứu nàng đi đang đứng trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ giễu cợt cùng hả hê. Nàng tái mặt, nhanh chóng hiểu mình đã bị gài bẫy, chỉ tay về phía hắn, run rẩy nói.

“Ngươi… ngươi…”

“Ây da, Triệu đại tiểu thư còn không mau đi, hay là ngài đứng không vững, ta cho người vác ngài ra ngoài vậy.”

Nhạc Vô Thường tựa tiếu phi tiếu, vỗ tay một cái, hai nha hoàn lực lượng đã xuất hiện áp sát bên cạnh Triệu Lệ Chi. Sắc mặt tuyệt mỹ càng thêm đỏ bừng vì giận dữ, nghiến răng quát khẽ.

“Ta là Định Vương phi, ngươi dám làm gì ta.”

“Ai, Triệu đại tiểu thư bỏ theo tình lang lâu ngày hình như không biết chuyện gì rồi, ta có một người thân làm quan tứ phẩm trong triều, hắn nói sáng nay Định Vương đã dâng hưu thư, hoàng thượng cũng đã chuẩn tấu rồi. Chắc ngày mai Triệu gia sẽ nhận được hưu thư thôi. Triệu đại tiểu thư không cần gấp gáp. Mời.”

Hai nha hoàn không nói một tiếng, kèm chặt hai bên Triệu Lệ Chi lôi ra cửa sau, mặc cho nàng gào khóc, chửi rủa. Đám đông vẫn nán lại xem kịch hay, lời bàn tán lại càng thêm xôn xao, xôn xao…
Ở một căn phòng thượng hạng có tầm nhìn bao quát hết bên dưới, Hồ Thủy Linh khoanh tay trầm tư đứng nhìn mọi chuyện, thấy cảnh Triệu Lệ Chi thân bại danh liệt thì hơi nhếch mép cười đầy hả hê. Nàng đánh mắt qua nam nhân nãy giờ vẫn đứng xem kịch vui bên cạnh, hạ giọng hỏi.

“Hoàng thượng, ngài đã vừa lòng chưa?”

Vân Thuận Đế nhìn một màn ném đá giấu tay kia của Hồ Thủy Linh thì tâm thoáng run rẩy. Nữ nhân bề ngoài hiền lành ngây thơ kia ngàn vạn lần không được đắc tội. Hải Nguyệt lúc này đã dịch dung thì vỗ tay tán thưởng không ngớp.

“Hay, Thủy Linh tỷ tỷ, một mũi tên trúng hai con chim, để xem đôi gian phu dâm phụ kia còn tự mãn đến khi nào.”

Hồ Thủy Linh mỉm cười nhìn Hải Nguyệt, rồi lại nhìn Vân Thuận Đế, chậm rãi đưa lên ba ngón tay.

“Là ba con chim. Hoàng Thượng, cũng may tứ hôn không phải là ý của ngài, không thì ngài lại bại dưới tay ta nữa rồi.”

Vân Thuận Đế thoáng chốc lại nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhân kia cứ mỗi lần gặp mặt lại lôi chuyện hắn không bắt được nàng ra tiêu khiển. Hồ Thủy Linh hả dạ cười lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn nam nhân âm trầm nãy giờ vẫn đứng sau lưng nàng không nói một lời, mắt nhìn mông lung về hướng Triệu Lệ Chi bị lôi đi. Nàng xiết nhẹ bàn tay lạnh băng đang đặt bên hông mình, thấp giọng nói.

“Chàng giận?”

Phụng Phi Vũ lúc này mới cúi xuống nhìn nàng, sắc mặt vẫn ngưng trọng vô cảm, quả thực khó đoán được hắn đang nghĩ gì. Vân Thuận Đế thấy tình hình trước mắt, rất biết điều lôi hoàng muội ra ngoài ngắm tuyết đầu mùa. Hồ Thủy Linh bình thản nhìn đáp lại hắn, toàn bộ chuyện hôm nay là do nàng bày ra, từ lúc kể cho hắn nghe, hắn đã một mực im lặng, không đồng ý cũng không chối bỏ. Nàng liền xem như là chấp thuận, chậm rãi tung tin đồn khắp nơi, chậm rãi đưa Triệu Lệ Chi vào bẫy. Lúc này, nàng mới chờ đợi một lời từ phía hắn, chỉ một lời sẽ quyết định rất nhiều chuyện giữa nàng và hắn.

Phụng Phi Vũ vẫn im lặng đứng nhìn nàng, nhãn tình lại càng thâm sâu khó dò, Hồ Thủy Linh thở dài một tiếng, nhích người định lách khỏi vòng tay của hắn thì liền bị hắn giữ lại, ôm lấy thật chặt. Hắn vùi mặt vào hõm vai quen thuộc của nàng, từ tốn nói.

“Cảm ơn nàng, Linh Nhi. Cảm ơn nàng đã trả thù ả vì ta.”

Tâm can đang buộc chặt của nàng cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Nam nhân khi yêu một ai đó, họ thường khá mù mờ không xác định được. Phụng Phi Vũ tuy từng nói không yêu Triệu Lệ Chi, nàng không phải không tin hắn, chỉ e ở lâu sinh tình, đến hắn còn không nhận ra. Cho nên một màn hạ nhục kia là nàng cố ý, mục đích sâu xa nhất vẫn là xem phản ứng của nam nhân này, xem hắn có vì thấy nàng kia bị tổn thương mà đau lòng hay không. Thật may, kết quả cuối cùng vẫn là viên mãn.

Hồ Thủy Linh luồn tay vào tóc hắn, vuốt ve khe khẽ, mỉm cười mãn nguyện.

“Vũ, những ai đã nợ chàng, ta sẽ bắt họ trả cả gốc lẫn lãi. Bất kể ai cũng không được làm tổn thương nam nhân của ta, dù có là Thái hậu cũng không được.”

Phụng Phi Vũ hơi ngẩng đầu, sóng mắt lưu chuyển tràn ngập ôn nhu, mỉm cười cùng nàng.

“Nam nhân của nàng? Đúng, Phụng Phi Vũ ta là nam nhân của nàng, chỉ sủng một mình nàng, yêu một mình nàng, Linh Nhi.”

Hắn thầm thì khe khẽ, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng hồng đang hé mở chờ đợi của nàng, hai tay ôm lấy nàng thật chặt như muốn hòa tan cả cơ thể nàng vào người hắn, hai bờ môi say sưa triền miên quên cả trời đất. Hắn thấy lòng lâng lâng vui sướng, cuối cùng hắn cũng đã nắm giữ được thứ gọi là hạnh phúc.

--------------------------------------

Triệu Lệ Chi thân bại danh liệt lê tấm thân tàn về Triệu phủ, có câu tiếng lành đồn xa, tiếng xấu đồn còn xa hơn, chuyện vừa xảy ra chưa đầy một khắc mà hầu như đã truyền đi khắp kinh thành. Triệu Lệ Chi đi trên đường chỉ có thể lầm lũi cúi đầu, mặc kệ những cái nhìn soi mói cùng chỉ trích từ bốn phía bắn đến. Cổng Triệu phủ đã đóng từ lâu, nàng đứng co ro trong cái lạnh buổi đêm, chờ mãi một lúc sau mới thấy vị tổng quản già nua ra mở cửa. Triệu Lệ Chi cố nặn một nụ cười méo mó, khàn giọng nói.

“Nguyễn tổng quản.”

“Đại tiểu thư, ngài… vì sao lại về đây?”

Cánh cổng gỗ nặng nề ngập ngừng mở ra, bên trong Triệu phủ yên ắng đến kỳ lạ, khác hẳn vẻ nhộn nhịp mọi khi. Triệu Lệ Chi nhướng mắt nhìn quanh rồi hỏi.

“Phụ thân ta đâu? Nương đâu?”

“Đại tiểu thư, ngài không biết gì ư?”

“Biết gì? Có chuyện gì? Đã có chuyện gì xảy ra rồi?”

“Đại tiểu thư, nhị thiếu gia bị đầu độc, lão gia mời cả thái y trong thái y viện cũng không ai chữa được. Hiện giờ, lão gia cùng phu nhân đều đang ở bên cạnh thiếu gia.”

Một tiếng sét đánh xuống đầu Triệu Lệ Chi, hai chân nàng mềm nhũn quỵ xuống lớp đá lót ngoài sân, đau nhói, nàng run run níu tay vị tổng quản hỏi.

“Nguyễn tổng quản, đệ đệ của ta… là bị độc gì?”

“Đại tiểu thư, lão nô cũng không biết, có điều nghe phong phanh hình như là Bách Độc gì đấy.”

Triệu Lệ Chi vừa nghe xong, oán thán hô lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.


Hồ Thủy Linh chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn lãng đang im lặng ngủ bên cạnh mình hồi lâu, tựa như muốn đem toàn bộ hình ảnh của hắn khắc vào tâm khảm của nàng. Nàng thường ngủ rất ít, buổi sáng vẫn theo thói quen cũ, gà còn chưa gáy thì nàng đã thức dậy khởi động thân thể, vận động đôi chút cho khỏe khoắn. Nhưng từ sau khi về kinh thành, buổi sáng của nàng lại là nằm dài trên giường, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn thật lâu thật lâu, đến khi hắn dần tỉnh giấc, nàng sẽ mỉm cười hôn nhẹ lên môi hắn, âu yếm gọi.

“Chàng đã dậy rồi, Vũ.”

Sáng nay cũng vậy, chỉ là ngắm mãi cũng thấy nhàm chán, nàng liền đưa tay vuốt ve những đường nét rắc rỏi trên khuôn mặt phong trần đầy nam tính của hắn. Nàng vuốt thật khẽ thật nhẹ sợ làm hắn thức giấc. Đôi mày kiếm thường nhíu lại mỗi khi suy nghĩ, đôi mắt phượng lãnh ngạo có thừa lúc này đang nhắm chặt khiến nàng nhìn rõ được rèm mi dài cong cong của hắn. Ngón tay nàng vừa chạm, đôi mắt hắn liền hơi cử động, nàng liền ngay lập tức đình chỉ động tác, nín thở chờ đợi, lại thấy hắn vẫn thở đều đều say ngủ, nàng liền cười khe khẽ, tinh nghịch di di ngón tay từ mi tâm kéo dài xuống mũi rồi dừng lại trên môi hắn.

“Vũ, sao môi chàng lại còn đẹp hơn cả ta, thật bất công.”

Nàng dẫu môi thầm thì, thích thú chạm nhè nhẹ lên đôi môi hồng hào của hắn, cảm nhận sự mềm mại ấm áp truyền đến trên đầu ngón tay. Nghịch ngợm một hồi, thấy hắn vẫn ngủ, nàng liền bạo gan nhích gần đầu tới một chút, xấu xa thổi phù phù bên tai hắn, vừa thổi vừa gọi khe khẽ.

“Vũ, mau dậy a~ Vũ, chàng mau dậy chơi với ta.”

Hắn vẫn một mực nhắm mắt chìm vào mộng đẹp. Hồ Thủy Linh không ngủ được lại đâm r
<<1 ... 2021222324 ... 32>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
990/4571

XtGem Forum catalog