Tiểu thuyết Vợ Trước Của Thánh Thủ-full
Lượt xem : |
>
– Anh nói gì, em không hiểu.
Cô nhìn anh, từ từ lắc đầu.
Đồ Thánh như đã đầu hàng, thở dài một hơi.
– Em cũng biết là đàn ông đều có sĩ diện, không muốn thừa nhận bản thân ngu xuẩn cho dù thực sự rất ngu ngốc.
Anh xấu hổ cười nói:
– Từ nhỏ đến lớn, anh đều được người khác khen ngợi là thiên tài, ngay cả anh cũng tự biết mình tài trí hơn người, là kẻ không dễ dàng mắc sai lầm như người khác cho nên thường quen thói làm theo ý mình, coi những lời người khác như gió thoảng bên tai, với em cũng vậy.
– Chúng ta ở chung khó đều vì anh rất ích kỉ, chưa từng chịu đi tìm hiểu suy nghĩ của em, chưa bao giờ đặt những lời nói của em vào lòng mới có thể khiến em nản chí mà rời bỏ anh. Anh rất ngu ngốc, thật lâu sau này mới hiểu được vì sao em lại ra đi nhưng lại còn sĩ diện mà không muốn chủ động tìm em, xin em tha thứ, quay trở về bên anh. Thế mà, lại khiến em phải chịu khổ như thế, ngay cả con gái mình anh cũng không biết. Anh thật sự vô cùng ngu ngốc.
– Đồ Thánh…
Nghe anh hối hận tự trách, Bạch Lăng cảm thấy rất không nỡ nhưng cũng không biết nên nói gì.
– Nếu là trước kia nghe anh nói như vậy, chỉ sợ em đã bị dọa rồi. Sau đó vội vàng chạy đến trước mặt, quan tâm hỏi anh có làm sao không, có bệnh không? nếu không sao có thể nói những lời này
Đồ Thánh tự giễu hơi nhếch môi nhưng nhìn cô đầy tình yêu, dịu dàng.
– Bạch Lăng, trước đây anh là kẻ rất ích kỉ, chỉ biết nhận chứ không biết cho đi nên mới đánh mất em. Nhưng từ nay trở đi anh sẽ không sai lầm như thế nữa, sẽ không để mất em nữa. Em có đồng ý tin anh một lần nữa không? Anh thề nhất định sẽ đem hạnh phúc đến cho em.
Anh thâm tình nhìn cô rồi chậm rãi đưa tay về phía cô chờ đợi.
Nhìn ánh mắt chân tình và thái độ thành thật của anh, trong lòng cô tuy còn chút do dự nhưng không thể ngăn được mình đưa tay ra, đặt lên tay anh.
– Được. Cô gật đầu.
Đồ Thánh vui sướng, kích động nắm chặt tay cô rồi lại son sắt thề:
– Anh nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em, hãy tin anh.
Bạch Lăng nhìn sâu vào mắt anh rồi kiên định nói:
– Em tin anh
Chương 10
Cuộc sống như thế nào mới gọi là cuộc sống hôn nhân?
Cô tuy rằng đã từng cùng Đồ Thánh kết hôn một lần nhưng vì mất trí nhớ nên hoàn toàn không còn nhớ gì. Nhưng cô tin tưởng sẽ không giống với cuộc sống bây giờ. Nếu không, trước kia cô đúng là đại ngu đại ngốc nên mới li hôn với anh, bởi vì bây giờ anh tốt với cô đến không còn lời nào để nói.
Đăng kí hết hôn xong, Đồ Thánh không chỉ tặng cô một chiếc nhẫn kim cương cực lớn làm nhẫn kết hôn, còn đưa cô cùng Nghiên Nghiên đi dạo phố, mua cho mẹ con cô một đống quần áo, chính là muốn làm hư hai mẹ con cô.
Hôm sau, anh hỏi qua ý kiến cô rồi giúp cô xin nghỉ việc, ở nhà tĩnh dưỡng, cũng tìm bảo mẫu cho Nghiên Nghiên tránh cô vì trông con mà bị mệt nhưng cô không đồng ý. Anh tôn trọng ý kiến của cô. Rồi lại bảo người phục vụ vốn mỗi tuần đến dọn nhà một lần đổi thành 2 ngày đến một lần tránh cô làm chuyện nhà mà vất vả.
Ngày thứ ba, muốn cho con gái quen dần với anh, cuối cùng cũng như nguyện mà được tắm cho con gái, từ đó về sau, chỉ cần anh ở nhà, tắm cho Nghiên Nghiên sẽ là việc của anh, sau đó, dỗ Nghiên Nghiên cũng thành việc của anh luôn.
Anh yêu con gái là không cần hoài nghi nhưng mỗi ngày giúp con tắm, dỗ con ngủ lại săn sóc cô, biểu hiện tình yêu với cô, không hiểu sao cô rất thích nhìn thấy những điều này.
Mỗi ngày trước khi đi làm, anh nhất định đều hôn tạm biệt cả hai mẹ con cô, chiều về cũng lại ôm hôn mẹ con nàng, bây giờ Nghiên Nghiên chỉ cần có anh ở bên thì sẽ không cần cô nữa.
Ngày nghỉ đầu tiên sau khi kết hôn, thời tiết sáng sủa, anh đưa mẹ con cô đến bến tàu đi dạo, Nghiên Nghiên lần đầu tiên được chơi đùa trên cỏ, còn được anh làm ngựa mà cưỡi, quả thật là chơi vui đến phát điên.
Cô ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai cha con, cảm giác thật hạnh phúc.
– Bạch Lăng?
Đột nhiên thấy có người gọi, theo phản xa cô quay đầu lại, không biết người gọi cô là ai vì trước mắt chẳng có gương mặt nào cô thấy quen hết.
– Thật khéo, em cũng đến đây chơi sao?
Một người đàn ông tươi cười đến trước mặt cô
– Ách! Chào anh
Căn bản là không biết anh ta là ai, cô hơi xấu hổ gật gật đầu với đối phương.
– Sao thế, nhìn em như là không biết anh vậy. Người đàn ông kia cười nói.
Cô đúng là không biết. Bạch Lăng cười khổ trả lời trong lòng. Cô không rõ quan hệ của anh ta với mình là thế nào, có phải là người thân thiết để nói chuyện mình mất trí nhớ không?
Cô còn đang khó xử thì vừa hay anh ta lại chuyển đề tài.
– Sao em lại ngồi một mình ở đây? Anh có vinh hạnh làm hộ hoa sứ giả cho em không?
Anh ta kích động hỏi, đôi mắt nhìn cô lộ rõ ý đồ: Anh ta thích cô.
Thấy biểu hiện nhiệt tình đến trắng trợn của anh ta, Bạch Lăng hơi xấu hổ mà cũng không biết làm sao. Đang lúc cô không biết nên làm gì cho phải thì tiếng Đồ Thánh đột nhiên vang lên từ phía sau, cứu cô nửa cái mạng.
– Bà xã, em sao thế? Là bạn bè quen biết sao?
Anh ôm con gái từ từ đi đến bên cô.
– Bà xã?!
Người đàn ông kia kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn Bạch Lăng:
– Em kết hôn?
– Đúng vây. Cô gật đầu với anh ta.
– Từ khi nào, vì sao anh không nghe một chút tin gì?
Bạch Lăng hoàn toàn không biết nên trả lời anh ta như thế nào.
– Chào anh! Tôi là Đồ Thánh, là chồng Bạch Lăng. Không biết nên xưng hô với anh thế nào?
Đồ Thánh giải vây cho cô, tự động giới thiệu cũng thân mật giơ tay.
– Lí Lập Đông.
Anh ta bắt tay Đồ Thánh một chút rồi lại nhìn Bạch Lăng, như là bị thương nói:
– Lúc trước em đã nói đời này kết hôn một lần là đủ rồi, sẽ không kết hôn lần thứ hai cho nên kiên quyết cự tuyệt anh, không nghĩ em lại…
Đồ Thánh đắc ý giải thích:
– Cô ấy không phải kết hôn lần thứ hai, chỉ là hợp lại với tôi thôi.
– Hợp lại. Lí Lập Đông ngạc nhiên nhìn anh: – ý của anh không phải là….
– Đúng vậy, tôi từng là chồng trước của cô ấy, mà tiểu thiên sứ đáng yêu này là con gái của chúng tôi.
Đồ Thánh cù cù Nghiên Nghiên khiến cô nhóc khanh khách cười loạn lên, vội vương tay cầu cứu mẹ. Bạch Lăng vội ôm bé vào lòng, né tránh Đồ Thánh đùa, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
Thấy hình ảnh này, Lí Lập Đông còn nói được gì, chỉ có thể ảm đạm xoay người đi.
– Tên kia là ai?
Anh ta vừa đi, Đồ Thánh giả bộ lơ đãng hỏi bà xã.
– Không biết. Bạch Lăng lắc đầu.
– Anh ta nói anh ta đã theo đuổi em.
– ừm, có lẽ là anh ta nói đúng nhưng mà em chả có ấn tượng gì với anh ta cả.
– nhìn anh ta cũng không tệ.
– ừm
– dáng người khá cao.
– ừm
– vóc dáng cũng không sai
– ừm
– cả người mặc đều là hàng hiệu.
– hình như là thế,
– hừ!
Đồ Thánh đột nhiên hừ lạnh. Bạch Lăng hơi sưng sốt nhìn anh khó chịu, nhịn không được mà cười vui.
Anh đang ghen! Cô phát hiện đây đúng là chuyện lạ nha.
– Anh còn đẹp trai hơn anh ta. Cô cười.
– Hừ!
– Anh cũng không thấp hơn anh ấy.
– Hừ.
– Cơ thể tuy không cường tráng như anh ta nhưng lại cao gầy, ưu tú.
– Hừ. Anh hừ nhỏ dần.
– Hơn nữa em còn biết rõ, anh không chỉ có nhiều đồ hiệu mà cũng có thể cho vợ và con hưởng thụ sung sướng.
– Quan trọng nhất là, em yêu anh, con gái cũng yêu anh, hai mẹ con em đều yêu anh!
Nghe thế, Đồ Thánh sao còn tức giận được, anh lập tức ôm vợ con vào lòng, kích động mà ôm thật chặt.
– Nói lại lần nữa đi. Anh khàn khàn yêu cầu
– Cái gì?
– Nói lại lần nữa xem.
– Nói cái gì?
Mắt nàng lóe lên, khóe miệng đầy ý cười:
– Anh so với anh ấy còn đẹp trai hơn, không thấp hơn anh ấy, tuy người không cường tráng bằng nhưng lại cao gầy ưu tú? Hay là….
– Bà xã!
Đồ Thánh ôm chặt cô, bất mãn kêu lên.
Cô đột nhiên cười khẽ, tựa đầu vào vai anh, e lệ nói:
– Em yêu anh.
Mặc kệ trước kia hai người đã từng phát sinh chuyện gì, dù sao bây giờ cô cũng không còn nhớ nữa, không quan trọng. Cô chỉ biết là bây giờ cô yêu anh, yêu sự ôn nhu của anh, yêu sự săn sóc của anh, yêu bộ dáng ghen tuông của anh, cũng yêu tình yêu anh dành cho con gái.
Đồ Thánh nhắm mắt lại, kích động tột đỉnh. Rốt cục lại nghe thấy cô nói cô yêu anh. Anh đã từng nghĩ đến chết cũng không bao giờ được nghe cô nói những lời này, nghĩ mình đã mất cô, mất đi tình yêu của cô, nhưng bây giờ….
– Anh yêu em, bà xã. Anh cảm động nói.
– Em biết. Cô mỉm cười.
– Đời này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.
– Được. cô ôn nhu đáp.
Chương 11
Bạch Lăng và Ôn Lực Nhã hẹn uống trà trưa, cô dẫn con gái cùng đi, có lẽ taxi đi rất êm mà Nghiên Nghiên vừa lên xe không lâu đã ngủ trong lòng, cho đến khi đến quán cà phê cũng chưa hề tỉnh lại.
– Nghiên nghiên ngủ à?
– ừ
– mỗi lần nhìn cô nhóc mình đều thấy bé giống mọt thiên sứ
Ôn Lực Nhã yêu thương nhìn nét mặt Nghiên Nghiên say ngủ
– không lâu nữa cậu cũng sẽ sinh ra một thiên sứ
Bạch Lăng nhìn bụng cô đã bắt đầu to lên, mỉm cười nói.
– Đều này thì mình không thể cam đoan vì đi siêu âm ba chiều kết quả là con trai.
– Sao lại nói thế? Con trai cũng giống thiên sứ mà, cậu không thích con trai sao?
– Không phải mình không thích
– Thế là Tề Thác?
– Anh ấy cũng không nói không thích, chỉ là sau khi nhìn thấy thiên sứ nhà cậu, anh ấy luôn mong chờ có con gái, không ngờ kết quả lại là con trai nên khó tránh được hơi thất vọng
Ôn Lực Nhã bất đắc dĩ than nhẹ.
– Vậy cậu về nói cho anh ấy, Đồ Thánh bây giờ đã bắt đầu lo lắng làm sao để đề phòng các nam sinh muốn theo đuổi con gái mình, tâm tình của Tề Thác có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Đáy mắt cô tràn ngập ý cười và hạnh phúc.
Ôn Lực Nhã mỉm cười nhìn nàng, đột nhiên nói:
– Bạch Lăng, cậu rất thích hợp kết hôn.
– Sao tự nhiên lại nói vậy? Bạch Lăng hơi sửng sốt, tò mò hỏi.
– Bởi vì chưa bao giờ mình thấy nét mặt cậu tươi sáng như bây giờ
Bạch Lăng cười trả lời:
– Tuy rằng chuyện quá khứ mình không nhớ nổi nhưng mình cũng phát hiện một điều.
– Chuyện gì? Ôn Lực Nhã tò mò hỏi.
– Cậu cũng giống mình.
– Giống nhau cái gì?
– Nét mặt tươi sáng.
Ôn Lực Nhã hơi sửng sốt rồi cười lớn:
– Cho nên nói, hai người chúng ta đều thích hợp với hôn nhân.
Bạch Lăng không nhịn được cũng cười theo.
– Đã lâu không gặp.
Đột nhiên có tiếng nói khiến hai người đang cười vui vẻ nháy mắt dừng lại, hai người cùng ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ đứng trước bàn rồi nhìn nhau, phát hiện cả hai đều không biết cô ta.
Bạch Lăng đoán rằng có lẽ cô ta là người trước khi mình mất trí nhớ có quen nên cười yếu ớt đáp lại:
– Chào cô, đã lâu không gặp
Qua mấy ngày huấn luyện, cô càng lúc càng thuần thục việc ứng phó tình huống bất ngờ này.
Người phụ nữ kia nhìn cô nói:
– Nhìn cô trông tốt lắm.
– Cảm ơn, cô cũng vậy
Cô ta hơi im lặng rồi nhìn Nghiên Nghiên đang ngủ say trong lòng cô:
– Đứa trẻ này là…
– Con gái tôi. Cô vẫn mỉm cười đáp.
– Nó mấy tuổi?
– Hai tuổi
– Tức là đó là con gái Đồ Thánh?
Bạch Lăng gật gật đầu, cảm giác người phụ nữ này hơi kì quái.
Cô ta trầm mặc một chút lại hỏi:
– Anh ấy biết không?”
– Đương nhiên, bọn họ là vợ chồng, ngày nào cũng ở chung dưới mái nhà, ngủ cùng giường, sao Đồ Thánh lại không biết vợ mình sinh cho anh một tiểu thiên sứ đáng yêu như thế. Anh ấy rất yêu cô nhóc này.
Cảm thấy tình huống hơi lạ, Ôn Lực Nhã tươi cười xen ngang.
Người phụ nữ kia nhìn Lực Nhã rồi lại nhìn sang Bạch Lăng.
– Các người hợp lại?
– Đúng. Bạch Lăng gật đầu.
– Vậy sao? Tôi chúc mừng cô.
– Cảm ơn. Bạch Lăng mỉm cười đáp lại.
Cô ta im lặng không nói nhìn Bạch Lăng một lát rồi giống như khi đến, đột nhiên quay người bước đi, ngay cả câu chào tạm biệt cũng không nói.
– Người phụ nữ này là lạ
Nhìn theo dá
– Anh nói gì, em không hiểu.
Cô nhìn anh, từ từ lắc đầu.
Đồ Thánh như đã đầu hàng, thở dài một hơi.
– Em cũng biết là đàn ông đều có sĩ diện, không muốn thừa nhận bản thân ngu xuẩn cho dù thực sự rất ngu ngốc.
Anh xấu hổ cười nói:
– Từ nhỏ đến lớn, anh đều được người khác khen ngợi là thiên tài, ngay cả anh cũng tự biết mình tài trí hơn người, là kẻ không dễ dàng mắc sai lầm như người khác cho nên thường quen thói làm theo ý mình, coi những lời người khác như gió thoảng bên tai, với em cũng vậy.
– Chúng ta ở chung khó đều vì anh rất ích kỉ, chưa từng chịu đi tìm hiểu suy nghĩ của em, chưa bao giờ đặt những lời nói của em vào lòng mới có thể khiến em nản chí mà rời bỏ anh. Anh rất ngu ngốc, thật lâu sau này mới hiểu được vì sao em lại ra đi nhưng lại còn sĩ diện mà không muốn chủ động tìm em, xin em tha thứ, quay trở về bên anh. Thế mà, lại khiến em phải chịu khổ như thế, ngay cả con gái mình anh cũng không biết. Anh thật sự vô cùng ngu ngốc.
– Đồ Thánh…
Nghe anh hối hận tự trách, Bạch Lăng cảm thấy rất không nỡ nhưng cũng không biết nên nói gì.
– Nếu là trước kia nghe anh nói như vậy, chỉ sợ em đã bị dọa rồi. Sau đó vội vàng chạy đến trước mặt, quan tâm hỏi anh có làm sao không, có bệnh không? nếu không sao có thể nói những lời này
Đồ Thánh tự giễu hơi nhếch môi nhưng nhìn cô đầy tình yêu, dịu dàng.
– Bạch Lăng, trước đây anh là kẻ rất ích kỉ, chỉ biết nhận chứ không biết cho đi nên mới đánh mất em. Nhưng từ nay trở đi anh sẽ không sai lầm như thế nữa, sẽ không để mất em nữa. Em có đồng ý tin anh một lần nữa không? Anh thề nhất định sẽ đem hạnh phúc đến cho em.
Anh thâm tình nhìn cô rồi chậm rãi đưa tay về phía cô chờ đợi.
Nhìn ánh mắt chân tình và thái độ thành thật của anh, trong lòng cô tuy còn chút do dự nhưng không thể ngăn được mình đưa tay ra, đặt lên tay anh.
– Được. Cô gật đầu.
Đồ Thánh vui sướng, kích động nắm chặt tay cô rồi lại son sắt thề:
– Anh nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em, hãy tin anh.
Bạch Lăng nhìn sâu vào mắt anh rồi kiên định nói:
– Em tin anh
Chương 10
Cuộc sống như thế nào mới gọi là cuộc sống hôn nhân?
Cô tuy rằng đã từng cùng Đồ Thánh kết hôn một lần nhưng vì mất trí nhớ nên hoàn toàn không còn nhớ gì. Nhưng cô tin tưởng sẽ không giống với cuộc sống bây giờ. Nếu không, trước kia cô đúng là đại ngu đại ngốc nên mới li hôn với anh, bởi vì bây giờ anh tốt với cô đến không còn lời nào để nói.
Đăng kí hết hôn xong, Đồ Thánh không chỉ tặng cô một chiếc nhẫn kim cương cực lớn làm nhẫn kết hôn, còn đưa cô cùng Nghiên Nghiên đi dạo phố, mua cho mẹ con cô một đống quần áo, chính là muốn làm hư hai mẹ con cô.
Hôm sau, anh hỏi qua ý kiến cô rồi giúp cô xin nghỉ việc, ở nhà tĩnh dưỡng, cũng tìm bảo mẫu cho Nghiên Nghiên tránh cô vì trông con mà bị mệt nhưng cô không đồng ý. Anh tôn trọng ý kiến của cô. Rồi lại bảo người phục vụ vốn mỗi tuần đến dọn nhà một lần đổi thành 2 ngày đến một lần tránh cô làm chuyện nhà mà vất vả.
Ngày thứ ba, muốn cho con gái quen dần với anh, cuối cùng cũng như nguyện mà được tắm cho con gái, từ đó về sau, chỉ cần anh ở nhà, tắm cho Nghiên Nghiên sẽ là việc của anh, sau đó, dỗ Nghiên Nghiên cũng thành việc của anh luôn.
Anh yêu con gái là không cần hoài nghi nhưng mỗi ngày giúp con tắm, dỗ con ngủ lại săn sóc cô, biểu hiện tình yêu với cô, không hiểu sao cô rất thích nhìn thấy những điều này.
Mỗi ngày trước khi đi làm, anh nhất định đều hôn tạm biệt cả hai mẹ con cô, chiều về cũng lại ôm hôn mẹ con nàng, bây giờ Nghiên Nghiên chỉ cần có anh ở bên thì sẽ không cần cô nữa.
Ngày nghỉ đầu tiên sau khi kết hôn, thời tiết sáng sủa, anh đưa mẹ con cô đến bến tàu đi dạo, Nghiên Nghiên lần đầu tiên được chơi đùa trên cỏ, còn được anh làm ngựa mà cưỡi, quả thật là chơi vui đến phát điên.
Cô ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai cha con, cảm giác thật hạnh phúc.
– Bạch Lăng?
Đột nhiên thấy có người gọi, theo phản xa cô quay đầu lại, không biết người gọi cô là ai vì trước mắt chẳng có gương mặt nào cô thấy quen hết.
– Thật khéo, em cũng đến đây chơi sao?
Một người đàn ông tươi cười đến trước mặt cô
– Ách! Chào anh
Căn bản là không biết anh ta là ai, cô hơi xấu hổ gật gật đầu với đối phương.
– Sao thế, nhìn em như là không biết anh vậy. Người đàn ông kia cười nói.
Cô đúng là không biết. Bạch Lăng cười khổ trả lời trong lòng. Cô không rõ quan hệ của anh ta với mình là thế nào, có phải là người thân thiết để nói chuyện mình mất trí nhớ không?
Cô còn đang khó xử thì vừa hay anh ta lại chuyển đề tài.
– Sao em lại ngồi một mình ở đây? Anh có vinh hạnh làm hộ hoa sứ giả cho em không?
Anh ta kích động hỏi, đôi mắt nhìn cô lộ rõ ý đồ: Anh ta thích cô.
Thấy biểu hiện nhiệt tình đến trắng trợn của anh ta, Bạch Lăng hơi xấu hổ mà cũng không biết làm sao. Đang lúc cô không biết nên làm gì cho phải thì tiếng Đồ Thánh đột nhiên vang lên từ phía sau, cứu cô nửa cái mạng.
– Bà xã, em sao thế? Là bạn bè quen biết sao?
Anh ôm con gái từ từ đi đến bên cô.
– Bà xã?!
Người đàn ông kia kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn Bạch Lăng:
– Em kết hôn?
– Đúng vây. Cô gật đầu với anh ta.
– Từ khi nào, vì sao anh không nghe một chút tin gì?
Bạch Lăng hoàn toàn không biết nên trả lời anh ta như thế nào.
– Chào anh! Tôi là Đồ Thánh, là chồng Bạch Lăng. Không biết nên xưng hô với anh thế nào?
Đồ Thánh giải vây cho cô, tự động giới thiệu cũng thân mật giơ tay.
– Lí Lập Đông.
Anh ta bắt tay Đồ Thánh một chút rồi lại nhìn Bạch Lăng, như là bị thương nói:
– Lúc trước em đã nói đời này kết hôn một lần là đủ rồi, sẽ không kết hôn lần thứ hai cho nên kiên quyết cự tuyệt anh, không nghĩ em lại…
Đồ Thánh đắc ý giải thích:
– Cô ấy không phải kết hôn lần thứ hai, chỉ là hợp lại với tôi thôi.
– Hợp lại. Lí Lập Đông ngạc nhiên nhìn anh: – ý của anh không phải là….
– Đúng vậy, tôi từng là chồng trước của cô ấy, mà tiểu thiên sứ đáng yêu này là con gái của chúng tôi.
Đồ Thánh cù cù Nghiên Nghiên khiến cô nhóc khanh khách cười loạn lên, vội vương tay cầu cứu mẹ. Bạch Lăng vội ôm bé vào lòng, né tránh Đồ Thánh đùa, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
Thấy hình ảnh này, Lí Lập Đông còn nói được gì, chỉ có thể ảm đạm xoay người đi.
– Tên kia là ai?
Anh ta vừa đi, Đồ Thánh giả bộ lơ đãng hỏi bà xã.
– Không biết. Bạch Lăng lắc đầu.
– Anh ta nói anh ta đã theo đuổi em.
– ừm, có lẽ là anh ta nói đúng nhưng mà em chả có ấn tượng gì với anh ta cả.
– nhìn anh ta cũng không tệ.
– ừm
– dáng người khá cao.
– ừm
– vóc dáng cũng không sai
– ừm
– cả người mặc đều là hàng hiệu.
– hình như là thế,
– hừ!
Đồ Thánh đột nhiên hừ lạnh. Bạch Lăng hơi sưng sốt nhìn anh khó chịu, nhịn không được mà cười vui.
Anh đang ghen! Cô phát hiện đây đúng là chuyện lạ nha.
– Anh còn đẹp trai hơn anh ta. Cô cười.
– Hừ!
– Anh cũng không thấp hơn anh ấy.
– Hừ.
– Cơ thể tuy không cường tráng như anh ta nhưng lại cao gầy, ưu tú.
– Hừ. Anh hừ nhỏ dần.
– Hơn nữa em còn biết rõ, anh không chỉ có nhiều đồ hiệu mà cũng có thể cho vợ và con hưởng thụ sung sướng.
– Quan trọng nhất là, em yêu anh, con gái cũng yêu anh, hai mẹ con em đều yêu anh!
Nghe thế, Đồ Thánh sao còn tức giận được, anh lập tức ôm vợ con vào lòng, kích động mà ôm thật chặt.
– Nói lại lần nữa đi. Anh khàn khàn yêu cầu
– Cái gì?
– Nói lại lần nữa xem.
– Nói cái gì?
Mắt nàng lóe lên, khóe miệng đầy ý cười:
– Anh so với anh ấy còn đẹp trai hơn, không thấp hơn anh ấy, tuy người không cường tráng bằng nhưng lại cao gầy ưu tú? Hay là….
– Bà xã!
Đồ Thánh ôm chặt cô, bất mãn kêu lên.
Cô đột nhiên cười khẽ, tựa đầu vào vai anh, e lệ nói:
– Em yêu anh.
Mặc kệ trước kia hai người đã từng phát sinh chuyện gì, dù sao bây giờ cô cũng không còn nhớ nữa, không quan trọng. Cô chỉ biết là bây giờ cô yêu anh, yêu sự ôn nhu của anh, yêu sự săn sóc của anh, yêu bộ dáng ghen tuông của anh, cũng yêu tình yêu anh dành cho con gái.
Đồ Thánh nhắm mắt lại, kích động tột đỉnh. Rốt cục lại nghe thấy cô nói cô yêu anh. Anh đã từng nghĩ đến chết cũng không bao giờ được nghe cô nói những lời này, nghĩ mình đã mất cô, mất đi tình yêu của cô, nhưng bây giờ….
– Anh yêu em, bà xã. Anh cảm động nói.
– Em biết. Cô mỉm cười.
– Đời này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.
– Được. cô ôn nhu đáp.
Chương 11
Bạch Lăng và Ôn Lực Nhã hẹn uống trà trưa, cô dẫn con gái cùng đi, có lẽ taxi đi rất êm mà Nghiên Nghiên vừa lên xe không lâu đã ngủ trong lòng, cho đến khi đến quán cà phê cũng chưa hề tỉnh lại.
– Nghiên nghiên ngủ à?
– ừ
– mỗi lần nhìn cô nhóc mình đều thấy bé giống mọt thiên sứ
Ôn Lực Nhã yêu thương nhìn nét mặt Nghiên Nghiên say ngủ
– không lâu nữa cậu cũng sẽ sinh ra một thiên sứ
Bạch Lăng nhìn bụng cô đã bắt đầu to lên, mỉm cười nói.
– Đều này thì mình không thể cam đoan vì đi siêu âm ba chiều kết quả là con trai.
– Sao lại nói thế? Con trai cũng giống thiên sứ mà, cậu không thích con trai sao?
– Không phải mình không thích
– Thế là Tề Thác?
– Anh ấy cũng không nói không thích, chỉ là sau khi nhìn thấy thiên sứ nhà cậu, anh ấy luôn mong chờ có con gái, không ngờ kết quả lại là con trai nên khó tránh được hơi thất vọng
Ôn Lực Nhã bất đắc dĩ than nhẹ.
– Vậy cậu về nói cho anh ấy, Đồ Thánh bây giờ đã bắt đầu lo lắng làm sao để đề phòng các nam sinh muốn theo đuổi con gái mình, tâm tình của Tề Thác có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Đáy mắt cô tràn ngập ý cười và hạnh phúc.
Ôn Lực Nhã mỉm cười nhìn nàng, đột nhiên nói:
– Bạch Lăng, cậu rất thích hợp kết hôn.
– Sao tự nhiên lại nói vậy? Bạch Lăng hơi sửng sốt, tò mò hỏi.
– Bởi vì chưa bao giờ mình thấy nét mặt cậu tươi sáng như bây giờ
Bạch Lăng cười trả lời:
– Tuy rằng chuyện quá khứ mình không nhớ nổi nhưng mình cũng phát hiện một điều.
– Chuyện gì? Ôn Lực Nhã tò mò hỏi.
– Cậu cũng giống mình.
– Giống nhau cái gì?
– Nét mặt tươi sáng.
Ôn Lực Nhã hơi sửng sốt rồi cười lớn:
– Cho nên nói, hai người chúng ta đều thích hợp với hôn nhân.
Bạch Lăng không nhịn được cũng cười theo.
– Đã lâu không gặp.
Đột nhiên có tiếng nói khiến hai người đang cười vui vẻ nháy mắt dừng lại, hai người cùng ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ đứng trước bàn rồi nhìn nhau, phát hiện cả hai đều không biết cô ta.
Bạch Lăng đoán rằng có lẽ cô ta là người trước khi mình mất trí nhớ có quen nên cười yếu ớt đáp lại:
– Chào cô, đã lâu không gặp
Qua mấy ngày huấn luyện, cô càng lúc càng thuần thục việc ứng phó tình huống bất ngờ này.
Người phụ nữ kia nhìn cô nói:
– Nhìn cô trông tốt lắm.
– Cảm ơn, cô cũng vậy
Cô ta hơi im lặng rồi nhìn Nghiên Nghiên đang ngủ say trong lòng cô:
– Đứa trẻ này là…
– Con gái tôi. Cô vẫn mỉm cười đáp.
– Nó mấy tuổi?
– Hai tuổi
– Tức là đó là con gái Đồ Thánh?
Bạch Lăng gật gật đầu, cảm giác người phụ nữ này hơi kì quái.
Cô ta trầm mặc một chút lại hỏi:
– Anh ấy biết không?”
– Đương nhiên, bọn họ là vợ chồng, ngày nào cũng ở chung dưới mái nhà, ngủ cùng giường, sao Đồ Thánh lại không biết vợ mình sinh cho anh một tiểu thiên sứ đáng yêu như thế. Anh ấy rất yêu cô nhóc này.
Cảm thấy tình huống hơi lạ, Ôn Lực Nhã tươi cười xen ngang.
Người phụ nữ kia nhìn Lực Nhã rồi lại nhìn sang Bạch Lăng.
– Các người hợp lại?
– Đúng. Bạch Lăng gật đầu.
– Vậy sao? Tôi chúc mừng cô.
– Cảm ơn. Bạch Lăng mỉm cười đáp lại.
Cô ta im lặng không nói nhìn Bạch Lăng một lát rồi giống như khi đến, đột nhiên quay người bước đi, ngay cả câu chào tạm biệt cũng không nói.
– Người phụ nữ này là lạ
Nhìn theo dá
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
550/4131