Disneyland 1972 Love the old s
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Truyện ngắn mới Tuyệt tình ca

Lượt xem :
hát, giọng hát của cô nghe ngọt tới tận trái tim, nó khiến vết thương của anh không còn nhức nhối nữa, anh khẽ mỉm cười, miệng lẩm nhẩm theo từng câu hát của cô:

"Một màu đen đen, một màu trắng trắng
Chiều hoang vắng, chiếc xe tang đi thật vội vàng

Một đường cong cong, vẽ bao đường vòng?
Họa người dưng nhớ khuôn mặt bắt hình dong.
Rồi một đem chơi vơi, làm sao vẽ bóng tối?
Làm sao vẽ cánh hoa đêm không màu?"

Tiếng hát cô vừa dứt, người mẹ nuôi nhẹ hỏi:

- Nếu mẹ đi rồi, con gái mẹ sẽ thế nào đây?

- Mẹ sẽ đi đâu chứ? Mẹ sẽ không bỏ con lại đâu, anh ấy để lại con một mình để gặp được mẹ, không phải sao? Mẹ sẽ không như anh ấy đâu...

Bà cười, giọt nước mắt như có như không nơi đáy mắt:

- Nếu biết con gái mẹ vẫn chờ thì cậu ta sẽ quay về thôi.

- Anh ấy đã hứa nên anh ấy sẽ về phải không mẹ?

Những câu nói sau đó anh không còn nghe thấy nữa, tai anh ù đi vì câu hỏi cuối cùng ấy. Anh đã hứa nên cô đã chờ, vậy cô đã chờ rồi anh có đủ can đảm để trở về hay không?

...

Mặt trời đổ bóng, sắc chiều nhập nhoạng trên từng con phố cô về. Cô dừng một chút trước khi mở cánh cửa hàng hoa, quay người lại nhìn về phía mặt trời nằm xuống, cô hôm nay nhớ chàng trai của ngày xưa ấy. Khẽ thở dài, cô vừa quay đi một cánh tay nắm chặt cổ tay có vết sẹo lớn của cô quay lại. Cô nhận ra người đàn ông trẻ mình đã đâm phải ở bệnh viện, sau đó cô cũng đã từng nhìn thấy anh ta ở trong bệnh viện vài lần nữa. Người đàn ông chỉ thích mặc đồ đen có khuôn mặt lạnh lùng và những hình xăm xanh đen không thân thiện. Cô gái hoảng sợ vội giật tay mình lại nhưng bàn tay anh nắm quá chặt, anh sợ nếu anh buông lỏng cô sẽ biến mất cùng với cái can đảm dám đối diện với cô cũng biến mất. Cô sợ tới mức há hốc miệng nhưng chỉ ú ớ mà không thể thốt lên một tiếng hét trọn vẹn:

- Là anh.

"Là anh" – chỉ với hai từ ấy liệu cô có hiểu không? Cô cũng vì hai từ "Chờ anh" trong quá khứ mà ngu ngốc chờ đợi anh tới tận mười năm, nuôi dưỡng lòng kiên trì bằng hình ảnh của anh trong tiềm thức.

Cô không còn cảm thấy được nhịp tim mình đang đập nữa.

- Cô gái nhỏ, anh về rồi.

Như sợ cô không hiểu, anh nói thêm trong sự hồi hộp tới nghẹn thở. Không có thời gian để suy xét đúng sai, không có thời gian cho lý trí kiểm chứng sự thật, chỉ còn thời gian cho những cô đơn, những đợi chờ trong suốt mười năm qua kêu gào nhớ nhung, cô giằng tay mình ra khỏi tay anh nhưng rồi lập tức ôm chặt lấy, áp khuôn mặt gầy gò của mình vào khuôn ngực vững chãi ấy.

- Là anh. – Cô lặp lại một lần nữa – Là anh. Anh về rồi, cuối cùng cũng về với em rồi...

Cô kéo anh vào trong cửa hàng hoa nhỏ, hai người ngồi đối diện với nhau, cứ ngồi nhìn nhau như thể cho đủ mười năm không gặp. Cô đưa bàn tay bé nhỏ run rẩy chạm nhẹ vào hàng lông mi dài của anh, chạm nhẹ vào sống mũi cao, vào gò má, vào đôi môi mỏng để ghi nhớ chàng trai ngày ấy nay đã trở thành một người đàn ông như thế nào. Anh cũng cầm cổ tay bé nhỏ, nhìn ngắm vết sẹo thân quen, khẽ nói:

- Anh xin lỗi.

Đã bắt em chờ lâu như thế, anh xin lỗi.

Khi môi anh nhẹ đặt lên môi cô, cô mới nhận ra đây là hiện thực, là anh trở về, là sự thật. Những yêu thương như được giải thoát, cô không khóc cho ngày gặp lại anh, cô đã chờ ngày này quá lâu rồi, cô đơn, buồn tủi, mòn mỏi, nước mắt ... cô đã dành hết cho những tháng năm trong quá khứ. Ngày anh trở về, trên khuôn mặt cô chỉ còn lại an yên, còn lại tình yêu anh lan ra tới từng nụ cười, từng ánh mắt.

Cô giúp anh băng bó lại vết thương, kể anh nghe mười năm vắng anh và hỏi anh mười năm vắng mình. Anh không che giấu bất kì một điều gì, anh còn kể cô nghe ý nghĩa từng hình xăm trên cơ thể mình, cuối cùng, anh đặt tay cô lên ngực trái – nơi có hình chiếc vòng hoa và tên của cô, Ly Ly. Anh không muốn giấu, quay trở về bên cô là anh chấp nhận những rủi ro lớn nhất có thể xảy đến, anh muốn cô biết, muốn cô mạnh mẽ để có thể cùng anh đi qua những rủi ro ấy, hoặc, nếu cô hoảng sợ, nếu cô từ chối, anh sẽ rời xa cuộc đời cô như chưa từng gặp lại.

...

***

Hạnh phúc.

Từ ngày anh trở về, cô tự hỏi mình tình yêu là gì? Hạnh phúc là gì? Có phải là những ngày trôi qua có anh bên mình hay không?

Anh cho cô biết mọi việc về mình nhưng không cho bên "Cha nuôi" biết sự tồn tại của cô. Chính bản thân anh cũng không đoán được lão già điên rồ ấy sẽ làm gì cô gái bé nhỏ của anh nên trước mắt anh phải giấu cô thật kĩ, tránh tầm mắt của lũ quỷ đói kia.

"Từng đêm xuống ru em mỏi mòn
Ngàn xa cách yêu em vẫn còn,
Vì yêu em nên tim anh xót xa..."

...

- Đẹp không?

Cô đưa ra trước mặt anh một đóa hoa ly bó bằng giấy hoa sặc sỡ, anh lắc đầu, cô chun mũi:

- Khiếu thẩm mỹ của anh bị mài mòn hết rồi.

Anh phì cười:

- Ít nhất anh cũng biết em xinh hơn bó hoa ấy.

- Nịnh bợ, sến sẩm. – Cô làm bộ rùng mình rồi đứng lên – Anh vào thăm mẹ với em nhé, bà còn mong được gặp anh hơn cả em nữa.

Anh chỉ cười. Thì ra cũng có lúc anh có cuộc sống như thế này, quên đi những ân oán, những mưu toan, ngày ngày chỉ có những câu chuyện không đầu không cuối của cô gái nhỏ, chỉ có dáng cô xinh đẹp trong mắt.

Mẹ nuôi tươi cười đón cô và anh. Nhìn con gái hạnh phúc, sắc mặt mẹ cũng đã tươi tắn hơn. Khi con gái mẹ vui, con gái mẹ thậm chí còn đẹp hơn rất nhiều những bông hoa ly được tắm trong sương và đứng trong nắng ngoài kia. Ba người nói rất nhiều chuyện, hầu như là những câu chuyện cũ trong những năm tháng bà nuôi cô gái nhỏ, có những câu chuyện khiến đôi má cô ửng đỏ, thẹn thùng nói đi thay hoa để chạy biến ra ngoài. Anh nhìn theo bóng cô xấu hổ ra khỏi phòng lại tự động mỉm cười.

- Con định thế này mãi sao?

Câu hỏi của mẹ nuôi khiến nụ cười của anh chợt tắt.

- Con bé có kể chuyện về con cho mẹ nghe. Nếu là người khác mẹ sẽ dùng cả mạng sống mà cấm cản hai đứa nhưng người đó lại là con nên mẹ biết cái thân già này chẳng thể làm gì được ngoài việc ủng hộ hai đứa ở bên nhau. Nhưng... con đã bao giờ nghĩ về tương lai của hai đứa chưa?

...

"Yêu con bé không chỉ là ở bên con bé mà còn là bảo vệ nó, cho nó một cuộc sống bình an và hạnh phúc, con làm được không?"

Những lời nói của mẹ nuôi cứ văng vẳng bên tai anh. Anh làm được không? Khẽ ôm cô gái nhỏ vào lòng, hơi ấm này, an yên này, anh có bảo vệ được không?

...

***

Sóng.

"Cha nuôi" đưa chén trà lên miệng rồi chợt dừng lại, sau đó một giây lại tiếp tục thưởng trà, khóe miệng lão ta lại nhếch lên nụ cười đáng sợ.

- Vậy là đủ lông đủ cánh rồi, muốn bỏ lão già này mà đi rồi đúng không?

Anh hơi cúi đầu xong lại ngẩng lên nhìn lão, nói ngắn gọn:

- Con sẽ không hé miệng dù chỉ nửa lời cho tới lúc chết, chỉ xin cho con được rút lui.

Lão già phá lên cười, tiếng cười của lão vang ra khắp gian nhà rộng lớn, nó như âm thanh từ cõi âm trở về bên tai anh réo gọi.

- Chết? Rút lui?

Lão vẫn cười khùng khục rồi gọi thằng cò bên ngoài cửa vào, nói nhỏ với nó điều gì đó. Lão quay sang nói anh hãy trở về, hiện tại lão chưa muốn nhắc tới chuyện này. Anh còn muốn nói thêm nhưng lão thể hiện rõ thái độ gây khó dễ trên khuôn mặt phị thịt.

Anh vừa bước chân ra khỏi cửa liền bị mấy thằng mặt quỷ túm chặt lấy, một lũ xông vào quây lấy anh, anh bị chúng đấm, chúng đá, bị dội vào tường bên nọ, đập vào cửa bên kia. Anh có khỏe nhưng không thể một mình chống lại hết lũ người ấy. Khi anh không thể đứng dậy, lão già bước từ trong phòng ra, ném vào mặt anh một tập giấy:

- Muốn rút lui? Làm xong vụ này mày có thể rút lui.

...

Anh ôm vết thương trở về cửa hàng hoa nhỏ, vừa đi anh vừa đọc tập tài liệu lão già đưa. Vụ cuối? Vụ cuối cũng là vụ chết, có thể anh đủ tài giỏi và may mắn cũng có thể anh sẽ chết trong phi vụ cuối cùng này của lão già – bằng nhiều cách. Anh giấu tập giấy xuống chậu hoa lớn phía bên ngoài cửa hàng rồi mới gọi cô ra mở cửa. Khi băng bó những vết thương của anh, nước mắt cô chẳng biết ở đâu mà cứ rấm rức chảy ra, đã bảo sẽ không khóc nữa mà vẫn cứ khóc trước mặt anh thế này thì làm sao anh biết cô đủ can đảm cùng anh đi tới cuối cùng cơ chứ? Anh cũng nói cho cô biết về điều kiện của "Cha nuôi" nhưng không nói cho cô nó nguy hiểm tới mức nào, anh muốn cô tin tưởng rằng anh có thể làm được, có thể đem lại cuộc sống bình yên của hai người. Vì khóc nên cô ngủ thiếp đi trong vòng tay anh lúc nào không hay, anh khẽ hôn lên mái tóc mềm, khẽ ôm chặt cô hơn mọi ngày, nhất định anh phải sống sót trở về, nhất định không để cô một mình nữa.

...

Ngày hôm sau cô vẫn vui vẻ nói cười với anh như mọi ngày, cô cũng biết hôm nay anh sẽ đi làm vụ cuối cùng cho lão già nhưng cô không hề tỏ ra tâm trạng lo lắng. Điều ấy làm tim anh nhẹ nhõm hơn, ít nhất anh cũng không phải chứng kiến cảnh cô buồn khổ trước khi anh đi.

Anh đã không biết cô vô tình tìm được tập giấy anh giấu đi, cô không hiểu hết những gì họ viết nhưng cô hiểu nó không nhẹ nhàng như anh nói, thậm chí còn rất nguy hiểm. Vì sao cô không ngăn cản anh? Ngăn cản anh rồi sao? Hai người cũng chẳng thể bỏ trốn đợc khỏi nơi này, cô biết anh cũng sẽ quyết đi, vậy nên cô không ngăn anh lại. Cô cũng cố gắng giữ cho nụ cười của mình luôn hiện hữu trước mặt anh để ít nhất khi anh rời đi anh sẽ mang theo vẻ mặt tươi tắn nhất của cô trong tim mình.

Cô không dám nghĩ tiếp về một kết quả khác, kết quả của ngày anh không thể trở về, cô sợ nó sẽ nghiền nát tim mình ra mất.

...

Chắc anh không nhận ra lúc anh gửi cô nụ hôn tạm biệt cô cứ hoảng hốt níu chặt lấy tay anh, chỉ sợ một giây sau sẽ mất nhau mãi mãi.

Chiều tàn hôm ấy, mặt trời đỏ như máu tan trong từng giọt nước mắt trong vắt khó nhọc lăn ra khỏi khóe mi, anh đi. Tim đau đến kiệt quệ, chỉ từng nhịp thở nhẹ cũng khiến nó run lên, sợ hãi tới đáng thương.

Cuối cùng, cô cũng hiểu tình yêu là thứ đưa tay ra tưởng đã nắm được thật chặt nhưng hóa ra chỉ là bóng hình, hạnh phúc là bức tranh nháp vẽ vội chẳng rõ hình hài, là những đau khi cô đứng đây, anh ở đó, nhìn bóng anh qua muôn vàn giọt nước mắt rơi, là tim hát những khúc đau thương, à không, còn hơn đau thương nhiều lắm...

...

***

Kết thúc.

Từ ngày hôm ấy đến nay đã bao nhiêu ngày?

Ngày hôm ấy anh đi, cô ở nhà như ngồi trên đống lửa chờ đợi tin của anh. Một ngày, hai ngày, rồi tới ngày thứ ba cũng có tin báo về, anh bị bắt.

Chính "Cha nuôi" cũng không biết mình bị công an phục kích từ lâu, lão định nhân vụ cuối này của anh để kiếm thêm đợt hàng hiếm và cũng đẩy anh vào con đường cùng, anh đã muốn rút lui thì lão cũng chẳng còn lý do gì để giữ anh lại nữa. Hôm ấy anh đến bến cảng như đã hẹn, khi hai bên thỏa thuận và tiến hành giao hàng thì công an xuất hiện, một vụ đụng độ súng ống nổ ra. Trong đống hỗn loạn, anh đã định nhảy xuống nước trốn thoát khỏi cả hai bên nhưng trước lúc đó đã bị trúng đạn. Không biết viên đạn lạc đó từ đâu bay tới nhưng anh biết nếu công an không xuất hiện thì hôm nay anh cũng không còn đường rơi khỏi đây. Phía bên giao hàng vốn dĩ không có ý định để anh trở về, chúng sẽ nuốt trọn cả hàng, cả tiền và trả về cho bên lão già một cái xác không hơn. Vậy nên lão già mới chọn vụ này làm vụ cuối cùng của anh, lấy anh làm con chuột bạch, nếu may mắn, anh sống, lão ta có hàng và cũng chưa chắc đã để anh rút lui, và nếu không may mắn... - dĩ nhiên, sự không may mắn chiếm tới 90% cuộc giao dịch này. Điều anh không ngờ tới là công an lại xuất hiện vì vụ này lão già đưa ra rất đột ngột, thậm chí còn không có kế hoạch cụ thể, tất cả chỉ do mình anh tự tung tự tác, thì ra lâu nay bên cạnh lão già vẫn tồn tại một gián điệp.

Bị trúng đạn, anh nhảy xuống nước nhưng không được bao xa đã bị công an bắt lại, vì vết thương, anh được gửi tới bệnh viện, hôn mê hai ngày tỉnh lại, nhận ra tình trạng của mình, anh chỉ xin một cuộc điện thoại duy nhất để được gọi cho cô ấy.

...

Cô vào trại tạm giam thăm anh, vết thương của anh chưa bình phục hẳn, sắc mặt anh xanh xao, nhợt nhạt, râu ria mọc lộn xộn trên gương mặt ấy. Cô hỏi anh còn đau không, anh khẽ lắc đầu rồi cả hai lại im lặng. Nước mắt cô lại lăn ra khỏi khóe mi, nước mắt không lời, lặng lẽ chảy xuống hai gò má, qua chiếc cằm nhỏ rồi rơi xuống bàn tay run rẩy. Anh đưa tay lên tấm kính ngăn cách, làm động tác lau nước mắt cho cô nhưng sao anh càng lau cô lại càng khóc. Dằn lòng mình xuống, anh chỉ nói được với cô ba từ:

- Đừng chờ anh...

Đừng chờ anh nữa, những ngày trong trại tạm giam anh biết mình sẽ không thấy cuộc đời tự do phải lâu lắm nữa và nếu có được ra thì một thằng tù như anh có thể đem lại những gì cho cô cơ chứ?

"Ôi hạnh phúc mong manh xa rồi, như
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
345/2143