Polaroid
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần-full

Lượt xem :
Mặc đù áo ngủ bị rách mấy chỗ do bị vướng vào cành cây, nhưng Ngôn Thuyết không hề tỏ ra tiếc rẻ, rất nhanh đã có thể bắt nhịp theo Long Vịnh Thanh trèo lên cây ngân hạnh đó. Đợi cho đến khi cậu nằm trên cành cây to nhất được cô chỉ định, ngước nhìn bầu trời đêm, không kìm lòng được khen một câu, “Đẹp quá! Tớ chưa bao giờ được ngắm bầu trời đêm đẹp như vậy.”

Đương nhiên là đẹp rồi, cô đã bận rộn cả ngày trời mà, khó khăn lắm mới tìm ra được vị trí này. Nghe câu khen của Triệu Ngôn Thuyết, Long Vịnh Thanh tự nhiên cảm thấy cực kỳ đắc ý.

Cũng khó tránh được việc cô đắc ý, bởi vì bầu trời đêm ở thôn Long Sơn quá thật đẹp không nơi nào bằng, nơi đây là ngoại ô thành phố, không bị ô nhiễm, bầu trời sạch sẽ đến trong suốt. Cho dù là ban đêm, cũng hiện ra màu sắc đẹp đẽ như viên ngọc trai đen, trong bầu trời đêm đẹp đẽ đó, tất cả các vì sao đều hiện ra, ánh sao lấp lánh, giống như ở rất gần ngay trên đỉnh đầu, chỉ cần giơ tay ra là có thế hái được một ngôi sao vậy.

Long Vịnh Thanh cũng tìm được một cành cây rồi nằm xuống, mỗi người một câu bắt đầu tán gẫu. Gió đêm thổi nhè nhẹ, mang theo mùi hương hoa thơm ngát, bên tai là tiếng côn trùng rả rích. Có thể đêm nay quá bình yên, quá đẹp, họ cứ nói chuyện mãi, cuối cùng hai người cùng mơ hồ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng, dưới cây tập trung rất nhiều người, Triệu Ngôn Từ chỉ vào hai người trên cây, nói với mẹ Triệu đang hớt hơ hớt hải chạy đến ở phía sau đám đông, “Mẹ, anh trai con không mất tích, chỉ ngủ quên trên cây nhà Long Vịnh Thanh thôi.”

“Ngôn Thuyết, sao con không nói tiếng nào mà chạy đến đây hả? Làm mẹ sợ chết đi được.” Mẹ Triệu chạy đến dưới gốc cây, sợ đến nỗi muốn khóc, “Ngôn Thuyết, sao con trèo cao vậy hả? Nhỡ khi ngã xuống thì sao?”

Long Vịnh Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Triệu Ngôn Thuyết đang trèo xuống, mẹ Triệu lập tức nhảy bổ qua ôm lấy cậu ấy, nhìn trên nhìn dưới, thấy trên người không có chỗ nào bị thương mới thấy thở phào nhẹ nhõm, dẫn Triệu Ngôn Thuyết và Triệu Ngôn Từ về nhà.

Trước khi đi, Triệu Ngôn Thuyết còn không quên ngẩng đầu nhìn lên cây nhìn Long Vịnh Thanh nói cảm ơn, “Long Vịnh Thanh, cám ơn cậu, tối hôm qua tớ rất vui.”

Nghe được những lời nói của cậu ấy, Long Vịnh Thanh vui vẻ giơ tay vẫy với Ngôn Thuyết, chẳng nhìn thấy khuôn mặt đang giận dữ đến tái mét kia của mẹ già nhà mình.

Nửa đêm nửa hôm dụ dỗ con nhà người ta vượt tường trèo cây ngắm sao, tội danh này đã làm Long Vịnh Thanh xứng đáng bị đánh một trận, Vịnh Lục đứng một bên nhìn chị bị mẹ đuổi đánh chạy khắp nhà, không biết phải làm sao, thở dài, “Mình thật không hiểu nổi, sao người này lại có thể là chị của mình được chứ?”

Trả được nợ người, bị đánh cũng đáng lắm. Chỉ đó điều Long Vịnh Thanh không bao giờ ngờ tới rằng, việc này chưa bao giờ kết thúc.

2.

Học kỳ tiếp theo đều gió yên biển lặng, Long Vịnh Thanh nhanh chóng cho việc này trôi vào dĩ vãng, vẫn cứ mỗi ngày sau khi tan học, lên núi xuống sông, chơi cực kỳ vui vẻ, sau khi bắt tay làm lành với Triệu Ngôn Thuyết, đôi khi gặp nhau cô cũng rủ cậu đi chơi, nhưng Triệu Ngôn Thuyết đi hai lần, mỗi lần đều chỉ đứng bên cạnh nhìn, hoặc ngồi trên thảm cỏ đọc sách, chán chết đi được. Dần dần, Long Vịnh Thanh không rủ Ngôn Thuyết đi chơi chung nữa, mỗi lần trước khi đi chỉ gọi Triệu Ngôn Từ, còn Triệu Ngôn Thuyết, sau cái đêm ngắm sao đó, bắt đầu cảm thấy thích cây ngân hạnh trước nhà của Long Vịnh Thanh rồi.

“Tớ đúng là không thích câu tôm hùm, cũng không thích tìm tổ chim, bắt bò cạp, nhưng tớ có thể ở đây đợi cậu, nhìn thấy sự vui vẻ của các cậu sau khi trở về, tớ cũng thấy vui lây. Hơn nữa, trong cùng một thời gian, các cậu bắt được những thứ các cậu muốn, tớ thì đọc xong quyển sách tớ thích, như vậy, cũng giống như chúng ta cùng chơi với nhau rất vui vẻ vậy.” Triệu Ngôn Thuyết cầm trên tay quyển sách cô hoàn toàn đọc không hiểu, dựa vào cành cây cô đã chọn cho Ngôn Thuyết, cúi đầu nói với cô.

Mặc dù tác phong của ông cụ non hơi cứng nhắc, nhưng nghe thấy những lời nói này, Long Vịnh Thanh vẫn cảm nhận được sự ấm áp.

Sẽ có người ngồi ở trên cành cây mà cô đã chọn chờ đợi mình, người ta rõ ràng không có ở bên cạnh, nhưng mình luôn nhớ đến lời người ta nói, giống như người ta luôn đứng ở ngay sau lưng mình, cảm giác kỳ diệu này làm cho Long Vịnh Thanh mấy lần đang cùng bắt cá với Triệu Ngôn Từ, không nhịn được cười vang lên.

“Long Vịnh Thanh, cậu cười cái quái gì thế? Đàn cá bị cậu dọa cho chạy hết trơn rồi kìa.” Triệu Ngôn Từ bắt hụt, chán nản hắt nước vào người Long Vịnh Thanh, “Cậu đền cá cho tớ.”

“Tại vận may của cậu không tốt, dựa vào cái gì bắt tớ đền?” Long Vịnh Thanh làm cái mặt hề chọc Ngôn Từ, bất cần đứng đó.

Triệu Ngôn Từ bị dáng vẻ bất cần của cô chọc giận, nổi điên lên, ra sức hắt nước lên người cô, cô cũng lấy hết sức hắt lại, cuối cùng mấy bạn nhỏ xung quanh cũng không bắt cá nữa, tất cả đều tham gia vào trận chiến dưới nước này. Chẳng mấy chốc nước bắn tung tóe, tiếng cười tràn ngập bốn bề xung quanh, niềm vui đó người lớn chắc chắn sẽ không thể nào hiểu được. Cho dù đã trôi qua rất nhiều năm, chỉ cần Long Vịnh Thanh nhớ đến cảnh đó, đều mỉm cười vì cảm thấy rất vui.

“Long Vịnh Thanh, tớ phát hiện ra chơi với cậu rất thích. Mặc dù cậu là một đứa con gái, nhưng chẳng hề nhõng nhẽo, tớ thích cậu lắm, chúng ta nhất định phải trở thành bạn bè tốt của nhau.”

Khi quay trở về thôn, Triệu Ngôn Từ vuốt đầu tóc ướt nhẹp, cực kì hào sảng khoác vai Long Vịnh Thanh. Long Vịnh Thanh đương nhiên cũng không muốn tỏ ra yếu đuối, cũng giơ tay lên khoác vai Ngôn Từ, sau đó cưòi nói: “Chúng ta là bạn tốt lâu rồi mà.”

“Cái này là cậu nói đấy nhé, tớ cảm thấy, làm bạn tốt thì phải làm cả đời, nếu không thì chán lắm.”

“Không thành vấn đề, vậy thì cứ làm bạn tốt cả đời đi.”

Hai người cứ như vậy thỏa thuận xong “Hiệp định bạn bè tốt”, thế là từ đó cả hai càng thân thiết hơn, cứ như hình với bóng.

Tất cả mọi việc vốn dĩ đang bình thường, sắp đến kì thi lên cấp, Triệu Ngôn Từ tự nhiên trở nên rầu rĩ. Mấy ngày liền không cùng Long Vịnh Thanh lên núi xuống sông nữa, Long Vịnh Thanh cảm thấy rất khó hiểu. Một hôm sau khi tan học, cô chặn Ngôn Từ lại, hỏi rõ ngọn nguồn mới biết, hóa ra mẹ Triệu cảm thấy nơi này không phù hợp vói việc học hành và sự trưởng thành của hai anh em, sợ làm lỡ mất tương lai của con, quyết định học hết học kì này sẽ đưa hai anh em về học cấp ba trong thành phố, đón ông nội vào thành phố ở luôn.

“Ở đây tớ chơi còn chưa đã, chẳng muốn đi chút nào.” Triệu Ngôn Từ rầu rĩ nói.

Long Vịnh Thanh cũng không vui, khó khăn lắm mới có được hai người bạn ưng ý, một người là đồng bọn tâm đầu ý hợp, có thể cùng cô lên núi xuống sông; một ngưòi thì tôn trọng cô như một nữ sinh thực sự, biết kể chuyện cho cô nghe, dạy cô rất nhiều đạo lý. Hai người bạn quan trọng như vậy bỗng nhiên chuyển đi, tháng ngày chắc chắn sẽ rất vô vị.

“Không đi không được à ?” Cô hỏi Triệu Ngôn Từ.

Triệu Ngôn Từ ngẩng đầu, hét ầm lên với Long Vịnh Thanh, “Không đi ư, cậu nói thì dễ lắm. Mà cũng tại cậu cả, khi không tự dưng dạy anh mình trèo cây làm gì? Cậu không biết mẹ mình lo lắng như thế nào cho anh mình đâu, trước đây anh ấy bị ngã từ tầng hai xuống, phần đầu va chạm với mặt đất, suýt nữa chết rồi.”

Lần này Long Vịnh Thanh hoàn toàn bị hồ đồ luôn rồi, quả thật cô không ngờ rằng hành động trả nợ người đơn thuần này của cô lại có thể gây ra phong ba bão táp lớn như vậy, nhất thời chẳng biết trả lời như thế nào, ngây ngô đứng đó rất lâu không buồn nhúc nhích, Triệu Ngôn Từ bỏ đi lúc nào, cô cũng chẳng hay.

Về đến nhà, đứng ngoài cánh cửa chưa đóng, từ xa đã nhìn thấy Vịnh Lục đang đứng trong vườn, hay tay chống nạnh, tức giận chờ đợi cô. Vừa nhìn thấy cô, chỉ vào mũi cô mắng mỏ, “Long Vịnh Thanh, em bị chị hại thê thảm quá đi, chị có biết không hả? Anh Ngôn Từ sắp bị đưa về thành phố rồi, trong lớp ai cũng thích anh ấy, mọi người đều nói suýt nữa chị giết chết anh trai anh ấy, cho nên anh ấy mới bị đưa về thành phố, bây giờ bọn bạn em không thèm chơi với em nữa. Em thật sự không hiểu nổi, tại sao em lại có một người chị như vậy chứ? Học hành tệ hại đã đành, bây giờ còn liên lụy đến em nữa...”

Long Vịnh Thanh cũng đang rầu rĩ chuyện hai anh em gia đình nhà họ Triệu sắp chuyển đi, lại nghe thấy Vịnh Lục gào lên như vậy; cơn giận nổi lên, “Dựa vào cái gì mà nói chị suýt nữa giết chết Triệu Ngôn Thuyết? Chị hại cậu ấy lúc nào?”

“Chị đừng nghĩ em không biết, đều do chị lôi kéo anh Ngôn Thuyết đi trèo cây, cho nên suýt nữa đã giết chết anh ấy.”

Vịnh Lục vẫn không tha, xông lên kéo cặp sách của Long Vịnh Thanh, bắt cô phải có một lời giải thích cụ thể. Nếu như bình thường thì Long Vịnh Thanh không thèm tranh chấp với Vịnh Lục rồi, dù sao cũng lớn hơn em mình vài tiếng đồng hồ, phải nhường nhịn em, nhưng mà hôm nay thật sự trong lòng cô đang không vui. Hơn nữa, cô quả thật chẳng biết mình làm sai cái gì, thứ nhất, trước khi mời Triệu Ngôn Thuyết đến ngắm sao trên cây ngân hạnh đó, cô không hề biết chuyện cậu ấy đã từng bị ngã; thứ hai, là cậu ấy chủ động mời cô dạy cậu ấy trèo cây, tại sao cuối cùng? tất cả mọi việc đều quy thành sai lầm của cô? Thứ ba, Triệu Ngôn Thuyết chỉ ngủ trên cây thôi, chẳng mất cọng lông nào, tại sao lại nói cô suýt nữa hại chết cậu ấy?

Chẳng nhẽ đây là sự khác nhau giữa trẻ ngoan và trẻ hư sao? Giống như có một lần cô cãi nhau với bạn học giỏi nhất lớp, rõ ràng bạn ấy thấy bút chì của cô đẹp, giật lấy không trả lại cho cô, cuối cùng người bị phê bình, bị phạt đứng lại là cô.

Cô cảm thấy bực mình, cảm thấy thế giới này thật không công bằng, thế là đẩy Vịnh Lục một cái. Vịnh Lục bị cô đẩy té xuống nền nhà, tức giận tím cả mặt, bò dậy lao vào đánh nhau với Vịnh Thanh. Trong khi hai chị em đang đánh nhau tơi bời, không ai chịu nhường ai, thì vừa đúng lúc mẹ Long xách giỏ đi chợ về đến nhà, nhìn thấy hai chị em đang đánh nhau, giận quá vác gậy lên, đánh lên người của hai chị em mỗi người một gậy. Lúc này hai chị em mới buông nhau ra, sau đó Vịnh Lục ôm mông, tức giận phì phò bỏ về phòng, Long Vịnh Thanh cũng nhặt lấy cặp sách, mặt đỏ gay chạy về phòng, đồng thời giận dữ đạp vào cửa một phát.

Tối hôm đó, hai người đều không ra khỏi phòng ăn tối, ba Long gõ cửa phòng bên trái, cốc cửa phòng bên phải, lấy trái cây và quà vặt ra để dụ dỗ, cũng không lừa được ai ra khỏi phòng, cuối cùng đành phải mặc kệ, lặng lẽ để dành cơm ở dưới bếp, không quên để một que củi đỏ dưới nồi để giữ ấm.

Nửa đêm, Long Vịnh Thanh đói không cách gì chịu được nữa, đành phải nhảy xuống giường đi tìm đồ ăn, vừa mở cửa đã thấy Vịnh Lục đang cầm hai cái bánh bao to trốn chạy về phòng, cô nấp sau cánh cửa một lúc, nhìn thấy Vịnh Lục vào phòng, sau khi không còn nghe động tĩnh gì, mới yên tâm bước ra. Từ phòng cô đến nhà bếp, phải đi ngang phòng của ba mẹ Long ở ngoài cùng, đèn trong phòng đã tắt, cô rón ra rón rén đi qua, nghe thấy một tiếng thở dài rất lớn. Cô hết hồn, vội vàng ngồi thụp xuống, không dám động đậy.

Lúc này cô nghe thấy tiếng nói của ba Long.

“Tú Phân này, bà nói xem hai đứa con nhà mình sao không ở được với nhau nhỉ? Từ nhỏ đã sống với nhau, cho dù không phải chị em ruột thì cũng phải có tình cảm với nhau mới đúng chứ.”

“Chị em với nhau cũng phải có duyên nợ, hai bọn nó e rằng không có cái duyên này.”

“Bà nói hồi đó chúng ta ôm đứa bé đó ở bệnh viện về, là đúng hay là sai đây hở bà?”

“Đúng với sai cái gì, chẳng lẽ để đứa bé khóc đứt hơi ở trong thùng rác bệnh viện sao? Có phải ông không biết mẹ nó là người như thế nào đâu, sinh con còn không trả tiền viện phí, bỏ trốn luôn, còn hy vọng bà ấy lo cho sự sống chết của con bé sao?”

“Cũng đúng, dù sao hai đứa đều sinh một ngày, đều do chúng ta nuôi nấng, đứa nào cũng là con, hai đứa bọn nó không hợp nhau, tôi cũng sốt ruột lắm.”

“Ai mà không sốt ruột, nhưng mà sốt ruột được cái gì? Mau ngủ đi thôi, mai còn phải đi làm.”

Tiếng thì thầm nói chuyện bí mật lẫn trong tiếng gió thổi qua khe cửa, vù vù lọt vào tai của Long Vịnh Thanh, đầu cô cũng vì thế mà trở nên trống rỗng. Tiếng gió thổi bên tai, không ngừng quay cuồng cùng những lời nói của ba mẹ Long lúc nãy.

Không phải chị em ruột, cô và Vịnh Lục không phải chị em ruột, trong hai người họ có một người là ba mẹ Long nhặt về từ thùng rác của bệnh viện, thế thì người được nhặt về đó là ai? Là cô hay là Vịnh Lục?

Hơn nữa nghe giọng điệu của ba mẹ Long, người mẹ ruột của m
<<1 ... 1011121314 ... 33>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
2101/7180