Tiểu thuyết Trách Em Thật Quá Xinh-full
Lượt xem : |
u gì cũng có ngày trở thành bộ dạng như vậy.”
“Chúng ta đều sắp trở thành yêu tinh quỷ quái hết rồi.”
Hai người nhìn nhau, thở ngắn than dài.
T¬T
Tang lễ lần này, tất cả mọi người đều biết được cao trào sẽ nằm ở ai. Ngay lúc La Phong mặc lễ phục màu đen, đeo kính đen bước vào hội trường, con đường phía trước, sau anh đều đều bị chặn đến không còn một khe hở, phải chờ đến khi đội vệ sỹ của anh cùng các nhân viên trong Kỳ Lệ ra quân mở đường thì mới đi vào trong được. Điều khác với Diệp Hâm chính là anh không hề nói bất cứ lời nào với phóng viên, khuôn mặt lạnh như băng, nhanh chóng tiến vào phía trong.
Người quản lý của anh đã nói chuyện trước cùng với Chu Địch Thần, yêu cầu khi La Phong vừa bước vào trong hội trường thì sẽ đóng cửa lại để tránh làm ảnh hưởng đến vong linh người đã khuất. Đến khi La Phong bước vào, Sử Tinh liền ra hiệu cho nhân viên bảo vệ khép cửa lại, tất cả mọi ánh đèn flash đều bị chặn lại phía ngoài.
Cuối cùng, La Phong đã có được không gian tự do cho bản thân, anh đứng nghiêm nghị trước di ảnh của Lâm Tương. Tình xưa người cũ, có biết bao nhiêu nhân duyên, tình cảm, kỷ niệm của những ngày tháng bên nhau, đến nay mỗi người chia cắt chân trời, chỉ có ba cái cúi đầu, có lẽ đây chính là cả một kiếp người giữa hai người họ.
Trâu Nam lại được Mạc Hướng Vãn phái vào chăm sóc bố mẹ của Lâm Tương, không thể để bố mẹ cô đột ngột xuất hiện vào lúc này. Nếu gặp mặt La Phong, chắc chắn là họ sẽ căm hận đến mức muốn xẻ thịt rút xương anh ta mất.
Sau khi cúi đầu ba cái, La Phong đứng trước di ảnh của Lâm Tương một hồi lâu rồi quay người lại, anh đi thẳng tới chỗ Mạc Hướng Vãn đang đứng.
Anh nói với Mạc Hướng Vãn: “Mary, tôi có thể nói chuyện cùng cô một lát được không?”
Mạc Hướng Vãn nhìn anh với ánh mắt lạ lẫm, khuôn mặt anh tràn đầy thành ý, xen lẫn cả sự khẩn cầu. Sử Tinh là người mẫn cảm, nhìn thấy cảnh này liền nói luôn: “Phía bên trái có một gian phòng nhỏ”. Cô nhìn La Phong gật đầu.
Cạnh căn phòng đó chính là gian phòng nơi bố mẹ Lâm Tương đang ngồi nghỉ ngơi. La Phong vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc thảm thương, đau xót của bố mẹ cô, anh liền cau chặt đôi mày lại.
Mạc Hướng Vãn bắt đầu ngay: “La Tiên sinh, có việc gì thế?”
La Phong lấy một tấm ngân phiếu từ trong túi lễ phục ra đưa cho cô rồi nói: “Mary, khi Tương Tương còn sống đã từng nói, những người trong ngành giải trí này đều rất phức tạp, trong công ty các người có lẽ chỉ có mình cô là thật lòng chăm sóc, quan tâm đến cô ấy mà thôi.”
Mạc Hướng Vãn nhận lấy, đấy không phải là một con số nhỏ, vậy nên cô lại càng cản thấy kinh ngạc.
La Phong tiếp tục nói: “Phiền cô hãy đổi tấm ngân phiếu này thành tiền mặt rồi đưa cho bố mẹ cô ấy. Cô ấy mua căn nhà cho bố mẹ vẫn còn một khoản sau cùng chưa trả nốt”. Anh nhìn thấy nét mặt nghi hoặc, xen lẫn đôi chút hoang mang của cô. “Tôi tin rằng việc này chỉ duy nhất mình cô chịu nhận và hoàn thành một cách chân tâm. Thực lòng, tôi không còn mặt mũi nào mà gặp bố mẹ cô ấy.”
Cô nắm chặt tấm ngân phiếu, tâm trạng vô cùng hoảng loạn, xen lẫn thêm nỗi sầu muộn vô danh. Thì ra, Lâm Tương đã tin tưởng, tín nhiệm cô đến vậy.
Cô không giấu nổi tò mò: “Xin cho tôi mạo muội hỏi một câu, La tiên sinh, rốt cuộc chuyện giữa anh với Tương Tương là thế nào?”
La Phong nhìn cô mỉm cười: “Không phải tất cả mọi người đều coi tôi là một phụ tình lang bạc bẽo, phải chịu trách nhiệm trước sự ra đi của Tương Tương hay sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Mạc Hướng Vãn, anh cũng nghiêm túc nói tiếp: “Tôi với Tương Tương đã chia tay nhau từ ba năm trước. Cô ấy vẫn luôn bị mắc chứng trầm cảm. Lúc ban đầu, khi mới bên nhau, hai chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn, tôi làm người mẫu quèn ở Bắc Kinh, còn cô ấy đi hát cho các quán bar. Những người như chúng tôi, trong lòng đều cho mình là một nghệ sĩ không gặp thời, không có cơ hội, không có lối thoát, nên thường cảm thấy day dứt, khó chịu. Sau đó, tôi đưa ra lời chia tay và cô ấy đồng ý. Ngay lúc cô ấy mới nổi danh, chúng tôi đã chia tay, thế nhưng, để tuyên truyền cho bản thân, nên trên danh nghĩa mới treo mãi cái mác người yêu. Cô ấy hoàn toàn không có ý định đi chữa bệnh, cô ấy nói mình không mắc phải chứng thần kinh, nên không đi khám tại khoa Thần kinh. Tất cả những biểu hiện ngạo mạn, kiêu căng trước các fan hâm mộ đều do căn bệnh đó đã phát tác.”
“Tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy rất kiên cường.” Mạc Hướng Vãn cất lời nói thêm.
La Phong cũng buồn bã: “Tôi cũng nghĩ rằng cô ấy là người mạnh mẽ, cho tới khi những bức ảnh thân mật giữa tôi và cô ấy bị lộ, rồi cô ấy tự sát. Tôi nghĩ cô ấy đã thật sự có ý muốn đó, thế nhưng, tất cả mọi người lại đều cho rằng cô ấy đang giả bộ. Công ty các cô đặt rất nhiều tình cảm vào cô ấy, vừa hay gặp cơ duyên, sự nghiệp của Tương Tương cũng có khởi sắc vượt bậc, tôi những tưởng cô ấy đã ổn hơn rồi.”
Mạc Hướng Vãn liền hỏi tiếp: “Chẳng phải cô ấy đã đến gặp anh vào ngày hôn lễ của anh sao?”
La Phong liền giải thích: “Cô ấy tới là để mượn tiền tôi.”
“Cái gì?” Mạc Hướng Vãn hoàn toàn kinh ngạc. Mức lương của Lâm Tương không hề thấp, lại còn có thể mua nhà cho bố mẹ, chưa bao giờ nghe cô ấy nói đến những khó khăn về kinh tế.
“Cô ấy đã dùng ma túy một thời gian và càng ngày càng lún sâu. Có lẽ, cái này khiến cô ấy quên đi căn bệnh của mình. Tôi nghĩ rằng cô biết rõ, bước vào nghề đã lâu nhưng cô ấy không bao giờ “làm thêm” kiếm tiền. Cô ấy ngoan cường, kiêu hãnh, luôn luôn muốn kiếm tiền bằng bằng chính thực lực của bản thân, bất kể ai đến tìm, cô ấy cũng nhất quyết không đồng ý. Cô ấy thường tự trách bản thân bởi vì áp lực mà dẫn đến nghiện ma túy. Tương Tương đã từng thử cai nghiện, nhưng chẳng thể nào bỏ nổi. Để tạo thể diện cho bố mẹ mình, cô ấy mua nhà, mua xe ở dưới quê, tiêu hết sạch toàn bộ số tiền tích lũy mấy năm nay, những lúc lên cơn nghiện, cô ấy không có tiền nên đành phải chích. Ngày hôm đó, cô ấy gọi điền vay tiền của tôi, tôi không đồng ý, thật không ngờ cô ấy đã chạy tới. Cô ấy nói, nếu như tôi không cho cô ấy được sảng khoái, thì cũng đừng mong được sống yên thân. Vậy mà trong hôn lễ, cô ấy cũng chẳng hề gây rắc rối gì cho tôi hết, tôi nghĩ thôi bỏ đi, tôi liền đem tiền tìm cô ấy, thế nhưng cô ấy đã quay về rồi.”
Mạc Hướng Vãn ngồi phệt xuống ghế, quá choáng váng vì chuyện này, không còn biết nói thêm gì nữa.
La Phong lại nói tiếp: “Nếu như cô ấy ngoan ngoãn hơn hơn đôi chút, chịu đi gặp bác sỹ, có thái độ tích cực với bản thân hơn thì đâu có đi đến bước đường này? Tôi thật không ngờ cuối cùng cô ấy lại tuyệt vọng đến mức chọn con đường này, tìm đến loại thuốc độc kia. Khi cảnh sát đến gặp, tôi hoàn toàn không biết đó là thứ gì. Cảnh sát cho biết loại độc này thông thường phải đến các xưởng sản xuất hoặc Viện nghiên cứu Hóa học mới có được. Không ngờ cô ấy lại mất nhiều công sức tìm một thứ như vậy để kết liễu cuộc đời mình. Tất cả là tại tôi, nếu như năm xưa tôi không động viên cô ấy thi vào trường nghệ thuật, mà để cô ấy tìm một công việc bình thường nào đó, thì chắc mọi việc đã không xảy ra thế này.”
La Phong vò đầu dứt tóc, bắt đầu cảm thấy áy náy, ân hận vô cùng: “Cô ấy mua nhà cho bố mẹ, chỉ còn lại chút tiền này chưa trả hết. Tương Tương nói bố mẹ cô ấy đã làm nông cả một đời, nhà tranh vách nứa, lại còn bị mấy người họ hàng trên thành phố coi thường, cả nhà chỉ trông mong vào mình cô ấy để đổi đời. Trong nhà vẫn còn một người em trai, năm sau chuẩn bị thi vào đại học, cô ấy mua nhà, mua xe, tích lũy đủ tiền cho em trai học hết đại học rồi. Sau khi sa vào con đường nghiện ngập, Tương Tương vẫn kiên trì gửi tiền về cho bố mẹ, sau này không đủ tiền nữa, cô ấy đi khắp nơi tìm cách để tính cho đủ. Tôi nghe bạn bè nói, vì chuyện này mà cô ấy còn sang cả Ma Cao đánh bạc.”
Mạc Hướng Vãn cầm chắc tấm ngân phiếu trong tay, đau buồn đến mức run rẩy toàn thân.
Tấm ngân phiếu này trên đó ghi dòng chữ trị giá ngàn vàng, là tấm lòng sau cùng của đứa con gái đã đưa chân vào con đường không lối về dành tặng cho bố mẹ.
La Phong nói thêm: “Đó là một toà thành lớn, có người muốn len vào, cũng có người muốn thoát ra, có người len vào rồi chẳng thể nào thoát nổi.”
T¬T
Khi La Phong rời khỏi, không khí im ắng một hồi, sau đó, lại đón tiếp một số minh tinh tới khóc lóc tiễn đưa, đều là những nhân vật bé nhỏ, hạng thấp trong làng giải trí. Cuối cùng hội trường cũng vắng lặng, phóng viên bên ngoài đã ra về hết. Gió bên ngoài thổi mạnh vào, cuốn theo rất nhiều giấy bụi, giống như đang thu dọn hiện trường của một buổi quay phim.
Mạc Hướng Vãn cầm tấm ngân phiếu đưa cho bố mẹ của Lâm Tương, nói rằng đây là của La Phong.
Bố mẹ cô cầm tấm ngân phiếu vò chặt trong tay như muốn xé tan, nhưng sau cùng chẳng thể nào làm được.
Mạc Hướng Vãn nói: “Vài ngày nữa, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thủ tục, cháu sẽ chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của hai bác.”
Bố mẹ Lâm Tương chỉ biết sụt sùi khóc.
Mạc Hướng Vãn đứng dậy, nhìn vào di ảnh của của Lâm Tương ngoài hội trường, cô cũng im lặng không nói thêm gì.
Đôi mắt đẹp Lâm Tương đang nhìn khắp chốn, dường như còn thì thầm nói: “Phải ra đi thật trong sạch.”
Mạc Hướng Vãn thầm nói với cô ấy: “May mà người em yêu thương nhất đã vẹn nghĩa trọn tình. Tương Tương, tm hãy an nghỉ.”
Sau khi thu dọn linh đường, đích thân bố mẹ Lâm Tương đẩy di thể của cô vào nơi hóa tro cốt, một ngọn lửa hồng bùng lên, cuộc đời của một người đã kết thúc vĩnh viễn từ đây.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy mệt mỏi, rệu rã vô cùng. Cô cùng Sử Tinh và Trâu Nam lần lượt rút lui, nhìn về phía bên kia đường xa xôi, fan hâm mộ của Lâm Tương vẫn đang im lặng đứng đó, xếp một dãy hoa dài trên đường đi, viết những lời yêu thương vĩnh biệt thần tượng của mình.
Là người trong ngành giải trí nhiều năm, Mạc Hướng Vãn rất ít khi rơi nước mắt vì những người, những chuyện trong ngành, hoặc có lẽ do cô đã quá quen với những cảnh tượng này và cô cũng biết được những nguyên nhân không đơn thuần ẩn giấu đằng sau mọi chuyện.
Tuy nhiên, giữa những thứ xô bồ, hỗn loạn, có nhiều thứ vẫn rất thuần khiết, ví như tấm chân tình của những fan hâm mộ đang đứng trước cô lúc này.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu chút nào về tính cách thật sự, cuộc đời thật sự của người mình yêu quý, chỉ dựa vào chút ít tư liệu được cung cấp, tiếp nhận số thông tin đó, sau cùng toàn tâm toàn ý yêu thương, trân trọng, thần tượng của mình.
Thế nhưng, những gì bọn họ tôn thờ có lẽ chỉ là một giấc mộng. Giấc mộng tan vỡ mới là điều thê thảm, đau đớn nhất.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy trong dòng người đến viếng thăm Lâm Tương có dì Lý - người nửa năm trước đây đã nỗ lực động viên, tiếp sức cho Lâm Tương. Trong tay bà vẫn còn ôm một con Hello Kitty, lặng lẽ khóc. Bên cạnh có một vài phóng viên đang phỏng vấn bà, vẫn là cô phóng viên Kim Thanh vô cùng kính nghiệp nọ. Thế nhưng, dì Lý do đau lòng quá mức chỉ lắc đầu không nói thêm lời nào.
Mạc Hướng Vãn lấy khăn giấy ra lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt mình.
Trâu Nam ở bên cạnh cô, đột nhiên khựng lại. Mạc Hướng Vãn nhận thấy liền hỏi: “Làm sao thế?”
Trâu Nam không trả lời, chỉ nhìn về một hướng.
Phía góc khuất kia có một người đang nhìn về phía linh đường tổ chức tang lễ của Lâm Tương lặng lẽ khóc.
Mạc Hướng Vãn quay sang nhìn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trâu Nam cúi đầu chuẩn bị bước lại gần, Mạc Hướng Vãn liền tóm chặt lấy. Cô hỏi Trâu Nam: “Tại sao Quản Huyền lạiđến vào lúc này?”
Cả người Trâu Nam dường như đang run rẩy, câu hỏi của Mạc Hướng Vãn đặt ra đúng lúc cô không có chút phòng bịnào.
Mạc Hướng Vãn đã thấu hiểu gần hết mọi chuyện, chỉ làkhông nói lời nào, đến khi mọi thứ sắp kết thúc, cô mới lêntiếng: “Tám tiếng một ngày cần phải chuyên tâm làm việc, có lẽ khá là nghiêm khắc. Sau khi sự việc hôm nay kết thúc, chẳng thể nào thiếu đi được kế hoạch và tổng kết sau cùng. Chị sẽ sắp xếp nội dung công việc phù hợp với em, đảm bảo hiệu suất và lượng công việc thích hợp với mong muốn làmviệc kết hợp nghỉ ngơi.”
Thế nhưng Trâu Nam vẫn vô cùng căng thẳng.
Mạc Hướng Vãn thấy thế liền nói: “Chúng ta tìm một quán cà phê nào đó nói chuyện đi.”
Trâu Nam đắn đo, ngượng ngùng, sợ hãi, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Mạc Hướng Vãn, cô vẫn đành phải nghe theo.
Mạc Hướng Vãn gọi chiếc taxi, quay về trung tâm thành phố, tìm một quán cà phê Stars Buck nổi tiếng vào ngồi.
Tải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
“Chúng ta đều sắp trở thành yêu tinh quỷ quái hết rồi.”
Hai người nhìn nhau, thở ngắn than dài.
T¬T
Tang lễ lần này, tất cả mọi người đều biết được cao trào sẽ nằm ở ai. Ngay lúc La Phong mặc lễ phục màu đen, đeo kính đen bước vào hội trường, con đường phía trước, sau anh đều đều bị chặn đến không còn một khe hở, phải chờ đến khi đội vệ sỹ của anh cùng các nhân viên trong Kỳ Lệ ra quân mở đường thì mới đi vào trong được. Điều khác với Diệp Hâm chính là anh không hề nói bất cứ lời nào với phóng viên, khuôn mặt lạnh như băng, nhanh chóng tiến vào phía trong.
Người quản lý của anh đã nói chuyện trước cùng với Chu Địch Thần, yêu cầu khi La Phong vừa bước vào trong hội trường thì sẽ đóng cửa lại để tránh làm ảnh hưởng đến vong linh người đã khuất. Đến khi La Phong bước vào, Sử Tinh liền ra hiệu cho nhân viên bảo vệ khép cửa lại, tất cả mọi ánh đèn flash đều bị chặn lại phía ngoài.
Cuối cùng, La Phong đã có được không gian tự do cho bản thân, anh đứng nghiêm nghị trước di ảnh của Lâm Tương. Tình xưa người cũ, có biết bao nhiêu nhân duyên, tình cảm, kỷ niệm của những ngày tháng bên nhau, đến nay mỗi người chia cắt chân trời, chỉ có ba cái cúi đầu, có lẽ đây chính là cả một kiếp người giữa hai người họ.
Trâu Nam lại được Mạc Hướng Vãn phái vào chăm sóc bố mẹ của Lâm Tương, không thể để bố mẹ cô đột ngột xuất hiện vào lúc này. Nếu gặp mặt La Phong, chắc chắn là họ sẽ căm hận đến mức muốn xẻ thịt rút xương anh ta mất.
Sau khi cúi đầu ba cái, La Phong đứng trước di ảnh của Lâm Tương một hồi lâu rồi quay người lại, anh đi thẳng tới chỗ Mạc Hướng Vãn đang đứng.
Anh nói với Mạc Hướng Vãn: “Mary, tôi có thể nói chuyện cùng cô một lát được không?”
Mạc Hướng Vãn nhìn anh với ánh mắt lạ lẫm, khuôn mặt anh tràn đầy thành ý, xen lẫn cả sự khẩn cầu. Sử Tinh là người mẫn cảm, nhìn thấy cảnh này liền nói luôn: “Phía bên trái có một gian phòng nhỏ”. Cô nhìn La Phong gật đầu.
Cạnh căn phòng đó chính là gian phòng nơi bố mẹ Lâm Tương đang ngồi nghỉ ngơi. La Phong vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc thảm thương, đau xót của bố mẹ cô, anh liền cau chặt đôi mày lại.
Mạc Hướng Vãn bắt đầu ngay: “La Tiên sinh, có việc gì thế?”
La Phong lấy một tấm ngân phiếu từ trong túi lễ phục ra đưa cho cô rồi nói: “Mary, khi Tương Tương còn sống đã từng nói, những người trong ngành giải trí này đều rất phức tạp, trong công ty các người có lẽ chỉ có mình cô là thật lòng chăm sóc, quan tâm đến cô ấy mà thôi.”
Mạc Hướng Vãn nhận lấy, đấy không phải là một con số nhỏ, vậy nên cô lại càng cản thấy kinh ngạc.
La Phong tiếp tục nói: “Phiền cô hãy đổi tấm ngân phiếu này thành tiền mặt rồi đưa cho bố mẹ cô ấy. Cô ấy mua căn nhà cho bố mẹ vẫn còn một khoản sau cùng chưa trả nốt”. Anh nhìn thấy nét mặt nghi hoặc, xen lẫn đôi chút hoang mang của cô. “Tôi tin rằng việc này chỉ duy nhất mình cô chịu nhận và hoàn thành một cách chân tâm. Thực lòng, tôi không còn mặt mũi nào mà gặp bố mẹ cô ấy.”
Cô nắm chặt tấm ngân phiếu, tâm trạng vô cùng hoảng loạn, xen lẫn thêm nỗi sầu muộn vô danh. Thì ra, Lâm Tương đã tin tưởng, tín nhiệm cô đến vậy.
Cô không giấu nổi tò mò: “Xin cho tôi mạo muội hỏi một câu, La tiên sinh, rốt cuộc chuyện giữa anh với Tương Tương là thế nào?”
La Phong nhìn cô mỉm cười: “Không phải tất cả mọi người đều coi tôi là một phụ tình lang bạc bẽo, phải chịu trách nhiệm trước sự ra đi của Tương Tương hay sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Mạc Hướng Vãn, anh cũng nghiêm túc nói tiếp: “Tôi với Tương Tương đã chia tay nhau từ ba năm trước. Cô ấy vẫn luôn bị mắc chứng trầm cảm. Lúc ban đầu, khi mới bên nhau, hai chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn, tôi làm người mẫu quèn ở Bắc Kinh, còn cô ấy đi hát cho các quán bar. Những người như chúng tôi, trong lòng đều cho mình là một nghệ sĩ không gặp thời, không có cơ hội, không có lối thoát, nên thường cảm thấy day dứt, khó chịu. Sau đó, tôi đưa ra lời chia tay và cô ấy đồng ý. Ngay lúc cô ấy mới nổi danh, chúng tôi đã chia tay, thế nhưng, để tuyên truyền cho bản thân, nên trên danh nghĩa mới treo mãi cái mác người yêu. Cô ấy hoàn toàn không có ý định đi chữa bệnh, cô ấy nói mình không mắc phải chứng thần kinh, nên không đi khám tại khoa Thần kinh. Tất cả những biểu hiện ngạo mạn, kiêu căng trước các fan hâm mộ đều do căn bệnh đó đã phát tác.”
“Tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy rất kiên cường.” Mạc Hướng Vãn cất lời nói thêm.
La Phong cũng buồn bã: “Tôi cũng nghĩ rằng cô ấy là người mạnh mẽ, cho tới khi những bức ảnh thân mật giữa tôi và cô ấy bị lộ, rồi cô ấy tự sát. Tôi nghĩ cô ấy đã thật sự có ý muốn đó, thế nhưng, tất cả mọi người lại đều cho rằng cô ấy đang giả bộ. Công ty các cô đặt rất nhiều tình cảm vào cô ấy, vừa hay gặp cơ duyên, sự nghiệp của Tương Tương cũng có khởi sắc vượt bậc, tôi những tưởng cô ấy đã ổn hơn rồi.”
Mạc Hướng Vãn liền hỏi tiếp: “Chẳng phải cô ấy đã đến gặp anh vào ngày hôn lễ của anh sao?”
La Phong liền giải thích: “Cô ấy tới là để mượn tiền tôi.”
“Cái gì?” Mạc Hướng Vãn hoàn toàn kinh ngạc. Mức lương của Lâm Tương không hề thấp, lại còn có thể mua nhà cho bố mẹ, chưa bao giờ nghe cô ấy nói đến những khó khăn về kinh tế.
“Cô ấy đã dùng ma túy một thời gian và càng ngày càng lún sâu. Có lẽ, cái này khiến cô ấy quên đi căn bệnh của mình. Tôi nghĩ rằng cô biết rõ, bước vào nghề đã lâu nhưng cô ấy không bao giờ “làm thêm” kiếm tiền. Cô ấy ngoan cường, kiêu hãnh, luôn luôn muốn kiếm tiền bằng bằng chính thực lực của bản thân, bất kể ai đến tìm, cô ấy cũng nhất quyết không đồng ý. Cô ấy thường tự trách bản thân bởi vì áp lực mà dẫn đến nghiện ma túy. Tương Tương đã từng thử cai nghiện, nhưng chẳng thể nào bỏ nổi. Để tạo thể diện cho bố mẹ mình, cô ấy mua nhà, mua xe ở dưới quê, tiêu hết sạch toàn bộ số tiền tích lũy mấy năm nay, những lúc lên cơn nghiện, cô ấy không có tiền nên đành phải chích. Ngày hôm đó, cô ấy gọi điền vay tiền của tôi, tôi không đồng ý, thật không ngờ cô ấy đã chạy tới. Cô ấy nói, nếu như tôi không cho cô ấy được sảng khoái, thì cũng đừng mong được sống yên thân. Vậy mà trong hôn lễ, cô ấy cũng chẳng hề gây rắc rối gì cho tôi hết, tôi nghĩ thôi bỏ đi, tôi liền đem tiền tìm cô ấy, thế nhưng cô ấy đã quay về rồi.”
Mạc Hướng Vãn ngồi phệt xuống ghế, quá choáng váng vì chuyện này, không còn biết nói thêm gì nữa.
La Phong lại nói tiếp: “Nếu như cô ấy ngoan ngoãn hơn hơn đôi chút, chịu đi gặp bác sỹ, có thái độ tích cực với bản thân hơn thì đâu có đi đến bước đường này? Tôi thật không ngờ cuối cùng cô ấy lại tuyệt vọng đến mức chọn con đường này, tìm đến loại thuốc độc kia. Khi cảnh sát đến gặp, tôi hoàn toàn không biết đó là thứ gì. Cảnh sát cho biết loại độc này thông thường phải đến các xưởng sản xuất hoặc Viện nghiên cứu Hóa học mới có được. Không ngờ cô ấy lại mất nhiều công sức tìm một thứ như vậy để kết liễu cuộc đời mình. Tất cả là tại tôi, nếu như năm xưa tôi không động viên cô ấy thi vào trường nghệ thuật, mà để cô ấy tìm một công việc bình thường nào đó, thì chắc mọi việc đã không xảy ra thế này.”
La Phong vò đầu dứt tóc, bắt đầu cảm thấy áy náy, ân hận vô cùng: “Cô ấy mua nhà cho bố mẹ, chỉ còn lại chút tiền này chưa trả hết. Tương Tương nói bố mẹ cô ấy đã làm nông cả một đời, nhà tranh vách nứa, lại còn bị mấy người họ hàng trên thành phố coi thường, cả nhà chỉ trông mong vào mình cô ấy để đổi đời. Trong nhà vẫn còn một người em trai, năm sau chuẩn bị thi vào đại học, cô ấy mua nhà, mua xe, tích lũy đủ tiền cho em trai học hết đại học rồi. Sau khi sa vào con đường nghiện ngập, Tương Tương vẫn kiên trì gửi tiền về cho bố mẹ, sau này không đủ tiền nữa, cô ấy đi khắp nơi tìm cách để tính cho đủ. Tôi nghe bạn bè nói, vì chuyện này mà cô ấy còn sang cả Ma Cao đánh bạc.”
Mạc Hướng Vãn cầm chắc tấm ngân phiếu trong tay, đau buồn đến mức run rẩy toàn thân.
Tấm ngân phiếu này trên đó ghi dòng chữ trị giá ngàn vàng, là tấm lòng sau cùng của đứa con gái đã đưa chân vào con đường không lối về dành tặng cho bố mẹ.
La Phong nói thêm: “Đó là một toà thành lớn, có người muốn len vào, cũng có người muốn thoát ra, có người len vào rồi chẳng thể nào thoát nổi.”
T¬T
Khi La Phong rời khỏi, không khí im ắng một hồi, sau đó, lại đón tiếp một số minh tinh tới khóc lóc tiễn đưa, đều là những nhân vật bé nhỏ, hạng thấp trong làng giải trí. Cuối cùng hội trường cũng vắng lặng, phóng viên bên ngoài đã ra về hết. Gió bên ngoài thổi mạnh vào, cuốn theo rất nhiều giấy bụi, giống như đang thu dọn hiện trường của một buổi quay phim.
Mạc Hướng Vãn cầm tấm ngân phiếu đưa cho bố mẹ của Lâm Tương, nói rằng đây là của La Phong.
Bố mẹ cô cầm tấm ngân phiếu vò chặt trong tay như muốn xé tan, nhưng sau cùng chẳng thể nào làm được.
Mạc Hướng Vãn nói: “Vài ngày nữa, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thủ tục, cháu sẽ chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của hai bác.”
Bố mẹ Lâm Tương chỉ biết sụt sùi khóc.
Mạc Hướng Vãn đứng dậy, nhìn vào di ảnh của của Lâm Tương ngoài hội trường, cô cũng im lặng không nói thêm gì.
Đôi mắt đẹp Lâm Tương đang nhìn khắp chốn, dường như còn thì thầm nói: “Phải ra đi thật trong sạch.”
Mạc Hướng Vãn thầm nói với cô ấy: “May mà người em yêu thương nhất đã vẹn nghĩa trọn tình. Tương Tương, tm hãy an nghỉ.”
Sau khi thu dọn linh đường, đích thân bố mẹ Lâm Tương đẩy di thể của cô vào nơi hóa tro cốt, một ngọn lửa hồng bùng lên, cuộc đời của một người đã kết thúc vĩnh viễn từ đây.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy mệt mỏi, rệu rã vô cùng. Cô cùng Sử Tinh và Trâu Nam lần lượt rút lui, nhìn về phía bên kia đường xa xôi, fan hâm mộ của Lâm Tương vẫn đang im lặng đứng đó, xếp một dãy hoa dài trên đường đi, viết những lời yêu thương vĩnh biệt thần tượng của mình.
Là người trong ngành giải trí nhiều năm, Mạc Hướng Vãn rất ít khi rơi nước mắt vì những người, những chuyện trong ngành, hoặc có lẽ do cô đã quá quen với những cảnh tượng này và cô cũng biết được những nguyên nhân không đơn thuần ẩn giấu đằng sau mọi chuyện.
Tuy nhiên, giữa những thứ xô bồ, hỗn loạn, có nhiều thứ vẫn rất thuần khiết, ví như tấm chân tình của những fan hâm mộ đang đứng trước cô lúc này.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu chút nào về tính cách thật sự, cuộc đời thật sự của người mình yêu quý, chỉ dựa vào chút ít tư liệu được cung cấp, tiếp nhận số thông tin đó, sau cùng toàn tâm toàn ý yêu thương, trân trọng, thần tượng của mình.
Thế nhưng, những gì bọn họ tôn thờ có lẽ chỉ là một giấc mộng. Giấc mộng tan vỡ mới là điều thê thảm, đau đớn nhất.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy trong dòng người đến viếng thăm Lâm Tương có dì Lý - người nửa năm trước đây đã nỗ lực động viên, tiếp sức cho Lâm Tương. Trong tay bà vẫn còn ôm một con Hello Kitty, lặng lẽ khóc. Bên cạnh có một vài phóng viên đang phỏng vấn bà, vẫn là cô phóng viên Kim Thanh vô cùng kính nghiệp nọ. Thế nhưng, dì Lý do đau lòng quá mức chỉ lắc đầu không nói thêm lời nào.
Mạc Hướng Vãn lấy khăn giấy ra lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt mình.
Trâu Nam ở bên cạnh cô, đột nhiên khựng lại. Mạc Hướng Vãn nhận thấy liền hỏi: “Làm sao thế?”
Trâu Nam không trả lời, chỉ nhìn về một hướng.
Phía góc khuất kia có một người đang nhìn về phía linh đường tổ chức tang lễ của Lâm Tương lặng lẽ khóc.
Mạc Hướng Vãn quay sang nhìn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trâu Nam cúi đầu chuẩn bị bước lại gần, Mạc Hướng Vãn liền tóm chặt lấy. Cô hỏi Trâu Nam: “Tại sao Quản Huyền lạiđến vào lúc này?”
Cả người Trâu Nam dường như đang run rẩy, câu hỏi của Mạc Hướng Vãn đặt ra đúng lúc cô không có chút phòng bịnào.
Mạc Hướng Vãn đã thấu hiểu gần hết mọi chuyện, chỉ làkhông nói lời nào, đến khi mọi thứ sắp kết thúc, cô mới lêntiếng: “Tám tiếng một ngày cần phải chuyên tâm làm việc, có lẽ khá là nghiêm khắc. Sau khi sự việc hôm nay kết thúc, chẳng thể nào thiếu đi được kế hoạch và tổng kết sau cùng. Chị sẽ sắp xếp nội dung công việc phù hợp với em, đảm bảo hiệu suất và lượng công việc thích hợp với mong muốn làmviệc kết hợp nghỉ ngơi.”
Thế nhưng Trâu Nam vẫn vô cùng căng thẳng.
Mạc Hướng Vãn thấy thế liền nói: “Chúng ta tìm một quán cà phê nào đó nói chuyện đi.”
Trâu Nam đắn đo, ngượng ngùng, sợ hãi, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Mạc Hướng Vãn, cô vẫn đành phải nghe theo.
Mạc Hướng Vãn gọi chiếc taxi, quay về trung tâm thành phố, tìm một quán cà phê Stars Buck nổi tiếng vào ngồi.
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
52/3633