Truyện ngắn mới Trả lại em tình yêu anh giữ
Lượt xem : |
m kiếm mãnh liệt nhau trong nụ hôn bỏng cháy điên dại. Hơi thở gấp đứt quãng khiến cô nhận thức được anh đang rất cô, gần hơn bao giờ hết. Nhưng có phải sau đó anh lại ra đi để lại cô trong mớ hỗn độn của một trái tim vỡ vụn? Cánh môi cô khẽ thì thầm bên tai anh.
"Đừng bỏ em lại. Làm ơn... em không thể không có anh..."
Nếu thời gian là một chiếc đồng hồ hết pin thì có phải nó sẽ dừng lại ở thời điểm này? Cô cần anh. Ở mọi nơi trong trái tim này đều có dấu vết của anh. Nếu định mệnh đã không thể mỉm cười với họ thì chi bằng thời gian hãy cứ mãi dừng lại ở giây phút này. Yêu một người sao lại khó khăn đến như vậy...
"Thế giới bao la quá. Mở mắt ra... em nhìn thấy một cỗ máy mang tên cuộc sống không cảm xúc. Nhắm mắt lại... em thấy anh ngay cạnh mình, gần gũi thân thương nhưng lại quá đỗi xa vời vợi. Yêu thương là món quà của thượng đế mà ai cũng có được. Vậy tại sao em lại chẳng có được sự ưu ái vốn dĩ rất tầm thường ấy? Đừng khiến em phải tìm kiếm yêu thương trong tuyệt vọng..."
...
Vòng tay rộng thoảng mùi hương ngọt ngào của anh khiến cô dễ dàng thiếp đi trong cơn say. Hàng mi nhắm nghiền nằm trọn trong lòng anh như một chú cún con tìm hơi mẹ. Có lẽ vì có anh, cô đã có một giấc ngủ trọn vẹn nhất, thôi thức giấc giữa đêm vắng một mình gọi tên anh trong hụt hẫng. Sự bất an vụt tan biến, từng hơi thở đều đặn từ từ đưa cô vào giấc mơ của một ký ức ngọt ngào...
"Chào cô gái thích Chivas 18. Tôi có thể ngồi cùng không?"
Thụy Du cầm ly rượu lắc lư theo điệu nhạc không buồn nhìn sang kẻ đang cố bắt chuyện với cô. Thật tẻ nhạt, hắn ta như bao gã đàn ông khác. Cố tỏ ra mình là dân sành điệu và am hiểu về rượu, rồi tạo cho mình một cái áo choàng mang thương hiệu đẳng cấp như một chiêu thức để gây ấn tượng với những cô gái có đường cong gợi cảm... như cô. Thụy Du cười nhạt.
"Nếu tôi nói không liệu anh có để tôi được một mình không?"
"Ồ. Haha. Dĩ nhiên là không rồi quý cô ạ."
Gã đàn ông điển trai ấy đặt mình lên chiếc ghế cạnh cô rồi gọi một chai rượu Chivas Regal 18 như chai cô đang uống dở. Anh ta nhận chiếc khui rượu từ tay gã Bartender trẻ tự mình khui lấy. Nhìn đôi tay anh làm mọi việc thoăn thoắt không một chút khó khăn như vốn dĩ đây đã là lần thứ 1.001 anh ta làm điều này. Thụy Du không nén được tò mò, khẽ nhìn anh qua hàng mi dài đen nhánh, bàn tay cầm ly rượu chợt khựng lại giữa lưng chừng khi tầm mắt rơi vào cái nhìn thu hút đến mê hồn của anh.
Anh lắc nhẹ ly rượu, ngửi lấy mùi hương tinh tế một cách dịu dàng rồi nhấp một ngụm nhỏ, thưởng thức vị ngọt nồng nàn cùng chút dư vị hương cay kéo dài nơi đầu lưỡi. Cô nhìn anh bất động như một đứa trẻ bị thu hút bởi một thứ gì đó tỏa sáng đến kỳ diệu. Anh kỳ diệu ư? Cô khẽ lắc đầu kéo mình ra khỏi luồng khí dụ hoặc đến cuồng nhiệt tỏa ra từ người đàn ông này trước khi anh ta ném cho cô một cái nhìn dành cho kẻ quái đản.
"Anh cũng thích Chivas 18?"
"Nó là loại rượu ưa thích của tôi. Mùi hương nhẹ nhàng từ trái cây khô và kẹo bơ..."
"Tạo ra vị ngọt êm dịu."
"Chúng được ủ trong những thùng gỗ làm từ thân cây sồi Bắc Mỹ."
"Gỗ sồi phải có độ tuổi từ 18 năm trở lên và chúng được ủ trong hai năm để có thể cho ra đời một thứ nước uống tuyệt diệu như thế này."
"Này. Tôi nghĩ chúng ta khá hợp nhau đấy. Em có nghĩ vậy không?"
"Không hề."
Cả hai cùng bật cười trước câu trả lời ngắn gọn của cô. Anh nhìn cô bằng đôi mắt ánh lên tia cười như có như không, ngữ điệu kinh ngạc pha chút tò mò.
"Một mình uống rượu như quý cô xinh đẹp đây thì có lẽ nguyên nhân là một gã ngốc nào đấy!?"
"Tôi thích uống rượu, nhưng tôi chưa từng uống vì một gã ngốc nào như anh nói. Tôi chỉ uống... vì đơn giản sự đời lắm rối ren, mà con người thì lại quá nhỏ bé."
"Ồ."
"Vậy còn anh đây? Ngồi với một cô gái lạ trong quán bar không sợ những người phụ nữ kia sẽ xa lánh anh sao? Tôi thì tôi sợ họ sẽ không kiềm chế được mà nuốt sống tôi không cần qua sơ chế mất."
"Ồ không. Tôi vẫn còn là quý ông độc thân vui vẻ. Và mối quan tâm của tôi không phải là những người phụ nữ kia mà là một gái thích uống Chivas 18... như em."
Ánh mắt họ giao nhau trong bỗng chốc. Cô như kẻ nhớ ngẩn lạc nào nụ cười nhu hòa đến hút hồn của anh. Một ý nghĩ điên rồ chợt le lói khiến những thanh rào chắc chắn bảo vệ mớ nguyên tắc cao như núi của cô bỗng sụp đổ hoàn toàn trong thoáng chốc. Cô uống cạn ly rượu rồi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh ấp úng cất tiếng như một kẻ ngốc.
"Thế thì... chúng ta... yêu nhau đi."
"Ưm... xem nào. Với một cô gái xinh đẹp như em chắc là tôi không thể từ chối rồi."
"Không thể từ chối nghĩa là đồng ý."
"Đồng ý. Chúng ta yêu nhau. Vậy... nếu một lúc nào đó em chán tôi thì sao?"
"Thì anh sẽ phải trả lại tôi tình yêu anh giữ."
Vậy đó. Bắt đầu một tình yêu quái gở bằng một chai Chivas Regal 18 quả là điều khó tưởng. Cả quá trình quen biết đến lời đề nghị yêu xảy ra giữa họ chưa quá mười phút vì đơn giản cô đã trót mê mẩn cái nhìn ấy. Cái nhìn có thể khiến cô như một kẻ lẩn thẩn đi lạc vào những xúc cảm rung động trước một người có nụ cười quá ư hoàn hảo như anh. Anh bước vào cuộc đời cô bằng một cách chẳng mấy lặng lẽ. Anh đem đến cho cô cảm giác yêu và được yêu có vị như thế nào. Anh dạy cô cách để trao một nụ hôn nồng nàn ra sao. Anh khiến trái tim cô phải phá vỡ các qui tắc có sẵn chỉ để được là chính mình khi bên anh.
Vậy còn cô? Cô đề nghị yêu anh, phải chăng vì anh có gương mặt điển trai hút hồn cùng một đôi mắt biết cười? Vì anh là một quý ông nhiều tiền? Hay vì anh thích mặc áo sơ mi trắng uống Chivas đắt tiền trên những chiếc du thuyền triệu đô? Bước vào thế giới của anh, cô như một con quạ đen bỗng chốc lại hóa thành phượng hoàng được nắm tay sánh bước cùng anh trên những con đường bên ngoài thế giới rộng lớn. Bên cạnh anh, cô được khoác lên người những món đồ xa xỉ mà một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện như cô có mơ cũng không chạm tới được. Nhưng những điều đó không phải là thứ cô cần. Gia tài, dinh thự, xe hơi, tất cả đều không. Thứ cô cần... là vai nữ chính trong cuộc đời của người đàn ông này. Để được làm người phụ nữ của anh. Được những phút giây yếu lòng để anh bảo vệ. Được ghì chặt lấy tay anh cùng nhau trải bước trên con phố nhỏ. Được xây dựng một mái nhà nơi sẽ có cô và anh, cùng những đứa trẻ là kết tinh tình yêu của họ. Cô yêu anh là thật. Yêu chân thành với nhiệt huyết của một trái tim trẻ mà cô có.
Nhưng rồi mọi thứ thật đột ngột, thật nhanh chóng. Anh tìm đến cô trong một buổi chiều muộn cuối thu để nói lời chia tay. Anh nói rằng anh là một người giàu có, xung quanh anh có những cô gái sẵn sàng chết nếu anh muốn họ phải làm vậy. Anh nói anh không muốn hoài phí cuộc đời bên một cô gái hư hỏng chỉ biết tiêu tiền như cô. Anh nói... đúng là có lúc anh đã rung động trước cô, nhưng chỉ là nhất thời. Vì cô cũng như bao cô gái mặt hoa da phấn khác mà thôi. Và anh còn nói... "trả lại em tình yêu anh giữ". Giọng nói của anh vẫn vậy, ngữ điệu thật trầm, nhưng nó không còn mang hơi ấm nữa, nó lạnh và sắc. Đủ để khiến trái tim cô bước sang một mùa đông dài vô tận.
Chỉ bằng vài câu nói không cảm xúc, anh nhanh chóng tan biến không một dấu vết khỏi cuộc đời một cô gái tội nghiệp. Để lại cô bên những ước mơ cho một hạnh phúc và một tình yêu tan vỡ. Nước mắt chưa bao giờ là một liều thuốc giảm đau hiệu quả đối với cô. Những ngày tháng vắng anh là điều kinh khủng nhất cô chưa từng nghĩ đến. Từ một trái tim ngập tràn những ngày nắng yêu thương bên anh, cô như trở thành kẻ điên với đôi mắt vô hồn mãi tìm kiếm anh bên ranh giới của tận cùng nỗi đau cùng ly rượu tràn.
...
Những tia nắng muộn xiên qua tấm rèm cửa khẽ chạm vào làn da cô vẽ nên bức tranh không hình dạng. Cô tỉnh giấc trong cơn đau đầu như búa bổ giống như bao kẻ say khác. Vòm miệng khô và đắng, chân tay ê ẩm không buồn nhấc. Mọi thứ thật mơ hồ đọng lại trong những ký ức cuối cùng sau một cơn say. Cô giật mình bật dậy nhận ra không gian xung quanh là căn phòng màu tím quen thuộc của mình. Tưởng chừng như cơn hoa mắt là hậu quả của việc uống quá nhiều, cô dụi mắt, rồi lại dụi mắt. Cho đến khi cô cảm nhận rõ sự trở lại của tuyệt vọng đang hoành hành nơi lồng ngực mình.
Cô đã thiếp đi từ bao giờ vậy? Anh đã đưa cô về ư? Và... lại rời bỏ cô? Cánh môi này... cô còn nhớ rất rõ nụ hôn điên dại ấy. Nhớ đến từng câu nói của anh. Nhớ cái ôm siết chặt. Và cả hơi thở nóng cùng làn da tái nhợt bất thường của anh. Tất cả những điều ấy không phải là ảo giác. Hàng loạt câu hỏi thay nhau chất vấn khiến cô không thể nào yên tâm nằm trên giường. Thụy Du vội vàng gõ một email xin nghĩ phép một ngày gửi đến công ty rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Hôm nay có một số nghi vấn chắc chắn cô phải làm rõ về anh, về người phụ nữ bên cạnh anh.
7 giờ 30, Thụy Du rời khỏi nhà bằng chiếc Lexus màu ngọc trai mà anh đã mua cho cô bốn tháng trước. Mất 30 phút để đi về phía Nam, rời khỏi trung tâm thành phố. Cô dừng xe cách cánh cổng của ngôi dinh thự màu trắng khoảng 20 mét, đặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên vô lăng hướng ánh mắt chờ đợi một ai đó. Từng giây kim đồng trôi qua như muốn thiêu đốt sự kiên nhẫn của cô. Sốt ruột và nôn nóng khiến những giọt mồ hôi không ngừng tuôn trên vầng trán. Đột nhiên cánh cổng mở rộng, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang điều khiển chiếc xe màu bạc rời khỏi. Khung cảnh này... là cảnh tượng của ngày hôm qua, hôm kia, hôm trước, và nhiều hôm trước nữa. Trước khi đến đây cô đã tự nhủ bản thân đây chính là điều mình mong đợi nhưng chẳng hiểu sao, nỗi đau thắt tim sâu tận đáy trái tim cô lại một lần nữa trở thành liều thuốc kịch độc ngấm ngầm vào từng mạch máu cơ thể khiến cô đau đớn. Ngôi dinh thự màu trắng đồ sộ này là nhà của anh. Nơi mà chỉ tồn tại một tình yêu mãnh liệt cùng những dự định cho một đám cưới hạnh phúc bên bờ biển. Nó quá đỗi quen thuộc với cô.
Thụy Du tự trấn an mình, gạt nhanh giọt nước mắt trong hồi tưởng rồi mở cần số, nhấn ga đuổi theo chiếc xe màu bạc kia. Chiếc xe ấy đi vào trung tâm thành phố rồi dừng lại ở gara của một bệnh viện ung bướu quốc tế. Cô ghì chặt lấy đôi tay mình trên vô lăng cố kiềm nén sự bất an vô hình khiến nhịp tim cô đập mạnh. Thận trọng bước ra khỏi xe, Thụy Du nối gót người phụ nữ kia vào bên trong.
"Bác sĩ Hà. Bệnh nhân Lý giường số 8 có dấu hiệu suy hô hấp cấp."
"Được rồi. Tôi vào ngay."
Nhìn bóng dáng người phụ nữ kia khuất sau cánh cửa thang máy dành cho bác sĩ. Thụy Du bất giác túm lấy cánh tay của một cô y tá gần đó mà bước chân gần như khuỵa xuống...
...
Loanh quanh một mình qua các tầng lầu, cuối cùng cô cũng tìm được phòng của Tiến sĩ, Bác sĩ Đặng Minh Hà. Cô khẽ thở hắt, ngẩng cao đầu nhìn tấm biển hiệu gắn trên cửa phòng mà lòng không lúc nào thôi bồn chồn nôn nao. Cô đã đợi hơn bốn tiếng đồng hồ chỉ để gặp vị bác sĩ ấy. Sự lo lắng bất an thôi thúc cô phải làm điều gì đó thay cho việc cứ đứng im một chỗ liếc nhìn những chiếc bang ca ra vào phòng cấp cứu rồi lại cúi gằm mặt nhìn mũi giày của chính mình cọ vào nhau đến mỏi nhừ cả hai chân.
Cứ mỗi lần nhìn thấy mũi tên trên đồng hồ thang máy chạy lên. Cô lại chờ đợi từng giây và kỳ vọng. Không biết cô đã đứng như vậy bao lâu rồi. Đến lúc gần như sự tuyệt vọng kéo đến thì cánh cửa thang máy lại một lần nữa mở ra. Đem theo con người xa lạ mà cô đã dành cho biết bao nhiêu cảm xúc của mình. Trước khi kịp nghĩ đến việc sẽ mở lời như thế nào, cô nhận ra bước chân mình đã ở một khoảng cách khá gần với vị bác sĩ ấy. Người phụ ấy nhìn cô đầy ngỡ ngàng. Gần như đánh rơi tập bệnh án trên tay.
"Chào bác sĩ Hà. Tôi có thể xin một chút thời gian của chị được không?"
...
Đôi chân dài chông chênh trên đôi giày cao gót màu đỏ sậm di chuyển thoăn thoắt trong căn phòng màu trắng phảng phất mùi hoa lài. Cô lặng lẽ nhìn người phụ nữ trong chiếc áo blouse trước mặt mình. Chị ấy như thế này nhìn đẹp hơn cái mác "mụ gái già" mà cô đã tùy tiện đặt lúc say rượu hơn nhiều. Chị có vẻ đẹp đắm thắm và của cuốn hút của một người phụ nữ thành đạt. Thế nên anh yêu chị? Cô hạ thấp tầm nhìn của mình xuống những ngón tay gầy gò đang đan vào nhau một cách máy móc mà bỗng thấy chạnh lòng.
"Xin lỗi vì phải tiếp Thụy Du trong căn phòng bề bộn đầy mùi sát trùng này. Em uống miếng nước cho đỡ nhạt miệng."
Đúng là cô nhạt miệng, nhưng ý nghĩ đó là của năm giây trước. Ngay lúc này cô cảm thấy hoảng hốt hơn là nhạt miệng. Cô ngẩng đầu lên buột miệng.
"Chị biết tôi?"
"Dĩ nhiên. Tôi còn biết nhiều thứ về em hơn em tưởng. Cậu ấy hay kể cho tôi nghe về em."
"Cậu ấy?"
"Trọng Vĩ."
Cánh môi mỏng khẽ nhếch để l
"Đừng bỏ em lại. Làm ơn... em không thể không có anh..."
Nếu thời gian là một chiếc đồng hồ hết pin thì có phải nó sẽ dừng lại ở thời điểm này? Cô cần anh. Ở mọi nơi trong trái tim này đều có dấu vết của anh. Nếu định mệnh đã không thể mỉm cười với họ thì chi bằng thời gian hãy cứ mãi dừng lại ở giây phút này. Yêu một người sao lại khó khăn đến như vậy...
"Thế giới bao la quá. Mở mắt ra... em nhìn thấy một cỗ máy mang tên cuộc sống không cảm xúc. Nhắm mắt lại... em thấy anh ngay cạnh mình, gần gũi thân thương nhưng lại quá đỗi xa vời vợi. Yêu thương là món quà của thượng đế mà ai cũng có được. Vậy tại sao em lại chẳng có được sự ưu ái vốn dĩ rất tầm thường ấy? Đừng khiến em phải tìm kiếm yêu thương trong tuyệt vọng..."
...
Vòng tay rộng thoảng mùi hương ngọt ngào của anh khiến cô dễ dàng thiếp đi trong cơn say. Hàng mi nhắm nghiền nằm trọn trong lòng anh như một chú cún con tìm hơi mẹ. Có lẽ vì có anh, cô đã có một giấc ngủ trọn vẹn nhất, thôi thức giấc giữa đêm vắng một mình gọi tên anh trong hụt hẫng. Sự bất an vụt tan biến, từng hơi thở đều đặn từ từ đưa cô vào giấc mơ của một ký ức ngọt ngào...
"Chào cô gái thích Chivas 18. Tôi có thể ngồi cùng không?"
Thụy Du cầm ly rượu lắc lư theo điệu nhạc không buồn nhìn sang kẻ đang cố bắt chuyện với cô. Thật tẻ nhạt, hắn ta như bao gã đàn ông khác. Cố tỏ ra mình là dân sành điệu và am hiểu về rượu, rồi tạo cho mình một cái áo choàng mang thương hiệu đẳng cấp như một chiêu thức để gây ấn tượng với những cô gái có đường cong gợi cảm... như cô. Thụy Du cười nhạt.
"Nếu tôi nói không liệu anh có để tôi được một mình không?"
"Ồ. Haha. Dĩ nhiên là không rồi quý cô ạ."
Gã đàn ông điển trai ấy đặt mình lên chiếc ghế cạnh cô rồi gọi một chai rượu Chivas Regal 18 như chai cô đang uống dở. Anh ta nhận chiếc khui rượu từ tay gã Bartender trẻ tự mình khui lấy. Nhìn đôi tay anh làm mọi việc thoăn thoắt không một chút khó khăn như vốn dĩ đây đã là lần thứ 1.001 anh ta làm điều này. Thụy Du không nén được tò mò, khẽ nhìn anh qua hàng mi dài đen nhánh, bàn tay cầm ly rượu chợt khựng lại giữa lưng chừng khi tầm mắt rơi vào cái nhìn thu hút đến mê hồn của anh.
Anh lắc nhẹ ly rượu, ngửi lấy mùi hương tinh tế một cách dịu dàng rồi nhấp một ngụm nhỏ, thưởng thức vị ngọt nồng nàn cùng chút dư vị hương cay kéo dài nơi đầu lưỡi. Cô nhìn anh bất động như một đứa trẻ bị thu hút bởi một thứ gì đó tỏa sáng đến kỳ diệu. Anh kỳ diệu ư? Cô khẽ lắc đầu kéo mình ra khỏi luồng khí dụ hoặc đến cuồng nhiệt tỏa ra từ người đàn ông này trước khi anh ta ném cho cô một cái nhìn dành cho kẻ quái đản.
"Anh cũng thích Chivas 18?"
"Nó là loại rượu ưa thích của tôi. Mùi hương nhẹ nhàng từ trái cây khô và kẹo bơ..."
"Tạo ra vị ngọt êm dịu."
"Chúng được ủ trong những thùng gỗ làm từ thân cây sồi Bắc Mỹ."
"Gỗ sồi phải có độ tuổi từ 18 năm trở lên và chúng được ủ trong hai năm để có thể cho ra đời một thứ nước uống tuyệt diệu như thế này."
"Này. Tôi nghĩ chúng ta khá hợp nhau đấy. Em có nghĩ vậy không?"
"Không hề."
Cả hai cùng bật cười trước câu trả lời ngắn gọn của cô. Anh nhìn cô bằng đôi mắt ánh lên tia cười như có như không, ngữ điệu kinh ngạc pha chút tò mò.
"Một mình uống rượu như quý cô xinh đẹp đây thì có lẽ nguyên nhân là một gã ngốc nào đấy!?"
"Tôi thích uống rượu, nhưng tôi chưa từng uống vì một gã ngốc nào như anh nói. Tôi chỉ uống... vì đơn giản sự đời lắm rối ren, mà con người thì lại quá nhỏ bé."
"Ồ."
"Vậy còn anh đây? Ngồi với một cô gái lạ trong quán bar không sợ những người phụ nữ kia sẽ xa lánh anh sao? Tôi thì tôi sợ họ sẽ không kiềm chế được mà nuốt sống tôi không cần qua sơ chế mất."
"Ồ không. Tôi vẫn còn là quý ông độc thân vui vẻ. Và mối quan tâm của tôi không phải là những người phụ nữ kia mà là một gái thích uống Chivas 18... như em."
Ánh mắt họ giao nhau trong bỗng chốc. Cô như kẻ nhớ ngẩn lạc nào nụ cười nhu hòa đến hút hồn của anh. Một ý nghĩ điên rồ chợt le lói khiến những thanh rào chắc chắn bảo vệ mớ nguyên tắc cao như núi của cô bỗng sụp đổ hoàn toàn trong thoáng chốc. Cô uống cạn ly rượu rồi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh ấp úng cất tiếng như một kẻ ngốc.
"Thế thì... chúng ta... yêu nhau đi."
"Ưm... xem nào. Với một cô gái xinh đẹp như em chắc là tôi không thể từ chối rồi."
"Không thể từ chối nghĩa là đồng ý."
"Đồng ý. Chúng ta yêu nhau. Vậy... nếu một lúc nào đó em chán tôi thì sao?"
"Thì anh sẽ phải trả lại tôi tình yêu anh giữ."
Vậy đó. Bắt đầu một tình yêu quái gở bằng một chai Chivas Regal 18 quả là điều khó tưởng. Cả quá trình quen biết đến lời đề nghị yêu xảy ra giữa họ chưa quá mười phút vì đơn giản cô đã trót mê mẩn cái nhìn ấy. Cái nhìn có thể khiến cô như một kẻ lẩn thẩn đi lạc vào những xúc cảm rung động trước một người có nụ cười quá ư hoàn hảo như anh. Anh bước vào cuộc đời cô bằng một cách chẳng mấy lặng lẽ. Anh đem đến cho cô cảm giác yêu và được yêu có vị như thế nào. Anh dạy cô cách để trao một nụ hôn nồng nàn ra sao. Anh khiến trái tim cô phải phá vỡ các qui tắc có sẵn chỉ để được là chính mình khi bên anh.
Vậy còn cô? Cô đề nghị yêu anh, phải chăng vì anh có gương mặt điển trai hút hồn cùng một đôi mắt biết cười? Vì anh là một quý ông nhiều tiền? Hay vì anh thích mặc áo sơ mi trắng uống Chivas đắt tiền trên những chiếc du thuyền triệu đô? Bước vào thế giới của anh, cô như một con quạ đen bỗng chốc lại hóa thành phượng hoàng được nắm tay sánh bước cùng anh trên những con đường bên ngoài thế giới rộng lớn. Bên cạnh anh, cô được khoác lên người những món đồ xa xỉ mà một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện như cô có mơ cũng không chạm tới được. Nhưng những điều đó không phải là thứ cô cần. Gia tài, dinh thự, xe hơi, tất cả đều không. Thứ cô cần... là vai nữ chính trong cuộc đời của người đàn ông này. Để được làm người phụ nữ của anh. Được những phút giây yếu lòng để anh bảo vệ. Được ghì chặt lấy tay anh cùng nhau trải bước trên con phố nhỏ. Được xây dựng một mái nhà nơi sẽ có cô và anh, cùng những đứa trẻ là kết tinh tình yêu của họ. Cô yêu anh là thật. Yêu chân thành với nhiệt huyết của một trái tim trẻ mà cô có.
Nhưng rồi mọi thứ thật đột ngột, thật nhanh chóng. Anh tìm đến cô trong một buổi chiều muộn cuối thu để nói lời chia tay. Anh nói rằng anh là một người giàu có, xung quanh anh có những cô gái sẵn sàng chết nếu anh muốn họ phải làm vậy. Anh nói anh không muốn hoài phí cuộc đời bên một cô gái hư hỏng chỉ biết tiêu tiền như cô. Anh nói... đúng là có lúc anh đã rung động trước cô, nhưng chỉ là nhất thời. Vì cô cũng như bao cô gái mặt hoa da phấn khác mà thôi. Và anh còn nói... "trả lại em tình yêu anh giữ". Giọng nói của anh vẫn vậy, ngữ điệu thật trầm, nhưng nó không còn mang hơi ấm nữa, nó lạnh và sắc. Đủ để khiến trái tim cô bước sang một mùa đông dài vô tận.
Chỉ bằng vài câu nói không cảm xúc, anh nhanh chóng tan biến không một dấu vết khỏi cuộc đời một cô gái tội nghiệp. Để lại cô bên những ước mơ cho một hạnh phúc và một tình yêu tan vỡ. Nước mắt chưa bao giờ là một liều thuốc giảm đau hiệu quả đối với cô. Những ngày tháng vắng anh là điều kinh khủng nhất cô chưa từng nghĩ đến. Từ một trái tim ngập tràn những ngày nắng yêu thương bên anh, cô như trở thành kẻ điên với đôi mắt vô hồn mãi tìm kiếm anh bên ranh giới của tận cùng nỗi đau cùng ly rượu tràn.
...
Những tia nắng muộn xiên qua tấm rèm cửa khẽ chạm vào làn da cô vẽ nên bức tranh không hình dạng. Cô tỉnh giấc trong cơn đau đầu như búa bổ giống như bao kẻ say khác. Vòm miệng khô và đắng, chân tay ê ẩm không buồn nhấc. Mọi thứ thật mơ hồ đọng lại trong những ký ức cuối cùng sau một cơn say. Cô giật mình bật dậy nhận ra không gian xung quanh là căn phòng màu tím quen thuộc của mình. Tưởng chừng như cơn hoa mắt là hậu quả của việc uống quá nhiều, cô dụi mắt, rồi lại dụi mắt. Cho đến khi cô cảm nhận rõ sự trở lại của tuyệt vọng đang hoành hành nơi lồng ngực mình.
Cô đã thiếp đi từ bao giờ vậy? Anh đã đưa cô về ư? Và... lại rời bỏ cô? Cánh môi này... cô còn nhớ rất rõ nụ hôn điên dại ấy. Nhớ đến từng câu nói của anh. Nhớ cái ôm siết chặt. Và cả hơi thở nóng cùng làn da tái nhợt bất thường của anh. Tất cả những điều ấy không phải là ảo giác. Hàng loạt câu hỏi thay nhau chất vấn khiến cô không thể nào yên tâm nằm trên giường. Thụy Du vội vàng gõ một email xin nghĩ phép một ngày gửi đến công ty rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Hôm nay có một số nghi vấn chắc chắn cô phải làm rõ về anh, về người phụ nữ bên cạnh anh.
7 giờ 30, Thụy Du rời khỏi nhà bằng chiếc Lexus màu ngọc trai mà anh đã mua cho cô bốn tháng trước. Mất 30 phút để đi về phía Nam, rời khỏi trung tâm thành phố. Cô dừng xe cách cánh cổng của ngôi dinh thự màu trắng khoảng 20 mét, đặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên vô lăng hướng ánh mắt chờ đợi một ai đó. Từng giây kim đồng trôi qua như muốn thiêu đốt sự kiên nhẫn của cô. Sốt ruột và nôn nóng khiến những giọt mồ hôi không ngừng tuôn trên vầng trán. Đột nhiên cánh cổng mở rộng, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang điều khiển chiếc xe màu bạc rời khỏi. Khung cảnh này... là cảnh tượng của ngày hôm qua, hôm kia, hôm trước, và nhiều hôm trước nữa. Trước khi đến đây cô đã tự nhủ bản thân đây chính là điều mình mong đợi nhưng chẳng hiểu sao, nỗi đau thắt tim sâu tận đáy trái tim cô lại một lần nữa trở thành liều thuốc kịch độc ngấm ngầm vào từng mạch máu cơ thể khiến cô đau đớn. Ngôi dinh thự màu trắng đồ sộ này là nhà của anh. Nơi mà chỉ tồn tại một tình yêu mãnh liệt cùng những dự định cho một đám cưới hạnh phúc bên bờ biển. Nó quá đỗi quen thuộc với cô.
Thụy Du tự trấn an mình, gạt nhanh giọt nước mắt trong hồi tưởng rồi mở cần số, nhấn ga đuổi theo chiếc xe màu bạc kia. Chiếc xe ấy đi vào trung tâm thành phố rồi dừng lại ở gara của một bệnh viện ung bướu quốc tế. Cô ghì chặt lấy đôi tay mình trên vô lăng cố kiềm nén sự bất an vô hình khiến nhịp tim cô đập mạnh. Thận trọng bước ra khỏi xe, Thụy Du nối gót người phụ nữ kia vào bên trong.
"Bác sĩ Hà. Bệnh nhân Lý giường số 8 có dấu hiệu suy hô hấp cấp."
"Được rồi. Tôi vào ngay."
Nhìn bóng dáng người phụ nữ kia khuất sau cánh cửa thang máy dành cho bác sĩ. Thụy Du bất giác túm lấy cánh tay của một cô y tá gần đó mà bước chân gần như khuỵa xuống...
...
Loanh quanh một mình qua các tầng lầu, cuối cùng cô cũng tìm được phòng của Tiến sĩ, Bác sĩ Đặng Minh Hà. Cô khẽ thở hắt, ngẩng cao đầu nhìn tấm biển hiệu gắn trên cửa phòng mà lòng không lúc nào thôi bồn chồn nôn nao. Cô đã đợi hơn bốn tiếng đồng hồ chỉ để gặp vị bác sĩ ấy. Sự lo lắng bất an thôi thúc cô phải làm điều gì đó thay cho việc cứ đứng im một chỗ liếc nhìn những chiếc bang ca ra vào phòng cấp cứu rồi lại cúi gằm mặt nhìn mũi giày của chính mình cọ vào nhau đến mỏi nhừ cả hai chân.
Cứ mỗi lần nhìn thấy mũi tên trên đồng hồ thang máy chạy lên. Cô lại chờ đợi từng giây và kỳ vọng. Không biết cô đã đứng như vậy bao lâu rồi. Đến lúc gần như sự tuyệt vọng kéo đến thì cánh cửa thang máy lại một lần nữa mở ra. Đem theo con người xa lạ mà cô đã dành cho biết bao nhiêu cảm xúc của mình. Trước khi kịp nghĩ đến việc sẽ mở lời như thế nào, cô nhận ra bước chân mình đã ở một khoảng cách khá gần với vị bác sĩ ấy. Người phụ ấy nhìn cô đầy ngỡ ngàng. Gần như đánh rơi tập bệnh án trên tay.
"Chào bác sĩ Hà. Tôi có thể xin một chút thời gian của chị được không?"
...
Đôi chân dài chông chênh trên đôi giày cao gót màu đỏ sậm di chuyển thoăn thoắt trong căn phòng màu trắng phảng phất mùi hoa lài. Cô lặng lẽ nhìn người phụ nữ trong chiếc áo blouse trước mặt mình. Chị ấy như thế này nhìn đẹp hơn cái mác "mụ gái già" mà cô đã tùy tiện đặt lúc say rượu hơn nhiều. Chị có vẻ đẹp đắm thắm và của cuốn hút của một người phụ nữ thành đạt. Thế nên anh yêu chị? Cô hạ thấp tầm nhìn của mình xuống những ngón tay gầy gò đang đan vào nhau một cách máy móc mà bỗng thấy chạnh lòng.
"Xin lỗi vì phải tiếp Thụy Du trong căn phòng bề bộn đầy mùi sát trùng này. Em uống miếng nước cho đỡ nhạt miệng."
Đúng là cô nhạt miệng, nhưng ý nghĩ đó là của năm giây trước. Ngay lúc này cô cảm thấy hoảng hốt hơn là nhạt miệng. Cô ngẩng đầu lên buột miệng.
"Chị biết tôi?"
"Dĩ nhiên. Tôi còn biết nhiều thứ về em hơn em tưởng. Cậu ấy hay kể cho tôi nghe về em."
"Cậu ấy?"
"Trọng Vĩ."
Cánh môi mỏng khẽ nhếch để l
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
321/2119