Tiểu thuyết - Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng
Lượt xem : |
Kiều anh không muốn giấu diếm gì cả, bởi chuyện quá khứ chỉ có cô là người ngoài rõ nhất.
Lâu Lục Kiều châm chọc bật cười: “ Ngôn đại thiếu gia, anh thế nào mà còn muốn đùa giỡn với tôi?\". Ngôn Bách Nghiêu nhìn cô, có chút muốn hỏi nhưng không, cười cười nói: “ Sao nào? Mong tôi nhanh kết hôn đến thế sao?\". Tốt xấu gì thì anh cũng từng được một vài tạp chí bầu chọn là người độc thân đáng giá nhất đấy chứ.
Lâu Lục Kiều hớp một ngụm trà cho nhuận yết hầu nói: “ Anh là loại yêu tinh hại người, sớm sớm kết hôn đy, đỡ sau này có cơ hội đy hại người\". Cô từng nghe danh tiếng của anh trong lĩnh vực tình trường.
Thật không biết những lời này là khen anh hay muốn mắng anh nữa. Ngôn Bách Nghiêu trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói: “ Cô ấy thế nào?\". Cuối cùng thì anh cũng hỏi câu đó, cô cứ tưởng cả bữa ăn ngày hôm nay anh ta sẽ không nhắc đến tên bạn cô nữa chứ.
Tiếp tục đen chén trà lên môi, một lúc lâu, Lục Kiều mới đáp: “ Tốt thì sao mà không tốt thì sao? Ngôn Bách Nghiêu, anh với cô ấy đã sớm không còn quan hệ gì nữa rồi\". Ngôn Bách Nghiêu không tự giác mà nắm chặt tay lại, nhìn về phía đối diện, nhưng không nói gì cả. Lâu Lục Kiều cúi đầu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong đáy cốc, nhớ đến một cô gái đã từng quấn quít lấy cô không ngừng, bởi vì biết cô gái ấy đối với anh là tình cảm sâu đậm, đột nhiên thở dài rồi nói: “ Ngôn Bách Nghiêu, cô ấy không tốt, thật sự không tốt chút nào cả! Anh vừa lòng chưa?\"
Tim anh bỗng co rút một trận, nhìn chằm chằm Lục Kiều hỏi: “ Vì sao chứ?\". Lục Kiều trào phúng đáp: “ Vì sao không tốt ư? Chẳng lẽ anh còn không biết mà hỏi mình sao?\". Ngôn Bách Nghiêu giống như nghe được một câu chuyện thật nực cười, giễu cợt đáp: “ Hỏi tôi?\". Tay anh chống đầu, nhìn về phía cô.
Anh thế nào mà một chút chuyện cũng đều không hay? Lâu Lục Kiều theo dõi biểu hiện trên mặt anh, châm chọc tiếp: “ Tôi đã từng nói với cô ấy, tuy rằng cuộc sống này không thể nào thoát khỏi việc lừa dối nhau, cho dù mỹ lệ đến đâu thì vẫn chứa đựng sự lừa gạt. Nhưng luôn phải nhớ đừng đem những gì người đàn ông đó nói tin là thật, nghe xong thì hãy quên hết đy. Tốt nhất là xóa sạch mọi điều. Trông cậy vào một người đàn ông ư? Nằm mơ sao? Nếu thực như vậy chẳng hóa là tự rước khổ vào thân!\".
Cô đứng lên, xách túi theo, quay đầu nói: “ Bữa hôm nay cảm ơn anh\". Bước qua cửa, cô vẫn ngoảnh lại nói câu cuối: “ Chuyện của hai người tôi không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn nhiều lời không lại biến thành kẻ lắm chuyện. Nếu anh hứng thú với những năm gần đây của cô ấy thì có thể phái người đy điều tra. Tin tưởng chuyện đó đối với anh mà nói thì quá dễ dàng rồi, chỉ cần giơ ngón tay lên là cũng có thể giải quyết được\".
Từng tập tư liệu từ trong tay anh rớt xuống, giống như những bông tuyết mùa đông rơi xuống không một tiếng động. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa thủy tinh, mông lung tiến vào, hắt lên từng chồng tư liệu đang chất chồng trước mắt anh. Một vài tấm ảnh lộ ra, một bé trai bộ dạng thực thanh tú, cười sáng lạn rất đáng yêu, đang vui chơi thực vui vẻ. Vẻ mặt thật ngây thơ khiến người ta không chịu được mà muốn ôm vào lòng mà che chở.
Bộ dạng đứa bé rất giống cô. Lần đầu tiên gặp là khi cô đang đứng dưới tán cây lớn mà cười thật tươi, ánh sáng chiếu xuyên qua khe cửa, cảnh vật dường như đều chỉ để làm nền cho cô mà thôi, nụ cười đó bỗng dưng khiến anh rung động một cách kỳ lạ. Trong đầu anh không ngừng lặp đy lặp lại ngày sinh của đứa bé này, một lần rồi một lần như muốn mắt kẹt trong tâm trí anh. Ngày sinh của đứa bé này, nếu như không nhớ lầm thì đó chính là thời điểm cô rời anh đy được 7 tháng. Cho dù là không có xét nghiệm DNA thì anh cũng chắc được 80% đứa bé chính là con anh.
Cô vì cái gì mà không cho anh biết lấy một chút? Cô vì cái gì mà có thai rồi mà vẫn còn muốn chia tay với anh? Uông Thủy Mạt quả thực là rất giỏi đy! Anh mãnh liệt dùng lực đập lên bàn, mọi thứ giấy tờ văn kiện cùng đồ dùng đều bị hất văng xuống đất. Anh từng cảm thấy chút áy náy với cô, nhưng giờ áy náy đã biến thành lửa giận rồi.
Chuông cửa không ngừng vang lên, nguyên bản là một bản nhạc êm ái nhưng dưới áp lực của người bấm trở nên dồn dập cùng bén nhọn vô cùng. Uông Thủy Mạt đang tắm, vòi sen phun nhè nhẹ xuống làn nước ấm, bao trọn lấy cơ thể cô đem lại một cảm giác thoải mái vô cùng. Cả người cô đắm trọn trong làn nước, nhắm mắt thư giãn. Trong không khí lan tỏa một mùi hương nhẹ nhàng của hoa tulip, nhẹ nhưng mê đắm.
Đột nhiên giống như là nghe được âm thanh của chuông cửa, cô hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bên cạnh thấy chiếc đồng hồ cá heo, đó là đồ chơi yêu thích nhất của bảo bối. Nghĩ tới bé yêu, khóe miệng cô bất giác nở một nụ cười tươi. Nhìn đồng hồ, giờ nãy đã hơn mười một giờ tối, có ai còn muốn tìm đến cô?
Nhưng thế nào mà chuông cửa vẫn không ngừng vang lên? Lắng nghe chút nữa cô mới phát hiện đó chính là chuông cửa nhà mình. Cô bước ra khỏi phòng tắm, mặc áo choàng vào, đy ra ngoài. Thật đúng là tiếng chuông nhà nàng, hơn nữa nàng đứng trước cửa nên càng xác định được, nếu không nhanh chóng mở ra e rằng cô sẽ phải chi trả tiền sửa chuông.
Cô bước vài bước rồi dừng lại, ngoài cửa kia chắc hẳn là khách, bây giờ là thời đại điện tử thông tin phát triển, dĩ nhiên là anh - Ngôn Bách Nghiêu. Từ ngay anh nói với cô hai câu Tạm biệt cô mới biết hai người đã chính thức kết thúc rồi. Có lẽ cô chờ đợi lâu như vậy chỉ để nghe anh nói một câu từ biệt như thế đó, rồi sau đó mọi dấu vết đều bị xóa sạch gọn gàng. Đương nhiên việc chia tay là do cô nói trước, anh không đồng ý, nhưng cũng không hề phản đối; có lẽ vì thế mà ở tận sâu trong lòng cô vẫn cảm thấy hai người chưa từng thật sự chia tay, chỉ là tạm thời xa nhau mà thôi. Nhưng ngày ấy lời anh đã nói ra, đã đặt một dấu chấm hoàn hảo cho chuyện tình của cô.
Kỳ thật cô có thể sống mà không cần có anh. Vài năm nay cô đã sớm quen với việc không có anh bên cạnh, thời điểm cô đau khổ nhất cũng không có anh. Mọi chuyện chính đã là như vậy từ rất lâu rồi. Nhưng vì sao mà đến tận giờ vẫn có cảm giác không cam lòng là sao? Là không cam lòng vì anh chưa từng tới tìm cô sao? Không cam lòng là vì cô trong lòng hắn không có chút trọng lượng gì sao? Vốn vì không cam lòng cho nên cô mới trượt dài đến tận bây giờ, mãi đến tận hôm nay…
Cô rút lại những suy nghĩ mông lung, nhẹ nhàng bước đến bên cửa, hỏi: “ Ngôn tiên sinh, trễ thế này tìm tôi có chuyện gì sao?\". Anh tốt xấu gì bây giờ cũng có mối quan hệ làm ăn với gia đình cô, thiếu anh, mọi công sức đầu tư của cha cô coi như công cốc. Nếu kết thúc thì cô cũng có thể phản ứng giống như người bình thường, nhưng hiện giờ anh là thượng khách, không phải sao?
Thần sắc của anh trở nên âm u, lại bởi vì phải đợi lâu, trong bụng đã sớm chứa một bụng tức giận, mãnh liệt đá lên cửa một cái. Anh đã phát giận rồi! Cô cười nhạt vì cô biết tính cách anh rất rõ, giống như một đứa trẻ vậy.
Anh lại hướng cửa đá thêm vài phát nữa, bỗng cửa mở ra. Vừa nhìn thấy người ở trước cửa, anh liền tiến đến kéo tay cô lôi vào phòng, da thịt cổ tay của cô trắng mịn, thật tinh tế. Có lẽ bởi vì sự thân thiết trước kia, anh luôn cảm nhận được ở cô phát ra mùi hương hoa tulip nhẹ nhàng, mùi hương sâu kín xông vào mũi anh. Cô rất thích hoa tulip, không hề có lý do. Trước kia trong căn phòng ở California cũng thành một thế giới của hoa tulip, mọi nơi đều thấy bóng hoa tulip, trong không khí luôn thoảng mùi hương hoa.
Nhưng ở đây không phải là California, trong lòng lửa giận lại càng muốn ứa lên. Anh quả thực muốn đem nàng bóp chết mới có thể xả hết được nỗi giận của mình. Một hồi lâu sau anh vẫn không muốn buông cô ra. Anh hung hăng ném tập văn kiện trong tay về phía cô, từng tờ giấy vương vãi dưới đất, dưới chân cô.
\"Uông Thủy Mạt, có gì muốn nói không?\", anh oán giận nói tiếp: “ Đừng có mà chào hỏi gì cả với tôi\". Cô chưa từng thấy anh phát giận lớn như thế này bao giờ. Mơ hồ nghĩ tới một việc, cô nhẹ nhàng ngồi xuống cầm túi văn kiện lên.
Đập vào mắt cô chính là hình ảnh của tiểu bảo bối. Xem ra thám tử rất giỏi đy, ngay cả bản sao chứng minh thư của bảo bối ở Mỹ mà cũng tìm được. Thật sự giỏi, giỏi lắm, mọi thứ đều hiện ra thật chi tiết. Chính là, chính là anh đã muộn một bước -- nguyên lai trên đời này không có chuyện sớm hay muộn, chỉ có thời điểm chính xác mà thôi.
Cô chậm rãi đứng lên, chân không biết có phải do ngồi lâu nhưng bỗng muốn quỵ xuống. Cô nhìn anh rồi nói: “ Ngôn tiên sinh, anh nghĩ tôi sẽ nói gì nữa?\". Dừng một chút, cô hít một hơi rồi tiếp tục: “ Hoặc muốn tôi nói gì ?\"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng thốt ra: “ Nhóm máu O? Cô đừng nói với tôi rằng trên đời có chuyện trùng hợp như thế?\". Uông Thủy Mạt cười trào phúng: “ Trên thế giới người có nhóm máu giống nhau thiếu gì, anh việc gì mà phải tỏ ra ngạc nhiên?\". Cô vẫn tiếp tục nhập vai diễn còn dở của mình, muốn đem mọi chuyện chôn vùi xuống lòng đất.
Anh vẫn chỉ cười lạnh lùng, hướng về phía cô, đưa tay ra nắm chiếc cằm mềm mại của cô: “ Vậy cô giải thích thế nào về ngày sinh của đứa bé?\". Cô chỉ biết nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở, nhìn anh nói: “ Tin tưởng anh xem qua tài liệu thì cũng hiểu chứ, đứa bé là do sinh non. Nó với anh chẳng có một chút quan hệ nào cả. Nó chỉ là con của tôi thôi\". Anh muốn đứa bé sao, sau này thiếu gì cơ hội. Chỉ cần anh nguyện ý, tin tưởng sau này Sầm tiểu thư sẽ vì anh mà sinh vài đứa ý chứ. Anh có tiền như vậy thì lo gì chuyện tiền phạt -- hoặc là trực tiếp ra nước ngoài mà sinh thì có sao? Còn cô thì sao? Trừ bỏ tiểu bảo bối của cô thì cô cả đời cũng chẳng có cơ hội có đứa thứ hai.
Thanh âm của anh lạnh như băng chậm rãi nói: “ Ý của cô là, tại thời điểm chúng ta còn yêu nhau thì cô đã lên giường cùng với thằng đàn ông khác?\". Cô mang thai tám tháng rồi sinh, bỏ đy thời gian hai người chia tay thì còn chừng một tháng. Anh nhớ rõ ràng lúc đó hai người vẫn còn mặn nồng, còn thường xuyên trên giường chơi đùa.
Huyết sắc trên mặt anh trở nên thực kém, giống như là bị rút đy hết rồi. Nhắm mắt lại, hàng lông mi không ngừng run rẩy, thật lâu sau cô mới nói: “ Anh nói gì thì cứ cho là thế đy\".
Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng nghe thấy một tiếng thanh thúy truyền đến, cô đột nhiên mở mắt to ra. Tay anh giờ đang chảy máu, là bàn tay anh lấy đập lên chiếc gương treo trên tường. Những mảnh vụn thủy tinh vỡ vụn trong tay anh, nhuốm một sắc màu đỏ, anh oán hận nói ra: “ Cô muốn tôi đy thực hiện kiểm tra AND sao?\". Cô thật đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi, còn anh chính là không nghĩ sẽ lấy thủ đoạn đấy để chứng minh.
Màu đỏ kia, màu đỏ đấy gợi nhớ đến những chuyện trong quá khứ, màu đỏ loang lổ khắp váy cô. Cô khi ấy ở trong phòng trọ giãy dụa đầy đau đớn, vật vã mãi mới bước đến gần điện thoại để gọi điện cầu cứu. Nỗi đau xâm chiếm cả toàn thân, nhưng nó giữ cho cô thật tỉnh táo, nhưng một nỗi sợ hãi mơ hồ hiện lên, cô sợ sẽ đánh mất tiểu bảo bối đang ở trong bụng mình. Cô đã đáp ứng anh, sẽ vì anh mà sinh hai đứa. Bác sĩ một lần nữa cảnh cáo cô, tử cung của cô rất yếu, có thể bất kỳ lúc nào cũng có thể sinh non, căn bản cơ thể cô là không thích hợp sinh con, nếu không chú ý thì bản thân có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào---
Bụng của cô tự dưng quặn đau, chậm rãi bước đến bên sô-pha, ôm chiếc gối ôm vào lòng rồi ngồi xuống. Đầu cô chôn sâu vào trong chiếc gối, lấy tay chỉ ngăn kéo, chịu đựng đau đớn rồi nói: “ Trong đấy có hộp cứu thương đấy\".
Anh chậm rãi bước đến bên chiếc tủ. Vốn từ trước đến nay anh rất thích vận động, bóng đá, bóng rổ đều thích cả, chính vì thế mà thỉnh thoảng không tránh khỏi bị thương nhẹ, mỗi lần như vậy cô đều chuẩn bị một hộp cứu thương để sơ cứu cho anh. Rồi những lần như vậy, nhìn thấy vết thương của anh không khỏi khiến cô bực mình, rồi giận dỗi chỉ vào ngăn kéo bảo anh: “ Chính anh tự làm đy\". Anh liền cố ý một mặt rửa vết thương một mặt tỏ vẻ đau đớn. Không tới 2 phút cô liền chạy tới bên anh, ôn nhu giúp anh thổi vào vết thương, một mặt giúp anh sơ cứu tiếp. Nhưng đấy đã là chuyện trước kia, giờ phút này, đã thành hai kẻ xa lạ, những chuyện như thế không thể xảy ra.
Cô một lâu mới mở miệng, khinh khỉnh nói: “ Bách Nghiêu, cho dù đứa bé là con anh thì sao?\". Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại cô gọi anh là Bách nghiêu. Anh khẽ động lông mày, sẽ là như thế nào đây? Cô như thế nào lại hỏi hắn như vậy? Anh lạnh lùng nói: “ Tôi chỉ muốn biết là ĐÚNG hay SAI?\"
Cô trầm mặc một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “ Đứa bé đó--- là con anh đấy\", bỗng nhiên anh vọt đến trước mặt cô, nắm chặt lấy bả vai cô rồi loạng choạng hỏi: “ Vậy sao em không nói sớm cho anh biết? Em lấy quyền gì mà quyết định sinh con một mình?\". Nếu biết sớm một chút, nếu cô nói sớm cho anh
Lâu Lục Kiều châm chọc bật cười: “ Ngôn đại thiếu gia, anh thế nào mà còn muốn đùa giỡn với tôi?\". Ngôn Bách Nghiêu nhìn cô, có chút muốn hỏi nhưng không, cười cười nói: “ Sao nào? Mong tôi nhanh kết hôn đến thế sao?\". Tốt xấu gì thì anh cũng từng được một vài tạp chí bầu chọn là người độc thân đáng giá nhất đấy chứ.
Lâu Lục Kiều hớp một ngụm trà cho nhuận yết hầu nói: “ Anh là loại yêu tinh hại người, sớm sớm kết hôn đy, đỡ sau này có cơ hội đy hại người\". Cô từng nghe danh tiếng của anh trong lĩnh vực tình trường.
Thật không biết những lời này là khen anh hay muốn mắng anh nữa. Ngôn Bách Nghiêu trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói: “ Cô ấy thế nào?\". Cuối cùng thì anh cũng hỏi câu đó, cô cứ tưởng cả bữa ăn ngày hôm nay anh ta sẽ không nhắc đến tên bạn cô nữa chứ.
Tiếp tục đen chén trà lên môi, một lúc lâu, Lục Kiều mới đáp: “ Tốt thì sao mà không tốt thì sao? Ngôn Bách Nghiêu, anh với cô ấy đã sớm không còn quan hệ gì nữa rồi\". Ngôn Bách Nghiêu không tự giác mà nắm chặt tay lại, nhìn về phía đối diện, nhưng không nói gì cả. Lâu Lục Kiều cúi đầu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong đáy cốc, nhớ đến một cô gái đã từng quấn quít lấy cô không ngừng, bởi vì biết cô gái ấy đối với anh là tình cảm sâu đậm, đột nhiên thở dài rồi nói: “ Ngôn Bách Nghiêu, cô ấy không tốt, thật sự không tốt chút nào cả! Anh vừa lòng chưa?\"
Tim anh bỗng co rút một trận, nhìn chằm chằm Lục Kiều hỏi: “ Vì sao chứ?\". Lục Kiều trào phúng đáp: “ Vì sao không tốt ư? Chẳng lẽ anh còn không biết mà hỏi mình sao?\". Ngôn Bách Nghiêu giống như nghe được một câu chuyện thật nực cười, giễu cợt đáp: “ Hỏi tôi?\". Tay anh chống đầu, nhìn về phía cô.
Anh thế nào mà một chút chuyện cũng đều không hay? Lâu Lục Kiều theo dõi biểu hiện trên mặt anh, châm chọc tiếp: “ Tôi đã từng nói với cô ấy, tuy rằng cuộc sống này không thể nào thoát khỏi việc lừa dối nhau, cho dù mỹ lệ đến đâu thì vẫn chứa đựng sự lừa gạt. Nhưng luôn phải nhớ đừng đem những gì người đàn ông đó nói tin là thật, nghe xong thì hãy quên hết đy. Tốt nhất là xóa sạch mọi điều. Trông cậy vào một người đàn ông ư? Nằm mơ sao? Nếu thực như vậy chẳng hóa là tự rước khổ vào thân!\".
Cô đứng lên, xách túi theo, quay đầu nói: “ Bữa hôm nay cảm ơn anh\". Bước qua cửa, cô vẫn ngoảnh lại nói câu cuối: “ Chuyện của hai người tôi không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn nhiều lời không lại biến thành kẻ lắm chuyện. Nếu anh hứng thú với những năm gần đây của cô ấy thì có thể phái người đy điều tra. Tin tưởng chuyện đó đối với anh mà nói thì quá dễ dàng rồi, chỉ cần giơ ngón tay lên là cũng có thể giải quyết được\".
Từng tập tư liệu từ trong tay anh rớt xuống, giống như những bông tuyết mùa đông rơi xuống không một tiếng động. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa thủy tinh, mông lung tiến vào, hắt lên từng chồng tư liệu đang chất chồng trước mắt anh. Một vài tấm ảnh lộ ra, một bé trai bộ dạng thực thanh tú, cười sáng lạn rất đáng yêu, đang vui chơi thực vui vẻ. Vẻ mặt thật ngây thơ khiến người ta không chịu được mà muốn ôm vào lòng mà che chở.
Bộ dạng đứa bé rất giống cô. Lần đầu tiên gặp là khi cô đang đứng dưới tán cây lớn mà cười thật tươi, ánh sáng chiếu xuyên qua khe cửa, cảnh vật dường như đều chỉ để làm nền cho cô mà thôi, nụ cười đó bỗng dưng khiến anh rung động một cách kỳ lạ. Trong đầu anh không ngừng lặp đy lặp lại ngày sinh của đứa bé này, một lần rồi một lần như muốn mắt kẹt trong tâm trí anh. Ngày sinh của đứa bé này, nếu như không nhớ lầm thì đó chính là thời điểm cô rời anh đy được 7 tháng. Cho dù là không có xét nghiệm DNA thì anh cũng chắc được 80% đứa bé chính là con anh.
Cô vì cái gì mà không cho anh biết lấy một chút? Cô vì cái gì mà có thai rồi mà vẫn còn muốn chia tay với anh? Uông Thủy Mạt quả thực là rất giỏi đy! Anh mãnh liệt dùng lực đập lên bàn, mọi thứ giấy tờ văn kiện cùng đồ dùng đều bị hất văng xuống đất. Anh từng cảm thấy chút áy náy với cô, nhưng giờ áy náy đã biến thành lửa giận rồi.
Chuông cửa không ngừng vang lên, nguyên bản là một bản nhạc êm ái nhưng dưới áp lực của người bấm trở nên dồn dập cùng bén nhọn vô cùng. Uông Thủy Mạt đang tắm, vòi sen phun nhè nhẹ xuống làn nước ấm, bao trọn lấy cơ thể cô đem lại một cảm giác thoải mái vô cùng. Cả người cô đắm trọn trong làn nước, nhắm mắt thư giãn. Trong không khí lan tỏa một mùi hương nhẹ nhàng của hoa tulip, nhẹ nhưng mê đắm.
Đột nhiên giống như là nghe được âm thanh của chuông cửa, cô hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bên cạnh thấy chiếc đồng hồ cá heo, đó là đồ chơi yêu thích nhất của bảo bối. Nghĩ tới bé yêu, khóe miệng cô bất giác nở một nụ cười tươi. Nhìn đồng hồ, giờ nãy đã hơn mười một giờ tối, có ai còn muốn tìm đến cô?
Nhưng thế nào mà chuông cửa vẫn không ngừng vang lên? Lắng nghe chút nữa cô mới phát hiện đó chính là chuông cửa nhà mình. Cô bước ra khỏi phòng tắm, mặc áo choàng vào, đy ra ngoài. Thật đúng là tiếng chuông nhà nàng, hơn nữa nàng đứng trước cửa nên càng xác định được, nếu không nhanh chóng mở ra e rằng cô sẽ phải chi trả tiền sửa chuông.
Cô bước vài bước rồi dừng lại, ngoài cửa kia chắc hẳn là khách, bây giờ là thời đại điện tử thông tin phát triển, dĩ nhiên là anh - Ngôn Bách Nghiêu. Từ ngay anh nói với cô hai câu Tạm biệt cô mới biết hai người đã chính thức kết thúc rồi. Có lẽ cô chờ đợi lâu như vậy chỉ để nghe anh nói một câu từ biệt như thế đó, rồi sau đó mọi dấu vết đều bị xóa sạch gọn gàng. Đương nhiên việc chia tay là do cô nói trước, anh không đồng ý, nhưng cũng không hề phản đối; có lẽ vì thế mà ở tận sâu trong lòng cô vẫn cảm thấy hai người chưa từng thật sự chia tay, chỉ là tạm thời xa nhau mà thôi. Nhưng ngày ấy lời anh đã nói ra, đã đặt một dấu chấm hoàn hảo cho chuyện tình của cô.
Kỳ thật cô có thể sống mà không cần có anh. Vài năm nay cô đã sớm quen với việc không có anh bên cạnh, thời điểm cô đau khổ nhất cũng không có anh. Mọi chuyện chính đã là như vậy từ rất lâu rồi. Nhưng vì sao mà đến tận giờ vẫn có cảm giác không cam lòng là sao? Là không cam lòng vì anh chưa từng tới tìm cô sao? Không cam lòng là vì cô trong lòng hắn không có chút trọng lượng gì sao? Vốn vì không cam lòng cho nên cô mới trượt dài đến tận bây giờ, mãi đến tận hôm nay…
Cô rút lại những suy nghĩ mông lung, nhẹ nhàng bước đến bên cửa, hỏi: “ Ngôn tiên sinh, trễ thế này tìm tôi có chuyện gì sao?\". Anh tốt xấu gì bây giờ cũng có mối quan hệ làm ăn với gia đình cô, thiếu anh, mọi công sức đầu tư của cha cô coi như công cốc. Nếu kết thúc thì cô cũng có thể phản ứng giống như người bình thường, nhưng hiện giờ anh là thượng khách, không phải sao?
Thần sắc của anh trở nên âm u, lại bởi vì phải đợi lâu, trong bụng đã sớm chứa một bụng tức giận, mãnh liệt đá lên cửa một cái. Anh đã phát giận rồi! Cô cười nhạt vì cô biết tính cách anh rất rõ, giống như một đứa trẻ vậy.
Anh lại hướng cửa đá thêm vài phát nữa, bỗng cửa mở ra. Vừa nhìn thấy người ở trước cửa, anh liền tiến đến kéo tay cô lôi vào phòng, da thịt cổ tay của cô trắng mịn, thật tinh tế. Có lẽ bởi vì sự thân thiết trước kia, anh luôn cảm nhận được ở cô phát ra mùi hương hoa tulip nhẹ nhàng, mùi hương sâu kín xông vào mũi anh. Cô rất thích hoa tulip, không hề có lý do. Trước kia trong căn phòng ở California cũng thành một thế giới của hoa tulip, mọi nơi đều thấy bóng hoa tulip, trong không khí luôn thoảng mùi hương hoa.
Nhưng ở đây không phải là California, trong lòng lửa giận lại càng muốn ứa lên. Anh quả thực muốn đem nàng bóp chết mới có thể xả hết được nỗi giận của mình. Một hồi lâu sau anh vẫn không muốn buông cô ra. Anh hung hăng ném tập văn kiện trong tay về phía cô, từng tờ giấy vương vãi dưới đất, dưới chân cô.
\"Uông Thủy Mạt, có gì muốn nói không?\", anh oán giận nói tiếp: “ Đừng có mà chào hỏi gì cả với tôi\". Cô chưa từng thấy anh phát giận lớn như thế này bao giờ. Mơ hồ nghĩ tới một việc, cô nhẹ nhàng ngồi xuống cầm túi văn kiện lên.
Đập vào mắt cô chính là hình ảnh của tiểu bảo bối. Xem ra thám tử rất giỏi đy, ngay cả bản sao chứng minh thư của bảo bối ở Mỹ mà cũng tìm được. Thật sự giỏi, giỏi lắm, mọi thứ đều hiện ra thật chi tiết. Chính là, chính là anh đã muộn một bước -- nguyên lai trên đời này không có chuyện sớm hay muộn, chỉ có thời điểm chính xác mà thôi.
Cô chậm rãi đứng lên, chân không biết có phải do ngồi lâu nhưng bỗng muốn quỵ xuống. Cô nhìn anh rồi nói: “ Ngôn tiên sinh, anh nghĩ tôi sẽ nói gì nữa?\". Dừng một chút, cô hít một hơi rồi tiếp tục: “ Hoặc muốn tôi nói gì ?\"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng thốt ra: “ Nhóm máu O? Cô đừng nói với tôi rằng trên đời có chuyện trùng hợp như thế?\". Uông Thủy Mạt cười trào phúng: “ Trên thế giới người có nhóm máu giống nhau thiếu gì, anh việc gì mà phải tỏ ra ngạc nhiên?\". Cô vẫn tiếp tục nhập vai diễn còn dở của mình, muốn đem mọi chuyện chôn vùi xuống lòng đất.
Anh vẫn chỉ cười lạnh lùng, hướng về phía cô, đưa tay ra nắm chiếc cằm mềm mại của cô: “ Vậy cô giải thích thế nào về ngày sinh của đứa bé?\". Cô chỉ biết nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở, nhìn anh nói: “ Tin tưởng anh xem qua tài liệu thì cũng hiểu chứ, đứa bé là do sinh non. Nó với anh chẳng có một chút quan hệ nào cả. Nó chỉ là con của tôi thôi\". Anh muốn đứa bé sao, sau này thiếu gì cơ hội. Chỉ cần anh nguyện ý, tin tưởng sau này Sầm tiểu thư sẽ vì anh mà sinh vài đứa ý chứ. Anh có tiền như vậy thì lo gì chuyện tiền phạt -- hoặc là trực tiếp ra nước ngoài mà sinh thì có sao? Còn cô thì sao? Trừ bỏ tiểu bảo bối của cô thì cô cả đời cũng chẳng có cơ hội có đứa thứ hai.
Thanh âm của anh lạnh như băng chậm rãi nói: “ Ý của cô là, tại thời điểm chúng ta còn yêu nhau thì cô đã lên giường cùng với thằng đàn ông khác?\". Cô mang thai tám tháng rồi sinh, bỏ đy thời gian hai người chia tay thì còn chừng một tháng. Anh nhớ rõ ràng lúc đó hai người vẫn còn mặn nồng, còn thường xuyên trên giường chơi đùa.
Huyết sắc trên mặt anh trở nên thực kém, giống như là bị rút đy hết rồi. Nhắm mắt lại, hàng lông mi không ngừng run rẩy, thật lâu sau cô mới nói: “ Anh nói gì thì cứ cho là thế đy\".
Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng nghe thấy một tiếng thanh thúy truyền đến, cô đột nhiên mở mắt to ra. Tay anh giờ đang chảy máu, là bàn tay anh lấy đập lên chiếc gương treo trên tường. Những mảnh vụn thủy tinh vỡ vụn trong tay anh, nhuốm một sắc màu đỏ, anh oán hận nói ra: “ Cô muốn tôi đy thực hiện kiểm tra AND sao?\". Cô thật đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi, còn anh chính là không nghĩ sẽ lấy thủ đoạn đấy để chứng minh.
Màu đỏ kia, màu đỏ đấy gợi nhớ đến những chuyện trong quá khứ, màu đỏ loang lổ khắp váy cô. Cô khi ấy ở trong phòng trọ giãy dụa đầy đau đớn, vật vã mãi mới bước đến gần điện thoại để gọi điện cầu cứu. Nỗi đau xâm chiếm cả toàn thân, nhưng nó giữ cho cô thật tỉnh táo, nhưng một nỗi sợ hãi mơ hồ hiện lên, cô sợ sẽ đánh mất tiểu bảo bối đang ở trong bụng mình. Cô đã đáp ứng anh, sẽ vì anh mà sinh hai đứa. Bác sĩ một lần nữa cảnh cáo cô, tử cung của cô rất yếu, có thể bất kỳ lúc nào cũng có thể sinh non, căn bản cơ thể cô là không thích hợp sinh con, nếu không chú ý thì bản thân có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào---
Bụng của cô tự dưng quặn đau, chậm rãi bước đến bên sô-pha, ôm chiếc gối ôm vào lòng rồi ngồi xuống. Đầu cô chôn sâu vào trong chiếc gối, lấy tay chỉ ngăn kéo, chịu đựng đau đớn rồi nói: “ Trong đấy có hộp cứu thương đấy\".
Anh chậm rãi bước đến bên chiếc tủ. Vốn từ trước đến nay anh rất thích vận động, bóng đá, bóng rổ đều thích cả, chính vì thế mà thỉnh thoảng không tránh khỏi bị thương nhẹ, mỗi lần như vậy cô đều chuẩn bị một hộp cứu thương để sơ cứu cho anh. Rồi những lần như vậy, nhìn thấy vết thương của anh không khỏi khiến cô bực mình, rồi giận dỗi chỉ vào ngăn kéo bảo anh: “ Chính anh tự làm đy\". Anh liền cố ý một mặt rửa vết thương một mặt tỏ vẻ đau đớn. Không tới 2 phút cô liền chạy tới bên anh, ôn nhu giúp anh thổi vào vết thương, một mặt giúp anh sơ cứu tiếp. Nhưng đấy đã là chuyện trước kia, giờ phút này, đã thành hai kẻ xa lạ, những chuyện như thế không thể xảy ra.
Cô một lâu mới mở miệng, khinh khỉnh nói: “ Bách Nghiêu, cho dù đứa bé là con anh thì sao?\". Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại cô gọi anh là Bách nghiêu. Anh khẽ động lông mày, sẽ là như thế nào đây? Cô như thế nào lại hỏi hắn như vậy? Anh lạnh lùng nói: “ Tôi chỉ muốn biết là ĐÚNG hay SAI?\"
Cô trầm mặc một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “ Đứa bé đó--- là con anh đấy\", bỗng nhiên anh vọt đến trước mặt cô, nắm chặt lấy bả vai cô rồi loạng choạng hỏi: “ Vậy sao em không nói sớm cho anh biết? Em lấy quyền gì mà quyết định sinh con một mình?\". Nếu biết sớm một chút, nếu cô nói sớm cho anh
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
967/4548