Tiểu thuyết Thử Yêu Côn Đồ-full
Lượt xem : |
chịu đựng tình cảm hạnh phúc của các cậu chứ?” “Là tớ… đáng chết… Tớ không nên tỉnh lại…”- Tâm Lan yếu ớt, nói như không nói, giọng nhẹ bẫng, nhẹ như hòa lẫn vào không khí. Cô khó nhọc đưa bàn tay của Thanh Thảo chạm vào ống thở. Rốt cuộc, lí trí vẫn không thể thắng nổi sự thù hận. Cô rút mạnh ống thở, miệng nói lớn:” Cậu chết đi!” Đúng lúc, Thanh Thanh vừa đi vào, chứng kiến cảnh tượng rùng rợn này, không ngờ, chị cô lại độc ác đến vậy. Tâm Lan thở gấp vài hơi:” Tớ… hiểu… rồi… Tạm…biệt…Quang…Huy… giúp…tớ!” Hơi thở cô đều đều, nhẹ nhàng, càng lúc càng nhẹ, giọt nước mắt cuối cùng đọng lại trong mi mắt rơi xuống lạnh ngắt, cô ngừng thở, bỏ mặc tuổi xuân xanh vẫn đang tiếp diễn bên ngoài. Cô rời bỏ trần thế, rời bỏ người mình yêu, chỉ có cách này cô mới thấy thanh thản. Thanh Thảo lúc này mới lấy lại được lí trí, cô ngã quỵ xuống đất khóc nức nở, cô đã làm gì vậy? Cô đã giết người, là người bạn thân nhất của cô… không phải, là cô ấy yêu cầu. Là cô ấy yêu cầu cô kia mà!!!
Thanh Thanh chạy đến bên cạnh cô:
- Chị Lan… Chị Lan…
- Không phải…- Thanh Thảo hoảng loạn ngẩng đầu lên, Thanh Thanh đưa mắt nhìn những nhịp tim thẳng băng chạy qua vô tình, sẽ chẳng còn kì tích nào xuất hiện nữa vì kì tích vừa xuất hiện 2 ngày trước trong ca phẫu thuật. Thanh Thanh cầm ống thở đặt lại vào mặt Tâm Lan, cô chạy ra ngoài gọi bác sĩ đến. Tất nhiên, cô không tiết lộ chuyện này cho ai biết. Do kẻ xấu làm chuyện ác luôn luôn lo sợ 1 ngày sẽ bị bại lộ, Thanh Thanh đến chết cũng không ngờ chị mình lại đề nghị nhốt cô ở Mĩ. Đến khi mọi chuyện dần chìm vào quên lãng thì lại tìm đến cô nhờ sự giúp đỡ. Thanh Thanh này không phải hạng người ngây thơ, chị em thì chị em, chị em có thể không cần có.
- Tại cô ấy đáng chết!- Thanh Thảo nhếch mép, tay cầm con dao ghim trên quả táo lên. Thanh Thanh không hề hoảng sợ, cô ấn nút phát ghi âm, toàn bộ cuộc nói chuyện đã được cô ghi lại. Thanh Thảo trợn mắt:
- Đưa cho tao!
- Chị có miệng là để nói những chuyện vô ích sao? Vào được rồi đó!
Minh Minh đẩy cửa vào, hình như mọi người có mặt rất đông đủ. Lúc nãy, Thanh Thanh có nói chuyện với Hải Yến, cô đem toàn bộ chuyện cô biết được kể cho Hải Yến nghe. Hải Yến còn rất bất ngờ không thể tin vào lời Thanh Thanh nói, vì thế cho nên… cô mới phải tự tay vạch trần chị mình trước bàn dân thiên hạ. Quang Huy đưa ánh mắt thất vọng xem lẫn chán nản nhìn Thanh Thảo:” Tớ chẳng hiểu tại sao cậu lại yêu tớ như vậy, nhưng xin lỗi, mình không thể nhận tình cảm đó được rồi!”
Thanh Thảo lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt ngơ ngơ ngáo ngáo như kẻ điên:
- Cậu nghe tớ giải thích mọi chuyện không phải như vậy!
Rồi cô nhìn sang Minh Minh. Cha sanh mẹ đẻ đến giờ, Minh Minh mới gặp được kẻ phản diện ngoài đời như thế này nhưng mà… cô không có ý lên tiếng hay phê phán gì ai hết, sao chị Thảo lại nhìn cô thế này? Dao kiếm không có mắt, dao gọt trái cây thì cũng là vũ khí mà.
- Là tại mày, đúng không?
- Trời đất ơi!- Minh Minh hoảng hốt nấp sau lưng anh Huy. Hải Yến vừa nghiêm túc vừa buồn cười, Minh Minh thật sự là có những… biểu cảm khác người.
- Đủ rồi!- Quang Huy đi đến giành lấy con dao trên tay Thanh Thảo quăng ra xa. Cùng lúc, cảnh sát đi đến, anh giao mọi chuyện lại cho họ xem xét, anh cũng không nói gì thêm, mọi chuyện xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ. Thanh Thảo không ngừng la hét giãy giụa như vô ích. Minh Minh vuốt vuốt ngực vài cái, cô mà xui xẻo xíu nữa là quy tiên rồi… Thiện Nhân nãy giờ lấp ló, mặt nhăn nhó như gà mắc thun thì hỏi Minh Minh:
- Thanh Thanh đã xin lỗi chị rồi sao?
- Ồ, có gì sao?
- Thì em đã hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc nói ra sự thật!- Thiện Nhân rất cắn rức, dù biết cô gái này không được trong sáng hay hồn nhiên như những người khác nhưng mà, cô ấy không đến nỗi xấu. Tiếp xúc lâu ngày cũng mến tay mến chân, giờ mà nói ra những lời từ biệt vô tình cũng rất khó.
Thanh Thanh cúi đầu:
- Mình biết rồi! Mình biết từ lâu… Chỉ là mình quá thích cậu nên mới chấp nhận tự lừa gạt bản thân, nhưng mà… cậu không có chút cảm tình nào với mình sao? Mình cứ nghĩ, nước chảy đá mòn chứ! Thôi vậy, cậu đi đi. Chúng ta vẫn là bạn, mình cần yên tĩnh!
- Mình…- Thiện Nhân đứng hình, chân tê ngắt, cậu phải làm sao bây giờ? Nghe những lời nói này của Thanh Thanh, cậu thấy mình giống 1 tên tội đồ, tội lỗi ghê gớm. Minh Minh rơm rớm nước mắt, lần đầu tiên cô thấy liên tiếp 2 câu chuyện y như trong ngôn tình như thế. Quả thực rất cảm động! Qua cái xước che khuất trán, cô có thể biết là Thanh Thanh đang khóc. Minh Minh vỗ vai Thiện Nhân:” Nếu thích người ta thì nói ra luôn đi, về sau hối hận thì khổ!”
Rốt cuộc, Thiện Nhân vẫn cứ nghĩ mình không có ý gì với Thanh Thanh nên ra về cùng Minh Minh.
Vài ngày sau, Thiện Nhân dần chán nản bởi thời gian rãnh quá nhiều. Lúc trước thì đi chơi với Thanh Thanh cho nên cũng đỡ thấy tẻ nhạt. Thanh Thanh dường như bốc hơi, cô không đi học, không nghe điện thoại. Điều này làm Thiện Nhân thấy mình… hình như đã quyết định sai. Chưa bao giờ cậu thấy cuộc sống của mình ảm đạm như vậy. Minh Minh gấp cuốn truyện Đạo tình lại, cô như bóng ma lướt sau lưng cậu mà… ngâm thơ:” Đa tình tự cổ nan di hận
Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ” hay ” Cứ làm như mình là Tề Mặc vậy đó, giờ tìm người ta không ra thì ngồi khóc…”
Về phía Minh Minh, cuối cùng, cô cũng hiểu ra… hắn nhờ Thiện Nhân làm vậy chỉ để cô biết ai đã làm chuyện đó với mình, hắn muốn Thanh Thanh xin lỗi cô và đồng thời để 2 chị em họ bất đồng. Minh Minh tối đó khóc 1 trận linh đình, sốt tận 7 ngày. Lâu lâu, cô lại nhận được số điện thoại lạ, cô bắt máy nhưng đầu dây bên kia không trả lời, chỉ nghe tiếng thở nhè nhẹ. Minh Minh biết người đó là hắn, cô không tắt máy cũng không nói gì thêm, cả 2 đều im lặng. Ngày Valentine, Minh Minh nhận được bưu phẩm không tên, bên trong là sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là chiếc nhẫn có khắc chữ I Believe. Minh Minh thở dài rồi đem nó cất vào ngăn bàn học…
Hải Yến nghe ngóng được tin tức từ Thanh Thanh, Thanh Thảo hình như bị ức đến phát điên hay gì đó nên phải đưa đi chữa trị, tạm thời chưa truy cứu tội danh. Quang Huy thì trầm lặng hơn trước, chỉ có anh mới hiểu cảm giác chính tay mình gián tiếp hại 2 người con gái yêu thương mình nhất.
Ít lâu sau, vì không chịu nổi nữa, Thiện Nhân rốt cuộc cũng phải cầu xin Minh Minh cho mình biết đến hành tung của Thanh Thanh. Minh Minh chỉ lắc đầu:” Có không giữ, mất đừng tìm!” Thiện Nhân lại phải tốn kém 1 chầu gà rán để Minh Minh mở miệng. Minh Minh mò đến tìm Thanh Thanh, trái lại với ý nghĩ của Minh Minh là Thanh Thanh sẽ nhảy cẫng và hét lên sung sướng, ai ngờ, cô bạn nhếch môi dửng dưng.” Biết ngay mà!” Minh Minh nuốt nước bọt cái ực, đúng là không đơn giản nha! Xuất hiện như 1 thói quen trong cuộc sống của người khác rồi nhẹ nhàng bốc hơi, chiêu này hay, Minh Minh duyệt!
Ngày tháng cứ thế nối tiếp nhau, Minh Minh và Hải Yến cùng thi đỗ vào 1 trường đại học với thành tích cực khủng. Minh Minh cũng bất ngờ vì điều đó, cô đứng thứ 2, gần như thủ khoa. À, bất ngờ hơn nữa là Quốc Thiên là thủ khoa, cậu ta thật là dai mà!!!! Hải Yến thì đứng hạng 5, cũng không tồi, cô còn được Quang Huy khao 1 chầu chúc mừng.
Chương 35: Gặp lại
Là vòng tay này, mùi hương này, đôi môi này, cô vẫn mơ tới hàng đêm. Minh Minh mơ mơ hồ hồ tựa ảo giác, cô vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc, phải hắn không?
……………………………………………………………………………………………….
Thấm thoát, 2 năm lẳng lặng trôi qua. . .
- Ba nói sao? Có công ty mời con làm việc?- Minh Minh đang uống nước suýt phun ra. Cô chưa học hết đại học thì họ mời cô về làm gì? Ăn bám, phát lương?
- Thật! Ba cũng hơi bất ngờ nhưng con không nên bỏ qua! Công ty đó vừa mới thành lập nên cần nhân lực cấp bách.- Ba cô vui vẻ nói. Minh Minh bặm môi suy nghĩ, cũng tốt, công ty này có lẽ đang cần tiềm năng mới để phát triển đây.
- Ba đưa giấy cho con, nếu được mai con sẽ nộp đơn chấp nhận!
- Ồ!
- Mày có được mời không?- Minh Minh gọi cho Hải Yến hỏi thử, Hải Yến hoàn toàn không biết về chuyện này nên đáp gọn:
- Không!
- Ồ! Chắc chỉ có những đứa tài giỏi như tao mới được mời!
- Xời, những đứa như mày mới được mời vào làm công ty nhỏ!
- #$#$^%^*&^(&(#%$#@$@!- Minh Minh chửi tiếng Tàu, thật sự là tức giận, sao có thể xem thường cô vậy chứ? Minh Minh liếc mắt trên tấm giấy rồi gọi cho người kế tiếp.
- Không! Hình như công ty đó chỉ đang mời nhân viên nữ vào làm thôi!- Quốc Thiên cũng không được mời sao? Ai da, cô là người may mắn của may mắn rồi, nếu không nhận lời làm việc, cô là đồ ngốc, đồ não phẳng.
Minh Minh ngồi trong quán coffee cô hay lui tới nhìn ra bên ngoài. Không khí thật là dễ chịu! Cô đã đưa đơn chấp nhận việc làm rồi, ngày mai cô sẽ chính thức làm nhân viên. Thích quá đi! Minh Minh lướt facebook chia sẻ tin vui, đột nhiên, cái nick tưởng chừng ngừng hoạt động và bị khóa từ lâu lắm rồi lại like trạng thái… Chỉ 2 từ vô tri vô giác mà tổn thương Minh Minh vô bờ… Không tên. . .
Vậy là tên đó chưa có chết! Minh Minh thầm nghĩ vậy rồi ngắm nhìn những chiếc lá tươi tắn đang… tắm mình dưới nắng trưa. “Ting… ting…” Tiếng thông báo tin nhắn facebook làm Minh Minh chợt tỉnh rồi mở ra xem.
Không tên: Anh trở về rồi!
Tim Minh Minh đập hụt 1 nhịp, cô nên vui hay nên buồn. Dù sao, hắn cũng đã có gia đình rồi. Hắn còn trở về tìm cô làm gì? Hắn bảo cô chờ 1 năm, thì thời gian lại vượt trước 1 năm. 2 năm rồi, cái gì cũng nguội lạnh cả rồi. Không còn gì nữa, mọi thứ đã hóa thành tro tàn… Cô đã vứt nắm tro đó lâu lắm rồi. . .
Ánh mắt Minh Minh lơ đãng bắt gặp bóng dáng của Gia Linh, đúng, chính là Gia Linh. Minh Minh thở hắt ra 1 cái, thì ra… hắn về cùng với vợ hắn. Gia Linh trông hơi nhợt nhạt và xanh xao, cô đang nói chuyện với người đàn ông nào đó, cô không rõ mặt, dáng vẻ là 1 người trung niên. Cô ấy rút vội sấp tiền trong ví ra đưa cho ông. Gia Linh ngẩng đầu lên thì bắt gặp Minh Minh. Cô giơ tay, nở nụ cười ngây ngô với Gia Linh. Gia Linh hơi khựng lại nhưng tiến đến mở cửa quán coffee ngồi đối diện với Minh Minh. Minh Minh cũng hơi ngạc nhiên vì hành động đó, 2 người cũng có thân thiết gì với nhau đâu? Minh Minh hơn nữa vẫn còn thù dai, còn nhớ đến… trận đánh mà mình ngu muội chịu đựng từ cô bạn này. Aizzz, hơi bực bội đây!
- Gia đình cậu vẫn tốt chứ?
- Hả? À, ừm…- Gia Linh cười nhàn nhạt, gia đình cô mà sống tốt ư? Lúc nào cũng sống cuộc sống tránh né, chui lũi.
- Ồ, người đàn ông lúc nãy cậu…
- Là ba tôi!- Gia Linh đưa ánh mắt mệt mỏi xen lẫn sự hối tiếc nhìn Minh Minh. Minh Minh chỉ là muốn nói đó có phải là đối tác của Gia Linh hay không thôi. Sao người đàn ông có vẻ nghèo nàn đó lại là ba Gia Linh được chứ? Minh Minh có cố gắng cũng không thể ngờ.
- Gia đình tôi đã phá sản lâu lắm rồi, cậu không hay biết gì sao? Nếu đúng chính xác, là 1 năm trước đã phá sản!
- Sao có thể…- Minh Minh còn ngạc nhiên hơn nữa, công ty của Gia Linh không phải là quy mô nhỏ, sao có thể dễ dàng phá sản như thế chứ?
- Tôi không biết cô tốt ở điểm nào, hơn tôi điểm nào nhưng tôi thua cuộc, tôi hoàn toàn thua cuộc… Tôi đã…
“Mẹ!” 1 đứa con gái khoảng chừng 1 tuổi được người đàn ông to cao bế trên tay, gặp Gia Linh thì đưa tay ra vỗ vỗ. Con bé rất đáng yêu, đôi mắt to tròn lanh lợi, khuôn miệng chúm chím đỏ hồng. Đúng là tiểu thiên thần rồi! Không ngờ, con của hắn lại xinh xắn như thế… Minh Minh thở dài, không những có vợ, hắn còn có con nữa, mọi chuyện đi đến mức này mà vẫn ngoan cố là sao? Gia Linh giơ tay ra bế con bé rồi đứng dậy tạm biệt Minh Minh:” Khi khác chúng ta nói tiếp!”
Minh Minh cũng mỉm cười chào tạm biệt Gia Linh, tiện tay véo má con bé kia 1 cái, sao mà đáng yêu thế nhỉ? Con của hắn đáng yêu là đúng rồi… Minh Minh lại mở facebook lần nữa, cái nick Không tên đã xám xịt. Minh Minh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ Gia Linh, tiếc là cô rời đi quá sớm. Nếu may mắn gặp lại nhau, cô sẽ hỏi tất cả. . .
******
Minh Minh nhìn mình trong gương, 20 tuổi, hình như phát triển chưa đủ hay sao ấy! Cô mặc bộ đồ vest nhân viên nhưng khuôn mặt lại non choẹt nhìn chẳng ăn nhập gì mới nhau. Thôi kệ, trẻ vậy là được rồi!
Minh Minh chào tạm biệt ba mẹ, cô nhất định sẽ cố gắng, từ nhân viên nhỏ leo từ từ lên chức trưởng phòng, trưởng phòng xong thì sẽ lên phó giám đốc, tổng giám đốc tự thành lập công ty riêng, trở thành bà hoàng khách sạn khắp năm châu. Hắc hắc, Minh Minh tự ảo tưởng sức mạnh cười 1 cái. Công ty mới thành lập nhưng quy mô quả thật không phải nhỏ. Cái tên của công ty rất đẹp:” Minh Tuấn”. Minh Minh rất vui khi thấy tên công ty lót chữ Minh tên cô nhưng lại rất bực tức khi chữ Minh đứng kề chữ Tuấn. Nhưng mà, chữ Tuấn còn đ
Thanh Thanh chạy đến bên cạnh cô:
- Chị Lan… Chị Lan…
- Không phải…- Thanh Thảo hoảng loạn ngẩng đầu lên, Thanh Thanh đưa mắt nhìn những nhịp tim thẳng băng chạy qua vô tình, sẽ chẳng còn kì tích nào xuất hiện nữa vì kì tích vừa xuất hiện 2 ngày trước trong ca phẫu thuật. Thanh Thanh cầm ống thở đặt lại vào mặt Tâm Lan, cô chạy ra ngoài gọi bác sĩ đến. Tất nhiên, cô không tiết lộ chuyện này cho ai biết. Do kẻ xấu làm chuyện ác luôn luôn lo sợ 1 ngày sẽ bị bại lộ, Thanh Thanh đến chết cũng không ngờ chị mình lại đề nghị nhốt cô ở Mĩ. Đến khi mọi chuyện dần chìm vào quên lãng thì lại tìm đến cô nhờ sự giúp đỡ. Thanh Thanh này không phải hạng người ngây thơ, chị em thì chị em, chị em có thể không cần có.
- Tại cô ấy đáng chết!- Thanh Thảo nhếch mép, tay cầm con dao ghim trên quả táo lên. Thanh Thanh không hề hoảng sợ, cô ấn nút phát ghi âm, toàn bộ cuộc nói chuyện đã được cô ghi lại. Thanh Thảo trợn mắt:
- Đưa cho tao!
- Chị có miệng là để nói những chuyện vô ích sao? Vào được rồi đó!
Minh Minh đẩy cửa vào, hình như mọi người có mặt rất đông đủ. Lúc nãy, Thanh Thanh có nói chuyện với Hải Yến, cô đem toàn bộ chuyện cô biết được kể cho Hải Yến nghe. Hải Yến còn rất bất ngờ không thể tin vào lời Thanh Thanh nói, vì thế cho nên… cô mới phải tự tay vạch trần chị mình trước bàn dân thiên hạ. Quang Huy đưa ánh mắt thất vọng xem lẫn chán nản nhìn Thanh Thảo:” Tớ chẳng hiểu tại sao cậu lại yêu tớ như vậy, nhưng xin lỗi, mình không thể nhận tình cảm đó được rồi!”
Thanh Thảo lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt ngơ ngơ ngáo ngáo như kẻ điên:
- Cậu nghe tớ giải thích mọi chuyện không phải như vậy!
Rồi cô nhìn sang Minh Minh. Cha sanh mẹ đẻ đến giờ, Minh Minh mới gặp được kẻ phản diện ngoài đời như thế này nhưng mà… cô không có ý lên tiếng hay phê phán gì ai hết, sao chị Thảo lại nhìn cô thế này? Dao kiếm không có mắt, dao gọt trái cây thì cũng là vũ khí mà.
- Là tại mày, đúng không?
- Trời đất ơi!- Minh Minh hoảng hốt nấp sau lưng anh Huy. Hải Yến vừa nghiêm túc vừa buồn cười, Minh Minh thật sự là có những… biểu cảm khác người.
- Đủ rồi!- Quang Huy đi đến giành lấy con dao trên tay Thanh Thảo quăng ra xa. Cùng lúc, cảnh sát đi đến, anh giao mọi chuyện lại cho họ xem xét, anh cũng không nói gì thêm, mọi chuyện xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ. Thanh Thảo không ngừng la hét giãy giụa như vô ích. Minh Minh vuốt vuốt ngực vài cái, cô mà xui xẻo xíu nữa là quy tiên rồi… Thiện Nhân nãy giờ lấp ló, mặt nhăn nhó như gà mắc thun thì hỏi Minh Minh:
- Thanh Thanh đã xin lỗi chị rồi sao?
- Ồ, có gì sao?
- Thì em đã hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc nói ra sự thật!- Thiện Nhân rất cắn rức, dù biết cô gái này không được trong sáng hay hồn nhiên như những người khác nhưng mà, cô ấy không đến nỗi xấu. Tiếp xúc lâu ngày cũng mến tay mến chân, giờ mà nói ra những lời từ biệt vô tình cũng rất khó.
Thanh Thanh cúi đầu:
- Mình biết rồi! Mình biết từ lâu… Chỉ là mình quá thích cậu nên mới chấp nhận tự lừa gạt bản thân, nhưng mà… cậu không có chút cảm tình nào với mình sao? Mình cứ nghĩ, nước chảy đá mòn chứ! Thôi vậy, cậu đi đi. Chúng ta vẫn là bạn, mình cần yên tĩnh!
- Mình…- Thiện Nhân đứng hình, chân tê ngắt, cậu phải làm sao bây giờ? Nghe những lời nói này của Thanh Thanh, cậu thấy mình giống 1 tên tội đồ, tội lỗi ghê gớm. Minh Minh rơm rớm nước mắt, lần đầu tiên cô thấy liên tiếp 2 câu chuyện y như trong ngôn tình như thế. Quả thực rất cảm động! Qua cái xước che khuất trán, cô có thể biết là Thanh Thanh đang khóc. Minh Minh vỗ vai Thiện Nhân:” Nếu thích người ta thì nói ra luôn đi, về sau hối hận thì khổ!”
Rốt cuộc, Thiện Nhân vẫn cứ nghĩ mình không có ý gì với Thanh Thanh nên ra về cùng Minh Minh.
Vài ngày sau, Thiện Nhân dần chán nản bởi thời gian rãnh quá nhiều. Lúc trước thì đi chơi với Thanh Thanh cho nên cũng đỡ thấy tẻ nhạt. Thanh Thanh dường như bốc hơi, cô không đi học, không nghe điện thoại. Điều này làm Thiện Nhân thấy mình… hình như đã quyết định sai. Chưa bao giờ cậu thấy cuộc sống của mình ảm đạm như vậy. Minh Minh gấp cuốn truyện Đạo tình lại, cô như bóng ma lướt sau lưng cậu mà… ngâm thơ:” Đa tình tự cổ nan di hận
Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ” hay ” Cứ làm như mình là Tề Mặc vậy đó, giờ tìm người ta không ra thì ngồi khóc…”
Về phía Minh Minh, cuối cùng, cô cũng hiểu ra… hắn nhờ Thiện Nhân làm vậy chỉ để cô biết ai đã làm chuyện đó với mình, hắn muốn Thanh Thanh xin lỗi cô và đồng thời để 2 chị em họ bất đồng. Minh Minh tối đó khóc 1 trận linh đình, sốt tận 7 ngày. Lâu lâu, cô lại nhận được số điện thoại lạ, cô bắt máy nhưng đầu dây bên kia không trả lời, chỉ nghe tiếng thở nhè nhẹ. Minh Minh biết người đó là hắn, cô không tắt máy cũng không nói gì thêm, cả 2 đều im lặng. Ngày Valentine, Minh Minh nhận được bưu phẩm không tên, bên trong là sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là chiếc nhẫn có khắc chữ I Believe. Minh Minh thở dài rồi đem nó cất vào ngăn bàn học…
Hải Yến nghe ngóng được tin tức từ Thanh Thanh, Thanh Thảo hình như bị ức đến phát điên hay gì đó nên phải đưa đi chữa trị, tạm thời chưa truy cứu tội danh. Quang Huy thì trầm lặng hơn trước, chỉ có anh mới hiểu cảm giác chính tay mình gián tiếp hại 2 người con gái yêu thương mình nhất.
Ít lâu sau, vì không chịu nổi nữa, Thiện Nhân rốt cuộc cũng phải cầu xin Minh Minh cho mình biết đến hành tung của Thanh Thanh. Minh Minh chỉ lắc đầu:” Có không giữ, mất đừng tìm!” Thiện Nhân lại phải tốn kém 1 chầu gà rán để Minh Minh mở miệng. Minh Minh mò đến tìm Thanh Thanh, trái lại với ý nghĩ của Minh Minh là Thanh Thanh sẽ nhảy cẫng và hét lên sung sướng, ai ngờ, cô bạn nhếch môi dửng dưng.” Biết ngay mà!” Minh Minh nuốt nước bọt cái ực, đúng là không đơn giản nha! Xuất hiện như 1 thói quen trong cuộc sống của người khác rồi nhẹ nhàng bốc hơi, chiêu này hay, Minh Minh duyệt!
Ngày tháng cứ thế nối tiếp nhau, Minh Minh và Hải Yến cùng thi đỗ vào 1 trường đại học với thành tích cực khủng. Minh Minh cũng bất ngờ vì điều đó, cô đứng thứ 2, gần như thủ khoa. À, bất ngờ hơn nữa là Quốc Thiên là thủ khoa, cậu ta thật là dai mà!!!! Hải Yến thì đứng hạng 5, cũng không tồi, cô còn được Quang Huy khao 1 chầu chúc mừng.
Chương 35: Gặp lại
Là vòng tay này, mùi hương này, đôi môi này, cô vẫn mơ tới hàng đêm. Minh Minh mơ mơ hồ hồ tựa ảo giác, cô vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc, phải hắn không?
……………………………………………………………………………………………….
Thấm thoát, 2 năm lẳng lặng trôi qua. . .
- Ba nói sao? Có công ty mời con làm việc?- Minh Minh đang uống nước suýt phun ra. Cô chưa học hết đại học thì họ mời cô về làm gì? Ăn bám, phát lương?
- Thật! Ba cũng hơi bất ngờ nhưng con không nên bỏ qua! Công ty đó vừa mới thành lập nên cần nhân lực cấp bách.- Ba cô vui vẻ nói. Minh Minh bặm môi suy nghĩ, cũng tốt, công ty này có lẽ đang cần tiềm năng mới để phát triển đây.
- Ba đưa giấy cho con, nếu được mai con sẽ nộp đơn chấp nhận!
- Ồ!
- Mày có được mời không?- Minh Minh gọi cho Hải Yến hỏi thử, Hải Yến hoàn toàn không biết về chuyện này nên đáp gọn:
- Không!
- Ồ! Chắc chỉ có những đứa tài giỏi như tao mới được mời!
- Xời, những đứa như mày mới được mời vào làm công ty nhỏ!
- #$#$^%^*&^(&(#%$#@$@!- Minh Minh chửi tiếng Tàu, thật sự là tức giận, sao có thể xem thường cô vậy chứ? Minh Minh liếc mắt trên tấm giấy rồi gọi cho người kế tiếp.
- Không! Hình như công ty đó chỉ đang mời nhân viên nữ vào làm thôi!- Quốc Thiên cũng không được mời sao? Ai da, cô là người may mắn của may mắn rồi, nếu không nhận lời làm việc, cô là đồ ngốc, đồ não phẳng.
Minh Minh ngồi trong quán coffee cô hay lui tới nhìn ra bên ngoài. Không khí thật là dễ chịu! Cô đã đưa đơn chấp nhận việc làm rồi, ngày mai cô sẽ chính thức làm nhân viên. Thích quá đi! Minh Minh lướt facebook chia sẻ tin vui, đột nhiên, cái nick tưởng chừng ngừng hoạt động và bị khóa từ lâu lắm rồi lại like trạng thái… Chỉ 2 từ vô tri vô giác mà tổn thương Minh Minh vô bờ… Không tên. . .
Vậy là tên đó chưa có chết! Minh Minh thầm nghĩ vậy rồi ngắm nhìn những chiếc lá tươi tắn đang… tắm mình dưới nắng trưa. “Ting… ting…” Tiếng thông báo tin nhắn facebook làm Minh Minh chợt tỉnh rồi mở ra xem.
Không tên: Anh trở về rồi!
Tim Minh Minh đập hụt 1 nhịp, cô nên vui hay nên buồn. Dù sao, hắn cũng đã có gia đình rồi. Hắn còn trở về tìm cô làm gì? Hắn bảo cô chờ 1 năm, thì thời gian lại vượt trước 1 năm. 2 năm rồi, cái gì cũng nguội lạnh cả rồi. Không còn gì nữa, mọi thứ đã hóa thành tro tàn… Cô đã vứt nắm tro đó lâu lắm rồi. . .
Ánh mắt Minh Minh lơ đãng bắt gặp bóng dáng của Gia Linh, đúng, chính là Gia Linh. Minh Minh thở hắt ra 1 cái, thì ra… hắn về cùng với vợ hắn. Gia Linh trông hơi nhợt nhạt và xanh xao, cô đang nói chuyện với người đàn ông nào đó, cô không rõ mặt, dáng vẻ là 1 người trung niên. Cô ấy rút vội sấp tiền trong ví ra đưa cho ông. Gia Linh ngẩng đầu lên thì bắt gặp Minh Minh. Cô giơ tay, nở nụ cười ngây ngô với Gia Linh. Gia Linh hơi khựng lại nhưng tiến đến mở cửa quán coffee ngồi đối diện với Minh Minh. Minh Minh cũng hơi ngạc nhiên vì hành động đó, 2 người cũng có thân thiết gì với nhau đâu? Minh Minh hơn nữa vẫn còn thù dai, còn nhớ đến… trận đánh mà mình ngu muội chịu đựng từ cô bạn này. Aizzz, hơi bực bội đây!
- Gia đình cậu vẫn tốt chứ?
- Hả? À, ừm…- Gia Linh cười nhàn nhạt, gia đình cô mà sống tốt ư? Lúc nào cũng sống cuộc sống tránh né, chui lũi.
- Ồ, người đàn ông lúc nãy cậu…
- Là ba tôi!- Gia Linh đưa ánh mắt mệt mỏi xen lẫn sự hối tiếc nhìn Minh Minh. Minh Minh chỉ là muốn nói đó có phải là đối tác của Gia Linh hay không thôi. Sao người đàn ông có vẻ nghèo nàn đó lại là ba Gia Linh được chứ? Minh Minh có cố gắng cũng không thể ngờ.
- Gia đình tôi đã phá sản lâu lắm rồi, cậu không hay biết gì sao? Nếu đúng chính xác, là 1 năm trước đã phá sản!
- Sao có thể…- Minh Minh còn ngạc nhiên hơn nữa, công ty của Gia Linh không phải là quy mô nhỏ, sao có thể dễ dàng phá sản như thế chứ?
- Tôi không biết cô tốt ở điểm nào, hơn tôi điểm nào nhưng tôi thua cuộc, tôi hoàn toàn thua cuộc… Tôi đã…
“Mẹ!” 1 đứa con gái khoảng chừng 1 tuổi được người đàn ông to cao bế trên tay, gặp Gia Linh thì đưa tay ra vỗ vỗ. Con bé rất đáng yêu, đôi mắt to tròn lanh lợi, khuôn miệng chúm chím đỏ hồng. Đúng là tiểu thiên thần rồi! Không ngờ, con của hắn lại xinh xắn như thế… Minh Minh thở dài, không những có vợ, hắn còn có con nữa, mọi chuyện đi đến mức này mà vẫn ngoan cố là sao? Gia Linh giơ tay ra bế con bé rồi đứng dậy tạm biệt Minh Minh:” Khi khác chúng ta nói tiếp!”
Minh Minh cũng mỉm cười chào tạm biệt Gia Linh, tiện tay véo má con bé kia 1 cái, sao mà đáng yêu thế nhỉ? Con của hắn đáng yêu là đúng rồi… Minh Minh lại mở facebook lần nữa, cái nick Không tên đã xám xịt. Minh Minh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ Gia Linh, tiếc là cô rời đi quá sớm. Nếu may mắn gặp lại nhau, cô sẽ hỏi tất cả. . .
******
Minh Minh nhìn mình trong gương, 20 tuổi, hình như phát triển chưa đủ hay sao ấy! Cô mặc bộ đồ vest nhân viên nhưng khuôn mặt lại non choẹt nhìn chẳng ăn nhập gì mới nhau. Thôi kệ, trẻ vậy là được rồi!
Minh Minh chào tạm biệt ba mẹ, cô nhất định sẽ cố gắng, từ nhân viên nhỏ leo từ từ lên chức trưởng phòng, trưởng phòng xong thì sẽ lên phó giám đốc, tổng giám đốc tự thành lập công ty riêng, trở thành bà hoàng khách sạn khắp năm châu. Hắc hắc, Minh Minh tự ảo tưởng sức mạnh cười 1 cái. Công ty mới thành lập nhưng quy mô quả thật không phải nhỏ. Cái tên của công ty rất đẹp:” Minh Tuấn”. Minh Minh rất vui khi thấy tên công ty lót chữ Minh tên cô nhưng lại rất bực tức khi chữ Minh đứng kề chữ Tuấn. Nhưng mà, chữ Tuấn còn đ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
393/393