Tiểu thuyết Thoát Không Khỏi Ôn Nhu Của Anh
Lượt xem : |
i thật chứ?” Sắc mặt cô trở nên trắng bệch nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Ba mẹ tôi chỉ có một người con gái là tôi…. Tôi năm nay mới hai mươi hai, còn chưa có bạn trai…”
Anh kinh ngạc nhìn cô. Cô lại nhìn chặng đường. “Tôi mà xảy ra chuyện gì, cũng không ai giúp tôi chăm sóc ba mẹ tôi…” Ivan im lặng, nhưng tốc độ xe không ngừng giảm lại, cuối cùng giảm chỉ còn một trăm hai mươi km/ giờ. Cô cười trộm trong lòng. Hì hì! Người có tiền quả nhiên khôn khéo, vừa nghe nói phải giúp cô chăm sóc ba mẹ cả đời, lập tức giảm tốc độ !
Nhưng cô không nghĩ đến, sự thông minh nho nhỏ của cô lại tạo nên gợn sóng ở đáy lòng Ivan.
Trong ánh hoàng hôn, mặt trời cô độc trên mặt biển. Nước biển tràn lên bờ. Cô gái mặc váy dài màu vàng kéo làn váy lên, chân trần đi trên bãi biển, ánh nắng chiều màu đỏ chiếu vào trên nụ cười hồn nhiên của cô, so với nước biển càng trong vắt hơn. Nhìn hình ảnh đẹp như vậy…. Ivan lại nghĩ tới Lâm Nhĩ Tích.
Lần đầu tiên anh gặp Lâm Nhĩ Tích cũng là hoàng hôn, anh đến Lâm gia, vừa vào cửa liền thấy Lâm Nhĩ Tích nhã nhặn ngồi ở ghế ngoài sân đọc báo chí cho ông nội của cô, mỗi một câu cô đọc đều nhìn biểu tình của ông nội, nhìn thấy sự hưng trí trên mặt người, mới tiếp tục đọc. Tóc đen, bóng mượt rũ xuống bên mặt, hai tròng mắt trong vắt, đẹp mà tĩnh mịch như sóng, ánh trời chiều cũng chiếu vào trên tươi cười hồn nhiên của cô như thế, tinh khiết vô cùng…
Trong nháy mắt đó, anh muốn kết hôn với cô, không có cảm xúc mạnh mẽ gì hết, chỉ cảm thấy cô sẽ là một người vợ tốt. Sau đó, anh mới biết được thân thế của Lâm Nhĩ Tích. Cha mẹ cô chết sớm, mười tuổi được Lâm gia thu dưỡng. Nhà giàu có, tuy là áo cơm không lo nhưng tránh không được ăn nhờ ở đậu, phải cẩn thận nhìn ánh mắt người khác. Cô vẫn luôn cố gắng học tập, làm việc, nhất là sau khi huyết mạch duy nhất của Lâm gia được tìm về, cô càng thêm cẩn thận, chặt chẽ, không dám nhiều lời, không dám làm thiếu một chuyện.
Nhưng vận mệnh đối với cô rất không công bằng, bắt cô đính hôn cùng anh trai là Lâm Quân Dật – không hề có quan hệ huyết thống. Lúc cõi lòng cô đầy chờ mong nghĩ đến người cô yêu sẽ yêu quý, trân trọng cô, làm bạn với cô cả đời, cô lại tận mắt thấy vị hôn phu của mình gọi điện thoại cho người con gái khác, đáng buồn hơn là sau khi anh ấy cúp điện thoại, còn yên lặng ở ban công hút thuốc cả một đêm. Đó là lần đầu tiên cô thấy Lâm Quân Dật hút thuốc.
Đêm đó, Ivan cũng lần đầu tiên thấy Lâm Nhĩ Tích rơi lệ, lần đầu tiên đau lòng vì một cô gái. Anh muốn yêu cô, cũng không thể yêu, muốn giúp cô, lại không cách nào giúp. Cho nên, chỉ có thể trầm mặc nhìn cô khóc, không nói gì, nghe cô hỏi: “Ivan, em nên làm như thế nào?”
Sau đó, Lâm Nhĩ Tích từng hỏi: “Em nên làm như thế nào mới có thể giữ được anh ấy?”
“Vì sao nhất định phải giữ lại một trái tim không thuộc về em?” Anh hỏi lại.
Cô nói: “Ở Lâm gia, cho dù em thích cái gì cũng không dám xin người khác, ngay cả nhiều thứ mình muốn xem thêm vài lần đều lo lắng gia gia phát hiện. Lúc đó, em không có cách nào khác đành bỏ qua, đây là lần duy nhất em muốn vì chính mình mà nắm giữ…Em mặc kệ người khác nhìn em ra sao, em thích anh ấy, em muốn ở cùng với anh ấy!”
…Năm năm, suốt năm năm trôi qua. Ivan chưa bao giờ nghĩ tới có thể có được Lâm Nhĩ Tích, cũng chưa bao giờ để cho cô biết anh yêu cô, anh chỉ hy vọng cô có thể giành được hạnh phúc mà cô khát vọng đã lâu.
Giờ đây, cô đã mất đi người mình yêu, anh thầm muốn cho cô biết, cô không mất tất cả, cuối cùng lại đổi lấy là một câu vô tình: “Anh không hiểu tình yêu là gì!”.
Một câu châm chọc cỡ nào! Bao nhiêu đêm anh thức trắng cùng cô, bao nhiêu lần nước mắt nóng bỏng của cô chảy xuống làm phỏng lòng bàn tay anh. Anh vì cô đau lòng năm năm, cô ngay cả một câu: “Em xin lỗi, không yêu anh là tiếc nuối lớn nhất của em!” cũng không nói để an ủi anh. Làm sao trái tim anh có thể không băng giá?
Không biết khi nào, Lâm Quân Dật ngồi ở bên cạnh anh, mỉm cười nhìn theo Tiểu Úc đang nhặt vỏ sò bỏ vào váy nói: “Nhìn kỹ thấy rất thuận mắt.”
Ivan thuận miệng nói: “Đáng tiếc cô ấy đối với tớ hiểu lầm quá sâu.”
“Hiểu lầm? Tớ không nghĩ là hiểu lầm.”
Ivan khẽ cắn môi, không có phản bác. Lâm Quân Dật không hiểu làm sao chuyển chủ đề: “Y Phàm… Có chuyện này tớ muốn hỏi cậu.”
“Chuyện gì?”
“Năm năm trước Băng Vũ gọi điện cho Nhĩ Tích, chuyện này cậu biết không?”
Ivan nhìn Lâm Quân Dật, mờ mịt lắc đầu.
“Năm năm trước cô ấy nói với Băng Vũ, cô ấy là vị hôn thê của tớ, khuyên Băng Vũ rời đi, đừng làm cho tớ khó xử!. Vài ngày trước, tớ đã nói rõ ràng tất cả với Nhĩ Tích, nói rõ ràng lựa chọn của tớ …. Nhĩ Tích vẫn lừa Băng Vũ nói tớ sẽ không cưới cô ấy, khuyên cô ấy rời xa tớ…”. Nghe chuyện thật như thế, Ivan cảm giác chính mình giống như bị sóng biển nhấn chìm, ngày đêm đảo lộn, trời đất rung chuyển. Mặt anh không chút thay đổi nhìn ánh trời chiều ở xa, đôi mắt phản chiếu màu sắc của những đám mây hồng.
Làm thế nào anh có thể nghĩ đến, Lâm Nhĩ Tích nhìn qua hiền lành, tốt bụng lại dám tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà phải làm như vậy!
Lâm Quân Dật nói tiếp: “Cậu cho rằng Nhĩ Tích rất hoàn mỹ sao? Cậu cho rằng cô ấy thật sự chấp nhất tình yêu của tớ sao? Tớ cảm thấy cô ấy cho tới bây giờ không có yêu tớ, dù cho có yêu một chút, cũng không cần phải làm như vậy!”.
“Cô ấy không thương cậu sao lại chờ nhiều năm như vậy?”
“Cô ấy chỉ là muốn gả cho một người nghiêm túc trong chuyện tình cảm”.
Kỳ thật cô ấy nói với tớ không ít lần, cậu rất biết cách làm cho phụ nữ vui vẻ, biết lãng mạn, lại thú vị, nếu cậu có thể một lòng một dạ, tuyệt đối là người mà mọi phụ nữ tha thiết ước mơ!”
“Vậy sao!”
“Tình yêu của cậu với Nhĩ Tích, không phải không có cơ hội.
Anh yêu cô?! Đây quả thực là một sự châm chọc rất lớn. Âu Dương Y Phàm chua xót cười cười.
Anh tự xưng là đọc được ý nghĩ tất cả mọi người, tự xưng là không có người phụ nào anh nhìn không thấu, lại hoá ra năm năm chưa nhìn thấu lòng một người…Anh đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên tay. Yêu, không thể thu hồi.
Nhưng những hành động tùy tiện cô đã làm, anh không có cách nào tha thứ được…
Chương 4: Quan Tiểu Úc chờ đợi tình yêu
Đêm đã về khuya, Tiểu Úc được Ivan đưa về trường, cô nghĩ lần này Ivan sẽ xin phương thức liên lạc với cô, bởi vì hôm nay bọn họ thực sự rất vui vẻ.
Cô đẩy Ivan ngã xuống biển, nhìn anh bị nước biển làm quần áo ướt sũng thì sảng khoái cười nhạo. Bọn họ chân trần rượt nhau trên bãi biển, cùng cười vui, mở ra hai tay đón gió biển; bọn họ ngồi ở bờ biển uống bia, anh ta còn giúp lau đi bia chảy xuống khoé miệng, cô giúp anh gạt ra những hạt cát dính trên tóc
Bọn họ nằm trên bờ cát đếm sao, anh nói từ tình yêu của Pushkin*, đến bài “Thoa đầu phượng”** của Lục Du từ ngàn năm trước. Cô lại bàn từ bài “Giang thành tử”*** của Tô Thức, đến cả tập truyện “Sáu giấc mộng”**** của Quỳnh Dao.
Bốn người họ đói đến rã người mới vào một quán ăn nhỏ. Cô ở trong quán, ăn một chén cơm cực lớn, đó là chén cơm ngon nhất mà cô từng ăn. Nhưng anh ta vẫn không xin số điện thoại, thậm chí ngay cả hẹn gặp lại cũng thèm không nói với cô. Mặc dù có chút thất vọng, Tiểu Úc vẫn im lặng….Bèo nước gặp nhau, cần gì phải bận tâm chứ!?
Vừa về phòng ngủ, Tiểu Úc mệt mỏi ngã quỵ ở trên giường, hô to: “Cứu mạng a!”.
Lăng Lăng đang chuẩn bị ôm một chồng sách vở thật dày đi ra cửa, giương mắt nhìn quần áo của cô, thấy trên chân cô có dính cát, ra vẻ không hiểu hỏi: “Cậu mới từ sa mạc Sahara trở về à ?”
“Uh , tớ mới đi bộ về, thật là xa a.”
Lăng Lăng cười cười, không nói chuyện.
Tiểu Úc nhìn chồng sách trong lòng Lăng lăng, hỏi: “ Cậu không phải muốn làm bác học chứ? Cậu biết rõ rồi mà!”.
“Tớ không được lựa chọn! Sếp nói bài của tớ làm chưa sâu, kêu tớ cùng anh ta tiếp tục làm xong mới được đi, thanh xuân của tớ a! Xem ra phải lãng phí mất rồi !
“Bao nhiêu cô gái muốn đem thời gian tiêu phí trên người Dương Lam Hàng đều không có cơ hội, cậu phải thoả mãn chứ!”.
Hiện giờ ở đại học T, bạn có thể không biết hiệu trưởng là ai, nhưng nếu ngươi không biết Dương Lam Hàng là ai, toàn bộ nữ sinh trong trường sẽ khinh bỉ bạn.
Hai mươi bảy tuổi từ MIT về nước, chưa đến ba năm được làm hướng dẫn Tiến Sĩ, chính là hai chữ: “trâu bò”*!
Về phần diện mạo, toàn bộ nữ sinh trong trường có cùng quan điểm là: Đầu năm nay, bộ dạng đẹp không là gì, Dương Lam Hàng bộ dạng đẹp vừa có khí chất lại có nhân cách mị lực, vậy mới là loại hi hữu!
Mà nhắc tới Dương Lam Hàng, Lăng Lăng luôn cười nhạt: “Cậu thử ở cùng anh ta một chút cho tớ xem, cậu không bị anh ta bức điên mới là lạ!”.
Tiểu Úc thở dài một tiếng, thanh xuân của cô sao lại không phải tiêu hao ở trong này. Một văn bằng thạc sĩ bình thường không đại diện được cái gì, hơn nữa đối với loại sinh viên không có lý tưởng như cô, thực tài ít đáng thương. Nhưng ở trước mặt phần đông phụ nữ ham hư vinh, bằng cấp, gia thế và bối cảnh, ắt là đề tài không thể thiếu. Cái này được gọi là hiện thực!
“Tớ đi học, không cần để cửa, buổi tối tớ không về”.
Thấy Lăng Lăng ra ngoài, Tiểu Úc đột nhiên đứng lên, chạy vội đến trước máy tính ngồi xuống, cũng bắt đầu viết báo cáo. Lúc đang viết đến ý tứ tuôn trào, di động vang lên, cô tiện tay bắt lấy. “Xin chào!”.
“Hi! Khuya như vậy còn chưa ngủ.” Giọng nam trung, nghe rất dễ chịu. Cô không tự giác nhìn điện thoại, là một chuỗi dãy số xa lạ.
“Xin hỏi anh là?”. Cô dùng bả vai đỡ điện thoại, tay tiếp tục gõ bàn phím.
“Ivan, còn nhớ không?”
Là anh ta?
“Uh, hình như có chút ấn tượng, không nhớ rõ lắm.” Cô vừa cười nói vừa cố nhớ lại mình đưa số điện thoại cho anh ta khi nào.
Hay là trao đổi điện thoaị?
Sao một chút cũng không nhớ rõ, chẳng lẽ cô mất trí nhớ. “Anh làm sao biết số điện thoại của tôi?”
“Tôi nhờ người bạn ở cục điều tra liên bang của Mỹ giúp tôi tra.”
“Hiệu suất làm việc của bạn anh thật cao, mới không đến một giờ đã có thể điều tra ra.”
“Không, nửa giờ trước tôi đã biết, nửa giờ còn lại thì suy xét có nên gọi cuộc điện thoại này hay không.”
Cô dừng tất cả động tác lại, bởi cô đã cảm nhận được một tia ái muội từ trong lời nói của anh ta. Trong nháy mắt, cô nhớ ánh mắt Ivan nhìn người kia rời đi, cô lập tức khôi phục tâm trạng, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Tìm tôi có chuyện gì không?”.
“Không có gì, tâm trạng tôi không tốt, muốn nghe giọng của cô thôi.”
“Có ai nói với anh, phương pháp này theo đuổi con gái quá cũ rồi hay không, kính nhờ anh trải qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi theo đuổi tôi tiếp, tránh lãng phí thời gian của mọi người.”
“Cô nói cái gì!?” Bên kia rõ ràng là tiếng ai đó đang cao giọng.
“Tôi đang bận nhiều việc, đang viết nghiên cứu báo cáo, chờ khi nào anh có chút kinh nghiệm thì liên hệ với tôi. Bye bye!”
Gác điện thoại, Tiểu Úc tiếp tục viết báo cáo, viết viết, trong đầu bất ngờ hiện lên tươi cười của Ivan! Nói thật, anh ta càng nhìn càng đẹp, nhân phẩm, tính cách đều là tốt khó gặp. Nhưng, cô không muốn sống ở trong bóng của con gái kia, lại càng không muốn để anh ta đem nỗi nhớ nhung với người khác hoá thành dây dưa với cô…
********************
Tiếu Úc vẫn cho rằng mình lạnh lùng cự tuyệt như vậy chắc chắn Ivan sẽ mất ngủ một đêm. Khi tỉnh lại anh ta sẽ hối hận vì không biết tự lượng sức.
Thế nhưng cô còn chưa tỉnh ngủ, Lăng Lăng vẻ mặt mỏi đã mở cửa, bước vào chỉ chỉ cửa: “Dì à! Nói cho dì biết có một chiếc Porsche đã chờ dì dưới lầu một buổi sáng rồi đó.”
Tiểu úc mờ mịt nhìn, chưa tới tám giờ người kia không thể nào đến.
Lăng lăng leo lên giường, đắp lại cái chăn, sau đó trở mình rồi lại ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt: “Tiểu Úc, cậu nhắc anh ta lần sau đến đừng có phong cách như vậy, coi chừng trở thành tiêu đề trên bbs, bị những con mọt sách chửi rủa! Tớ lại phải mắc công giải thích giùm cậu.”
“Nếu lần sau còn dám đến, tớ đánh gãy chân anh ta!”
Cô vội vàng rửa mặt xong, mặc một bộ quần áo thể thao chạy vội xuống lầu, liền thấy không ít nữ sinh nhìn xe anh ta chỉ trỏ.
Cô vừa định làm bộ như không biết cái xe này, định đi vòng qua, Ivan đột nhiên xuống xe, lộ khuôn mặt tươi cười vô tội: “Buổi sáng tốt lành! phòng ngủ các em quy định thật kỳ cục, chưa tám giờ không cho tiếp khách.”
“Ha ha.” Cô giả ngu hỏi:“Thậ
Anh kinh ngạc nhìn cô. Cô lại nhìn chặng đường. “Tôi mà xảy ra chuyện gì, cũng không ai giúp tôi chăm sóc ba mẹ tôi…” Ivan im lặng, nhưng tốc độ xe không ngừng giảm lại, cuối cùng giảm chỉ còn một trăm hai mươi km/ giờ. Cô cười trộm trong lòng. Hì hì! Người có tiền quả nhiên khôn khéo, vừa nghe nói phải giúp cô chăm sóc ba mẹ cả đời, lập tức giảm tốc độ !
Nhưng cô không nghĩ đến, sự thông minh nho nhỏ của cô lại tạo nên gợn sóng ở đáy lòng Ivan.
Trong ánh hoàng hôn, mặt trời cô độc trên mặt biển. Nước biển tràn lên bờ. Cô gái mặc váy dài màu vàng kéo làn váy lên, chân trần đi trên bãi biển, ánh nắng chiều màu đỏ chiếu vào trên nụ cười hồn nhiên của cô, so với nước biển càng trong vắt hơn. Nhìn hình ảnh đẹp như vậy…. Ivan lại nghĩ tới Lâm Nhĩ Tích.
Lần đầu tiên anh gặp Lâm Nhĩ Tích cũng là hoàng hôn, anh đến Lâm gia, vừa vào cửa liền thấy Lâm Nhĩ Tích nhã nhặn ngồi ở ghế ngoài sân đọc báo chí cho ông nội của cô, mỗi một câu cô đọc đều nhìn biểu tình của ông nội, nhìn thấy sự hưng trí trên mặt người, mới tiếp tục đọc. Tóc đen, bóng mượt rũ xuống bên mặt, hai tròng mắt trong vắt, đẹp mà tĩnh mịch như sóng, ánh trời chiều cũng chiếu vào trên tươi cười hồn nhiên của cô như thế, tinh khiết vô cùng…
Trong nháy mắt đó, anh muốn kết hôn với cô, không có cảm xúc mạnh mẽ gì hết, chỉ cảm thấy cô sẽ là một người vợ tốt. Sau đó, anh mới biết được thân thế của Lâm Nhĩ Tích. Cha mẹ cô chết sớm, mười tuổi được Lâm gia thu dưỡng. Nhà giàu có, tuy là áo cơm không lo nhưng tránh không được ăn nhờ ở đậu, phải cẩn thận nhìn ánh mắt người khác. Cô vẫn luôn cố gắng học tập, làm việc, nhất là sau khi huyết mạch duy nhất của Lâm gia được tìm về, cô càng thêm cẩn thận, chặt chẽ, không dám nhiều lời, không dám làm thiếu một chuyện.
Nhưng vận mệnh đối với cô rất không công bằng, bắt cô đính hôn cùng anh trai là Lâm Quân Dật – không hề có quan hệ huyết thống. Lúc cõi lòng cô đầy chờ mong nghĩ đến người cô yêu sẽ yêu quý, trân trọng cô, làm bạn với cô cả đời, cô lại tận mắt thấy vị hôn phu của mình gọi điện thoại cho người con gái khác, đáng buồn hơn là sau khi anh ấy cúp điện thoại, còn yên lặng ở ban công hút thuốc cả một đêm. Đó là lần đầu tiên cô thấy Lâm Quân Dật hút thuốc.
Đêm đó, Ivan cũng lần đầu tiên thấy Lâm Nhĩ Tích rơi lệ, lần đầu tiên đau lòng vì một cô gái. Anh muốn yêu cô, cũng không thể yêu, muốn giúp cô, lại không cách nào giúp. Cho nên, chỉ có thể trầm mặc nhìn cô khóc, không nói gì, nghe cô hỏi: “Ivan, em nên làm như thế nào?”
Sau đó, Lâm Nhĩ Tích từng hỏi: “Em nên làm như thế nào mới có thể giữ được anh ấy?”
“Vì sao nhất định phải giữ lại một trái tim không thuộc về em?” Anh hỏi lại.
Cô nói: “Ở Lâm gia, cho dù em thích cái gì cũng không dám xin người khác, ngay cả nhiều thứ mình muốn xem thêm vài lần đều lo lắng gia gia phát hiện. Lúc đó, em không có cách nào khác đành bỏ qua, đây là lần duy nhất em muốn vì chính mình mà nắm giữ…Em mặc kệ người khác nhìn em ra sao, em thích anh ấy, em muốn ở cùng với anh ấy!”
…Năm năm, suốt năm năm trôi qua. Ivan chưa bao giờ nghĩ tới có thể có được Lâm Nhĩ Tích, cũng chưa bao giờ để cho cô biết anh yêu cô, anh chỉ hy vọng cô có thể giành được hạnh phúc mà cô khát vọng đã lâu.
Giờ đây, cô đã mất đi người mình yêu, anh thầm muốn cho cô biết, cô không mất tất cả, cuối cùng lại đổi lấy là một câu vô tình: “Anh không hiểu tình yêu là gì!”.
Một câu châm chọc cỡ nào! Bao nhiêu đêm anh thức trắng cùng cô, bao nhiêu lần nước mắt nóng bỏng của cô chảy xuống làm phỏng lòng bàn tay anh. Anh vì cô đau lòng năm năm, cô ngay cả một câu: “Em xin lỗi, không yêu anh là tiếc nuối lớn nhất của em!” cũng không nói để an ủi anh. Làm sao trái tim anh có thể không băng giá?
Không biết khi nào, Lâm Quân Dật ngồi ở bên cạnh anh, mỉm cười nhìn theo Tiểu Úc đang nhặt vỏ sò bỏ vào váy nói: “Nhìn kỹ thấy rất thuận mắt.”
Ivan thuận miệng nói: “Đáng tiếc cô ấy đối với tớ hiểu lầm quá sâu.”
“Hiểu lầm? Tớ không nghĩ là hiểu lầm.”
Ivan khẽ cắn môi, không có phản bác. Lâm Quân Dật không hiểu làm sao chuyển chủ đề: “Y Phàm… Có chuyện này tớ muốn hỏi cậu.”
“Chuyện gì?”
“Năm năm trước Băng Vũ gọi điện cho Nhĩ Tích, chuyện này cậu biết không?”
Ivan nhìn Lâm Quân Dật, mờ mịt lắc đầu.
“Năm năm trước cô ấy nói với Băng Vũ, cô ấy là vị hôn thê của tớ, khuyên Băng Vũ rời đi, đừng làm cho tớ khó xử!. Vài ngày trước, tớ đã nói rõ ràng tất cả với Nhĩ Tích, nói rõ ràng lựa chọn của tớ …. Nhĩ Tích vẫn lừa Băng Vũ nói tớ sẽ không cưới cô ấy, khuyên cô ấy rời xa tớ…”. Nghe chuyện thật như thế, Ivan cảm giác chính mình giống như bị sóng biển nhấn chìm, ngày đêm đảo lộn, trời đất rung chuyển. Mặt anh không chút thay đổi nhìn ánh trời chiều ở xa, đôi mắt phản chiếu màu sắc của những đám mây hồng.
Làm thế nào anh có thể nghĩ đến, Lâm Nhĩ Tích nhìn qua hiền lành, tốt bụng lại dám tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà phải làm như vậy!
Lâm Quân Dật nói tiếp: “Cậu cho rằng Nhĩ Tích rất hoàn mỹ sao? Cậu cho rằng cô ấy thật sự chấp nhất tình yêu của tớ sao? Tớ cảm thấy cô ấy cho tới bây giờ không có yêu tớ, dù cho có yêu một chút, cũng không cần phải làm như vậy!”.
“Cô ấy không thương cậu sao lại chờ nhiều năm như vậy?”
“Cô ấy chỉ là muốn gả cho một người nghiêm túc trong chuyện tình cảm”.
Kỳ thật cô ấy nói với tớ không ít lần, cậu rất biết cách làm cho phụ nữ vui vẻ, biết lãng mạn, lại thú vị, nếu cậu có thể một lòng một dạ, tuyệt đối là người mà mọi phụ nữ tha thiết ước mơ!”
“Vậy sao!”
“Tình yêu của cậu với Nhĩ Tích, không phải không có cơ hội.
Anh yêu cô?! Đây quả thực là một sự châm chọc rất lớn. Âu Dương Y Phàm chua xót cười cười.
Anh tự xưng là đọc được ý nghĩ tất cả mọi người, tự xưng là không có người phụ nào anh nhìn không thấu, lại hoá ra năm năm chưa nhìn thấu lòng một người…Anh đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên tay. Yêu, không thể thu hồi.
Nhưng những hành động tùy tiện cô đã làm, anh không có cách nào tha thứ được…
Chương 4: Quan Tiểu Úc chờ đợi tình yêu
Đêm đã về khuya, Tiểu Úc được Ivan đưa về trường, cô nghĩ lần này Ivan sẽ xin phương thức liên lạc với cô, bởi vì hôm nay bọn họ thực sự rất vui vẻ.
Cô đẩy Ivan ngã xuống biển, nhìn anh bị nước biển làm quần áo ướt sũng thì sảng khoái cười nhạo. Bọn họ chân trần rượt nhau trên bãi biển, cùng cười vui, mở ra hai tay đón gió biển; bọn họ ngồi ở bờ biển uống bia, anh ta còn giúp lau đi bia chảy xuống khoé miệng, cô giúp anh gạt ra những hạt cát dính trên tóc
Bọn họ nằm trên bờ cát đếm sao, anh nói từ tình yêu của Pushkin*, đến bài “Thoa đầu phượng”** của Lục Du từ ngàn năm trước. Cô lại bàn từ bài “Giang thành tử”*** của Tô Thức, đến cả tập truyện “Sáu giấc mộng”**** của Quỳnh Dao.
Bốn người họ đói đến rã người mới vào một quán ăn nhỏ. Cô ở trong quán, ăn một chén cơm cực lớn, đó là chén cơm ngon nhất mà cô từng ăn. Nhưng anh ta vẫn không xin số điện thoại, thậm chí ngay cả hẹn gặp lại cũng thèm không nói với cô. Mặc dù có chút thất vọng, Tiểu Úc vẫn im lặng….Bèo nước gặp nhau, cần gì phải bận tâm chứ!?
Vừa về phòng ngủ, Tiểu Úc mệt mỏi ngã quỵ ở trên giường, hô to: “Cứu mạng a!”.
Lăng Lăng đang chuẩn bị ôm một chồng sách vở thật dày đi ra cửa, giương mắt nhìn quần áo của cô, thấy trên chân cô có dính cát, ra vẻ không hiểu hỏi: “Cậu mới từ sa mạc Sahara trở về à ?”
“Uh , tớ mới đi bộ về, thật là xa a.”
Lăng Lăng cười cười, không nói chuyện.
Tiểu Úc nhìn chồng sách trong lòng Lăng lăng, hỏi: “ Cậu không phải muốn làm bác học chứ? Cậu biết rõ rồi mà!”.
“Tớ không được lựa chọn! Sếp nói bài của tớ làm chưa sâu, kêu tớ cùng anh ta tiếp tục làm xong mới được đi, thanh xuân của tớ a! Xem ra phải lãng phí mất rồi !
“Bao nhiêu cô gái muốn đem thời gian tiêu phí trên người Dương Lam Hàng đều không có cơ hội, cậu phải thoả mãn chứ!”.
Hiện giờ ở đại học T, bạn có thể không biết hiệu trưởng là ai, nhưng nếu ngươi không biết Dương Lam Hàng là ai, toàn bộ nữ sinh trong trường sẽ khinh bỉ bạn.
Hai mươi bảy tuổi từ MIT về nước, chưa đến ba năm được làm hướng dẫn Tiến Sĩ, chính là hai chữ: “trâu bò”*!
Về phần diện mạo, toàn bộ nữ sinh trong trường có cùng quan điểm là: Đầu năm nay, bộ dạng đẹp không là gì, Dương Lam Hàng bộ dạng đẹp vừa có khí chất lại có nhân cách mị lực, vậy mới là loại hi hữu!
Mà nhắc tới Dương Lam Hàng, Lăng Lăng luôn cười nhạt: “Cậu thử ở cùng anh ta một chút cho tớ xem, cậu không bị anh ta bức điên mới là lạ!”.
Tiểu Úc thở dài một tiếng, thanh xuân của cô sao lại không phải tiêu hao ở trong này. Một văn bằng thạc sĩ bình thường không đại diện được cái gì, hơn nữa đối với loại sinh viên không có lý tưởng như cô, thực tài ít đáng thương. Nhưng ở trước mặt phần đông phụ nữ ham hư vinh, bằng cấp, gia thế và bối cảnh, ắt là đề tài không thể thiếu. Cái này được gọi là hiện thực!
“Tớ đi học, không cần để cửa, buổi tối tớ không về”.
Thấy Lăng Lăng ra ngoài, Tiểu Úc đột nhiên đứng lên, chạy vội đến trước máy tính ngồi xuống, cũng bắt đầu viết báo cáo. Lúc đang viết đến ý tứ tuôn trào, di động vang lên, cô tiện tay bắt lấy. “Xin chào!”.
“Hi! Khuya như vậy còn chưa ngủ.” Giọng nam trung, nghe rất dễ chịu. Cô không tự giác nhìn điện thoại, là một chuỗi dãy số xa lạ.
“Xin hỏi anh là?”. Cô dùng bả vai đỡ điện thoại, tay tiếp tục gõ bàn phím.
“Ivan, còn nhớ không?”
Là anh ta?
“Uh, hình như có chút ấn tượng, không nhớ rõ lắm.” Cô vừa cười nói vừa cố nhớ lại mình đưa số điện thoại cho anh ta khi nào.
Hay là trao đổi điện thoaị?
Sao một chút cũng không nhớ rõ, chẳng lẽ cô mất trí nhớ. “Anh làm sao biết số điện thoại của tôi?”
“Tôi nhờ người bạn ở cục điều tra liên bang của Mỹ giúp tôi tra.”
“Hiệu suất làm việc của bạn anh thật cao, mới không đến một giờ đã có thể điều tra ra.”
“Không, nửa giờ trước tôi đã biết, nửa giờ còn lại thì suy xét có nên gọi cuộc điện thoại này hay không.”
Cô dừng tất cả động tác lại, bởi cô đã cảm nhận được một tia ái muội từ trong lời nói của anh ta. Trong nháy mắt, cô nhớ ánh mắt Ivan nhìn người kia rời đi, cô lập tức khôi phục tâm trạng, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Tìm tôi có chuyện gì không?”.
“Không có gì, tâm trạng tôi không tốt, muốn nghe giọng của cô thôi.”
“Có ai nói với anh, phương pháp này theo đuổi con gái quá cũ rồi hay không, kính nhờ anh trải qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi theo đuổi tôi tiếp, tránh lãng phí thời gian của mọi người.”
“Cô nói cái gì!?” Bên kia rõ ràng là tiếng ai đó đang cao giọng.
“Tôi đang bận nhiều việc, đang viết nghiên cứu báo cáo, chờ khi nào anh có chút kinh nghiệm thì liên hệ với tôi. Bye bye!”
Gác điện thoại, Tiểu Úc tiếp tục viết báo cáo, viết viết, trong đầu bất ngờ hiện lên tươi cười của Ivan! Nói thật, anh ta càng nhìn càng đẹp, nhân phẩm, tính cách đều là tốt khó gặp. Nhưng, cô không muốn sống ở trong bóng của con gái kia, lại càng không muốn để anh ta đem nỗi nhớ nhung với người khác hoá thành dây dưa với cô…
********************
Tiếu Úc vẫn cho rằng mình lạnh lùng cự tuyệt như vậy chắc chắn Ivan sẽ mất ngủ một đêm. Khi tỉnh lại anh ta sẽ hối hận vì không biết tự lượng sức.
Thế nhưng cô còn chưa tỉnh ngủ, Lăng Lăng vẻ mặt mỏi đã mở cửa, bước vào chỉ chỉ cửa: “Dì à! Nói cho dì biết có một chiếc Porsche đã chờ dì dưới lầu một buổi sáng rồi đó.”
Tiểu úc mờ mịt nhìn, chưa tới tám giờ người kia không thể nào đến.
Lăng lăng leo lên giường, đắp lại cái chăn, sau đó trở mình rồi lại ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt: “Tiểu Úc, cậu nhắc anh ta lần sau đến đừng có phong cách như vậy, coi chừng trở thành tiêu đề trên bbs, bị những con mọt sách chửi rủa! Tớ lại phải mắc công giải thích giùm cậu.”
“Nếu lần sau còn dám đến, tớ đánh gãy chân anh ta!”
Cô vội vàng rửa mặt xong, mặc một bộ quần áo thể thao chạy vội xuống lầu, liền thấy không ít nữ sinh nhìn xe anh ta chỉ trỏ.
Cô vừa định làm bộ như không biết cái xe này, định đi vòng qua, Ivan đột nhiên xuống xe, lộ khuôn mặt tươi cười vô tội: “Buổi sáng tốt lành! phòng ngủ các em quy định thật kỳ cục, chưa tám giờ không cho tiếp khách.”
“Ha ha.” Cô giả ngu hỏi:“Thậ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1411/3209