Tiểu thuyết Thoát Không Khỏi Ôn Nhu Của Anh
Lượt xem : |
u đã lâu……
Tiểu Úc biết, cô ấy đang nhớ đến một người, một người cô ấy vẫn yêu nhưng chưa từng thấy mặt. Bọn họ quen biết trên mạng, hiểu nhau, nhưng lại chưa gặp nhau bao giờ.
Bởi vì người kia sống ở Mĩ, anh ta có ước mơ vĩ đại đang theo đuổi. Lăng Lăng không muốn trở thành sự ràng buộc của anh ta, không muốn anh ta vì cô mà buông tha cho ước mơ đang theo đuổi.
Lăng Lăng nói: Tình yêu của bọn họ như cây anh đào, từ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng sinh ra thân cây tráng kiện, không biết khi nào hoa tươi nở rộ, cũng không biết khi nào hoa khô héo…
Nếu nhất định không có kết quả, đơn giản là cô ấy không nên đi bắt đầu…
Tiểu Úc không đồng ý, chỉ cần hai người yêu nhau, có cái gì khó khăn không vượt qua được, có cái gì không thể từ bỏ?
Muốn biết quen có kết quả hay không, bắt đầu trước rồi nói sau!
Giữa trưa Lăng Lăng nhìn đồng hồ rồi thu dọn đồ đạc, rửa mặt, lấy ít đồ dùng quần áo và chút đồ ăn vặt, ra khỏi cửa.
Hôm nay giáo sư Dương Lam Hàng của cô mời tất cả sinh viên trong tổ đề tài của anh và một vài tổ khác đến khu nghỉ mát chơi.
Lăng Lăng đi rồi, căn phòng vốn không lớn, nhất thời trở nên trống trải.
Tiểu Úc nhàm chán nhìn thời khoá biểu, hôm nay lại không có tiết học thật là làm cho người ta buồn bực. Cô lấy di động ra gọi cho vài người bạn đã lâu không gặp, nhưng tất cả họ đều rất bận rộn, không phải bận rộn cùng bạn trai hẹn hò, thì là bận rộn đi mua sắm.
Cô đành gọi về nhà, tiếp điện thoại là mẹ Quan: “Tiểu Úc a, mẹ đang muốn gọi điện thoại cho con đây!”
Cô cảm động muốn chết, định nói đôi câu thật tình cảm với mẹ thì mẹ Quan nói tiếp: “Tối nay nhà mình hẹn bác Âu Dương ăn cơm, con về sớm một chút! Lần này không được trốn đi, nếu trốn nữa mẹ đánh gãy chân con!”
“Mẹ à, mẹ giết con đi!”
“Mẹ sao lại sinh ra một nha đầu không lương tâm như con chứ! Con thữ không trở về xem!!!” mẹ Quan nói xong liền dập điện thoại.
Cô khóc không ra nước mắt, trong lúc vô ý thì thấy tên “Hung linh đêm khuya” trên điện thoại, trong lòng run lên, nhiều ngày nay vẫn chưa hạ được quyết tâm, đột nhiên lại trở nên kiên định.
Điện thoại vừa nối, đối phương lập tức nhận, anh thấp giọng hỏi: “Tiểu Úc?”
Nghe anh nói chuyện thấy không tiện lắm, Tiểu Úc nói nhanh: “Anh đang bận à? vậy em chờ anh xong việc rồi nói sau.”
“Chờ một chút!” Một lát sau mới tiếp tục nói: “Không sao, anh đang cùng luật sư bàn luận phương án xác nhập công ty.”
“Em sợ làm lỡ công việc của anh .”
“Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của em chứ?”
Cô muốn nói vài lời với anh, suy nghĩ thật lâu, chỉ nói: “Cám ơn!”
Trong lòng rất ấm áp, cảm giác được xem trọng thật tốt!
“Chút nữa anh cùng luật sư bàn công việc xong, liền đến trường học đón em.” Anh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Buổi tối anh muốn dẫn em tham gia một buổi tiệc xã gi*ao.”
“Không được, buổi tối em phải cùng ăn cơm với vị hôn phu.”
“Ừhm.”
Tiểu Úc rõ ràng là muốn chọc tức anh, không biết vì cái gì khi nói ra lại thấy có điều bất thường. Nhất là nghe thấy anh thản nhiên “uhm” một tiếng.
“Anh thật lòng thích em sao?”
“Đúng.”
“Anh tin vào ý trời chứ?”
“Ừh”
“Em cho anh một cơ hội, nếu hôm nay trước mười hai giờ anh có thể tìm được em, em chấp thuận làm bạn gái anh!”
“Được!” Anh rất thoải mái đồng ý , ngay cả cơ hội đổi ý cũng không cho cô
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Úc tắt luôn điện thoại, bỏ vào ngăn kéo.
Cô không muốn lấy một công tử đào hoa như Âu Dương Y Phàm, cũng không muốn dễ dàng chấp nhận tình yêu, cho nên tình nguyện tin vào ý trời — hôm nay, là sinh nhật 23 tuổi của cô, cô tin ông trời sẽ để cô gặp được chân mệnh thiên tử của chính mình.
***********************************
Vừa ra khỏi phòng, Tiểu Úc liền bắt đầu nhìn xung quanh, hy vọng có thể thấy chiếc Porsche xấu muốn chết quen thuộc kia, đáng tiếc nhìn hoài mà vẫn không thấy.
Dọc theo đường đi, cô ngồi trong taxi không ngừng nhìn qua cửa kính xe tìm kiếm…
Mỗi một chiếc xe thể thao chạy qua đều làm cho lòng cô run lên, dần dần cô phát hiện: Kỳ thật so với thương hiệu Porsche, các xe thể thao khác còn khó nhìn hơn.
Về nhà, mặc vào lễ phục mẹ đã chuẩn bị cho, im lặng chờ người khác trang điểm cho mình, cô muốn cười, lại cười không nổi.
Nhắm mắt lại, gương mặt tươi cười của anh đã khắc thật sâu ở trong tâm trí của cô, từ trước đến nay anh đều trực tiếp thổ lộ, bây giờ nhớ tới vẫn thấy cảm động.
Không thể tưởng được, bất giác cô để ý đến anh như thế. Từng phút từng giây trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến giờ ăn cơm chiều.
Ngồi ở bàn ăn xoay tròn trên đỉnh khách sạn, quan sát kiến trúc nhỏ bé bên ngoài, Tiểu Úc tưởng tượng thấy Ivan đang ở khắp tìm cô!
Theo thời gi*an trôi qua, cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ sát đất, chậm rãi di chuyển, chậm rãi biến hóa, giống như năm tháng trôi qua, tất cả đều đang thay đổi, duy chỉ có sự chờ mong của cô với anh đã thành vĩnh hằng.
Cô cúi đầu uống một ngụm trà, bắt đầu hối hận quyết định của chính mình.
Ý trời? Ông trời sao có thể nói cho Ivan: cô đang ngồi ở đây chờ anh?
Cô không phải đang cho anh cơ hội mà là tuyệt đường hy vọng của anh và tuyệt đường hy vọng của chính mình.
Thời gi*an chầm chậm trôi, lòng cô như lửa đốt, đến hít thở cũng không thông.
“Tiểu Úc, con không có việc gì chứ?” Mẹ Quan liền hỏi cô: “Sao nhìn đồng hồ suốt vậy con?”
“Dạ, không có gì!”
Mẹ Quan thấy bộ dáng mất hồn mất vía của cô nhẹ nhàng ôm bả vai cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Mẹ biết con không thích Y Phàm, ngại nó là một công tử đào hoa, con còn trẻ nên nhìn vấn đề thoáng một chút. Đứa nhỏ Y Phàm này có năng lực, nhân phẩm tốt, ba mẹ không nhìn lầm nó đâu!”
Tiểu Úc trầm mặc không lên tiếng.
Mẹ Quan thở dài, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Tiểu Úc, ba con đã già, tim lại không tốt, không thể làm lụng vất vả. Con còn nhỏ không có kinh nghiệm xã hội, ba mẹ nếu không tìm người có thể tin cậy thì sao có thể yên tâm gi*ao con cho người đó?”
Tiểu Úc gật gật đầu. “Con hiểu nhưng có thể giúp con tiếp quản sự nghiệp của ba lại không chỉ có một mình anh ta. Con có thể tìm người khác.”
“Nha đầu ngốc, thế giới này lòng người khó lường, người ta có thể thề non hẹn biển, nhưng chưa chắc sẽ yêu con mãi! Kỳ thật, con cùng Y Phàm tiếp xúc một chút sẽ phát hiện nó có rất nhiều ưu điểm. Lúc còn nhỏ nó rất có trách nhiệm, làm việc cẩn thận, tính cách cũng tốt, nên sẽ có thể trở thành một người chồng tốt.”
“Ừhm!”
Cho dù có nhiều ưu điểm thì như thế nào? Cả đời ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm hàng đêm, cho dù cuộc sống cao sang thế nào cũng không bù lại được nội tâm trống rỗng, đây mới là điểm đáng chú ý!
Kim phút lại một lần chỉ số mười hai, thế là đã 6 giờ, chỉ còn lại có 6 giờ thôi, kỳ tích có thể phát sinh hay không?
Ivan có thể lập tức chạy đến bên cô hay không, cười cùng cô rồi nói: Đây là do ông trời an bài, chúng ta nên thuận theo ý trời! Lòng của cô thật chờ mong…
Cô cúi đầu cười yếu ớt. Giờ này phút này, cuối cùng cô đã hiểu lòng mình bị Ivan chiếm giữ tâm tư từ bao giờ rồi.
Cô không chút do dự đứng lên. Cô muốn đi tìm Ivan, nhào vào trong lòng anh, lớn tiếng nói với anh: “Em yêu anh! Cho dù thế nào em cũng muốn yêu anh!”
“Tiểu Úc!” Mẹ Quan thấy Tiểu Úc đột nhiên đứng dậy, tay liền giữ chặt lấy cô. “Con muốn đi đâu?”
“Mẹ! Cho dù Âu Dương Y Phàm rất vĩ đại, con cũng không thể cùng anh ta bên nhau. Anh ta là loại đàn ông không đáng để yêu!!!” Cô kiên định nói.
Thế sự luôn khó có thể nói trước.
Cửa đột nhiên mở ra, một nữ phục vụ xinh đẹp dẫn một vị khách đi vào.
Tiểu Úc mờ mịt nhìn cửa, cô nghĩ nhất định mình nhìn lầm rồi. Cô nháy mắt mấy cái, rồi dụi mắt, vẫn là nụ cười tươi không có ác ý kia.
“Ivan?!”
Cô bước thật nhanh tới. Sự việc xảy ra bất ngờ làm cô nhất thời không biết nên làm thế nào. Cô muốn giới thiệu anh cho ba mẹ, lại lo lắng dưới tình huống này mà giới thiệu sẽ rất đường đột. Bất quá hôm nay Ivan mặc tây trang màu vàng nhạt, rất có điểm thanh niên tài tuấn, so với bình thường nhìn trầm ổn hơn rất nhiều. Ăn mặc như vậy cũng thích hợp gặp ba mẹ.
Anh vừa cười vừa hướng cô nói: “Xem ra đây thật sự là ông trời an bài!”
Ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười. Đúng vậy, đây là đúng là ý trời, cô nhận định anh chính là người cô luôn chờ đợi.
Hiện tại, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản bọn họ bên nhau!
Nhưng cô không để ý cũng không nghĩ đến, Ivan lại xoay người, nho nhã lễ độ cùng ba mẹ cô chào hỏi: “Bác trai bác gái, xin lỗi đã để mọi người đợi lâu!”
“Không sao, chúng ta cũng vừa đến.” Quan Thiên Nguyên đứng dậy đi đến bên Tiểu Úc: “Tiểu Úc, ba giới thiệu một chút cho con biết. Đây là Y Phàm ba thường hay nhắc đến! Y phàm, đây là con gái bác, Tiểu Úc.”
Chương 8: Thổ lộ thất bại
Giới thiệu xong, Quan Thiên Nguyên thân thiện vỗ vỗ vai Ivan, hướng phía sau anh nhìn xung quanh một chút hỏi: “Sao chỉ có một mình con?”
“Vì con sợ bị muộn một lần nữa.” Khi Ivan trả lời cố ý hướng cô vặn vặn mặt mày, cười có chút mờ ám: “Nên con trực tiếp chạy tới từ công ty. Con vừa gọi điện thoại cho ba mẹ con, họ sẽ đến ngay.”
“Ivan? Âu Dương Y Phàm!?” Tư duy của Tiểu Úc ngày thường nhanh nhẹn đột nhiên bãi công, chỉ có thể nhớ lại chính là câu nói kia của Lăng Lăng: “Anh ta từng có rất nhiều bạn gái phải dùng đến CPU dual- core thống kê, để đánh giá một ngôi sao nữ có hot hay không, có đẹp hay không, chỉ cần tra xem có tai tiếng với anh ta hay không là được! Cô gái nào cặp với anh ta, còn không bằng chết đi cho rồi.”
Ivan đưa tay về phía cô, nụ cười tươi càng thêm đáng giận: “Lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp em! Vị hôn thê đáng yêu của anh.”
Vị hôn thê!!! Cô chán nản.
Anh ta là Âu Dương Y Phàm!
Trong phút chốc, rất nhiều sự việc xâm nhập vào đầu óc bãi công của cô.
Lần đầu tiên gặp mặt, khi anh nghe được tên của cô vẻ mặt hứng thú dạt dào cùng ý cười giấu không được.
Lần thứ hai gặp mặt, khi cô thỏa sức cười nhạo thậm chí chửi rủa anh ta, anh ta còn mỉm cười đưa nước cho cô để nhuận giọng.
Mỗi đêm đều gọi điện thoại cho cô, lặng lẽ tiến vào lòng của cô. Lăng Lăng đã cảnh báo: Anh ta là cao thủ tình trường, cô lại không tin. Thì ra anh ta luôn luôn lừa cô, đùa giỡn cô! Lửa giận mạnh mẽ thiêu đốt trong mạch máu, càng thiêu càng mãnh liệt, cô không chút do dự đưa tay cầm lên chén trà vừa mới uống, hung hăng ném về phía khuôn mặt tươi cười đáng giận kia. Cái chén ở trong tay cô vỡ vụn.
Cô như nghe thấy ba mẹ kinh hô, “Tiểu Úc!”
Cô như thấy ba mẹ Âu Dương Y Phàm kinh ngạc ở cửa.
Cô như thấy dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống trên trán của anh ta.
Mọi thứ trở thành ác mộng hư vô mờ mịt. Giờ phút này cô chỉ có một ý nghĩ, muốn thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này.
Cô kéo làn váy lên lao ra khỏi gian phòng, nước mắt trong nháy mắt sượt qua bên vai Âu Dương Y Phàm chảy xiết xuống.
“Tiểu Úc.” Âu Dương Y Phàm đuổi tới hành lang, nắm chặt cánh tay cô, dùng hết sức lực dồn thân thể của cô lên vách tường: “Em nghe anh giải thích. Vui đùa là giả nhưng tình cảm anh đối với em là nghiêm túc.”
Lưng cô trên vách tường cứng ngắc lạnh như băng, rất đau, nhưng đau nhất không phải nơi đó.
Tiểu Úc thử ba lượt, mới phát ra tiếng khàn khàn: “Chờ anh tính xem bản thân từng có bao nhiêu bạn gái, thì nói hai chữ ‘Nghiêm túc’ này với em.”
“Em và họ không giống nhau!”
“Có gì không giống nhau?!”
Âu Dương Y Phàm nhất thời nghẹn lời, kỳ thật anh không biết đáp án.
Anh thích ở bên cạnh cô, cho dù bị cô châm chọc, bị cô hạ thấp, anh cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng đây rốt cuộc là một loại cảm giác gì, anh cũng nói không rõ.
Anh không nói gì lại một lần nữa phá hủy ảo tưởng của Tiểu Úc, cô chậm rãi rút cánh tay của mình về.
“Âu Dương Y Phàm, anh căn bản không hiểu cái gì là yêu!”
Lâm Nhĩ Tích nói rất đúng, tên đàn ông này căn bản không hiểu cái gì là yêu!!!
Khi Tiểu Úc thấy phẫn uất trong mắt anh, cô mới hiểu được ý nghĩa của những lời này với anh mà nói có thương tổn sâu thế nào.
Nhưng cô không muốn thu lại, cũng như sự quý mến đối với anh đã không có khả năng thu hồi nữa.
Xoay người chạy ra khỏi khách sạn, gió lạnh thổi bay làn váy dài
Tiểu Úc biết, cô ấy đang nhớ đến một người, một người cô ấy vẫn yêu nhưng chưa từng thấy mặt. Bọn họ quen biết trên mạng, hiểu nhau, nhưng lại chưa gặp nhau bao giờ.
Bởi vì người kia sống ở Mĩ, anh ta có ước mơ vĩ đại đang theo đuổi. Lăng Lăng không muốn trở thành sự ràng buộc của anh ta, không muốn anh ta vì cô mà buông tha cho ước mơ đang theo đuổi.
Lăng Lăng nói: Tình yêu của bọn họ như cây anh đào, từ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng sinh ra thân cây tráng kiện, không biết khi nào hoa tươi nở rộ, cũng không biết khi nào hoa khô héo…
Nếu nhất định không có kết quả, đơn giản là cô ấy không nên đi bắt đầu…
Tiểu Úc không đồng ý, chỉ cần hai người yêu nhau, có cái gì khó khăn không vượt qua được, có cái gì không thể từ bỏ?
Muốn biết quen có kết quả hay không, bắt đầu trước rồi nói sau!
Giữa trưa Lăng Lăng nhìn đồng hồ rồi thu dọn đồ đạc, rửa mặt, lấy ít đồ dùng quần áo và chút đồ ăn vặt, ra khỏi cửa.
Hôm nay giáo sư Dương Lam Hàng của cô mời tất cả sinh viên trong tổ đề tài của anh và một vài tổ khác đến khu nghỉ mát chơi.
Lăng Lăng đi rồi, căn phòng vốn không lớn, nhất thời trở nên trống trải.
Tiểu Úc nhàm chán nhìn thời khoá biểu, hôm nay lại không có tiết học thật là làm cho người ta buồn bực. Cô lấy di động ra gọi cho vài người bạn đã lâu không gặp, nhưng tất cả họ đều rất bận rộn, không phải bận rộn cùng bạn trai hẹn hò, thì là bận rộn đi mua sắm.
Cô đành gọi về nhà, tiếp điện thoại là mẹ Quan: “Tiểu Úc a, mẹ đang muốn gọi điện thoại cho con đây!”
Cô cảm động muốn chết, định nói đôi câu thật tình cảm với mẹ thì mẹ Quan nói tiếp: “Tối nay nhà mình hẹn bác Âu Dương ăn cơm, con về sớm một chút! Lần này không được trốn đi, nếu trốn nữa mẹ đánh gãy chân con!”
“Mẹ à, mẹ giết con đi!”
“Mẹ sao lại sinh ra một nha đầu không lương tâm như con chứ! Con thữ không trở về xem!!!” mẹ Quan nói xong liền dập điện thoại.
Cô khóc không ra nước mắt, trong lúc vô ý thì thấy tên “Hung linh đêm khuya” trên điện thoại, trong lòng run lên, nhiều ngày nay vẫn chưa hạ được quyết tâm, đột nhiên lại trở nên kiên định.
Điện thoại vừa nối, đối phương lập tức nhận, anh thấp giọng hỏi: “Tiểu Úc?”
Nghe anh nói chuyện thấy không tiện lắm, Tiểu Úc nói nhanh: “Anh đang bận à? vậy em chờ anh xong việc rồi nói sau.”
“Chờ một chút!” Một lát sau mới tiếp tục nói: “Không sao, anh đang cùng luật sư bàn luận phương án xác nhập công ty.”
“Em sợ làm lỡ công việc của anh .”
“Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của em chứ?”
Cô muốn nói vài lời với anh, suy nghĩ thật lâu, chỉ nói: “Cám ơn!”
Trong lòng rất ấm áp, cảm giác được xem trọng thật tốt!
“Chút nữa anh cùng luật sư bàn công việc xong, liền đến trường học đón em.” Anh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Buổi tối anh muốn dẫn em tham gia một buổi tiệc xã gi*ao.”
“Không được, buổi tối em phải cùng ăn cơm với vị hôn phu.”
“Ừhm.”
Tiểu Úc rõ ràng là muốn chọc tức anh, không biết vì cái gì khi nói ra lại thấy có điều bất thường. Nhất là nghe thấy anh thản nhiên “uhm” một tiếng.
“Anh thật lòng thích em sao?”
“Đúng.”
“Anh tin vào ý trời chứ?”
“Ừh”
“Em cho anh một cơ hội, nếu hôm nay trước mười hai giờ anh có thể tìm được em, em chấp thuận làm bạn gái anh!”
“Được!” Anh rất thoải mái đồng ý , ngay cả cơ hội đổi ý cũng không cho cô
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Úc tắt luôn điện thoại, bỏ vào ngăn kéo.
Cô không muốn lấy một công tử đào hoa như Âu Dương Y Phàm, cũng không muốn dễ dàng chấp nhận tình yêu, cho nên tình nguyện tin vào ý trời — hôm nay, là sinh nhật 23 tuổi của cô, cô tin ông trời sẽ để cô gặp được chân mệnh thiên tử của chính mình.
***********************************
Vừa ra khỏi phòng, Tiểu Úc liền bắt đầu nhìn xung quanh, hy vọng có thể thấy chiếc Porsche xấu muốn chết quen thuộc kia, đáng tiếc nhìn hoài mà vẫn không thấy.
Dọc theo đường đi, cô ngồi trong taxi không ngừng nhìn qua cửa kính xe tìm kiếm…
Mỗi một chiếc xe thể thao chạy qua đều làm cho lòng cô run lên, dần dần cô phát hiện: Kỳ thật so với thương hiệu Porsche, các xe thể thao khác còn khó nhìn hơn.
Về nhà, mặc vào lễ phục mẹ đã chuẩn bị cho, im lặng chờ người khác trang điểm cho mình, cô muốn cười, lại cười không nổi.
Nhắm mắt lại, gương mặt tươi cười của anh đã khắc thật sâu ở trong tâm trí của cô, từ trước đến nay anh đều trực tiếp thổ lộ, bây giờ nhớ tới vẫn thấy cảm động.
Không thể tưởng được, bất giác cô để ý đến anh như thế. Từng phút từng giây trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến giờ ăn cơm chiều.
Ngồi ở bàn ăn xoay tròn trên đỉnh khách sạn, quan sát kiến trúc nhỏ bé bên ngoài, Tiểu Úc tưởng tượng thấy Ivan đang ở khắp tìm cô!
Theo thời gi*an trôi qua, cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ sát đất, chậm rãi di chuyển, chậm rãi biến hóa, giống như năm tháng trôi qua, tất cả đều đang thay đổi, duy chỉ có sự chờ mong của cô với anh đã thành vĩnh hằng.
Cô cúi đầu uống một ngụm trà, bắt đầu hối hận quyết định của chính mình.
Ý trời? Ông trời sao có thể nói cho Ivan: cô đang ngồi ở đây chờ anh?
Cô không phải đang cho anh cơ hội mà là tuyệt đường hy vọng của anh và tuyệt đường hy vọng của chính mình.
Thời gi*an chầm chậm trôi, lòng cô như lửa đốt, đến hít thở cũng không thông.
“Tiểu Úc, con không có việc gì chứ?” Mẹ Quan liền hỏi cô: “Sao nhìn đồng hồ suốt vậy con?”
“Dạ, không có gì!”
Mẹ Quan thấy bộ dáng mất hồn mất vía của cô nhẹ nhàng ôm bả vai cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Mẹ biết con không thích Y Phàm, ngại nó là một công tử đào hoa, con còn trẻ nên nhìn vấn đề thoáng một chút. Đứa nhỏ Y Phàm này có năng lực, nhân phẩm tốt, ba mẹ không nhìn lầm nó đâu!”
Tiểu Úc trầm mặc không lên tiếng.
Mẹ Quan thở dài, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Tiểu Úc, ba con đã già, tim lại không tốt, không thể làm lụng vất vả. Con còn nhỏ không có kinh nghiệm xã hội, ba mẹ nếu không tìm người có thể tin cậy thì sao có thể yên tâm gi*ao con cho người đó?”
Tiểu Úc gật gật đầu. “Con hiểu nhưng có thể giúp con tiếp quản sự nghiệp của ba lại không chỉ có một mình anh ta. Con có thể tìm người khác.”
“Nha đầu ngốc, thế giới này lòng người khó lường, người ta có thể thề non hẹn biển, nhưng chưa chắc sẽ yêu con mãi! Kỳ thật, con cùng Y Phàm tiếp xúc một chút sẽ phát hiện nó có rất nhiều ưu điểm. Lúc còn nhỏ nó rất có trách nhiệm, làm việc cẩn thận, tính cách cũng tốt, nên sẽ có thể trở thành một người chồng tốt.”
“Ừhm!”
Cho dù có nhiều ưu điểm thì như thế nào? Cả đời ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm hàng đêm, cho dù cuộc sống cao sang thế nào cũng không bù lại được nội tâm trống rỗng, đây mới là điểm đáng chú ý!
Kim phút lại một lần chỉ số mười hai, thế là đã 6 giờ, chỉ còn lại có 6 giờ thôi, kỳ tích có thể phát sinh hay không?
Ivan có thể lập tức chạy đến bên cô hay không, cười cùng cô rồi nói: Đây là do ông trời an bài, chúng ta nên thuận theo ý trời! Lòng của cô thật chờ mong…
Cô cúi đầu cười yếu ớt. Giờ này phút này, cuối cùng cô đã hiểu lòng mình bị Ivan chiếm giữ tâm tư từ bao giờ rồi.
Cô không chút do dự đứng lên. Cô muốn đi tìm Ivan, nhào vào trong lòng anh, lớn tiếng nói với anh: “Em yêu anh! Cho dù thế nào em cũng muốn yêu anh!”
“Tiểu Úc!” Mẹ Quan thấy Tiểu Úc đột nhiên đứng dậy, tay liền giữ chặt lấy cô. “Con muốn đi đâu?”
“Mẹ! Cho dù Âu Dương Y Phàm rất vĩ đại, con cũng không thể cùng anh ta bên nhau. Anh ta là loại đàn ông không đáng để yêu!!!” Cô kiên định nói.
Thế sự luôn khó có thể nói trước.
Cửa đột nhiên mở ra, một nữ phục vụ xinh đẹp dẫn một vị khách đi vào.
Tiểu Úc mờ mịt nhìn cửa, cô nghĩ nhất định mình nhìn lầm rồi. Cô nháy mắt mấy cái, rồi dụi mắt, vẫn là nụ cười tươi không có ác ý kia.
“Ivan?!”
Cô bước thật nhanh tới. Sự việc xảy ra bất ngờ làm cô nhất thời không biết nên làm thế nào. Cô muốn giới thiệu anh cho ba mẹ, lại lo lắng dưới tình huống này mà giới thiệu sẽ rất đường đột. Bất quá hôm nay Ivan mặc tây trang màu vàng nhạt, rất có điểm thanh niên tài tuấn, so với bình thường nhìn trầm ổn hơn rất nhiều. Ăn mặc như vậy cũng thích hợp gặp ba mẹ.
Anh vừa cười vừa hướng cô nói: “Xem ra đây thật sự là ông trời an bài!”
Ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười. Đúng vậy, đây là đúng là ý trời, cô nhận định anh chính là người cô luôn chờ đợi.
Hiện tại, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản bọn họ bên nhau!
Nhưng cô không để ý cũng không nghĩ đến, Ivan lại xoay người, nho nhã lễ độ cùng ba mẹ cô chào hỏi: “Bác trai bác gái, xin lỗi đã để mọi người đợi lâu!”
“Không sao, chúng ta cũng vừa đến.” Quan Thiên Nguyên đứng dậy đi đến bên Tiểu Úc: “Tiểu Úc, ba giới thiệu một chút cho con biết. Đây là Y Phàm ba thường hay nhắc đến! Y phàm, đây là con gái bác, Tiểu Úc.”
Chương 8: Thổ lộ thất bại
Giới thiệu xong, Quan Thiên Nguyên thân thiện vỗ vỗ vai Ivan, hướng phía sau anh nhìn xung quanh một chút hỏi: “Sao chỉ có một mình con?”
“Vì con sợ bị muộn một lần nữa.” Khi Ivan trả lời cố ý hướng cô vặn vặn mặt mày, cười có chút mờ ám: “Nên con trực tiếp chạy tới từ công ty. Con vừa gọi điện thoại cho ba mẹ con, họ sẽ đến ngay.”
“Ivan? Âu Dương Y Phàm!?” Tư duy của Tiểu Úc ngày thường nhanh nhẹn đột nhiên bãi công, chỉ có thể nhớ lại chính là câu nói kia của Lăng Lăng: “Anh ta từng có rất nhiều bạn gái phải dùng đến CPU dual- core thống kê, để đánh giá một ngôi sao nữ có hot hay không, có đẹp hay không, chỉ cần tra xem có tai tiếng với anh ta hay không là được! Cô gái nào cặp với anh ta, còn không bằng chết đi cho rồi.”
Ivan đưa tay về phía cô, nụ cười tươi càng thêm đáng giận: “Lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp em! Vị hôn thê đáng yêu của anh.”
Vị hôn thê!!! Cô chán nản.
Anh ta là Âu Dương Y Phàm!
Trong phút chốc, rất nhiều sự việc xâm nhập vào đầu óc bãi công của cô.
Lần đầu tiên gặp mặt, khi anh nghe được tên của cô vẻ mặt hứng thú dạt dào cùng ý cười giấu không được.
Lần thứ hai gặp mặt, khi cô thỏa sức cười nhạo thậm chí chửi rủa anh ta, anh ta còn mỉm cười đưa nước cho cô để nhuận giọng.
Mỗi đêm đều gọi điện thoại cho cô, lặng lẽ tiến vào lòng của cô. Lăng Lăng đã cảnh báo: Anh ta là cao thủ tình trường, cô lại không tin. Thì ra anh ta luôn luôn lừa cô, đùa giỡn cô! Lửa giận mạnh mẽ thiêu đốt trong mạch máu, càng thiêu càng mãnh liệt, cô không chút do dự đưa tay cầm lên chén trà vừa mới uống, hung hăng ném về phía khuôn mặt tươi cười đáng giận kia. Cái chén ở trong tay cô vỡ vụn.
Cô như nghe thấy ba mẹ kinh hô, “Tiểu Úc!”
Cô như thấy ba mẹ Âu Dương Y Phàm kinh ngạc ở cửa.
Cô như thấy dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống trên trán của anh ta.
Mọi thứ trở thành ác mộng hư vô mờ mịt. Giờ phút này cô chỉ có một ý nghĩ, muốn thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này.
Cô kéo làn váy lên lao ra khỏi gian phòng, nước mắt trong nháy mắt sượt qua bên vai Âu Dương Y Phàm chảy xiết xuống.
“Tiểu Úc.” Âu Dương Y Phàm đuổi tới hành lang, nắm chặt cánh tay cô, dùng hết sức lực dồn thân thể của cô lên vách tường: “Em nghe anh giải thích. Vui đùa là giả nhưng tình cảm anh đối với em là nghiêm túc.”
Lưng cô trên vách tường cứng ngắc lạnh như băng, rất đau, nhưng đau nhất không phải nơi đó.
Tiểu Úc thử ba lượt, mới phát ra tiếng khàn khàn: “Chờ anh tính xem bản thân từng có bao nhiêu bạn gái, thì nói hai chữ ‘Nghiêm túc’ này với em.”
“Em và họ không giống nhau!”
“Có gì không giống nhau?!”
Âu Dương Y Phàm nhất thời nghẹn lời, kỳ thật anh không biết đáp án.
Anh thích ở bên cạnh cô, cho dù bị cô châm chọc, bị cô hạ thấp, anh cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng đây rốt cuộc là một loại cảm giác gì, anh cũng nói không rõ.
Anh không nói gì lại một lần nữa phá hủy ảo tưởng của Tiểu Úc, cô chậm rãi rút cánh tay của mình về.
“Âu Dương Y Phàm, anh căn bản không hiểu cái gì là yêu!”
Lâm Nhĩ Tích nói rất đúng, tên đàn ông này căn bản không hiểu cái gì là yêu!!!
Khi Tiểu Úc thấy phẫn uất trong mắt anh, cô mới hiểu được ý nghĩa của những lời này với anh mà nói có thương tổn sâu thế nào.
Nhưng cô không muốn thu lại, cũng như sự quý mến đối với anh đã không có khả năng thu hồi nữa.
Xoay người chạy ra khỏi khách sạn, gió lạnh thổi bay làn váy dài
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
963/4544