Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
ói chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu được hay không?”. Phụ Minh Ý hận sự bình thản của Phùng Hy, hiện giờ ngay cả nguyên nhân cô cũng không muốn nghe nữa, và anh lại không thể phản bác được câu nào.
Trước lời chất vấn của anh, Phùng Hy cười nhạo: “Đúng vậy, em đã ly hôn, chỉ còn vài tháng nữa là tròn ba mươi tuổi rồi. Hiện giờ anh là tổng giám đốc, lại đẹp trai. Anh chịu hạ mình để bắt đầu lại từ đầu với em, đáng lẽ em phải thắp hương tạ ơn trời Phật. Xã hội không bỏ rơi em, cuộc sống không bỏ rơi em, tình yêu cũng đã quay về”.
Giọng cô lạnh lùng, cao ngạo: “Anh nghĩ rằng với điều kiện của em hiện nay mà còn tìm được người như anh, chỉ cần anh phẩy ngón tay là em sẽ phải sà đến ôm chầm lấy chân anh! Anh tưởng rằng vì em tìm được Mạnh Thời nên mới hững hờ với anh? Anh nhầm rồi! Phụ Minh Ý anh nhầm rồi! Em nói thật với anh, nếu không vì tiếc bát cơm manh áo, nếu anh không phải là sếp trực tiếp của em thì em có thể đối xử lịch sự với anh sao? Ngay từ lần gặp đầu tiên em đã muốn nhổ vào mặt anh rồi! Anh đừng tưởng em còn có thể tay bắt mặt mừng với một gã phụ tình!”.
Cô đã trút ra một mạch nỗi hận của mình, ánh mắt nảy lửa. Anh nhìn thấy đôi mắt sáng rực của cô, giống như viên kim cương long lanh, khiến anh chỉ muốn nắm chặt trong lòng bàn tay, không muốn để tia sáng nào lọt qua kẽ tay, càng không muốn để người khác lấy trộm mất.
Anh muốn lấy tay vuốt ve gương mặt đã từng xuất hiện hàng trăm lần trong giấc mơ của anh, anh muốn nói với cô rằng, cho dù cô béo hay gầy, nhưng trong tim anh, luôn luôn chỉ có một Phùng Hy. Cô là cô gái anh đã từng yêu nhất, đồng thời cũng là người khiến anh bị tổn thương nhiều nhất. Cô hận anh, hận có lý do. Gương mặt in hằn nỗi căm hận đó dễ thương biết bao, Phụ Minh Ý thất thần nghĩ, lúc này đây cô thật xinh đẹp.
Phùng Hy thở hắt ra một hơi, nói: “Hôm nay anh hẹn em ra để nói chuyện liên quan đến công ty Cừ Giang, em mong rằng anh sẽ công tư phân minh. Em bắt xe về đây, từ nay chúng ta đừng nói về chủ đề này nữa!”.
Cô đưa tay ra mở cửa, nghe thấy Phụ Minh Ý nói rất dịu dàng ở phía sau: “Em nói đúng, cho dù thế nào, chúng ta đã xa nhau tám năm, mỗi người đi trên một con đường hoàn toàn khác nhau. Hy Hy, hiện giờ chúng ta lại được gặp nhau rồi, anh muốn lại theo đuổi em từ đầu có được không?”.
Phùng Hy như bị một cú trời giáng. Cô đang hối hận vì mình nói thẳng quá. Cô tưởng rằng tiếp sau đó hai bên sẽ chia tay và ra về trong sự bực bội, không ngờ Phụ Minh Ý lại thốt ra một câu như vậy.
“Hy Hy, tám năm trước chắc chắn là anh đã sai, anh buộc phải lấy cô ấy, buộc phải kết hôn. Anh không có đủ can đảm để nói với em, đó là lỗi của anh. Hiện giờ hai chúng ta như hai kẻ lạc quỹ đạo đã quay trở về, cả hai chúng ta đều đang tự do, chúng ta đã chín chắn hơn ngày xưa. Lẽ nào em không muốn quay trở lại như ngày xưa ư? Trước đây chúng ta yêu nhau một cách rất trong sáng, hiện giờ chúng ta cũng có thể làm như vậy. Như thế sẽ tuyệt biết bao, không có nghi kỵ, không có lợi ích, mãi mãi sẽ là tình cảm thuần khiết nhất”.
Giọng anh bây giờ khiến Phùng Hy còn cảm thấy khó chịu hơn lúc anh nói to vừa nãy. Cô làm sao còn có thể là Phùng Hy của ngày trước? Cô hiện thực và lý trí, không thể vì một cuộc tình mà có những hành động liều mình như con thiêu thân lao vào lửa nữa. Cô nhớ lại câu hỏi của Mạnh Thời. Anh hỏi cô nếu anh là một kẻ lông bông không nghề không nghiệp thì cô có tìm anh không? Có lẽ, đây là câu trả lời tốt nhất cho Phụ Minh Ý.
“Anh đã quay về, nhưng nếu trong tay anh không có bất cứ cái gì, anh không phải là tổng giám đốc của công ty, không có của cải địa vị, thậm chí làng nhàng kém cỏi. Anh tưởng rằng em sẽ yêu anh giống như ngày xưa hay sao?” Phùng Hy lắc đầu một cách đầy khó khăn, “Minh Ý, em xin lỗi. Chắc chắn em sẽ không yêu anh trong hoàn cảnh đó. Ý em muốn nói là, những tình cảm trong sáng mà anh cần chỉ thuộc về Phùng Hy của thời học đại học, Phùng Hy của thời hiện tại rất hiện thực”.
Phụ Minh Ý nói với vẻ sốt ruột: “Anh có tài sản, anh không phải là người bất tài kém cỏi. Những nhu cầu vật chất mà hiện nay em cần anh hoàn toàn có thể đáp ứng, anh không hề thua kém Mạnh Thời”.
Phùng Hy mỉm cười. Cô khẽ lắc đầu: “Anh không hiểu ý em. Mạnh Thời không có điều kiện vật chất như anh, nhưng ở bên anh ấy, em cảm thấy mỗi ngày đều là một ngày mới. Em thích tiến về phía trước, nhìn về phía trước. Em không muốn suốt cả cuộc đời chỉ loanh quanh với quá khứ. Mặc dù rất đẹp, rất hay, em rất thích, cũng rất nhớ, nhưng không thể quay trở lại được nữa. Ý của em là, anh không thể quay trở về với những tình cảm trong sáng đó”.
Sự ghen tuông như con côn trùng gặm nhấm trái tim anh. Anh đã hạ thấp mình như vậy mà cô vẫn không buồn để tâm. Phụ Minh Ý lắc vai cô hét: “Em mới quen anh ta được bao lâu? Em có hiểu anh ta không? Có thật là em không tin anh không? Em có dám nói là thật sự em không tin vào tấm lòng anh dành cho em không?”.
Ngọn lửa trong mắt Phụ Minh Ý như muốn thiêu cháy Phùng Hy. Cô không thể nhịn được nữa bèn gào lên: “Anh đã khiến em thất vọng về tình yêu, Điền Đại Vĩ đã khiến em thất vọng về hôn nhân! Hôm ly hôn đó nhìn thấy anh, em chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống đất! Anh vẫn đàng hoàng đĩnh đạc, còn em chỉ là đồ bỏ đi, anh có hiểu tâm trạng của em không? Em ra sức giảm béo, cố gắng dùng hết sức mình để được quay trở lại với một cuộc sống mới, còn trái tim em thì sao? Tương lai là một màn đêm không biết đâu là bờ, một màn đêm u ám. Trong tay em, niềm hạnh phúc mà em có thể nắm được ít ỏi biết bao. Em tưởng rằng mình đã cạn kiệt lòng nhiệt tình, em tưởng rằng em chỉ có thể tranh thủ lúc còn đang trẻ kiếm thêm ít tiền để sau này phòng lúc già yếu neo đơn! Thế nhưng, hiện giờ mỗi sáng tỉnh dậy em đều cảm thấy tràn đầy sức sống, ngày nào em cũng vui vẻ trang điểm cho mình. Tất cả những cái này đều là do anh ấy mang lại cho em. Minh Ý, cho dù em nắm chưa chắc, nhưng em vẫn... không muốn buông ra! Anh có hiểu không?”.
Mặt cô đỏ bừng vì phẫn nộ và buồn tủi, ánh mắt đau khổ, khiến Phụ Minh Ý không biết nói gì hơn. Phùng Hy gắng sức đẩy tay anh ra, hít thở thật sâu. Cô cố gắng để mình bình tĩnh, cô không muốn quay đầu. “Tất cả đã trôi qua rồi, em muốn được yên một chút”. Cô đẩy cửa rồi bước ra khỏi xe.
Phụ Minh Ý muốn gọi cô lại, nhưng tiếng nghẹn trong cổ không thể bật ra. Bóng cô khiến anh cảm thấy mông lung và buồn tủi. Anh hận cô không chịu cho anh một cơ hội, đồng thời lại thương cô vì cuộc đời cô gặp nhiều trắc trở. Anh không nghĩ rằng Mạnh Thời có thể đem lại cho cô niềm hạnh phúc mà cô cần, Phụ Minh Ý rút điện thoại ra, nhìn tin nhắn trên màn hình ngẫm nghĩ một hồi lâu. Lúc ấn nút send anh nhắm mắt lại, tay nắm chặt điện thoại gục đầu vào vô lăng một hồi lâu.
Kể từ hôm đó, quan hệ giữa Phùng Hy và Phụ Minh Ý trở nên vô cùng mong manh. Phòng làm việc của Phụ Minh Ý nằm ở cuối hành lang, anh buộc phải đi qua khu làm việc lớn và phòng làm việc được ngăn bằng những tấm kính trong suốt của các trưởng bộ phận. Thỉnh thoảng Phùng Hy ra khỏi phòng làm việc gặp anh ngay ở hàng lang, cô vẫn lịch sự cất tiếng chào, Phụ Minh Ý cũng mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt hai người đều vội vàng lướt qua nhau và nhìn về phía trước.
Hợp đồng của Cừ Giang đã làm xong, chỉ đợi báo giá hợp đồng cuối cùng thông qua là được.
Phụ Minh Ý để mặc không động đến chuyện của Cừ Giang, Phùng Hy cũng không đi tìm anh nữa. Anh không muốn động, Vương Thiết lại muốn động, về tình về lý cô đều nên hỏi ý kiến Vương Thiết.
Công ty Cừ Giang không yêu cầu phải tiến hành mời thầu. Phía bên Phùng Hy chỉ cần tìm vài nhà cung cấp đáng tin cậy thương lượng giá cả là được. Điều này khiến cô buộc phải nhờ đến Vương Thiết.
Vương Thiết cười nói: “Phùng Hy này, thực ra bên mảng vật liệu này rất đơn giản, cô so với giá của Cừ Giang, trừ đi các chi phí là ra giá gốc rồi. Chỉ cần không vượt quá giá gốc này của cô, đó là sự khác biệt của lãi nhiều hay lãi ít”.
Phùng Hy bất giác cười đau khổ, nếu đúng là đơn giản như Vương Thiết nói thì tốt quá.
Khi bắt đầu bàn đến những chi tiết cụ thể trong hợp đồng với Cừ Giang, cô mới biết rằng hóa ra đơn đặt hàng của vật liệu và cơ khí lại ngược nhau hoàn toàn. Tiền chi cho vật liệu là hơn một trăm triệu nhân dân tệ, tiền chi cho cơ khí mới hơn hai mươi triệu nhân dân tệ. Và điều khiến người ta đau đầu nhất là, vật liệu mà Cừ Giang đòi hỏi phải đa dạng, quy cách của bản, thép sợi, ống lên tới mấy trăm loại. Đặc biệt là đường ống, còn phải chia thành nhiều loại có cách xử lý bề mặt khác nhau. Mỗi loại đều phải báo giá, nếu không có nhà cung cấp quen biết thì cô không thể soạn thảo được bản báo giá hợp đồng cho Cừ Giang.
Thấy cô vẫn tỏ ra chưa hiểu, Vương Thiết liền cười, lấy từ trong ngăn kéo ra ba tập giấy báo giá đặt lên bàn làm việc, “Ở đây có ba đơn báo giá của ba công ty, cô mang về so sánh. Ý kiến của cá nhân tôi là chọn vật liệu của tập đoàn Giang Thị”.
Phùng Hy nở nụ cười cảm kích, trong lòng lại thấy hơi bất ngờ. Không ngờ ngay cả bảng báo giá ông ta cũng đã làm xong rồi, chỉ đợi cô đến mà thôi. Cô thấy hơi lăn tăn, bảng giá vật liệu với nhiều quy cách khác nhau thế này, tại sao Vương Thiết lại cho rằng bảng báo giá của tập đoàn Giang Thị là ổn nhất? Kể cả là không tiến hành đấu thầu thì cũng phải so sánh giá của vài nhà cung cấp mới đúng.
Vương Thiết thổi lớp bọt trên mặt cốc trà, chậm rãi nói: “Phùng Hy, chúng ta chỉ làm nhân vật trung gian, mua giúp công ty Cừ Giang mà thôi. Xảy ra vấn đề gì, Cừ Giang kiện chúng ta, chúng ta sẽ kiện tập đoàn Giang Thị. Cừ Giang mà nợ tiền chúng ta thì chúng ta nợ tiền Giang Thị. Dựa trên cơ sở báo giá của Giang Thị, cộng thêm phần trăm lợi nhuận của chúng ta là được. Chúng ta không phải là phòng mua sắm vật tư của công ty Cừ Giang, chúng ta cũng là nhà cung cấp kiếm tiền từ họ. Giá cả à, chỉ cần công ty Cừ Giang chấp nhận là được. Lợi nhuận, cô cho thêm vài phần trăm vào giá tổng. Mọi người đều phấn khởi”.
Vương Thiết cười cười nhìn cô. Phùng Hy cố gắng làm ra vẻ đã hiểu ra vấn đề, thầm nghĩ nếu quyết định chọn Giang Thị thì nghiễm nhiên Vương Thiết sẽ được hưởng lợi từ Giang Thị, chắc chắn vụ giao dịch này sẽ không để người thứ ba biết chuyện. Cô nhớ đến sự bỏ mặc không quan tâm của Phụ Minh Ý, lập tức nhắc nhở mình, việc anh và Vương Thiết đấu đá nhau không có liên quan gì đến mình, làm tốt công việc bổn phận của mình là được rồi. Tổng giám đốc không quan tâm, phó tổng giám đốc quen với mảng vật liệu đã chỉ định nhà cung cấp, mình là con tép riu lẽ nào lại lớn tiếng quát Vương Thiết rằng: “Không, vì lợi ích của công ty, mỗi loại vật liệu chúng ta cần phải có mức báo giá thấp nhất” hay sao!
Cô dám cam đoan rằng nước trà trong miệng Vương Thiết sẽ phun ra ngay.
Phùng Hy cầm ba tập giấy báo giá, cười bẽn lẽn, “Những lời phân tích của sếp đã giúp em hiểu ra ngay được vấn đề. Trong buổi họp hôm thứ hai tổng giám đốc Phụ đã nói rồi, lần này hợp đồng của Cừ Giang có sự thay đổi, biến thành lấy vật liệu làm chính. Mặc dù là bộ phận cơ khí đứng ra để làm, nhưng dù sao thì cũng không quen, mọi việc đều tiến hành theo ý kiến chỉ đạo của sếp. Trong ba bảng báo giá của ba công ty, sếp đã thấy Giang Thị là tốt nhất thì chúng ta quyết định Giang Thị. Em sẽ soạn hợp đồng theo bảng báo giá của Giang Thị”.
Ra khỏi phòng làm việc của Vương Thiết, Phùng Hy ngần ngừ một lát, len lén nhắn tin cho Phụ Minh Ý.
“Sếp Vương phụ trách, làm theo ý ông ấy”. Câu trả lời của Phụ Minh Ý hết sức đơn giản và không nằm ngoài dự đoán của Phùng Hy, khiến Phùng Hy cảm thấy mình như kẻ tiểu nhân, vừa quay ra là đã báo cáo tình hình. Cô hậm hực nghĩ, nếu như không phải vì chuyện Phụ Minh Ý muốn đấu đá với Vương Thiết, thì mình cần gì phải quan tâm đến vậy.
Trong lòng Phùng Hy, cho dù giữa cô và Phụ Minh Ý căng thẳng đến đâu vì chuyện năm xưa thì anh vẫn là Phụ Minh Ý, là người đàn ông mà cô đã từng yêu tha thiết. Cho dù thế nào, cô vẫn mong anh được bình an.
Văn phòng mời thầu, đấu thầu bận tối mắt tối mũi, Dương Thành Thượng lại phải điều thêm bốn người đến giúp. Tiểu Cao, Tiểu Lưu rất phấn khởi, về công ty đã nửa năm nay, cuối cùng đã có việc để làm, giọng nói qua điện thoại cũng to hơn rất nhiều.
Phùng Hy đi qua chỗ họ, mỉm cười, ngoài sự khích lệ nhân viên ra còn mang một hàm ý khác là cô đang khá vui. Sếp vui, nhân viên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Phùng Hy nhớ lại năm xưa Dương Thành Thượng cũng đối xử với cô như vậy, để cho cô hào hứng làm tất cả những việc vặt mà ông không muốn động tay vào làm và không có một lời kêu ca, phàn nàn. Cô còn nói thêm với mọi người một câu: “Tuần này ký được hợp đồng chị sẽ mời mọi người đi chơi”.
“Có cho người nhà đi cùng không hả chị?”.
“Đương nhiên! Ng
Trước lời chất vấn của anh, Phùng Hy cười nhạo: “Đúng vậy, em đã ly hôn, chỉ còn vài tháng nữa là tròn ba mươi tuổi rồi. Hiện giờ anh là tổng giám đốc, lại đẹp trai. Anh chịu hạ mình để bắt đầu lại từ đầu với em, đáng lẽ em phải thắp hương tạ ơn trời Phật. Xã hội không bỏ rơi em, cuộc sống không bỏ rơi em, tình yêu cũng đã quay về”.
Giọng cô lạnh lùng, cao ngạo: “Anh nghĩ rằng với điều kiện của em hiện nay mà còn tìm được người như anh, chỉ cần anh phẩy ngón tay là em sẽ phải sà đến ôm chầm lấy chân anh! Anh tưởng rằng vì em tìm được Mạnh Thời nên mới hững hờ với anh? Anh nhầm rồi! Phụ Minh Ý anh nhầm rồi! Em nói thật với anh, nếu không vì tiếc bát cơm manh áo, nếu anh không phải là sếp trực tiếp của em thì em có thể đối xử lịch sự với anh sao? Ngay từ lần gặp đầu tiên em đã muốn nhổ vào mặt anh rồi! Anh đừng tưởng em còn có thể tay bắt mặt mừng với một gã phụ tình!”.
Cô đã trút ra một mạch nỗi hận của mình, ánh mắt nảy lửa. Anh nhìn thấy đôi mắt sáng rực của cô, giống như viên kim cương long lanh, khiến anh chỉ muốn nắm chặt trong lòng bàn tay, không muốn để tia sáng nào lọt qua kẽ tay, càng không muốn để người khác lấy trộm mất.
Anh muốn lấy tay vuốt ve gương mặt đã từng xuất hiện hàng trăm lần trong giấc mơ của anh, anh muốn nói với cô rằng, cho dù cô béo hay gầy, nhưng trong tim anh, luôn luôn chỉ có một Phùng Hy. Cô là cô gái anh đã từng yêu nhất, đồng thời cũng là người khiến anh bị tổn thương nhiều nhất. Cô hận anh, hận có lý do. Gương mặt in hằn nỗi căm hận đó dễ thương biết bao, Phụ Minh Ý thất thần nghĩ, lúc này đây cô thật xinh đẹp.
Phùng Hy thở hắt ra một hơi, nói: “Hôm nay anh hẹn em ra để nói chuyện liên quan đến công ty Cừ Giang, em mong rằng anh sẽ công tư phân minh. Em bắt xe về đây, từ nay chúng ta đừng nói về chủ đề này nữa!”.
Cô đưa tay ra mở cửa, nghe thấy Phụ Minh Ý nói rất dịu dàng ở phía sau: “Em nói đúng, cho dù thế nào, chúng ta đã xa nhau tám năm, mỗi người đi trên một con đường hoàn toàn khác nhau. Hy Hy, hiện giờ chúng ta lại được gặp nhau rồi, anh muốn lại theo đuổi em từ đầu có được không?”.
Phùng Hy như bị một cú trời giáng. Cô đang hối hận vì mình nói thẳng quá. Cô tưởng rằng tiếp sau đó hai bên sẽ chia tay và ra về trong sự bực bội, không ngờ Phụ Minh Ý lại thốt ra một câu như vậy.
“Hy Hy, tám năm trước chắc chắn là anh đã sai, anh buộc phải lấy cô ấy, buộc phải kết hôn. Anh không có đủ can đảm để nói với em, đó là lỗi của anh. Hiện giờ hai chúng ta như hai kẻ lạc quỹ đạo đã quay trở về, cả hai chúng ta đều đang tự do, chúng ta đã chín chắn hơn ngày xưa. Lẽ nào em không muốn quay trở lại như ngày xưa ư? Trước đây chúng ta yêu nhau một cách rất trong sáng, hiện giờ chúng ta cũng có thể làm như vậy. Như thế sẽ tuyệt biết bao, không có nghi kỵ, không có lợi ích, mãi mãi sẽ là tình cảm thuần khiết nhất”.
Giọng anh bây giờ khiến Phùng Hy còn cảm thấy khó chịu hơn lúc anh nói to vừa nãy. Cô làm sao còn có thể là Phùng Hy của ngày trước? Cô hiện thực và lý trí, không thể vì một cuộc tình mà có những hành động liều mình như con thiêu thân lao vào lửa nữa. Cô nhớ lại câu hỏi của Mạnh Thời. Anh hỏi cô nếu anh là một kẻ lông bông không nghề không nghiệp thì cô có tìm anh không? Có lẽ, đây là câu trả lời tốt nhất cho Phụ Minh Ý.
“Anh đã quay về, nhưng nếu trong tay anh không có bất cứ cái gì, anh không phải là tổng giám đốc của công ty, không có của cải địa vị, thậm chí làng nhàng kém cỏi. Anh tưởng rằng em sẽ yêu anh giống như ngày xưa hay sao?” Phùng Hy lắc đầu một cách đầy khó khăn, “Minh Ý, em xin lỗi. Chắc chắn em sẽ không yêu anh trong hoàn cảnh đó. Ý em muốn nói là, những tình cảm trong sáng mà anh cần chỉ thuộc về Phùng Hy của thời học đại học, Phùng Hy của thời hiện tại rất hiện thực”.
Phụ Minh Ý nói với vẻ sốt ruột: “Anh có tài sản, anh không phải là người bất tài kém cỏi. Những nhu cầu vật chất mà hiện nay em cần anh hoàn toàn có thể đáp ứng, anh không hề thua kém Mạnh Thời”.
Phùng Hy mỉm cười. Cô khẽ lắc đầu: “Anh không hiểu ý em. Mạnh Thời không có điều kiện vật chất như anh, nhưng ở bên anh ấy, em cảm thấy mỗi ngày đều là một ngày mới. Em thích tiến về phía trước, nhìn về phía trước. Em không muốn suốt cả cuộc đời chỉ loanh quanh với quá khứ. Mặc dù rất đẹp, rất hay, em rất thích, cũng rất nhớ, nhưng không thể quay trở lại được nữa. Ý của em là, anh không thể quay trở về với những tình cảm trong sáng đó”.
Sự ghen tuông như con côn trùng gặm nhấm trái tim anh. Anh đã hạ thấp mình như vậy mà cô vẫn không buồn để tâm. Phụ Minh Ý lắc vai cô hét: “Em mới quen anh ta được bao lâu? Em có hiểu anh ta không? Có thật là em không tin anh không? Em có dám nói là thật sự em không tin vào tấm lòng anh dành cho em không?”.
Ngọn lửa trong mắt Phụ Minh Ý như muốn thiêu cháy Phùng Hy. Cô không thể nhịn được nữa bèn gào lên: “Anh đã khiến em thất vọng về tình yêu, Điền Đại Vĩ đã khiến em thất vọng về hôn nhân! Hôm ly hôn đó nhìn thấy anh, em chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống đất! Anh vẫn đàng hoàng đĩnh đạc, còn em chỉ là đồ bỏ đi, anh có hiểu tâm trạng của em không? Em ra sức giảm béo, cố gắng dùng hết sức mình để được quay trở lại với một cuộc sống mới, còn trái tim em thì sao? Tương lai là một màn đêm không biết đâu là bờ, một màn đêm u ám. Trong tay em, niềm hạnh phúc mà em có thể nắm được ít ỏi biết bao. Em tưởng rằng mình đã cạn kiệt lòng nhiệt tình, em tưởng rằng em chỉ có thể tranh thủ lúc còn đang trẻ kiếm thêm ít tiền để sau này phòng lúc già yếu neo đơn! Thế nhưng, hiện giờ mỗi sáng tỉnh dậy em đều cảm thấy tràn đầy sức sống, ngày nào em cũng vui vẻ trang điểm cho mình. Tất cả những cái này đều là do anh ấy mang lại cho em. Minh Ý, cho dù em nắm chưa chắc, nhưng em vẫn... không muốn buông ra! Anh có hiểu không?”.
Mặt cô đỏ bừng vì phẫn nộ và buồn tủi, ánh mắt đau khổ, khiến Phụ Minh Ý không biết nói gì hơn. Phùng Hy gắng sức đẩy tay anh ra, hít thở thật sâu. Cô cố gắng để mình bình tĩnh, cô không muốn quay đầu. “Tất cả đã trôi qua rồi, em muốn được yên một chút”. Cô đẩy cửa rồi bước ra khỏi xe.
Phụ Minh Ý muốn gọi cô lại, nhưng tiếng nghẹn trong cổ không thể bật ra. Bóng cô khiến anh cảm thấy mông lung và buồn tủi. Anh hận cô không chịu cho anh một cơ hội, đồng thời lại thương cô vì cuộc đời cô gặp nhiều trắc trở. Anh không nghĩ rằng Mạnh Thời có thể đem lại cho cô niềm hạnh phúc mà cô cần, Phụ Minh Ý rút điện thoại ra, nhìn tin nhắn trên màn hình ngẫm nghĩ một hồi lâu. Lúc ấn nút send anh nhắm mắt lại, tay nắm chặt điện thoại gục đầu vào vô lăng một hồi lâu.
Kể từ hôm đó, quan hệ giữa Phùng Hy và Phụ Minh Ý trở nên vô cùng mong manh. Phòng làm việc của Phụ Minh Ý nằm ở cuối hành lang, anh buộc phải đi qua khu làm việc lớn và phòng làm việc được ngăn bằng những tấm kính trong suốt của các trưởng bộ phận. Thỉnh thoảng Phùng Hy ra khỏi phòng làm việc gặp anh ngay ở hàng lang, cô vẫn lịch sự cất tiếng chào, Phụ Minh Ý cũng mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt hai người đều vội vàng lướt qua nhau và nhìn về phía trước.
Hợp đồng của Cừ Giang đã làm xong, chỉ đợi báo giá hợp đồng cuối cùng thông qua là được.
Phụ Minh Ý để mặc không động đến chuyện của Cừ Giang, Phùng Hy cũng không đi tìm anh nữa. Anh không muốn động, Vương Thiết lại muốn động, về tình về lý cô đều nên hỏi ý kiến Vương Thiết.
Công ty Cừ Giang không yêu cầu phải tiến hành mời thầu. Phía bên Phùng Hy chỉ cần tìm vài nhà cung cấp đáng tin cậy thương lượng giá cả là được. Điều này khiến cô buộc phải nhờ đến Vương Thiết.
Vương Thiết cười nói: “Phùng Hy này, thực ra bên mảng vật liệu này rất đơn giản, cô so với giá của Cừ Giang, trừ đi các chi phí là ra giá gốc rồi. Chỉ cần không vượt quá giá gốc này của cô, đó là sự khác biệt của lãi nhiều hay lãi ít”.
Phùng Hy bất giác cười đau khổ, nếu đúng là đơn giản như Vương Thiết nói thì tốt quá.
Khi bắt đầu bàn đến những chi tiết cụ thể trong hợp đồng với Cừ Giang, cô mới biết rằng hóa ra đơn đặt hàng của vật liệu và cơ khí lại ngược nhau hoàn toàn. Tiền chi cho vật liệu là hơn một trăm triệu nhân dân tệ, tiền chi cho cơ khí mới hơn hai mươi triệu nhân dân tệ. Và điều khiến người ta đau đầu nhất là, vật liệu mà Cừ Giang đòi hỏi phải đa dạng, quy cách của bản, thép sợi, ống lên tới mấy trăm loại. Đặc biệt là đường ống, còn phải chia thành nhiều loại có cách xử lý bề mặt khác nhau. Mỗi loại đều phải báo giá, nếu không có nhà cung cấp quen biết thì cô không thể soạn thảo được bản báo giá hợp đồng cho Cừ Giang.
Thấy cô vẫn tỏ ra chưa hiểu, Vương Thiết liền cười, lấy từ trong ngăn kéo ra ba tập giấy báo giá đặt lên bàn làm việc, “Ở đây có ba đơn báo giá của ba công ty, cô mang về so sánh. Ý kiến của cá nhân tôi là chọn vật liệu của tập đoàn Giang Thị”.
Phùng Hy nở nụ cười cảm kích, trong lòng lại thấy hơi bất ngờ. Không ngờ ngay cả bảng báo giá ông ta cũng đã làm xong rồi, chỉ đợi cô đến mà thôi. Cô thấy hơi lăn tăn, bảng giá vật liệu với nhiều quy cách khác nhau thế này, tại sao Vương Thiết lại cho rằng bảng báo giá của tập đoàn Giang Thị là ổn nhất? Kể cả là không tiến hành đấu thầu thì cũng phải so sánh giá của vài nhà cung cấp mới đúng.
Vương Thiết thổi lớp bọt trên mặt cốc trà, chậm rãi nói: “Phùng Hy, chúng ta chỉ làm nhân vật trung gian, mua giúp công ty Cừ Giang mà thôi. Xảy ra vấn đề gì, Cừ Giang kiện chúng ta, chúng ta sẽ kiện tập đoàn Giang Thị. Cừ Giang mà nợ tiền chúng ta thì chúng ta nợ tiền Giang Thị. Dựa trên cơ sở báo giá của Giang Thị, cộng thêm phần trăm lợi nhuận của chúng ta là được. Chúng ta không phải là phòng mua sắm vật tư của công ty Cừ Giang, chúng ta cũng là nhà cung cấp kiếm tiền từ họ. Giá cả à, chỉ cần công ty Cừ Giang chấp nhận là được. Lợi nhuận, cô cho thêm vài phần trăm vào giá tổng. Mọi người đều phấn khởi”.
Vương Thiết cười cười nhìn cô. Phùng Hy cố gắng làm ra vẻ đã hiểu ra vấn đề, thầm nghĩ nếu quyết định chọn Giang Thị thì nghiễm nhiên Vương Thiết sẽ được hưởng lợi từ Giang Thị, chắc chắn vụ giao dịch này sẽ không để người thứ ba biết chuyện. Cô nhớ đến sự bỏ mặc không quan tâm của Phụ Minh Ý, lập tức nhắc nhở mình, việc anh và Vương Thiết đấu đá nhau không có liên quan gì đến mình, làm tốt công việc bổn phận của mình là được rồi. Tổng giám đốc không quan tâm, phó tổng giám đốc quen với mảng vật liệu đã chỉ định nhà cung cấp, mình là con tép riu lẽ nào lại lớn tiếng quát Vương Thiết rằng: “Không, vì lợi ích của công ty, mỗi loại vật liệu chúng ta cần phải có mức báo giá thấp nhất” hay sao!
Cô dám cam đoan rằng nước trà trong miệng Vương Thiết sẽ phun ra ngay.
Phùng Hy cầm ba tập giấy báo giá, cười bẽn lẽn, “Những lời phân tích của sếp đã giúp em hiểu ra ngay được vấn đề. Trong buổi họp hôm thứ hai tổng giám đốc Phụ đã nói rồi, lần này hợp đồng của Cừ Giang có sự thay đổi, biến thành lấy vật liệu làm chính. Mặc dù là bộ phận cơ khí đứng ra để làm, nhưng dù sao thì cũng không quen, mọi việc đều tiến hành theo ý kiến chỉ đạo của sếp. Trong ba bảng báo giá của ba công ty, sếp đã thấy Giang Thị là tốt nhất thì chúng ta quyết định Giang Thị. Em sẽ soạn hợp đồng theo bảng báo giá của Giang Thị”.
Ra khỏi phòng làm việc của Vương Thiết, Phùng Hy ngần ngừ một lát, len lén nhắn tin cho Phụ Minh Ý.
“Sếp Vương phụ trách, làm theo ý ông ấy”. Câu trả lời của Phụ Minh Ý hết sức đơn giản và không nằm ngoài dự đoán của Phùng Hy, khiến Phùng Hy cảm thấy mình như kẻ tiểu nhân, vừa quay ra là đã báo cáo tình hình. Cô hậm hực nghĩ, nếu như không phải vì chuyện Phụ Minh Ý muốn đấu đá với Vương Thiết, thì mình cần gì phải quan tâm đến vậy.
Trong lòng Phùng Hy, cho dù giữa cô và Phụ Minh Ý căng thẳng đến đâu vì chuyện năm xưa thì anh vẫn là Phụ Minh Ý, là người đàn ông mà cô đã từng yêu tha thiết. Cho dù thế nào, cô vẫn mong anh được bình an.
Văn phòng mời thầu, đấu thầu bận tối mắt tối mũi, Dương Thành Thượng lại phải điều thêm bốn người đến giúp. Tiểu Cao, Tiểu Lưu rất phấn khởi, về công ty đã nửa năm nay, cuối cùng đã có việc để làm, giọng nói qua điện thoại cũng to hơn rất nhiều.
Phùng Hy đi qua chỗ họ, mỉm cười, ngoài sự khích lệ nhân viên ra còn mang một hàm ý khác là cô đang khá vui. Sếp vui, nhân viên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Phùng Hy nhớ lại năm xưa Dương Thành Thượng cũng đối xử với cô như vậy, để cho cô hào hứng làm tất cả những việc vặt mà ông không muốn động tay vào làm và không có một lời kêu ca, phàn nàn. Cô còn nói thêm với mọi người một câu: “Tuần này ký được hợp đồng chị sẽ mời mọi người đi chơi”.
“Có cho người nhà đi cùng không hả chị?”.
“Đương nhiên! Ng
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
310/5389