Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
hi rời khỏi công ty Phùng Hy, Mạnh Thời lái xe đến công viên Nam Hồ, hào hứng nói: “Chúng ta đến ăn cơm ở nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia ở Bán Sơn”.
Công viên Nam Hồ nằm trên khu đất rộng mấy trăm mẫu, trước kia là một vùng đầm lầy, sau này thành phố cải tạo dẫn nước sông vào xây thành hồ. Bên hồ là những kiến trúc phỏng cổ, mọi người đến đây để ăn uống vui chơi, ngay cả ngọn núi vốn là núi hoang bên cạnh công viên cũng được xây thành viên lâm, xung quanh là những quán trà, nhà hàng lớn nhỏ.
Nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia nằm ở sườn núi Bán Sơn, không rộng nhưng rất đông khách. Một phần là do tầm nhìn tuyệt đẹp, một phần là do ông chủ ở đây có món ăn đặc biệt - thịt thỏ rút xương. Thơm ngon đặc biệt, giá cả cũng vừa phải, suất thịt thỏ cho hai người ăn hết bốn mươi tám tệ, tặng thêm ba đĩa rau xanh, cơm ăn thoải mái.
Phùng Hy đã từng đến đây ăn, chỉ cần vào giờ cao điểm, chắc chắn không có chỗ ngồi. Lúc lên núi cô cười, nói: “Bây giờ là bảy giờ, hai chúng ta ít nhất phải xếp hàng đợi đến chín giờ mới có chỗ ngồi”.
Mạnh Thời chỉ cười không nói gì. Đến nơi, quả nhiên thấy các bàn nhìn ra hồ đã kín người, ngoài cửa vẫn còn nhiều thực khách đang ngồi trên ghế trúc để đợi bàn. Phùng Hy khẽ thở dài, nói: “Phải đợi thôi”.
“Đi theo anh”. Mạnh Thời kéo Phùng Hy đi vào trong, đi qua các phòng rồi vào đến sân sau.
Trong sân mọi người đang bận rộn, dưới chân tường có đặt bảy tám chiếc lồng sắt, bên trong toàn là thỏ. Mạnh Thời gọi một tiếng: “Bác Đặng!”.
Phía trong cửa sổ có người lên tiếng thưa. Chỉ trong chốc lát, một người từ cửa bếp đi ra, tầm bốn mươi tuổi, thân hình béo mập. Ngang eo có thắt một chiếc tạp dề dính đầy vết dầu mỡ đen, tay cầm một bát sứ đang ướp gia vị cho thỏ, cười hềnh hệch đáp: “Đặt ở trên sàn rồi, tự vào thôi”.
“Xong việc bác ra uống cốc bia nhé”. Mạnh Thời chào một câu, kéo Phùng Hy đi vào trong.
“Ok! Tôi đã chuẩn bị cho cậu trà Long Tỉnh mới của năm nay rồi đấy, tự pha đi nhé. Bia cũng là loại cậu thích!”, ông Đặng nói thêm một câu rồi lại quay vào bếp.
Phía trong là một cái sân, xây theo kiểu nhà hai tầng phỏng cổ, rõ ràng là nhà của ông Đặng. Trong sân có bày ba bồn đá lớn trồng hoa súng, đúng phía nhìn ra Nam Hồ, có bày một tấm bình phong bốn cánh được điêu khắc hoa văn để ngăn cách, qua bình phong là thấy bàn ghế đã bày sẵn. Mạnh Thời dắt Phùng Hy vào ngồi với vẻ rất thành thạo, cầm phích nước lên pha hai cốc trà.
Gió thổi khiến đám đèn lồng treo trên cao lắc lư, mở nắp cốc ra, hương trà thơm ngát. Phùng Hy hỏi với vẻ tò mò: “Nhà hàng của bạn anh mở hả?”.
Mạnh Thời ngồi trên ghế trúc với vẻ rất thư giãn, nhấp một ngụm trà, nói: “Anh là ân nhân cứu mạng của ông ấy”.
Thấy Phùng Hy không hiểu, Mạnh Thời liền cười đáp: “Anh quen ông ấy trong chợ đồ cổ, thấy ông ấy tính tình thẳng thắn, không nỡ để ông ấy bị lừa. Có một bà già cầm một chiếc lư hương, chiếc lư hương này được gói trong tấm vải, ông ấy tưởng là đồ cổ định mua. Nếu mà mua cái lư hương đó thì làm gì có nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia này. Hôm nay em cũng không được ăn món thỏ rút xương nữa”.
Phùng Hy cười đáp: “Mọi người đều nói những quả lừa này do một nhóm tội phạm có tổ chức gây ra, anh nói ra sự thật như thế không sợ bị trả thù à?”
Mạnh Thời nghiêng đầu tựa vào gần Phùng Hy hơn, làm ra vẻ như người đang kể chuyện, nói một cách bí hiểm: “Em nói đúng rồi đấy, bà già đó không phải đi một mình đâu. Ông Đặng sau khi được anh nhắc nhở liền gầm lớn về phía bà già, kết quả là có bốn, năm gã đàn ông nhảy ra, lúc đó…”
“Lúc đó đã rút ra rồi, không hiểu cái lư hương của bà già đó làm sao mà rơi xuống đất và mất một chân. Bà ta ngồi dưới đất khóc tu tu, nói tôi lấy mất mạng của bà ấy!”. Ông Đặng bê xoong thịt thỏ thơm phức bước tới, cười hềnh hệch tiếp lời: “Mạnh Thời khá thật đấy, chỉ nói một câu mà đã đuổi được đám người đó đi”.
Phùng Hy nhìn Mạnh Thời với vẻ tò mò, anh không nói gì nữa mà quay sang nhìn ông Đặng, chậm rãi chế bát nước chấm cho Phùng Hy. Ông Đặng chùi tay lên tạp dề, nhìn Phùng Hy một lượt từ đầu đến chân, nhưng không đi ngay mà vẫn bám riết lấy Mạnh Thời hỏi: “Trà ngon chứ?”.
Mạnh Thời không đếm xỉa gì đến ông ấy, gắp cho Phùng Hy miếng thịt thỏ vào bát nói: “Em ăn thử đi, đói lả rồi chứ? Ăn thịt thỏ không béo đâu”.
Ông Đặng cười hề hề, mở một chai bia ra rót cho mình và Mạnh Thời, kéo một chiếc ghế trúc ra ngồi xuống. Mạnh Thời giơ cốc thủy tinh lên nói: “Bác Đặng, hôm nay quán đông khách quá nhỉ, bên ngoài vẫn còn khách xếp hàng đợi bàn ăn nữa đó. Tôi mời bác một cốc, không dám giữ bác lâu, công việc làm ăn vẫn là quan trọng”.
Phùng Hy phì cười, chỉ vào Mạnh Thời nói: “Sao anh lại thế chứ? Bác Đặng chỉ cướp lời anh mà anh đã đuổi người ta đi? Lúc mới đến còn bảo nếu có thời gian thì vào uống cốc bia!”.
Mạnh Thời cũng không thấy bực Phùng Hy, quay đầu sang nói với ông Đặng: “Bác Đặng, bác nghe cô gái này nói rồi đấy, bác thấy tôi có phải là hạng người đó không? Nào, bác ngồi xuống uống bia đi. Ngày mai có thời gian tôi sẽ đưa bác đi xem cái bát sứ đời nhà Tống đó”.
Vẻ bất ngờ hiện rõ trong mắt ông Đặng, chỉ còn thiếu nước nhảy lên hoan hô mà thôi. Ông đã hiểu ý Mạnh Thời nói, lập tức đặt cốc xuống nói với Phùng Hy: “Làm sao Mạnh Thời lại có thể hẹp hòi như thế chứ? Không phải cậu ấy tức vì tôi cướp lời cậu ấy đâu, mà là cậu ấy… hết sức hận tôi vì tôi cướp lời của cậu ấy! Ha ha! Thôi hai vị dùng đi nhé, tôi bận chút đã”.
Mạnh Thời cứng họng, Phùng Hy cười ngặt nghẽo. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện thấy Mạnh Thời cũng có lúc giận dữ. Những ngày qua tiếp xúc với anh, điều khiến cô nghi hoặc nhất là cảm thấy Mạnh Thời quá tuyệt vời, và một người quá tuyệt vời luôn khiến cô cảm thấy bất an.
Lúc này đây cô thấy trong mắt Mạnh Thời có chút gì đó ngượng nghịu, cô cười khúc khích, nói: “Không mua chuộc được đúng không? Hóa ra là anh hết sức hận ông Đặng vì ông ấy đã cướp lời anh!”.
Cô ngửa mặt lên cười lớn. Dưới ánh đèn lồng, nụ cười của cô tựa như một đóa hoa đang nở rực rỡ, dường như mọi cảnh vật ở Nam Hồ đều thấm đượm nụ cười của cô.
“Miệng em dính ớt rồi”. Mạnh Thời nhìn cô, đưa tay ra lau khóe miệng cô, tiện đà cúi xuống hôn cô một cái.
Mọi sự giật mình của Phùng Hy đã bị Mạnh Thời nuốt trôi. Phùng Hy mở to mắt, nhìn dãy đèn lồng đỏ lắc lư trong mắt anh, bàn tay anh đã che kín mắt cô, hơi thở ấm áp tỏa ra, đọng lại trên đôi môi. Phùng Hy căng thẳng đến nỗi không biết nên để mặc anh hay đẩy anh ra, nghe thấy tiếng Mạnh Thời khẽ nói: “Đừng từ chối anh…”.
Phùng Hy sững người, tiếng anh đã kề sát bên tai cô, “Nếu em dám đẩy anh ra, anh sẽ cắn đứt cổ em!”
Theo tiềm thức cô liền đẩy anh ra, Mạnh Thời khẽ nâng má cô, khiến cô phải ngửa người ra sau, quả thật là đôi môi anh đã ghé xuống cổ cô. Anh khẽ dùng răng cạ cạ, “Em nói đi, anh có nên cắn một miếng không?”.
Phùng Hy hét lớn: “Đừng!”.
Mạnh Thời cười lớn buông tay ra, dúi đầu cô vào lòng anh: “Chọc xấu được anh mà em vui thế à?”.
Đầu tựa vào ngực anh Phùng Hy cảm nhận được một cảm giác rất an toàn, cô vừa muốn thở dài, vừa muốn cười. Cô không thể phủ nhận sự rung động và khát vọng của mình trong lúc này. Ngẩng mặt lên nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Mạnh Thời, Phùng Hy liền hỏi anh một câu: “Thực sự là anh không quan tâm đến việc em đã từng ly hôn sao?”.
Nụ cười của Mạnh Thời vụt tắt, ánh mắt sáng ngời, nói với vẻ nghiêm túc: “Anh quan tâm. Anh thường xuyên tự đặt câu hỏi không hiểu em đã trải qua những gì trong quá khứ, anh luôn có một cảm giác bất lực vì không nắm bắt được những điều này. Em có muốn kể cho anh nghe không?”.
Nụ cười của Phùng Hy cũng dần dần tắt ngấm, cuối cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào anh. Cô thầm nghĩ một cách bi ai rằng, lẽ nào mỗi khi trải qua một mối tình nào đó, cô đều phải kể về quá khứ để xin đối phương thông cảm và bỏ quá cho hay sao?
Nhưng có người đàn ông nào là không thích tìm hiểu? Cô khẽ cúi đầu xuống, lòng thấy do dự vô cùng. Nghĩ tới những điểm tốt của Mạnh Thời, dũng khí muốn có một hạnh phúc mới đã khuyến khích cô cất lời: “Em chỉ hơn người phụ nữ khác một cuộc hôn nhân mà thôi”.
Cái mà anh muốn biết không phải là điều này. Mạnh Thời khẽ thở dài, “Phụ Minh Ý, vị sếp theo em đến tận Hàng Châu khi mà em chưa giảm béo, anh ta không hề đơn giản đối với em”.
Phùng Hy hơi sững người, khẽ lùi một bước về phía sau, nhìn chằm chằm vào Mạnh Thời nghiêm túc nói: “Mạnh Thời, anh nên đi tìm một cô gái trong trắng chưa từng yêu lần nào. Người nào cũng có bí mật riêng của mình, nếu anh cảm thấy em phải báo cáo rõ ràng tất cả những gì thuộc về quá khứ mà em đã trải qua trong hai mươi chín năm qua thì anh mới hài lòng thì chúng ta hãy chỉ làm bạn bình thường của nhau mà thôi”.
Cô đứng cách anh không đến một thước. Ven bờ Nam Hồ sau lưng cô lấp lánh trong ánh đèn, đột nhiên Mạnh Thời cảm thấy cô cách anh rất xa, giống như một cái bóng lơ lửng trong không trung. Sắc mặt anh dần bình tĩnh trở lại, ngọn lửa trong đôi mắt bị đèn lồng chiếu vào vẫn đang bốc cháy rừng rực. Cô từ chối anh như vậy sao? Chỉ là vì anh hỏi về quá khứ của cô? Anh không quan tâm đến việc cô đã từng kết hôn, điều mà anh quan tâm là cô chưa bao giờ tâm sự thật lòng với anh.
Một cảm giác chua chát trào dâng trong lòng Phùng Hy. Đáng lẽ cô nên vừa khóc vừa kể cho anh nghe những nỗi ấm ức về mặt tình cảm mà cô phải chịu đưng trong mấy năm qua, đây mới là cách làm của người phụ nữ thông minh. Thế nhưng nếu phải dùng sự trút bày tâm sự về quá khứ để đổi lấy sự thông cảm, thương xót của anh thì lòng tự trọng của cô không cho phép. Một người đàn ông đối xử tốt với cô như vậy lại có thể làm mặt lạnh với cô vì hiện giờ cô không bày tỏ nỗi lòng hay sao, thế còn tương lai thì sao? Đột nhiên cô cảm thấy gió tháng năm rất lạnh. Phùng Hy chầm chậm đứng dậy, nói: “Em xin lỗi đã để anh thất vọng. Cảm ơn anh nhiều… Cảm ơn anh đã quan tâm tới em. Em về trước đây, anh đừng nói gì nữa”.
Cô cầm túi xách dứt khoát quay ra. Ngoài cổng tiếng người nói chuyện xôn xao, đi qua khu vực náo nhiệt nhất, bên ngoài là núi và hồ, Phùng Hy sầm mặt xuống, bước chân chắc nịch. Chẳng mấy chốc cô đã xuống tới chân núi, bắt một chiếc taxi ra về.
Tiếng gió ngoài cửa xe thổi vào, cô đưa tay giữ chặt môi, lại sờ thấy nước mắt lăn dài trên gò má. Đột nhiên cô bật cười, vừa nức nở vừa cười. Cô thực sự là lúc đáng khóc thì không khóc, lúc không đáng khóc lại không sao ngăn được. Đôi môi khẽ mở, nụ hôn ấm nồng mềm mại của Mạnh Thời dường như không tồn tại. Cô thật ngốc, còn tưởng rằng thật sự có thể được sở hữu tình yêu một lần nữa.
Mặt hồ dưới chân núi bị đèn chiếu hắt ra những chùm sáng rực rỡ, ngồi giữa lưng chừng núi có thể ngắm toàn bộ phong cảnh này, nhưng trong lòng lại trào lên một cảm giác lẻ loi. Mạnh Thời uống bia, lặng lẽ ngồi, vẻ mặt nặng trịch có phần bực tức.
Anh chàng Phụ Minh Ý đó là cấm địa trong đáy lòng cô nên không được phép động vào hay sao? Cô có thể thản nhiên đối mặt với cuộc hôn nhân thất bại đó, nhưng lại không thể thản nhiên đối mặt với anh chàng đó hay sao? Mạnh Thời đột nhiên nổi cáu, giơ tay ném ngay chai bia không lên cái cây ở phía đối diện.
“Ấy ấy, nhà tôi không phải là cái bãi rác đâu nhé! Người nào cũng ném chai rượu thế này thì Tiểu Nam Sơn không thể thành khu du lịch được!”. Lúc này ông Đặng đã cởi tạp dề ra và bước vào, tiện thể ngồi ngay xuống chỗ của Phùng Hy. Ông rót một cốc bia cho mình, huých Mạnh Thời, cười: “Uống với anh trai cốc bia cho bớt giận, con gái giận dỗi là chuyện bình thường, về nhà dỗ dành chút là được”.
Tiếng vỡ của chai bia dường như đã khiến Mạnh Thời bớt giận, anh chạm cốc với ông Đặng, nói: “Lát nữa phiền bác cho người thu dọn hộ mảnh vỡ nhé. Xin lỗi bác”.
Ông Đặng vỗ vỗ vai anh với vẻ thoải mái, cười nói: “Chuyện vặt, cậu không đập hết nhà tôi là được”.
Mạnh Thời nghiêng đầu cười: “Nếu như tôi đập hết thì sao?”
Ông Đặng chớp mắt nói: “Cậu không làm thế đâu. Cậu không biết giới đồ cổ tặng cậu danh hiệu con hồ ly điềm đạm à?”.
“Sao lại thế? Hôm nay kể cả tôi có say, làm một thằng lưu manh không có văn hóa cũng là điều bình thường!”. Mạnh Thời nhớ tới thái độ của anh đối với Phùng Hy rất tốt, câu đối nhị thập ngũ hiếu đều đã bày ra rồi. Anh đã quá chiều cô, đến mức không còn giống bản thân anh nữa.
Nghe thấy ông Đặng nói vậy Mạnh Thời liền thấy bực. Điềm đạm? Nghe là muốn nổi cáu. Vừa nãy anh muốn kéo cô lại để nói cho ra nhẽ, nhưng lại sợ mình nổi cáu làm h
Công viên Nam Hồ nằm trên khu đất rộng mấy trăm mẫu, trước kia là một vùng đầm lầy, sau này thành phố cải tạo dẫn nước sông vào xây thành hồ. Bên hồ là những kiến trúc phỏng cổ, mọi người đến đây để ăn uống vui chơi, ngay cả ngọn núi vốn là núi hoang bên cạnh công viên cũng được xây thành viên lâm, xung quanh là những quán trà, nhà hàng lớn nhỏ.
Nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia nằm ở sườn núi Bán Sơn, không rộng nhưng rất đông khách. Một phần là do tầm nhìn tuyệt đẹp, một phần là do ông chủ ở đây có món ăn đặc biệt - thịt thỏ rút xương. Thơm ngon đặc biệt, giá cả cũng vừa phải, suất thịt thỏ cho hai người ăn hết bốn mươi tám tệ, tặng thêm ba đĩa rau xanh, cơm ăn thoải mái.
Phùng Hy đã từng đến đây ăn, chỉ cần vào giờ cao điểm, chắc chắn không có chỗ ngồi. Lúc lên núi cô cười, nói: “Bây giờ là bảy giờ, hai chúng ta ít nhất phải xếp hàng đợi đến chín giờ mới có chỗ ngồi”.
Mạnh Thời chỉ cười không nói gì. Đến nơi, quả nhiên thấy các bàn nhìn ra hồ đã kín người, ngoài cửa vẫn còn nhiều thực khách đang ngồi trên ghế trúc để đợi bàn. Phùng Hy khẽ thở dài, nói: “Phải đợi thôi”.
“Đi theo anh”. Mạnh Thời kéo Phùng Hy đi vào trong, đi qua các phòng rồi vào đến sân sau.
Trong sân mọi người đang bận rộn, dưới chân tường có đặt bảy tám chiếc lồng sắt, bên trong toàn là thỏ. Mạnh Thời gọi một tiếng: “Bác Đặng!”.
Phía trong cửa sổ có người lên tiếng thưa. Chỉ trong chốc lát, một người từ cửa bếp đi ra, tầm bốn mươi tuổi, thân hình béo mập. Ngang eo có thắt một chiếc tạp dề dính đầy vết dầu mỡ đen, tay cầm một bát sứ đang ướp gia vị cho thỏ, cười hềnh hệch đáp: “Đặt ở trên sàn rồi, tự vào thôi”.
“Xong việc bác ra uống cốc bia nhé”. Mạnh Thời chào một câu, kéo Phùng Hy đi vào trong.
“Ok! Tôi đã chuẩn bị cho cậu trà Long Tỉnh mới của năm nay rồi đấy, tự pha đi nhé. Bia cũng là loại cậu thích!”, ông Đặng nói thêm một câu rồi lại quay vào bếp.
Phía trong là một cái sân, xây theo kiểu nhà hai tầng phỏng cổ, rõ ràng là nhà của ông Đặng. Trong sân có bày ba bồn đá lớn trồng hoa súng, đúng phía nhìn ra Nam Hồ, có bày một tấm bình phong bốn cánh được điêu khắc hoa văn để ngăn cách, qua bình phong là thấy bàn ghế đã bày sẵn. Mạnh Thời dắt Phùng Hy vào ngồi với vẻ rất thành thạo, cầm phích nước lên pha hai cốc trà.
Gió thổi khiến đám đèn lồng treo trên cao lắc lư, mở nắp cốc ra, hương trà thơm ngát. Phùng Hy hỏi với vẻ tò mò: “Nhà hàng của bạn anh mở hả?”.
Mạnh Thời ngồi trên ghế trúc với vẻ rất thư giãn, nhấp một ngụm trà, nói: “Anh là ân nhân cứu mạng của ông ấy”.
Thấy Phùng Hy không hiểu, Mạnh Thời liền cười đáp: “Anh quen ông ấy trong chợ đồ cổ, thấy ông ấy tính tình thẳng thắn, không nỡ để ông ấy bị lừa. Có một bà già cầm một chiếc lư hương, chiếc lư hương này được gói trong tấm vải, ông ấy tưởng là đồ cổ định mua. Nếu mà mua cái lư hương đó thì làm gì có nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia này. Hôm nay em cũng không được ăn món thỏ rút xương nữa”.
Phùng Hy cười đáp: “Mọi người đều nói những quả lừa này do một nhóm tội phạm có tổ chức gây ra, anh nói ra sự thật như thế không sợ bị trả thù à?”
Mạnh Thời nghiêng đầu tựa vào gần Phùng Hy hơn, làm ra vẻ như người đang kể chuyện, nói một cách bí hiểm: “Em nói đúng rồi đấy, bà già đó không phải đi một mình đâu. Ông Đặng sau khi được anh nhắc nhở liền gầm lớn về phía bà già, kết quả là có bốn, năm gã đàn ông nhảy ra, lúc đó…”
“Lúc đó đã rút ra rồi, không hiểu cái lư hương của bà già đó làm sao mà rơi xuống đất và mất một chân. Bà ta ngồi dưới đất khóc tu tu, nói tôi lấy mất mạng của bà ấy!”. Ông Đặng bê xoong thịt thỏ thơm phức bước tới, cười hềnh hệch tiếp lời: “Mạnh Thời khá thật đấy, chỉ nói một câu mà đã đuổi được đám người đó đi”.
Phùng Hy nhìn Mạnh Thời với vẻ tò mò, anh không nói gì nữa mà quay sang nhìn ông Đặng, chậm rãi chế bát nước chấm cho Phùng Hy. Ông Đặng chùi tay lên tạp dề, nhìn Phùng Hy một lượt từ đầu đến chân, nhưng không đi ngay mà vẫn bám riết lấy Mạnh Thời hỏi: “Trà ngon chứ?”.
Mạnh Thời không đếm xỉa gì đến ông ấy, gắp cho Phùng Hy miếng thịt thỏ vào bát nói: “Em ăn thử đi, đói lả rồi chứ? Ăn thịt thỏ không béo đâu”.
Ông Đặng cười hề hề, mở một chai bia ra rót cho mình và Mạnh Thời, kéo một chiếc ghế trúc ra ngồi xuống. Mạnh Thời giơ cốc thủy tinh lên nói: “Bác Đặng, hôm nay quán đông khách quá nhỉ, bên ngoài vẫn còn khách xếp hàng đợi bàn ăn nữa đó. Tôi mời bác một cốc, không dám giữ bác lâu, công việc làm ăn vẫn là quan trọng”.
Phùng Hy phì cười, chỉ vào Mạnh Thời nói: “Sao anh lại thế chứ? Bác Đặng chỉ cướp lời anh mà anh đã đuổi người ta đi? Lúc mới đến còn bảo nếu có thời gian thì vào uống cốc bia!”.
Mạnh Thời cũng không thấy bực Phùng Hy, quay đầu sang nói với ông Đặng: “Bác Đặng, bác nghe cô gái này nói rồi đấy, bác thấy tôi có phải là hạng người đó không? Nào, bác ngồi xuống uống bia đi. Ngày mai có thời gian tôi sẽ đưa bác đi xem cái bát sứ đời nhà Tống đó”.
Vẻ bất ngờ hiện rõ trong mắt ông Đặng, chỉ còn thiếu nước nhảy lên hoan hô mà thôi. Ông đã hiểu ý Mạnh Thời nói, lập tức đặt cốc xuống nói với Phùng Hy: “Làm sao Mạnh Thời lại có thể hẹp hòi như thế chứ? Không phải cậu ấy tức vì tôi cướp lời cậu ấy đâu, mà là cậu ấy… hết sức hận tôi vì tôi cướp lời của cậu ấy! Ha ha! Thôi hai vị dùng đi nhé, tôi bận chút đã”.
Mạnh Thời cứng họng, Phùng Hy cười ngặt nghẽo. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện thấy Mạnh Thời cũng có lúc giận dữ. Những ngày qua tiếp xúc với anh, điều khiến cô nghi hoặc nhất là cảm thấy Mạnh Thời quá tuyệt vời, và một người quá tuyệt vời luôn khiến cô cảm thấy bất an.
Lúc này đây cô thấy trong mắt Mạnh Thời có chút gì đó ngượng nghịu, cô cười khúc khích, nói: “Không mua chuộc được đúng không? Hóa ra là anh hết sức hận ông Đặng vì ông ấy đã cướp lời anh!”.
Cô ngửa mặt lên cười lớn. Dưới ánh đèn lồng, nụ cười của cô tựa như một đóa hoa đang nở rực rỡ, dường như mọi cảnh vật ở Nam Hồ đều thấm đượm nụ cười của cô.
“Miệng em dính ớt rồi”. Mạnh Thời nhìn cô, đưa tay ra lau khóe miệng cô, tiện đà cúi xuống hôn cô một cái.
Mọi sự giật mình của Phùng Hy đã bị Mạnh Thời nuốt trôi. Phùng Hy mở to mắt, nhìn dãy đèn lồng đỏ lắc lư trong mắt anh, bàn tay anh đã che kín mắt cô, hơi thở ấm áp tỏa ra, đọng lại trên đôi môi. Phùng Hy căng thẳng đến nỗi không biết nên để mặc anh hay đẩy anh ra, nghe thấy tiếng Mạnh Thời khẽ nói: “Đừng từ chối anh…”.
Phùng Hy sững người, tiếng anh đã kề sát bên tai cô, “Nếu em dám đẩy anh ra, anh sẽ cắn đứt cổ em!”
Theo tiềm thức cô liền đẩy anh ra, Mạnh Thời khẽ nâng má cô, khiến cô phải ngửa người ra sau, quả thật là đôi môi anh đã ghé xuống cổ cô. Anh khẽ dùng răng cạ cạ, “Em nói đi, anh có nên cắn một miếng không?”.
Phùng Hy hét lớn: “Đừng!”.
Mạnh Thời cười lớn buông tay ra, dúi đầu cô vào lòng anh: “Chọc xấu được anh mà em vui thế à?”.
Đầu tựa vào ngực anh Phùng Hy cảm nhận được một cảm giác rất an toàn, cô vừa muốn thở dài, vừa muốn cười. Cô không thể phủ nhận sự rung động và khát vọng của mình trong lúc này. Ngẩng mặt lên nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Mạnh Thời, Phùng Hy liền hỏi anh một câu: “Thực sự là anh không quan tâm đến việc em đã từng ly hôn sao?”.
Nụ cười của Mạnh Thời vụt tắt, ánh mắt sáng ngời, nói với vẻ nghiêm túc: “Anh quan tâm. Anh thường xuyên tự đặt câu hỏi không hiểu em đã trải qua những gì trong quá khứ, anh luôn có một cảm giác bất lực vì không nắm bắt được những điều này. Em có muốn kể cho anh nghe không?”.
Nụ cười của Phùng Hy cũng dần dần tắt ngấm, cuối cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào anh. Cô thầm nghĩ một cách bi ai rằng, lẽ nào mỗi khi trải qua một mối tình nào đó, cô đều phải kể về quá khứ để xin đối phương thông cảm và bỏ quá cho hay sao?
Nhưng có người đàn ông nào là không thích tìm hiểu? Cô khẽ cúi đầu xuống, lòng thấy do dự vô cùng. Nghĩ tới những điểm tốt của Mạnh Thời, dũng khí muốn có một hạnh phúc mới đã khuyến khích cô cất lời: “Em chỉ hơn người phụ nữ khác một cuộc hôn nhân mà thôi”.
Cái mà anh muốn biết không phải là điều này. Mạnh Thời khẽ thở dài, “Phụ Minh Ý, vị sếp theo em đến tận Hàng Châu khi mà em chưa giảm béo, anh ta không hề đơn giản đối với em”.
Phùng Hy hơi sững người, khẽ lùi một bước về phía sau, nhìn chằm chằm vào Mạnh Thời nghiêm túc nói: “Mạnh Thời, anh nên đi tìm một cô gái trong trắng chưa từng yêu lần nào. Người nào cũng có bí mật riêng của mình, nếu anh cảm thấy em phải báo cáo rõ ràng tất cả những gì thuộc về quá khứ mà em đã trải qua trong hai mươi chín năm qua thì anh mới hài lòng thì chúng ta hãy chỉ làm bạn bình thường của nhau mà thôi”.
Cô đứng cách anh không đến một thước. Ven bờ Nam Hồ sau lưng cô lấp lánh trong ánh đèn, đột nhiên Mạnh Thời cảm thấy cô cách anh rất xa, giống như một cái bóng lơ lửng trong không trung. Sắc mặt anh dần bình tĩnh trở lại, ngọn lửa trong đôi mắt bị đèn lồng chiếu vào vẫn đang bốc cháy rừng rực. Cô từ chối anh như vậy sao? Chỉ là vì anh hỏi về quá khứ của cô? Anh không quan tâm đến việc cô đã từng kết hôn, điều mà anh quan tâm là cô chưa bao giờ tâm sự thật lòng với anh.
Một cảm giác chua chát trào dâng trong lòng Phùng Hy. Đáng lẽ cô nên vừa khóc vừa kể cho anh nghe những nỗi ấm ức về mặt tình cảm mà cô phải chịu đưng trong mấy năm qua, đây mới là cách làm của người phụ nữ thông minh. Thế nhưng nếu phải dùng sự trút bày tâm sự về quá khứ để đổi lấy sự thông cảm, thương xót của anh thì lòng tự trọng của cô không cho phép. Một người đàn ông đối xử tốt với cô như vậy lại có thể làm mặt lạnh với cô vì hiện giờ cô không bày tỏ nỗi lòng hay sao, thế còn tương lai thì sao? Đột nhiên cô cảm thấy gió tháng năm rất lạnh. Phùng Hy chầm chậm đứng dậy, nói: “Em xin lỗi đã để anh thất vọng. Cảm ơn anh nhiều… Cảm ơn anh đã quan tâm tới em. Em về trước đây, anh đừng nói gì nữa”.
Cô cầm túi xách dứt khoát quay ra. Ngoài cổng tiếng người nói chuyện xôn xao, đi qua khu vực náo nhiệt nhất, bên ngoài là núi và hồ, Phùng Hy sầm mặt xuống, bước chân chắc nịch. Chẳng mấy chốc cô đã xuống tới chân núi, bắt một chiếc taxi ra về.
Tiếng gió ngoài cửa xe thổi vào, cô đưa tay giữ chặt môi, lại sờ thấy nước mắt lăn dài trên gò má. Đột nhiên cô bật cười, vừa nức nở vừa cười. Cô thực sự là lúc đáng khóc thì không khóc, lúc không đáng khóc lại không sao ngăn được. Đôi môi khẽ mở, nụ hôn ấm nồng mềm mại của Mạnh Thời dường như không tồn tại. Cô thật ngốc, còn tưởng rằng thật sự có thể được sở hữu tình yêu một lần nữa.
Mặt hồ dưới chân núi bị đèn chiếu hắt ra những chùm sáng rực rỡ, ngồi giữa lưng chừng núi có thể ngắm toàn bộ phong cảnh này, nhưng trong lòng lại trào lên một cảm giác lẻ loi. Mạnh Thời uống bia, lặng lẽ ngồi, vẻ mặt nặng trịch có phần bực tức.
Anh chàng Phụ Minh Ý đó là cấm địa trong đáy lòng cô nên không được phép động vào hay sao? Cô có thể thản nhiên đối mặt với cuộc hôn nhân thất bại đó, nhưng lại không thể thản nhiên đối mặt với anh chàng đó hay sao? Mạnh Thời đột nhiên nổi cáu, giơ tay ném ngay chai bia không lên cái cây ở phía đối diện.
“Ấy ấy, nhà tôi không phải là cái bãi rác đâu nhé! Người nào cũng ném chai rượu thế này thì Tiểu Nam Sơn không thể thành khu du lịch được!”. Lúc này ông Đặng đã cởi tạp dề ra và bước vào, tiện thể ngồi ngay xuống chỗ của Phùng Hy. Ông rót một cốc bia cho mình, huých Mạnh Thời, cười: “Uống với anh trai cốc bia cho bớt giận, con gái giận dỗi là chuyện bình thường, về nhà dỗ dành chút là được”.
Tiếng vỡ của chai bia dường như đã khiến Mạnh Thời bớt giận, anh chạm cốc với ông Đặng, nói: “Lát nữa phiền bác cho người thu dọn hộ mảnh vỡ nhé. Xin lỗi bác”.
Ông Đặng vỗ vỗ vai anh với vẻ thoải mái, cười nói: “Chuyện vặt, cậu không đập hết nhà tôi là được”.
Mạnh Thời nghiêng đầu cười: “Nếu như tôi đập hết thì sao?”
Ông Đặng chớp mắt nói: “Cậu không làm thế đâu. Cậu không biết giới đồ cổ tặng cậu danh hiệu con hồ ly điềm đạm à?”.
“Sao lại thế? Hôm nay kể cả tôi có say, làm một thằng lưu manh không có văn hóa cũng là điều bình thường!”. Mạnh Thời nhớ tới thái độ của anh đối với Phùng Hy rất tốt, câu đối nhị thập ngũ hiếu đều đã bày ra rồi. Anh đã quá chiều cô, đến mức không còn giống bản thân anh nữa.
Nghe thấy ông Đặng nói vậy Mạnh Thời liền thấy bực. Điềm đạm? Nghe là muốn nổi cáu. Vừa nãy anh muốn kéo cô lại để nói cho ra nhẽ, nhưng lại sợ mình nổi cáu làm h
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1711/6790