Tiểu thuyết Sống Chung Sau Ly Hôn-full
Lượt xem : |
ng.
“Nếu đã như vậy, chúng ta hãy cùng đợi xem.”
Cố Nguyên không muốn đôi co với Hứa Đông Dương thêm nữa, đối phương cũng không có ý nhường bước. Anh quay người rồi đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn Hứa Đông Dương: “À, đúng rồi, quên không nói cho anh biết, Tô Dao đã đồng ý tái hôn với tôi rồi, tôi sẽ không ngại mời anh uống một ly rượu mừng. Chúng ta đều là người lớn, giữ hộ khẩu của Tô Dao thật là một hành động ấu trĩ, anh nghĩ rằng có thể ngăn cản được tôi và cô ấy tái hôn sao?” - Cố Nguyên lạnh lùng - “Hôn nhân không chỉ là một tờ đăng ký thôi mà nó còn bao hàm rất nhiều thứ, anh cứ chờ mà xem.”
Cố Nguyên nói dứt lời bèn sải bước bỏ đi.
Hứa Đông Dương bỗng chốc trở nên trầm ngâm.
Chương 17: Quả bom thứ nhất
Tô Dao không biết là Cố Nguyên đi tìm Hứa Đông Dương, khoảng sáu giờ tối cô tới Bình Thành, vừa kịp cùng cả nhà ăn cơm
Bố mẹ hai bên hỏi vài câu liên quan đến việc làm thủ tục, Tô Dao theo lời dặn của Cố Nguyên đáp lại qua loa. Mẹ Tô Dao quay sang an ủi cô: “Nếu đã như vậy cũng đừng lo lắng, dứt khoát sang năm chuyển hộ khẩu về. Nếu vì việc Tô Thư đi học thì có thể chuyển hộ khẩu của con bé về với bố mẹ trước.”
Tô Dao cười cười không nói gì, trong mắt cô là cả một sự lo âu. Hộ khẩu của cô không rút ra được, Tô Thư và cô cùng chung một hộ khẩu cũng sẽ không rút ra được. Hứa Đông Dương có lẽ chỉ muốn ngăn chặn cô và Cố Nguyên tái hôn, nhưng không biết là đã vô tình nắm trúng nhược điểm lớn nhất của cô.
Buổi tối Tô Thư làm nũng mẹ hồi lâu rồi mới ngủ được. Tô Dao chào bố mẹ Cố Nguyên, nói Cố Nguyên hôm nay chưa về nên tối nay về nhà mình ngủ, bố mẹ anh đồng ý.
Mẹ Tô Dao bế Tô Thư đặt vào phòng của cô rồi kéo con gái ra ngoài phòng khách ngồi, vừa xem tivi vừa nói chuyện.
Tô Dao trong lòng nặng trĩu lo âu nên nên đáp qua quýt câu được câu chăng. Mẹ Tô Dao nói chuyện gia đình, rồi đột nhiên chuyển chủ đề, nhắc tới việc cô và Cố Nguyên: “Dao Dao, lần trước nhà Cố Nguyên có nhắc tới việc sinh thêm đứa nữa, nếu các con định có con thì bây giờ tranh thủ luôn đi. Con bây giờ cũng không còn trẻ nữa, vài tuổi nữa mới sinh thì không tốt cho cả mẹ lẫn con.”
Mẹ Tô Dao vừa nói ra câu này, Tô Dao lại nghĩ tới một việc quan trọng. Tối hôm qua không biết Cố Nguyên có dung biện pháp bảo vệ gì không.
Cô cúi đầu nhớ lại kĩ càng, nhưng mãi cũng không nhớ ra.
“Nói con đó, cái con này, mẹ với con nói chuyện mà con cứ thả đầu óc đi đâu.”
Mẹ Tô Dao đập vào Tô Dao một cái, Tô Dao giật mình bừng tỉnh, cười lấp liếm: “Sinh con không phải là chuyện nhỏ, lẽ nào nói sinh là sinh sao ạ?”
“Ban đầu khi con khai hộ khẩu cho Tô Thư, nói theo họ Tô, bố đã không đồng ý.” Không ngờ bố Tô Dao đứng bên cạnh nói: “Bây giờ tuy nói nam nữ đều như nhau nhưng Trung Quốc vẫn là một nước truyền thống. Nói một câu khó nghe, con và Cố Nguyên có Tô Thư lại để con bé theo họ Tô, bên ngoài không biết có bao nhiêu người cười Cố Nguyên nhà rể ngoài cổng nhà ta. May là nhà ta và nhà Cố Nguyên có mối thâm giao. Tuy họ không nói ra nhưng không có nghĩa là bạn bè thân thích của nhà Cố Nguyên không nói.”
Bố Tô Dao nhìn Tô Dao, nói: “Con phải nghĩ cho Cố Nguyên một chút. Nếu thực sự muốn có thêm đứa nữa thì phải tranh thủ, cũng nên chặn miệng những kẻ bên ngoài. Nếu không muốn có thêm nữa thì phải đổi họ cho Tô Thư, đổi thành họ Cố.”
Tô Dao thật không nghĩ rằng bên ngoài lại có nhiều lời gièm pha như vậy. Cố Nguyên chưa bao giờ nhắc tới trước mặt cô, bố mẹ Cố Nguyên cũng thương cô, không thể hiện thái độ gì về chuyện này, chỉ thỉnh thoảng hỏi cô khi nào sinh thêm đứa nữa.
Họ Tô Thư dù thế nào cũng không thể đổi được. Con bé rốt cuộc không phải con đẻ của Cố Nguyên nên không thể mang họ Cố, lấy theo họ cô đã là một bí mật của cô rồi.
Lẽ nào thực sự phải có thêm một đứa nữa?
Nghĩ tới đây, Tô Dao không thể không suy đoán suy nghĩ của Cố Nguyên. Sáu năm nay anh đối với Tô Thư như cha ruột đối vói con gái, nhưng Tô Thư và anh rốt cục không có quan hệ huyết thống, hơn nữa khi đó hai người còn chưa có quan hệ với nhau. Bây giờ mọi việc đã thay đổi, Cố Nguyên liệu có muốn một đứa con hoàn toàn thuộc về anh và cô hay không?
Tô Dao cảm thấy đau đầu.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có đứa con thứ hai. Theo cách nhìn của cô, nếu sinh thêm một đứa nữa thì tình cảm cha mẹ dành cho con cái cũng bị chia sẻ, nhất là đối với gia đình đặc biệt của cô và Cố Nguyên sau khi tái hợp. Nếu cô có thêm đứa con thứ hai, chắc chắn sẽ không công bằng với Tô Thư.
“Con trở về thì không nên đi tìm việc nữa, nên theo lời của mẹ chồng con, tới công ty của Cố Nguyên làm việc.”
Mẹ Tô Dao tiếp tục ngồi bên cạnh dặn dò: “Đừng nói với mẹ nào là phụ nữ phải độc lập, không được dựa vào đàn ông. Ban đầu thấy con tốt nghiệp rồi tự tìm việc, khi đó điều kiện của Cố Nguyên cũng không tốt lắm, nên mọi người để mặc con. Bây giờ tình hình đã khác, công ty của Cố Nguyên làm ăn tốt như vậy, phụ nữ có chỗ dựa thì dựa, nếu không, con lấy người ta làm gì, kết hôn làm gì?”
Tô Dao định nói gì đó nhưng mẹ cô đã trừng mắt nhìn cô, chặn lời cô lại: “Con được gả cCố Nguyên thì là dâu họ Cố, dựa vào họ là điều hiển nhiên.”
Đây là vấn đề quan niệm, Tô Dao biết không nói chuyện được với mẹ nên im lặng.
“Còn nữa…”
Mẹ Tô Dao ngồi sát lại gần Tô Dao hơn: “Năm nay, Cố Nguyên ba mươi tuổi, đẹp trai như vậy, lại có tài có của, bình thường con phải chú ý nhiều hơn, đừng để nó ong bướm bên ngoài.”
“Mẹ!” – Tô Dao dở khóc dở cười – “Cố Nguyên không phải người như vậy.”
“Đàn ông mà tin được thì con lợn cái cũng biết trèo cây.”
Mẹ Tô Dao vỗ vỗ tay cô: “Nghe lời mẹ, cẩn thận không thừa. Người đàn ông của mình thì mình phải coi cho kỹ, dù nhân phẩm của Cố Nguyên tốt nhưng cũng không ngăn được những người khác quấn lấy nó. Đàn ông có mấy người có thể đứng vững được?”
Bố Tô Dao nghe vậy cũng không vào tai: “Được rồi, Cố Nguyên không phải là người như vậy.”
“Ông đừng có nói xen vào.”
Mẹ Tô Dao quay lại nhìn bố Tô Dao: “Các người cùng là đàn ông thì bênh vực nhau. Không phải tôi đã nói rõ với Tô Dao rồi sao, sau này mà nó thiệt thòi thì ông chịu trách nhiệm.”
“Tôi gánh không nổi.”
Bố Tô Dao bực mình đứng dậy, nhìn đồng hồ treo trên tường: “Hơn mười hai giờ rồi, nếu không có việc gì thì đi nghỉ sớm đi.” Nói rồi nhìn Tô Dao ra hiệu.
Tô Dao nhịn cười không được, biết là bố đang giải vây cho mình, bèn đẩy mẹ ra: “Mẹ, muộn lắm rồi, mẹ đi ngủ đi.”
Đang nói chuyện, cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ba người trong nhà quay ra nhìn nhau. Bố Tô Dao bước lại mở cửa: “Nửa đêm ai còn tới muộn như vậy?”
Cửa vừa mở, Cố Nguyên lạnh run đứng bên ngoài: “Mẹ, bố, Dao Dao.
“Ôi, đêm mà con cũng lái xe từ Nam Thành về ư?”
Mẹ Tô Dao không nhịn được, lên tiếng trách móc: “Trời lạnh như vậy, lái xe đêm nguy hiểm lắm, sáng mai về có tốt hơn không?” – nói rồi vội đi rót nước nóng – “Vào đây nhanh lên cho ấm.”
“Con vừa về nhà, mẹ con nói Dao Dao tối nay không ngủ ở nhà nên con qua đây luôn.”
Cố Nguyên bước vào, ngãi ngãi đầu ngại ngùng, cảm ơn mẹ Tô Dao rồi nhận lấy ly nước.
Mẹ Tô Dao cười: “Bố mẹ con ngủ cả chưa? Đêm nay con ngủ bên này nhé.” Nói rồi ngáp một tiếng, bà nhìn bố Tô Dao nháy mắt: “Chúng ta đi nghỉ thôi.”
Bố Tô Dao đáp lại, hai người quay người đi lên phòng.
Cố Nguyên đặt cốc nước nóng xuống, kéo Tô Dao vào phòng.
Tay anh lạnh cóng, người anh vẫn còn hơi lạnh. Tô Dao giúp anh cởi áo khoác ngoài: “Sao người anh lại lạnh như vậy? Trên xe anh không mở điều hòa sao?”
“Mở rồi.” Cố Nguyên ngồi xuống cạnh giường, kéo Tô Dao đang đứng trước mặt mình, ôm vào lòng: “Mẹ nói em sang bên này ngủ, anh đứng ở sân một lúc, nhìn thấy đèn phòng khách còn sáng nên mới quyết tâm sang gõ cửa.”
“Anh không sợ lạnh à?”
Tô Dao đưa tay vuốt má anh. Anh quay đầu hôn vào tay cô: “Anh không nhịn được, anh muốn nhìn thấy em.”
“Đã hơn ba mươi tuổi rồi, làm sao mà lại quyến luyến thế này?” Tô Dao cười cười. Nụ cười nhẹ nhàng của cô khiến anh cảm thấy lái xe đêm hôm về cũng đáng, đứng lâu ở ngoài sân như vậy cũng đáng.
Cố Nguyên nằm ra sau, kéo Tô Dao ngã người xuống, rồi đè cô xuống, hôn lên môi cô.
Ham muốn kìm nén lâu như vậy, làm sao mà một đêm có thể khiến anh thỏa mãn?
Ban đầu là nụ hôn nhẹ nhàng êm á rồi sau đó nóng bỏng ngây ngất. Hơi thở Cố Nguyên càng lúc càng gấp, tay của anh lần cởi áo cô, cúi xuống vuốt ve thân thể cô. Tô Dao nhớ lại chuyện hôm trước, nâng đầu Cố Nguyên, bắt anh tạm thời dừng lại: “Đêm qua anh có dùng bao cao su không?”
Cố Nguyên khẽ chau mày: “Trong hoàn cảnh đó làm sao anh có thể nghĩ tới việc dùng bao?”
Không phải vì anh không nghĩ tới việc kiềm chế bản thân, anh muốn có con với cô.
“Anh…” – Tô Dao tức giận, nhưng có chút lo lắng - “Có bầu thì sao?”
“Dao Dao” – Cố Nguyên đưa tay vuốt mặt cô, nhìn cô lặng lẽ: “Sinh cho anh một đứa con không tốt sao?”
Tô Dao không biết phải nói với Cố Nguyên thế nào về việc con cái.
Nói không muốn có con của anh? Nhìn sự kì vọng ở sâu trong mắt anh, lời nói đang định thốt ra Tô Dao đành nén lại, cô muốn chọn một thời điểm khác cùng anh ngồi bàn bạc vấn đề này. Ban đêm anh về bị lạnh lâu như vậy, cô không nhẫn tâm nói đến những việc khiến anh không vui vào lúc này.
Ngày thứ hai tỉnh dậy vẫn là toàn thân ê ẩm.
Cố Nguyên dường như không hề biết kiềm chế, ban đầu cô nghĩ rằng một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thì thể lực cũng kém hơn một chút, nhưng ở Cố Nguyên chẳng thấy có dấu hiệu gì cả.
Nhân lúc Cố Nguyên còn đang ngủ say, Tô Dao thức dậy sớm, vội chạy ra tiệm thuốc vừa mở cửa mua một liều thuốc tránh thai khẩn cấp, cô hy vọng không quá muộn.
Mua thuốc xong Tô Dao đi sang chợ rau gần đó, mua ít rau cải, vừa xách rau cải vừa chầm chậm bước về nhà.
Buổi sáng rất lạnh, hơi thở trước mặt biến thành khói. Không biết là Cố Nguyên đã thức dậy hay chưa, Tô Dao còn đang suy nghĩ như vậy thì từ xa đã nhìn thấy anh đứng ở cổng sân. Nhìn thấy cô, anh sải bước băng qua.
Cố Nguyên đưa tay ra cầm lấy chiếc túi trên tay cô rồi vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng, cả hai cùng thả bước chầm chậm về nhà: “Sớm vậy mà em đã dậy rồi, sao em không ngủ thêm một lúc nữa?”
“Em không ngủ được, dậy giúp mẹ mua ít rau.”
“Ngủ không được, lẽ nào đêm qua anh chưa cố gắng đủ sao?” Anh cúi đầu, mỉm cười trêu cô.
Tô Dao đỏ mặt, đưa tay ra véo nhẹ anh thì bị anh nắm tay lại, nhoài người sang hôn môi cô, thở dài một tiếng: “Dao Dao, em không biết đâu, không nhìn thấy em là anh luôn cảm thấy bất an.”
Đúng rồi, cảm thấy bất an, anh vẫn chưa đủ tự tin rằng mình đã hoàn toàn sở hữu được cô.
Giữa hai người tuy đã có những bước đột phá khiến cho Tô Dao đứng về phía anh, nhưng trong lòng anh vẫn còn những ưu tư. Anh vẫn còn nhớ lúc trong siêu thị, khuôn mặt cô bao trùm sự đau thương tuyệt vọng, anh cũng vẫn nhớ khi từ công ty Hứa Đông Dương về, cô đã tắm nước lạnh trong nhà tắm lâu thế nào.
Anh biết dù thế nào đi nữa, người đàn ông đó đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời cô, dù đã sáu năm nhưng khi gặp lại, cô không thể không quan tâm đến anh ta.
Bởi vì bất an, bởi vì hoài nghi, anh luôn cần một thứ để khẳng định tình cảm giữa anh và cô, để chứng minh giữa anh và cô có một mối quan hệ bền chặt không gì phá vỡ được. Sợi dây kết nối không thể mài mòn, sợi dây kiên cố nhất hiển nhiên là đứa con.
Cũng như là một sự so sánh trong tiềm thức, dường như có đứa con giữa anh và Tô Dao, anh mới thực sự có thể phân chia cao thấp với Hứa Đông Dương, không cảm thấy lo lắng như lúc này.
Hai người về đến nhà Cố Nguyên, mẹ Cố Nguyên đã thức dậy, đang chuẩn bị đồ ăn sáng, nhìn thấy các con, bà gọi họ vào phòng. Bàn tròn toàn là lễ phẩm chúc tết bà con thân thích, mẹ Cố Nguyên hầu hết đều đã đánh dấu từng lễ một, bà muốn Cố Nguyên lái xe đến từng nhà biếu lễ trước mười hai giờ.
Đây là phong tục của địa phương, vào ngày 25 tháng chạp, trước mười hai giờ trưa phải đem biếu lễ hết cho bà con thân thích, cầu mong những điều tốt lành. Cố Nguyên đáp “dạ” một tiếng rồi vào phòng, trên giường chất đống lễ phẩm các loại
Cố Nguyên thở dài một tiếng rồi bắt đầu đem lễ ra ngoài. Mẹ Cố Nguyên đi theo, ngồi xuống cạnh giường, cùng Tô Dao thu dọn, sắp xếp lại những lễ nhỏ trên giường.
Mẹ Cố Nguyên cầm lấy một chiếc quần của trẻ nhỏ, đưa c
“Nếu đã như vậy, chúng ta hãy cùng đợi xem.”
Cố Nguyên không muốn đôi co với Hứa Đông Dương thêm nữa, đối phương cũng không có ý nhường bước. Anh quay người rồi đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn Hứa Đông Dương: “À, đúng rồi, quên không nói cho anh biết, Tô Dao đã đồng ý tái hôn với tôi rồi, tôi sẽ không ngại mời anh uống một ly rượu mừng. Chúng ta đều là người lớn, giữ hộ khẩu của Tô Dao thật là một hành động ấu trĩ, anh nghĩ rằng có thể ngăn cản được tôi và cô ấy tái hôn sao?” - Cố Nguyên lạnh lùng - “Hôn nhân không chỉ là một tờ đăng ký thôi mà nó còn bao hàm rất nhiều thứ, anh cứ chờ mà xem.”
Cố Nguyên nói dứt lời bèn sải bước bỏ đi.
Hứa Đông Dương bỗng chốc trở nên trầm ngâm.
Chương 17: Quả bom thứ nhất
Tô Dao không biết là Cố Nguyên đi tìm Hứa Đông Dương, khoảng sáu giờ tối cô tới Bình Thành, vừa kịp cùng cả nhà ăn cơm
Bố mẹ hai bên hỏi vài câu liên quan đến việc làm thủ tục, Tô Dao theo lời dặn của Cố Nguyên đáp lại qua loa. Mẹ Tô Dao quay sang an ủi cô: “Nếu đã như vậy cũng đừng lo lắng, dứt khoát sang năm chuyển hộ khẩu về. Nếu vì việc Tô Thư đi học thì có thể chuyển hộ khẩu của con bé về với bố mẹ trước.”
Tô Dao cười cười không nói gì, trong mắt cô là cả một sự lo âu. Hộ khẩu của cô không rút ra được, Tô Thư và cô cùng chung một hộ khẩu cũng sẽ không rút ra được. Hứa Đông Dương có lẽ chỉ muốn ngăn chặn cô và Cố Nguyên tái hôn, nhưng không biết là đã vô tình nắm trúng nhược điểm lớn nhất của cô.
Buổi tối Tô Thư làm nũng mẹ hồi lâu rồi mới ngủ được. Tô Dao chào bố mẹ Cố Nguyên, nói Cố Nguyên hôm nay chưa về nên tối nay về nhà mình ngủ, bố mẹ anh đồng ý.
Mẹ Tô Dao bế Tô Thư đặt vào phòng của cô rồi kéo con gái ra ngoài phòng khách ngồi, vừa xem tivi vừa nói chuyện.
Tô Dao trong lòng nặng trĩu lo âu nên nên đáp qua quýt câu được câu chăng. Mẹ Tô Dao nói chuyện gia đình, rồi đột nhiên chuyển chủ đề, nhắc tới việc cô và Cố Nguyên: “Dao Dao, lần trước nhà Cố Nguyên có nhắc tới việc sinh thêm đứa nữa, nếu các con định có con thì bây giờ tranh thủ luôn đi. Con bây giờ cũng không còn trẻ nữa, vài tuổi nữa mới sinh thì không tốt cho cả mẹ lẫn con.”
Mẹ Tô Dao vừa nói ra câu này, Tô Dao lại nghĩ tới một việc quan trọng. Tối hôm qua không biết Cố Nguyên có dung biện pháp bảo vệ gì không.
Cô cúi đầu nhớ lại kĩ càng, nhưng mãi cũng không nhớ ra.
“Nói con đó, cái con này, mẹ với con nói chuyện mà con cứ thả đầu óc đi đâu.”
Mẹ Tô Dao đập vào Tô Dao một cái, Tô Dao giật mình bừng tỉnh, cười lấp liếm: “Sinh con không phải là chuyện nhỏ, lẽ nào nói sinh là sinh sao ạ?”
“Ban đầu khi con khai hộ khẩu cho Tô Thư, nói theo họ Tô, bố đã không đồng ý.” Không ngờ bố Tô Dao đứng bên cạnh nói: “Bây giờ tuy nói nam nữ đều như nhau nhưng Trung Quốc vẫn là một nước truyền thống. Nói một câu khó nghe, con và Cố Nguyên có Tô Thư lại để con bé theo họ Tô, bên ngoài không biết có bao nhiêu người cười Cố Nguyên nhà rể ngoài cổng nhà ta. May là nhà ta và nhà Cố Nguyên có mối thâm giao. Tuy họ không nói ra nhưng không có nghĩa là bạn bè thân thích của nhà Cố Nguyên không nói.”
Bố Tô Dao nhìn Tô Dao, nói: “Con phải nghĩ cho Cố Nguyên một chút. Nếu thực sự muốn có thêm đứa nữa thì phải tranh thủ, cũng nên chặn miệng những kẻ bên ngoài. Nếu không muốn có thêm nữa thì phải đổi họ cho Tô Thư, đổi thành họ Cố.”
Tô Dao thật không nghĩ rằng bên ngoài lại có nhiều lời gièm pha như vậy. Cố Nguyên chưa bao giờ nhắc tới trước mặt cô, bố mẹ Cố Nguyên cũng thương cô, không thể hiện thái độ gì về chuyện này, chỉ thỉnh thoảng hỏi cô khi nào sinh thêm đứa nữa.
Họ Tô Thư dù thế nào cũng không thể đổi được. Con bé rốt cuộc không phải con đẻ của Cố Nguyên nên không thể mang họ Cố, lấy theo họ cô đã là một bí mật của cô rồi.
Lẽ nào thực sự phải có thêm một đứa nữa?
Nghĩ tới đây, Tô Dao không thể không suy đoán suy nghĩ của Cố Nguyên. Sáu năm nay anh đối với Tô Thư như cha ruột đối vói con gái, nhưng Tô Thư và anh rốt cục không có quan hệ huyết thống, hơn nữa khi đó hai người còn chưa có quan hệ với nhau. Bây giờ mọi việc đã thay đổi, Cố Nguyên liệu có muốn một đứa con hoàn toàn thuộc về anh và cô hay không?
Tô Dao cảm thấy đau đầu.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có đứa con thứ hai. Theo cách nhìn của cô, nếu sinh thêm một đứa nữa thì tình cảm cha mẹ dành cho con cái cũng bị chia sẻ, nhất là đối với gia đình đặc biệt của cô và Cố Nguyên sau khi tái hợp. Nếu cô có thêm đứa con thứ hai, chắc chắn sẽ không công bằng với Tô Thư.
“Con trở về thì không nên đi tìm việc nữa, nên theo lời của mẹ chồng con, tới công ty của Cố Nguyên làm việc.”
Mẹ Tô Dao tiếp tục ngồi bên cạnh dặn dò: “Đừng nói với mẹ nào là phụ nữ phải độc lập, không được dựa vào đàn ông. Ban đầu thấy con tốt nghiệp rồi tự tìm việc, khi đó điều kiện của Cố Nguyên cũng không tốt lắm, nên mọi người để mặc con. Bây giờ tình hình đã khác, công ty của Cố Nguyên làm ăn tốt như vậy, phụ nữ có chỗ dựa thì dựa, nếu không, con lấy người ta làm gì, kết hôn làm gì?”
Tô Dao định nói gì đó nhưng mẹ cô đã trừng mắt nhìn cô, chặn lời cô lại: “Con được gả cCố Nguyên thì là dâu họ Cố, dựa vào họ là điều hiển nhiên.”
Đây là vấn đề quan niệm, Tô Dao biết không nói chuyện được với mẹ nên im lặng.
“Còn nữa…”
Mẹ Tô Dao ngồi sát lại gần Tô Dao hơn: “Năm nay, Cố Nguyên ba mươi tuổi, đẹp trai như vậy, lại có tài có của, bình thường con phải chú ý nhiều hơn, đừng để nó ong bướm bên ngoài.”
“Mẹ!” – Tô Dao dở khóc dở cười – “Cố Nguyên không phải người như vậy.”
“Đàn ông mà tin được thì con lợn cái cũng biết trèo cây.”
Mẹ Tô Dao vỗ vỗ tay cô: “Nghe lời mẹ, cẩn thận không thừa. Người đàn ông của mình thì mình phải coi cho kỹ, dù nhân phẩm của Cố Nguyên tốt nhưng cũng không ngăn được những người khác quấn lấy nó. Đàn ông có mấy người có thể đứng vững được?”
Bố Tô Dao nghe vậy cũng không vào tai: “Được rồi, Cố Nguyên không phải là người như vậy.”
“Ông đừng có nói xen vào.”
Mẹ Tô Dao quay lại nhìn bố Tô Dao: “Các người cùng là đàn ông thì bênh vực nhau. Không phải tôi đã nói rõ với Tô Dao rồi sao, sau này mà nó thiệt thòi thì ông chịu trách nhiệm.”
“Tôi gánh không nổi.”
Bố Tô Dao bực mình đứng dậy, nhìn đồng hồ treo trên tường: “Hơn mười hai giờ rồi, nếu không có việc gì thì đi nghỉ sớm đi.” Nói rồi nhìn Tô Dao ra hiệu.
Tô Dao nhịn cười không được, biết là bố đang giải vây cho mình, bèn đẩy mẹ ra: “Mẹ, muộn lắm rồi, mẹ đi ngủ đi.”
Đang nói chuyện, cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ba người trong nhà quay ra nhìn nhau. Bố Tô Dao bước lại mở cửa: “Nửa đêm ai còn tới muộn như vậy?”
Cửa vừa mở, Cố Nguyên lạnh run đứng bên ngoài: “Mẹ, bố, Dao Dao.
“Ôi, đêm mà con cũng lái xe từ Nam Thành về ư?”
Mẹ Tô Dao không nhịn được, lên tiếng trách móc: “Trời lạnh như vậy, lái xe đêm nguy hiểm lắm, sáng mai về có tốt hơn không?” – nói rồi vội đi rót nước nóng – “Vào đây nhanh lên cho ấm.”
“Con vừa về nhà, mẹ con nói Dao Dao tối nay không ngủ ở nhà nên con qua đây luôn.”
Cố Nguyên bước vào, ngãi ngãi đầu ngại ngùng, cảm ơn mẹ Tô Dao rồi nhận lấy ly nước.
Mẹ Tô Dao cười: “Bố mẹ con ngủ cả chưa? Đêm nay con ngủ bên này nhé.” Nói rồi ngáp một tiếng, bà nhìn bố Tô Dao nháy mắt: “Chúng ta đi nghỉ thôi.”
Bố Tô Dao đáp lại, hai người quay người đi lên phòng.
Cố Nguyên đặt cốc nước nóng xuống, kéo Tô Dao vào phòng.
Tay anh lạnh cóng, người anh vẫn còn hơi lạnh. Tô Dao giúp anh cởi áo khoác ngoài: “Sao người anh lại lạnh như vậy? Trên xe anh không mở điều hòa sao?”
“Mở rồi.” Cố Nguyên ngồi xuống cạnh giường, kéo Tô Dao đang đứng trước mặt mình, ôm vào lòng: “Mẹ nói em sang bên này ngủ, anh đứng ở sân một lúc, nhìn thấy đèn phòng khách còn sáng nên mới quyết tâm sang gõ cửa.”
“Anh không sợ lạnh à?”
Tô Dao đưa tay vuốt má anh. Anh quay đầu hôn vào tay cô: “Anh không nhịn được, anh muốn nhìn thấy em.”
“Đã hơn ba mươi tuổi rồi, làm sao mà lại quyến luyến thế này?” Tô Dao cười cười. Nụ cười nhẹ nhàng của cô khiến anh cảm thấy lái xe đêm hôm về cũng đáng, đứng lâu ở ngoài sân như vậy cũng đáng.
Cố Nguyên nằm ra sau, kéo Tô Dao ngã người xuống, rồi đè cô xuống, hôn lên môi cô.
Ham muốn kìm nén lâu như vậy, làm sao mà một đêm có thể khiến anh thỏa mãn?
Ban đầu là nụ hôn nhẹ nhàng êm á rồi sau đó nóng bỏng ngây ngất. Hơi thở Cố Nguyên càng lúc càng gấp, tay của anh lần cởi áo cô, cúi xuống vuốt ve thân thể cô. Tô Dao nhớ lại chuyện hôm trước, nâng đầu Cố Nguyên, bắt anh tạm thời dừng lại: “Đêm qua anh có dùng bao cao su không?”
Cố Nguyên khẽ chau mày: “Trong hoàn cảnh đó làm sao anh có thể nghĩ tới việc dùng bao?”
Không phải vì anh không nghĩ tới việc kiềm chế bản thân, anh muốn có con với cô.
“Anh…” – Tô Dao tức giận, nhưng có chút lo lắng - “Có bầu thì sao?”
“Dao Dao” – Cố Nguyên đưa tay vuốt mặt cô, nhìn cô lặng lẽ: “Sinh cho anh một đứa con không tốt sao?”
Tô Dao không biết phải nói với Cố Nguyên thế nào về việc con cái.
Nói không muốn có con của anh? Nhìn sự kì vọng ở sâu trong mắt anh, lời nói đang định thốt ra Tô Dao đành nén lại, cô muốn chọn một thời điểm khác cùng anh ngồi bàn bạc vấn đề này. Ban đêm anh về bị lạnh lâu như vậy, cô không nhẫn tâm nói đến những việc khiến anh không vui vào lúc này.
Ngày thứ hai tỉnh dậy vẫn là toàn thân ê ẩm.
Cố Nguyên dường như không hề biết kiềm chế, ban đầu cô nghĩ rằng một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thì thể lực cũng kém hơn một chút, nhưng ở Cố Nguyên chẳng thấy có dấu hiệu gì cả.
Nhân lúc Cố Nguyên còn đang ngủ say, Tô Dao thức dậy sớm, vội chạy ra tiệm thuốc vừa mở cửa mua một liều thuốc tránh thai khẩn cấp, cô hy vọng không quá muộn.
Mua thuốc xong Tô Dao đi sang chợ rau gần đó, mua ít rau cải, vừa xách rau cải vừa chầm chậm bước về nhà.
Buổi sáng rất lạnh, hơi thở trước mặt biến thành khói. Không biết là Cố Nguyên đã thức dậy hay chưa, Tô Dao còn đang suy nghĩ như vậy thì từ xa đã nhìn thấy anh đứng ở cổng sân. Nhìn thấy cô, anh sải bước băng qua.
Cố Nguyên đưa tay ra cầm lấy chiếc túi trên tay cô rồi vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng, cả hai cùng thả bước chầm chậm về nhà: “Sớm vậy mà em đã dậy rồi, sao em không ngủ thêm một lúc nữa?”
“Em không ngủ được, dậy giúp mẹ mua ít rau.”
“Ngủ không được, lẽ nào đêm qua anh chưa cố gắng đủ sao?” Anh cúi đầu, mỉm cười trêu cô.
Tô Dao đỏ mặt, đưa tay ra véo nhẹ anh thì bị anh nắm tay lại, nhoài người sang hôn môi cô, thở dài một tiếng: “Dao Dao, em không biết đâu, không nhìn thấy em là anh luôn cảm thấy bất an.”
Đúng rồi, cảm thấy bất an, anh vẫn chưa đủ tự tin rằng mình đã hoàn toàn sở hữu được cô.
Giữa hai người tuy đã có những bước đột phá khiến cho Tô Dao đứng về phía anh, nhưng trong lòng anh vẫn còn những ưu tư. Anh vẫn còn nhớ lúc trong siêu thị, khuôn mặt cô bao trùm sự đau thương tuyệt vọng, anh cũng vẫn nhớ khi từ công ty Hứa Đông Dương về, cô đã tắm nước lạnh trong nhà tắm lâu thế nào.
Anh biết dù thế nào đi nữa, người đàn ông đó đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời cô, dù đã sáu năm nhưng khi gặp lại, cô không thể không quan tâm đến anh ta.
Bởi vì bất an, bởi vì hoài nghi, anh luôn cần một thứ để khẳng định tình cảm giữa anh và cô, để chứng minh giữa anh và cô có một mối quan hệ bền chặt không gì phá vỡ được. Sợi dây kết nối không thể mài mòn, sợi dây kiên cố nhất hiển nhiên là đứa con.
Cũng như là một sự so sánh trong tiềm thức, dường như có đứa con giữa anh và Tô Dao, anh mới thực sự có thể phân chia cao thấp với Hứa Đông Dương, không cảm thấy lo lắng như lúc này.
Hai người về đến nhà Cố Nguyên, mẹ Cố Nguyên đã thức dậy, đang chuẩn bị đồ ăn sáng, nhìn thấy các con, bà gọi họ vào phòng. Bàn tròn toàn là lễ phẩm chúc tết bà con thân thích, mẹ Cố Nguyên hầu hết đều đã đánh dấu từng lễ một, bà muốn Cố Nguyên lái xe đến từng nhà biếu lễ trước mười hai giờ.
Đây là phong tục của địa phương, vào ngày 25 tháng chạp, trước mười hai giờ trưa phải đem biếu lễ hết cho bà con thân thích, cầu mong những điều tốt lành. Cố Nguyên đáp “dạ” một tiếng rồi vào phòng, trên giường chất đống lễ phẩm các loại
Cố Nguyên thở dài một tiếng rồi bắt đầu đem lễ ra ngoài. Mẹ Cố Nguyên đi theo, ngồi xuống cạnh giường, cùng Tô Dao thu dọn, sắp xếp lại những lễ nhỏ trên giường.
Mẹ Cố Nguyên cầm lấy một chiếc quần của trẻ nhỏ, đưa c
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
315/5394