Tiểu thuyết Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc-full
Lượt xem : |
i mua theo số đo của cô mà.” Cho nên không thể nào quá nhỏ được.
“Mua theo số đo của tôi? Thật buồn cười, làm sao anh biết size của tôi chứ?” có phải A Bảo thấy thân thể của cô đẹp quá không? Bằng không, sao bộ quần áo này lại khó mặc như vậy chứ.
“Cô mặc quần lót rồi chứ?” Tuy không có lộ trên vai, nhưng đường cong áo lót đang mặc vẫn hiện diện quanh người cô.
“Nói nhảm! Tôi đi xem mắt chứ không phải đi làm gái, tôi không mặc áo lót vậy khi họ mở máy lạnh lên không phải sẽ rất lạnh sao, lại còn những chỗ lồi lõm sẽ hiện lên rất khó coi sao?”
Anh nói: “Cả áo lót mà cũng không biết mặc!”
“Ai nói vậy!” Cô hét to. Anh dám sỉ nhục cô, đùa gì thế, mười bốn tuổi thì cô đã trỗ mã rồi! Nói mặc áo ngực ít nhất cũng đã mặc mười ba năm, sao có chuyện cô không biết mặc chứ?
“Lúc cô mặc áo ngực thì phải khom lưng xuống rồi kéo áo ngực ra để bộ ngực vào.”
“Tôi mặc như vậy mà, không đúng sao?”
“Tôi còn chưa nói xong mà. Sau khi cô mặc vào, đẩy hai nú thịt vào, như thế mới không bị lộ ra bên ngoài.” Anh tả rất lâu, còn cô giống như con khỉ, làm những động tác khiến cho người khác thấy rất buồn cười.
“Thôi, để tôi giúp cô!” Anh giúp cô nhét bộ ngực vào trong áo lót.
“Làm như vậy, biết không?” Anh sờ vào ngực cô cũng là chuyện bình thường.
Quý Tiệp không vui nhìn anh chằm chằm.
“Sao hả?”
“Sao anh biết mặc quần áo của con gái còn hơn cả tôi chứ?” Rốt cuộc cô đã biết mình dùng sức không đúng chỗ…Hi…Hi! “Chẳng lẽ anh thực sự có bạn gái à?”
“Cô cho rằng năm nay tôi mấy tuổi?”’’’’
“31 à?” Tuổi của anh cô quá rõ rồi, anh hơn cô đến 4 tuổi mà.
“Là ai? Khi nào? Cả hai có thường qua lại không? Tại sao anh không nói cho tôi biết chứ?” Quý Tiệp giận dữ, thậm chí A Bảo còn giấu không nói cho cô biết nữa! Cô tức giận vung nắm đấm lên muốn đấm vào mặt anh.
“Cô đừng lộn xộn nữa, cô cứ như vậy làm sao tôi có thể mặc quần áo cho cô chứ?”
“Tôi không mặc có được không?” Tính tình cô lại bộc phát rồi.
“Không mặc? Vậy thì cứ trần truồng như vậy đi xem mắt đi. Cô không cần phải đi làm nhiệm vụ của mình nữa à?” Anh chế giễu cô, biết cô không thích làm nhưng vẫn cố ý vặn vẹo.
Anh càng lúc càng kỳ quái, hoàn toàn không giống với Dương Sĩ Bảo mà cô quen… Quý Tiệp không thể nói hết được cảm giác đau lòng của mình.
“Tôi thật sự không thích như vậy, A Bảo…” Cô cho rằng anh không nghe thấy, nhưng mà…Anh nghe thấy cô nói rất nhỏ, giống như đang rỉ tai nhưng anh lại nghe rất chính xác.
Tay anh hơi dừng lại.
Không sai, lời cô nói làm anh bị tổn thương, nhưng với tài nghệ trong chớp mắt , anh đã khôi phục lại bình thường, cố gắng giữ bình tĩnh nói cho cô biết “Cô không thích tôi cũng không sao, nhưng hôm nay cô phải dùng toàn lực ứng phó với buổi xem mắt này.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người kia tôi có quen. Trương Cảnh Trạch là một người rất tốt và khó gặp.” Anh thừa dịp cô ở trong phòng mà gọi điện thoại ngay cho mẹ Quý, thuận tiện hỏi luôn chuyện của đối phương.
Trương Cảnh Trạch, là người thừa kế công ty Hoa Dương.
“Nếu so anh với anh ta thì sao?”
“Tốt hơn nhiều, ít ra anh ta không làm cho cô thấy ghét.” Anh nói, giọng điệu có chút lạnh nhạt và buồn bực.
Quý Tiệp ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh.
Anh cố ý né tránh ánh mắt của cô, để cô không thấy rõ vẻ mặt của mình, nhưng cô vẫn muốn giải thích rõ tâm tình của mình.
“Tôi không có ghét anh, thật đó.”
“Chuyện này không quan trọng.” Anh ngẩng đầu lên, lộ rõ ánh mắt ảm đạm.
Anh cởi nút áo ngực của cô rồi kéo nó ra, lạnh lùng nói: “Dùng miếng dán ngực đi.”
“Như vậy bộ ngực sẽ hạ xuống.” Cô chống nạnh, đem bộ ngực rớt xuống ra ngoài cho anh nhìn. Nhìn nè, hạ xuống như vậy đó! Như vậy rất khó coi.
“Ở chỗ này cứ dán miếng dán ngực lên, như vậy bộ ngực sẽ hiện ra.” Tay anh dời xuống hai bên ngực, làm cô thấy vóc dáng mình thật tuyệt.
Dương Sĩ Bảo cố gắng thay y phục giúp cô, nhưng Quý Tiệp nhìn anh chăm chú nhìn như vậy làm cho gò má cô ửng hồng. Thật ra thì Quý Tiệp không nói thật lòng mình, thật ra cô ghét chuyện Sĩ Bảo hiểu rõ thân thể mình đến như vậy.
Chương 8
Cô vẫn nghĩ rằng anh biết….nhưng chỉ có cô.
“Anh phải cùng tôi vào đó!”
“Đừng đùa! Cô đã không còn là một cô bé nữa, không cần cứ có chuyện gì là đi tìm chỗ dựa dẫm, chàng trai kia là một người tốt, cô phải học cách nắm bắt đi!.” Dương Sĩ Bảo đưa Quý Tiệp một hộp cơm hộp, mặc cho Quý Tiệp cứ nói mãi nhưng nhưng vẫn không chịu theo cô vào.
“Nhưng mà tôi không có tự tin. Anh biết tính tôi đan ông như thế nào, sẽ không có ai yêu loại người nào như tôi đâu.” Quý Tiệp không tự nhiên nâng cao cổ lên nói, cảm giác quần áo này quá hở hang rồi.
“Cô mặc vậy rất đẹp, không trách chút nào đâu, từ khi tôi biết cô đến nay, hôm nay chính là ngày cô trông đẹp nhất đó.” Anh cố gắng dụ dỗ cô trở nên vui vẻ, Quý Tiệp vẫn cứ cố tình tra hỏi tiếp.
Cô hơi hướng mắt lên nhìn chằm chằm vào anh, chứng tỏ như anh đang lừa gạt người vậy. “Tôi muốn mình trông thật đẹp, tại sao khoé mắt anh giống như đang lừa dối tôi vậy?”
Cô không an tâm chạy vào trong xe anh, từ trong kính chiếu hậu không ngừng nhìn chính bản thân mình. “Ái chà! Lông mi của tôi dày quá, miệng cũng rộng nữa, hơn nữa tối qua còn thiếu ngủ, anh xem đi, mắt tôi bị thâm cuồng rồi…” Cô chạy tới, so với mắt mình thì mắt anh còn thâm cuồng nhiều hơn.
Dương Sĩ Bảo tức giận nhìn chằm chằm vào cô.
Rốt cuộc cô muốn đùa cợt anh đến khi nào thì cô mới vui cơ chứ?
“Vào đi!” Anh ra lệnh cho cô.
“Không muốn.” Cô mím môi khó chịu “Không hiểu anh làm gì mà biến tôi trở nên xấu xí như vậy, sao trông tôi khó coi vậy chứ, anh còn muốn đưa tôi đi xem mắt nữa! Anh có lương tâm hay không vậy?” cô dùng ngón trỏ đâm mạnh vào ngực anh, cảm nhận được lồng ngực săn chắc của anh.
Dương Sĩ Bảo cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
Quý Tiệp vội vàng thu tay mình lại, giận dữ bĩu môi nói: “Được rồi, được rồi! Vào thì vào!” Cô vẫn không cam lòng, không hề muốn đi vào trong nhà hàng.
Bước được mấy bước, cô thấy mẹ mình đang vẫy tay với mình.
Quý Tiệp ngẩng đầu rồi đi thẳng về phía mẹ mình, trên đường đi cô tranh thủ nhìn người đàn ông mà mình phải xem mắt.
A Bảo không gạt cô, người đàn ông ngồi đối diện mẹ cô kia, chỉ cần nhìn nửa gương mặt anh ta thôi đã cảm thấy bất phàm rồi, vả lại anh ta ăn mặc rất cẩn trọng. Lần này mẹ cô giúp cô tìm một con rùa vàng để làm ứng cử viên xem mắt rồi.
Nhìn dáng dấp anh ta xem ra cũng không tệ, bề ngoài trông có vẻ là người có tiền…Quý Tiệp nở nụ cười khuynh đảo.
Cô cười, Dương Sĩ Bảo đứng cách chỗ cánh cửa thuỷ tinh mà vẫn có thể nhìn thấy được.
Anh ra lệnh cho bản thân nên xoay người bỏ đi, vì…đã không thuộc về Dương Sĩ Bảo, anh tuyệt đối không được luyến tiếc!
“Tôi nói cho anh biết, lần này mẹ tôi giới thiệu một người rất tốt lại tử tế, không thể tin được anh ta lại là chủ của một công ty lớn. Anh biết không, lúc chúng tôi vừa đến, anh ta lập tức đứng dậy kéo ghế cho tôi, a…….”
Quý Tiệp hướng về phía microphone cười đầy ám muội. “Tôi chưa bao giờ gặp qua anh chàng nào lại lịch lãm như vậy. Anh ta cho tôi cảm giác như một vị công tước ‘xuyên thời gian để gặp người yêu’ vậy, thật là một người nho nhã! Không ngờ rằng mẹ tôi lại tinh mắt như vậy, giúp tôi tìm được một chàng trai tốt như thế.”
Quý Tiệp gác chân lên giường, tư thế vô cùng bất lịch sự khi ăn thức ăn, lại còn đang báo cáo với Sĩ Bảo chuyện đi xem mắt hôm nay của cô nữa. Cô nói rất lâu nhưng không hề nghe thấy tiếng trả lời nào của Dương Sĩ Bảo.
Chết tiệt! Chẳng lẽ A Bảo đã bỏ ống nghe rồi, dám để cho cô ngồi nói một mình ư?
“A Bảo, anh đâu rồi?”
“Tôi ở đây!” Anh miễn cưỡng đáp lại một tiếng.
Lúc này Quý Tiệp mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ‘phì’ phun ra mấy hạt dưa hấu rồi mới nói “Anh ở đây sao không trả lời? Hại tôi cứ tưởng tôi đang nói một mình với cái microphone. Đúng rồi, anh có nghe những lời tôi nói không? Có muốn nghe lại lần nữa không?”
Quý Tiệp rất hào hứng, cô cực kỳ muốn thuật lại lần nữa chuyện đi xem mắt ngày hôm nay, thế nhưng Dương Sĩ Bảo lại bảo ngừng “Không cần, tôi nghe rất rõ rồi.” Anh chỉ hi vọng cô nhanh chóng cúp điện thoại đi, anh còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết!
“Vậy à?” Anh cự tuyệt khiến Quý Tiệp hơi thất vọng, vì cô không có cơ hội khoe bạn trai mới của mình với A Bảo, nhưng mà không sao, vẫn còn nhiều thời gian mà.
“Vậy anh cảm thấy thế nào?” Cô lại đề cập đến đề tài này lần nữa, khiến anh không thể cúp điện thoại được.
Dương Sĩ Bảo khẽ thở dài, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp trả cô một tiếng “Cảm thấy gì chứ?”
“Anh ta đó! Bạn trai của tôi. Anh thấy anh ta được không?”
“Anh ta được hay không có liên quan gì đến tôi? Cô hai à, người muốn anh ta làm người yêu là cô chứ không phải là tôi, nên tôi cũng không cần phải cảm nhận gì anh ta cả, không phải sao?”
“Ừm…Ư…m! sao mà anh lại vô tình như vậy chứ? Tôi là bạn từ nhỏ đến lớn của anh, anh lại còn là bạn thân tốt nhất của tôi nữa. Là ai từng nói với tôi rằng sẽ bảo vệ tôi để tôi được hạnh phúc hả?”
“Là tôi.” Anh vội vàng thừa nhận, tránh khỏi chuyện bị Quý Tiệp lôi ra nhiều bằng chứng gây hại cho lỗ tai của anh.
“Đúng rồi! Chính là anh, anh thừa nhận là được rồi, tôi không nhiều lời với anh nữa, tha cho anh một mạng đó. Nhưng mà….ah?” Quý Tiệp rất thính tai, cô có thể nghe được tiếng vang từ trong phòng của Dương Sĩ Bảo.
Cái gì thế?
Cô chú tâm lắng nghe, dường như cô nghe thấy không khí xung quanh A Bảo.
“Sĩ Bảo, ông ở đây làm gì?”
“Không có gì!”
Anh đáp lại rất nhanh, nhưng….Không đúng, giọng kia không giống với giọng thường ngày của A Bảo. Lúc bình thường giọng của A Bảo sẽ không hạ thấp xuống như vậy, lại còn từ tốn như vậy nữa. Hơn nữa, hô hấp của anh có chút dồn dập, mặc dù anh đã khống chế hết sức nhưng cô vẫn nghe ra được.
Hí…t! “Trong phòng anh có con gái à?” Giác quan thứ sáu của con gái như một cái nam châm, cảm nhận có gì đó không ổn liền lập tức truy tìm dấu vết.
“Không có!”
“Anh gạt tôi! Rõ ràng có âm thanh như đang yêu.”
Cô chưa bao giờ nghe được giọng nói say lòng người của A Bảo như vậy. Anh đúng là ghê tởm, có bộ dạng ‘mạnh mẽ’ lại còn vờ như ‘nâng cái gì đó rất mờ ám’, không giống như nói với cô, đúng là không có tí nghĩa khí nào cả.
Chương 9
“Các người hiện đang làm ở đâu? Tay của anh giờ đang làm gì?” Quý Tiệp vốn dĩ đang nằm ưỡn người một mỏi liền ngồi thẳng dậy, tất cả dây thần kinh bắt đầu hoạt động, hơn nữa cả dưa hấu cũng không thèm ăn, nước lạnh cũng không thèm uống, cô thật sự muốn biết cảnh làm tình của A Bảo.
“Tay tôi đang cầm ống nghe mà.” Anh giận dữ trả lời cô một tiếng.
Vấn đề là Quý Tiệp không tin những lời anh nói! Dĩ nhiên là một tay anh đang cầm điện thoại! Không thì làm sao mà nói chuyện với cô được chứ?
“Tôi hỏi cái tay còn lại kìa, anh sờ vào chỗ nào của cô ta rồi? Anh sờ tới đâu hả? Ái chà…Đúng là một kẻ háo sắc! Anh vừa nói chuyện với tôi lại vừa ân ái với cô ta! Cô ta đang làm gì đó?” Quý Tiệp trở nên tò mò, vì cô giống như nghe được người đang kêu “A,a…nhanh hơn nữa, ừ…ừ…” tiếng rên rỉ này làm cho người ta cũng muốn nóng lên rồi.
Quý Tiệp tò mò chết đi được, cô gái ấy là như thế nào đây? Tại sao cô ta có thể buông thả như vậy chứ?
A Bảo thực sự có thể làm được sao? Làm sao mà cô gái kia lại kêu thành như vậy được, làm cả xương cũng trở nên mềm nhũn ra. Quý Tiệp rất hiếu kỳ, vấn đề là Dương Sĩ Bảo chẳng thèm quan tâm cô, thậm chí đến hừ một tiếng cũng chẳng có.
“Anh không có thời gian để trả lời tôi sao? Hừm..ừm..! Anh ‘vội’ đến mức không có thời gian để trả lời cô ư, đủ để thấy bọn họ đang chiến đấu ở đâu đó như củi khô bùng cháy thành lửa to rồi.
Trong đầu Quý Tiệp tràn đầy tư tưởng đồi truỵ, vả lại cô nghe thấy rất nhiều âm thanh mập mờ và thở dốc.
À! Cô muốn được tận mắt chứng kiến cuộc chiến đó..Nếu vậy, tên A Bảo kinh tởm, vô tình kia không nói tiếng nào đã cúp điện thoại cái “rụp’.
Đáng ghét! Cô không vui quẳng điện thoại ra xa.
Quý Tiệp càng nghĩ càng không cam lòng, đùa giỡn như vậy không tốt, cô không có lý do gì để bỏ qua cả.
Giờ là m
“Mua theo số đo của tôi? Thật buồn cười, làm sao anh biết size của tôi chứ?” có phải A Bảo thấy thân thể của cô đẹp quá không? Bằng không, sao bộ quần áo này lại khó mặc như vậy chứ.
“Cô mặc quần lót rồi chứ?” Tuy không có lộ trên vai, nhưng đường cong áo lót đang mặc vẫn hiện diện quanh người cô.
“Nói nhảm! Tôi đi xem mắt chứ không phải đi làm gái, tôi không mặc áo lót vậy khi họ mở máy lạnh lên không phải sẽ rất lạnh sao, lại còn những chỗ lồi lõm sẽ hiện lên rất khó coi sao?”
Anh nói: “Cả áo lót mà cũng không biết mặc!”
“Ai nói vậy!” Cô hét to. Anh dám sỉ nhục cô, đùa gì thế, mười bốn tuổi thì cô đã trỗ mã rồi! Nói mặc áo ngực ít nhất cũng đã mặc mười ba năm, sao có chuyện cô không biết mặc chứ?
“Lúc cô mặc áo ngực thì phải khom lưng xuống rồi kéo áo ngực ra để bộ ngực vào.”
“Tôi mặc như vậy mà, không đúng sao?”
“Tôi còn chưa nói xong mà. Sau khi cô mặc vào, đẩy hai nú thịt vào, như thế mới không bị lộ ra bên ngoài.” Anh tả rất lâu, còn cô giống như con khỉ, làm những động tác khiến cho người khác thấy rất buồn cười.
“Thôi, để tôi giúp cô!” Anh giúp cô nhét bộ ngực vào trong áo lót.
“Làm như vậy, biết không?” Anh sờ vào ngực cô cũng là chuyện bình thường.
Quý Tiệp không vui nhìn anh chằm chằm.
“Sao hả?”
“Sao anh biết mặc quần áo của con gái còn hơn cả tôi chứ?” Rốt cuộc cô đã biết mình dùng sức không đúng chỗ…Hi…Hi! “Chẳng lẽ anh thực sự có bạn gái à?”
“Cô cho rằng năm nay tôi mấy tuổi?”’’’’
“31 à?” Tuổi của anh cô quá rõ rồi, anh hơn cô đến 4 tuổi mà.
“Là ai? Khi nào? Cả hai có thường qua lại không? Tại sao anh không nói cho tôi biết chứ?” Quý Tiệp giận dữ, thậm chí A Bảo còn giấu không nói cho cô biết nữa! Cô tức giận vung nắm đấm lên muốn đấm vào mặt anh.
“Cô đừng lộn xộn nữa, cô cứ như vậy làm sao tôi có thể mặc quần áo cho cô chứ?”
“Tôi không mặc có được không?” Tính tình cô lại bộc phát rồi.
“Không mặc? Vậy thì cứ trần truồng như vậy đi xem mắt đi. Cô không cần phải đi làm nhiệm vụ của mình nữa à?” Anh chế giễu cô, biết cô không thích làm nhưng vẫn cố ý vặn vẹo.
Anh càng lúc càng kỳ quái, hoàn toàn không giống với Dương Sĩ Bảo mà cô quen… Quý Tiệp không thể nói hết được cảm giác đau lòng của mình.
“Tôi thật sự không thích như vậy, A Bảo…” Cô cho rằng anh không nghe thấy, nhưng mà…Anh nghe thấy cô nói rất nhỏ, giống như đang rỉ tai nhưng anh lại nghe rất chính xác.
Tay anh hơi dừng lại.
Không sai, lời cô nói làm anh bị tổn thương, nhưng với tài nghệ trong chớp mắt , anh đã khôi phục lại bình thường, cố gắng giữ bình tĩnh nói cho cô biết “Cô không thích tôi cũng không sao, nhưng hôm nay cô phải dùng toàn lực ứng phó với buổi xem mắt này.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người kia tôi có quen. Trương Cảnh Trạch là một người rất tốt và khó gặp.” Anh thừa dịp cô ở trong phòng mà gọi điện thoại ngay cho mẹ Quý, thuận tiện hỏi luôn chuyện của đối phương.
Trương Cảnh Trạch, là người thừa kế công ty Hoa Dương.
“Nếu so anh với anh ta thì sao?”
“Tốt hơn nhiều, ít ra anh ta không làm cho cô thấy ghét.” Anh nói, giọng điệu có chút lạnh nhạt và buồn bực.
Quý Tiệp ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh.
Anh cố ý né tránh ánh mắt của cô, để cô không thấy rõ vẻ mặt của mình, nhưng cô vẫn muốn giải thích rõ tâm tình của mình.
“Tôi không có ghét anh, thật đó.”
“Chuyện này không quan trọng.” Anh ngẩng đầu lên, lộ rõ ánh mắt ảm đạm.
Anh cởi nút áo ngực của cô rồi kéo nó ra, lạnh lùng nói: “Dùng miếng dán ngực đi.”
“Như vậy bộ ngực sẽ hạ xuống.” Cô chống nạnh, đem bộ ngực rớt xuống ra ngoài cho anh nhìn. Nhìn nè, hạ xuống như vậy đó! Như vậy rất khó coi.
“Ở chỗ này cứ dán miếng dán ngực lên, như vậy bộ ngực sẽ hiện ra.” Tay anh dời xuống hai bên ngực, làm cô thấy vóc dáng mình thật tuyệt.
Dương Sĩ Bảo cố gắng thay y phục giúp cô, nhưng Quý Tiệp nhìn anh chăm chú nhìn như vậy làm cho gò má cô ửng hồng. Thật ra thì Quý Tiệp không nói thật lòng mình, thật ra cô ghét chuyện Sĩ Bảo hiểu rõ thân thể mình đến như vậy.
Chương 8
Cô vẫn nghĩ rằng anh biết….nhưng chỉ có cô.
“Anh phải cùng tôi vào đó!”
“Đừng đùa! Cô đã không còn là một cô bé nữa, không cần cứ có chuyện gì là đi tìm chỗ dựa dẫm, chàng trai kia là một người tốt, cô phải học cách nắm bắt đi!.” Dương Sĩ Bảo đưa Quý Tiệp một hộp cơm hộp, mặc cho Quý Tiệp cứ nói mãi nhưng nhưng vẫn không chịu theo cô vào.
“Nhưng mà tôi không có tự tin. Anh biết tính tôi đan ông như thế nào, sẽ không có ai yêu loại người nào như tôi đâu.” Quý Tiệp không tự nhiên nâng cao cổ lên nói, cảm giác quần áo này quá hở hang rồi.
“Cô mặc vậy rất đẹp, không trách chút nào đâu, từ khi tôi biết cô đến nay, hôm nay chính là ngày cô trông đẹp nhất đó.” Anh cố gắng dụ dỗ cô trở nên vui vẻ, Quý Tiệp vẫn cứ cố tình tra hỏi tiếp.
Cô hơi hướng mắt lên nhìn chằm chằm vào anh, chứng tỏ như anh đang lừa gạt người vậy. “Tôi muốn mình trông thật đẹp, tại sao khoé mắt anh giống như đang lừa dối tôi vậy?”
Cô không an tâm chạy vào trong xe anh, từ trong kính chiếu hậu không ngừng nhìn chính bản thân mình. “Ái chà! Lông mi của tôi dày quá, miệng cũng rộng nữa, hơn nữa tối qua còn thiếu ngủ, anh xem đi, mắt tôi bị thâm cuồng rồi…” Cô chạy tới, so với mắt mình thì mắt anh còn thâm cuồng nhiều hơn.
Dương Sĩ Bảo tức giận nhìn chằm chằm vào cô.
Rốt cuộc cô muốn đùa cợt anh đến khi nào thì cô mới vui cơ chứ?
“Vào đi!” Anh ra lệnh cho cô.
“Không muốn.” Cô mím môi khó chịu “Không hiểu anh làm gì mà biến tôi trở nên xấu xí như vậy, sao trông tôi khó coi vậy chứ, anh còn muốn đưa tôi đi xem mắt nữa! Anh có lương tâm hay không vậy?” cô dùng ngón trỏ đâm mạnh vào ngực anh, cảm nhận được lồng ngực săn chắc của anh.
Dương Sĩ Bảo cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
Quý Tiệp vội vàng thu tay mình lại, giận dữ bĩu môi nói: “Được rồi, được rồi! Vào thì vào!” Cô vẫn không cam lòng, không hề muốn đi vào trong nhà hàng.
Bước được mấy bước, cô thấy mẹ mình đang vẫy tay với mình.
Quý Tiệp ngẩng đầu rồi đi thẳng về phía mẹ mình, trên đường đi cô tranh thủ nhìn người đàn ông mà mình phải xem mắt.
A Bảo không gạt cô, người đàn ông ngồi đối diện mẹ cô kia, chỉ cần nhìn nửa gương mặt anh ta thôi đã cảm thấy bất phàm rồi, vả lại anh ta ăn mặc rất cẩn trọng. Lần này mẹ cô giúp cô tìm một con rùa vàng để làm ứng cử viên xem mắt rồi.
Nhìn dáng dấp anh ta xem ra cũng không tệ, bề ngoài trông có vẻ là người có tiền…Quý Tiệp nở nụ cười khuynh đảo.
Cô cười, Dương Sĩ Bảo đứng cách chỗ cánh cửa thuỷ tinh mà vẫn có thể nhìn thấy được.
Anh ra lệnh cho bản thân nên xoay người bỏ đi, vì…đã không thuộc về Dương Sĩ Bảo, anh tuyệt đối không được luyến tiếc!
“Tôi nói cho anh biết, lần này mẹ tôi giới thiệu một người rất tốt lại tử tế, không thể tin được anh ta lại là chủ của một công ty lớn. Anh biết không, lúc chúng tôi vừa đến, anh ta lập tức đứng dậy kéo ghế cho tôi, a…….”
Quý Tiệp hướng về phía microphone cười đầy ám muội. “Tôi chưa bao giờ gặp qua anh chàng nào lại lịch lãm như vậy. Anh ta cho tôi cảm giác như một vị công tước ‘xuyên thời gian để gặp người yêu’ vậy, thật là một người nho nhã! Không ngờ rằng mẹ tôi lại tinh mắt như vậy, giúp tôi tìm được một chàng trai tốt như thế.”
Quý Tiệp gác chân lên giường, tư thế vô cùng bất lịch sự khi ăn thức ăn, lại còn đang báo cáo với Sĩ Bảo chuyện đi xem mắt hôm nay của cô nữa. Cô nói rất lâu nhưng không hề nghe thấy tiếng trả lời nào của Dương Sĩ Bảo.
Chết tiệt! Chẳng lẽ A Bảo đã bỏ ống nghe rồi, dám để cho cô ngồi nói một mình ư?
“A Bảo, anh đâu rồi?”
“Tôi ở đây!” Anh miễn cưỡng đáp lại một tiếng.
Lúc này Quý Tiệp mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ‘phì’ phun ra mấy hạt dưa hấu rồi mới nói “Anh ở đây sao không trả lời? Hại tôi cứ tưởng tôi đang nói một mình với cái microphone. Đúng rồi, anh có nghe những lời tôi nói không? Có muốn nghe lại lần nữa không?”
Quý Tiệp rất hào hứng, cô cực kỳ muốn thuật lại lần nữa chuyện đi xem mắt ngày hôm nay, thế nhưng Dương Sĩ Bảo lại bảo ngừng “Không cần, tôi nghe rất rõ rồi.” Anh chỉ hi vọng cô nhanh chóng cúp điện thoại đi, anh còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết!
“Vậy à?” Anh cự tuyệt khiến Quý Tiệp hơi thất vọng, vì cô không có cơ hội khoe bạn trai mới của mình với A Bảo, nhưng mà không sao, vẫn còn nhiều thời gian mà.
“Vậy anh cảm thấy thế nào?” Cô lại đề cập đến đề tài này lần nữa, khiến anh không thể cúp điện thoại được.
Dương Sĩ Bảo khẽ thở dài, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp trả cô một tiếng “Cảm thấy gì chứ?”
“Anh ta đó! Bạn trai của tôi. Anh thấy anh ta được không?”
“Anh ta được hay không có liên quan gì đến tôi? Cô hai à, người muốn anh ta làm người yêu là cô chứ không phải là tôi, nên tôi cũng không cần phải cảm nhận gì anh ta cả, không phải sao?”
“Ừm…Ư…m! sao mà anh lại vô tình như vậy chứ? Tôi là bạn từ nhỏ đến lớn của anh, anh lại còn là bạn thân tốt nhất của tôi nữa. Là ai từng nói với tôi rằng sẽ bảo vệ tôi để tôi được hạnh phúc hả?”
“Là tôi.” Anh vội vàng thừa nhận, tránh khỏi chuyện bị Quý Tiệp lôi ra nhiều bằng chứng gây hại cho lỗ tai của anh.
“Đúng rồi! Chính là anh, anh thừa nhận là được rồi, tôi không nhiều lời với anh nữa, tha cho anh một mạng đó. Nhưng mà….ah?” Quý Tiệp rất thính tai, cô có thể nghe được tiếng vang từ trong phòng của Dương Sĩ Bảo.
Cái gì thế?
Cô chú tâm lắng nghe, dường như cô nghe thấy không khí xung quanh A Bảo.
“Sĩ Bảo, ông ở đây làm gì?”
“Không có gì!”
Anh đáp lại rất nhanh, nhưng….Không đúng, giọng kia không giống với giọng thường ngày của A Bảo. Lúc bình thường giọng của A Bảo sẽ không hạ thấp xuống như vậy, lại còn từ tốn như vậy nữa. Hơn nữa, hô hấp của anh có chút dồn dập, mặc dù anh đã khống chế hết sức nhưng cô vẫn nghe ra được.
Hí…t! “Trong phòng anh có con gái à?” Giác quan thứ sáu của con gái như một cái nam châm, cảm nhận có gì đó không ổn liền lập tức truy tìm dấu vết.
“Không có!”
“Anh gạt tôi! Rõ ràng có âm thanh như đang yêu.”
Cô chưa bao giờ nghe được giọng nói say lòng người của A Bảo như vậy. Anh đúng là ghê tởm, có bộ dạng ‘mạnh mẽ’ lại còn vờ như ‘nâng cái gì đó rất mờ ám’, không giống như nói với cô, đúng là không có tí nghĩa khí nào cả.
Chương 9
“Các người hiện đang làm ở đâu? Tay của anh giờ đang làm gì?” Quý Tiệp vốn dĩ đang nằm ưỡn người một mỏi liền ngồi thẳng dậy, tất cả dây thần kinh bắt đầu hoạt động, hơn nữa cả dưa hấu cũng không thèm ăn, nước lạnh cũng không thèm uống, cô thật sự muốn biết cảnh làm tình của A Bảo.
“Tay tôi đang cầm ống nghe mà.” Anh giận dữ trả lời cô một tiếng.
Vấn đề là Quý Tiệp không tin những lời anh nói! Dĩ nhiên là một tay anh đang cầm điện thoại! Không thì làm sao mà nói chuyện với cô được chứ?
“Tôi hỏi cái tay còn lại kìa, anh sờ vào chỗ nào của cô ta rồi? Anh sờ tới đâu hả? Ái chà…Đúng là một kẻ háo sắc! Anh vừa nói chuyện với tôi lại vừa ân ái với cô ta! Cô ta đang làm gì đó?” Quý Tiệp trở nên tò mò, vì cô giống như nghe được người đang kêu “A,a…nhanh hơn nữa, ừ…ừ…” tiếng rên rỉ này làm cho người ta cũng muốn nóng lên rồi.
Quý Tiệp tò mò chết đi được, cô gái ấy là như thế nào đây? Tại sao cô ta có thể buông thả như vậy chứ?
A Bảo thực sự có thể làm được sao? Làm sao mà cô gái kia lại kêu thành như vậy được, làm cả xương cũng trở nên mềm nhũn ra. Quý Tiệp rất hiếu kỳ, vấn đề là Dương Sĩ Bảo chẳng thèm quan tâm cô, thậm chí đến hừ một tiếng cũng chẳng có.
“Anh không có thời gian để trả lời tôi sao? Hừm..ừm..! Anh ‘vội’ đến mức không có thời gian để trả lời cô ư, đủ để thấy bọn họ đang chiến đấu ở đâu đó như củi khô bùng cháy thành lửa to rồi.
Trong đầu Quý Tiệp tràn đầy tư tưởng đồi truỵ, vả lại cô nghe thấy rất nhiều âm thanh mập mờ và thở dốc.
À! Cô muốn được tận mắt chứng kiến cuộc chiến đó..Nếu vậy, tên A Bảo kinh tởm, vô tình kia không nói tiếng nào đã cúp điện thoại cái “rụp’.
Đáng ghét! Cô không vui quẳng điện thoại ra xa.
Quý Tiệp càng nghĩ càng không cam lòng, đùa giỡn như vậy không tốt, cô không có lý do gì để bỏ qua cả.
Giờ là m
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1252/3050