Tiểu thuyết - Nữ Phụ, Đừng Coi Thường Nữ Chủ
Lượt xem : |
Còn có, nhờ hồng phúc của ngươi! Ông già Doãn gia đó thật là hiểu học một biết mười! Ông ta phái người thu hồi nhà và phòng ở của tôi, cho nên ” Doãn Thiên Dã lạnh lùng trừng cô, giận quá thành cười,
“Tần Cảnh, cô có biết câu này chăng, ‘Hai người hại mình’?”
Tần Cảnh nghe tiếng lộp bộp, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, lập tức nhìn thấy, cạnh đôi chân dài thẳng tắp của người nào đó, còn có một va li hành lý thật to!
Tần Cảnh:…… Không muốn a!!!…
Doãn bá bá, chúng ta là đồng minh nha!!! Vì sao ngầm hại cháu!!!
Cô sững sờ nửa buổi, không thể tiếp thu, phản ứng kịp lập tức đem Doãn Thiên Dã đẩy ra ngoài cửa: “Anh đi ra ngoài cho tôi! Ra đi!”
Đáng tiếc khí lực cô quá nhỏ, đẩy nửa ngày, người đàn ông này vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích, còn vô cùng không thể tưởng tượng nhìn xuống … ngực cô…..
Tần Cảnh cảm giác được ánh mắt hắn khác thường, mới phát hiện, vừa rồi trong lúc xô đẩy, thắt lưng áo ngủ có chút rời rạc, trước ngực nửa bên phong quang toàn lộ ra…
Tần Cảnh nhất thời sắc mặt như hỏa thiêu, nhanh chóng gói kỹ lưỡng áo ngủ, ôm chặt chính mình, còn không quên căm giận mắng hắn: “Hạ lưu!”
Doãn Thiên Dã hừ cười: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy!”
Cuối cùng, người kia đi tới phòng khách, còn rất đáng chết lẩm bẩm, “Hình như so với trước kia bé hơn một chút.”
Ô, bộ ngực của tôi chướng mắt anh đấy à! Tần Cảnh nghiến răng nghiến lợi, anh chết đi thì hơn đó!
Tần Cảnh nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Doãn Thiên Dã, nhắm mắt lại, trong lòng im lặng niệm “5%, 5%, 5%… Ta nhẫn!… Vì 5% đó, ta cái gì cũng có thể nhẫn!”
Cô biết hắn là không đuổi đi được rồi, dứt khoát “Phanh” đóng cửa lại, cũng không nói nhảm với hắn, trực tiếp tiến vào vấn đề chính luận bàn điều kiện!
“Tốt, hiện tại anh không có nhà để về, quả thật là do tôi. Ân, vậy trước hết anh cứ ở tạm ở chỗ này của tôi đi, điều kiện chính là anh phải làm trợ lý cho tôi!”
Doãn Thiên Dã tỏ vẻ rất quen thuộc địa bàn tự rót cho mình cốc nước, vừa nghe cô nói, lập tức nhướn mày khó chịu, triệt để không biết phản ứng sao:
“Tần Cảnh! Cô vẫn còn có thể nói được lời như vậy sao? Thư Miểu và xe, triệt tiêu nhau; nhà tôi với chỗ này của cô, triệt tiêu nhau. Chúng ta không thiếu nợ nhau, cho nên, tôi không cần bán ân tình làm trợ lý cho cô.”
“Nếu anh làm trợ lý cho tôi, tôi trả lương cho anh, cũng không bắt anh trả tiền thuê nhà…”
“Không thèm!” Hắn nhướng mày, khinh thường ngắt lời nàng.
“Chính là…” Tần Cảnh không chút nào cáu giận, cười tít mắt, chậm rãi ngồi xổm trước bàn trà, hơi hơi liễm đồng, rất là không có ý tốt nhìn hắn, nhìn chòng chọc đến khi hắn nổi lên một chút sợ hãi, mới từng chữ từng câu âm trầm nói:
“Nếu anh không chịu, tôi bắt anh phải trả tiền thuê nhà, phí điện nước. Còn nữa, tôi sẽ đem tủ lạnh khóa lại, anh nếu sáng sớm buổi tối đói, cái gì cũng không có mà ăn đâu.”
“Mặt khác, tôi sẽ đem đồ đang đặt trong buồng vệ sinh, tỉ như nước rửa tay, kem đánh răng, khăn tắm, dầu gội, sữa tắm, nước giặt toàn bộ đều cất hết. Người nào cuồng sạch sẽ, chắc là chịu được đói, nhưng không chịu nổi không rửa tay không tắm rửa không giặt quần áo không đánh răng không rửa mặt.”
“Tự anh mua, cũng được, mua một lần tôi lại ném một lần, tôi xem xem trên tay anh liệu còn bao nhiêu tiền tiêu nha!”
“Cô…” Doãn Thiên Dã nghẹn họng nhìn trân trối, con bé này từ lúc nào trở nên vô lại được như vậy??? Nói hắn đã chơi hoa mấy năm nay, cũng chưa từng thấy ai khó chơi như cô.
Doãn Thiên Dã cơ hồ nghiến nát hàm răng trắng, nhưng hắn không thể cãi nhau với cô được, cũng không thể đe dọa cô. Hắn nhớ rõ ràng cô trước đây đâu có phải như vậy.
Thế nào mà bốn năm không gặp, nữ nhân này đã trở thành cứng mềm đều không ăn, cố chấp phải so với kẹo cao su!
Hắn gắt gao nhìn chòng chọc cô, đến phải một phút, mà cứ mỗi giây trôi qua hắn càng cảm giác một ngọn lửa càng lúc càng mạnh mẽ. Hắn nghĩ hắn chắc chắn là bị ép cho tức đến nội thương, chứ không làm sao đến mức nghẹn nửa ngày mà một câu cũng không thể nói nên lời.
Tần Cảnh rất hiểu thu tay đúng lúc, thấy Doãn Thiên Dã mặt đã xanh mét, thế là quyết định nhanh chóng coi như đã thỏa thuận.
Trong phút chốc, cô đã đổi sang bộ mặt tươi cười như hoa lộ má lúm đồng tiền, vô hạn dịu dàng, nói: ” Đã muộn rồi, hẳn là anh cũng đã thấy đói, vậy làm chút gì ăn khuya nhé! Anh muốn ăn gì?”
Doãn Thiên Dã âm u nhìn cô hai tay chống má, tươi cười vô tội lại vô cùng xán lạn, nhắm mắt, hít sâu vài hơi, mới kiệt lực áp chế được cái mong muốn tột bậc nhào lên bóp chết cô.
Hắn thực muốn điên, OK?
Cô chờ hắn trả lời, lại nhớ ra trong nhật kí có nói hắn rất thích ăn món bánh quai chèo rượu nếp Tần Cảnh làm, thấy hắn hung hăng nhịn nửa ngày không nói chuyện, chắc là vẫn thấy ngột ngạt.
Lại nghĩ hắn đột nhiên gặp bao nhiêu chuyện như thế, bị cô chỉnh thành cái dạng này, cũng đủ thê thảm rồi, vậy là lấy lòng nói với hắn: “Vừa vặn có bánh quai chèo và rượu nếp, tôi làm bánh quai chèo rượu nếp cho anh ăn khuya nhé, được không?”
Doãn Thiên Dã sóng mắt động động, không lên tiếng, nhưng Tần Cảnh vẫn là cảm nhận được lệ khí quanh hắn đã tiêu bớt một chút.
Người dễ nổi nóng, cũng thường rất dễ dỗ dành ~~~
Cô bất động thanh sắc thở phào một cái, xem ra, dỗ dành Doãn tiểu cặn bã, vẫn là rất đơn giản. Cô nhanh chóng đứng dậy, làm rượu nếp bánh quai chèo đi, vừa vặn cô cũng rất thích ăn cái này.
Tần Cảnh đứng ở cửa thang máy, qua cửa kính nhìn lại khuôn mặt chính mình, đây là thói quen mà Tần Cảnh-trước lưu lại. Cô cũng tiếp thu ngọt như đường phèn. Dù sao, phụ nữ làm việc nhất định chú ý nhất là dung nhan dáng vẻ mình.
Nữ nhân trên mặt kính đều là vị tươi mát, không ầm ầm khí phách, chỉ đơn giản áo sơ mi trắng với quần bò, nhưng lại tạo một loại kinh diễm khác biệt.
Tần Cảnh tối hôm qua ăn khuya xong, một chốc vẫn ngủ không yên, liền lật xem nhật kí và ảnh 3, 4 năm trước của Tần Cảnh-trước, khi đó Tần Cảnh mới tốt nghiệp không lâu, tóc ngắn bỏ xõa, sơ mi trắng quần bò, ôm máy quay đi bôn ba khắp ngõ ngách của thành thị rộng lớn này.
Rất có hương vị của người sức sống bừng bừng.
Mà cũng là phong cách Tần Cảnh này rất thích!
Có tấm ảnh phía sau còn có hai hàng chữ nhỏ xinh đẹp:
“Thiên Dã nói, chỉ có tôi có tài năng đem sơ mi trắng mặc vào vẫn tỏa ra sự mị hoặc mà cao quý. Chỉ là, gặp Việt Trạch rồi, cả đời này tôi không muốn mặc lại sơ mi trắng một lần nào nữa.”
Tần Cảnh nghĩ đến đây, chỉnh chỉnh cravat trang trí màu đen trên cổ áo mình, thích thế nào thì cứ mặc thế ấy, làm gì phải nói là vì người nào nói cái gì gì mà xong rồi không thể thế nào chứ?
Nói về Việt Trạch, cô không khỏi nghĩ đến An Nham, tháng trước vừa mới chuyển đi bộ phận điện ảnh và truyền hình, hiện tại liền ngựa không dừng vó bắt đầu làm phó đạo diễn phim.
Còn ước mộng của cô chẳng biết phải đợi đến khi nào đây!
Có câu nói hình như là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cửa thang máy vừa mở, Tần Cảnh nhìn thấy An Nham, thế là, không hề điềm báo trước nhăn mày.
Hắn mặc âu phục thẳng tắp, tay cắm ở túi quần. hơi khẽ cúi đầu. Ánh mặt trời gần chính ngọ xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào sau lưng anh ta, khiến hình ảnh anh ta trở nên có chút hư ảo. Rất có một loại hương vị đàn ông.
Nghe nói hiện tại lưu hành Diao ti đại nghịch chuyển. (kiểu như anh Hạ Hà Tịch trong Kế hoạch mai mối đó, kiểu incredible transformation ấy)
Bất quá,
Tần Cảnh nhịn không được nhếch môi, trong mắt cô, người này, chưa bao giờ thay đổi được gì.
An Nham ngẩng đầu nháy mắt, rõ ràng ngẩn ra, hiển nhiên, anh ta vốn không cho rằng sẽ gặp lại Tần Cảnh trong tòa nhà của Tinh Nguyệt. Cứ theo tức giận của cô, chắc chắn là từ chứa.
Cô ta tới đây làm gì? Báo thù?
Ánh ta vô ý thức co mắt lại.
Tần Cảnh thấy được anh ta kinh ngạc, u u cười (cười lạnh), xem ra Tập Vi Lam không có thẳng thắn thành thật lắm với An Nham a!
“Rất kinh ngạc sao? Chẳng lẽ, Vi Lam không có báo với anh tôi đến “Chuyện ngôi sao”? Không chỉ thế, cô ta còn nhờ Lục Nhã bạn cô ta đem công tác quản lý “Chuyện ngôi sao” giao cho tôi đấy!”
An Nham giật mình, anh ta thực sự là không biết chuyện này, hơn nữa, Vi Lam thực ra cũng không hề nói với anh ta.
Nhưng anh ta cũng rất vui sướng nghĩ lại, Vi Lam thiện lương quá, không những rộng lòng tha thứ cho Tần Cảnh mà còn lấy ơn báo oán! Có lẽ vì anh ta không chỉ một lần nói với Vi Lam hi vọng cấp trên nghiêm trị Tần Cảnh, Vi Lam sợ anh ta lòng oán hận làm dại dột, mới giấu hắn giúp Tần Cảnh đi?
Nghĩ đến Vi Lam lại là người thuần chân như vậy, trong lòng An Nham thực cảm thấy một sự mười phần hổ thẹn!
Cho nên, anh ta càng nhận thấy mình phải bảo vệ Vi Lam thật tốt. Trên đời có vài người, không phải cứ đối xử tốt với họ mà họ biết ơn, nói thí dụ như Tần Cảnh.
An Nham nghĩ, Tần Cảnh là người tâm cao khí ngạo luôn có hoài bão như vậy, mà lại đáp ứng đến “Chuyện ngôi sao”, một cái chuyên mục đứng trên bờ vực bị hủy bỏ, tuyệt đối là nhận nhục chờ thời cơ báo thù!
Anh ta không thể để Tần Cảnh có thể làm hại Vi Lam!
Ách, khả năng mơ mộng của anh ta phải nói là so với Tập Vi Lam chỉ có hơn không có kém a!
Cửa thủy tinh khép lại, không gian eo hẹp an tĩnh áp bách khả năng hô hấp.
An Nham đột nhiên mở miệng, ngoài dự đoán thẳng thắn thành khẩn: “Là tô kiên trì muốn cấp trên nghiêm trị cô!”
“Tôi biết!” Tần Cảnh không có quay đầu, cũng không có nghĩ ngợi gì, cô hiện tại còn đang lo lắng đến bản kế hoạch cho chuyên mục “Chuyện ngôi sao”.
An Nham trầm mặc một hồi, nhãn thần tỉnh táo không có một chút tình cảm: “Là tôi làm, cho nên cô không cần trách cứ Vi Lam. Tôi làm vậy, cũng là vì cô ép tôi, Tần Cảnh!”
“Là cô phát đoạn video đó làm hủy hoại thanh danh của cô ấy, tôi không thể trơ mắt nhìn cô thương tổn Vi Lam!”
Này, sao con ruồi bọ này cứ bay vo ve vo ve ở đây là thế nào?
Tần Cảnh quay đầu, mặt lộ vẻ xem thường, nhìn người đàn ông này bày một bộ mặt thẳng thắn thành khẩn quan tâm lại đến diện mạo xấu xí, cô lại có chút buồn cười: “An Nham, thật, là tôi thương tổn cô ta?”
Anh ta ngẩn người, sắc mặt thẹn thùng quay mặt qua chỗ khác, giọng nói thấp hẳn xuống yếu ớt: “Tôi biết là tôi thật có lỗi với cô, nhưng tình cảm vốn có lúc hợp có lúc tan!”
Vội vàng nói xong, lại vẫn là không nhụt chí chuyển đến đề tài trước đó: “Lại nói, Vi Lam cô ấy không biết chuyện ngày trước của tôi và cô, cô ấy vô tội! Cô cho dù có giận dữ thù hận gì, cũng cứ nhằm vào tôi!”
Chao ôi, vì cái gì người này nói câu nào là ghê tởm câu đó vậy! Ghê tởm đến nối thực lòng cô không biết nói sao với anh ta nữa!
An Nham tiếp tục nói: “Tôi biết là cô tức giận với tôi, là tôi không tốt, tôi cứ nghĩ là mình yêu cô. Nhưng đến sau khi làm xong việc đó gặp lại Vi Lam, tôi mới biết là thế nào là tình yêu chân chính, tôi…”
“Đừng nói nữa!” Cô đột nhiên cảm thấy không thích, gắt gao đè chặt dạ dày khó chịu, trời ơi, hóa ra người ta thực sự có thể vì mấy câu nói mà buồn nôn.
Cô ngẩng đầu, cười bi thống lại không thành tiếng: “Anh nói mấy lời này ghê tởm quá, còn nói gì nữa, chắc tôi thật sự không chịu được mà nôn luôn tại đây mất!”
Câu này của cô có thể so với 10 phát tát kiên tiếp, khiến An đạo diễn trẻ trung mặt đỏ bừng như sắp bốc lửa, anh ta cũng một cái giọng nói lạnh lùng mà nhẹ nhàng của Vi Lam vừa mới vào lúc nào đó sử dụng: “Cô có ý gì?”
An Nham vẫn luôn như vậy, trước giờ không chấp nhận được người khác có nửa điểm khinh bỉ hoặc ác ý, nếu như biết người nào có ấn tượng xấu với anh ta, đều là liều mạng trước là phản bác, sau đó nỗ lực thanh minh.
Từ về điểm này cho thấy, anh ta và Tập Vi Lam thực là tuyệt phối.
Tần Cảnh lại hoàn toàn tương phản, cứ cho là người khác mắng cô đến khô nước bọt, cô cũng chưa chắc có cái phản ứng gì.
A, đàn ông hèn hạ dựa vào phụ nữ mà thăng tiến, còn không chịu thừa nhận! Lại còn dùng cái lý do gì mà tình yêu chân chính?
Vô sỉ!
Tần Cảnh cũng không dễ dàng xoa xoa dạ dày, mới thoải mái nói:
“An Nham, tôi đành nói thật với anh! Tôi lúc trước có qua lại với anh chỉ là để trêu tức Doãn Thiên Dã. Chứ không, anh cho là cái loại như anh, không phẩm không đức, không tài (tiền tài) không mạo, không tiền không thế, mà Tần Cảnh tôi thèm để ý đến sao? Anh cũng không thèm nhìn xem anh so với những người đàn ông khác quanh tôi k
“Tần Cảnh, cô có biết câu này chăng, ‘Hai người hại mình’?”
Tần Cảnh nghe tiếng lộp bộp, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, lập tức nhìn thấy, cạnh đôi chân dài thẳng tắp của người nào đó, còn có một va li hành lý thật to!
Tần Cảnh:…… Không muốn a!!!…
Doãn bá bá, chúng ta là đồng minh nha!!! Vì sao ngầm hại cháu!!!
Cô sững sờ nửa buổi, không thể tiếp thu, phản ứng kịp lập tức đem Doãn Thiên Dã đẩy ra ngoài cửa: “Anh đi ra ngoài cho tôi! Ra đi!”
Đáng tiếc khí lực cô quá nhỏ, đẩy nửa ngày, người đàn ông này vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích, còn vô cùng không thể tưởng tượng nhìn xuống … ngực cô…..
Tần Cảnh cảm giác được ánh mắt hắn khác thường, mới phát hiện, vừa rồi trong lúc xô đẩy, thắt lưng áo ngủ có chút rời rạc, trước ngực nửa bên phong quang toàn lộ ra…
Tần Cảnh nhất thời sắc mặt như hỏa thiêu, nhanh chóng gói kỹ lưỡng áo ngủ, ôm chặt chính mình, còn không quên căm giận mắng hắn: “Hạ lưu!”
Doãn Thiên Dã hừ cười: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy!”
Cuối cùng, người kia đi tới phòng khách, còn rất đáng chết lẩm bẩm, “Hình như so với trước kia bé hơn một chút.”
Ô, bộ ngực của tôi chướng mắt anh đấy à! Tần Cảnh nghiến răng nghiến lợi, anh chết đi thì hơn đó!
Tần Cảnh nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Doãn Thiên Dã, nhắm mắt lại, trong lòng im lặng niệm “5%, 5%, 5%… Ta nhẫn!… Vì 5% đó, ta cái gì cũng có thể nhẫn!”
Cô biết hắn là không đuổi đi được rồi, dứt khoát “Phanh” đóng cửa lại, cũng không nói nhảm với hắn, trực tiếp tiến vào vấn đề chính luận bàn điều kiện!
“Tốt, hiện tại anh không có nhà để về, quả thật là do tôi. Ân, vậy trước hết anh cứ ở tạm ở chỗ này của tôi đi, điều kiện chính là anh phải làm trợ lý cho tôi!”
Doãn Thiên Dã tỏ vẻ rất quen thuộc địa bàn tự rót cho mình cốc nước, vừa nghe cô nói, lập tức nhướn mày khó chịu, triệt để không biết phản ứng sao:
“Tần Cảnh! Cô vẫn còn có thể nói được lời như vậy sao? Thư Miểu và xe, triệt tiêu nhau; nhà tôi với chỗ này của cô, triệt tiêu nhau. Chúng ta không thiếu nợ nhau, cho nên, tôi không cần bán ân tình làm trợ lý cho cô.”
“Nếu anh làm trợ lý cho tôi, tôi trả lương cho anh, cũng không bắt anh trả tiền thuê nhà…”
“Không thèm!” Hắn nhướng mày, khinh thường ngắt lời nàng.
“Chính là…” Tần Cảnh không chút nào cáu giận, cười tít mắt, chậm rãi ngồi xổm trước bàn trà, hơi hơi liễm đồng, rất là không có ý tốt nhìn hắn, nhìn chòng chọc đến khi hắn nổi lên một chút sợ hãi, mới từng chữ từng câu âm trầm nói:
“Nếu anh không chịu, tôi bắt anh phải trả tiền thuê nhà, phí điện nước. Còn nữa, tôi sẽ đem tủ lạnh khóa lại, anh nếu sáng sớm buổi tối đói, cái gì cũng không có mà ăn đâu.”
“Mặt khác, tôi sẽ đem đồ đang đặt trong buồng vệ sinh, tỉ như nước rửa tay, kem đánh răng, khăn tắm, dầu gội, sữa tắm, nước giặt toàn bộ đều cất hết. Người nào cuồng sạch sẽ, chắc là chịu được đói, nhưng không chịu nổi không rửa tay không tắm rửa không giặt quần áo không đánh răng không rửa mặt.”
“Tự anh mua, cũng được, mua một lần tôi lại ném một lần, tôi xem xem trên tay anh liệu còn bao nhiêu tiền tiêu nha!”
“Cô…” Doãn Thiên Dã nghẹn họng nhìn trân trối, con bé này từ lúc nào trở nên vô lại được như vậy??? Nói hắn đã chơi hoa mấy năm nay, cũng chưa từng thấy ai khó chơi như cô.
Doãn Thiên Dã cơ hồ nghiến nát hàm răng trắng, nhưng hắn không thể cãi nhau với cô được, cũng không thể đe dọa cô. Hắn nhớ rõ ràng cô trước đây đâu có phải như vậy.
Thế nào mà bốn năm không gặp, nữ nhân này đã trở thành cứng mềm đều không ăn, cố chấp phải so với kẹo cao su!
Hắn gắt gao nhìn chòng chọc cô, đến phải một phút, mà cứ mỗi giây trôi qua hắn càng cảm giác một ngọn lửa càng lúc càng mạnh mẽ. Hắn nghĩ hắn chắc chắn là bị ép cho tức đến nội thương, chứ không làm sao đến mức nghẹn nửa ngày mà một câu cũng không thể nói nên lời.
Tần Cảnh rất hiểu thu tay đúng lúc, thấy Doãn Thiên Dã mặt đã xanh mét, thế là quyết định nhanh chóng coi như đã thỏa thuận.
Trong phút chốc, cô đã đổi sang bộ mặt tươi cười như hoa lộ má lúm đồng tiền, vô hạn dịu dàng, nói: ” Đã muộn rồi, hẳn là anh cũng đã thấy đói, vậy làm chút gì ăn khuya nhé! Anh muốn ăn gì?”
Doãn Thiên Dã âm u nhìn cô hai tay chống má, tươi cười vô tội lại vô cùng xán lạn, nhắm mắt, hít sâu vài hơi, mới kiệt lực áp chế được cái mong muốn tột bậc nhào lên bóp chết cô.
Hắn thực muốn điên, OK?
Cô chờ hắn trả lời, lại nhớ ra trong nhật kí có nói hắn rất thích ăn món bánh quai chèo rượu nếp Tần Cảnh làm, thấy hắn hung hăng nhịn nửa ngày không nói chuyện, chắc là vẫn thấy ngột ngạt.
Lại nghĩ hắn đột nhiên gặp bao nhiêu chuyện như thế, bị cô chỉnh thành cái dạng này, cũng đủ thê thảm rồi, vậy là lấy lòng nói với hắn: “Vừa vặn có bánh quai chèo và rượu nếp, tôi làm bánh quai chèo rượu nếp cho anh ăn khuya nhé, được không?”
Doãn Thiên Dã sóng mắt động động, không lên tiếng, nhưng Tần Cảnh vẫn là cảm nhận được lệ khí quanh hắn đã tiêu bớt một chút.
Người dễ nổi nóng, cũng thường rất dễ dỗ dành ~~~
Cô bất động thanh sắc thở phào một cái, xem ra, dỗ dành Doãn tiểu cặn bã, vẫn là rất đơn giản. Cô nhanh chóng đứng dậy, làm rượu nếp bánh quai chèo đi, vừa vặn cô cũng rất thích ăn cái này.
Tần Cảnh đứng ở cửa thang máy, qua cửa kính nhìn lại khuôn mặt chính mình, đây là thói quen mà Tần Cảnh-trước lưu lại. Cô cũng tiếp thu ngọt như đường phèn. Dù sao, phụ nữ làm việc nhất định chú ý nhất là dung nhan dáng vẻ mình.
Nữ nhân trên mặt kính đều là vị tươi mát, không ầm ầm khí phách, chỉ đơn giản áo sơ mi trắng với quần bò, nhưng lại tạo một loại kinh diễm khác biệt.
Tần Cảnh tối hôm qua ăn khuya xong, một chốc vẫn ngủ không yên, liền lật xem nhật kí và ảnh 3, 4 năm trước của Tần Cảnh-trước, khi đó Tần Cảnh mới tốt nghiệp không lâu, tóc ngắn bỏ xõa, sơ mi trắng quần bò, ôm máy quay đi bôn ba khắp ngõ ngách của thành thị rộng lớn này.
Rất có hương vị của người sức sống bừng bừng.
Mà cũng là phong cách Tần Cảnh này rất thích!
Có tấm ảnh phía sau còn có hai hàng chữ nhỏ xinh đẹp:
“Thiên Dã nói, chỉ có tôi có tài năng đem sơ mi trắng mặc vào vẫn tỏa ra sự mị hoặc mà cao quý. Chỉ là, gặp Việt Trạch rồi, cả đời này tôi không muốn mặc lại sơ mi trắng một lần nào nữa.”
Tần Cảnh nghĩ đến đây, chỉnh chỉnh cravat trang trí màu đen trên cổ áo mình, thích thế nào thì cứ mặc thế ấy, làm gì phải nói là vì người nào nói cái gì gì mà xong rồi không thể thế nào chứ?
Nói về Việt Trạch, cô không khỏi nghĩ đến An Nham, tháng trước vừa mới chuyển đi bộ phận điện ảnh và truyền hình, hiện tại liền ngựa không dừng vó bắt đầu làm phó đạo diễn phim.
Còn ước mộng của cô chẳng biết phải đợi đến khi nào đây!
Có câu nói hình như là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cửa thang máy vừa mở, Tần Cảnh nhìn thấy An Nham, thế là, không hề điềm báo trước nhăn mày.
Hắn mặc âu phục thẳng tắp, tay cắm ở túi quần. hơi khẽ cúi đầu. Ánh mặt trời gần chính ngọ xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào sau lưng anh ta, khiến hình ảnh anh ta trở nên có chút hư ảo. Rất có một loại hương vị đàn ông.
Nghe nói hiện tại lưu hành Diao ti đại nghịch chuyển. (kiểu như anh Hạ Hà Tịch trong Kế hoạch mai mối đó, kiểu incredible transformation ấy)
Bất quá,
Tần Cảnh nhịn không được nhếch môi, trong mắt cô, người này, chưa bao giờ thay đổi được gì.
An Nham ngẩng đầu nháy mắt, rõ ràng ngẩn ra, hiển nhiên, anh ta vốn không cho rằng sẽ gặp lại Tần Cảnh trong tòa nhà của Tinh Nguyệt. Cứ theo tức giận của cô, chắc chắn là từ chứa.
Cô ta tới đây làm gì? Báo thù?
Ánh ta vô ý thức co mắt lại.
Tần Cảnh thấy được anh ta kinh ngạc, u u cười (cười lạnh), xem ra Tập Vi Lam không có thẳng thắn thành thật lắm với An Nham a!
“Rất kinh ngạc sao? Chẳng lẽ, Vi Lam không có báo với anh tôi đến “Chuyện ngôi sao”? Không chỉ thế, cô ta còn nhờ Lục Nhã bạn cô ta đem công tác quản lý “Chuyện ngôi sao” giao cho tôi đấy!”
An Nham giật mình, anh ta thực sự là không biết chuyện này, hơn nữa, Vi Lam thực ra cũng không hề nói với anh ta.
Nhưng anh ta cũng rất vui sướng nghĩ lại, Vi Lam thiện lương quá, không những rộng lòng tha thứ cho Tần Cảnh mà còn lấy ơn báo oán! Có lẽ vì anh ta không chỉ một lần nói với Vi Lam hi vọng cấp trên nghiêm trị Tần Cảnh, Vi Lam sợ anh ta lòng oán hận làm dại dột, mới giấu hắn giúp Tần Cảnh đi?
Nghĩ đến Vi Lam lại là người thuần chân như vậy, trong lòng An Nham thực cảm thấy một sự mười phần hổ thẹn!
Cho nên, anh ta càng nhận thấy mình phải bảo vệ Vi Lam thật tốt. Trên đời có vài người, không phải cứ đối xử tốt với họ mà họ biết ơn, nói thí dụ như Tần Cảnh.
An Nham nghĩ, Tần Cảnh là người tâm cao khí ngạo luôn có hoài bão như vậy, mà lại đáp ứng đến “Chuyện ngôi sao”, một cái chuyên mục đứng trên bờ vực bị hủy bỏ, tuyệt đối là nhận nhục chờ thời cơ báo thù!
Anh ta không thể để Tần Cảnh có thể làm hại Vi Lam!
Ách, khả năng mơ mộng của anh ta phải nói là so với Tập Vi Lam chỉ có hơn không có kém a!
Cửa thủy tinh khép lại, không gian eo hẹp an tĩnh áp bách khả năng hô hấp.
An Nham đột nhiên mở miệng, ngoài dự đoán thẳng thắn thành khẩn: “Là tô kiên trì muốn cấp trên nghiêm trị cô!”
“Tôi biết!” Tần Cảnh không có quay đầu, cũng không có nghĩ ngợi gì, cô hiện tại còn đang lo lắng đến bản kế hoạch cho chuyên mục “Chuyện ngôi sao”.
An Nham trầm mặc một hồi, nhãn thần tỉnh táo không có một chút tình cảm: “Là tôi làm, cho nên cô không cần trách cứ Vi Lam. Tôi làm vậy, cũng là vì cô ép tôi, Tần Cảnh!”
“Là cô phát đoạn video đó làm hủy hoại thanh danh của cô ấy, tôi không thể trơ mắt nhìn cô thương tổn Vi Lam!”
Này, sao con ruồi bọ này cứ bay vo ve vo ve ở đây là thế nào?
Tần Cảnh quay đầu, mặt lộ vẻ xem thường, nhìn người đàn ông này bày một bộ mặt thẳng thắn thành khẩn quan tâm lại đến diện mạo xấu xí, cô lại có chút buồn cười: “An Nham, thật, là tôi thương tổn cô ta?”
Anh ta ngẩn người, sắc mặt thẹn thùng quay mặt qua chỗ khác, giọng nói thấp hẳn xuống yếu ớt: “Tôi biết là tôi thật có lỗi với cô, nhưng tình cảm vốn có lúc hợp có lúc tan!”
Vội vàng nói xong, lại vẫn là không nhụt chí chuyển đến đề tài trước đó: “Lại nói, Vi Lam cô ấy không biết chuyện ngày trước của tôi và cô, cô ấy vô tội! Cô cho dù có giận dữ thù hận gì, cũng cứ nhằm vào tôi!”
Chao ôi, vì cái gì người này nói câu nào là ghê tởm câu đó vậy! Ghê tởm đến nối thực lòng cô không biết nói sao với anh ta nữa!
An Nham tiếp tục nói: “Tôi biết là cô tức giận với tôi, là tôi không tốt, tôi cứ nghĩ là mình yêu cô. Nhưng đến sau khi làm xong việc đó gặp lại Vi Lam, tôi mới biết là thế nào là tình yêu chân chính, tôi…”
“Đừng nói nữa!” Cô đột nhiên cảm thấy không thích, gắt gao đè chặt dạ dày khó chịu, trời ơi, hóa ra người ta thực sự có thể vì mấy câu nói mà buồn nôn.
Cô ngẩng đầu, cười bi thống lại không thành tiếng: “Anh nói mấy lời này ghê tởm quá, còn nói gì nữa, chắc tôi thật sự không chịu được mà nôn luôn tại đây mất!”
Câu này của cô có thể so với 10 phát tát kiên tiếp, khiến An đạo diễn trẻ trung mặt đỏ bừng như sắp bốc lửa, anh ta cũng một cái giọng nói lạnh lùng mà nhẹ nhàng của Vi Lam vừa mới vào lúc nào đó sử dụng: “Cô có ý gì?”
An Nham vẫn luôn như vậy, trước giờ không chấp nhận được người khác có nửa điểm khinh bỉ hoặc ác ý, nếu như biết người nào có ấn tượng xấu với anh ta, đều là liều mạng trước là phản bác, sau đó nỗ lực thanh minh.
Từ về điểm này cho thấy, anh ta và Tập Vi Lam thực là tuyệt phối.
Tần Cảnh lại hoàn toàn tương phản, cứ cho là người khác mắng cô đến khô nước bọt, cô cũng chưa chắc có cái phản ứng gì.
A, đàn ông hèn hạ dựa vào phụ nữ mà thăng tiến, còn không chịu thừa nhận! Lại còn dùng cái lý do gì mà tình yêu chân chính?
Vô sỉ!
Tần Cảnh cũng không dễ dàng xoa xoa dạ dày, mới thoải mái nói:
“An Nham, tôi đành nói thật với anh! Tôi lúc trước có qua lại với anh chỉ là để trêu tức Doãn Thiên Dã. Chứ không, anh cho là cái loại như anh, không phẩm không đức, không tài (tiền tài) không mạo, không tiền không thế, mà Tần Cảnh tôi thèm để ý đến sao? Anh cũng không thèm nhìn xem anh so với những người đàn ông khác quanh tôi k
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1315/6394