Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
/>
Ngàymai phải nhớ thay cái bóng đèn này thành bóng màu vàng.
Viếtcâu đó trên tờ giấy nhớ, cô dán nó lên cửa tủ lạnh, sau đó đi vào phòng ngủ.
Sánghôm sau, cô dùng nước cho thêm đá để vỗ lên mặt, ngoài việc mắt hơi có quầngthâm, nhìn mình trong gương như đã hoàn toàn khôi phục được thần thái.
Mở cửara đã nhìn thấy Lận Hòa và Bối Bối đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy cô một thìcười, một lại vươn đầu ra.
“Tề Mi,anh biết em ra viện là sẽ đi làm ngay, để anh đưa em đi nhé?”.
Cô cúiđầu nhìn đồng hồ, xe của cô vẫn ở gara sửa chữa, gọi taxi cũng được, nhưng hàngxóm đã có lòng tốt thế này.
“Vâng,vậy lại phải phiền anh rồi, Bối Bối cũng đi cùng chứ? Trên đường đi sẽ mua bánhmì kẹp thịt bò cho mày nhé?”.
Bối Bốisủa vang, ra vẻ rất thích thú.
Cô cũngmỉm cười, có điều ánh mắt thật u ám.
Chương 8: Em có đồng ý lấy anh không?
Cô ấy luôn giống như một Nữ hoàng, mạnh mẽ, kiên định độc lập,dường như cô không cần gì, không thiếu gì.
Mặc dù đã bước vào thế giới của anh, nhưng vẫn giữ lại cho mìnhmột không gian rộng lớn phía sau, có thể lại về bất cứ lúc nào, bỏ lại anh mộtmình, tiếp tục tự do bay nhảy.
Diệp TềMi không có ý định liên lạc với Thành Chí Đông, anh cũng không liên lạc với cô.
Tiếptục sống và làm việc như bình thường, một tuần sau, tất cả đều đã đi vào quỹđạo vốn có trước đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưngtận sâu thẳm trong trái tim cô biết không phải như vậy.
Cô bắtđầu mất ngủ, không dám ở một mình, những lúc một mình lái xe sẽ chảy nước mắtvì bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, trên đường vô tình bắt gặp những cặp tìnhnhân tay trong tay yêu thương thì đánh mắt đi nơi khác hoặc cố chấp nhìn chằmchằm theo bóng họ xa dần.
Côkhông biết cảm giác đó gọi là gì, lẽ nào đó chính là cảm giác thất tình nhưngười ta vẫn nói? Nhưng tới tận bây giờ cô vẫn nghĩ cảnh anh bỏ đi ngày hôm đóchỉ là một giấc mơ, một tuần, đủ để anh bay tới bất kì góc nào của thế giới. Côcũng không có hứng thú với việc đoán xem liệu bây giờ anh có đang ở trong thànhphố này hay không.
Khôngngon miệng, không muốn ăn. Trong vòng một tuần nhìn cô gầy đi thấy rõ, từ lúcbác sĩ Lí Vân nói với anh rằng cô ấy cần có người chăm sóc, Lận Hòa ngày ngàydồn hết tâm sức chú ý tới cô, đầu tiên là khuyên cô nên ăn nhiều hơn, sau đóthì không thể kiên nhẫn được, gần như cưỡng chế lôi cô đi ăn cơm.
Ra khỏitòa nhà văn phòng cô liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, phản ứng đầu tiên củaDiệp Tề Mi là nhíu mày, trợ lý Tiểu Mai đi bên cạnh vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói:“Bạn trai của luật sư Diệp thật tốt, hôm nay lại tới đón chị nữa”.
“Anh ấykhông phải bạn trai của tôi”. Bên đó Lận Hòa đã xuống xe bước tới, nhìn thấy côtừ xa đã mỉm cười.
“Tề Mi,mau lên xe đi”.
“LậnHòa, em đã không sao rồi, chẳng phải em đã nói không cần tới đón nữa sao?”.
Diệp TềMi không biết làm thế nào để giải thích, đành nhìn Tiểu Mai vừa cười vừa vẫytay tạm biệt, nói rõ ràng.
“Anhđến đưa em đi ăn cơm, để em tự về thì thế nào cũng bỏ bữa, bác sĩ nói anh phảichú ý chăm sóc em”.
Diệp TềMi nhướn mắt nghiêng mặt sang, cảm thấy có những chuyện không thể không nói chorõ ràng: “Là chị ấy hiểu lầm thôi, anh không phải chăm sóc em”.
“TềMi”. Khuôn mặt ôn hòa của Lận Hòa trong ánh chiều tà hiếm khi trông kiên địnhđến như thế, “Anh đã nói rồi, anh rất vui vì được chăm sóc em, có cần anh phảinhắc lại một lần nữa không?”.
Ngẩngđầu nhìn thẳng vào mắt anh, dù cho có cố tình làm ngơ, dù cho hai ngày nay tâmtrạng của cô hỗn loạn rối bời, nhưng nghe anh nói câu này tự nhiên cũng thấyđộng lòng. Không được, giờ cô còn tâm trí đâu mà bận tâm tới những việc như thếnày nữa, dứt khoát một lần cho xong thôi.
“Tìmmột nơi nào đó yên tĩnh mình cùng ăn cơm, em có chuyện muốn nói”.
Anh mỉmcười, đôi môi cong lên nhìn rất dịu dàng: “Được, địa điểm để anh lo”.
Khôngđịnh đôi co ở đây nên Diệp Tề Mi gật đầu đồng ý.
Kết quảlà anh lại lái xe thẳng về nhà, xuống xe Diệp Tề Mi thắc mắc, chẳng phải nói làmuốn ăn cơm sao? Lẽ nào nhìn sắc mặt vừa rồi của cô không tốt nên anh đã đoánđược việc mà cô muốn nói vì thế định rút lui?
Nếuđúng là như vậy thì cũng không tồi, nếu anh đã có bản lĩnh nhìn mặt đoán ý nhưthế thì còn đi làm kiến trúc sư làm gì, đeo cái biển đại sư vào người rồi phổđộ chúng sinh là được.
“Em lêntrước đây”. Cô đẩy cửa bước xuống xe.
“Chờđã”. Anh nhanh nhẹn xuống xe, mở cốp phía sau lấy đồ ra.
Diệp TềMi nhìn anh đang tay xách nách mang túi to túi nhỏ mà mắt tròn mắt dẹt.
Chiếctúi nilon trắng tinh, còn có vài cọng hành xanh mơn mởn thò ra ngoài miệng túi,nhìn thật không hợp với anh chút nào, Diệp Tề Mi muốn đưa tay dụi mắt.
“Anhđịnh làm gì vậy?”.
“Chẳngphải nói là ăn cơm sao? Anh đã hỏi bác sĩ Lí rồi, chị ấy có đề nghị vài món,rất có lợi cho sức khỏe của em, vì thế anh mới chuẩn bị những thứ này. Lênthôi, còn một món canh nữa lúc đi anh đã ủ ấm, giờ chắc có thể uống được rồi”.
“LậnHòa”. Vốn cô định cùng anh ăn cơm rồi mặt đối mặt từ từ nói, nhưng lúc nàykhông thể dùng dằng thêm nữa, Diệp Tề Mi hạ thấp giọng, nói từng từ từng chữrất rõ ràng: “Anh không thể làm thế, như thế em sẽ cảm thấy rất không thoảimái”.
Dướitòa nhà là vườn hoa trung tâm, giữa hè nhưng cây cối xanh tươi, cành lá xum xuêvươn cả ra ngoài, được bao quanh bởi một vòng lan can sắt chạm trổ hoa văn, từchiếc đèn bão kiểu châu Âu tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhạt dịu. Một chiếc xeđang lao ngoặt vào với tốc độ khá nhanh, rồi đột nhiên nhấn phanh, nhẹ nhàngdừng lại.
ThànhChí Đông ngồi trên ghế lái, chân vẫn đạp phanh, ngồi im bất động nhìn vào mụctiêu trước mắt mà cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Cả tuầnvừa rồi anh đã rất khổ sở. Không thể ở lại Thượng Hải thêm một ngày nào nữa,sau khi lên xe bỏ đi, ngay hôm sau anh bay về Mỹ.
Đã ởcách cô rất xa, bay tới phía bên kia của địa cầu nhưng anh vẫn không thể nàongủ được, vừa nhắm mắt lập tức lại nhìn thấy cô vẻ mặt lạnh lùng, từng chữ từngchữ lạnh buốt như băng: “Thành Chí Đông, con anh đã không còn nữa rồi”.
Mỗi lầnnghĩ đến cảnh ấy, tim anh lại đột nhiên quặn thắt lại, trằn trọc thao thứckhông sao ngủ được.
Tạisao? Tại sao cô ấy lại làm như vậy?
Lẽ nàocô ấy không hiểu là anh muốn có đứa con này, không hiểu là anh chỉ muốn đứacon, mà còn là vì nếu có con thì cô và anh sẽ có mối quan hệ vĩnh viễn khôngthể bị chia cắt nữa?
Cô ấylại tàn nhẫn như thế, chỉ vì không liên lạc được với nhau có hai ngày đã tựmình quyết định bóp chết sự khởi đầu ấy, bóp chết niềm vui và hi vọng của anh,tất cả chỉ mới vừa bắt đầu.
Còn cảLận Hòa. Trong đầu anh tua đi tua lại cảnh tượng cô ấy đứng nhìn chằm chằm vàovết thương trên mặt anh ta, lẽ nào cô nhìn thấy vết thương trong tim anh lúc đóđã nghiêm trọng tới mức trái tim sắp vỡ vụn, khiến anh không thể chịu đựng hơnđược nữa?
Anh vừavề đến Mỹ liên tiếp tham gia mấy cuộc họp dài ngày, chủ tịch hội đồng quản trịmuốn anh về Mỹ nhậm chức, có người thì chúc mừng có người biểu hiện lại rất khóđoán, nhưng anh không có thời gian để ý tới việc đó, vì tâm trạng của anh lúcnày đang rất buồn bực.
Chủtịch hội đồng quản trị năm nay đã gần bảy mươi tuổi, có mối quan hệ rất thânthiết với anh, nhìn thấy biểu hiện của anh không bình thường, sau khi cuộc họpkết thúc đã mời anh cùng về nhà ăn cơm.
Hai vợchồng chủ tịch đã khuyên bảo rất ân cần khi cùng ngồi ăn cơm: “Thành à, nhiềunăm như vậy rồi cậu cứ bay qua bay lại như vậy cũng đến lúc ổn định rồi. Quyếtđịnh lần này của hội đồng quản trị là cơ hội tốt cho cậu, sự tăng trưởng kinhtế ở châu Á đã bắt đầu chậm dần, quay về tổng công ty cậu mới có cơ hội pháthuy năng lực, không phải cậu lại muốn đi châu Phi nữa đấy chứ?”.
Giờ tâmtrí anh chỉ toàn hình ảnh của cô, làm gì còn sức mà suy nghĩ tới những việc đónữa, nên thuận miệng đáp: “Châu Phi cũng không tồi, hai bác thật hiểu ý cháu”.
Vợchồng chủ tịch cười lớn: “Ngại quá, công ty vẫn chưa quyết định liệu có nênphát triển sang thị trường châu Phi hay không, mà nếu có, cũng không đến lượtcậu đâu, bởi vì bây giờ cậu không thích hợp với việc bay đi bay lại nữa, cầnphải ổn định một chỗ để giải quyết triệt để những việc nên giải quyết rồi”.
“Việc gìạ?”.
“Thành”,cuối cùng thì phu nhân chủ tịch cũng lên tiếng, giọng bà nhã nhặn pha chút hàihước, “Lẽ nào cậu không cảm thấy đàn ông đến một độ tuổi nhất định nào đó sẽnhận ra rằng trong cuộc sống ngoài công việc và thể thao, còn thiếu một thứsao?”.
“Thiếugì ạ?”.
Vợchồng chủ tịch đưa mắt nhìn nhau cười, tỏ ra rất hiểu ý nhau: “Đương nhiên làmột người phụ nữ”.
Mộtngười phụ nữ… Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thay đổi vì bất cứ thứ gì, anhđang sống rất ổn, anh chẳng thiếu gì cả.
Nhưng đấylà bởi vì chưa gặp được người đó, nếu đã gặp rồi, sau đó mất đi, đúng là anh cócảm giác mình không còn nguyên vẹn nữa, như bị khuyết mất thứ gì đó.
Đượcthôi, anh thừa nhận, dù cho người phụ nữ đó sẽ khiến anh phát điên, anh cũngthừa nhận.
Hít mộthơi, anh dứt khoát đứng dậy cáo từ.
“Cònchưa ăn xong, cậu định đi đâu?”.
“VềTrung Quốc ạ”.
Vẻ mặtvợ chồng chủ tịch đầy nghi hoặc, “Bây giờ sao?”.
“Đúngvậy, chẳng phải hai bác nói cháu thiếu thứ gì đó sao? Nếu đã vậy thì cháu đànhphải cố gắng hết sức để đưa cô ấy trở lại thôi”.
Hiểurồi, hai vợ chồng chủ tịch lập tức vui mừng đứng dậy chúc anh lên đường may mắnbình an.
Ngồitrên máy bay anh đã nghĩ rất nhiều, tưởng tượng ra những tình huống sẽ xảy rakhi đối mặt với cô.
Khôngmuốn bỏ lỡ một phút nào nữa, vừa xuống máy bay anh liền phóng như bay tới nhàcô.
Nhưngbây giờ, tất cả động lực hối thúc anh chạy về phía cô đều đã hoàn toàn dộingược trở lại, mạnh mẽ, nhanh chóng khiến anh cảm thấy khó thở.
Ánh đènbão màu trắng kiểu châu Âu hắt xuống dịu nhẹ, xuyên qua lan can của vườn hoa,xuyên qua những tán cây, giữa vườn hoa xanh mướt của trời mùa hạ, bóng dáng cômảnh khảnh đứng đó bên cạnh một người đàn ông khác, ngẩng đầu nói gì đó với anhta, Lận Hòa hai tay xách mấy chiếc túi nilon màu trắng, Thành Chí Đông thấy cảnhững lá hành thấp thoáng thò ra khỏi miệng túi, Lận Hòa hơi cúi đầu xuống nóichuyện với cô, tư thế của hai người rất thân mật, như những đôi tình nhân ân áihay những cặp vợ chồng có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi trong thành phố này.
Khôngbiết nên phản ứng thế nào, hai tay Thành Chí Đông vẫn giữ chặt vô lăng, lòngbàn tay đổ mồ hôi ướt sũng, mười đầu ngón tay bấu chặt, rõ ràng phía dưới chỉlà chiếc vô lăng được bọc da, nhưng lồng ngực anh lại đau thắt lại như đang tựbóp chặt tim mình.
“Tề Mi,anh rất chân thành”. Đặt những thứ đang cầm trên tay xuống, Lận Hòa đưa tay lênngăn cô nói tiếp.
Bênngoài vang lên tiếng phanh xe đột ngột và tiếng còi thúc giục, theo bản năngDiệp Tề Mi quay người lại nhìn và vụt bỏ chạy.
Thoángkinh ngạc, Lận Hòa đưa tay ra nhưng không kịp kéo cô lại, mắt nhìn chằm chằmtheo hướng cô vừa bỏ đi.
Anhmuốn đuổi theo nhưng khi nhìn về hướng đó, anh phát hiện ra một chiếc xe rấtquen thuộc, một người đàn ông cao lớn đang đẩy cửa xe bước xuống, đi về phíasau xe mình, động tác rất dứt khoát, trời đã nhá nhem tối, anh ta bước khánhanh, trong bóng tối dáng cao sừng sững.
ThànhChí Đông, vẫn là Thành Chí Đông.
Thực racô chạy khá nhanh, sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng, vì bỏ chạy khá độtngột, mặc dù không nghe thấy, nhưng cũng đoán được chắc chắn cô đang thở gấp,mắt nhìn như dính vào mục tiêu duy nhất trước mặt, ánh mắt khẩn thiết.
MộtDiệp Tề Mi như thế anh chưa bao giờ nhìn thấy, một Diệp Tề Mi như thế chỉ cóthể hành động như vậy vì một người, biểu hiện như vậy chỉ dành cho một người.
Nhữngthứ cầm trên tay bỗng nhiên trĩu nặng, bước chân đã nhấc lên liền thu lại, LậnHòa đứng yên đó cười đau khổ.
Trongtiềm thức mỗi người đều nghĩ mình mới là trung tâm của thế giới, mình mới làdiễn viên chính duy nhất của vở kịch của cuộc đời mình, nhưng giờ anh mới hiểura, có lẽ trong thế giới của Diệp Tề Mi anh chỉ là một diễn viên phụ vô danhtiểu tốt mờ nhạt, cô ấy chưa bao giờ so sánh bất cứ ai với sự tồn tại của ThànhChí Đông, nếu có thể dùng để so sánh chắc đã không còn là tình yêu.
Nhìn côấy một lần cuối cùng
Ngàymai phải nhớ thay cái bóng đèn này thành bóng màu vàng.
Viếtcâu đó trên tờ giấy nhớ, cô dán nó lên cửa tủ lạnh, sau đó đi vào phòng ngủ.
Sánghôm sau, cô dùng nước cho thêm đá để vỗ lên mặt, ngoài việc mắt hơi có quầngthâm, nhìn mình trong gương như đã hoàn toàn khôi phục được thần thái.
Mở cửara đã nhìn thấy Lận Hòa và Bối Bối đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy cô một thìcười, một lại vươn đầu ra.
“Tề Mi,anh biết em ra viện là sẽ đi làm ngay, để anh đưa em đi nhé?”.
Cô cúiđầu nhìn đồng hồ, xe của cô vẫn ở gara sửa chữa, gọi taxi cũng được, nhưng hàngxóm đã có lòng tốt thế này.
“Vâng,vậy lại phải phiền anh rồi, Bối Bối cũng đi cùng chứ? Trên đường đi sẽ mua bánhmì kẹp thịt bò cho mày nhé?”.
Bối Bốisủa vang, ra vẻ rất thích thú.
Cô cũngmỉm cười, có điều ánh mắt thật u ám.
Chương 8: Em có đồng ý lấy anh không?
Cô ấy luôn giống như một Nữ hoàng, mạnh mẽ, kiên định độc lập,dường như cô không cần gì, không thiếu gì.
Mặc dù đã bước vào thế giới của anh, nhưng vẫn giữ lại cho mìnhmột không gian rộng lớn phía sau, có thể lại về bất cứ lúc nào, bỏ lại anh mộtmình, tiếp tục tự do bay nhảy.
Diệp TềMi không có ý định liên lạc với Thành Chí Đông, anh cũng không liên lạc với cô.
Tiếptục sống và làm việc như bình thường, một tuần sau, tất cả đều đã đi vào quỹđạo vốn có trước đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưngtận sâu thẳm trong trái tim cô biết không phải như vậy.
Cô bắtđầu mất ngủ, không dám ở một mình, những lúc một mình lái xe sẽ chảy nước mắtvì bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, trên đường vô tình bắt gặp những cặp tìnhnhân tay trong tay yêu thương thì đánh mắt đi nơi khác hoặc cố chấp nhìn chằmchằm theo bóng họ xa dần.
Côkhông biết cảm giác đó gọi là gì, lẽ nào đó chính là cảm giác thất tình nhưngười ta vẫn nói? Nhưng tới tận bây giờ cô vẫn nghĩ cảnh anh bỏ đi ngày hôm đóchỉ là một giấc mơ, một tuần, đủ để anh bay tới bất kì góc nào của thế giới. Côcũng không có hứng thú với việc đoán xem liệu bây giờ anh có đang ở trong thànhphố này hay không.
Khôngngon miệng, không muốn ăn. Trong vòng một tuần nhìn cô gầy đi thấy rõ, từ lúcbác sĩ Lí Vân nói với anh rằng cô ấy cần có người chăm sóc, Lận Hòa ngày ngàydồn hết tâm sức chú ý tới cô, đầu tiên là khuyên cô nên ăn nhiều hơn, sau đóthì không thể kiên nhẫn được, gần như cưỡng chế lôi cô đi ăn cơm.
Ra khỏitòa nhà văn phòng cô liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, phản ứng đầu tiên củaDiệp Tề Mi là nhíu mày, trợ lý Tiểu Mai đi bên cạnh vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói:“Bạn trai của luật sư Diệp thật tốt, hôm nay lại tới đón chị nữa”.
“Anh ấykhông phải bạn trai của tôi”. Bên đó Lận Hòa đã xuống xe bước tới, nhìn thấy côtừ xa đã mỉm cười.
“Tề Mi,mau lên xe đi”.
“LậnHòa, em đã không sao rồi, chẳng phải em đã nói không cần tới đón nữa sao?”.
Diệp TềMi không biết làm thế nào để giải thích, đành nhìn Tiểu Mai vừa cười vừa vẫytay tạm biệt, nói rõ ràng.
“Anhđến đưa em đi ăn cơm, để em tự về thì thế nào cũng bỏ bữa, bác sĩ nói anh phảichú ý chăm sóc em”.
Diệp TềMi nhướn mắt nghiêng mặt sang, cảm thấy có những chuyện không thể không nói chorõ ràng: “Là chị ấy hiểu lầm thôi, anh không phải chăm sóc em”.
“TềMi”. Khuôn mặt ôn hòa của Lận Hòa trong ánh chiều tà hiếm khi trông kiên địnhđến như thế, “Anh đã nói rồi, anh rất vui vì được chăm sóc em, có cần anh phảinhắc lại một lần nữa không?”.
Ngẩngđầu nhìn thẳng vào mắt anh, dù cho có cố tình làm ngơ, dù cho hai ngày nay tâmtrạng của cô hỗn loạn rối bời, nhưng nghe anh nói câu này tự nhiên cũng thấyđộng lòng. Không được, giờ cô còn tâm trí đâu mà bận tâm tới những việc như thếnày nữa, dứt khoát một lần cho xong thôi.
“Tìmmột nơi nào đó yên tĩnh mình cùng ăn cơm, em có chuyện muốn nói”.
Anh mỉmcười, đôi môi cong lên nhìn rất dịu dàng: “Được, địa điểm để anh lo”.
Khôngđịnh đôi co ở đây nên Diệp Tề Mi gật đầu đồng ý.
Kết quảlà anh lại lái xe thẳng về nhà, xuống xe Diệp Tề Mi thắc mắc, chẳng phải nói làmuốn ăn cơm sao? Lẽ nào nhìn sắc mặt vừa rồi của cô không tốt nên anh đã đoánđược việc mà cô muốn nói vì thế định rút lui?
Nếuđúng là như vậy thì cũng không tồi, nếu anh đã có bản lĩnh nhìn mặt đoán ý nhưthế thì còn đi làm kiến trúc sư làm gì, đeo cái biển đại sư vào người rồi phổđộ chúng sinh là được.
“Em lêntrước đây”. Cô đẩy cửa bước xuống xe.
“Chờđã”. Anh nhanh nhẹn xuống xe, mở cốp phía sau lấy đồ ra.
Diệp TềMi nhìn anh đang tay xách nách mang túi to túi nhỏ mà mắt tròn mắt dẹt.
Chiếctúi nilon trắng tinh, còn có vài cọng hành xanh mơn mởn thò ra ngoài miệng túi,nhìn thật không hợp với anh chút nào, Diệp Tề Mi muốn đưa tay dụi mắt.
“Anhđịnh làm gì vậy?”.
“Chẳngphải nói là ăn cơm sao? Anh đã hỏi bác sĩ Lí rồi, chị ấy có đề nghị vài món,rất có lợi cho sức khỏe của em, vì thế anh mới chuẩn bị những thứ này. Lênthôi, còn một món canh nữa lúc đi anh đã ủ ấm, giờ chắc có thể uống được rồi”.
“LậnHòa”. Vốn cô định cùng anh ăn cơm rồi mặt đối mặt từ từ nói, nhưng lúc nàykhông thể dùng dằng thêm nữa, Diệp Tề Mi hạ thấp giọng, nói từng từ từng chữrất rõ ràng: “Anh không thể làm thế, như thế em sẽ cảm thấy rất không thoảimái”.
Dướitòa nhà là vườn hoa trung tâm, giữa hè nhưng cây cối xanh tươi, cành lá xum xuêvươn cả ra ngoài, được bao quanh bởi một vòng lan can sắt chạm trổ hoa văn, từchiếc đèn bão kiểu châu Âu tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhạt dịu. Một chiếc xeđang lao ngoặt vào với tốc độ khá nhanh, rồi đột nhiên nhấn phanh, nhẹ nhàngdừng lại.
ThànhChí Đông ngồi trên ghế lái, chân vẫn đạp phanh, ngồi im bất động nhìn vào mụctiêu trước mắt mà cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Cả tuầnvừa rồi anh đã rất khổ sở. Không thể ở lại Thượng Hải thêm một ngày nào nữa,sau khi lên xe bỏ đi, ngay hôm sau anh bay về Mỹ.
Đã ởcách cô rất xa, bay tới phía bên kia của địa cầu nhưng anh vẫn không thể nàongủ được, vừa nhắm mắt lập tức lại nhìn thấy cô vẻ mặt lạnh lùng, từng chữ từngchữ lạnh buốt như băng: “Thành Chí Đông, con anh đã không còn nữa rồi”.
Mỗi lầnnghĩ đến cảnh ấy, tim anh lại đột nhiên quặn thắt lại, trằn trọc thao thứckhông sao ngủ được.
Tạisao? Tại sao cô ấy lại làm như vậy?
Lẽ nàocô ấy không hiểu là anh muốn có đứa con này, không hiểu là anh chỉ muốn đứacon, mà còn là vì nếu có con thì cô và anh sẽ có mối quan hệ vĩnh viễn khôngthể bị chia cắt nữa?
Cô ấylại tàn nhẫn như thế, chỉ vì không liên lạc được với nhau có hai ngày đã tựmình quyết định bóp chết sự khởi đầu ấy, bóp chết niềm vui và hi vọng của anh,tất cả chỉ mới vừa bắt đầu.
Còn cảLận Hòa. Trong đầu anh tua đi tua lại cảnh tượng cô ấy đứng nhìn chằm chằm vàovết thương trên mặt anh ta, lẽ nào cô nhìn thấy vết thương trong tim anh lúc đóđã nghiêm trọng tới mức trái tim sắp vỡ vụn, khiến anh không thể chịu đựng hơnđược nữa?
Anh vừavề đến Mỹ liên tiếp tham gia mấy cuộc họp dài ngày, chủ tịch hội đồng quản trịmuốn anh về Mỹ nhậm chức, có người thì chúc mừng có người biểu hiện lại rất khóđoán, nhưng anh không có thời gian để ý tới việc đó, vì tâm trạng của anh lúcnày đang rất buồn bực.
Chủtịch hội đồng quản trị năm nay đã gần bảy mươi tuổi, có mối quan hệ rất thânthiết với anh, nhìn thấy biểu hiện của anh không bình thường, sau khi cuộc họpkết thúc đã mời anh cùng về nhà ăn cơm.
Hai vợchồng chủ tịch đã khuyên bảo rất ân cần khi cùng ngồi ăn cơm: “Thành à, nhiềunăm như vậy rồi cậu cứ bay qua bay lại như vậy cũng đến lúc ổn định rồi. Quyếtđịnh lần này của hội đồng quản trị là cơ hội tốt cho cậu, sự tăng trưởng kinhtế ở châu Á đã bắt đầu chậm dần, quay về tổng công ty cậu mới có cơ hội pháthuy năng lực, không phải cậu lại muốn đi châu Phi nữa đấy chứ?”.
Giờ tâmtrí anh chỉ toàn hình ảnh của cô, làm gì còn sức mà suy nghĩ tới những việc đónữa, nên thuận miệng đáp: “Châu Phi cũng không tồi, hai bác thật hiểu ý cháu”.
Vợchồng chủ tịch cười lớn: “Ngại quá, công ty vẫn chưa quyết định liệu có nênphát triển sang thị trường châu Phi hay không, mà nếu có, cũng không đến lượtcậu đâu, bởi vì bây giờ cậu không thích hợp với việc bay đi bay lại nữa, cầnphải ổn định một chỗ để giải quyết triệt để những việc nên giải quyết rồi”.
“Việc gìạ?”.
“Thành”,cuối cùng thì phu nhân chủ tịch cũng lên tiếng, giọng bà nhã nhặn pha chút hàihước, “Lẽ nào cậu không cảm thấy đàn ông đến một độ tuổi nhất định nào đó sẽnhận ra rằng trong cuộc sống ngoài công việc và thể thao, còn thiếu một thứsao?”.
“Thiếugì ạ?”.
Vợchồng chủ tịch đưa mắt nhìn nhau cười, tỏ ra rất hiểu ý nhau: “Đương nhiên làmột người phụ nữ”.
Mộtngười phụ nữ… Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thay đổi vì bất cứ thứ gì, anhđang sống rất ổn, anh chẳng thiếu gì cả.
Nhưng đấylà bởi vì chưa gặp được người đó, nếu đã gặp rồi, sau đó mất đi, đúng là anh cócảm giác mình không còn nguyên vẹn nữa, như bị khuyết mất thứ gì đó.
Đượcthôi, anh thừa nhận, dù cho người phụ nữ đó sẽ khiến anh phát điên, anh cũngthừa nhận.
Hít mộthơi, anh dứt khoát đứng dậy cáo từ.
“Cònchưa ăn xong, cậu định đi đâu?”.
“VềTrung Quốc ạ”.
Vẻ mặtvợ chồng chủ tịch đầy nghi hoặc, “Bây giờ sao?”.
“Đúngvậy, chẳng phải hai bác nói cháu thiếu thứ gì đó sao? Nếu đã vậy thì cháu đànhphải cố gắng hết sức để đưa cô ấy trở lại thôi”.
Hiểurồi, hai vợ chồng chủ tịch lập tức vui mừng đứng dậy chúc anh lên đường may mắnbình an.
Ngồitrên máy bay anh đã nghĩ rất nhiều, tưởng tượng ra những tình huống sẽ xảy rakhi đối mặt với cô.
Khôngmuốn bỏ lỡ một phút nào nữa, vừa xuống máy bay anh liền phóng như bay tới nhàcô.
Nhưngbây giờ, tất cả động lực hối thúc anh chạy về phía cô đều đã hoàn toàn dộingược trở lại, mạnh mẽ, nhanh chóng khiến anh cảm thấy khó thở.
Ánh đènbão màu trắng kiểu châu Âu hắt xuống dịu nhẹ, xuyên qua lan can của vườn hoa,xuyên qua những tán cây, giữa vườn hoa xanh mướt của trời mùa hạ, bóng dáng cômảnh khảnh đứng đó bên cạnh một người đàn ông khác, ngẩng đầu nói gì đó với anhta, Lận Hòa hai tay xách mấy chiếc túi nilon màu trắng, Thành Chí Đông thấy cảnhững lá hành thấp thoáng thò ra khỏi miệng túi, Lận Hòa hơi cúi đầu xuống nóichuyện với cô, tư thế của hai người rất thân mật, như những đôi tình nhân ân áihay những cặp vợ chồng có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi trong thành phố này.
Khôngbiết nên phản ứng thế nào, hai tay Thành Chí Đông vẫn giữ chặt vô lăng, lòngbàn tay đổ mồ hôi ướt sũng, mười đầu ngón tay bấu chặt, rõ ràng phía dưới chỉlà chiếc vô lăng được bọc da, nhưng lồng ngực anh lại đau thắt lại như đang tựbóp chặt tim mình.
“Tề Mi,anh rất chân thành”. Đặt những thứ đang cầm trên tay xuống, Lận Hòa đưa tay lênngăn cô nói tiếp.
Bênngoài vang lên tiếng phanh xe đột ngột và tiếng còi thúc giục, theo bản năngDiệp Tề Mi quay người lại nhìn và vụt bỏ chạy.
Thoángkinh ngạc, Lận Hòa đưa tay ra nhưng không kịp kéo cô lại, mắt nhìn chằm chằmtheo hướng cô vừa bỏ đi.
Anhmuốn đuổi theo nhưng khi nhìn về hướng đó, anh phát hiện ra một chiếc xe rấtquen thuộc, một người đàn ông cao lớn đang đẩy cửa xe bước xuống, đi về phíasau xe mình, động tác rất dứt khoát, trời đã nhá nhem tối, anh ta bước khánhanh, trong bóng tối dáng cao sừng sững.
ThànhChí Đông, vẫn là Thành Chí Đông.
Thực racô chạy khá nhanh, sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng, vì bỏ chạy khá độtngột, mặc dù không nghe thấy, nhưng cũng đoán được chắc chắn cô đang thở gấp,mắt nhìn như dính vào mục tiêu duy nhất trước mặt, ánh mắt khẩn thiết.
MộtDiệp Tề Mi như thế anh chưa bao giờ nhìn thấy, một Diệp Tề Mi như thế chỉ cóthể hành động như vậy vì một người, biểu hiện như vậy chỉ dành cho một người.
Nhữngthứ cầm trên tay bỗng nhiên trĩu nặng, bước chân đã nhấc lên liền thu lại, LậnHòa đứng yên đó cười đau khổ.
Trongtiềm thức mỗi người đều nghĩ mình mới là trung tâm của thế giới, mình mới làdiễn viên chính duy nhất của vở kịch của cuộc đời mình, nhưng giờ anh mới hiểura, có lẽ trong thế giới của Diệp Tề Mi anh chỉ là một diễn viên phụ vô danhtiểu tốt mờ nhạt, cô ấy chưa bao giờ so sánh bất cứ ai với sự tồn tại của ThànhChí Đông, nếu có thể dùng để so sánh chắc đã không còn là tình yêu.
Nhìn côấy một lần cuối cùng
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
793/4374