Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
ích thân lái xe đưacon về”.
Diệp TềMi không giành với ba nữa, thắt dây an toàn xong, cô nhìn ba từ từ cho xe lănbánh ra khỏi sân của chung cư, trời đã tối, con đường nhỏ quen thuộc rất yêntĩnh, hồi nhỏ cô thường ngồi ở yên sau chiếc xe đạp màu đen của ba, lúc ấy chỉnhìn thấy tấm lưng rộng của ba, khi ôm cảm giác ấm áp vô cùng.
Khôngbiết tại sao hôm nay cô đặc biệt nhạy cảm, chỉ chút hồi ức này thôi cũng khiếnlòng gợn sóng, tự mình thấy lạ lẫm với chính mình, cô kéo kéo đai an toàn, nhẹnhàng nói: “Con cảm ơn ba”.
“Cảm ơnba? Con dù lớn thế nào cũng vẫn là Bảo Bảo của ba, cảm ơn cái gì”.
ÔngDiệp cười lớn.
Cô cảmthấy bất an, tay cô áp vào bụng dưới, gục trán vào vai ba nói nhỏ: “Không được,con vẫn phải cảm ơn, cảm ơn ba nhiều lắm”.
Con gáitừ nhỏ sống khá tự lập, khi lớn lên rất hiếm khi cô nũng nịu, không biết tâm sựtrong lòng cô, chỉ nghĩ hôm nay bị mẹ giáo khuấn một trận khiến cô buồn, ôngDiệp lập tức giảm tốc độ, vừa an ủi vừa tận hưởng sự nũng nịu đã lâu ngày khôngcó của cô con gái, tươi cười hớn hở: “Được rồi, cho dù có chuyện gì thì ba cũngsẽ đứng về phía con, cứ yên tâm, chút nữa về ba sẽ nói chuyện với mẹ”.
Về đếnnhà đã rất muộn, tắm xong, cô đứng trước gương ngắm mình thật kĩ. Bụng dưới vẫnrất phẳng, không thể tưởng tượng được trong đó có một mầm sống đang lớn lên.Cảm giác thật kì diệu, cô đưa tay kéo hai vạt áo trước của áo choàng tắm lêncao, nghiêng mình tưởng tượng ra hình dạng của mình sau này, sau đó thì khôngnhịn được phì cười thành tiếng.
Cườixong cô kéo lại áo choàng ngay ngắn, đi chân trần từ phòng tắm vào nhà, điềuhòa trong phòng mát lạnh, cô bất giác hắt hơi một cái.
Diệp TềMi đưa tay điều chỉnh máy lạnh trong phòng, nụ cười trên mặt cô chuyển thànhtiếng thở dài, nằm lên giường động tác đầu tiên là với tìm điện thoại, nghĩ thếnào lại bỏ xuống, nghiêng người nhắm mắt.
Cónhững việc có gấp cũng chẳng để làm gì, nếu anh đã không gọi cho cô, chắc chắncũng đang suy nghĩ rất lung.
Cô lạilật người, mắt mở to nhìn chằm chằm vào bóng tối, nghĩ gì mà lâu như vậy khônggọi điện cho cô.
Cô bấmcho màn hình điện thoại sáng lên, sau đó đợi nó dần dần tối đi, cho tới khihoàn toàn tắt hẳn. Lần đầu tiên cô buồn phiền vì một cuộc gọi, nhận ra mình đãnhấn nút cho điện thoại sáng lên không biết bao nhiêu lần, cảm thấy khinh miệthành vi của chính mình, Diệp Tề Mi giận dỗi tắt máy, cuối cùng xoay người nhắmmắt bắt mình phải ngủ.
Cơ thểcô khá mệt mỏi, đã ngủ thì ngủ khá sâu, sáng sớm hôm sau cô bị đánh thức bởicuộc điện thoại của trợ lý.
“Luậtsư Diệp, hôm nay có phiên tòa, đương sự đã đến rồi, mấy lần gọi hỏi chị, gọivào điện thoại chị không mở máy, em đành gọi vào số máy bàn, chị không sao chứ?”.
Diệp TềMi hoảng hốt giật nẩy người lên, cầm ống nghe ngẩng đầu nhìn đồng hồ, trời ạ,cô ngủ liền một mạch tới tận bây giờ, lẽ nào hệ thống miễn dịch còn ảnh hưởngcả tới đồng hồ sinh học?
Giờ cóphi xe như bay tới cũng không kịp, Diệp Tề Mi vừa xuống giường vừa nói ngắn gọnvào ống nghe: “Mang hết tài liệu tới tòa đợi tôi, tôi sẽ đến ngay”.
Cô làmvệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo, tự vật lộn với mình như đang đánh nhau rồi túmlấy chìa khóa xe lao ra ngoài, lúc mở máy thì nhận được một đống tin nhắn, toànlà tin báo các cuộc gọi nhỡ.
Khôngcòn thời gian để xem nữa, cô vào xe và khởi động máy, ra khỏi khu vực chung cưlên thẳng đường cao tốc, bảo vệ khu nhà có ấn tượng sâu sắc với cô và chiếc xecủa cô, nhìn thấy từ xa đã mở thanh chắn ngang, theo thói quen giơ tay lên vẫyvà tươi cười, qua cửa xe nhìn thấy cô gật đầu, chiếc Volvo màu đỏ đã lao vềphía trước, mất hút.
Dù cónhếch nhác tới thế nào, trước khi xuống xe Diệp Tề Mi vẫn chỉnh lại y phục mộtlần nữa, dùng một thái độ hết sức lạnh lùng bước vào bên trong tòa án, ngànhnào có bí quyết của ngành ấy, ra tòa như ra chiến trường, khí thế là quan trọngnhất.
Đã quenvới vẻ uy quyền của cô, những người bên cạnh không một ai dám đặt dấu hỏi vềviệc cô vội vội vàng vàng xuất hiện vào phút chót. Nhưng chỉ mình cô biết, toànbộ sức lực trong người cô đã dùng vào việc giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh, thảnnhiên, chỉ một đoạn hành lang ngắn thôi mà cô bước đi trong nhịp tim gấp gáp,chân như muốn nhũn ra.
Trìnhtự xử án khô khan, tất cả đều phải từng bước từng bước một mà thực hiện, xuấttrình chứng cứ, đọc cáo trạng, cô làm việc từ trước tới nay luôn luôn chuẩn bịchu đáo, lại là người quen việc, chuyên nghiệp, nhưng lần này cảm giác rấtkhác, trái tim cứ đập thình thịch mãi không chịu trấn tĩnh lại, tức ngực khóthở, chưa bao giờ cô thấy thời gian xử án lại bức bối và dài đến thế.
Thẩmphán biết cô rất rõ, cuối cùng sau khi tuyên án xong không nhịn được đã lêntiếng hỏi thăm: “Luật sư Diệp, cô khó chịu ở đâu phải không? Trông sắc mặt côkém lắm”.
Khôngcó nhiều thời gian nên cô chỉ lắc đầu, còn rất nhiều giấy tờ cần phải lấy chữký của cả hai bên đương sự, nên cô là người đầu tiên bước ra khỏi phòng xử án.
Bênngoài tòa án ánh mặt trời chói chang, không khí nóng tới mức dính lại như keo,cảm giác bước từ sảnh lớn mát lạnh ra ngoài, da cũng dính dính.
Ngườichồng cũ cùng luật sư của mình đi tới, nhìn thẳng vào thân chủ của cô với ánhmắt căm hận như đang nhìn kẻ thù, “Sao cô lại có thái độ như vậy? Chẳng phảinhững gì cô muốn đều đã đạt được cả rồi, còn giả vờ đau khổ gì nữa, muốn diễnkịch tới cùng phải không, tiếc rằng đây không phải là sân khấu kịch, đừng để ngườita cười cho”.
Thânchủ của cô là một phụ nữ có khuôn mặt gầy đến xanh xao, sau khi nghe xong phánquyết của tòa án không nói một câu nào, chỉ cúi đầu nét mặt nghiêm nghị đi rangoài, lúc này khi nghe thấy anh chồng cũ nói vậy liền ngẩng đầu lên, nét mặtlạnh nhạt: “Này anh, xin anh hãy chú ý tới thái độ trong lời nói của mình, bắtđầu từ lúc này trở đi, tôi không còn có nghĩa vụ phải nhẫn nhịn bất cứ sự xúcphạm nào của anh nữa”.
Ngườichồng nghe thấy vậy liền tức tối trừng mắt nhìn lại, nhìn cũng biết là đangkhông kiềm chế được sự bực dọc.
Vợchồng đã tới mức này còn không bằng cả người xa lạ, đã quen với cảnh tượng nhưvậy, nếu là bình thường thì cô sẽ không buồn chớp mắt. Nhưng lúc này toàn thâncô không còn chút sức lực nào nữa, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng giải quyếtcho xong mọi việc để về nhà nghỉ ngơi, cô bước lên phía trước đưa tay ra ngănanh ta tiếp tục nói, “Này anh, tòa đã phán quyết xong rồi, sau khi những giấytờ này được ký, tôi nghĩ cơ hội hai người gặp nhau cũng không nhiều nữa đâu,cần gì phải làm vậy chứ?”.
Ngườiđàn ông kia là chủ một doanh nghiệp tư nhân, tự mình mở một công ty thương mại,bình thường đã quen với việc la hét, giờ lại đau đớn vì mất đi một số tài sảnlớn, lúc này đang rất tức giận, thấy cô tiến lên phía trước mắt anh ta đỏ ngầu,anh ta vung tay lên, giọng căm hận: “Cô đừng vội đắc ý, sau này ra đường nêncẩn thận thì hơn”.
Đầu ócquay cuồng, cô lùi lại một bước, chút nữa thì ngã. Trợ lý chạy lại, quát lớn:“Anh làm gì vậy?”.
Cô túmlấy vai của trợ lý, đứng vững lại, Diệp Tề Mi dừng lại một lát rồi mới nói:“Tiểu Mai, ghi những lời anh ta vừa nói vào”.
Sau đóchỉ vào thân chủ của mình và luật sư của anh ta đang đứng bên cạnh, và cả mộtngười mặc đồng phục, lúc đó đang tới tòa án để làm việc với nhân viên của tòa,“Cô, anh và cả anh nữa, vừa rồi tôi bị người ta đe dọa, tôi tạm thời bảo lưuquyền tố cáo người đàn ông này, các vị đều là nhân chứng”.
Hả…?Không ngờ cô lại ghê gớm đến thế, người đàn ông vừa rồi còn ăn nói hung hăngkia đứng im như tượng gỗ.
Cuốicùng sau khi mọi việc kết thúc, Diệp Tề Mi cảm giác đến hít thở cũng phải cốsức, bận rộn từ sáng tới chiều không kịp ăn gì, tạm thời lúc này cô không cònsức để làm bất cứ việc gì nữa, cô dựa người vào lưng ghế thở dài.
Điệnthoại bị ném trên bàn, lặng như tờ không một động tĩnh. Cô đưa tay ra cầm lên,trên đó có rất nhiều lời nhắc, bạn có cuộc gọi nhỡ nhưng đều là những cuộc gọinhỡ của trợ lý sáng sớm nay, lúc đó cô vẫn còn chưa mở máy.
Ban đầulà cảm giác giận dỗi, nhưng giờ thì chuyển sang lo lắng.
ThànhChí Đông, anh thế nào rồi?
Ngườiđàn ông này luôn thẳng thắn đơn giản, bên ngoài thì nhìn giống người Trung Quốcnhưng bên trong tâm hồn, lối sống đều theo phong cách của người Mỹ, biểu lộtình cảm thẳng thắn không úp mở, có điều gì không vui cũng lập tức cho cô biếtngay để dễ dàng hiểu nhau, cùng nhau giải quyết.
Đãchứng kiến nhiều những mối tình gắn bó keo sơn vượt qua khó khăn trắc trở rồicũng chia tay kiểu Trung Quốc, tính cách này của anh càng thêm đáng quý và xứngđáng được trân trọng.
Chínhvì điều đó, cô mới ngay lập tức thông báo cho anh biết rằng anh có con, cũngbiết anh sẽ rất kinh ngạc, bất ngờ, không biết nên đối diện với việc này nhưthế nào, rồi anh sẽ suy nghĩ, nhưng quyết sẽ không bao giờ bốc hơi khỏi thếgian này.
Khôngchần chừ, cô cầm điện thoại lên nhấn nút gọi, không nghe thấy tiếng nhạc chuôngquen thuộc, bên đó chẳng vọng lại bất cứ một âm thanh nào.
Kinhngạc nhìn lại chiếc điện thoại một lần nữa, lại hỏng rồi sao? Chẳng phải vừamới mua sao?
Cô nhấnnút rồi tiện tay bấm gọi cho một số bất kì nhanh chóng được kết nối, giọng củatrợ lý Tiểu Mai đầy ngạc nhiên vang lên:
“Luậtsư Diệp, em ở bên ngoài mà, sao chị lại gọi vào di động?”.
Đâu cóhỏng… Diệp Tề Mi đành tìm một lý do để lấp liếm: “Ờ, giờ cũng chẳng còn việc gìnữa, chúng ta cùng ra ngoài ăn chút gì đó được không?”.
“Vâng,được ạ”. Hiếm khi thấy luật sư Diệp chủ động mời đi ăn, giọng nói ở đầu dây bênkia rất vui vẻ.
Quántrà và đồ ăn nhẹ kiểu Hồng Kông từ sáng tới tối lúc nào cũng rất đông khách,ngồi xuống chiếc ghế mềm trong góc tường, Tiểu Mai bắt đầu dò ngón tay trên tờthực đơn được ép dưới kính bàn, đọc một tràng: “Hoành thánh tôm thế nào ạ? Aida, lâu rồi không được ăn caramen, chị có muốn gọi món gì ngọt ngọt chútkhông?”.
Vốnkhông phải là người quá kén chọn nên Diệp Tề Mi đồng ý. Mặc dù hôm nay không cótâm trạng để ăn, nhưng giờ thì khác, không muốn cũng phải ăn.
Tiếngngười cười nói ồn ào, nhân viên phục vụ tay bưng khay đồ ăn đi như chạy, khibưng món lên đều lớn tiếng hỏi: “Bánh bao dứa của bàn nào đây? A, tào phớ hạnhnhân của anh sẽ được mang lên ngay”.
Cuốicùng cũng quyết định xong sẽ gọi những món gì, Tiểu Mai đưa tay vẫy phục vụlại, Diệp Tề Mi ngồi yên lặng bấm điện thoại gọi liên tục, vẫn không được, saukhi tắt đi trán có hơi nhăn lại, thi thoảng lại nhấn nút gọi lại.
Hiếmkhi nhìn thấy bộ dạng cô thấp thỏm không yên như thế, Tiểu Mai thắc mắc: “Aivậy chị? Không gọi được ạ?”.
Côngẩng đầu lên mỉm cười, đằng sau Tiểu Mai là màn hình ti vi được treo lơ lửngtrên không, liếc mắt nhìn qua, Diệp Tề Mi đột nhiên đứng bật dậy.
“Luậtsư Diệp?”. Hôm nay biểu hiện của luật sư Diệp rất bất thường, Tiểu Mai líulưỡi.
Trênmàn hình ti vi đang phát tin tức quốc tế, trong quán rất ồn ào, không nghe rõđang nói gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi chuyển hình đó, dòng chữchạy phía dưới cô nhìn rất rõ.
“Theotin cho biết, hiện tại tình hình chính trị ở Philippines rất bất ổn, tại vùngngoại ô của thủ đô Manila, lúc năm giờ chiều nay theo giờ địa phương ngày hômqua, lực lượng vũ trang chống chính phủ đã bắt giữ hai mươi mốt người nướcngoài làm con tin, theo nguồn tin cho biết trong số đó có một nam thương nhânHoa Kiều, chính phủ nước sở tại lên án mạnh mẽ hành động này…”.
Cô cứđứng im như vậy, điện thoại vẫn đang áp vào tai, khi bừng tỉnh lại mới thấymình vẫn đang đứng dưới màn hình ti vi, mắt trừng trừng nhìn vào đó.
Nhữngánh mắt tò mò từ bốn phía dồn vào cô, mọi người đều giật mình vì biểu hiện củacô, Tiểu Mai cũng hốt hoảng đứng bật dậy đưa tay ra lay: “Luật sư Diệp, đã xảyra chuyện gì thế ạ?”.
Ngóntay cô bấu chặt vào chiếc điện thoại, áp chặt vào tai, khiến cô mơ hồ có cảmgiác đau, đôi môi nhợt nhạt mím chặt.
Từ nhỏtính cách của cô đã rất cứng rắn, mạnh mẽ, cũng có khả năng chịu đau giỏi hơnnhững đứa trẻ khác, đả kích càng lớn thì mặt cô càng không biến sắc, lúc bảytuổi khi cô vừa ra khỏi cửa, một cơn gió mạnh ập tới làm cửa sập lại quá nhanh,cô chưa kịp rút tay về, bị kẹp tới mức không còn ra hình dạng ngón tay nữa.Nhưng trước sự đau đớn tột cùng đó, cô chỉ ngồi thụp xuống co người lại imlặng, không nói một câu nào cho tới khi nỗi đau đớn qua đi.
Ba mẹđều rất bận rộn, cô đã quen với việc phải ở nhà một mình, có khóc cũng chẳng c
Diệp TềMi không giành với ba nữa, thắt dây an toàn xong, cô nhìn ba từ từ cho xe lănbánh ra khỏi sân của chung cư, trời đã tối, con đường nhỏ quen thuộc rất yêntĩnh, hồi nhỏ cô thường ngồi ở yên sau chiếc xe đạp màu đen của ba, lúc ấy chỉnhìn thấy tấm lưng rộng của ba, khi ôm cảm giác ấm áp vô cùng.
Khôngbiết tại sao hôm nay cô đặc biệt nhạy cảm, chỉ chút hồi ức này thôi cũng khiếnlòng gợn sóng, tự mình thấy lạ lẫm với chính mình, cô kéo kéo đai an toàn, nhẹnhàng nói: “Con cảm ơn ba”.
“Cảm ơnba? Con dù lớn thế nào cũng vẫn là Bảo Bảo của ba, cảm ơn cái gì”.
ÔngDiệp cười lớn.
Cô cảmthấy bất an, tay cô áp vào bụng dưới, gục trán vào vai ba nói nhỏ: “Không được,con vẫn phải cảm ơn, cảm ơn ba nhiều lắm”.
Con gáitừ nhỏ sống khá tự lập, khi lớn lên rất hiếm khi cô nũng nịu, không biết tâm sựtrong lòng cô, chỉ nghĩ hôm nay bị mẹ giáo khuấn một trận khiến cô buồn, ôngDiệp lập tức giảm tốc độ, vừa an ủi vừa tận hưởng sự nũng nịu đã lâu ngày khôngcó của cô con gái, tươi cười hớn hở: “Được rồi, cho dù có chuyện gì thì ba cũngsẽ đứng về phía con, cứ yên tâm, chút nữa về ba sẽ nói chuyện với mẹ”.
Về đếnnhà đã rất muộn, tắm xong, cô đứng trước gương ngắm mình thật kĩ. Bụng dưới vẫnrất phẳng, không thể tưởng tượng được trong đó có một mầm sống đang lớn lên.Cảm giác thật kì diệu, cô đưa tay kéo hai vạt áo trước của áo choàng tắm lêncao, nghiêng mình tưởng tượng ra hình dạng của mình sau này, sau đó thì khôngnhịn được phì cười thành tiếng.
Cườixong cô kéo lại áo choàng ngay ngắn, đi chân trần từ phòng tắm vào nhà, điềuhòa trong phòng mát lạnh, cô bất giác hắt hơi một cái.
Diệp TềMi đưa tay điều chỉnh máy lạnh trong phòng, nụ cười trên mặt cô chuyển thànhtiếng thở dài, nằm lên giường động tác đầu tiên là với tìm điện thoại, nghĩ thếnào lại bỏ xuống, nghiêng người nhắm mắt.
Cónhững việc có gấp cũng chẳng để làm gì, nếu anh đã không gọi cho cô, chắc chắncũng đang suy nghĩ rất lung.
Cô lạilật người, mắt mở to nhìn chằm chằm vào bóng tối, nghĩ gì mà lâu như vậy khônggọi điện cho cô.
Cô bấmcho màn hình điện thoại sáng lên, sau đó đợi nó dần dần tối đi, cho tới khihoàn toàn tắt hẳn. Lần đầu tiên cô buồn phiền vì một cuộc gọi, nhận ra mình đãnhấn nút cho điện thoại sáng lên không biết bao nhiêu lần, cảm thấy khinh miệthành vi của chính mình, Diệp Tề Mi giận dỗi tắt máy, cuối cùng xoay người nhắmmắt bắt mình phải ngủ.
Cơ thểcô khá mệt mỏi, đã ngủ thì ngủ khá sâu, sáng sớm hôm sau cô bị đánh thức bởicuộc điện thoại của trợ lý.
“Luậtsư Diệp, hôm nay có phiên tòa, đương sự đã đến rồi, mấy lần gọi hỏi chị, gọivào điện thoại chị không mở máy, em đành gọi vào số máy bàn, chị không sao chứ?”.
Diệp TềMi hoảng hốt giật nẩy người lên, cầm ống nghe ngẩng đầu nhìn đồng hồ, trời ạ,cô ngủ liền một mạch tới tận bây giờ, lẽ nào hệ thống miễn dịch còn ảnh hưởngcả tới đồng hồ sinh học?
Giờ cóphi xe như bay tới cũng không kịp, Diệp Tề Mi vừa xuống giường vừa nói ngắn gọnvào ống nghe: “Mang hết tài liệu tới tòa đợi tôi, tôi sẽ đến ngay”.
Cô làmvệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo, tự vật lộn với mình như đang đánh nhau rồi túmlấy chìa khóa xe lao ra ngoài, lúc mở máy thì nhận được một đống tin nhắn, toànlà tin báo các cuộc gọi nhỡ.
Khôngcòn thời gian để xem nữa, cô vào xe và khởi động máy, ra khỏi khu vực chung cưlên thẳng đường cao tốc, bảo vệ khu nhà có ấn tượng sâu sắc với cô và chiếc xecủa cô, nhìn thấy từ xa đã mở thanh chắn ngang, theo thói quen giơ tay lên vẫyvà tươi cười, qua cửa xe nhìn thấy cô gật đầu, chiếc Volvo màu đỏ đã lao vềphía trước, mất hút.
Dù cónhếch nhác tới thế nào, trước khi xuống xe Diệp Tề Mi vẫn chỉnh lại y phục mộtlần nữa, dùng một thái độ hết sức lạnh lùng bước vào bên trong tòa án, ngànhnào có bí quyết của ngành ấy, ra tòa như ra chiến trường, khí thế là quan trọngnhất.
Đã quenvới vẻ uy quyền của cô, những người bên cạnh không một ai dám đặt dấu hỏi vềviệc cô vội vội vàng vàng xuất hiện vào phút chót. Nhưng chỉ mình cô biết, toànbộ sức lực trong người cô đã dùng vào việc giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh, thảnnhiên, chỉ một đoạn hành lang ngắn thôi mà cô bước đi trong nhịp tim gấp gáp,chân như muốn nhũn ra.
Trìnhtự xử án khô khan, tất cả đều phải từng bước từng bước một mà thực hiện, xuấttrình chứng cứ, đọc cáo trạng, cô làm việc từ trước tới nay luôn luôn chuẩn bịchu đáo, lại là người quen việc, chuyên nghiệp, nhưng lần này cảm giác rấtkhác, trái tim cứ đập thình thịch mãi không chịu trấn tĩnh lại, tức ngực khóthở, chưa bao giờ cô thấy thời gian xử án lại bức bối và dài đến thế.
Thẩmphán biết cô rất rõ, cuối cùng sau khi tuyên án xong không nhịn được đã lêntiếng hỏi thăm: “Luật sư Diệp, cô khó chịu ở đâu phải không? Trông sắc mặt côkém lắm”.
Khôngcó nhiều thời gian nên cô chỉ lắc đầu, còn rất nhiều giấy tờ cần phải lấy chữký của cả hai bên đương sự, nên cô là người đầu tiên bước ra khỏi phòng xử án.
Bênngoài tòa án ánh mặt trời chói chang, không khí nóng tới mức dính lại như keo,cảm giác bước từ sảnh lớn mát lạnh ra ngoài, da cũng dính dính.
Ngườichồng cũ cùng luật sư của mình đi tới, nhìn thẳng vào thân chủ của cô với ánhmắt căm hận như đang nhìn kẻ thù, “Sao cô lại có thái độ như vậy? Chẳng phảinhững gì cô muốn đều đã đạt được cả rồi, còn giả vờ đau khổ gì nữa, muốn diễnkịch tới cùng phải không, tiếc rằng đây không phải là sân khấu kịch, đừng để ngườita cười cho”.
Thânchủ của cô là một phụ nữ có khuôn mặt gầy đến xanh xao, sau khi nghe xong phánquyết của tòa án không nói một câu nào, chỉ cúi đầu nét mặt nghiêm nghị đi rangoài, lúc này khi nghe thấy anh chồng cũ nói vậy liền ngẩng đầu lên, nét mặtlạnh nhạt: “Này anh, xin anh hãy chú ý tới thái độ trong lời nói của mình, bắtđầu từ lúc này trở đi, tôi không còn có nghĩa vụ phải nhẫn nhịn bất cứ sự xúcphạm nào của anh nữa”.
Ngườichồng nghe thấy vậy liền tức tối trừng mắt nhìn lại, nhìn cũng biết là đangkhông kiềm chế được sự bực dọc.
Vợchồng đã tới mức này còn không bằng cả người xa lạ, đã quen với cảnh tượng nhưvậy, nếu là bình thường thì cô sẽ không buồn chớp mắt. Nhưng lúc này toàn thâncô không còn chút sức lực nào nữa, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng giải quyếtcho xong mọi việc để về nhà nghỉ ngơi, cô bước lên phía trước đưa tay ra ngănanh ta tiếp tục nói, “Này anh, tòa đã phán quyết xong rồi, sau khi những giấytờ này được ký, tôi nghĩ cơ hội hai người gặp nhau cũng không nhiều nữa đâu,cần gì phải làm vậy chứ?”.
Ngườiđàn ông kia là chủ một doanh nghiệp tư nhân, tự mình mở một công ty thương mại,bình thường đã quen với việc la hét, giờ lại đau đớn vì mất đi một số tài sảnlớn, lúc này đang rất tức giận, thấy cô tiến lên phía trước mắt anh ta đỏ ngầu,anh ta vung tay lên, giọng căm hận: “Cô đừng vội đắc ý, sau này ra đường nêncẩn thận thì hơn”.
Đầu ócquay cuồng, cô lùi lại một bước, chút nữa thì ngã. Trợ lý chạy lại, quát lớn:“Anh làm gì vậy?”.
Cô túmlấy vai của trợ lý, đứng vững lại, Diệp Tề Mi dừng lại một lát rồi mới nói:“Tiểu Mai, ghi những lời anh ta vừa nói vào”.
Sau đóchỉ vào thân chủ của mình và luật sư của anh ta đang đứng bên cạnh, và cả mộtngười mặc đồng phục, lúc đó đang tới tòa án để làm việc với nhân viên của tòa,“Cô, anh và cả anh nữa, vừa rồi tôi bị người ta đe dọa, tôi tạm thời bảo lưuquyền tố cáo người đàn ông này, các vị đều là nhân chứng”.
Hả…?Không ngờ cô lại ghê gớm đến thế, người đàn ông vừa rồi còn ăn nói hung hăngkia đứng im như tượng gỗ.
Cuốicùng sau khi mọi việc kết thúc, Diệp Tề Mi cảm giác đến hít thở cũng phải cốsức, bận rộn từ sáng tới chiều không kịp ăn gì, tạm thời lúc này cô không cònsức để làm bất cứ việc gì nữa, cô dựa người vào lưng ghế thở dài.
Điệnthoại bị ném trên bàn, lặng như tờ không một động tĩnh. Cô đưa tay ra cầm lên,trên đó có rất nhiều lời nhắc, bạn có cuộc gọi nhỡ nhưng đều là những cuộc gọinhỡ của trợ lý sáng sớm nay, lúc đó cô vẫn còn chưa mở máy.
Ban đầulà cảm giác giận dỗi, nhưng giờ thì chuyển sang lo lắng.
ThànhChí Đông, anh thế nào rồi?
Ngườiđàn ông này luôn thẳng thắn đơn giản, bên ngoài thì nhìn giống người Trung Quốcnhưng bên trong tâm hồn, lối sống đều theo phong cách của người Mỹ, biểu lộtình cảm thẳng thắn không úp mở, có điều gì không vui cũng lập tức cho cô biếtngay để dễ dàng hiểu nhau, cùng nhau giải quyết.
Đãchứng kiến nhiều những mối tình gắn bó keo sơn vượt qua khó khăn trắc trở rồicũng chia tay kiểu Trung Quốc, tính cách này của anh càng thêm đáng quý và xứngđáng được trân trọng.
Chínhvì điều đó, cô mới ngay lập tức thông báo cho anh biết rằng anh có con, cũngbiết anh sẽ rất kinh ngạc, bất ngờ, không biết nên đối diện với việc này nhưthế nào, rồi anh sẽ suy nghĩ, nhưng quyết sẽ không bao giờ bốc hơi khỏi thếgian này.
Khôngchần chừ, cô cầm điện thoại lên nhấn nút gọi, không nghe thấy tiếng nhạc chuôngquen thuộc, bên đó chẳng vọng lại bất cứ một âm thanh nào.
Kinhngạc nhìn lại chiếc điện thoại một lần nữa, lại hỏng rồi sao? Chẳng phải vừamới mua sao?
Cô nhấnnút rồi tiện tay bấm gọi cho một số bất kì nhanh chóng được kết nối, giọng củatrợ lý Tiểu Mai đầy ngạc nhiên vang lên:
“Luậtsư Diệp, em ở bên ngoài mà, sao chị lại gọi vào di động?”.
Đâu cóhỏng… Diệp Tề Mi đành tìm một lý do để lấp liếm: “Ờ, giờ cũng chẳng còn việc gìnữa, chúng ta cùng ra ngoài ăn chút gì đó được không?”.
“Vâng,được ạ”. Hiếm khi thấy luật sư Diệp chủ động mời đi ăn, giọng nói ở đầu dây bênkia rất vui vẻ.
Quántrà và đồ ăn nhẹ kiểu Hồng Kông từ sáng tới tối lúc nào cũng rất đông khách,ngồi xuống chiếc ghế mềm trong góc tường, Tiểu Mai bắt đầu dò ngón tay trên tờthực đơn được ép dưới kính bàn, đọc một tràng: “Hoành thánh tôm thế nào ạ? Aida, lâu rồi không được ăn caramen, chị có muốn gọi món gì ngọt ngọt chútkhông?”.
Vốnkhông phải là người quá kén chọn nên Diệp Tề Mi đồng ý. Mặc dù hôm nay không cótâm trạng để ăn, nhưng giờ thì khác, không muốn cũng phải ăn.
Tiếngngười cười nói ồn ào, nhân viên phục vụ tay bưng khay đồ ăn đi như chạy, khibưng món lên đều lớn tiếng hỏi: “Bánh bao dứa của bàn nào đây? A, tào phớ hạnhnhân của anh sẽ được mang lên ngay”.
Cuốicùng cũng quyết định xong sẽ gọi những món gì, Tiểu Mai đưa tay vẫy phục vụlại, Diệp Tề Mi ngồi yên lặng bấm điện thoại gọi liên tục, vẫn không được, saukhi tắt đi trán có hơi nhăn lại, thi thoảng lại nhấn nút gọi lại.
Hiếmkhi nhìn thấy bộ dạng cô thấp thỏm không yên như thế, Tiểu Mai thắc mắc: “Aivậy chị? Không gọi được ạ?”.
Côngẩng đầu lên mỉm cười, đằng sau Tiểu Mai là màn hình ti vi được treo lơ lửngtrên không, liếc mắt nhìn qua, Diệp Tề Mi đột nhiên đứng bật dậy.
“Luậtsư Diệp?”. Hôm nay biểu hiện của luật sư Diệp rất bất thường, Tiểu Mai líulưỡi.
Trênmàn hình ti vi đang phát tin tức quốc tế, trong quán rất ồn ào, không nghe rõđang nói gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi chuyển hình đó, dòng chữchạy phía dưới cô nhìn rất rõ.
“Theotin cho biết, hiện tại tình hình chính trị ở Philippines rất bất ổn, tại vùngngoại ô của thủ đô Manila, lúc năm giờ chiều nay theo giờ địa phương ngày hômqua, lực lượng vũ trang chống chính phủ đã bắt giữ hai mươi mốt người nướcngoài làm con tin, theo nguồn tin cho biết trong số đó có một nam thương nhânHoa Kiều, chính phủ nước sở tại lên án mạnh mẽ hành động này…”.
Cô cứđứng im như vậy, điện thoại vẫn đang áp vào tai, khi bừng tỉnh lại mới thấymình vẫn đang đứng dưới màn hình ti vi, mắt trừng trừng nhìn vào đó.
Nhữngánh mắt tò mò từ bốn phía dồn vào cô, mọi người đều giật mình vì biểu hiện củacô, Tiểu Mai cũng hốt hoảng đứng bật dậy đưa tay ra lay: “Luật sư Diệp, đã xảyra chuyện gì thế ạ?”.
Ngóntay cô bấu chặt vào chiếc điện thoại, áp chặt vào tai, khiến cô mơ hồ có cảmgiác đau, đôi môi nhợt nhạt mím chặt.
Từ nhỏtính cách của cô đã rất cứng rắn, mạnh mẽ, cũng có khả năng chịu đau giỏi hơnnhững đứa trẻ khác, đả kích càng lớn thì mặt cô càng không biến sắc, lúc bảytuổi khi cô vừa ra khỏi cửa, một cơn gió mạnh ập tới làm cửa sập lại quá nhanh,cô chưa kịp rút tay về, bị kẹp tới mức không còn ra hình dạng ngón tay nữa.Nhưng trước sự đau đớn tột cùng đó, cô chỉ ngồi thụp xuống co người lại imlặng, không nói một câu nào cho tới khi nỗi đau đớn qua đi.
Ba mẹđều rất bận rộn, cô đã quen với việc phải ở nhà một mình, có khóc cũng chẳng c
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
927/4508