Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
Chúc các bạn đọc truyện online vui vẻ!
Tình trạng: Truyện Full
Tác giả: Nhân Hải Trung
Tên truyện: Nữ hoàng và kẻ cướp
Thể loại: Tiểu thuyết,tình yêu
Dẫn truyện – Nữ hoàng chính là Nữ hoàng
Cô chính là Diệp Tề Mi, một luật sư thuộc đẳng cấp “Nữ hoàng” nổitiếng cả nước. Sự xuất hiện của cô khiến tất cả những người có mặt trong phòngxử án đều phải giật mình, vẻ nho nhã và khí thế đó khiến người khác không thốtnên lời.
Dướihàng ghế dành cho người tới tham dự phiên tòa chỉ lác đác mười mấy người ăn mặchết sức bình thường, luật sư của bị cáo đứng dậy sau bàn biện hộ trình ra trướcmặt thẩm phán một cuốn sổ ghi chép màu đen.
“Thưatòa, đây là những chi phí được thân chủ tôi ghi chép lại sau khi quen biết vớinguyên cáo, đủ để chứng minh thu nhập của nguyên cáo chỉ đủ chi trả chi phísinh hoạt hàng ngày của chính mình, vì vậy tất cả những tài sản cố định sau khikết hôn của gia đình đều do thân chủ tôi bỏ tiền ra mua, nguyên cáo không có tưcách đòi thêm bất cứ một khoản bồi thường ngoài quy định nào nữa. Tất cả ghichép đều kèm theo hóa đơn gốc, bên nguyên có thể tiến hành xác thực bằng chứngtrước tòa”.
Cuốn sổghi chép màu đen đó còn chưa kịp được đưa tới tay của thư ký tòa thì đã bịnguyên cáo kích động giật lấy, một người phụ nữ đầu tóc rối bù, thoạt nhìnkhoảng gần bốn mươi, khuôn mặt không còn lưu lại chút dấu vết nào của tuổithanh xuân.
Đôi tayrun rẩy lật cuốn sổ dày cộp được ghim kèm từng xấp hóa đơn, mới xem trang đầutiên, giọng chị ta như vỡ òa ra:
“Thánghai năm 1998, hoa hồng đỏ bốn mươi sáu tệ, taxi hai mươi mốt tệ, vé xem film…,Trần Đại Phương, đây là cái gì?”.
Ngườiđàn ông ngồi đối diện khuôn mặt vô cảm, ông ta mặc một bộ vest màu đen thẳngthớm, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ nói:
“Trínhớ của cô có vấn đề à?”.
Diễnbiến trở lên kì lạ lý thú, những người tới tham dự phiên tòa đều sửng sốt,trong phòng xử án chỉ có tiếng trang giấy bị lật giở bởi đôi bàn tay run rẩy,cuối cùng một tờ hóa đơn trông còn khá mới rơi xuống, có tiếng khóc rống lên:“Đây là cái gì! Đến quà sinh nhật anh mua cho con gái cũng mang ra tính toánvới tôi sao?”.
“Đã nóilà cùng nhau nuôi dưỡng, cô đừng nhầm lẫn”. Giọng nói hết sức lạnh lùng. Một bóngngười nhỏ bé ở hàng ghế dưới vùng đứng dậy giằng khỏi tay bà ngoại chạy lênphía trước ôm chặt lấy người phụ nữ:
“Mẹ, mẹđừng khóc, mẹ ơi, mình về nhà đi mẹ”.
“Đợimột chút”.
Giữalúc ồn ào hỗn loạn ấy một giọng nữ trong trẻo và rất dễ nghe cất lên, giọng nóirõ ràng, đầy uy lực nhưng lại rất ngọt ngào, khiến người ta nghĩ ngay tới mónnước mía mát ngọt giữa ngày hè.
Cô cầmcuốn sổ ghi chép màu đen, lật nhanh vài trang, sau đó nắm chặt trong tay. Cômặc một chiếc áo vest màu đen bó sát, đôi chân dài, thẳng lộ ra dưới chân váy,vòng hai nhỏ gọn, những bước chân tiến về phía trước uyển chuyển, dứt khoát.
Chỉ vàibước cô đã đứng trước mặt thẩm phán, khuôn mặt trái xoan hơi hất lên, đôi lôngmày nhướn lên đầy khiêu khích khiến người ta liên tưởng tới hình ảnh phượnghoàng sải cánh. Cô chính là Diệp Tề Mi, một nữ luật sư thuộc đẳng cấp “Nữhoàng” nổi tiếng trong nước. Sự xuất hiện của cô khiến tất cả những người cómặt trong phòng xử án đều phải giật mình, vẻ nho nhã và khí thế đó khiến ngườikhác không thốt lên lời. Ngài thẩm phán đáng thương cả đời chỉ ru rú trong tòaán nhỏ ở thành phố bé xíu này đã bao giờ gặp tình huống như vậy đâu, ông ta sợquá vội lùi lại phía sau một chút.
Cô vềquê tế Tổ, ngẫu nhiên gặp hai mẹ con đáng thương này, nghe nói họ còn có họhàng xa với mẹ. Thối nát y như vụ án Trần Thế Mỹ, có thể cùng chung hoạn nạnnhưng không thể cùng hưởng phúc, người đàn ông phụ bạc đã vui với niềm vui mớimà vứt bỏ người vợ tào khang, chuyển toàn bộ tài sản sang tên mình, giờ tớichút tiền bồi thường cũng định quỵt nốt.
Cô làngười chuyên thụ lý những vụ li hôn, gặp nhiều rồi, người khác thì cho rằngđúng là thảm kịch nhân gian, nhưng với cô thì dễ như trở bàn tay, không ngờ kẻvô lại kia còn giấu một cuốn sổ ghi chép mà người khác nghe nói thôi cũng phảisởn da gà.
Baonhiêu năm như vậy, cũng phải, loại người ki bo chỉ biết tư lợi cho bản thân nhưthế có thể không giàu được sao?
Loạiđàn ông không giống người cô gặp nhiều rồi, nhưng bỉ ổi tới mức này thì đúng làlần đầu tiên, liếc mắt về phía hai mẹ con người phụ nữ đang ôm nhau khóc lóc,kẻ đầu gối tay ấp mười năm giờ đột nhiên biến thành một tên quái vật xa lạ, cúsốc ấy khó có thể vượt qua ngay được.
“Thưatòa, thứ này tôi đã xem qua rồi”. Cô quay đầu lại nói tiếp.
“Vậysao, vậy luật sư Diệp thấy…”.
Các ándân sự trong thành phố này, vụ nào chẳng có kết luận từ sớm? Vài tuần trước khiphiên tòa được mở Trần Đại Phương đã tới gặp và có lời với chánh án, hôm naycũng chỉ là xét xử cho có lệ, sao đột nhiên lại chui ở đâu ra cô Diệp Tề Mi nàychứ?
Viênthẩm phán đổ mồ hôi ròng ròng, sớm biết thế này thì đã cáo bệnh nghỉ phép từtrước.
“Đều làhoá đơn gốc, tất cả đều là thật”. Cô gật đầu, khẳng định.
Hả? Đơngiản vậy thôi sao? Yên tâm rồi, “Vậy tôi sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng”.
“Khoanđã”.
Diệp TềMi lại lên tiếng. Vừa bình tĩnh một chút thì lại bị làm cho sợ thót tim, thẩmphán đưa tay lau mồ hôi.
Bị cáoném về phía ông ta những ánh nhìn kì quái, lũ ngu ngốc không hiểu chuyện nhưcác người thì biết gì? Người đang đứng trước mặt ông ta là Diệp Tề Mi – mộtnhân vật tiếng tăm nổi như cồn trong giới tư pháp, từ lúc vào nghề cho tới nayđều thụ lý những vụ li hôn lớn của các doanh nhân giàu có, bao nhiêu nhân vậtchỉ giậm chân một cái cũng khiến cả nước chao đảo đã phải tổn thất cực kì nặngnề dưới tay cô ta!
Nghenói giờ bạn bè của cô ta đều là những phụ nữ giàu có đã li hôn.
Đángkinh ngạc hơn cả là nghe nói vụ nào cô ta cũng đều chiến thắng dễ dàng là vì cómối quan hệ đáng ngờ với một nhân vật tầm cỡ trong bộ Tư pháp – với một luật sưcó đẳng cấp khác biệt thế này, một thẩm phán nhỏ như ông có thể làm được gì?
Khôngthèm để ý tới tâm trạng phức tạp của vị thẩm phán kia, Diệp Tề Mi quay ngườibước tới trước bàn bị cáo, hai tay chống lên bàn, cúi xuống nhìn Trần ĐạiPhương.
Ái chà,nhìn gần thế này mới thấy, nữ luật sư kì lạ này trông cũng bắt mắt đấy, vẻ mặtvô cảm của Trần Đại Phương bắt đầu có sự thay đổi.
“ÔngTrần, tôi cũng có thứ này cho ông xem”.
Ra hiệucho trợ lý của mình mang lên, cô đưa tay đón lấy tập tài liệu đặt trước mặt ôngta, còn tốt bụng mở ra giúp.
“Đây làcái gì?”. Trần Đại Phương cúi đầu nhìn, mới liếc qua trang đầu tiên ông ta đãsợ hãi đứng bật dậy, vội gập vào, “Cô có ý gì?”.
“ÔngTrần”. Giọng nói của cô rõ ràng, đầy uy lực, dù đã nói nhỏ hết mức nhưng ông tavẫn nghe không sót từ nào:
“Phánquyết ngày hôm nay ông nhất định sẽ cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng lần gặp tiếptheo của chúng ta ở tòa sẽ là vì tội trùng hôn, tự ý chuyển đổi tài sản sau hônnhân của ông, còn rất nhiều những vấn đề linh tinh khác nữa, có cần tôi giảithích từng trang ngay tại đây cho ông nghe không?”.
Haingười nói với nhau bằng giọng rất nhỏ, những người ngồi dưới đều không hiểuchuyện gì đang xảy ra, rất nhiều người còn đứng lên nhìn. Luật sư của Trần ĐạiPhương đi tới giơ tay định lấy tập tài liệu đó lên xem nhưng bị ông ta giữ lại,mồ hôi của ông ta túa ra như tắm, đèn trong phòng xử rất sáng, soi rõ từng giọtmồ hôi trên trán ông ta.
“Thưatòa”, cuối cùng thì Trần Đại Phương cũng bật ra được hai tiếng, mặt ông ta đầymồ hôi như vừa được lôi từ dưới nước lên. Ánh mắt của tất cả mọi người trongphòng xử án đều tập trung vào ông ta, còn ông ta lại nhìn cô gái xinh đẹp vớivẻ mặt hết sức điềm tĩnh đang đứng trước mặt mình, giọng đứt quãng như nóikhông ra hơi: “Đừng ra phán quyết vội, tôi muốn được hòa giải ngoài tòa án”.
Chương 1: Nụ cười buổi đầu gặp gỡ
Phụ nữ sau khi kết hôn không có nhiều lựa chọn, hoặc là giả vờthông minh, hoặc là giả vờ ngu ngốc, giả vờ thông minh thì bị lừa dối, giả vờngu ngốc thì chấp nhận bị lừa dối, cả hai trường hợp đó đều rất thảm. Nếu đốiphương đến việc che giấu cũng không muốn làm thì có cần phải tiếp tục duy trìcuộc hôn nhân ấy nữa không?
ThànhChí Đông buồn ngủ kinh khủng, ly rượu mà anh đang cầm trên tay lại một lần nữađụng cốp một cái xuống mặt kính đen sáng loáng trên quầy bar.
Đây đãlà lần thứ bao nhiêu trong tối nay rồi? Anh giật mình bừng tỉnh, dứt khoát đứngdậy, quyết định phải tự cứu mình.
“Andy,mình phải đi đây”.
Anh bạnngồi bên cạnh uống tới mức hai mắt đỏ gay, hay là khóc? Ai thèm quan tâm. Nhưnggiờ nhìn thấy anh sắp đi, anh ta lập tức đưa tay ra tóm chặt lấy anh, “ChíĐông, đừng đi, nghe mình nói đã…”.
“Maimình còn phải bay tới Thượng Hải”.
“Đừngcó nhắc đến Thượng Hải với mình! Cô gái đó, cô gái đó… Không được, hôm nay cậuphải uống với mình một trận thật say, nhất định phải thế!”.
Mặc dùanh được sinh ra ở nước ngoài, nhưng từ nhỏ gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, dovậy tiếng phổ thông cũng không tồi. Nghe nói Trung Quốc có một người phụ nữ hếtsức nổi tiếng tên là thím Tường Lâm.
Bực bộiđưa tay lên cào tóc, Thành Chí Đông giơ ngón tay ngoắc cậu bồi bàn gần đấy.
“Anhcần gì ạ?”.
“Mangcho tôi một cốc nước lạnh”. Cậu bồi bàn lập tức quay đi.
“Đợiđã”. Anh gọi cậu ta lại, “Không cần nước lạnh nữa, mang Whisky đến đây”.
“Một lyạ? Thêm đá không thưa anh?”.
“Khôngđá, mang cả chai ra đây”. Anh vỗ vỗ vai Andy, trên mặt nở nụ cười tốt bụng,“Uống đi, người anh em, hôm nay tôi sẽ cho cậu say chết luôn”.
Cuốicùng Andy tử trận, lúc đưa anh ta về nhà vẫn còn ri rỉ khóc:
“ChíĐông, lần này mình đúng là quá thảm”.
“Ngườita đã sống với cậu ba năm”.
“Đến cổphần trong công ty cũng bị chia đôi…”.
“Cindychẳng phải đã có con với cậu, sống chết cũng không chịu li hôn cơ mà, thật quáđột ngột”. Chí Đông không hiểu.
“Làmsao mà mình biết được”. Cậu ta bắt đầu líu lưỡi, đau khổ vỗ ngực, đột nhiênhung tợn nói, “Mình biết rồi!”.
ChíĐông giật mình, cũng may khu chung cư nhà Andy đã ở ngay trước mặt: “Đến rồi”.
Andynhư không nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi dằn từng tiếng: “Đều tại cái côluật sư đáng chết Diệp Tề Mi kia, sau khi quen cô ta Cindy như biến thành ngườikhác, cô ta, cô ta…”.
“ThímTường Lâm” lại xuất hiện, đồng hồ trên xe cho thấy đã rạng sáng, chuyến bay củaanh cất cánh lúc tám giờ, hay là cứ thẳng tay đánh cho anh ta bất tỉnh luôn?Thành Chí Đông suy nghĩ rất lung.
“DiệpTề Mi, tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô…”.
“Rầm”.Thế giới yên tĩnh trở lại.
Bỏ hungkhí trên tay xuống, Thành Chí Đông nhẹ nhõm kéo người anh em đã bất tỉnh rakhỏi xe.
Tất cảđều do cậu tự gây ra đấy chứ, kết hôn để làm gì? Cứ độc thân như mình đây cóphải vui vẻ không, còn hạnh phúc hơn cả thần tiên. Một vài người đúng là nghĩkhông thông, Trung Quốc có câu nói thế nào nhỉ? Phải rồi, người tự gây ranghiệp chướng thì khó sống.
KhiThành Chí Đông tới văn phòng ở Thượng Hải, thư ký đã ôm tài liệu đứng đợi ở cửathang máy: “Tổng giám đốc Thành, mọi người đều đang đợi anh”.
Bướcvào phòng họp thấy mọi người ai cũng tỏ ra căng thẳng, Thành Chí Đông than thầmtrong lòng, tại sao lại phải sợ mình như thế?
Thực raanh tự cảm thấy con người mình cũng không tồi, gần đây công việc kinh doanh ởkhu vực châu Á rất tốt, đây là lần đầu tiên trong tháng này anh tới tổng côngty ở Thượng Hải, mọi người không thể tỏ ra nhớ nhung anh hay sao?
Đầutiên là nghe báo cáo, abcd, blah blah… nhân lúc anh không ở đây có phải phótổng giám đốc Lí lạidành toàn bộ thời gian ở nhà không? Sao hôm nay mắt như sưng hết cả lên thếkia, tới lượt Tiểu Tôn, haizz, sao lần nào cũng ăn nói lắp bắp vậy, lại còn đưatay lên quệt mồ hôi thì phải?
“Daisy,mau rót cho giám đốc Tôn một ly nước lạnh”.
“Tổnggiám đốc Thành, hàng chúng ta đã chuyển qua rồi, nhưng bên Nhật Bản không chịunhận hàng theo hợp đồng đã ký, nghe nói có nhà cung cấp trong nước đã ngầm chàohàng cho họ với mức giá thấp hơn”.
Giámđốc Tôn uống nước như sắp c
Tình trạng: Truyện Full
Tác giả: Nhân Hải Trung
Tên truyện: Nữ hoàng và kẻ cướp
Thể loại: Tiểu thuyết,tình yêu
Đọc tiểu thuyết online hay
Dẫn truyện – Nữ hoàng chính là Nữ hoàng
Cô chính là Diệp Tề Mi, một luật sư thuộc đẳng cấp “Nữ hoàng” nổitiếng cả nước. Sự xuất hiện của cô khiến tất cả những người có mặt trong phòngxử án đều phải giật mình, vẻ nho nhã và khí thế đó khiến người khác không thốtnên lời.
Dướihàng ghế dành cho người tới tham dự phiên tòa chỉ lác đác mười mấy người ăn mặchết sức bình thường, luật sư của bị cáo đứng dậy sau bàn biện hộ trình ra trướcmặt thẩm phán một cuốn sổ ghi chép màu đen.
“Thưatòa, đây là những chi phí được thân chủ tôi ghi chép lại sau khi quen biết vớinguyên cáo, đủ để chứng minh thu nhập của nguyên cáo chỉ đủ chi trả chi phísinh hoạt hàng ngày của chính mình, vì vậy tất cả những tài sản cố định sau khikết hôn của gia đình đều do thân chủ tôi bỏ tiền ra mua, nguyên cáo không có tưcách đòi thêm bất cứ một khoản bồi thường ngoài quy định nào nữa. Tất cả ghichép đều kèm theo hóa đơn gốc, bên nguyên có thể tiến hành xác thực bằng chứngtrước tòa”.
Cuốn sổghi chép màu đen đó còn chưa kịp được đưa tới tay của thư ký tòa thì đã bịnguyên cáo kích động giật lấy, một người phụ nữ đầu tóc rối bù, thoạt nhìnkhoảng gần bốn mươi, khuôn mặt không còn lưu lại chút dấu vết nào của tuổithanh xuân.
Đôi tayrun rẩy lật cuốn sổ dày cộp được ghim kèm từng xấp hóa đơn, mới xem trang đầutiên, giọng chị ta như vỡ òa ra:
“Thánghai năm 1998, hoa hồng đỏ bốn mươi sáu tệ, taxi hai mươi mốt tệ, vé xem film…,Trần Đại Phương, đây là cái gì?”.
Ngườiđàn ông ngồi đối diện khuôn mặt vô cảm, ông ta mặc một bộ vest màu đen thẳngthớm, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ nói:
“Trínhớ của cô có vấn đề à?”.
Diễnbiến trở lên kì lạ lý thú, những người tới tham dự phiên tòa đều sửng sốt,trong phòng xử án chỉ có tiếng trang giấy bị lật giở bởi đôi bàn tay run rẩy,cuối cùng một tờ hóa đơn trông còn khá mới rơi xuống, có tiếng khóc rống lên:“Đây là cái gì! Đến quà sinh nhật anh mua cho con gái cũng mang ra tính toánvới tôi sao?”.
“Đã nóilà cùng nhau nuôi dưỡng, cô đừng nhầm lẫn”. Giọng nói hết sức lạnh lùng. Một bóngngười nhỏ bé ở hàng ghế dưới vùng đứng dậy giằng khỏi tay bà ngoại chạy lênphía trước ôm chặt lấy người phụ nữ:
“Mẹ, mẹđừng khóc, mẹ ơi, mình về nhà đi mẹ”.
“Đợimột chút”.
Giữalúc ồn ào hỗn loạn ấy một giọng nữ trong trẻo và rất dễ nghe cất lên, giọng nóirõ ràng, đầy uy lực nhưng lại rất ngọt ngào, khiến người ta nghĩ ngay tới mónnước mía mát ngọt giữa ngày hè.
Cô cầmcuốn sổ ghi chép màu đen, lật nhanh vài trang, sau đó nắm chặt trong tay. Cômặc một chiếc áo vest màu đen bó sát, đôi chân dài, thẳng lộ ra dưới chân váy,vòng hai nhỏ gọn, những bước chân tiến về phía trước uyển chuyển, dứt khoát.
Chỉ vàibước cô đã đứng trước mặt thẩm phán, khuôn mặt trái xoan hơi hất lên, đôi lôngmày nhướn lên đầy khiêu khích khiến người ta liên tưởng tới hình ảnh phượnghoàng sải cánh. Cô chính là Diệp Tề Mi, một nữ luật sư thuộc đẳng cấp “Nữhoàng” nổi tiếng trong nước. Sự xuất hiện của cô khiến tất cả những người cómặt trong phòng xử án đều phải giật mình, vẻ nho nhã và khí thế đó khiến ngườikhác không thốt lên lời. Ngài thẩm phán đáng thương cả đời chỉ ru rú trong tòaán nhỏ ở thành phố bé xíu này đã bao giờ gặp tình huống như vậy đâu, ông ta sợquá vội lùi lại phía sau một chút.
Cô vềquê tế Tổ, ngẫu nhiên gặp hai mẹ con đáng thương này, nghe nói họ còn có họhàng xa với mẹ. Thối nát y như vụ án Trần Thế Mỹ, có thể cùng chung hoạn nạnnhưng không thể cùng hưởng phúc, người đàn ông phụ bạc đã vui với niềm vui mớimà vứt bỏ người vợ tào khang, chuyển toàn bộ tài sản sang tên mình, giờ tớichút tiền bồi thường cũng định quỵt nốt.
Cô làngười chuyên thụ lý những vụ li hôn, gặp nhiều rồi, người khác thì cho rằngđúng là thảm kịch nhân gian, nhưng với cô thì dễ như trở bàn tay, không ngờ kẻvô lại kia còn giấu một cuốn sổ ghi chép mà người khác nghe nói thôi cũng phảisởn da gà.
Baonhiêu năm như vậy, cũng phải, loại người ki bo chỉ biết tư lợi cho bản thân nhưthế có thể không giàu được sao?
Loạiđàn ông không giống người cô gặp nhiều rồi, nhưng bỉ ổi tới mức này thì đúng làlần đầu tiên, liếc mắt về phía hai mẹ con người phụ nữ đang ôm nhau khóc lóc,kẻ đầu gối tay ấp mười năm giờ đột nhiên biến thành một tên quái vật xa lạ, cúsốc ấy khó có thể vượt qua ngay được.
“Thưatòa, thứ này tôi đã xem qua rồi”. Cô quay đầu lại nói tiếp.
“Vậysao, vậy luật sư Diệp thấy…”.
Các ándân sự trong thành phố này, vụ nào chẳng có kết luận từ sớm? Vài tuần trước khiphiên tòa được mở Trần Đại Phương đã tới gặp và có lời với chánh án, hôm naycũng chỉ là xét xử cho có lệ, sao đột nhiên lại chui ở đâu ra cô Diệp Tề Mi nàychứ?
Viênthẩm phán đổ mồ hôi ròng ròng, sớm biết thế này thì đã cáo bệnh nghỉ phép từtrước.
“Đều làhoá đơn gốc, tất cả đều là thật”. Cô gật đầu, khẳng định.
Hả? Đơngiản vậy thôi sao? Yên tâm rồi, “Vậy tôi sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng”.
“Khoanđã”.
Diệp TềMi lại lên tiếng. Vừa bình tĩnh một chút thì lại bị làm cho sợ thót tim, thẩmphán đưa tay lau mồ hôi.
Bị cáoném về phía ông ta những ánh nhìn kì quái, lũ ngu ngốc không hiểu chuyện nhưcác người thì biết gì? Người đang đứng trước mặt ông ta là Diệp Tề Mi – mộtnhân vật tiếng tăm nổi như cồn trong giới tư pháp, từ lúc vào nghề cho tới nayđều thụ lý những vụ li hôn lớn của các doanh nhân giàu có, bao nhiêu nhân vậtchỉ giậm chân một cái cũng khiến cả nước chao đảo đã phải tổn thất cực kì nặngnề dưới tay cô ta!
Nghenói giờ bạn bè của cô ta đều là những phụ nữ giàu có đã li hôn.
Đángkinh ngạc hơn cả là nghe nói vụ nào cô ta cũng đều chiến thắng dễ dàng là vì cómối quan hệ đáng ngờ với một nhân vật tầm cỡ trong bộ Tư pháp – với một luật sưcó đẳng cấp khác biệt thế này, một thẩm phán nhỏ như ông có thể làm được gì?
Khôngthèm để ý tới tâm trạng phức tạp của vị thẩm phán kia, Diệp Tề Mi quay ngườibước tới trước bàn bị cáo, hai tay chống lên bàn, cúi xuống nhìn Trần ĐạiPhương.
Ái chà,nhìn gần thế này mới thấy, nữ luật sư kì lạ này trông cũng bắt mắt đấy, vẻ mặtvô cảm của Trần Đại Phương bắt đầu có sự thay đổi.
“ÔngTrần, tôi cũng có thứ này cho ông xem”.
Ra hiệucho trợ lý của mình mang lên, cô đưa tay đón lấy tập tài liệu đặt trước mặt ôngta, còn tốt bụng mở ra giúp.
“Đây làcái gì?”. Trần Đại Phương cúi đầu nhìn, mới liếc qua trang đầu tiên ông ta đãsợ hãi đứng bật dậy, vội gập vào, “Cô có ý gì?”.
“ÔngTrần”. Giọng nói của cô rõ ràng, đầy uy lực, dù đã nói nhỏ hết mức nhưng ông tavẫn nghe không sót từ nào:
“Phánquyết ngày hôm nay ông nhất định sẽ cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng lần gặp tiếptheo của chúng ta ở tòa sẽ là vì tội trùng hôn, tự ý chuyển đổi tài sản sau hônnhân của ông, còn rất nhiều những vấn đề linh tinh khác nữa, có cần tôi giảithích từng trang ngay tại đây cho ông nghe không?”.
Haingười nói với nhau bằng giọng rất nhỏ, những người ngồi dưới đều không hiểuchuyện gì đang xảy ra, rất nhiều người còn đứng lên nhìn. Luật sư của Trần ĐạiPhương đi tới giơ tay định lấy tập tài liệu đó lên xem nhưng bị ông ta giữ lại,mồ hôi của ông ta túa ra như tắm, đèn trong phòng xử rất sáng, soi rõ từng giọtmồ hôi trên trán ông ta.
“Thưatòa”, cuối cùng thì Trần Đại Phương cũng bật ra được hai tiếng, mặt ông ta đầymồ hôi như vừa được lôi từ dưới nước lên. Ánh mắt của tất cả mọi người trongphòng xử án đều tập trung vào ông ta, còn ông ta lại nhìn cô gái xinh đẹp vớivẻ mặt hết sức điềm tĩnh đang đứng trước mặt mình, giọng đứt quãng như nóikhông ra hơi: “Đừng ra phán quyết vội, tôi muốn được hòa giải ngoài tòa án”.
Chương 1: Nụ cười buổi đầu gặp gỡ
Phụ nữ sau khi kết hôn không có nhiều lựa chọn, hoặc là giả vờthông minh, hoặc là giả vờ ngu ngốc, giả vờ thông minh thì bị lừa dối, giả vờngu ngốc thì chấp nhận bị lừa dối, cả hai trường hợp đó đều rất thảm. Nếu đốiphương đến việc che giấu cũng không muốn làm thì có cần phải tiếp tục duy trìcuộc hôn nhân ấy nữa không?
ThànhChí Đông buồn ngủ kinh khủng, ly rượu mà anh đang cầm trên tay lại một lần nữađụng cốp một cái xuống mặt kính đen sáng loáng trên quầy bar.
Đây đãlà lần thứ bao nhiêu trong tối nay rồi? Anh giật mình bừng tỉnh, dứt khoát đứngdậy, quyết định phải tự cứu mình.
“Andy,mình phải đi đây”.
Anh bạnngồi bên cạnh uống tới mức hai mắt đỏ gay, hay là khóc? Ai thèm quan tâm. Nhưnggiờ nhìn thấy anh sắp đi, anh ta lập tức đưa tay ra tóm chặt lấy anh, “ChíĐông, đừng đi, nghe mình nói đã…”.
“Maimình còn phải bay tới Thượng Hải”.
“Đừngcó nhắc đến Thượng Hải với mình! Cô gái đó, cô gái đó… Không được, hôm nay cậuphải uống với mình một trận thật say, nhất định phải thế!”.
Mặc dùanh được sinh ra ở nước ngoài, nhưng từ nhỏ gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, dovậy tiếng phổ thông cũng không tồi. Nghe nói Trung Quốc có một người phụ nữ hếtsức nổi tiếng tên là thím Tường Lâm.
Bực bộiđưa tay lên cào tóc, Thành Chí Đông giơ ngón tay ngoắc cậu bồi bàn gần đấy.
“Anhcần gì ạ?”.
“Mangcho tôi một cốc nước lạnh”. Cậu bồi bàn lập tức quay đi.
“Đợiđã”. Anh gọi cậu ta lại, “Không cần nước lạnh nữa, mang Whisky đến đây”.
“Một lyạ? Thêm đá không thưa anh?”.
“Khôngđá, mang cả chai ra đây”. Anh vỗ vỗ vai Andy, trên mặt nở nụ cười tốt bụng,“Uống đi, người anh em, hôm nay tôi sẽ cho cậu say chết luôn”.
Cuốicùng Andy tử trận, lúc đưa anh ta về nhà vẫn còn ri rỉ khóc:
“ChíĐông, lần này mình đúng là quá thảm”.
“Ngườita đã sống với cậu ba năm”.
“Đến cổphần trong công ty cũng bị chia đôi…”.
“Cindychẳng phải đã có con với cậu, sống chết cũng không chịu li hôn cơ mà, thật quáđột ngột”. Chí Đông không hiểu.
“Làmsao mà mình biết được”. Cậu ta bắt đầu líu lưỡi, đau khổ vỗ ngực, đột nhiênhung tợn nói, “Mình biết rồi!”.
ChíĐông giật mình, cũng may khu chung cư nhà Andy đã ở ngay trước mặt: “Đến rồi”.
Andynhư không nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi dằn từng tiếng: “Đều tại cái côluật sư đáng chết Diệp Tề Mi kia, sau khi quen cô ta Cindy như biến thành ngườikhác, cô ta, cô ta…”.
“ThímTường Lâm” lại xuất hiện, đồng hồ trên xe cho thấy đã rạng sáng, chuyến bay củaanh cất cánh lúc tám giờ, hay là cứ thẳng tay đánh cho anh ta bất tỉnh luôn?Thành Chí Đông suy nghĩ rất lung.
“DiệpTề Mi, tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô…”.
“Rầm”.Thế giới yên tĩnh trở lại.
Bỏ hungkhí trên tay xuống, Thành Chí Đông nhẹ nhõm kéo người anh em đã bất tỉnh rakhỏi xe.
Tất cảđều do cậu tự gây ra đấy chứ, kết hôn để làm gì? Cứ độc thân như mình đây cóphải vui vẻ không, còn hạnh phúc hơn cả thần tiên. Một vài người đúng là nghĩkhông thông, Trung Quốc có câu nói thế nào nhỉ? Phải rồi, người tự gây ranghiệp chướng thì khó sống.
KhiThành Chí Đông tới văn phòng ở Thượng Hải, thư ký đã ôm tài liệu đứng đợi ở cửathang máy: “Tổng giám đốc Thành, mọi người đều đang đợi anh”.
Bướcvào phòng họp thấy mọi người ai cũng tỏ ra căng thẳng, Thành Chí Đông than thầmtrong lòng, tại sao lại phải sợ mình như thế?
Thực raanh tự cảm thấy con người mình cũng không tồi, gần đây công việc kinh doanh ởkhu vực châu Á rất tốt, đây là lần đầu tiên trong tháng này anh tới tổng côngty ở Thượng Hải, mọi người không thể tỏ ra nhớ nhung anh hay sao?
Đầutiên là nghe báo cáo, abcd, blah blah… nhân lúc anh không ở đây có phải phótổng giám đốc Lí lạidành toàn bộ thời gian ở nhà không? Sao hôm nay mắt như sưng hết cả lên thếkia, tới lượt Tiểu Tôn, haizz, sao lần nào cũng ăn nói lắp bắp vậy, lại còn đưatay lên quệt mồ hôi thì phải?
“Daisy,mau rót cho giám đốc Tôn một ly nước lạnh”.
“Tổnggiám đốc Thành, hàng chúng ta đã chuyển qua rồi, nhưng bên Nhật Bản không chịunhận hàng theo hợp đồng đã ký, nghe nói có nhà cung cấp trong nước đã ngầm chàohàng cho họ với mức giá thấp hơn”.
Giámđốc Tôn uống nước như sắp c
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
78/1876