Truyện ngắn hay - Nợ anh lời xin lỗi
Lượt xem : |
Rất lâu về sau này, lời xin lỗi năm ấy tôi cũng không dám thốt ra. Mà anh cũng không cho tôi nói. Bởi lời xin lỗi đôi khi chẳng khác nào lời thú nhận, chặn đứng một mối quan hệ.
***
1. Tên tôi là Kim Ngân - cái tên vàng bạc nhưng mọi người thường gọi tôi là Hot Girl hoặc Người đẹp. Giống như cái biệt danh ấy, tôi là cô gái nổi tiếng và xinh đẹp một vùng.
Vì là một mỹ nữ nên tôi có rất nhiều người theo đuổi. Cho nên, ngay từ hồi học phổ thông, tôi đã nức tiếng là thay người yêu như thay áo.
Năm tôi 18 tuổi, tôi đỗ đại học ngành sư phạm Hóa Học. Bạn bè rất bất ngờ vì một cô gái ăn chơi, lêu lổng như tôi lại có xu hướng làm nhà giáo.
Mấy đứa ấy trêu đùa tôi rằng:
- Mày mà đi dạy học được á. Chẳng khác nào bỏ tro vào mắt con nhà người ta.
Đáp lại họ, tôi chỉ cười. Đâu chỉ riêng tôi, nhóm bạn tôi chơi, mấy cậu ấm cô chiêu trong những năm tháng học trò nổi loạn, phá gia chi tử, đánh nhau tơi bời đều chọn theo học những ngành vì nước vì dân như là cảnh sát hoặc sư phạm. Sự đời vốn là thế. Tôi gọi đó là ''sự phù hợp'' hay chính là ''biết hối cải, chuộc lỗi lầm.''
Nhưng đó là chuyện rất lâu về sau này. Chứ hiện tại, bản tính nông nổi của tôi đạt cảnh giới cao nhất khi và chỉ khi đeo thẻ sinh viên đại học.
Kỳ đầu đại học, năm nhất.
Lần đầu tiên xa nhà, ra đô thị phồn hoa rực rỡ. Giữa rừng hoa lệ và mỹ nữ, tôi thu mình ngoan ngoãn và rất chịu khó đến trường. Nhưng đến cuối kỳ một, đầu kỳ hai, giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, tôi bắt đầu nổi tiếng về nhan sắc và độ ăn chơi nhất nhì trường. Giải thích cho sự kiện đó, tôi cho rằng mình có khả năng thích nghi môi trường sống cao.
Lập tức, có rất nhiều người theo đuổi tôi. Và nghiễm nhiên, tôi bỗng có nhiều sự lựa chọn. Một tháng, tôi thay người yêu một lần. Mà mỗi lần thay, xét về độ đẹp trai, xe đẹp và ví dày thì tiêu chuẩn người sau đều cao hơn người trước. Vì vậy, những anh chàng bình thường hầu như không có cửa cưa cẩm tôi.
Cho đến khi tôi gặp Dương - một chàng trai rất đỗi bình thường về ngoại hình cũng như gia cảnh. Chỉ duy một điều, đó là anh rất kiên trì. Có lẽ thế, mà trong một khoảnh khắc nào đó, anh đặc biệt thu hút tôi.
Lần đầu tiên, tôi gặp anh trong một buổi chiều nắng hạ gay gắt. Tôi ngán ngẩm giờ hóa học hữu cơ nên trốn ra quán Cà phê Lá Xưa cạnh trường, ngồi tha thẩn. Thế nhưng, tôi là Hot Girl nên rất dễ bị chú ý. Một top nam sinh viên nào đó đi ngang qua, nhìn thấy tôi thì hét lên ầm ĩ. Tôi liền bỏ chạy thì họ lại rầm rập đuổi theo. Tôi chạy về trường, hướng cổng bảo vệ, họ lập tức dừng lại. Duy chỉ có một người vẫn kiên nhẫn đi theo tôi.
Tôi ngạc nhiên quay lại cũng là lúc anh vừa chạy đến.
- Chào Ngân. - Đôi mắt anh nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi hơi giật mình.
Tuy nhiên ấn tượng ban đầu của tôi về anh không hề đặc sắc lắm, có chăng chỉ là chàng sinh viên giản dị và gọn gàng.
Tôi kiêu sa liếc anh một cái.
- Có quen sao?
- Không quen,
- ...
- Lần đầu gặp.
- Hứ! Thế biết tôi tên Ngân.
- Bảng tên mà.
- Ồ.
Tôi ồ một tiếng rõ dài chưa kịp dứt thì anh đã quay mặt rời đi. Cái bóng lưng dài thườn thượt trong ánh nắng gay gắt không hề ngoảnh lại ấy rất đả kích tôi: Bộ cô tưởng, ai cũng phải biết cô chắc.
Nghĩ vậy, mặt tôi phút chốc đỏ phừng phừng. Tôi nhìn anh mà tức đổ mồ hôi hột. Lần đầu tiên, tôi chạy theo một tên con trai.
- Cậu tên gì? - Tôi hắng dặng lên tiếng nhưng khuôn mặt vẫn rất vênh váo. Dù gì, tôi cũng không thể mất đi sự kiêu ngạo của bản thân mình.
Anh liếc mắt sang tôi, khóe miệng cong cong đầy đắc ý.
Anh dừng lại, đầu hơi nghiêng về một bên, một tay sau lưng, một tay chìa ra giới thiệu:
- Anh là Dương - công nghệ Hóa Dầu năm nhất.
Trong khoảnh khắc, tôi phát hiện ra xung quanh anh có ánh hào quang sáng chói của một chàng hoàng tử đưa tay tao nhã mời nàng công chúa bước lên vũ đài.
À thì ra, tôi cũng có ước mơ cổ tích. Tôi ngẩn ngơ trong giây lát mà tự đặt bàn tay nhỏ xíu của mình trong lòng bàn tay anh và nói:
- Em là Ngân học sư phạm Hóa năm nhất.
Anh chớp mắt ngạc nhiên vì hành động ấy của tôi. Nhưng vẫn không quên lợi dụng cơ hội nắm gọn bàn tay ấy lại.
- Ừ, làm bạn gái anh nhé. - Anh cất giọng nhẹ nhàng nhưng lại có sức hút ma mị.
Tôi vô thức gật đầu.
Sau đó, như ánh nắng chiều tà gắt gao nhưng nhanh tàn, tôi giật mình rút tay về. Động tác có chút rụt rè và e lệ. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chúng tôi cùng cười.
Và chúng tôi bắt đầu chơi hẹn hò với nhau từ khi đó.
2.
Kể từ lúc hẹn hò với anh, tôi vẫn làm quen với nhiều người khác. Có người vì thể mà lời ra tiếng vào. Nhưng tôi không để ý mà anh cũng chẳng hề quan tâm. Anh cứ lặng lẽ bên tôi, lặng lẽ yêu tôi.
Nhiều lúc anh hỏi:
- Làm bạn gái của anh lâu thế, không chán à?
- Không, chán gì chứ. Có người chở em đi học lại đón em về, sáng dẫn em mua đồ, tối dắt em đi chơi. Có ngu mới từ chối.
- Ồ. Nhiều người có thể làm thế cho em được mà. Thậm chí, họ còn chở em bằng xe xịn, anh có mỗi con xe đạp cà tàng. Gặp ổ gà, chả xóc nảy mông lên.
- Ha ha. - Tôi nhìn anh cười như nắc nẻ, anh lắm khi cũng có những từ ngữ rất hài hước như thế. Tôi vòng tay ôm cổ anh, thơm vào má anh một cái:
- Nhưng không có ai đi học điểm danh hay làm bài hộ em. Cho nên anh là nhất. Hóa ra, yêu người yêu học cùng khoa, thật lợi lộc.
- Vậy à? - Anh véo má tôi mỉm cười nhưng nghe giọng nói có hơi u sầu.
- Mà chúng ta bằng tuổi, sao ngay từ đầu em lại gọi anh là anh nhỉ.
- Ờ. - Anh mặt tỉnh bơ nói.
Tôi như nghĩ ra điều gì, liền giật tóc anh, hét lên:
- Nói.
- Đanh đá, nói gì?
- Có gì nói hết.
- Không có gì để nói cả.
Không nói à, thể thì tôi cào anh không thương tiếc. Chiêu này của con gái vô cùng hiệu quả nha, anh lập tức giơ cờ trắng đầu hàng.
- Thôi được rồi. Anh nói. Hôm đó, là lần đầu tiên em gặp anh nhưng anh thì thích em từ một năm trước rồi, trong kỳ thi đại học ý.
- Vậy cơ à.
- Ờ. Cái đồ ngốc.
Anh cười gian xảo chạy đi, tôi đuổi theo anh.
- A! Ai ngốc. Vậy là, anh đã bẫy em phải không?
- Ha ha. Là do em tự nguyện mà.
Tôi lập tức vừa đánh, vừa véo tới tấp. Căn phòng nhỏ của tôi trong phút chốc lộn xộn như một bãi chiến trường.
Anh nói đúng, là do tôi tự nguyện. Rất lâu về sau này, tôi cũng không thể lý giải được vì sao lại ngoan ngoãn tự nguyện như thế. Có lẽ, cuộc đời mỗi người luôn có những khoảnh khắc thích hợp ló ra, để một ai đó nhất định lọt vào vừa vặn ghép với mảnh ghép yêu thương trong ta. Họ đi vào thế nào không quan trọng, quan trọng là cuối cùng mảnh ghép ấy có giữ được đến cùng hay không? Có điều cuộc sống vốn là bức tranh không mấy hoàn hảo!
3.
Hẹn hò với Dương được gần một năm, tôi bỗng thay tính đổi nết, trở nên ôn nhu và dịu dàng hơn nhiều. Các cụ ngày xưa nói: Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cấm có sai bao giờ,
Thế nhưng, cuộc sống vốn có nhiều điều bất ngờ mà ta không ngờ tới.
Nếu tôi gọi Dương là con đường sắt duy nhất cho chuyến tàu Nam - Bắc chạy qua thì Thanh lại xuất hiện như một tai nạn khiến đoàn tàu là tôi phải ngừng bánh.
Hết học kỳ hai năm hai, tôi vào Sài Gòn du lịch để giết thời gian nghỉ hè rảnh rỗi của mình.
Tôi vào Nam chơi và ở tại nhà bác họ trong trung tâm thành phố của sự xa hoa và diễm lệ. Bác tôi làm quản lý xuất nhập khẩu, thường phải đi công tác, không có thời gian tiếp đón tôi. Nên hầu như, tôi tự sinh tự diệt, tự đến và tự đi. Ở Sài Gòn xa lạ, bỗng chốc, tôi cảm thấy chẳng còn thú vị.
Một buổi chiều nhập nhoạng tranh tối tranh sáng, tôi đang chán nản giữa lòng Sài Gòn thì trời bỗng đổ một cơn mưa ào ào như trút. Trong tích tắc, tôi ướt như chuột lột. Một lúc lâu sau, trời mới quang quang mây tạnh. Tôi đang ngửa mặt than trời, trách phận hên xui thì một chiếc xe BMW màu đen đi đến, dừng ngay bên cạnh.
Người ngồi ghế sau hạ cửa kính xe xuống, cất giọng miền Bắc:
- Em về đâu, anh đưa em về.
Như vớ được đồng hương, tôi chui tọt trong xe không chút đắn đo. Những giọt nước mưa trên người tôi nhỏ xuống, ướt loang lổ chiếc đệm xe đắt tiền.
Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ: ''I'm sorry - tôi rất tiếc.''
Anh ta nhún vai đúng kiểu: ''You are welcome - không có gì.''
Giây phút ấy, ước muốn có người yêu đại gia đưa đón bằng xe bốn bánh bốc lên trong đầu tôi mãnh liệt.
Đó là lần đầu tiên, tôi và Thanh gặp nhau. Anh hơn tôi mười tuổi. Và dĩ nhiên, anh đã đi làm từ rất lâu về trước rồi. Sự lịch lãm, chín chắn của người đàn ông trưởng thành bỗng vô cùng hấp dẫn tôi.
Và tôi bắt đầu ngã mình vào vòng tay rắn chắc và từng trải của anh.
Anh làm việc trong Sài Gòn, còn tôi học ngoài Hà Nội. Công việc anh không thể chuyển dời nhưng việc học của tôi, tôi nghĩ, tôi có thể...
Tôi bắt đầu bỏ học và trốn biệt tích hàng tháng để trốn vào lưới tình miền Nam. Trong thời gian ấy, tôi tuyệt giao với các mối quan hệ. Duy chỉ có Dương là cứ lặng lẽ bên tôi.
Một hôm, sinh nhật Dương. Tôi chuẩn bị cho anh một bữa tiệc nho nhỏ, có nến có hoa và chỉ có hai chúng tôi. Đến thời khắc quan trọng, tôi tắt điện cho Dương chuẩn bị thổi nến và nguyện ước. Hai mươi ngọn nến xanh vàng le lói những tia sáng yếu ớt trong màn đêm, phản chiếu đôi mắt anh long lanh lạ thường. Tôi thất thần suýt phun ra câu: ''Mắt anh sáng như mắt cú vọ'' thì Thanh gọi điện đến.
Tôi rất muốn tắt máy nhưng chợt nhớ Thanh chẳng bao giờ gọi cho tôi những lúc muộn thế này. Có một lần, gần hai giờ sáng anh gọi là lúc anh bị nổ lốp xe ở ngoại ô thành phố. Tuy chẳng giúp được gì anh nhưng nói chuyện với tôi, anh bảo đó là động viên tinh thần lớn nhất. Trái tim tôi khi ấy vui sướng đập nhanh rộn ràng. Giờ đây, nhìn dãy số thân thuộc của Thanh, tôi không kềm được lòng. Tôi lí nhí với Dương:
- Xin lỗi.
- Không sao, em nghe đi. - Dương đẩy tôi ra nghe điện thoại.
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi không nhìn ra được nét biểu cảm nào trên khuôn mặt Dương nhưng giọng anh nghe có chút khàn đặc.
- Hello. - Tôi bắt máy.
- I miss you. - Đầu dây bên kia lên tiếng.
- Me too. - Tôi mỉm cười đáp lại.
Anh vốn đi du học và làm việc tại nước ngoài nhiều năm nên chúng tôi thường nói chuyện với nhau bằng Tiếng Anh như thế. Cảm giác ấy khiến tôi thấy mình được hội nhập với thế giới thượng lưu. Chẳng phải, người biết nhiều ngôn ngữ toàn là những người đẳng cấp và tài giỏi đó thôi.
Nhưng một người bạn thương yêu nửa đêm nửa hôm, bỗng dưng nói nhớ nhung bạn. Thì chắc chắn là có vấn đề. Thật vậy, dù lòng tôi tê tê lâng lâng dư vị ngọt ngào nhưng thành thật mà nói cảm giác ấy vừa mừng, lại vừa lo. Có khi nào điểm cuối của nỗi nhớ là nơi bắt đầu của sự chia xa?
Thanh không nói gì thêm với tôi thì đã cúp máy.
- Thôi em ngủ sớm đi, tạm biệt em.
Ba tiếng tút, tút tút vọng lại khiến đầu óc tôi điên đảo. Trực giác phụ nữ mách bảo có điều gì đó rất không bình thường.
Tôi chạy vào trong tìm túi xách, tôi rất muốn trở về.
Trong căn phòng, đèn đã được bật đèn sáng, bánh sinh nhật đã được dọn, Dương đang ngồi xem TV.
Tôi nhìn anh:
- Em phải đi.
Đáp lại tôi là sự im lặng.
Tôi tự cảm thấy mình thật xấu xa và độc ác. Lẽ ra, ngày sinh nhật của Dương vô cùng vui vẻ và náo nhiệt bên bạn bè. Nhưng vì tôi không hợp với họ nên anh một lần trọng sắc, khinh bạn để cuối cùng, tôi lại rời bỏ anh mà đi.
Nhưng biết phải làm sao đây? Tình yêu là đoạn cảm xúc khó kiểm soát nhất. Tôi có thể miễn cưỡng ở lại với anh nhưng trái tim tôi lại không ngừng nghĩ về người đàn ông ấy. Tôi sợ mình không làm tốt thì sẽ lộ, tôi vốn tham lam khi muốn có cả Thanh và Dương. Một người cực Nam, một người cực Bắc, có hạnh phúc nào hơn.
Nhưng tôi không hề biết, khi Dương im lặng nhìn tôi ra đi, thực ra vì anh đã biết tất cả, đã hiểu tất cả. Anh lặng lẽ bên tôi là chờ tôi lựa chọn và có lẽ, tôi đã tự mình đi đến đoạn cuối con đường của anh.
4.
Tôi trở về nhà trọ của mình trằn trọc đến 5 giờ sáng thì hớt hơ hớt hải mua vé bay vào Sài Gòn.
Tôi chọn ô ghế hạng sang bởi từ hồi ở bên Thanh, ví tiền của tôi vô cùng rủng rỉnh. Tôi nghiễm nhiên tiêu tiền của anh và dĩ nhiên cũng mất đi một số thứ tương ứng.
Có điều, đó là do tôi cam tâm tình nguyện nên chẳng cảm thấy chút thiệt thòi cho mình. Nh
***
1. Tên tôi là Kim Ngân - cái tên vàng bạc nhưng mọi người thường gọi tôi là Hot Girl hoặc Người đẹp. Giống như cái biệt danh ấy, tôi là cô gái nổi tiếng và xinh đẹp một vùng.
Vì là một mỹ nữ nên tôi có rất nhiều người theo đuổi. Cho nên, ngay từ hồi học phổ thông, tôi đã nức tiếng là thay người yêu như thay áo.
Năm tôi 18 tuổi, tôi đỗ đại học ngành sư phạm Hóa Học. Bạn bè rất bất ngờ vì một cô gái ăn chơi, lêu lổng như tôi lại có xu hướng làm nhà giáo.
Mấy đứa ấy trêu đùa tôi rằng:
- Mày mà đi dạy học được á. Chẳng khác nào bỏ tro vào mắt con nhà người ta.
Truyện ngắn tình yêu hay nhất
Đáp lại họ, tôi chỉ cười. Đâu chỉ riêng tôi, nhóm bạn tôi chơi, mấy cậu ấm cô chiêu trong những năm tháng học trò nổi loạn, phá gia chi tử, đánh nhau tơi bời đều chọn theo học những ngành vì nước vì dân như là cảnh sát hoặc sư phạm. Sự đời vốn là thế. Tôi gọi đó là ''sự phù hợp'' hay chính là ''biết hối cải, chuộc lỗi lầm.''
Nhưng đó là chuyện rất lâu về sau này. Chứ hiện tại, bản tính nông nổi của tôi đạt cảnh giới cao nhất khi và chỉ khi đeo thẻ sinh viên đại học.
Kỳ đầu đại học, năm nhất.
Lần đầu tiên xa nhà, ra đô thị phồn hoa rực rỡ. Giữa rừng hoa lệ và mỹ nữ, tôi thu mình ngoan ngoãn và rất chịu khó đến trường. Nhưng đến cuối kỳ một, đầu kỳ hai, giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, tôi bắt đầu nổi tiếng về nhan sắc và độ ăn chơi nhất nhì trường. Giải thích cho sự kiện đó, tôi cho rằng mình có khả năng thích nghi môi trường sống cao.
Lập tức, có rất nhiều người theo đuổi tôi. Và nghiễm nhiên, tôi bỗng có nhiều sự lựa chọn. Một tháng, tôi thay người yêu một lần. Mà mỗi lần thay, xét về độ đẹp trai, xe đẹp và ví dày thì tiêu chuẩn người sau đều cao hơn người trước. Vì vậy, những anh chàng bình thường hầu như không có cửa cưa cẩm tôi.
Cho đến khi tôi gặp Dương - một chàng trai rất đỗi bình thường về ngoại hình cũng như gia cảnh. Chỉ duy một điều, đó là anh rất kiên trì. Có lẽ thế, mà trong một khoảnh khắc nào đó, anh đặc biệt thu hút tôi.
Lần đầu tiên, tôi gặp anh trong một buổi chiều nắng hạ gay gắt. Tôi ngán ngẩm giờ hóa học hữu cơ nên trốn ra quán Cà phê Lá Xưa cạnh trường, ngồi tha thẩn. Thế nhưng, tôi là Hot Girl nên rất dễ bị chú ý. Một top nam sinh viên nào đó đi ngang qua, nhìn thấy tôi thì hét lên ầm ĩ. Tôi liền bỏ chạy thì họ lại rầm rập đuổi theo. Tôi chạy về trường, hướng cổng bảo vệ, họ lập tức dừng lại. Duy chỉ có một người vẫn kiên nhẫn đi theo tôi.
Tôi ngạc nhiên quay lại cũng là lúc anh vừa chạy đến.
- Chào Ngân. - Đôi mắt anh nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi hơi giật mình.
Tuy nhiên ấn tượng ban đầu của tôi về anh không hề đặc sắc lắm, có chăng chỉ là chàng sinh viên giản dị và gọn gàng.
Tôi kiêu sa liếc anh một cái.
- Có quen sao?
- Không quen,
- ...
- Lần đầu gặp.
- Hứ! Thế biết tôi tên Ngân.
- Bảng tên mà.
- Ồ.
Tôi ồ một tiếng rõ dài chưa kịp dứt thì anh đã quay mặt rời đi. Cái bóng lưng dài thườn thượt trong ánh nắng gay gắt không hề ngoảnh lại ấy rất đả kích tôi: Bộ cô tưởng, ai cũng phải biết cô chắc.
Nghĩ vậy, mặt tôi phút chốc đỏ phừng phừng. Tôi nhìn anh mà tức đổ mồ hôi hột. Lần đầu tiên, tôi chạy theo một tên con trai.
- Cậu tên gì? - Tôi hắng dặng lên tiếng nhưng khuôn mặt vẫn rất vênh váo. Dù gì, tôi cũng không thể mất đi sự kiêu ngạo của bản thân mình.
Anh liếc mắt sang tôi, khóe miệng cong cong đầy đắc ý.
Anh dừng lại, đầu hơi nghiêng về một bên, một tay sau lưng, một tay chìa ra giới thiệu:
- Anh là Dương - công nghệ Hóa Dầu năm nhất.
Trong khoảnh khắc, tôi phát hiện ra xung quanh anh có ánh hào quang sáng chói của một chàng hoàng tử đưa tay tao nhã mời nàng công chúa bước lên vũ đài.
À thì ra, tôi cũng có ước mơ cổ tích. Tôi ngẩn ngơ trong giây lát mà tự đặt bàn tay nhỏ xíu của mình trong lòng bàn tay anh và nói:
- Em là Ngân học sư phạm Hóa năm nhất.
Anh chớp mắt ngạc nhiên vì hành động ấy của tôi. Nhưng vẫn không quên lợi dụng cơ hội nắm gọn bàn tay ấy lại.
- Ừ, làm bạn gái anh nhé. - Anh cất giọng nhẹ nhàng nhưng lại có sức hút ma mị.
Tôi vô thức gật đầu.
Sau đó, như ánh nắng chiều tà gắt gao nhưng nhanh tàn, tôi giật mình rút tay về. Động tác có chút rụt rè và e lệ. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chúng tôi cùng cười.
Và chúng tôi bắt đầu chơi hẹn hò với nhau từ khi đó.
2.
Kể từ lúc hẹn hò với anh, tôi vẫn làm quen với nhiều người khác. Có người vì thể mà lời ra tiếng vào. Nhưng tôi không để ý mà anh cũng chẳng hề quan tâm. Anh cứ lặng lẽ bên tôi, lặng lẽ yêu tôi.
Nhiều lúc anh hỏi:
- Làm bạn gái của anh lâu thế, không chán à?
- Không, chán gì chứ. Có người chở em đi học lại đón em về, sáng dẫn em mua đồ, tối dắt em đi chơi. Có ngu mới từ chối.
- Ồ. Nhiều người có thể làm thế cho em được mà. Thậm chí, họ còn chở em bằng xe xịn, anh có mỗi con xe đạp cà tàng. Gặp ổ gà, chả xóc nảy mông lên.
- Ha ha. - Tôi nhìn anh cười như nắc nẻ, anh lắm khi cũng có những từ ngữ rất hài hước như thế. Tôi vòng tay ôm cổ anh, thơm vào má anh một cái:
- Nhưng không có ai đi học điểm danh hay làm bài hộ em. Cho nên anh là nhất. Hóa ra, yêu người yêu học cùng khoa, thật lợi lộc.
- Vậy à? - Anh véo má tôi mỉm cười nhưng nghe giọng nói có hơi u sầu.
- Mà chúng ta bằng tuổi, sao ngay từ đầu em lại gọi anh là anh nhỉ.
- Ờ. - Anh mặt tỉnh bơ nói.
Tôi như nghĩ ra điều gì, liền giật tóc anh, hét lên:
- Nói.
- Đanh đá, nói gì?
- Có gì nói hết.
- Không có gì để nói cả.
Không nói à, thể thì tôi cào anh không thương tiếc. Chiêu này của con gái vô cùng hiệu quả nha, anh lập tức giơ cờ trắng đầu hàng.
- Thôi được rồi. Anh nói. Hôm đó, là lần đầu tiên em gặp anh nhưng anh thì thích em từ một năm trước rồi, trong kỳ thi đại học ý.
- Vậy cơ à.
- Ờ. Cái đồ ngốc.
Anh cười gian xảo chạy đi, tôi đuổi theo anh.
- A! Ai ngốc. Vậy là, anh đã bẫy em phải không?
- Ha ha. Là do em tự nguyện mà.
Tôi lập tức vừa đánh, vừa véo tới tấp. Căn phòng nhỏ của tôi trong phút chốc lộn xộn như một bãi chiến trường.
Anh nói đúng, là do tôi tự nguyện. Rất lâu về sau này, tôi cũng không thể lý giải được vì sao lại ngoan ngoãn tự nguyện như thế. Có lẽ, cuộc đời mỗi người luôn có những khoảnh khắc thích hợp ló ra, để một ai đó nhất định lọt vào vừa vặn ghép với mảnh ghép yêu thương trong ta. Họ đi vào thế nào không quan trọng, quan trọng là cuối cùng mảnh ghép ấy có giữ được đến cùng hay không? Có điều cuộc sống vốn là bức tranh không mấy hoàn hảo!
3.
Hẹn hò với Dương được gần một năm, tôi bỗng thay tính đổi nết, trở nên ôn nhu và dịu dàng hơn nhiều. Các cụ ngày xưa nói: Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cấm có sai bao giờ,
Thế nhưng, cuộc sống vốn có nhiều điều bất ngờ mà ta không ngờ tới.
Nếu tôi gọi Dương là con đường sắt duy nhất cho chuyến tàu Nam - Bắc chạy qua thì Thanh lại xuất hiện như một tai nạn khiến đoàn tàu là tôi phải ngừng bánh.
Hết học kỳ hai năm hai, tôi vào Sài Gòn du lịch để giết thời gian nghỉ hè rảnh rỗi của mình.
Tôi vào Nam chơi và ở tại nhà bác họ trong trung tâm thành phố của sự xa hoa và diễm lệ. Bác tôi làm quản lý xuất nhập khẩu, thường phải đi công tác, không có thời gian tiếp đón tôi. Nên hầu như, tôi tự sinh tự diệt, tự đến và tự đi. Ở Sài Gòn xa lạ, bỗng chốc, tôi cảm thấy chẳng còn thú vị.
Một buổi chiều nhập nhoạng tranh tối tranh sáng, tôi đang chán nản giữa lòng Sài Gòn thì trời bỗng đổ một cơn mưa ào ào như trút. Trong tích tắc, tôi ướt như chuột lột. Một lúc lâu sau, trời mới quang quang mây tạnh. Tôi đang ngửa mặt than trời, trách phận hên xui thì một chiếc xe BMW màu đen đi đến, dừng ngay bên cạnh.
Người ngồi ghế sau hạ cửa kính xe xuống, cất giọng miền Bắc:
- Em về đâu, anh đưa em về.
Như vớ được đồng hương, tôi chui tọt trong xe không chút đắn đo. Những giọt nước mưa trên người tôi nhỏ xuống, ướt loang lổ chiếc đệm xe đắt tiền.
Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ: ''I'm sorry - tôi rất tiếc.''
Anh ta nhún vai đúng kiểu: ''You are welcome - không có gì.''
Giây phút ấy, ước muốn có người yêu đại gia đưa đón bằng xe bốn bánh bốc lên trong đầu tôi mãnh liệt.
Đó là lần đầu tiên, tôi và Thanh gặp nhau. Anh hơn tôi mười tuổi. Và dĩ nhiên, anh đã đi làm từ rất lâu về trước rồi. Sự lịch lãm, chín chắn của người đàn ông trưởng thành bỗng vô cùng hấp dẫn tôi.
Và tôi bắt đầu ngã mình vào vòng tay rắn chắc và từng trải của anh.
Anh làm việc trong Sài Gòn, còn tôi học ngoài Hà Nội. Công việc anh không thể chuyển dời nhưng việc học của tôi, tôi nghĩ, tôi có thể...
Tôi bắt đầu bỏ học và trốn biệt tích hàng tháng để trốn vào lưới tình miền Nam. Trong thời gian ấy, tôi tuyệt giao với các mối quan hệ. Duy chỉ có Dương là cứ lặng lẽ bên tôi.
Một hôm, sinh nhật Dương. Tôi chuẩn bị cho anh một bữa tiệc nho nhỏ, có nến có hoa và chỉ có hai chúng tôi. Đến thời khắc quan trọng, tôi tắt điện cho Dương chuẩn bị thổi nến và nguyện ước. Hai mươi ngọn nến xanh vàng le lói những tia sáng yếu ớt trong màn đêm, phản chiếu đôi mắt anh long lanh lạ thường. Tôi thất thần suýt phun ra câu: ''Mắt anh sáng như mắt cú vọ'' thì Thanh gọi điện đến.
Tôi rất muốn tắt máy nhưng chợt nhớ Thanh chẳng bao giờ gọi cho tôi những lúc muộn thế này. Có một lần, gần hai giờ sáng anh gọi là lúc anh bị nổ lốp xe ở ngoại ô thành phố. Tuy chẳng giúp được gì anh nhưng nói chuyện với tôi, anh bảo đó là động viên tinh thần lớn nhất. Trái tim tôi khi ấy vui sướng đập nhanh rộn ràng. Giờ đây, nhìn dãy số thân thuộc của Thanh, tôi không kềm được lòng. Tôi lí nhí với Dương:
- Xin lỗi.
- Không sao, em nghe đi. - Dương đẩy tôi ra nghe điện thoại.
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi không nhìn ra được nét biểu cảm nào trên khuôn mặt Dương nhưng giọng anh nghe có chút khàn đặc.
- Hello. - Tôi bắt máy.
- I miss you. - Đầu dây bên kia lên tiếng.
- Me too. - Tôi mỉm cười đáp lại.
Anh vốn đi du học và làm việc tại nước ngoài nhiều năm nên chúng tôi thường nói chuyện với nhau bằng Tiếng Anh như thế. Cảm giác ấy khiến tôi thấy mình được hội nhập với thế giới thượng lưu. Chẳng phải, người biết nhiều ngôn ngữ toàn là những người đẳng cấp và tài giỏi đó thôi.
Nhưng một người bạn thương yêu nửa đêm nửa hôm, bỗng dưng nói nhớ nhung bạn. Thì chắc chắn là có vấn đề. Thật vậy, dù lòng tôi tê tê lâng lâng dư vị ngọt ngào nhưng thành thật mà nói cảm giác ấy vừa mừng, lại vừa lo. Có khi nào điểm cuối của nỗi nhớ là nơi bắt đầu của sự chia xa?
Thanh không nói gì thêm với tôi thì đã cúp máy.
- Thôi em ngủ sớm đi, tạm biệt em.
Ba tiếng tút, tút tút vọng lại khiến đầu óc tôi điên đảo. Trực giác phụ nữ mách bảo có điều gì đó rất không bình thường.
Tôi chạy vào trong tìm túi xách, tôi rất muốn trở về.
Trong căn phòng, đèn đã được bật đèn sáng, bánh sinh nhật đã được dọn, Dương đang ngồi xem TV.
Tôi nhìn anh:
- Em phải đi.
Đáp lại tôi là sự im lặng.
Tôi tự cảm thấy mình thật xấu xa và độc ác. Lẽ ra, ngày sinh nhật của Dương vô cùng vui vẻ và náo nhiệt bên bạn bè. Nhưng vì tôi không hợp với họ nên anh một lần trọng sắc, khinh bạn để cuối cùng, tôi lại rời bỏ anh mà đi.
Nhưng biết phải làm sao đây? Tình yêu là đoạn cảm xúc khó kiểm soát nhất. Tôi có thể miễn cưỡng ở lại với anh nhưng trái tim tôi lại không ngừng nghĩ về người đàn ông ấy. Tôi sợ mình không làm tốt thì sẽ lộ, tôi vốn tham lam khi muốn có cả Thanh và Dương. Một người cực Nam, một người cực Bắc, có hạnh phúc nào hơn.
Nhưng tôi không hề biết, khi Dương im lặng nhìn tôi ra đi, thực ra vì anh đã biết tất cả, đã hiểu tất cả. Anh lặng lẽ bên tôi là chờ tôi lựa chọn và có lẽ, tôi đã tự mình đi đến đoạn cuối con đường của anh.
4.
Tôi trở về nhà trọ của mình trằn trọc đến 5 giờ sáng thì hớt hơ hớt hải mua vé bay vào Sài Gòn.
Tôi chọn ô ghế hạng sang bởi từ hồi ở bên Thanh, ví tiền của tôi vô cùng rủng rỉnh. Tôi nghiễm nhiên tiêu tiền của anh và dĩ nhiên cũng mất đi một số thứ tương ứng.
Có điều, đó là do tôi cam tâm tình nguyện nên chẳng cảm thấy chút thiệt thòi cho mình. Nh
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1734/3532