Tiểu thuyết - Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Lượt xem : |
ạ?”
Nghe thấy vậy, lông mày Vương Mẫu càng nhíu chặt hơn: “Không cần! Có lẽ năm đó, khi quyết định chuyện này, hắn cũng đoán được hậu quả sẽ xảy ra hôm nay, chỉ là khó xử vì Họa Thường vẫn chưa biết gì. Chúng ta giấu muội ấy, cũng vì sợ muội ấy đau lòng, nếu một ngày, muội ấy được biết chân tướng … ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra?”
Mạn Nhi nghe thấy lời này, cặp mắt trong sáng khẽ lay động, có chút thương xót: “Nương nương phải khổ tâm rồi! Trời đất có thể chứng giám.”
Vương Mẫu nhếch khóe miệng, không thể nở nụ cười.
—– Lần đầu ra sân khấu —–
Đêm nay, Thiên Hồ Đế quân và phu nhân gương vỡ lại lành, ân ái cuồng nhiệt hơn trước. Tang Chỉ nằm trên giường nhưng không thể ngủ nổi, trong miệng lẩm bẩm hai chữ: “Đùi gà.”
Thân làm hồ ly, bản lĩnh bắt gà của tiểu công chúa Tang Chỉ vẫn luôn đứng nhất, nhì trong tộc. Nhưng vì sao nàng không thể làm một hồ ly bình thường, lại phải làm linh hồ gì đó chứ? Nếu như thăng tiên mà không phải thi phép thuật, không phải chịu sét đánh mà là thi bắt gà thì tốt biết bao!
Tang Chỉ đang vừa suy nghĩ lung tung vừa nhớ nhung mùi vị của đùi gà thì đột nhiên ngửi thấy mùi thơm từ ngoài điện bay vào.
“Đùi gà!” Tang Chỉ bật dậy khỏi giường, đuôi và tai đều hiện nguyên hình. Lại hít hít một hồi, Tang Chỉ vui sướng vỗ tay: “Đùi gà, đúng là hương vị của đùi gà.”
Mùi vị này chính là thứ nàng không thể nào quên được, thêm vào đó, đã mấy tháng chưa được chạm vào thịt, tiểu hồ ly nào có bình tĩnh được, liền hóa thân thành tiểu hồ ly chuồn ra ngoài, tìm kiếm nơi tỏa ra mùi thơm. Mà để không bị các cung nữ phát hiện, Tang Chỉ còn biến màu lông của mình thành màu vàng nâu phổ biến nhất. Sau khi chắc chắn không còn chút sơ hở nào mới nghênh ngang ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Lần theo mùi thơm, chẳng mấy chốc Tang Chỉ đã đến Thanh Ngô cung. Tiểu hồ ly vẫy vẫy chiếc tai nhọn, cào móng vuốt ngẫm nghĩ, Thanh Ngô cung này chẳng phải chính là chỗ ở của con phượng hoàng cao ngạo sao? Thanh Ngô cung này vốn có tên là Thanh Hi cung, là chỗ ở của ngự sử[1"> phàm giới. Mấy trăm năm trước, ngự sử phàm giới phạm lỗi, bị giáng xuống làm người phàm trần, chức này do con trai của Phượng thần là Tuấn Thúc tiếp quản. Tiểu hồ ly từng nhìn thấy Tuấn Thúc một lần, mây phủ xung quanh, ánh ngũ sắc rực rỡ bao quanh toàn thân, từ mái tóc đến gót chân đều toát ra tiên khí. Đi theo phía sau hắn là một đội tiên hầu, cung nữ, bọn họ cứ nghênh ngang, đường hoàng lướt qua bên cạnh, thật là… vô cùng cao ngạo.
Thiên Hồ Đế quân thường dạy dỗ Tang Chỉ, làm hồ ly phải khiêm tốn, không được cậy thế là cháu gái của Vương Mẫu nương nương mà kiêu căng, ngạo mạn. Nhưng nhìn con phượng hoàng cao ngạo này xem, chẳng qua chỉ là quan ngự sử phàm giới nhỏ nhoi, lại ở Thiên cung ngông nghênh, bá đạo, hơn nữa, Tang Chỉ còn nghe nói, tộc Phượng hoàng này ngoài ngạo mạn, tự cao, còn vô cùng tự phụ… Không phải sương sớm thì không uống, không phải măng non thì không ăn, không phải ngô đồng nghìn năm thì không đậu.
Có lời đồn rằng, năm đó, sau khi Tuấn Thúc Phượng quân làm ngự sử phàm giới, Ngọc Đế thúc thúc còn cho xây dựng lại Thanh Hi cung, tìm được cây ngô đồng nghìn năm, đục đẽo xây nên tòa cung điện hào hoa, mỹ lệ này, liền đổi tên thành “Thanh Ngô cung”. Thế là Tang Chỉ từ trước đến nay chẳng có thiện cảm gì với tên Tuấn Thúc, trước đây cùng mẫu hậu lên Thiên cung, cũng phải tránh Thanh Ngô cung mà đi.
Nhưng lúc này…
[1"> Ngự sử: Khâm sai
Tiểu hồ ly đang suy nghĩ xem có nên đi vào không, mùi thơm của đùi gà chốc chốc lại xộc vào mũi, hình như còn thơm hơn. Tang Chỉ xoa xoa cái bụng bị đói mấy tháng nay, nhanh như làn khói tiến vào Thanh Ngô cung. Hương thơm từ căn phòng phía đông bắc bay ra, Tang Chỉ chảy nước miếng, muốn vào phòng hưởng dụng đồ ăn ngon, nhưng đột nhiên nghe thấy phía chính điện truyền đến tiếng vang, kinh hãi cụp đuôi lại, lẩn chui vào thiên sảnh.
Cái gọi là hồ ly qua đường, người người… khụ khụ… hô đánh. Tang Chỉ làm sao ngờ được lại có kẻ dám lẻn vào thiên điện, nàng ta chẳng biết làm thế nào, đành nấp sau cái cột quan sát tình hình, muốn tìm cơ hội ra ngoài. Lúc này, Tang Chỉ mới nhìn rõ cảnh trí ở thiên điện.
Sương mờ giăng thấp thoáng, những dải lụa phất phơ, ở phía không xa là hồ tắm với khói trắng mịt mù, những chiếc cột trụ lớn bằng đá ở bốn phía đang phun nước suối róc rách. Tang Chỉ lại nhầm lẫn, xông vào phòng tắm của người ta rồi! Lúc này, trong phòng tắm hình như có người,nàng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy…
Tang Chỉ to gan thò chiếc đầu hồ ly ra, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho đờ đẫn.
Phần vai lộ ra, tóc đen xõa xuống, một nam nhân đang thoải mái nhắm cặp mắt phượng tắm rửa! Tuy cách cả nghìn sơn vạn thủy, Tang Chỉ nhìn không rõ lắm nhưng vẫn nhận ra người này chính là phượng hoàng cao ngạo Tuấn Thúc. Lần trước, tuy chỉ là từ xa liếc một cái, nhưng tiểu hồ ly cũng không thể không thừa nhận, Tuấn Thúc thực sự trông… hút mắt hơn những thượng tiên khác. Mắt, mũi, môi… Tang Chỉ không nói được bộ phận nào đẹp, nhưng vừa khéo là ngũ quan tinh tế đó lại đặt trên khuôn mặt hắn ta, cái đẹp không thể diễn tả được, chiếc cằm cũng là đường nét hoàn mỹ như nét vẽ… Đẹp trai như vậy, chỉ một lần đó mà Tang Chỉ đã khắc ghi hình dáng của hắn trong đầu.
Thật… cao ngạo! Hừ! Phượng hoàng đực tướng mạo như vậy, cũng không biết mẹ hắn sinh hắn như thế nào, còn yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt! Tang Chỉ nhớ các cung nữ đều phong cho Tuấn Thúc danh hiệu: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam”, liền không nhịn được thè lưỡi ra, bỗng nghe thấy tiếng cười, nói: “Tuấn Thúc Phượng quân, ở Thiên cung này, e chỉ có ngài là biết hưởng thụ nhất!”
Tang Chỉ kinh hãi, cố bình tĩnh lại. Lẽ nào, trong phòng tắm này còn có nam nhân khác? Tiểu công chúa Tang Chỉ chào đời mấy trăm năm, ngoài Thanh Khâu quốc, nàng cũng chỉ đến Thiên cung thăm di mẫu, rất ít khi được ra ngoài nên đương nhiên chưa trải qua nhiều chuyện.
Hôm nay, tình cờ được thấy mỹ nam đang tắm thì công chúa Tang Chỉ đầu óc như bay lơ lửng, bỗng nổi sắc tâm, đã không biết xấu hổ lại còn thấy vinh hạnh, mở to mắt để nhìn vị thượng tiên đang nói chuyện kia. Thoắt một cái, lại nghe thấy tiếng của mấy người cười nói vui vẻ.
“Đúng vậy, đúng vậy! Lần đầu tiên ta lên Thiên cung cũng đã nghe nói Tuấn Thúc Phượng quân rất thích, bất luận là ở đâu và vào lúc nào, mỗi ngày đều phải tắm rửa sạch sẽ. Lúc đó ta còn cho rằng ngài thuộc loại quái gở, ha ha! Hôm nay tắm cùng ngài, mới biết điều kỳ diệu ở bên trong. Nhưng mà cũng lạ, tại sao tắm trong hồ tắm nhà mình, ta lại không có cảm giác sảng khoái như thế này?”
Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc Phượng quân trước đó vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mới lười nhác ngước mắt, cười nói: “Các vị tiên hữu có lẽ không biết, hồ tắm của ta là tắm thuốc, trong nước có vài loại dược liệu, để sau khi tắm được sảng khoái, thư giãn.”
…
Mấy nam nhân cười cười nói nói, Tang Chỉ ở sau cột trụ nghe thấy thì đỏ mặt, tim đập loạn, đắn đo: “Hôm nay vô tình nhìn trộm nam nhân tắm rửa, nếu bị phụ vương, mẫu hậu phát hiện, ta chết chắc rồi! Dù gì nhìn một mỹ nam tắm cũng chết chắc, vì sao lại không được chết sảng khoái một chút chứ?”
Nghĩ đến đây, Tang Chỉ xốc lại dũng khí, thò chiếc đầu hồ ly ra lần nữa, trong lòng tràn đầy mong ước sẽ được nhìn thấy một hồ đầy mỹ nam, kết quả…
⊙﹏⊙ Toát mồ hôi!
Tiểu hồ ly hóa đá tại chỗ, không thể cử động. Ba “mỹ nam” khác trong hồ tắm, tiểu công chúa Tang Chỉ đều quen, lần lượt là Văn Khúc Tinh Quân, Tư Mệnh Tinh Quân và Thái Thượng Lão Quân, mà ba vị này có một điểm chung, đều là những lão già khú… Á… á… !
Tang Chỉ ôm đầu, đúng là không nên tham lam mà! Tuy ở cùng với ba lão già, phượng hoàng cao ngạo lại càng đẹp đến lay động lòng người, nhưng hễ nghĩ đến làn da nhăn nheo, phần mỡ thừa ở eo không thể lý giải được kia, còn cả bộ râu trắng dài dập dềnh trên mặt nước đến buồn nôn, Tang Chỉ chỉ muốn móc mắt mình ra…
Tắm không phải chuyện gì sai trái, nhưng mà xuất hiện để dọa người thì lại là hành động không đúng rồi!
Hồ ly háo sắc Tang Chỉ bị trừng phạt một cách bi thảm, đang vỗ ngực, giậm chân hối tiếc thì nghe thấy sau lưng có tiếng người lạnh lùng nói: “Ai?”
Một chữ, nhưng hoàn toàn kéo Tang Chỉ trở về hiện thực. Tiểu hồ ly khôi phục lại thần trí, đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện trong lúc kích động, mình đã nhảy ra khỏi chiếc cột, vừa nện đất vừa nhảy nhót đến mức phát ra tiếng “bùm bùm”, đừng nói mấy vị thượng tiên, ngay cả tiểu yêu, tiểu quái cũng sẽ phát hiện có gì đó không bình thường.
Đuôi hồ ly của Tang Chỉ dựng đứng, tứ chi bám chặt mặt đất, trầm mặc hồi lâu, “bụp” một tiếng định lánh mình để trốn, nhưng Thiên Hồ Đế quân đã từng nói một câu rất đúng: “Tang Chỉ con dốt nát, kém cỏi như vậy, ắt có ngày sẽ thấy ăn năn, hối hận! ”
Tang Chỉ đang loay hoay đọc thần chú của thuật độn hình thì Tuấn Thúc Phượng quân đã tùy tiện khua khua ngón trỏ, một chiếc lưới rất to ụp xuống, tiểu công chúa Tang Chỉ thoắt cái bị trói chặt.
Lúc này, Tang Chỉ quả thật đã ăn năn, hối hận rồi!
Phụ thân ơi! Con nên nghe lời người, chăm chỉ luyện tập phép thuật. Ít nhất, trước khi đi nhìn trộm người khác tắm, phải luyện cho tốt thuật độn hình!
Chương 3 : Ăn hồ ly không nôn da hồ ly
Tang Chỉ bị phượng hoàng cao ngạo dùng thừng tiên buộc lại, treo lên cột trụ, lắc qua lắc lại.
Lúc này, tiểu công chúa Tang Chỉ cảm thấy thể diện của mình và cả của phụ vương đều mất sạch rồi. Nhưng may là nàng đã đề phòng, trước khi làm kẻ trộm đã thay đổi màu lông, cho dù bây giờ mấy vị thượng tiên có dò hỏi thế nào cũng không thể biết được thân phận của Tang Chỉ.
Văn Khúc Tinh Quân liếm liếm bờ môi đã khô khốc, tính khí vẫn còn coi là tốt, lại hỏi: “Ngươi là tiên sủng của cung nào? Tại sao lẻn vào chỗ của Tuấn Thúc Phượng quân?”
“…”
“Đến Thanh Ngô cung, có phải có chuyện bẩm báo với Tuấn Thúc Phượng quân không? Hay là tìm chúng ta có chuyện bẩm báo?”
“…”
“Người không nói không rằng, không phải là đã bị niệm thần chú cấm nói chứ?”
“…”
Tang Chỉ ngáp dài, bất lực nhìn chằm chằm Văn Khúc Tinh Quân. Tiên giới đồn đại, nếu gặp phải ba vị tiên này thì phải tìm đường khác mà đi: Một là Thiên Lôi tính khí hung dữ, chỉ cần nhìn thấy ai không thuận mắt là bổ cho người ta thương tích đầy mình. Hai là quả phụ Hằng Nga yêu kiều khiến người ta muốn phạm tội. Ba chính là vị Văn Khúc Tinh Quân đang ở trước mặt, lôi thôi, dài dòng, gặp người khác chỉ chào hỏi thôi mà cũng có thể hỏi đến mấy năm, đến Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh khi quay về gặp cũng phải than thở không chịu được.
Sao ngài ta lại phiền như vậy chứ? Hỏi lâu như thế, bản thân không mệt thì tiểu hồ ly Tang Chỉ cũng thấy mệt rồi.
“Này! Ngươi còn dám trừng mắt lườm ta?” Thấy tiểu hồ ly không mở miệng, Tư Mệnh Tinh Quân tức giận nhảy cả lên ghế. “Nếu ngươi vẫn không chịu trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ lột da hồ ly ngươi!”
“…”
Còn Thái Thượng Lão Quân lại đang nghĩ đến chuyện vừa rồi bị tên tiểu hồ ly này nhìn thấy hết, đến môi cũng giật giật: “Nghiệt súc! Tức chết lão phu rồi! Tức chết lão phu rồi! Còn không mau hiện nguyên hình!!!”
Tuấn Thúc vẫn ở bên cạnh, trầm mặc như không nghe thấy gì, lạnh lùng nhắc nhở: “Thái Thượng Lão Quân, nó đã hiện nguyên hình rồi.”
Giữa màn mây mỏng, gió thổi nhẹ, Tuấn Thúc thoáng cái lại chuyển thành ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào Tang Chỉ. Tang Chỉ vẫy vẫy tai, rồi lại chán nản vẫy đuôi.
Không sai, Tang Chỉ bây giờ đã là “nguyên hình” rồi, hình dáng linh hồ là như vậy. Ở Thiên cung không có nghìn con cũng phải có trăm con, Tang Chỉ không tin con phượng hoàng cao ngạo đó dám lôi nó đến gõ cửa từng nhà các tiên hữu, hỏi xem nó là vật cưng nhà ai.
Chỉ cần không tra ra thân phận thì không ai biết nàng đường đường là công chúa Tang Chỉ lại nhìn trộm nam nhân tắm rửa. Chỉ cần không ai biết nàng nhìn trộm mỹ nam tắm rửa, phụ vương sẽ không cảm thấy mất mặt mà nổi trận lôi đình. Chỉ cần phụ vương không nổi trận lôi đình, sau này, chuyện ăn gà có lẽ vẫn có thể thương lượng được. (Mèo: Con gái, con ngoài ăn gà, con còn có thể nghĩ đến thứ gì khác không?)
Tang Chỉ đã quyết định xong, đảo đảo cặp mắt hồ ly xảo quyệt, nhưng nhất định không mở miệng. Không nói chuyện, không hiện hình người, cho dù Mệnh Cách Tinh quân thần thông quảng đại, bản lĩnh lớn bằng trời, có thể thay đổi số mệnh của con người thì cũng chẳng thể làm gì được nàng. Mấy vị thượng tiên đi vòng vòng quanh Tang Chỉ một hồi, cuối
Nghe thấy vậy, lông mày Vương Mẫu càng nhíu chặt hơn: “Không cần! Có lẽ năm đó, khi quyết định chuyện này, hắn cũng đoán được hậu quả sẽ xảy ra hôm nay, chỉ là khó xử vì Họa Thường vẫn chưa biết gì. Chúng ta giấu muội ấy, cũng vì sợ muội ấy đau lòng, nếu một ngày, muội ấy được biết chân tướng … ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra?”
Mạn Nhi nghe thấy lời này, cặp mắt trong sáng khẽ lay động, có chút thương xót: “Nương nương phải khổ tâm rồi! Trời đất có thể chứng giám.”
Vương Mẫu nhếch khóe miệng, không thể nở nụ cười.
—– Lần đầu ra sân khấu —–
Đêm nay, Thiên Hồ Đế quân và phu nhân gương vỡ lại lành, ân ái cuồng nhiệt hơn trước. Tang Chỉ nằm trên giường nhưng không thể ngủ nổi, trong miệng lẩm bẩm hai chữ: “Đùi gà.”
Thân làm hồ ly, bản lĩnh bắt gà của tiểu công chúa Tang Chỉ vẫn luôn đứng nhất, nhì trong tộc. Nhưng vì sao nàng không thể làm một hồ ly bình thường, lại phải làm linh hồ gì đó chứ? Nếu như thăng tiên mà không phải thi phép thuật, không phải chịu sét đánh mà là thi bắt gà thì tốt biết bao!
Tang Chỉ đang vừa suy nghĩ lung tung vừa nhớ nhung mùi vị của đùi gà thì đột nhiên ngửi thấy mùi thơm từ ngoài điện bay vào.
“Đùi gà!” Tang Chỉ bật dậy khỏi giường, đuôi và tai đều hiện nguyên hình. Lại hít hít một hồi, Tang Chỉ vui sướng vỗ tay: “Đùi gà, đúng là hương vị của đùi gà.”
Mùi vị này chính là thứ nàng không thể nào quên được, thêm vào đó, đã mấy tháng chưa được chạm vào thịt, tiểu hồ ly nào có bình tĩnh được, liền hóa thân thành tiểu hồ ly chuồn ra ngoài, tìm kiếm nơi tỏa ra mùi thơm. Mà để không bị các cung nữ phát hiện, Tang Chỉ còn biến màu lông của mình thành màu vàng nâu phổ biến nhất. Sau khi chắc chắn không còn chút sơ hở nào mới nghênh ngang ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Lần theo mùi thơm, chẳng mấy chốc Tang Chỉ đã đến Thanh Ngô cung. Tiểu hồ ly vẫy vẫy chiếc tai nhọn, cào móng vuốt ngẫm nghĩ, Thanh Ngô cung này chẳng phải chính là chỗ ở của con phượng hoàng cao ngạo sao? Thanh Ngô cung này vốn có tên là Thanh Hi cung, là chỗ ở của ngự sử[1"> phàm giới. Mấy trăm năm trước, ngự sử phàm giới phạm lỗi, bị giáng xuống làm người phàm trần, chức này do con trai của Phượng thần là Tuấn Thúc tiếp quản. Tiểu hồ ly từng nhìn thấy Tuấn Thúc một lần, mây phủ xung quanh, ánh ngũ sắc rực rỡ bao quanh toàn thân, từ mái tóc đến gót chân đều toát ra tiên khí. Đi theo phía sau hắn là một đội tiên hầu, cung nữ, bọn họ cứ nghênh ngang, đường hoàng lướt qua bên cạnh, thật là… vô cùng cao ngạo.
Thiên Hồ Đế quân thường dạy dỗ Tang Chỉ, làm hồ ly phải khiêm tốn, không được cậy thế là cháu gái của Vương Mẫu nương nương mà kiêu căng, ngạo mạn. Nhưng nhìn con phượng hoàng cao ngạo này xem, chẳng qua chỉ là quan ngự sử phàm giới nhỏ nhoi, lại ở Thiên cung ngông nghênh, bá đạo, hơn nữa, Tang Chỉ còn nghe nói, tộc Phượng hoàng này ngoài ngạo mạn, tự cao, còn vô cùng tự phụ… Không phải sương sớm thì không uống, không phải măng non thì không ăn, không phải ngô đồng nghìn năm thì không đậu.
Có lời đồn rằng, năm đó, sau khi Tuấn Thúc Phượng quân làm ngự sử phàm giới, Ngọc Đế thúc thúc còn cho xây dựng lại Thanh Hi cung, tìm được cây ngô đồng nghìn năm, đục đẽo xây nên tòa cung điện hào hoa, mỹ lệ này, liền đổi tên thành “Thanh Ngô cung”. Thế là Tang Chỉ từ trước đến nay chẳng có thiện cảm gì với tên Tuấn Thúc, trước đây cùng mẫu hậu lên Thiên cung, cũng phải tránh Thanh Ngô cung mà đi.
Nhưng lúc này…
[1"> Ngự sử: Khâm sai
Tiểu hồ ly đang suy nghĩ xem có nên đi vào không, mùi thơm của đùi gà chốc chốc lại xộc vào mũi, hình như còn thơm hơn. Tang Chỉ xoa xoa cái bụng bị đói mấy tháng nay, nhanh như làn khói tiến vào Thanh Ngô cung. Hương thơm từ căn phòng phía đông bắc bay ra, Tang Chỉ chảy nước miếng, muốn vào phòng hưởng dụng đồ ăn ngon, nhưng đột nhiên nghe thấy phía chính điện truyền đến tiếng vang, kinh hãi cụp đuôi lại, lẩn chui vào thiên sảnh.
Cái gọi là hồ ly qua đường, người người… khụ khụ… hô đánh. Tang Chỉ làm sao ngờ được lại có kẻ dám lẻn vào thiên điện, nàng ta chẳng biết làm thế nào, đành nấp sau cái cột quan sát tình hình, muốn tìm cơ hội ra ngoài. Lúc này, Tang Chỉ mới nhìn rõ cảnh trí ở thiên điện.
Sương mờ giăng thấp thoáng, những dải lụa phất phơ, ở phía không xa là hồ tắm với khói trắng mịt mù, những chiếc cột trụ lớn bằng đá ở bốn phía đang phun nước suối róc rách. Tang Chỉ lại nhầm lẫn, xông vào phòng tắm của người ta rồi! Lúc này, trong phòng tắm hình như có người,nàng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy…
Tang Chỉ to gan thò chiếc đầu hồ ly ra, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho đờ đẫn.
Phần vai lộ ra, tóc đen xõa xuống, một nam nhân đang thoải mái nhắm cặp mắt phượng tắm rửa! Tuy cách cả nghìn sơn vạn thủy, Tang Chỉ nhìn không rõ lắm nhưng vẫn nhận ra người này chính là phượng hoàng cao ngạo Tuấn Thúc. Lần trước, tuy chỉ là từ xa liếc một cái, nhưng tiểu hồ ly cũng không thể không thừa nhận, Tuấn Thúc thực sự trông… hút mắt hơn những thượng tiên khác. Mắt, mũi, môi… Tang Chỉ không nói được bộ phận nào đẹp, nhưng vừa khéo là ngũ quan tinh tế đó lại đặt trên khuôn mặt hắn ta, cái đẹp không thể diễn tả được, chiếc cằm cũng là đường nét hoàn mỹ như nét vẽ… Đẹp trai như vậy, chỉ một lần đó mà Tang Chỉ đã khắc ghi hình dáng của hắn trong đầu.
Thật… cao ngạo! Hừ! Phượng hoàng đực tướng mạo như vậy, cũng không biết mẹ hắn sinh hắn như thế nào, còn yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt! Tang Chỉ nhớ các cung nữ đều phong cho Tuấn Thúc danh hiệu: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam”, liền không nhịn được thè lưỡi ra, bỗng nghe thấy tiếng cười, nói: “Tuấn Thúc Phượng quân, ở Thiên cung này, e chỉ có ngài là biết hưởng thụ nhất!”
Tang Chỉ kinh hãi, cố bình tĩnh lại. Lẽ nào, trong phòng tắm này còn có nam nhân khác? Tiểu công chúa Tang Chỉ chào đời mấy trăm năm, ngoài Thanh Khâu quốc, nàng cũng chỉ đến Thiên cung thăm di mẫu, rất ít khi được ra ngoài nên đương nhiên chưa trải qua nhiều chuyện.
Hôm nay, tình cờ được thấy mỹ nam đang tắm thì công chúa Tang Chỉ đầu óc như bay lơ lửng, bỗng nổi sắc tâm, đã không biết xấu hổ lại còn thấy vinh hạnh, mở to mắt để nhìn vị thượng tiên đang nói chuyện kia. Thoắt một cái, lại nghe thấy tiếng của mấy người cười nói vui vẻ.
“Đúng vậy, đúng vậy! Lần đầu tiên ta lên Thiên cung cũng đã nghe nói Tuấn Thúc Phượng quân rất thích, bất luận là ở đâu và vào lúc nào, mỗi ngày đều phải tắm rửa sạch sẽ. Lúc đó ta còn cho rằng ngài thuộc loại quái gở, ha ha! Hôm nay tắm cùng ngài, mới biết điều kỳ diệu ở bên trong. Nhưng mà cũng lạ, tại sao tắm trong hồ tắm nhà mình, ta lại không có cảm giác sảng khoái như thế này?”
Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc Phượng quân trước đó vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mới lười nhác ngước mắt, cười nói: “Các vị tiên hữu có lẽ không biết, hồ tắm của ta là tắm thuốc, trong nước có vài loại dược liệu, để sau khi tắm được sảng khoái, thư giãn.”
…
Mấy nam nhân cười cười nói nói, Tang Chỉ ở sau cột trụ nghe thấy thì đỏ mặt, tim đập loạn, đắn đo: “Hôm nay vô tình nhìn trộm nam nhân tắm rửa, nếu bị phụ vương, mẫu hậu phát hiện, ta chết chắc rồi! Dù gì nhìn một mỹ nam tắm cũng chết chắc, vì sao lại không được chết sảng khoái một chút chứ?”
Nghĩ đến đây, Tang Chỉ xốc lại dũng khí, thò chiếc đầu hồ ly ra lần nữa, trong lòng tràn đầy mong ước sẽ được nhìn thấy một hồ đầy mỹ nam, kết quả…
⊙﹏⊙ Toát mồ hôi!
Tiểu hồ ly hóa đá tại chỗ, không thể cử động. Ba “mỹ nam” khác trong hồ tắm, tiểu công chúa Tang Chỉ đều quen, lần lượt là Văn Khúc Tinh Quân, Tư Mệnh Tinh Quân và Thái Thượng Lão Quân, mà ba vị này có một điểm chung, đều là những lão già khú… Á… á… !
Tang Chỉ ôm đầu, đúng là không nên tham lam mà! Tuy ở cùng với ba lão già, phượng hoàng cao ngạo lại càng đẹp đến lay động lòng người, nhưng hễ nghĩ đến làn da nhăn nheo, phần mỡ thừa ở eo không thể lý giải được kia, còn cả bộ râu trắng dài dập dềnh trên mặt nước đến buồn nôn, Tang Chỉ chỉ muốn móc mắt mình ra…
Tắm không phải chuyện gì sai trái, nhưng mà xuất hiện để dọa người thì lại là hành động không đúng rồi!
Hồ ly háo sắc Tang Chỉ bị trừng phạt một cách bi thảm, đang vỗ ngực, giậm chân hối tiếc thì nghe thấy sau lưng có tiếng người lạnh lùng nói: “Ai?”
Một chữ, nhưng hoàn toàn kéo Tang Chỉ trở về hiện thực. Tiểu hồ ly khôi phục lại thần trí, đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện trong lúc kích động, mình đã nhảy ra khỏi chiếc cột, vừa nện đất vừa nhảy nhót đến mức phát ra tiếng “bùm bùm”, đừng nói mấy vị thượng tiên, ngay cả tiểu yêu, tiểu quái cũng sẽ phát hiện có gì đó không bình thường.
Đuôi hồ ly của Tang Chỉ dựng đứng, tứ chi bám chặt mặt đất, trầm mặc hồi lâu, “bụp” một tiếng định lánh mình để trốn, nhưng Thiên Hồ Đế quân đã từng nói một câu rất đúng: “Tang Chỉ con dốt nát, kém cỏi như vậy, ắt có ngày sẽ thấy ăn năn, hối hận! ”
Tang Chỉ đang loay hoay đọc thần chú của thuật độn hình thì Tuấn Thúc Phượng quân đã tùy tiện khua khua ngón trỏ, một chiếc lưới rất to ụp xuống, tiểu công chúa Tang Chỉ thoắt cái bị trói chặt.
Lúc này, Tang Chỉ quả thật đã ăn năn, hối hận rồi!
Phụ thân ơi! Con nên nghe lời người, chăm chỉ luyện tập phép thuật. Ít nhất, trước khi đi nhìn trộm người khác tắm, phải luyện cho tốt thuật độn hình!
Chương 3 : Ăn hồ ly không nôn da hồ ly
Tang Chỉ bị phượng hoàng cao ngạo dùng thừng tiên buộc lại, treo lên cột trụ, lắc qua lắc lại.
Lúc này, tiểu công chúa Tang Chỉ cảm thấy thể diện của mình và cả của phụ vương đều mất sạch rồi. Nhưng may là nàng đã đề phòng, trước khi làm kẻ trộm đã thay đổi màu lông, cho dù bây giờ mấy vị thượng tiên có dò hỏi thế nào cũng không thể biết được thân phận của Tang Chỉ.
Văn Khúc Tinh Quân liếm liếm bờ môi đã khô khốc, tính khí vẫn còn coi là tốt, lại hỏi: “Ngươi là tiên sủng của cung nào? Tại sao lẻn vào chỗ của Tuấn Thúc Phượng quân?”
“…”
“Đến Thanh Ngô cung, có phải có chuyện bẩm báo với Tuấn Thúc Phượng quân không? Hay là tìm chúng ta có chuyện bẩm báo?”
“…”
“Người không nói không rằng, không phải là đã bị niệm thần chú cấm nói chứ?”
“…”
Tang Chỉ ngáp dài, bất lực nhìn chằm chằm Văn Khúc Tinh Quân. Tiên giới đồn đại, nếu gặp phải ba vị tiên này thì phải tìm đường khác mà đi: Một là Thiên Lôi tính khí hung dữ, chỉ cần nhìn thấy ai không thuận mắt là bổ cho người ta thương tích đầy mình. Hai là quả phụ Hằng Nga yêu kiều khiến người ta muốn phạm tội. Ba chính là vị Văn Khúc Tinh Quân đang ở trước mặt, lôi thôi, dài dòng, gặp người khác chỉ chào hỏi thôi mà cũng có thể hỏi đến mấy năm, đến Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh khi quay về gặp cũng phải than thở không chịu được.
Sao ngài ta lại phiền như vậy chứ? Hỏi lâu như thế, bản thân không mệt thì tiểu hồ ly Tang Chỉ cũng thấy mệt rồi.
“Này! Ngươi còn dám trừng mắt lườm ta?” Thấy tiểu hồ ly không mở miệng, Tư Mệnh Tinh Quân tức giận nhảy cả lên ghế. “Nếu ngươi vẫn không chịu trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ lột da hồ ly ngươi!”
“…”
Còn Thái Thượng Lão Quân lại đang nghĩ đến chuyện vừa rồi bị tên tiểu hồ ly này nhìn thấy hết, đến môi cũng giật giật: “Nghiệt súc! Tức chết lão phu rồi! Tức chết lão phu rồi! Còn không mau hiện nguyên hình!!!”
Tuấn Thúc vẫn ở bên cạnh, trầm mặc như không nghe thấy gì, lạnh lùng nhắc nhở: “Thái Thượng Lão Quân, nó đã hiện nguyên hình rồi.”
Giữa màn mây mỏng, gió thổi nhẹ, Tuấn Thúc thoáng cái lại chuyển thành ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào Tang Chỉ. Tang Chỉ vẫy vẫy tai, rồi lại chán nản vẫy đuôi.
Không sai, Tang Chỉ bây giờ đã là “nguyên hình” rồi, hình dáng linh hồ là như vậy. Ở Thiên cung không có nghìn con cũng phải có trăm con, Tang Chỉ không tin con phượng hoàng cao ngạo đó dám lôi nó đến gõ cửa từng nhà các tiên hữu, hỏi xem nó là vật cưng nhà ai.
Chỉ cần không tra ra thân phận thì không ai biết nàng đường đường là công chúa Tang Chỉ lại nhìn trộm nam nhân tắm rửa. Chỉ cần không ai biết nàng nhìn trộm mỹ nam tắm rửa, phụ vương sẽ không cảm thấy mất mặt mà nổi trận lôi đình. Chỉ cần phụ vương không nổi trận lôi đình, sau này, chuyện ăn gà có lẽ vẫn có thể thương lượng được. (Mèo: Con gái, con ngoài ăn gà, con còn có thể nghĩ đến thứ gì khác không?)
Tang Chỉ đã quyết định xong, đảo đảo cặp mắt hồ ly xảo quyệt, nhưng nhất định không mở miệng. Không nói chuyện, không hiện hình người, cho dù Mệnh Cách Tinh quân thần thông quảng đại, bản lĩnh lớn bằng trời, có thể thay đổi số mệnh của con người thì cũng chẳng thể làm gì được nàng. Mấy vị thượng tiên đi vòng vòng quanh Tang Chỉ một hồi, cuối
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
828/2626