Insane
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Ngoan, Anh Yêu Em-full

Lượt xem :
ống một chén lại một chén rượu. Lúc đó anh lại nghĩ đến cặp mắt ẩn chứa đau lòng, chỉ vì thấy ánh mắt ân cần của cô, nơi nào đó đang dày xéo trong thâm thể lại cũng cảm thấy hạnh phúc. Anh cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại rất hạnh phúc.

Có một hạng mục ở thành phố X anh cần đi công tác mấy ngày, Lục Tư Triết có việc nên không đi được, Lăng Khiên phải tự mình đi. Đêm trước khi đi thì kết thúc một cuộc xã giao, đã mười hai giờ đêm, anh lái xe dừng dưới lầu nhà trọ của Đồng Yên, nhìn trong nhà đen tối một mảng, anh tay nắm chặt lấy tay lái, nhưng vẫn không đành lòng đánh thức cô. Anh chỉ kéo cửa kính xe xuống, đốt một điếu thuốc lá từ từ hút, vẻ mặt mỏi mệt hiện ra chút ít tịch liêu, khóe miệng cong cong. Anh nghĩ muốn cô, trong lòng là một tình yêu cô đến sâu sắc. Đã đến tình trạng này rồi sao? Anh một khắc cũng không muốn rời cô, huống gì là cách cô hơn một ngàn câu số, mấy ngày liền cũng không được gặp cô, nhìn thấy cô.

Người còn chưa đi, lúc này trong lòng nỗi nhớ đã tùy ý tràn đầy, đánh mạnh vào ngực anh đau đến không thở nổi, tay ấn ấn xoa lên chỗ bụng đang lạnh băng, nhìn về phía cửa sổ trên kia không nỡ rời mắt. Anh ngồi trong xe như vậy cả một đêm, cho đến khi chân trời xuất hiện tia nắng, anh chẳng qua là lắc đầu cười khổ một cái, lái xe rời đi, trong lòng có chút ít hỗn độn. Anh nghĩ thầm như vậy trên máy bay không cần suy nghĩ lung tung nữa, có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.

Có ai nói tình yêu đơn phương giống như là hít phải thuốc độc, làm cho người ta nghiện, muốn ngừng lại mà không được.

Như vậy yêu đơn phương?

Giống như là một loại thuốc độc mãn tính, thời điểm phát tác cùng với không phát tác khác nhau chỉ ở chỗ đau nhẹ hay nặng, nhưng thời gian đã lâu cũng sẽ làm cho người ta sinh ra quyến luyến, chỉ sợ cả đến tia đau đơn cũng không cảm giác được. Tâm, có phải hay không cũng sẽ chết?


Chương 18: Vô Tình Gặp Được Tử Yên Nhi
Sáng sớm hôm sau, Đồng Yên thức dậy thì nhận được tin nhắn của Lăng Khiên. Tin nhắn lần này của anh không đơn giản như những tin trước, bây giờ dài dòng hơn rồi.

“Anh đi công tác khoảng một tuần. Em ở nhà phải chú ý an toàn cẩn thận. Có việc gì gấp thì có thể tìm Lục Tư Triết. Buổi tối chờ điện thoại của anh.”

Đồng Yên nhắn lại vỏn vẹn: “Vâng.”

Lúc ra khỏi thanh máy, Lăng Khiên vừa lấy điện thoại di động ra lại nhận thêm được một tin của cô: “Một mình anh cũng phải chú ý thân thể, uống ít rượu và phải uống thuốc đúng giờ nhé.”

Khi máy bay hạ cánh, anh nhận được tin nhắn đầu của cô thì cau chặt chân mày, trong lòng một trận phiền não. Lúc nhận được tin nhắn thứ hai, khóe miệng đã giơ cao, anh trẻ con xóa tin nhắn đầu đi, chỉ để lại tin nhắn thứ hai trong máy.

Ba ngày sau khi Lăng Khiên đi công tác, Đồng Yên tối đến một mình cuộn người trên ghế xem tivi, cả đêm thì yên lặng nằm ngủ. Dạo này cô dần dần cảm thấy bất an, hay ngày trước cứ đúng tám giờ là Lăng Khiên sẽ gọi điện thoại đến cho cô, vậy mà hôm nay đã mười giờ tối rồi mà điện thoại vẫn chưa có động tĩnh gì. Trên tivi bắt đầu giờ chiếu tin tức, cô cuối cùng cũng không nhịn được mà cầm lấy điện thoại, do dự một chút rồi gọi vào số anh, nhưng mà chuông điện thoại vang lên thật lâu cũng không có người nhận.

Đồng Yên trong lòng run lên một cái.

Một thời gian rất dài rồi cô đã không xuất hiện cảm giác cô độc này, hai tay cô ôm lấy chân ngồi trên ghế, đầu gối trên đầu gối, ánh mắt vô thần nhìn những ánh sao ngoài cửa sổ. Không biết từ lúc nào trong lòng cô đối với anh lại sinh ra lệ thuộc? Từ ngày rời khỏi biệt thự của Tiếu Diệc Trần, cô đã từng thể son sắt là mình sẽ không tin bất kì một người đàn ông nào khác nữa, sẽ không yêu bất luận kẻ nào khác. Vậy mà giờ đây, chỉ trong có mấy tháng ngắn ngủi mà tâm tình cô đã trở nên như vậy rồi.

Đồng Yên cười khổ một cái, tắt tivi, cầm lấy di động bước vào phòng ngủ. Cô đã tắm rửa rồi, nằm ở trên giường nhìn vào màn hình điện thoại đen nhánh một hồi lâu, sau đó dập máy.

Trong lòng Đồng Yên khẽ đau nhói, giống như có vật gì đó chặn ở ngực làm hô hấp của cô có chút không thuận, lăn qua lộn lại, trằn trọc trở mình. Lúc hơi thở nhẹ nhàng trở lại cô mới phát hiện ra, cảm giác này rất giống khi ở nước ngoài, vô số đêm cô không ngủ được nhìn chằm chằm lên trần nhà đến ngẩn người, khi đó trong lòng nghĩ đến người đàn ông anh tuấn, ôn văn nhĩ nhã kia, mà hôm nay tất cả nỗi nhớ và cảm giác đau lòng này lại là vì một người đàn ông vừa bá đạo lại vừa ôn nhu.

Trong lúc này ở phành phố X xa xôi, Lăng Khiên cũng không biết giờ này sủng vật ở nhà đang nhớ đến mình. Buổi tối bị mấy người khách lôi kéo đến hộp đêm, điện thoại mình thì anh lại để trong túi áo khoác trên xe ô tô. Anh vốn định là trên đường đi thì chạy ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, nhưng lại bị giữ chân không cách nào thoát được. Cứ một chén rượu đỏ uống xuống lại đến một chén khác, lúc đi ra sắc mặt anh đã trắng bệch. Anh chạy vội vào phòng vệ sinh, một trận xé rách tâm phổi mà nôn thốc nôn tháo. Sau đó anh dựa vào chậu rửa mặt nghỉ ngơi một lá mới giờ tay lên lau mặt, thì lại thấy một hình dáng quen thuộc bị kéo đến góc khuất trước mặt.

Lăng Khiên khẽ sửng sốt rồi đi tới mấy bước, thấy một cô gái bị ép vào tường, trong lòng khẽ đau. Anh đi nhanh tới đấm mấy cái lên khuôn mặt dữ tợn và cực kỳ hèn mọn của một tên con trai, đánh đến sưng vù mặt mũi của hắn. Tên kia sợ tới mức ngã nhào xuống đất, đưa tay lên lau máu đỏ tươi chảy từ từ ở mũi, vội vàng đứng dậy co quắp rời khỏi hộp đêm.

Đem cô gái bé nhỏ lên xe, Lăng Khiên không có khởi động xe đi luôn mà nhanh chóng gọi điện thoại, lại thấy Đồng Yên đã tắt điện thoại, trong lòng không có nổi một tia vui sướng. Một sự khủng hoảng không nói thành lời trong nháy mắt tràn ngập tâm trí anh, chỉ hai giây sau anh đã có ý định trực tiếp lái xe đến phi trường bay trở về bên cô.

Quay đầu nhìn xuống cô gái ngồi sau xe, anh thở ra một hơi thật sâu, đồng thời khởi động xe, trầm thấp mở miệng: “Yên Nhi, em tại sao lại ở chỗ này?”

Yên Nhi hai tay ôm lấy ngực, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, cô lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhưng không có dấu hiệu chảy xuống.

Lăng Khiên từ kính chiếu hậu nhìn cô một cái, y phục trên người cô đã bị xé rách thất linh bát lạc, tùy ý có thể nhìn thấy vết nhéo rất rõ ràng, trong mắt anh hiện lên một tia đau lòng, cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô. Nhìn thấy cô ngoan ngoãn nhận lấy mặc vào người, anh dời anh mắt đi nhìn về phía trước, đôi môi mỏng mím chặt lại, bộ mặt cương nghị càng lạnh lùng hơn, lộ ra nhàn nhạt tức giận cùng phiền não.

Một lát sau Lăng Khiên dừng xe trước một khách sạn năm sao, anh cũng không xuống xe, quay đầu nhìn phía sau, hít một hơi thật sâu rồi mở miệng hỏi: “Bây giờ em nghỉ ở đâu?”

Tử Yên Nhi hai tay nắm chặt lại, nước mắt lưng tròng nhìn anh, trong mắt là sự luống cuống.

Trong mắt Lăng Khiên xuất hiện sự không đành lòng, đành mở cửa xe đi xuống, nhưng lại không có động tác kế tiếp, chờ đến khi Tử Yên Nhi tự mình đi ra, mới đưa cho cô chiếc chìa khóa phòng mình, nhìn thoáng qua cô gái xốc xếch cơ hồ đang mặc áo khoác của mình không chịu nổi, nhàn nhạt nói: “Anh ở đây, lên nghỉ một chút đi.”

Tử Yên Nhi cắn chặt môi dưới, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, gật đầu, mời vừa đi được một chút cơ thể lảo đảo suýt ngã, cô phải vịn vào mui xe mới có thể đứng vững được.

Lăng Khiên cau chặt chân mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, không có đi tiếp mà quay lại, khom lưng trực tiếp bế cô đi lên phòng.

Vào trong phòng, Lăng Khiên đặt Tử Yên Nhi trên giường, chính mình ngã ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu thở nhẹ một hơi, mồ hôi lạnh từ trên trán không ngừng chảy.

Tử Yên Nhi nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng nổi lên sự đau lòng quen thuộc. Cô ở bên anh một năm, tình huống này đã gặp qua rất nhiều lần, mỗi lần anh uống rượu xong sẽ tới biệt thự cùng cô, tắm rửa xong sẽ ôm cô nằm ở trên giường, nhưng cái gì cũng không có làm tiếp, chẳng qua chỉ ôm cô thật chặt. Tiếng thở dốc của anh mỗi lần gõ vào tim cô buồn bực cùng đau đớn, làm cho mỗi lần hốc mắt cô đều đỏ hồng. Cô biết anh bị đau dạy dày, nhưng không có nghiêm trọng nhiều hay không, vì anh chẳng bao giờ chịu thừa nhận ở trước mặt cô cả.

Nhớ lại lần đầu tiên bị anh ôm, cô cảm giác được thân thể anh không ngừng run rẩy, cô nức nở hỏi anh một câu “Tại sao?”. Ai biết được rằng khi người đàn ông này nghe được thanh âm của cô, cả người chợt cứng đờ, sau đó lập tức ngồi dậy, nhìn cô như nhìn một người xa lạ, trong mắt ngoài đau đớn ra là ảo não cùng khó chịu, sau đó anh chỉ nói câu “Không có gì” rồi ra khỏi phòng ngủ, ngồi ở salon hút thuốc cả đem. Từ đó về sau, khi bị anh ôm, cho dù lần nào cũng nghe được anh đè nén tiếng rên rỉ nhưng cô cũng không dám hỏi lấy một câu.

Mà bây giờ, khi ngửi thấy trên người anh nồng nặc mùi rượu, lại thấy anh nhíu chặt chân mày, bộ dạng vô cùng thống khổ như vật cô cũng không dám lên tiếng, chẳng qua là ngồi lại gần anh hơn, vừa định muốn vươn tay giúp anh lau đi mồ hôi, lại thấy anh mở choàng mắt, một đổi tròng đen tràn đầy cảnh giác. Cánh tay của Tử Yên Nhi ở giữa không trung lập tức dừng lại, cô bối rối thu tay về, sau đó cúi đầu không dám nhìn anh nữa.

Lăng Khiên thả lòng người rồi từ từ đứng lên, dừng lại một chút sau đó mới đi tới bên ghế salon ngồi xuống, hai cánh tay khoác ở trên đùi, trầm mặc một hồi lâu, sau đó lại lấy ra một điếu thuốc đốt, đưa lên miệng hút rồi thả ra mấy vòng khói trắng. Sau đó anh đưa mắt nhìn về phía Yên Nhi, ánh mắt đạm mạc mà lạnh như băng, nhìn không ra một tia tình cảm nào cả.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ở thành phố này?” Giọng anh rất thấp có chút nghiêm nghị.

Tử Yên Nhi nắm thật chặt hai tay, một lát sau mới cúi đầu mở miệng: “Em đến đây thực tập, người kia là quản lý của công ty.”

Lăng Khiên trên mặt không có bất ký biến hóa nào, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn cô: “Không đủ tiền sao? Không cần thiết phải vội vã tìm việc làm. Em có thể từ từ lựa chọn một công việc thích hợp với mình.”

Tử Yên Nhi cắn cắn đôi môi: “Bố em bị ung thư rồi nên giờ phải dùng tiền gấp.”

Lăng Khiên ánh mắt ảm đi một chút, lại nhìn thấy cô cúi đầu càng ngày càng thấp. Anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh sao phát ra ánh sáng ngọc ngoài cửa sổ, tâm một chút xíu trầm xuống. Không biết tại sao giờ này anh đặc biệt nhớ Đồng Yên, muốn nhìn thấy cặp mắt to trong suốt cùng với nụ cười tinh khiết và ôn hòa kia.

“Cần bao nhiêu?” Giọng nói của anh đã lộ ra chút mệt mỏi và phiền não.

Tử Yên Nhi cắn mạnh lấy môi mình mới đáp giọng cực thấp: “Mười lăm vạn.”

Lăng Khiên nhìn phương xa nhè nhẹ cười cười: “Yên Nhi, tôi sang tên biệt thự kia cho em, giá trị của nó không hề dừng lại ở mười lăm vạn, cần gì phải hành hạ bản thân mình như vậy.”

“Biệt thự đó em không có muốn, em cũng không kí vào tập văn kiện kia.” Giọng nói của cô như cũ vẫn rất thấp, lộ ra chút ít thương cảm.

Lăng Khiên hơi sững sờ, quay đầu khó hiểu nhìn cô, lại một lần nữa cười cười, nhưng ánh mắt lại trở nên dị thường lạnh như băng. Sau khi hút hết điếu thuốc, anh lấy ví da ra, rút ra một cái thẻ đặt bên người cô, nhìn cô nói: “Mật mã sáu số sáu, trong tài khoản có một trăm vạn. Sau đó tìm một công việc thật tốt để làm đi, đừng hành hạ mình như vậy nữa.”

Nói xong anh lập tức đi tới phòng tắm, bóng lưng gầy cao ngát có vẻ ưu thương.

Tử Yên Nhi cầm lấy thể đứng lên, cắn cắn môi mới mở miệng: “Số tiền này em sẽ trả lại cho anh.”

Thân hình anh bỗng nhiên cứng lại, anh lắc đầu nói: “Không cần. Áo khoác em cứ mặc đi, lúc đi nhớ giúp tôi đóng cửa phòng lại.” Lúc anh bước vào trong phòng tắm nghe được tiếng đóng cửa nặng nề.

Đứng ở dưới vòi hoa sen, anh ngửa đầu để cho nước nóng từ trên chảy xuống cọ rửa cả người. Xã hội này thật xấu xa, những con người tham lam vô cùng tận năm năm trước anh đã được lĩnh giáo hoàn toàn. Đối với lòng tham của con người, anh đã sớm nắm chắc một cách thấu triệt, anh lần lượt lợi dụng lòng tham của bọn họ để đạt được mục đích của mình, tuy nhiên anh lại không đem lòng tham như vậy đặt ở mặt tình cảm. Đối với Tử Yên Nhi, anh không bao giờ muốn nghĩ tới dùng tiền để cân nhắc quan hệ của bọn họ.

Anh không yêu cô, nhưng lại rất cưng chiều cô, anh thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô trong phạm vi khả năng của mình. Chỉ là vì tại thời điểm chính mình cô đọc ôm lấy cô, nhìn cặp mắt to trong trẻo của cô, ảo tưởng cô là Yên nhi của anh, bọn họ ôm rồi lại hôn nhau, nhưng cũng chỉ đến vậy là chấm dứt. Ban đầu cô chỉ mặc một bộ quần áo ngủ bằng tơ tằm núp trong chăn, hình đổi m
<<1 ... 1314151617 ... 41>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
995/4576