Tiểu thuyết Nắm Lấy Tay Em-full
Lượt xem : |
i để làm gara xe. Năm ngoái, em họ lên Hong Kong làm việc, có tham gia chơi chứng khoán, thua lỗ một khoản tiền lớn. Ngôi nhà của chú thím đang được rao bán với giá hơn 2 triệu. Con không có hứng thú với ngôi nhà đó, chỉ muốn mua gara của chú thím. Số tiền nợ của em họ là khoảng 1 triệu, nếu không trả đủ e là…
Mấy hôm trước bọn cho vay mới đến nhà hù cho một trận. Lâm Tử Thông bây giờ đang trốn chui trốn nhủi. Đường cùng, chú thím Lâm mới nhớ tới Lâm Hân. Được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Họ quyết định bịa ra một món nợ…
-Chi phí trước đây chữa bệnh cho nội là 62 ngàn , trong đó có 40 ngàn tiền phẫu thuật, 12 ngàn tiền viện phí, 10 ngàn tiền thuốc. Số tiền Hân Hân đưa cho chú thím là 10 vạn tệ, tương đương hơn 120 ngàn tiền Hong Kong. Ngoài ra còn có 7000 đồng tạm ứng viện phí nữa…Bà nội phẫu thuật xong, 6 tháng sau mới qua đời. Trong thời gian đó tiền thuốc, chi phí ăn uống tối đa là khoảng 30 ngàn. Tổng cộng Hân Hân đưa hơn 130 ngàn, chi phí cho bà nội chưa đến 110 ngàn. Cháu xin hỏi, còn khoản phí nào cháu quên chưa tính không ạ?
Hạo Thiên là một con buôn thật sự. Con số anh tính ra vô cùng chính xác, rõ ràng, không ai phản ứng được một chút gì. Lâm Hân cũng ngây ngốc nhìn sững vào Hạo Thiên…Anh nắm chặt tay cô hơn, bóp nhẹ như là đang an ủi:
-Số tiền hơn 10 vạn đó, Hân Hân đã đánh đổi thế nào, có lẽ chú thím cũng biết. Còn 54 ngàn này là số tiền cô ấy đã tích cóp hàng tháng để trả lại cho tôi. Tôi dùng số tiền này, coi như thay vợ mình trả hết tình nghĩa cho chú thím. Hân Hân không cần những người thân chẳng hề xem cô ấy là máu mủ…Từ nay, có lẽ…không có tình cảm, đừng liên hệ nữa là hơn…
Thâm tình, vốn là những thứ thiêng liêng và quý giá. Tiếc là có những kẻ không hề xem trọng nó…Những thâm tình chỉ có được bằng tiền bạc đó, vốn cũng chỉ là món hàng trao đổi, hết tiền thì tình cũng bay thôi.
Từ đầu tới cuối cuộc trò chuyện Lâm Hân không hề có phản ứng, giống như lần trước, khi cô tưởng mình chẳng còn gì cả. Nội mất, chú thím đuổi ra khỏi nhà vì làm ô nhục dòng họ….Song, bây giờ Lâm Hân im lặng bởi đã có người nói thay cô, đã có người dùng bờ vai vững chắc và đôi bàn tay ấm áp chở che Lâm Hân khỏi những phũ phàng đến từ những người thân.
-Sau kỳ nghỉ Tết, luật sư của tôi sẽ đến làm thủ tục mua bán gara và chuyển tiền vào tài khoản cho chú thím. Chúc chú thím nhiều điều may mắn sau này…
Hạo Thiên không cần quan tâm tới vẻ mặt cúi gằm của chú Lâm hay sự tức tối không nói nên lời của thím Lâm nữa. Anh chỉ bị chi phối bởi bờ vai mình bỗng nhiên nặng oằn bởi ai đó vừa gối đầu lên. Giọng Lâm Hân như gió thoảng, dìu dịu lướt qua tai:
-Cảm ơn anh!
Chương 26: Thổ lộ tâm tư
Từ lúc về đến nhà, Lâm Hân đã ít nói càng trở nên lặng lẽ. Hạo Thiên cũng không hỏi chuyện. Có những việc nếu muốn nói bản thân cô sẽ tự nói ra thôi.
Buổi tối, Lâm Hân lại ở bên phòng Khải Hoa và Khải Lạc rất lâu. Cô dạy con tô màu, còn kể rất nhiều chuyện cổ tích. Khải Hoa vô tư nên thích lắm nhưng Khải Lạc nhìn mẹ với vẻ lạ lẫm. Rồi cậu bé lên tiếng:
-Con buồn ngủ rồi. Mẹ về phòng đi ạ!
Khải Hoa đang định nói là không buồn ngủ thì bắt gặp ánh mắt của anh trai, cô bé cũng ngoan ngoãn chui vào chăn, ra vẻ như là mệt lắm:
-Mẹ ơi…Con buồn ngủ rồi.
Không cách nào khác, Lâm Hân đành chỉnh lại chăn cho hai con, tắt đèn rồi ra khỏi phòng. Vừa xoay người đóng cửa thì bỗng nhiên có một vòng tay ôm xiết lấy cô từ đằng sau. Mùi thuốc lá thoang thoảng quen thuộc. Lâm Hân an ổn tựa vào vai anh, dịu dàng:
-Về phòng đi anh!
….Trong căn phòng nhỏ, lần đầu tiên Lâm Hân chủ động hôn chồng. Nụ hôn còn nhiều trúc trắc nhưng vẫn làm cho Hạo Thiên say đắm. Nhưng anh cố nén lại cơn khoái cảm bừng bừng trong thân thể. Đây là cơ hội mở lòng của cả hai người, nếu bỏ lỡ có thể…sẽ còn chẳng còn cơ hội nữa.
-Đêm đó, quả là ban đầu anh có lầm lẫn, xem em là cô ấy. Nhưng chỉ một lúc…Anh biết người đó là cô gái khác. Anh còn biết em đã khóc…Hân Hân!
Lâm Hân khựng lại…Có cô gái nào mà không khóc trong tình thế ấy. Khi bản thân phải mang trinh tiết ra bán rẻ. Nhưng cuộc đời đối với cô vẫn còn nhiều điều ưu ái. Người cô trao thân lại là người tốt. Chẳng những vậy, còn mang đến cho Lâm Hân hai đứa bé ngoan ngoãn, đáng yêu, nguồn sống suốt cả năm năm.
-Lúc đó…em đau nên khóc…Nhưng em không hề hối tiếc. Em còn cảm ơn anh nữa…Nhờ anh mà…em…em không cần phải bán mình quá nhiều lần. Em…
Lâm Hân đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cô biết ca phẫu thuật của bà nội không thể làm bà hoàn toàn khỏe mạnh. Song bà sẽ không phải chịu cái đau đang hành hạ cơ thể hằng ngày nữa. Những ngày còn lại nội sẽ sống trong thanh thản hơn. Một năm, nửa năm thậm chí chỉ là mười ngày, một tháng gì đi nữa thì được sống trong vui vẻ còn hơn phải kết thúc cuộc đời với những cơn đau không báo trước, sẵn sàng đến bất cứ lúc nào. Nó làm thân thể bà nội co rút, chân tay lạnh ngắt…Lâm Hân chỉ có thể làm thế cho bà, với tư cách một đứa cháu mà thôi.
Cô không phải là một cô gái xinh đẹp, lại chẳng trẻ trung phơi phới. Lâm Hân chỉ có tấm thân còn trong sạch, có lẽ là điểm khác biệt duy nhất với các cô gái Hong Kong khác. Vì vậy khi cô lên mạng đăng một dòng tin ngắn, thông báo bán “lần đầu” đã có người trả giá đến 10 ngàn. 10 ngàn cho một lần vui vẻ, giá quá hời, phải không?
10 ngàn cho lần đầu tiên…Những lần sau đó 1000, 2000 ngàn hoặc thậm chí 500 cũng được. 10 ngày hay một tháng Lâm Hân cũng sẽ kiếm được số tiền đó…Nội sẽ không còn phải đau đớn nữa. Nội…
Khách hàng của Lâm Hân hẹn cô ở Lan Quế Phường lúc 9 giờ. Lâm Hân đợi đến 10 giờ vẫn chưa thấy người. Có lẽ…lời mời chào chỉ là một trò vui của họ. Hay họ không quan tâm đến lời hứa với một cô gái đã tự bán mình. Lâm Hân cứ đứng đó trơ trơ trong trời khuya lạnh giá…Cô không trách ai cả. Người mà bản thân mình còn phải mang ra để rao bán, có tư cách gì mà oán hận, trách móc người ta.
-Sao lại chọn anh lúc ấy?
Hạo Thiên chỉ lờ mờ nhớ tình huống đêm đó. Anh biết chuyện Diễm Thu bị Thiệu Hằng cưỡng bức. Biết chuyện cô lấy anh ta không phải vì thay lòng đổi dạ. Lúc ấy lòng Hạo Thiên ngập tràn hối hận lẫn oán trách bản thân mình. Anh say….Và còn nhớ, có một tấm thân mềm mại kề sát bên, dìu Hạo Thiên vào trong taxi.
Lâm Hân nhìn gương mặt tràn đầy chờ đợi của chồng rồi bất chợt đưa ra câu trả lời khiến anh chưng hửng:
-Vì tiền của anh…
Hạo Thiên có lẽ không nhớ. Khi ấy anh đã móc bóp ra dúi vào tay quản lý đuổi theo mình. Có lẽ do say quá chưa trả tiền thì phải. Lâm Hân đứng gần nên thấy, số tiền anh dúi vào tay quản lý toàn là những tờ tiền lớn. Cô…
-Không phải vì anh đẹp trai sao?
Hạo Thiên vốn nghĩ, có lẽ cô bị thu hút bởi vẻ ngoài của một gã đẹp trai thất tình hơn là túi tiền dày cộm….Bây giờ đáp án đưa ra có làm anh sững sờ đôi chút. Sau đó là cảm giác khó chịu. Không lẽ…đêm ấy ai có tiền cô cũng đi theo người đó hay sao?
-Lúc đó em chỉ quan tâm đến tiền thôi. Dù là anh hay một ông bụng bự nào đó cũng mặc. Chỉ cần họ có tiền, đưa tiền cho em, em đều theo họ, mặc cho họ làm gì thì làm.
Giọng của Lâm Hân hiện rõ vẻ cay đắng. Cô đã chuẩn bị tất cả cho bước ngoặc này. Lâm Hân không phải là nữ sinh hay mộng mơ hay là cô gái ngây ngô hai mươi tuổi nữa. Cô lên mạng xem rất nhiều tài liệu, còn xem một số bộ phim sex để học tập các tư thế, chuẩn bị sau lần đầu tiên sẽ tiếp tục hành nghề. Con gái, không thể sống bằng công việc mua bán thân xác, nhưng nó lại là công việc dễ dàng kiếm tiền nhất trong lúc này với Lâm Hân. Cô cần tiền, chỉ cần tiền.
-Khi đó anh say mèm -Giọng Hạo Thiên khàn đi, có chút gì nghèn nghẹn-Em hoàn toàn có thể lấy tiền rồi đi mà. Đâu cần phải…
Anh đã hôn Diễm Thu trong tưởng tượng, đã gọi tên cô trong đau đớn. Nhưng dù say mèm thì lý trí Hạo Thiên vẫn chưa mất hẳn. Anh còn nhớ, cô là một người đã có chồng. Anh chỉ hôn và gọi tên người tình trong đau đớn…Sau đó…là cô đã hôn lại Hạo Thiên và chủ động. Bản năng đàn ông của Hạo Thiên bị thức tỉnh. Anh điên cuồng hôn trả lại cô gái ấy…Nói đúng hơn là khi nhận định ra, người nằm dưới mình không phải Diễm Thu, Hạo Thiên muốn buông thả mình mà đáp lại…Anh chìm trong dòng nước mắt mặn chát. Lâm Hân khóc như một đứa trẻ nhưng cô hoàn toàn không phản kháng, chỉ nằm yên mà chịu đựng sóng gió dập vùi. Đến khi Hạo Thiên tỉnh lại thì hoàn toàn vắng lặng. Anh thừa nhận, chính những dòng nước mắt và thái độ cam chịu đó đã để lại trong lòng một dấu ấn vô cùng sâu đậm, cộng với chuyện 1000 đồng mỗi tháng khiến Hạo Thiên không thể quên người con gái một đêm kia.
-Em quả thật có thể lấy tiền mà không cần làm gì cả -Lâm Hân dụi mặt vào lòng chồng- Anh mang theo rất nhiều tiền…Em không cần phải tiếp thêm khách mới đủ chi phí cho bà nội. Chính vì lẽ đó mà em…
Lâm Hân vơ lấy số tiền bỏ vội vào túi xách. Cô định lao ra ngoài cửa. Ngay lúc đó Hạo Thiên lăn mình nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường đơn trống hoác. Anh gọi tên của một người:
-Diễm Thu…..
-Diễm Thu….Anh xin lỗi…Diễm Thu!
Anh đang đau khổ. Anh đang hối hận. Lâm Hân lại lấy hết tiền của người đàn ông tội nghiệp đó. Nhờ số tiền này mà nội được phẫu thuật. Cô không phải tiếp khách nữa, không phải ngồi trước máy tính, nhìn cảnh sex của các diễn viên trong đó mà rơi nước mắt, tưởng tượng cảnh mình bị dập vùi như một món đồ chơi.
Anh ta là người tốt. Anh ta…
Đến khi Lân Hân sực tỉnh thì cô đã leo lên giường, đã chủ động hôn anh ta rồi. Hạo Thiên cũng là một người đàn ông như bao người khác. Có người phụ nữ chủ động hôn mình, lại ép thân thể mềm mại vào sát người, ai mà không động lòng được chứ. Hạo Thiên đang cần người an ủi. Anh đáp lại cô rất cuồng nhiệt, hôn điên cuồng khắp môi, mắt, tay từ từ luồn vào trong áo, không chần chừ nắn bóp phần ngực chưa hề có người đàn ông nào chạm đến. Lâm Hân khóc, nhưng để yên cho anh khám phá từng chi tiết trên cơ thể. Cô nợ anh nhiều lắm…Để cho Hạo Thiên được thỏa mãn một lần, cũng xem như bán mình được giá cao.
-Hân Hân…Anh quả thật…Anh……
-Chuyện qua rồi -Lâm Hân bỗng vùi đầu vào trong ngực chồng -Bây giờ chuyện qua hết rồi. Chúng ta có con. Anh cưới em làm vợ, còn đưa em về nhà gặp nội, giúp em mua lại nhà của ba mẹ. Anh là người ơn của em…Em cảm ơn anh nhiều lắm, Hạo Thiên ơi!
Cô đã trải lòng, đã vùi mặt vào ngực anh mà khóc. Song điều đó không làm Hạo Thiên vui vẻ. Từ người ơn thành người yêu vẫn còn một khoảng cách lớn, phải không em?
Chương 27: Về đâu?
Cả tuần nay, Lâm Hân trở nên bận rộn. Sau mấy ngày Tết, năm học mới của Khải Lạc và Khải Hoa đang đến. Hai đứa bé đã gần 5 tuổi, sắp đến tuổi đi học rồi.
Ngày hôm qua Tiểu Mẫn sang nhà cô mang theo một số tài liệu trên mạng về mấy trường tiểu học. Những trường bình thường gần khu vực họ sống đều có kèm theo một số điều kiện về năng khiếu khi xét tuyển học sinh. Lâm Hân bắt đầu lo lắng. Khải Lạc –Khải Hoa tuy cũng thông minh, sáng sủa nhưng từ nhỏ đến giờ chẳng theo học một lớp năng khiếu nào cả. Theo tình hình này thì có lẽ hai đứa muốn học gần nhà cũng không đạt yêu cầu.
Buổi tối cả ba cha con sau bữa ăn đã líu ríu ở phòng khách. Hôm nay ti vi chiếu bộ phim hoạt hình Tiểu Đinh Đang mà Khải Lạc-Khải Hoa đều thích. Hạo Thiên một tay ôm con trai, một tay vuốt tóc con gái, ngồi trên ghế salon cùng theo dõi các tình tiết. Mang lên mấy chén chè nóng, Lâm Hân bỗng hỏi con trai:
-Lạc Lạc à, dòng chữ kia mẹ không nhìn rõ. Con đọc cho mẹ nghe đi!
Khải Lạc chỉ mới biết đọc một số chữ đơn giản. Đối với dòng chữ phụ đề tiếng Hoa trên màn hình hoàn toàn không đọc kịp. Lâm Hân thở dài, xuống bếp. Hai đứa trẻ ngây thơ không để ý nhưng không thể qua được mắt Hạo Thiên.
-Sao vậy em?
Lâm Hân không cần phải giấu giếm chồng nữa. Cô từ từ nói cho anh nghe. Nhưng ngoài dự đoán, Hạo Thiên chẳng hề lo lắng chút nào.
-Thì chúng ta tìm một trường học không yêu cầu năng khiếu. Anh thấy ở Hong Kong cũng đâu phải là chẳng có trường như vậy. Hay cho con học trường quốc tế cũng được.
-Trường quốc tế học phí cao lắm. – Lâm Hân trầm ngâm- Các trường khác thì vừa xa vừa không tiện đường đưa đón. Em lo…
Hạo Thiên cũng ngừng lại trước vẻ lo lắng của vợ. Rồi anh đột ngột đề nghị:
-Hay là chúng ta về Thượng Hải sống đi em…Ở đấy có ba mẹ và Hiểu Dung, cũng có thể dễ dàng tìm được một trường học mới tốt cho hai con.
Về Thượng Hải đương nhiên với Hạo Thiên là một thuận lợi. Nhưng Lâm Hân thì khác. Cô là dân Hong Kong, ngôn ngữ chủ yếu là tiếng Quảng, chữ viết cũng không giống hoàn toàn như Thượng Hải. Hơn nữa về đó, làm sao tìm được việc làm phù h
Mấy hôm trước bọn cho vay mới đến nhà hù cho một trận. Lâm Tử Thông bây giờ đang trốn chui trốn nhủi. Đường cùng, chú thím Lâm mới nhớ tới Lâm Hân. Được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Họ quyết định bịa ra một món nợ…
-Chi phí trước đây chữa bệnh cho nội là 62 ngàn , trong đó có 40 ngàn tiền phẫu thuật, 12 ngàn tiền viện phí, 10 ngàn tiền thuốc. Số tiền Hân Hân đưa cho chú thím là 10 vạn tệ, tương đương hơn 120 ngàn tiền Hong Kong. Ngoài ra còn có 7000 đồng tạm ứng viện phí nữa…Bà nội phẫu thuật xong, 6 tháng sau mới qua đời. Trong thời gian đó tiền thuốc, chi phí ăn uống tối đa là khoảng 30 ngàn. Tổng cộng Hân Hân đưa hơn 130 ngàn, chi phí cho bà nội chưa đến 110 ngàn. Cháu xin hỏi, còn khoản phí nào cháu quên chưa tính không ạ?
Hạo Thiên là một con buôn thật sự. Con số anh tính ra vô cùng chính xác, rõ ràng, không ai phản ứng được một chút gì. Lâm Hân cũng ngây ngốc nhìn sững vào Hạo Thiên…Anh nắm chặt tay cô hơn, bóp nhẹ như là đang an ủi:
-Số tiền hơn 10 vạn đó, Hân Hân đã đánh đổi thế nào, có lẽ chú thím cũng biết. Còn 54 ngàn này là số tiền cô ấy đã tích cóp hàng tháng để trả lại cho tôi. Tôi dùng số tiền này, coi như thay vợ mình trả hết tình nghĩa cho chú thím. Hân Hân không cần những người thân chẳng hề xem cô ấy là máu mủ…Từ nay, có lẽ…không có tình cảm, đừng liên hệ nữa là hơn…
Thâm tình, vốn là những thứ thiêng liêng và quý giá. Tiếc là có những kẻ không hề xem trọng nó…Những thâm tình chỉ có được bằng tiền bạc đó, vốn cũng chỉ là món hàng trao đổi, hết tiền thì tình cũng bay thôi.
Từ đầu tới cuối cuộc trò chuyện Lâm Hân không hề có phản ứng, giống như lần trước, khi cô tưởng mình chẳng còn gì cả. Nội mất, chú thím đuổi ra khỏi nhà vì làm ô nhục dòng họ….Song, bây giờ Lâm Hân im lặng bởi đã có người nói thay cô, đã có người dùng bờ vai vững chắc và đôi bàn tay ấm áp chở che Lâm Hân khỏi những phũ phàng đến từ những người thân.
-Sau kỳ nghỉ Tết, luật sư của tôi sẽ đến làm thủ tục mua bán gara và chuyển tiền vào tài khoản cho chú thím. Chúc chú thím nhiều điều may mắn sau này…
Hạo Thiên không cần quan tâm tới vẻ mặt cúi gằm của chú Lâm hay sự tức tối không nói nên lời của thím Lâm nữa. Anh chỉ bị chi phối bởi bờ vai mình bỗng nhiên nặng oằn bởi ai đó vừa gối đầu lên. Giọng Lâm Hân như gió thoảng, dìu dịu lướt qua tai:
-Cảm ơn anh!
Chương 26: Thổ lộ tâm tư
Từ lúc về đến nhà, Lâm Hân đã ít nói càng trở nên lặng lẽ. Hạo Thiên cũng không hỏi chuyện. Có những việc nếu muốn nói bản thân cô sẽ tự nói ra thôi.
Buổi tối, Lâm Hân lại ở bên phòng Khải Hoa và Khải Lạc rất lâu. Cô dạy con tô màu, còn kể rất nhiều chuyện cổ tích. Khải Hoa vô tư nên thích lắm nhưng Khải Lạc nhìn mẹ với vẻ lạ lẫm. Rồi cậu bé lên tiếng:
-Con buồn ngủ rồi. Mẹ về phòng đi ạ!
Khải Hoa đang định nói là không buồn ngủ thì bắt gặp ánh mắt của anh trai, cô bé cũng ngoan ngoãn chui vào chăn, ra vẻ như là mệt lắm:
-Mẹ ơi…Con buồn ngủ rồi.
Không cách nào khác, Lâm Hân đành chỉnh lại chăn cho hai con, tắt đèn rồi ra khỏi phòng. Vừa xoay người đóng cửa thì bỗng nhiên có một vòng tay ôm xiết lấy cô từ đằng sau. Mùi thuốc lá thoang thoảng quen thuộc. Lâm Hân an ổn tựa vào vai anh, dịu dàng:
-Về phòng đi anh!
….Trong căn phòng nhỏ, lần đầu tiên Lâm Hân chủ động hôn chồng. Nụ hôn còn nhiều trúc trắc nhưng vẫn làm cho Hạo Thiên say đắm. Nhưng anh cố nén lại cơn khoái cảm bừng bừng trong thân thể. Đây là cơ hội mở lòng của cả hai người, nếu bỏ lỡ có thể…sẽ còn chẳng còn cơ hội nữa.
-Đêm đó, quả là ban đầu anh có lầm lẫn, xem em là cô ấy. Nhưng chỉ một lúc…Anh biết người đó là cô gái khác. Anh còn biết em đã khóc…Hân Hân!
Lâm Hân khựng lại…Có cô gái nào mà không khóc trong tình thế ấy. Khi bản thân phải mang trinh tiết ra bán rẻ. Nhưng cuộc đời đối với cô vẫn còn nhiều điều ưu ái. Người cô trao thân lại là người tốt. Chẳng những vậy, còn mang đến cho Lâm Hân hai đứa bé ngoan ngoãn, đáng yêu, nguồn sống suốt cả năm năm.
-Lúc đó…em đau nên khóc…Nhưng em không hề hối tiếc. Em còn cảm ơn anh nữa…Nhờ anh mà…em…em không cần phải bán mình quá nhiều lần. Em…
Lâm Hân đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cô biết ca phẫu thuật của bà nội không thể làm bà hoàn toàn khỏe mạnh. Song bà sẽ không phải chịu cái đau đang hành hạ cơ thể hằng ngày nữa. Những ngày còn lại nội sẽ sống trong thanh thản hơn. Một năm, nửa năm thậm chí chỉ là mười ngày, một tháng gì đi nữa thì được sống trong vui vẻ còn hơn phải kết thúc cuộc đời với những cơn đau không báo trước, sẵn sàng đến bất cứ lúc nào. Nó làm thân thể bà nội co rút, chân tay lạnh ngắt…Lâm Hân chỉ có thể làm thế cho bà, với tư cách một đứa cháu mà thôi.
Cô không phải là một cô gái xinh đẹp, lại chẳng trẻ trung phơi phới. Lâm Hân chỉ có tấm thân còn trong sạch, có lẽ là điểm khác biệt duy nhất với các cô gái Hong Kong khác. Vì vậy khi cô lên mạng đăng một dòng tin ngắn, thông báo bán “lần đầu” đã có người trả giá đến 10 ngàn. 10 ngàn cho một lần vui vẻ, giá quá hời, phải không?
10 ngàn cho lần đầu tiên…Những lần sau đó 1000, 2000 ngàn hoặc thậm chí 500 cũng được. 10 ngày hay một tháng Lâm Hân cũng sẽ kiếm được số tiền đó…Nội sẽ không còn phải đau đớn nữa. Nội…
Khách hàng của Lâm Hân hẹn cô ở Lan Quế Phường lúc 9 giờ. Lâm Hân đợi đến 10 giờ vẫn chưa thấy người. Có lẽ…lời mời chào chỉ là một trò vui của họ. Hay họ không quan tâm đến lời hứa với một cô gái đã tự bán mình. Lâm Hân cứ đứng đó trơ trơ trong trời khuya lạnh giá…Cô không trách ai cả. Người mà bản thân mình còn phải mang ra để rao bán, có tư cách gì mà oán hận, trách móc người ta.
-Sao lại chọn anh lúc ấy?
Hạo Thiên chỉ lờ mờ nhớ tình huống đêm đó. Anh biết chuyện Diễm Thu bị Thiệu Hằng cưỡng bức. Biết chuyện cô lấy anh ta không phải vì thay lòng đổi dạ. Lúc ấy lòng Hạo Thiên ngập tràn hối hận lẫn oán trách bản thân mình. Anh say….Và còn nhớ, có một tấm thân mềm mại kề sát bên, dìu Hạo Thiên vào trong taxi.
Lâm Hân nhìn gương mặt tràn đầy chờ đợi của chồng rồi bất chợt đưa ra câu trả lời khiến anh chưng hửng:
-Vì tiền của anh…
Hạo Thiên có lẽ không nhớ. Khi ấy anh đã móc bóp ra dúi vào tay quản lý đuổi theo mình. Có lẽ do say quá chưa trả tiền thì phải. Lâm Hân đứng gần nên thấy, số tiền anh dúi vào tay quản lý toàn là những tờ tiền lớn. Cô…
-Không phải vì anh đẹp trai sao?
Hạo Thiên vốn nghĩ, có lẽ cô bị thu hút bởi vẻ ngoài của một gã đẹp trai thất tình hơn là túi tiền dày cộm….Bây giờ đáp án đưa ra có làm anh sững sờ đôi chút. Sau đó là cảm giác khó chịu. Không lẽ…đêm ấy ai có tiền cô cũng đi theo người đó hay sao?
-Lúc đó em chỉ quan tâm đến tiền thôi. Dù là anh hay một ông bụng bự nào đó cũng mặc. Chỉ cần họ có tiền, đưa tiền cho em, em đều theo họ, mặc cho họ làm gì thì làm.
Giọng của Lâm Hân hiện rõ vẻ cay đắng. Cô đã chuẩn bị tất cả cho bước ngoặc này. Lâm Hân không phải là nữ sinh hay mộng mơ hay là cô gái ngây ngô hai mươi tuổi nữa. Cô lên mạng xem rất nhiều tài liệu, còn xem một số bộ phim sex để học tập các tư thế, chuẩn bị sau lần đầu tiên sẽ tiếp tục hành nghề. Con gái, không thể sống bằng công việc mua bán thân xác, nhưng nó lại là công việc dễ dàng kiếm tiền nhất trong lúc này với Lâm Hân. Cô cần tiền, chỉ cần tiền.
-Khi đó anh say mèm -Giọng Hạo Thiên khàn đi, có chút gì nghèn nghẹn-Em hoàn toàn có thể lấy tiền rồi đi mà. Đâu cần phải…
Anh đã hôn Diễm Thu trong tưởng tượng, đã gọi tên cô trong đau đớn. Nhưng dù say mèm thì lý trí Hạo Thiên vẫn chưa mất hẳn. Anh còn nhớ, cô là một người đã có chồng. Anh chỉ hôn và gọi tên người tình trong đau đớn…Sau đó…là cô đã hôn lại Hạo Thiên và chủ động. Bản năng đàn ông của Hạo Thiên bị thức tỉnh. Anh điên cuồng hôn trả lại cô gái ấy…Nói đúng hơn là khi nhận định ra, người nằm dưới mình không phải Diễm Thu, Hạo Thiên muốn buông thả mình mà đáp lại…Anh chìm trong dòng nước mắt mặn chát. Lâm Hân khóc như một đứa trẻ nhưng cô hoàn toàn không phản kháng, chỉ nằm yên mà chịu đựng sóng gió dập vùi. Đến khi Hạo Thiên tỉnh lại thì hoàn toàn vắng lặng. Anh thừa nhận, chính những dòng nước mắt và thái độ cam chịu đó đã để lại trong lòng một dấu ấn vô cùng sâu đậm, cộng với chuyện 1000 đồng mỗi tháng khiến Hạo Thiên không thể quên người con gái một đêm kia.
-Em quả thật có thể lấy tiền mà không cần làm gì cả -Lâm Hân dụi mặt vào lòng chồng- Anh mang theo rất nhiều tiền…Em không cần phải tiếp thêm khách mới đủ chi phí cho bà nội. Chính vì lẽ đó mà em…
Lâm Hân vơ lấy số tiền bỏ vội vào túi xách. Cô định lao ra ngoài cửa. Ngay lúc đó Hạo Thiên lăn mình nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường đơn trống hoác. Anh gọi tên của một người:
-Diễm Thu…..
-Diễm Thu….Anh xin lỗi…Diễm Thu!
Anh đang đau khổ. Anh đang hối hận. Lâm Hân lại lấy hết tiền của người đàn ông tội nghiệp đó. Nhờ số tiền này mà nội được phẫu thuật. Cô không phải tiếp khách nữa, không phải ngồi trước máy tính, nhìn cảnh sex của các diễn viên trong đó mà rơi nước mắt, tưởng tượng cảnh mình bị dập vùi như một món đồ chơi.
Anh ta là người tốt. Anh ta…
Đến khi Lân Hân sực tỉnh thì cô đã leo lên giường, đã chủ động hôn anh ta rồi. Hạo Thiên cũng là một người đàn ông như bao người khác. Có người phụ nữ chủ động hôn mình, lại ép thân thể mềm mại vào sát người, ai mà không động lòng được chứ. Hạo Thiên đang cần người an ủi. Anh đáp lại cô rất cuồng nhiệt, hôn điên cuồng khắp môi, mắt, tay từ từ luồn vào trong áo, không chần chừ nắn bóp phần ngực chưa hề có người đàn ông nào chạm đến. Lâm Hân khóc, nhưng để yên cho anh khám phá từng chi tiết trên cơ thể. Cô nợ anh nhiều lắm…Để cho Hạo Thiên được thỏa mãn một lần, cũng xem như bán mình được giá cao.
-Hân Hân…Anh quả thật…Anh……
-Chuyện qua rồi -Lâm Hân bỗng vùi đầu vào trong ngực chồng -Bây giờ chuyện qua hết rồi. Chúng ta có con. Anh cưới em làm vợ, còn đưa em về nhà gặp nội, giúp em mua lại nhà của ba mẹ. Anh là người ơn của em…Em cảm ơn anh nhiều lắm, Hạo Thiên ơi!
Cô đã trải lòng, đã vùi mặt vào ngực anh mà khóc. Song điều đó không làm Hạo Thiên vui vẻ. Từ người ơn thành người yêu vẫn còn một khoảng cách lớn, phải không em?
Chương 27: Về đâu?
Cả tuần nay, Lâm Hân trở nên bận rộn. Sau mấy ngày Tết, năm học mới của Khải Lạc và Khải Hoa đang đến. Hai đứa bé đã gần 5 tuổi, sắp đến tuổi đi học rồi.
Ngày hôm qua Tiểu Mẫn sang nhà cô mang theo một số tài liệu trên mạng về mấy trường tiểu học. Những trường bình thường gần khu vực họ sống đều có kèm theo một số điều kiện về năng khiếu khi xét tuyển học sinh. Lâm Hân bắt đầu lo lắng. Khải Lạc –Khải Hoa tuy cũng thông minh, sáng sủa nhưng từ nhỏ đến giờ chẳng theo học một lớp năng khiếu nào cả. Theo tình hình này thì có lẽ hai đứa muốn học gần nhà cũng không đạt yêu cầu.
Buổi tối cả ba cha con sau bữa ăn đã líu ríu ở phòng khách. Hôm nay ti vi chiếu bộ phim hoạt hình Tiểu Đinh Đang mà Khải Lạc-Khải Hoa đều thích. Hạo Thiên một tay ôm con trai, một tay vuốt tóc con gái, ngồi trên ghế salon cùng theo dõi các tình tiết. Mang lên mấy chén chè nóng, Lâm Hân bỗng hỏi con trai:
-Lạc Lạc à, dòng chữ kia mẹ không nhìn rõ. Con đọc cho mẹ nghe đi!
Khải Lạc chỉ mới biết đọc một số chữ đơn giản. Đối với dòng chữ phụ đề tiếng Hoa trên màn hình hoàn toàn không đọc kịp. Lâm Hân thở dài, xuống bếp. Hai đứa trẻ ngây thơ không để ý nhưng không thể qua được mắt Hạo Thiên.
-Sao vậy em?
Lâm Hân không cần phải giấu giếm chồng nữa. Cô từ từ nói cho anh nghe. Nhưng ngoài dự đoán, Hạo Thiên chẳng hề lo lắng chút nào.
-Thì chúng ta tìm một trường học không yêu cầu năng khiếu. Anh thấy ở Hong Kong cũng đâu phải là chẳng có trường như vậy. Hay cho con học trường quốc tế cũng được.
-Trường quốc tế học phí cao lắm. – Lâm Hân trầm ngâm- Các trường khác thì vừa xa vừa không tiện đường đưa đón. Em lo…
Hạo Thiên cũng ngừng lại trước vẻ lo lắng của vợ. Rồi anh đột ngột đề nghị:
-Hay là chúng ta về Thượng Hải sống đi em…Ở đấy có ba mẹ và Hiểu Dung, cũng có thể dễ dàng tìm được một trường học mới tốt cho hai con.
Về Thượng Hải đương nhiên với Hạo Thiên là một thuận lợi. Nhưng Lâm Hân thì khác. Cô là dân Hong Kong, ngôn ngữ chủ yếu là tiếng Quảng, chữ viết cũng không giống hoàn toàn như Thượng Hải. Hơn nữa về đó, làm sao tìm được việc làm phù h
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1276/3074